Ta Dựa Vào Xem Bói Quét Ngang Hào Môn
Chương 57: Đốt đi, Phía sau, cánh tay xanh trắng thò ra...
Edit hanna
Cửa phòng bệnh mở, chị cảnh sát đi ra, hỏi: "Thượng Thanh tiên sinh đúng không? Trương Hồng Mai mời cậu vào."
Thượng Thanh tiến vào phòng bệnh. Trương Hồng Mai đã được cấp cứu thoát khỏi cơn nguy hiểm, vừa mới tỉnh lại xong. Sắc mặt của cô trắng đến dọa người, trong mắt một tia ánh sáng cũng không có, lòng trắng cũng thấy chằng chịt tơ máu.
Thượng Thanh nhìn về phía cửa sổ, bên ngoài ánh nắng có hơi chói mắt, y đi tới hạ rèm cửa xuống một nửa. Tiếng rèm cửa sột soạt kéo lại sự chú ý của Trương Hồng Mai. Cô nhìn Thượng Thanh, thờ thẫn hỏi: "Thượng đại sư, có phải anh ta bị ác quỷ bám vào người không?"
Thượng Thanh trầm mặc một lúc: "Vì sao lại hỏi như vậy
Trương Hồng Mai bàng hoàng đấp: "Trước đây anh ấy... không phải như vậy." Thanh âm người phụ nữ khàn đặc khô khốc, "Lúc chúng tôi còn đang trong thời kỳ yêu đương, anh ấy đối xử với tôi rất tốt: đón tôi tan làm, mua quần áo cho tôi, nhớ rõ sinh nhật của tôi. Chúng tôi còn chưa từng cãi nhau bao giờ. Anh dẫn tôi về quê anh chơi, bảo tôi ngồi trên vai anh mà chụp ảnh, hoa mơ trắng như tuyết rơi lên đầu bọn tôi, như thể chúng tôi đã trở thành một đôi ông lão bà lão đầu bạc trắng."
Thượng Thanh yên lặng nghe.
Trương Hồng Mai ngây ngẩn một hồi, giống như đang quên mất mình vừa nói cái gì, "Kỳ thực, tôi cũng đã từng báo cảnh sát. Lần đầu tiên hắn ta đánh tôi, tôi rất sợ hãi, nên gọi điện báo cảnh sát. Cảnh sát ập đến rất nhanh, cũng rất có trách nhiệm, nhốt hắn ta lại cảnh cáo, nói là căn cứ vào luật Hôn nhân gì đó, điều khoản nào đó, rồi tạm giam hắn bảy ngày. Tôi sợ gã đi ra lại đánh tôi, liền thừa dịp bảy ngày vội dọn nhà đi, tìm công việc mới. Tôi muốn cách xa hắn ta, tôi cảm thấy hắn ta như bị quỷ phụ thân, như thể biến thành một người hoàn toàn khác.
Thượng Thanh nhìn cô, giữa khuôn mặt của người phụ nữ này có một sự cứng cỏi âm ỉ tồn tại.
Trương Hồng Mai kể tiếp: "Sau khi hắn ta thoát khỏi trại tạm giam không tìm được tôi, liền đến tận trường đại học của em gái tôi, chụp trộm hai tấm ảnh của em gái rồi gửi cho tôi. Tôi, tôi không biết gã lấy được số di động của tôi bằng cách nào, rõ ràng tôi đã đổi số rồi, có lẽ.. có lẽ là do ác quỷ kia nói cho hắn biết không chừng."
Cô nói năng có chút lộn xộn, còn ác quỷ vô hình kia đã trở thành hóa thân cho sự sợ hãi của cô.
Tiếp đó như thế nào... kỳ thực cũng không cần phải kể thêm nữa. Hai chị em sống nương tựa vào nhau từ bé, hai tấm ảnh chụp trộm. Mà hai tấm hình thì có thể chứng tỏ cái gì? Dù cho bạn có cầm hai tấm hình đó đi báo cảnh sát, cảnh sát cũng không có cách nào bắt giữ hắn ta.
Cứ như thế, một tên vô lại có thể tiêu dao đi lại một cách quang minh chính đại trong trường đại học, còn người bị hại thì lại phải trốn chui trốn nhủi như một tên tội phạm. Trương Hồng Mai ngẩng đầu, ánh mắt vẫn vô hồn: "Tôi vốn cảm thấy chịu đựng qua bốn năm này là sẽ ổn thôi. Đợi khi em gái tôi tốt nghiệp, chị em tôi liền cao chạy xa bay đến một nơi hắn ta không tìm được. Chẳng phải là chỉ cần chịu đòn thôi sao? Tôi mệnh cứng, hắn không chết được tôi đâu. Chỉ là, những ngày tháng ấy, thực sự là quá khổ sở..."
Cô thử ra ngoài tìm việc làm song bởi vì trình độ học vấn không cao, đều chỉ có thể tìm được công việc trong ngành dịch vụ. Mà mỗi khi nhìn thấy cô và người đàn ông khác nói chuyện với nhau là khi trở về liền bị tên kia đánh cho một trận. Người ta mở cửa tiệm là muốn kiếm tiền, mà cô hai ba ngày lại mang một đống vết thương đi làm, để khách hàng nhìn thấy thì có bao lời ra tiếng vào đây? Hơn nữa, tên đàn ông đó còn cứ vài ngày lại chạy tới quấy nhiễu nơi làm việc của cô một lần. Cho nên dù có cảm thấy cô đáng thương, người ta cũng không dám nhận cô vào làm nữa.
Không còn công việc, tên rác rưởi đó liền trộm lấy căn cước của cô, khiến cô càng chạy không nổi. Bốn năm vốn có thể như một cái búng tay mà trôi qua, cuối cùng lại kéo thành thực nhiều cái bốn năm, càng ngày càng dài, càng ngày càng dài...
Cuộc sống hàng ngày của cô đều đặn như thế, cơm ăn hằng bữa, đánh ăn hàng ngày... Lúc cô mới trở về, nghĩ rằng còn không phải chịu đau, nhịn một chút liền qua. Song chân chính trải qua mới hiểu, nơi vốn là mái ấm gia đình kia, cuối cùng lại chẳng khác gì với mười tám tầng địa ngục.
Trương Hồng Mai vẫn chấp nhất hỏi lại: "Thượng đại sư, cậu có thể đuổi ác quỷ kia đi không? Cậu không phải, không phải bắt quỷ lợi hại đấy ư?"
Thượng Thanh nghiêng đầu, nhìn rèm cừa sổ bị kéo lên một nửa, trong miệng lại hói: "Em gái chị học ở đại học thành phố Thanh Vân, đúng không?" Trương Hồng Mai không hiểu lắm, vẫn gật đầu như cũ. Thượng Thanh: "Tôi đã đừng đi qua đại học thành phố Thanh Vân, nơi đó có một phố thương mại, có rất nhiều xe bán đồ ăn vặt cùng với bán quần áo."
Trương Hồng Mai im lặng nghe, cô cũng từng đến đó, lúc đưa em gái đến đăng ký nhập học. Nhưng cô không có đi chơi được ở đâu, bởi vì cảm thấy tiền thuê có hơi đắt cho nên sau khi sắp xếp xong xuôi cho em gái, suốt đêm cô ngồi xe trở về.
Thượng Thanh: "Nghe nói khu đó xe bán đồ ăn vặt cũng kiếm được rất nhiều tiền, chị có muốn đi không?"
Trương Hồng Mai sửng sốt, "Kiếm được tiền..."
Thượng Thanh lại hỏi cô: "Chị có thể nấu cơm không?"
Không rõ tại sao, khi Trương Hồng Mai nghe thấy câu hỏi này lại cảm thấy mình giống như một người bị lạnh đến đông cứng bất chợt nghe có người hỏi mình rằng 'Bạn có muốn sưởi ấm không?' vậy. Trái tim cô kịch liệt nhảy lên, theo bản năng gật mạnh đầu, "Tôi biết, tôi nấu ăn rất ngon, tôi biết làm cơm."
Thượng Thanh cười bảo, "Tôi có thể cho chị mượn ba vạn tệ, chị mua một cái xe ăn vặt về, đẩy tới phố thương mại ở gần đại học thành phố Thanh Vân mà kinh doanh. Mỗi tháng chị trả lại cho tôi một ngàn tệ, như vật ba năm có thể trả hết nợ. Chị cảm thấy thế nào?"
Trương Hồng Mai chỉ cảm thấy như kẻ bị đông cứng kia đã cảm nhận được sự ấm áp của ngọn lửa dù yếu ớt: "Tôi, tôi nguyện ý! Nhưng mà, Vương Sơn kia..."
Thượng Thanh trấn an: "Chị yên tâm đi, gã ta sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời chị một lần nữa."
Y ra khỏi phòng bệnh, thấy Du Minh Trì đang nói chuyện với chị cảnh sát trẻ.
