Ta Dưỡng Lão Cho Cả Nhà Đại Lão
Chương 23:
Quả nhiên không thay đổi, cậu vẫn muốn bước lên con đường vô liêm sỉ ấy sao sao?
Không đúng, sao miếng ngọc bội này lại khác với miếng cậu nhặt được đời trước, lần trước là hình vuông, lần này là hình tròn, chẳng lẽ nàng ấy nhớ nhầm?
Đặng Vân Đạm thấy Đặng Phong Khinh nhìn miếng ngọc bội hơi lâu, lập tức khoe khoang nâng nó lên trước mặt nàng ấy, "Đẹp không, đây là đệ nhặt được ở cái mương cỏ kia, là miếng thứ một trăm rồi, đệ lại nhặt thêm một miếng nữa cho tỷ, tỷ nhìn này."
Cậu vội vàng lùi lại, lắc lư, té ngã, nhưng lần này không có gì thu hoạch cả.
Đặng Vân Đạm: Mặt đầy bàng hoàng. jpg.
Đặng Phong Khinh nhìn cậu như nhìn tên ngốc, bước đến kéo cậu dậy, phủi bụi cho cậu, không biết là cố ý hay vô tình, phủi rất mạnh, "Em nói đây là miếng thứ một trăm, vậy chín mươi chín miếng trước đâu?"
"Miếng thứ nhất bị đệ đá bay, những miếng sau chắc bị uy thế của đệ làm cho sợ hãi, tự chạy hết, miếng bị đá bay kia nói xấu đệ, đệ không thích nó, miếng thứ hai, thứ ba... tóm lại là đệ không thích."
Cậu cố ý che giấu vấn đề nhập ma mà Đặng Ấu Khả hỏi.
Muội muội mới ngủ dậy, có thể hiểu được gì chứ, chắc chắn là nghe cậu đọc trong một quyển tiểu thuyết nào đó, nếu cậu dám nói ra, tỷ tỷ sẽ không phải dùng sức mạnh phủi bụi cho cậu, mà là dùng một bạt tai cho cậu xuống đất.
Đặng Phong Khinh cảm thấy có vài việc đã thực sự thay đổi, từ khi muội muội kỳ diệu tỉnh giấc, hình như nàng ấy nhìn thấy một chút hy vọng cho cả gia đình sống sót, tất cả đều do muội muội mang đến.
"Tiểu Khả, tối nay muốn ăn món ngon gì, tỷ tỷ về nấu cho muội ăn? Muội có mệt không, tỷ tỷ cõng muội về, trên đường về muội cứ ngủ một lúc đi."
Đặng Ấu Khả thực sự buồn ngủ, ngáp một cái, giơ tay ra, được Đặng Phong Khinh đỡ lên lưng, nằm trên vai nàng ấy nhắm mắt ngủ.
Đặng Vân Đạm nghe thấy có đồ ngon cũng không chán nản nữa, cầm miếng ngọc bội đi theo sau tỷ tỷ muội muội, dọc đường tò mò nói chuyện với miếng ngọc bội.
"Ngọc bội huynh, huynh còn ở đó không? Ném huynh vào núi cũng không thích hợp, ta đưa huynh về nhà."
"Như vậy sao, vậy làm phiền rồi." Tiếng nói trong miếng ngọc bội như tiếng gió thoảng, khi nói chuyện hình như mang theo một chút ý cười.
Đặng Phong Khinh quay đầu nhìn lại, Đặng Vân Đạm vội bảo nàng ấy đừng sợ, lại kể sơ qua lai lịch của vị ngọc bội huynh này, nhưng nói như không nói, cậu chỉ biết người ta đến từ Đại lục Thái An, ngoài ra hỏi cái gì cũng không biết.
Không đúng, sao miếng ngọc bội này lại khác với miếng cậu nhặt được đời trước, lần trước là hình vuông, lần này là hình tròn, chẳng lẽ nàng ấy nhớ nhầm?
Đặng Vân Đạm thấy Đặng Phong Khinh nhìn miếng ngọc bội hơi lâu, lập tức khoe khoang nâng nó lên trước mặt nàng ấy, "Đẹp không, đây là đệ nhặt được ở cái mương cỏ kia, là miếng thứ một trăm rồi, đệ lại nhặt thêm một miếng nữa cho tỷ, tỷ nhìn này."
Cậu vội vàng lùi lại, lắc lư, té ngã, nhưng lần này không có gì thu hoạch cả.
Đặng Vân Đạm: Mặt đầy bàng hoàng. jpg.
Đặng Phong Khinh nhìn cậu như nhìn tên ngốc, bước đến kéo cậu dậy, phủi bụi cho cậu, không biết là cố ý hay vô tình, phủi rất mạnh, "Em nói đây là miếng thứ một trăm, vậy chín mươi chín miếng trước đâu?"
"Miếng thứ nhất bị đệ đá bay, những miếng sau chắc bị uy thế của đệ làm cho sợ hãi, tự chạy hết, miếng bị đá bay kia nói xấu đệ, đệ không thích nó, miếng thứ hai, thứ ba... tóm lại là đệ không thích."
Cậu cố ý che giấu vấn đề nhập ma mà Đặng Ấu Khả hỏi.
Muội muội mới ngủ dậy, có thể hiểu được gì chứ, chắc chắn là nghe cậu đọc trong một quyển tiểu thuyết nào đó, nếu cậu dám nói ra, tỷ tỷ sẽ không phải dùng sức