Chị gái trẻ cố nén tức giận, nói lại: "Kẻ tình nghi đã bị mang tới nơi tạm giạm, có thể sẽ bị khởi tố với tội danh cố ý gây thương tích. Nếu như tội danh được thành lập, gã ta ít nhất sẽ phải ngồi tù sáu năm."
Du Minh Trì gật đầu: "Sáu năm, không nhiều."
Thượng Thanh đến bên cạnh hai người, nữ cảnh sát hiểu ra hiệu của cậu, tiếp tục trở về phòng bệnh chăm Trương Hồng Mai. Du Minh Trì cười khổ một tiếng, "Loại vụ án không có quỷ kiểu này so với loại có quỷ còn thấy uất lòng hơn."
Lại nghe Thượng Thanh đáp rằng: "Ai nói trong vụ án này không có quỷ?"
Y bấm một đạo chỉ quyết, một thân ảnh tái nhợt đến trong suốt dần dần xuất hiện trước mặt hai người. Du Minh Trì đầu tiên là cả kinh, sau đó là cau mày: "Chuyện gì thế này?" Có quỷ tức là chứng tỏ người chết, hơn nữa quỷ còn xuất hiện bên cạnh tên cặn bã Vương Sơn kia, làm sao có thể không có quan hệ với gã ta cơ chứ?!
Đó là một ma nữ, mái tóc rối xoã như tơ vò, sau gáy máu thịt be bét thành một hốc lớn, mãu thuận theo mái tóc nhỏ giọt tong tong xuống rồi biến mất trên mặt đất. Vóc người cô nhỏ gầy, quần áo trên người rất mộc mạc, chân không mang giày. Trên khuôn mặt chỉ mang nét ôn thuần và trầm lặng, giống Trương Hồng Mai y như đúc.
Thượng Thanh cẩn thận thu lại lá bùa: "Là cô cứu Trương Hồng Mai?"
Nữ quỷ lặng lẽ gật đầu, "Sức mạnh của tôi quá nhỏ, chỉ có thể khiến lọ hoa đánh lệch đi."
Du Minh Trì không nhịn được hỏi: "Cô vẫn đi theo bên cạnh họ sao? Vì sao?"
Nữ quỷ thấp giọng nói: "Tôi đi theo Vương Sơn, tôi là vợ trước của gã."
Du Minh Trì hỏi tiếp: "Cô chết như thế nào? Bị gã đánh chết?"
Nữ quỷ ngẩn người, gật đầu, cảm giác như thể Du Minh Trì không phải đang hỏi nguyên nhân cái chết của cô mà là đang hỏi trưa nay cô đã ăn gì chưa vậy. Thượng Thanh ngăn cản sếp du đang kích động, hỏi cô: "Có thể kể lại tường tận không?"
Nữ quỷ có chút luống cuống, "Tường tận ư...? Chuyện của tôi sao?" Cô hơi do dự, "Kỳ thực không có gì để kể nhiều. Tôi và Vương Sơn lớn lên ở cùng một thôn, cha mẹ tôi đều mất sớm, chú tôi liền làm chủ để tôi gả cho gã. Đàn ông ở chỗ chúng tôi ai cùng đều như vậy." Nữ quỷ có hơi mờ mịt. "Uống rượu, đánh vợ, bài bạc. Tôi cho rằng tất cả mọi người đều như thế. Có một lần gã uống say, vung cuốc đập vỡ gáy tôi. Tôi không được may mắn cho lắm, không qua khỏi, chết luôn rồi. Gã nói với người khác là tôi rơi từ trên giường xuống mà chết, bồi thường cho chú tôi sáu vạn tệ, việc này không còn ai nhắc tới nữa."
Du Minh Trì không nhịn nổi mà nổi gai ốc khắp người, bởi giọng điệu của người phụ nữ này quá bình tĩnh.
Nữ quỷ tiếp tục kể: "Sau đó, Vương Sơn cảm thấy trong thôn không có tiền đồ gì, liền ra ngoài làm công. Tôi vẫn luôn đi theo gã. Tôi không có bản lãnh gì, không làm ảnh hưởng được gì đến gã. Tôi chỉ cảm thấy không thể để cho gã hại những người phụ nữ khác nữa, hắn ra tay tàn nhẫn hơn so với người khác nhiều."
"Kỳ thực, Trương Hồng Mai lợi hại hơn tôi nhiều lắm, cô ấy bị đánh còn biết chạy, tôi khi ấy đến cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới." Cô ngẩng mặt lên nhìn hai người trước mặt, qua mái tóc rối như tơ vò bê bết máu, khuôn mặt của cô lộ ra. Cô gái này hoá ra tuổi vẫn còn rất nhỏ, nhìn qua hình nhưa chưa tới hai mươi.
"Vừa mới bắt đầu, tôi muốn nhắc nhở Trương Hồng Mai, thế nhưng không có cách nào hết. Cô ấy không nhìn thấy tôi, tôi cũng không thể đụng tới cô ấy. Người già đều nói quỷ biết báo mộng, nhưng mà tôi lại không biết." Cô gái trẻ lại cúi đầu lần nữa, như một con ốc sên thu mình vào trong chiếc vỏ an toàn. "Tôi chỉ biết làm cây lay động, khiến cho những cánh hoa mơ bay đầy xuống đầu bọn họ."
Thanh âm của cô rất nhỏ, lặp đi lặp lại một câu: "Tôi không có bản lãnh gì, chỉ có thể cùng gã."
Thượng Thanh nhìn cô, chợt nhớ tới câu nói kia của Trương Hồng Mai: Làm người phải nhận mệnh.
Thực ra, Trương Hồng Mai không hề chấp nhận số phận của mình, cô vẫn luôn nỗ lực chiến đấu chống lại nó, cho dù vào thời khắc cuối cùng cũng tìm cách cầu cứu Thượng Thanh. Chính bởi vì cô không chấp nhận số mệnh cho nên mới tự nhủ với mình phải nhận mệnh hết lần này đến lần khác. Mà nữ quỷ này mới thực sự là người chấp nhận số phận. Cô ấy nhu nhược, hèn mọn, như một ngọn cỏ ven đường tuỳ cho người ta giày xéo. Lúc bị giết cũng không hề có oán khí, chỉ cảm thấy người nào cũng trải qua như vậy. Tia chấp niệm duy nhất cũng chỉ là 'Không thể để cho gã làm hại những người phụ nữ khác.'
Thượng Thanh lấy ra hai lá bùa, hỏi cô, "Cô có muốn báo thù không?"
Nữ quỷ ngẩn người, "Báo thù? Thù gì?"
Thượng Thanh do dự, "Cô muốn báo thù cho Trương Hồng Mai không? Vương Sơn đánh cô ấy nhiều như vậy..."
Nữ quỷ suy nghĩ một chút rồi gật đầu, nghiêm túc nói: "Trương Hồng Mai rất đáng thương. Cô ấy và tôi không giống nhau, cô ấy là người thành phố, không biết chịu đòn."
Thượng Thanh dán hai tấm bùa kia lên người cô, âm khí nồng đậm làm cho hồn hề của cô càng lúc càng ngưng tụ lại. Y lấy ra một tấm bi hỉ phù, "Đi thôi, tìm Vương Sơn. Trả lại gã tất cả những gì gã ta đã từng làm."
Nữ quỷ có chút thấp thỏm mà tiếp nhận lá bùa, thoáng cái liền biết mất.
Trong trại tạm giam.
Vương Sơn không phải lần đầu tiên vào đây, tự do tự tại như là trở về một ngôi nhà khác của mình mà thôi. Gã nằm nghiêng trên giường, vết thương trên bụng đã được đắp thuốc. Gã luôn cảm thấy trận đau đớn lúc ấy có gì đó rất quái lạ, hoài nghi có phải mình mắc phải căn bệnh quái lạ nào đó rồi không. Cảnh sát dẫn gã qua bệnh viện kiểm tra một lần, kết quả gã vẫn khoẻ re chả có chuyện gì, cho nên đến giờ cũng chẳng có ai thèm để ý đến lời rầm rì của gã nữa.
Trong phòng giam còn có ba thanh niên khác, là do uống say đánh nhau nên bị bắt vào. Nghe nói gã bởi vì đánh vợ nên mới bị bắt, ánh mắt nhìn gã đều coi thường thấy rõ. Người trẻ tuổi tính tình mạnh mẽ, cảm thấy chỉ có kẻ yếu mới đi bắt nạt người càng yếu hơn, đàn ông đánh vợ là cái loại yếu nhất trong số đó. Người ta gả cho anh làm vợ, chứ chả lẽ lại gả đến để chịu đòn à? Tên Vương Sơn này lớn lên đúng là phí cơm, không ngờ là cái loại khốn nạn như thế.
Vương Sơn nào có quan tâm chuyện này, dù sao trong tù không cho phép đánh nhau, gã an tâm vô cùng. Đến tối còn cợt nhả với cảnh sát rằng: "Ài, anh cảnh sát này, bắt người ta cũng phải cho miếng cơm hộp chứ. Buổi trưa tôi chưa được ăn gì, giờ đói bụng lắm."
Vị cảnh sát nhịn cơn tức ném một hộp cơm vào cho gã, lạnh lùng nói: "Đừng có mà đùa cợt, giữ trật tự đi!"
Tối, hơn mười giờ, trong nhà giam yên tĩnh đến kỳ lạ.
Vương Sơn không dám tranh giành với ba thanh niên, chỉ có thể chiếm một cái góc mà ngủ, lúc ngủ tiếng ngáy vang rầm trời. Ngay tại lúc này, gã bỗng nhiên cảm thấy trên bụng nổi lên cơn ngứa giống như có con sâu nhỏ bò qua. Bình thường mà nói, một tẹo điểm bất thường này sẽ không đánh thức gã, nhưng không hiểu sao gã lại tỉnh lại rồi.
Mở mắt ra, dựa vào ánh đèn hành lang leo lét, gã chợt thấy có một người đang ngồi trước mặt mình. Thân hình kia vừa nhìn đã biết là một con đàn bà, đang ngồi nhìn chằm chằm vết thương trên bụng gã, tóc tai tán loạn rũ xuống, ngọn tóc đúng lúc lướt qua bụng gã, gây ra từng cơn ngứa mà gã cảm thấy mới đây.
Vương Sơn theo bản năng đạp cho một cước, "Đệt! Con đàn bà ở đâu ra vậy?! Xúi quẩy!"
Chỉ là, cái đạp này của gã không đá trúng vật gì cả, mà trực tiếp đá xuyên qua thân thể người phụ nữ kia luôn. Người phụ nữ đó chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt trông vẫn còn trẻ măng. Vương Sơn chỉ cảm thấy sau lưng mình mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, "Lữ, Lữ Thải Hà! Cô là Lữ Thải Hà? Cô... cô là quỷ..."
Lữ Thải Hà là do gã tự tay đánh chết, tự tay đào hố chôn, đã chết đến mức tuyệt đối không thể chết thêm. Cho nên, thân ảnh trước mắt này không phải quỷ thì là cái gì nữa?!
Vương Sơn hét to kêu cứu, "Cứu mạng! Cảnh sát, cứu mạng!"
Chỉ là bốn phía lặng yên như tờ, không một tiếng động. Lúc này gã mới phát hiện, trong phòng tạm giam vốn dĩ có bốn người, hiện tại chỉ còn có mình gã. Vương Sơn ngây người, quay người xoay về phía cửa mà chạy, chợt cảm thấy cổ bị nghẹn lại, cổ áo bị người ta túm kéo ra đằng sau.
Gã vốn lớn lên cao to, chiều cao 1m8 cùng với cân nặng đến 85 ký, rất lâu rồi gã không được trải nghiệm loại cảm giác cổ áo bị người ta xách lên như thế này. Gã ỷ vào khí lực lớn, tiếp tục chạy về phía trước, song gã cảm giác được lực đạo phía sau càng lúc càng tăng lên, cổ áo ghìm lại cổ của gã, làm hô hấp gã càng lúc càng khó khăn, khuôn mặt đỏ bừng lên.
Lữ Thải Hà dùng cánh tay mảnh khảnh nhẹ nhàng nhấc gã lên, thân thể nhỏ nhắn với thân hình to như trái núi kia so sánh ra thì có lực đánh vào thị giác cực mạnh, nhưng tay cô lại hết sức vững vàng. Cô kéo người tới bên cạnh mình, giọng điệu bình tĩnh nói: "Anh xem, hiện giờ tôi rất khoẻ đây này."
Vương Sơn liều mạng giãy dụa, hai chân đạp loạn trên đất, đạp đến nỗi tung giày ra luôn, song làm thế nào cũng vẫn không thoát khỏi được cánh tay ấy. Ngay thời điểm gã chuẩn bị nghẹn chết hai mắt sắp trắng dã, Lữ Thải Hà đột nhiên buông tay. Vương Sơn ngã chổng vó xuống đất, không khí mới mẻ vọt vào phổi gã, làm gã sặc ho khan. Gã nhanh chóng dùng tứ chi bò ra ngoài như một con chó cho đến khi một tay nắm lấy được song sắt của phòng tạm giam.
Gã liều mạng vỗ lên song sắt, "Có ai không? Cứu mạng! Nơi này có quỷ...!" Song sắt bọc vải mềm phát ra từng tiếng vang trầm đục, ánh đèn nơi hành lang lúc ẩn lúc hiện, không có lấy một bóng người, giống như cả cục cảnh sát này chỉ còn lại một mình gã vậy.
Phía sau, cánh tay xanh trắng thò ra. Thân hình Vương Sơn cứng đờ, không dám quay đầu lại. Bàn tay kia đè lại cổ tay của gã, ngón tay bé nhỏ nắm lấy cổ tay to lớn trông khác biệt rõ ràng, mà gã lại cảm thấy cổ tay mình như bị một cái gọng kìm bằng sắt kẹp chặt, không thể nhúc nhích nổi.
Lữ Thải Hà nhẹ nhàng tự than: "Hoá ra, anh cũng không có mạnh đến vậy! Hoá ra, cũng có ngày anh giãy không ra!" Ngay sau đó, cô hơi dùng sức một cái, một tiếng hét thảm rung trời vang lên, cô cưỡng ép vặn gãy tay Vương Sơn rồi. "Lúc anh giẫm lên tay Trương Hồng Mai tôi có nhìn thấy, cô ấy rất đau." Lữ Thải Hà nhíu mày, trong trí nhớ chợt loé lên một hình ảnh.
À, cô nhớ ra rồi, vốn dĩ khi cô còn sống cũng từng bị Vương Sơn giẫm lên tay, cổ tay sưng lên mất mẫy ngày, sau đó cái tay ấy vẫn luôn đau nhức không thôi. Chẳng qua, đối với cô, đó chỉ tính là vết thương nhẹ, cho nên cô không để ở trong lòng.
Vương Sơn gào như heo bị chọc tiết, "Cứu mạng... cứu mạng! Có quỷ đến lấy mạng tôi!!!"
Lữ Thải Hà vẫn không buông tay, trực tiếp nắm lấy cái tay gãy kia của gã mà tha lôi người đi. Xương gãy ma sát với cơ thịt bên trong khiến Vương Sơn đau đến mức hận không thể chặt tay đi luôn, "Tha cho tôi – van cầu cô! Thả tôi đi! Toi sai rồi ai ai ai --"
Lữ Thải Hà quăng gã tới góc tường, nhìn đống thịt mỡ đang kêu rên thống khổ, không hiểu sao trong lòng cô bỗng lên một loại cảm giác không thể diễn tả bằng lời. Như thể một sinh vật nho nhỏ phát hiện hoá ra mình lại có sức mạnh lớn đến vậy, như một đứa trẻ phát hiện hoá ra mình cũng là một con người...
Cô tự lẩm bẩm, "Anh cũng biết xin tha, anh cũng sẽ chảy máu, anh cũng giãy dụa mà không thoát khỏi tay tôi..." Oán khí đỏ như máu từ mái tóc cô ào ào bốc lên trên, tròng mắt cô dần dần chuyển đỏ, "Anh và tôi cũng chẳng có gì khác biệt..."
Trong lòng cô dâng lên một nỗi hận thù mãnh liệt, cô nhìn lại móng tay quỷ của mình, đột ngột hung ac vung lên, trên người Vương Sơn lưu lại một vết cào sâu hoắm. Trên mặt cô đầy vẻ dữ tợn, gào rống lên: "Cho nên anh dựa vào cái gì mà đánh tôi? Dựa vào cái gì mà giết tôi? Lẽ nào chỉ bằng việc anh lớn lên to con thôi sao? Chỉ bằng anh có sức lực lớn à?"
Ngón tay quỷ màu đen cào cấu lên người Vương Sơn từng phát một, khiến cho da thịt toàn thân gã đều bị cào nát bét, cả đời này chưa từng cảm thấy đau đớn như vậy. Trong miệng gã không biết đang lẩm bẩm cái gì, nước mắt nước mũi thòng lòng, hoà vào với vết máu đọng thành bãi trên đất, toàn thân chật vật dơ bẩn.
Hai lá bùa trên người Lữ Thải Hà phát ra ánh sáng nhàn nhạt, hấp thu oán khí dư thùa, không cho cô bị chuyển hoá thành ác quỷ. Nói ra sợ không có người tin chứ một âm hồn đã chết mấy năm rồi cũng không có oán khi, vào lúc được báo thù lại suýt chút nữa biến thành ác quỷ mới ghê. Nhưng hiện tại cảm giác của Lữ Thải Hà cực kỳ tốt, từ trước tới nay cô chưa từng cảm thấy thông suốt như vậy. Đời này cô chỉ sống ngắn ngửi mười mấy năm, cho đến giờ phút này mới phát hiện hoá ra mình cũng là một con người.
Không biết qua bao lâu, Vương Sơn đã biết thành một đống thịt vụn máu me nhe nhoét. Khó thấy là gã vẫn còn sống, thậm chí vẫn còn thanh tỉnh, tất cả là nhờ có bi hỷ phù.
Lữ Thải Hà dừng tay.
Vương Sơn sợ hãi chuyển động cơ thể đã mềm oặt, muốn bò ra chỗ cách xa cô, chợt thấy Lữ Thải Hà vẩy vẩy tay như vẩy vết dơ, rồi giơ chân lên. Cô nhấc chân đạp gãy tứ chi của Vương Sơn.
"Anh sợ chúng tôi chạy, không cho chúng tôi đi giày."
"Doạ đánh gãy chân chúng tôi."
"Nửa đêm bắt chúng tôi quỳ ở bên giường không cho ngủ."
"Ăn cơm chúng tôi nấu, lừa tiền chúng tôi kiếm được, lại không có một chút xíu nào biết ơn."
"Vương Sơn, anh thật là đáng ghê tởm."
Cô nhấc chân, dí lên bụng gã.
Con ngươi Vương Sơn bỗng trừng lớn, cuộn mình nhấc người dậy như một con tôm, đau đến mức không phát thành tiếng, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng bị cái đạp này giẫm thành bùn nhão... Lữ Thải Hà ngồi xổm xuống, ghé vào lỗ tai nói những lời Thượng Thanh dạy mình: "Vương Sơn, ngày mai anh sẽ nhận tội, khai hết toàn bộ tội sát hại người khác của mình với cảnh sát cho rõ ràng. Bằng không, anh còn sống một ngày, tôi sẽ lại đến dằn vặt anh một ngày, có hiểu không?"
Vương Sơn há há mồm, liệu mạng gật đầu. gã nhận tội! Gã tình nguyện nhận tội! Song trước mắt gã chậm rãi biến thành màu đen, bởi gã đã đau đến hôn mê bất tỉnh luôn rồi.
Trong khách sạn, Thượng Thanh đốt một cây nhang thơm ngát trước mặt, lẳng lặng ngồi chờ.
Cũng không rõ đã bao lâu, khói xanh tản ra, Lữ Thải Hà xuất hiện. Hồn thể của cô so với lúc trước thì ngưng tụ hơn nhiều, rốt cuộc không còn bộ dáng khúm núm trước đó nữa, vẻ mặt nhiều thêm vài phần vui vẻ, ánh mắt nhìn Thượng Thanh cũng có thần thái hơn.
"Đại sư, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu cho tôi... tự tay báo thù."
Thượng Thanh khẽ lắc đầu, bóc lá bùa đã hút no oán khí từ trên người nữ quỷ xuống, hỏi cô, "Cô có muốn đi đầu thai bây giờ luôn không?"
Lữ Thải Hà sửng sốt một chút, hỏi lại: "Trương Hồng Mai sau này sẽ đi về đâu?"
Thượng Thanh đáp: "Cô ấy sẽ bày một quầy ăn vặt ở gần đại học thành phố Thanh Vân. Đợi em gái của cô ấy tốt nghiệp, hai người đó có thể sẽ đến những thành phố khác."
Lữ Thải Hà có chút ước ao, "Vậy là tốt rồi... Nếu tôi còn sống, có thể trải nghiệm một cuộc sống giống như cô ấy được hay không?"
Thượng Thanh thảy quẻ bàn mấy lần, cười khẽ: "Đời sau mệnh cách của cô không tệ đâu.'
Lữ Thải Hà thấy mừng lắm, "Cảm ơn đại sư rất nhiều!" Trên người cô chậm rãi toả ra ánh sáng trắng loá, cô cúi đầu lạy Thượng Thanh một cái, sau đó biến mất không còn tăm hơi.
Thượng Thanh đứng lên hoạt động tay chân một chút, nghiêng đầu hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Đợi một hồi không nghe thấy câu trả lời, y mới nhận ra là Phó Liễm Tri không ở đây. Nghĩ đến tên ngốc kia giờ có lẽ đang buồn bực ngồi trên giường chơi đuôi của mình, nhất thời cảm thấy càng sốt ruột hơn.
May là ngày mai hẳn có thể trở về rồi.
Vừa rạng sáng ngày tiếp theo, Vương Sơn không biết nổi cơn điên gì, sau khi tỉnh lại khỏi ác mộng, liền sống chết muốn tự thú. Cảnh sát vốn cho rằng gã muốn tự thú vụ bạo lực gia đình, nhưng mà chờ nghe gã khai xong, mấy nhân viên thẩm vấn đều điên lên, lập tức phái người tới quê gã đào thi thể. Mà bản thân gã cũng bị chuyển đến trại tạm giam cho những vụ án lớn. Nghĩ lại, nếu như vụ án được xác minh, tử hình chắc chắn không thể tránh được. Còn chú của Lữ Thải Hà chỉ sợ cũng phải bị bắt vì tội bao che.
Vụ án này đã được cảnh sát xử lý, Thượng Thanh và dtm cùng trở về thành phố Thanh Vân. Trương Hồng Mai còn đang dưỡng thương, đợi sau khi cô khoẻ hẳn sẽ đến thành phố Thanh Vân và bắt đầu trang mới trong cuộc đời của mình.
Một cuộc sống mới giống như bao người khác. phihan.wordpress
Lúc trở về không còn vội nữa, hai người không cần ngồi máy bay tư nhân mà là đặt chuyến bay bình thường. Đợi đến lúc xuống máy bay đã là hơn tám giờ tối. Lúc ở trên không trung không phát hiện được, vừa hạ cánh xuống đất, Thượng Thanh đã cảm nhận được rõ ràng âm khí cực thịnh trong đất trời. Gió đêm mềm nhẹ thổi qua, một cái túi nylon bị gió thổi bay cao đến trước mặt người, Thượng Thanh theo bàn năng giơ tay chụp lấy, sau khi nắm lấy mới phát hiện cảm giác có chút kỳ kỳ -- kia hoá ra là một cái âm hồn.
Âm hồn kia thân thể đẫy đà, cả người mặc trường bào màu trắng không lẫn vào bất kỳ màu sắc nào khác, trách không được bị Thượng Thanh coi thành một cái túi nylon. Âm hồn đó đang nhắm mắt lại bay phiêu phiêu theo gió, giống như ngồi trên cái thảm bay, thích ý không chịu được. cảm thấy bị người ta tóm lấy áo, liền mở một con mắt, lầm bầm một câu: "Tìm tôi có việc gì?"
Khoé miệng Thượng Thanh giật một cái, buông lỏng tay, âm hồn liền bị gió thổi đi. Y ngẩng đầu nhìn xung quanh một lượt, nhận ra trên đường cũng có không ít âm hồn, phần lớn chỉ là âm hồn bình thường, không gây hại gì với con người. Lại lấy di động ra nhìn, hoá ra hôm nay là ngày mười ba tháng bảy, đồng nghĩa với việc đêm mai sẽ là Tiết quỷ. Chẳng trách lại có nhiều âm hồn như thế.
Nghĩ đến việc ngày mai đã nhận lời Thiệu Ngôn sẽ tới trông giữu Quỷ môn quan, Thượng Thanh vội vội vàng vàng chạy về nhà. Ngày mai chắc chắn không được ngủ, hôm nay vẫn nên ngủ sớm một chút mới phải đạo.
Về đến nhà đã hơn mười giờ, quản gia nhìn thấy cậu liền rất vui vẻ, "Tiểu thiếu gia về rồi, có muốn ăn khuya hay không?"
Thượng Thanh gật đầu, "Muốn, muốn ăn mì vằn thắn." Dưới chân lại vội vàng bước về phòng ngủ.
Quản gia đi chuẩn bị mì vằn thắn, Thượng Thanh thì mở cửa phòng ngủ.
Phó Liễm Tri đang ngồi trên giường trong căn phòng tối đen như mực, che khuất toàn bộ thân hình của hắn. Thượng Thanh có chút không yên lòng, đầy ẩm khí ra ló đầu vào nhìn.
Khuôn mặt y lập tức cứng đờ.
Trên cái giường kingsize của y là một đống rắn.
Đại khái là do mới vừa hoá hình cho nên chưa thể biến hoá hoàn toàn, đầu rắn còn có hơi mơ hồ, từ bụng rắn có năm thứ hình dải màu đen rũ xuống. Hơn nữa còn do chưa hấp thu hết âm khí nên đuôi rắn có hơi dẹt. (ủa chứ không phải do em dẫm bẹp hả em)
Nhưng mà đây không phải là trọng điểm. Mà là...
Một đống rắn.
Một đống rắn lớn.
Một đống rắn lớn mang hình thù kỳ dị.
Thượng Thanh hít sâu một hơi, rút lui ra ngoài cửa, xoay người, xuống lầu. Quản gia bưng chén nước tới thấy nghi ngờ nhân sinh: "Tiểu thiếu gia, cậu lại đi đâu? Còn chưa ăn cơm mà."
Thượng Thanh mặt không cảm xúc bước thẳng ra ngoài, đi một mạch đến đường cái ngoài cổng. Sau đó ngẩng đầu nhìn toà biệt thự nhỏ tinh xảo này.
Căn nhà này không thể giữ lại, phải đốt đi.
Cửa phòng bệnh mở, chị cảnh sát đi ra, hỏi: "Thượng Thanh tiên sinh đúng không? Trương Hồng Mai mời cậu vào."
Thượng Thanh tiến vào phòng bệnh. Trương Hồng Mai đã được cấp cứu thoát khỏi cơn nguy hiểm, vừa mới tỉnh lại xong. Sắc mặt của cô trắng đến dọa người, trong mắt một tia ánh sáng cũng không có, lòng trắng cũng thấy chằng chịt tơ máu.
Thượng Thanh nhìn về phía cửa sổ, bên ngoài ánh nắng có hơi chói mắt, y đi tới hạ rèm cửa xuống một nửa. Tiếng rèm cửa sột soạt kéo lại sự chú ý của Trương Hồng Mai. Cô nhìn Thượng Thanh, thờ thẫn hỏi: "Thượng đại sư, có phải anh ta bị ác quỷ bám vào người không?"
Thượng Thanh trầm mặc một lúc: "Vì sao lại hỏi như vậy
Trương Hồng Mai bàng hoàng đấp: "Trước đây anh ấy... không phải như vậy." Thanh âm người phụ nữ khàn đặc khô khốc, "Lúc chúng tôi còn đang trong thời kỳ yêu đương, anh ấy đối xử với tôi rất tốt: đón tôi tan làm, mua quần áo cho tôi, nhớ rõ sinh nhật của tôi. Chúng tôi còn chưa từng cãi nhau bao giờ. Anh dẫn tôi về quê anh chơi, bảo tôi ngồi trên vai anh mà chụp ảnh, hoa mơ trắng như tuyết rơi lên đầu bọn tôi, như thể chúng tôi đã trở thành một đôi ông lão bà lão đầu bạc trắng."
Thượng Thanh yên lặng nghe.
Trương Hồng Mai ngây ngẩn một hồi, giống như đang quên mất mình vừa nói cái gì, "Kỳ thực, tôi cũng đã từng báo cảnh sát. Lần đầu tiên hắn ta đánh tôi, tôi rất sợ hãi, nên gọi điện báo cảnh sát. Cảnh sát ập đến rất nhanh, cũng rất có trách nhiệm, nhốt hắn ta lại cảnh cáo, nói là căn cứ vào luật Hôn nhân gì đó, điều khoản nào đó, rồi tạm giam hắn bảy ngày. Tôi sợ gã đi ra lại đánh tôi, liền thừa dịp bảy ngày vội dọn nhà đi, tìm công việc mới. Tôi muốn cách xa hắn ta, tôi cảm thấy hắn ta như bị quỷ phụ thân, như thể biến thành một người hoàn toàn khác.
Thượng Thanh nhìn cô, giữa khuôn mặt của người phụ nữ này có một sự cứng cỏi âm ỉ tồn tại.
Trương Hồng Mai kể tiếp: "Sau khi hắn ta thoát khỏi trại tạm giam không tìm được tôi, liền đến tận trường đại học của em gái tôi, chụp trộm hai tấm ảnh của em gái rồi gửi cho tôi. Tôi, tôi không biết gã lấy được số di động của tôi bằng cách nào, rõ ràng tôi đã đổi số rồi, có lẽ.. có lẽ là do ác quỷ kia nói cho hắn biết không chừng."
Cô nói năng có chút lộn xộn, còn ác quỷ vô hình kia đã trở thành hóa thân cho sự sợ hãi của cô.
Tiếp đó như thế nào... kỳ thực cũng không cần phải kể thêm nữa. Hai chị em sống nương tựa vào nhau từ bé, hai tấm ảnh chụp trộm. Mà hai tấm hình thì có thể chứng tỏ cái gì? Dù cho bạn có cầm hai tấm hình đó đi báo cảnh sát, cảnh sát cũng không có cách nào bắt giữ hắn ta.
Cứ như thế, một tên vô lại có thể tiêu dao đi lại một cách quang minh chính đại trong trường đại học, còn người bị hại thì lại phải trốn chui trốn nhủi như một tên tội phạm. Trương Hồng Mai ngẩng đầu, ánh mắt vẫn vô hồn: "Tôi vốn cảm thấy chịu đựng qua bốn năm này là sẽ ổn thôi. Đợi khi em gái tôi tốt nghiệp, chị em tôi liền cao chạy xa bay đến một nơi hắn ta không tìm được. Chẳng phải là chỉ cần chịu đòn thôi sao? Tôi mệnh cứng, hắn không chết được tôi đâu. Chỉ là, những ngày tháng ấy, thực sự là quá khổ sở..."
Cô thử ra ngoài tìm việc làm song bởi vì trình độ học vấn không cao, đều chỉ có thể tìm được công việc trong ngành dịch vụ. Mà mỗi khi nhìn thấy cô và người đàn ông khác nói chuyện với nhau là khi trở về liền bị tên kia đánh cho một trận. Người ta mở cửa tiệm là muốn kiếm tiền, mà cô hai ba ngày lại mang một đống vết thương đi làm, để khách hàng nhìn thấy thì có bao lời ra tiếng vào đây? Hơn nữa, tên đàn ông đó còn cứ vài ngày lại chạy tới quấy nhiễu nơi làm việc của cô một lần. Cho nên dù có cảm thấy cô đáng thương, người ta cũng không dám nhận cô vào làm nữa.
Không còn công việc, tên rác rưởi đó liền trộm lấy căn cước của cô, khiến cô càng chạy không nổi. Bốn năm vốn có thể như một cái búng tay mà trôi qua, cuối cùng lại kéo thành thực nhiều cái bốn năm, càng ngày càng dài, càng ngày càng dài...
Cuộc sống hàng ngày của cô đều đặn như thế, cơm ăn hằng bữa, đánh ăn hàng ngày... Lúc cô mới trở về, nghĩ rằng còn không phải chịu đau, nhịn một chút liền qua. Song chân chính trải qua mới hiểu, nơi vốn là mái ấm gia đình kia, cuối cùng lại chẳng khác gì với mười tám tầng địa ngục.
Trương Hồng Mai vẫn chấp nhất hỏi lại: "Thượng đại sư, cậu có thể đuổi ác quỷ kia đi không? Cậu không phải, không phải bắt quỷ lợi hại đấy ư?"
Thượng Thanh nghiêng đầu, nhìn rèm cừa sổ bị kéo lên một nửa, trong miệng lại hói: "Em gái chị học ở đại học thành phố Thanh Vân, đúng không?" Trương Hồng Mai không hiểu lắm, vẫn gật đầu như cũ. Thượng Thanh: "Tôi đã đừng đi qua đại học thành phố Thanh Vân, nơi đó có một phố thương mại, có rất nhiều xe bán đồ ăn vặt cùng với bán quần áo."
Trương Hồng Mai im lặng nghe, cô cũng từng đến đó, lúc đưa em gái đến đăng ký nhập học. Nhưng cô không có đi chơi được ở đâu, bởi vì cảm thấy tiền thuê có hơi đắt cho nên sau khi sắp xếp xong xuôi cho em gái, suốt đêm cô ngồi xe trở về.
Thượng Thanh: "Nghe nói khu đó xe bán đồ ăn vặt cũng kiếm được rất nhiều tiền, chị có muốn đi không?"
Trương Hồng Mai sửng sốt, "Kiếm được tiền..."
Thượng Thanh lại hỏi cô: "Chị có thể nấu cơm không?"
Không rõ tại sao, khi Trương Hồng Mai nghe thấy câu hỏi này lại cảm thấy mình giống như một người bị lạnh đến đông cứng bất chợt nghe có người hỏi mình rằng 'Bạn có muốn sưởi ấm không?' vậy. Trái tim cô kịch liệt nhảy lên, theo bản năng gật mạnh đầu, "Tôi biết, tôi nấu ăn rất ngon, tôi biết làm cơm."
Thượng Thanh cười bảo, "Tôi có thể cho chị mượn ba vạn tệ, chị mua một cái xe ăn vặt về, đẩy tới phố thương mại ở gần đại học thành phố Thanh Vân mà kinh doanh. Mỗi tháng chị trả lại cho tôi một ngàn tệ, như vật ba năm có thể trả hết nợ. Chị cảm thấy thế nào?"
Trương Hồng Mai chỉ cảm thấy như kẻ bị đông cứng kia đã cảm nhận được sự ấm áp của ngọn lửa dù yếu ớt: "Tôi, tôi nguyện ý! Nhưng mà, Vương Sơn kia..."
Thượng Thanh trấn an: "Chị yên tâm đi, gã ta sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời chị một lần nữa."
Y ra khỏi phòng bệnh, thấy Du Minh Trì đang nói chuyện với chị cảnh sát trẻ.
Chị gái trẻ cố nén tức giận, nói lại: "Kẻ tình nghi đã bị mang tới nơi tạm giạm, có thể sẽ bị khởi tố với tội danh cố ý gây thương tích. Nếu như tội danh được thành lập, gã ta ít nhất sẽ phải ngồi tù sáu năm."
Du Minh Trì gật đầu: "Sáu năm, không nhiều."
Thượng Thanh đến bên cạnh hai người, nữ cảnh sát hiểu ra hiệu của cậu, tiếp tục trở về phòng bệnh chăm Trương Hồng Mai. Du Minh Trì cười khổ một tiếng, "Loại vụ án không có quỷ kiểu này so với loại có quỷ còn thấy uất lòng hơn."
Lại nghe Thượng Thanh đáp rằng: "Ai nói trong vụ án này không có quỷ?"
Y bấm một đạo chỉ quyết, một thân ảnh tái nhợt đến trong suốt dần dần xuất hiện trước mặt hai người. Du Minh Trì đầu tiên là cả kinh, sau đó là cau mày: "Chuyện gì thế này?" Có quỷ tức là chứng tỏ người chết, hơn nữa quỷ còn xuất hiện bên cạnh tên cặn bã Vương Sơn kia, làm sao có thể không có quan hệ với gã ta cơ chứ?!
Đó là một ma nữ, mái tóc rối xoã như tơ vò, sau gáy máu thịt be bét thành một hốc lớn, mãu thuận theo mái tóc nhỏ giọt tong tong xuống rồi biến mất trên mặt đất. Vóc người cô nhỏ gầy, quần áo trên người rất mộc mạc, chân không mang giày. Trên khuôn mặt chỉ mang nét ôn thuần và trầm lặng, giống Trương Hồng Mai y như đúc.
Thượng Thanh cẩn thận thu lại lá bùa: "Là cô cứu Trương Hồng Mai?"
Nữ quỷ lặng lẽ gật đầu, "Sức mạnh của tôi quá nhỏ, chỉ có thể khiến lọ hoa đánh lệch đi."
Du Minh Trì không nhịn được hỏi: "Cô vẫn đi theo bên cạnh họ sao? Vì sao?"
Nữ quỷ thấp giọng nói: "Tôi đi theo Vương Sơn, tôi là vợ trước của gã."
Du Minh Trì hỏi tiếp: "Cô chết như thế nào? Bị gã đánh chết?"
Nữ quỷ ngẩn người, gật đầu, cảm giác như thể Du Minh Trì không phải đang hỏi nguyên nhân cái chết của cô mà là đang hỏi trưa nay cô đã ăn gì chưa vậy. Thượng Thanh ngăn cản sếp du đang kích động, hỏi cô: "Có thể kể lại tường tận không?"
Nữ quỷ có chút luống cuống, "Tường tận ư...? Chuyện của tôi sao?" Cô hơi do dự, "Kỳ thực không có gì để kể nhiều. Tôi và Vương Sơn lớn lên ở cùng một thôn, cha mẹ tôi đều mất sớm, chú tôi liền làm chủ để tôi gả cho gã. Đàn ông ở chỗ chúng tôi ai cùng đều như vậy." Nữ quỷ có hơi mờ mịt. "Uống rượu, đánh vợ, bài bạc. Tôi cho rằng tất cả mọi người đều như thế. Có một lần gã uống say, vung cuốc đập vỡ gáy tôi. Tôi không được may mắn cho lắm, không qua khỏi, chết luôn rồi. Gã nói với người khác là tôi rơi từ trên giường xuống mà chết, bồi thường cho chú tôi sáu vạn tệ, việc này không còn ai nhắc tới nữa."
Du Minh Trì không nhịn nổi mà nổi gai ốc khắp người, bởi giọng điệu của người phụ nữ này quá bình tĩnh.
Nữ quỷ tiếp tục kể: "Sau đó, Vương Sơn cảm thấy trong thôn không có tiền đồ gì, liền ra ngoài làm công. Tôi vẫn luôn đi theo gã. Tôi không có bản lãnh gì, không làm ảnh hưởng được gì đến gã. Tôi chỉ cảm thấy không thể để cho gã hại những người phụ nữ khác nữa, hắn ra tay tàn nhẫn hơn so với người khác nhiều."
"Kỳ thực, Trương Hồng Mai lợi hại hơn tôi nhiều lắm, cô ấy bị đánh còn biết chạy, tôi khi ấy đến cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới." Cô ngẩng mặt lên nhìn hai người trước mặt, qua mái tóc rối như tơ vò bê bết máu, khuôn mặt của cô lộ ra. Cô gái này hoá ra tuổi vẫn còn rất nhỏ, nhìn qua hình nhưa chưa tới hai mươi.
"Vừa mới bắt đầu, tôi muốn nhắc nhở Trương Hồng Mai, thế nhưng không có cách nào hết. Cô ấy không nhìn thấy tôi, tôi cũng không thể đụng tới cô ấy. Người già đều nói quỷ biết báo mộng, nhưng mà tôi lại không biết." Cô gái trẻ lại cúi đầu lần nữa, như một con ốc sên thu mình vào trong chiếc vỏ an toàn. "Tôi chỉ biết làm cây lay động, khiến cho những cánh hoa mơ bay đầy xuống đầu bọn họ."
Thanh âm của cô rất nhỏ, lặp đi lặp lại một câu: "Tôi không có bản lãnh gì, chỉ có thể cùng gã."
Thượng Thanh nhìn cô, chợt nhớ tới câu nói kia của Trương Hồng Mai: Làm người phải nhận mệnh.
Thực ra, Trương Hồng Mai không hề chấp nhận số phận của mình, cô vẫn luôn nỗ lực chiến đấu chống lại nó, cho dù vào thời khắc cuối cùng cũng tìm cách cầu cứu Thượng Thanh. Chính bởi vì cô không chấp nhận số mệnh cho nên mới tự nhủ với mình phải nhận mệnh hết lần này đến lần khác. Mà nữ quỷ này mới thực sự là người chấp nhận số phận. Cô ấy nhu nhược, hèn mọn, như một ngọn cỏ ven đường tuỳ cho người ta giày xéo. Lúc bị giết cũng không hề có oán khí, chỉ cảm thấy người nào cũng trải qua như vậy. Tia chấp niệm duy nhất cũng chỉ là 'Không thể để cho gã làm hại những người phụ nữ khác.'
Thượng Thanh lấy ra hai lá bùa, hỏi cô, "Cô có muốn báo thù không?"
Nữ quỷ ngẩn người, "Báo thù? Thù gì?"
Thượng Thanh do dự, "Cô muốn báo thù cho Trương Hồng Mai không? Vương Sơn đánh cô ấy nhiều như vậy..."
Nữ quỷ suy nghĩ một chút rồi gật đầu, nghiêm túc nói: "Trương Hồng Mai rất đáng thương. Cô ấy và tôi không giống nhau, cô ấy là người thành phố, không biết chịu đòn."
Thượng Thanh dán hai tấm bùa kia lên người cô, âm khí nồng đậm làm cho hồn hề của cô càng lúc càng ngưng tụ lại. Y lấy ra một tấm bi hỉ phù, "Đi thôi, tìm Vương Sơn. Trả lại gã tất cả những gì gã ta đã từng làm."
Nữ quỷ có chút thấp thỏm mà tiếp nhận lá bùa, thoáng cái liền biết mất.
Trong trại tạm giam.
Vương Sơn không phải lần đầu tiên vào đây, tự do tự tại như là trở về một ngôi nhà khác của mình mà thôi. Gã nằm nghiêng trên giường, vết thương trên bụng đã được đắp thuốc. Gã luôn cảm thấy trận đau đớn lúc ấy có gì đó rất quái lạ, hoài nghi có phải mình mắc phải căn bệnh quái lạ nào đó rồi không. Cảnh sát dẫn gã qua bệnh viện kiểm tra một lần, kết quả gã vẫn khoẻ re chả có chuyện gì, cho nên đến giờ cũng chẳng có ai thèm để ý đến lời rầm rì của gã nữa.
Trong phòng giam còn có ba thanh niên khác, là do uống say đánh nhau nên bị bắt vào. Nghe nói gã bởi vì đánh vợ nên mới bị bắt, ánh mắt nhìn gã đều coi thường thấy rõ. Người trẻ tuổi tính tình mạnh mẽ, cảm thấy chỉ có kẻ yếu mới đi bắt nạt người càng yếu hơn, đàn ông đánh vợ là cái loại yếu nhất trong số đó. Người ta gả cho anh làm vợ, chứ chả lẽ lại gả đến để chịu đòn à? Tên Vương Sơn này lớn lên đúng là phí cơm, không ngờ là cái loại khốn nạn như thế.
Vương Sơn nào có quan tâm chuyện này, dù sao trong tù không cho phép đánh nhau, gã an tâm vô cùng. Đến tối còn cợt nhả với cảnh sát rằng: "Ài, anh cảnh sát này, bắt người ta cũng phải cho miếng cơm hộp chứ. Buổi trưa tôi chưa được ăn gì, giờ đói bụng lắm."
Vị cảnh sát nhịn cơn tức ném một hộp cơm vào cho gã, lạnh lùng nói: "Đừng có mà đùa cợt, giữ trật tự đi!"
Tối, hơn mười giờ, trong nhà giam yên tĩnh đến kỳ lạ.
Vương Sơn không dám tranh giành với ba thanh niên, chỉ có thể chiếm một cái góc mà ngủ, lúc ngủ tiếng ngáy vang rầm trời. Ngay tại lúc này, gã bỗng nhiên cảm thấy trên bụng nổi lên cơn ngứa giống như có con sâu nhỏ bò qua. Bình thường mà nói, một tẹo điểm bất thường này sẽ không đánh thức gã, nhưng không hiểu sao gã lại tỉnh lại rồi.
Mở mắt ra, dựa vào ánh đèn hành lang leo lét, gã chợt thấy có một người đang ngồi trước mặt mình. Thân hình kia vừa nhìn đã biết là một con đàn bà, đang ngồi nhìn chằm chằm vết thương trên bụng gã, tóc tai tán loạn rũ xuống, ngọn tóc đúng lúc lướt qua bụng gã, gây ra từng cơn ngứa mà gã cảm thấy mới đây.
Vương Sơn theo bản năng đạp cho một cước, "Đệt! Con đàn bà ở đâu ra vậy?! Xúi quẩy!"
Chỉ là, cái đạp này của gã không đá trúng vật gì cả, mà trực tiếp đá xuyên qua thân thể người phụ nữ kia luôn. Người phụ nữ đó chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt trông vẫn còn trẻ măng. Vương Sơn chỉ cảm thấy sau lưng mình mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, "Lữ, Lữ Thải Hà! Cô là Lữ Thải Hà? Cô... cô là quỷ..."
Lữ Thải Hà là do gã tự tay đánh chết, tự tay đào hố chôn, đã chết đến mức tuyệt đối không thể chết thêm. Cho nên, thân ảnh trước mắt này không phải quỷ thì là cái gì nữa?!
Vương Sơn hét to kêu cứu, "Cứu mạng! Cảnh sát, cứu mạng!"
Chỉ là bốn phía lặng yên như tờ, không một tiếng động. Lúc này gã mới phát hiện, trong phòng tạm giam vốn dĩ có bốn người, hiện tại chỉ còn có mình gã. Vương Sơn ngây người, quay người xoay về phía cửa mà chạy, chợt cảm thấy cổ bị nghẹn lại, cổ áo bị người ta túm kéo ra đằng sau.
Gã vốn lớn lên cao to, chiều cao 1m8 cùng với cân nặng đến 85 ký, rất lâu rồi gã không được trải nghiệm loại cảm giác cổ áo bị người ta xách lên như thế này. Gã ỷ vào khí lực lớn, tiếp tục chạy về phía trước, song gã cảm giác được lực đạo phía sau càng lúc càng tăng lên, cổ áo ghìm lại cổ của gã, làm hô hấp gã càng lúc càng khó khăn, khuôn mặt đỏ bừng lên.
Lữ Thải Hà dùng cánh tay mảnh khảnh nhẹ nhàng nhấc gã lên, thân thể nhỏ nhắn với thân hình to như trái núi kia so sánh ra thì có lực đánh vào thị giác cực mạnh, nhưng tay cô lại hết sức vững vàng. Cô kéo người tới bên cạnh mình, giọng điệu bình tĩnh nói: "Anh xem, hiện giờ tôi rất khoẻ đây này."
Vương Sơn liều mạng giãy dụa, hai chân đạp loạn trên đất, đạp đến nỗi tung giày ra luôn, song làm thế nào cũng vẫn không thoát khỏi được cánh tay ấy. Ngay thời điểm gã chuẩn bị nghẹn chết hai mắt sắp trắng dã, Lữ Thải Hà đột nhiên buông tay. Vương Sơn ngã chổng vó xuống đất, không khí mới mẻ vọt vào phổi gã, làm gã sặc ho khan. Gã nhanh chóng dùng tứ chi bò ra ngoài như một con chó cho đến khi một tay nắm lấy được song sắt của phòng tạm giam.
Gã liều mạng vỗ lên song sắt, "Có ai không? Cứu mạng! Nơi này có quỷ...!" Song sắt bọc vải mềm phát ra từng tiếng vang trầm đục, ánh đèn nơi hành lang lúc ẩn lúc hiện, không có lấy một bóng người, giống như cả cục cảnh sát này chỉ còn lại một mình gã vậy.
Phía sau, cánh tay xanh trắng thò ra. Thân hình Vương Sơn cứng đờ, không dám quay đầu lại. Bàn tay kia đè lại cổ tay của gã, ngón tay bé nhỏ nắm lấy cổ tay to lớn trông khác biệt rõ ràng, mà gã lại cảm thấy cổ tay mình như bị một cái gọng kìm bằng sắt kẹp chặt, không thể nhúc nhích nổi.
Lữ Thải Hà nhẹ nhàng tự than: "Hoá ra, anh cũng không có mạnh đến vậy! Hoá ra, cũng có ngày anh giãy không ra!" Ngay sau đó, cô hơi dùng sức một cái, một tiếng hét thảm rung trời vang lên, cô cưỡng ép vặn gãy tay Vương Sơn rồi. "Lúc anh giẫm lên tay Trương Hồng Mai tôi có nhìn thấy, cô ấy rất đau." Lữ Thải Hà nhíu mày, trong trí nhớ chợt loé lên một hình ảnh.
À, cô nhớ ra rồi, vốn dĩ khi cô còn sống cũng từng bị Vương Sơn giẫm lên tay, cổ tay sưng lên mất mẫy ngày, sau đó cái tay ấy vẫn luôn đau nhức không thôi. Chẳng qua, đối với cô, đó chỉ tính là vết thương nhẹ, cho nên cô không để ở trong lòng.
Vương Sơn gào như heo bị chọc tiết, "Cứu mạng... cứu mạng! Có quỷ đến lấy mạng tôi!!!"
Lữ Thải Hà vẫn không buông tay, trực tiếp nắm lấy cái tay gãy kia của gã mà tha lôi người đi. Xương gãy ma sát với cơ thịt bên trong khiến Vương Sơn đau đến mức hận không thể chặt tay đi luôn, "Tha cho tôi – van cầu cô! Thả tôi đi! Toi sai rồi ai ai ai --"
Lữ Thải Hà quăng gã tới góc tường, nhìn đống thịt mỡ đang kêu rên thống khổ, không hiểu sao trong lòng cô bỗng lên một loại cảm giác không thể diễn tả bằng lời. Như thể một sinh vật nho nhỏ phát hiện hoá ra mình lại có sức mạnh lớn đến vậy, như một đứa trẻ phát hiện hoá ra mình cũng là một con người...
Cô tự lẩm bẩm, "Anh cũng biết xin tha, anh cũng sẽ chảy máu, anh cũng giãy dụa mà không thoát khỏi tay tôi..." Oán khí đỏ như máu từ mái tóc cô ào ào bốc lên trên, tròng mắt cô dần dần chuyển đỏ, "Anh và tôi cũng chẳng có gì khác biệt..."
Trong lòng cô dâng lên một nỗi hận thù mãnh liệt, cô nhìn lại móng tay quỷ của mình, đột ngột hung ac vung lên, trên người Vương Sơn lưu lại một vết cào sâu hoắm. Trên mặt cô đầy vẻ dữ tợn, gào rống lên: "Cho nên anh dựa vào cái gì mà đánh tôi? Dựa vào cái gì mà giết tôi? Lẽ nào chỉ bằng việc anh lớn lên to con thôi sao? Chỉ bằng anh có sức lực lớn à?"
Ngón tay quỷ màu đen cào cấu lên người Vương Sơn từng phát một, khiến cho da thịt toàn thân gã đều bị cào nát bét, cả đời này chưa từng cảm thấy đau đớn như vậy. Trong miệng gã không biết đang lẩm bẩm cái gì, nước mắt nước mũi thòng lòng, hoà vào với vết máu đọng thành bãi trên đất, toàn thân chật vật dơ bẩn.
Hai lá bùa trên người Lữ Thải Hà phát ra ánh sáng nhàn nhạt, hấp thu oán khí dư thùa, không cho cô bị chuyển hoá thành ác quỷ. Nói ra sợ không có người tin chứ một âm hồn đã chết mấy năm rồi cũng không có oán khi, vào lúc được báo thù lại suýt chút nữa biến thành ác quỷ mới ghê. Nhưng hiện tại cảm giác của Lữ Thải Hà cực kỳ tốt, từ trước tới nay cô chưa từng cảm thấy thông suốt như vậy. Đời này cô chỉ sống ngắn ngửi mười mấy năm, cho đến giờ phút này mới phát hiện hoá ra mình cũng là một con người.
Không biết qua bao lâu, Vương Sơn đã biết thành một đống thịt vụn máu me nhe nhoét. Khó thấy là gã vẫn còn sống, thậm chí vẫn còn thanh tỉnh, tất cả là nhờ có bi hỷ phù.
Lữ Thải Hà dừng tay.
Vương Sơn sợ hãi chuyển động cơ thể đã mềm oặt, muốn bò ra chỗ cách xa cô, chợt thấy Lữ Thải Hà vẩy vẩy tay như vẩy vết dơ, rồi giơ chân lên. Cô nhấc chân đạp gãy tứ chi của Vương Sơn.
"Anh sợ chúng tôi chạy, không cho chúng tôi đi giày."
"Doạ đánh gãy chân chúng tôi."
"Nửa đêm bắt chúng tôi quỳ ở bên giường không cho ngủ."
"Ăn cơm chúng tôi nấu, lừa tiền chúng tôi kiếm được, lại không có một chút xíu nào biết ơn."
"Vương Sơn, anh thật là đáng ghê tởm."
Cô nhấc chân, dí lên bụng gã.
Con ngươi Vương Sơn bỗng trừng lớn, cuộn mình nhấc người dậy như một con tôm, đau đến mức không phát thành tiếng, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng bị cái đạp này giẫm thành bùn nhão... Lữ Thải Hà ngồi xổm xuống, ghé vào lỗ tai nói những lời Thượng Thanh dạy mình: "Vương Sơn, ngày mai anh sẽ nhận tội, khai hết toàn bộ tội sát hại người khác của mình với cảnh sát cho rõ ràng. Bằng không, anh còn sống một ngày, tôi sẽ lại đến dằn vặt anh một ngày, có hiểu không?"
Vương Sơn há há mồm, liệu mạng gật đầu. gã nhận tội! Gã tình nguyện nhận tội! Song trước mắt gã chậm rãi biến thành màu đen, bởi gã đã đau đến hôn mê bất tỉnh luôn rồi.
Trong khách sạn, Thượng Thanh đốt một cây nhang thơm ngát trước mặt, lẳng lặng ngồi chờ.
Cũng không rõ đã bao lâu, khói xanh tản ra, Lữ Thải Hà xuất hiện. Hồn thể của cô so với lúc trước thì ngưng tụ hơn nhiều, rốt cuộc không còn bộ dáng khúm núm trước đó nữa, vẻ mặt nhiều thêm vài phần vui vẻ, ánh mắt nhìn Thượng Thanh cũng có thần thái hơn.
"Đại sư, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu cho tôi... tự tay báo thù."
Thượng Thanh khẽ lắc đầu, bóc lá bùa đã hút no oán khí từ trên người nữ quỷ xuống, hỏi cô, "Cô có muốn đi đầu thai bây giờ luôn không?"
Lữ Thải Hà sửng sốt một chút, hỏi lại: "Trương Hồng Mai sau này sẽ đi về đâu?"
Thượng Thanh đáp: "Cô ấy sẽ bày một quầy ăn vặt ở gần đại học thành phố Thanh Vân. Đợi em gái của cô ấy tốt nghiệp, hai người đó có thể sẽ đến những thành phố khác."
Lữ Thải Hà có chút ước ao, "Vậy là tốt rồi... Nếu tôi còn sống, có thể trải nghiệm một cuộc sống giống như cô ấy được hay không?"
Thượng Thanh thảy quẻ bàn mấy lần, cười khẽ: "Đời sau mệnh cách của cô không tệ đâu.'
Lữ Thải Hà thấy mừng lắm, "Cảm ơn đại sư rất nhiều!" Trên người cô chậm rãi toả ra ánh sáng trắng loá, cô cúi đầu lạy Thượng Thanh một cái, sau đó biến mất không còn tăm hơi.
Thượng Thanh đứng lên hoạt động tay chân một chút, nghiêng đầu hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Đợi một hồi không nghe thấy câu trả lời, y mới nhận ra là Phó Liễm Tri không ở đây. Nghĩ đến tên ngốc kia giờ có lẽ đang buồn bực ngồi trên giường chơi đuôi của mình, nhất thời cảm thấy càng sốt ruột hơn.
May là ngày mai hẳn có thể trở về rồi.
Vừa rạng sáng ngày tiếp theo, Vương Sơn không biết nổi cơn điên gì, sau khi tỉnh lại khỏi ác mộng, liền sống chết muốn tự thú. Cảnh sát vốn cho rằng gã muốn tự thú vụ bạo lực gia đình, nhưng mà chờ nghe gã khai xong, mấy nhân viên thẩm vấn đều điên lên, lập tức phái người tới quê gã đào thi thể. Mà bản thân gã cũng bị chuyển đến trại tạm giam cho những vụ án lớn. Nghĩ lại, nếu như vụ án được xác minh, tử hình chắc chắn không thể tránh được. Còn chú của Lữ Thải Hà chỉ sợ cũng phải bị bắt vì tội bao che.
Vụ án này đã được cảnh sát xử lý, Thượng Thanh và dtm cùng trở về thành phố Thanh Vân. Trương Hồng Mai còn đang dưỡng thương, đợi sau khi cô khoẻ hẳn sẽ đến thành phố Thanh Vân và bắt đầu trang mới trong cuộc đời của mình.
Một cuộc sống mới giống như bao người khác. phihan.wordpress
Lúc trở về không còn vội nữa, hai người không cần ngồi máy bay tư nhân mà là đặt chuyến bay bình thường. Đợi đến lúc xuống máy bay đã là hơn tám giờ tối. Lúc ở trên không trung không phát hiện được, vừa hạ cánh xuống đất, Thượng Thanh đã cảm nhận được rõ ràng âm khí cực thịnh trong đất trời. Gió đêm mềm nhẹ thổi qua, một cái túi nylon bị gió thổi bay cao đến trước mặt người, Thượng Thanh theo bàn năng giơ tay chụp lấy, sau khi nắm lấy mới phát hiện cảm giác có chút kỳ kỳ -- kia hoá ra là một cái âm hồn.
Âm hồn kia thân thể đẫy đà, cả người mặc trường bào màu trắng không lẫn vào bất kỳ màu sắc nào khác, trách không được bị Thượng Thanh coi thành một cái túi nylon. Âm hồn đó đang nhắm mắt lại bay phiêu phiêu theo gió, giống như ngồi trên cái thảm bay, thích ý không chịu được. cảm thấy bị người ta tóm lấy áo, liền mở một con mắt, lầm bầm một câu: "Tìm tôi có việc gì?"
Khoé miệng Thượng Thanh giật một cái, buông lỏng tay, âm hồn liền bị gió thổi đi. Y ngẩng đầu nhìn xung quanh một lượt, nhận ra trên đường cũng có không ít âm hồn, phần lớn chỉ là âm hồn bình thường, không gây hại gì với con người. Lại lấy di động ra nhìn, hoá ra hôm nay là ngày mười ba tháng bảy, đồng nghĩa với việc đêm mai sẽ là Tiết quỷ. Chẳng trách lại có nhiều âm hồn như thế.
Nghĩ đến việc ngày mai đã nhận lời Thiệu Ngôn sẽ tới trông giữu Quỷ môn quan, Thượng Thanh vội vội vàng vàng chạy về nhà. Ngày mai chắc chắn không được ngủ, hôm nay vẫn nên ngủ sớm một chút mới phải đạo.
Về đến nhà đã hơn mười giờ, quản gia nhìn thấy cậu liền rất vui vẻ, "Tiểu thiếu gia về rồi, có muốn ăn khuya hay không?"
Thượng Thanh gật đầu, "Muốn, muốn ăn mì vằn thắn." Dưới chân lại vội vàng bước về phòng ngủ.
Quản gia đi chuẩn bị mì vằn thắn, Thượng Thanh thì mở cửa phòng ngủ.
Phó Liễm Tri đang ngồi trên giường trong căn phòng tối đen như mực, che khuất toàn bộ thân hình của hắn. Thượng Thanh có chút không yên lòng, đầy ẩm khí ra ló đầu vào nhìn.
Khuôn mặt y lập tức cứng đờ.
Trên cái giường kingsize của y là một đống rắn.
Đại khái là do mới vừa hoá hình cho nên chưa thể biến hoá hoàn toàn, đầu rắn còn có hơi mơ hồ, từ bụng rắn có năm thứ hình dải màu đen rũ xuống. Hơn nữa còn do chưa hấp thu hết âm khí nên đuôi rắn có hơi dẹt. (ủa chứ không phải do em dẫm bẹp hả em)
Nhưng mà đây không phải là trọng điểm. Mà là...
Một đống rắn.
Một đống rắn lớn.
Một đống rắn lớn mang hình thù kỳ dị.
Thượng Thanh hít sâu một hơi, rút lui ra ngoài cửa, xoay người, xuống lầu. Quản gia bưng chén nước tới thấy nghi ngờ nhân sinh: "Tiểu thiếu gia, cậu lại đi đâu? Còn chưa ăn cơm mà."
Thượng Thanh mặt không cảm xúc bước thẳng ra ngoài, đi một mạch đến đường cái ngoài cổng. Sau đó ngẩng đầu nhìn toà biệt thự nhỏ tinh xảo này.
Căn nhà này không thể giữ lại, phải đốt đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất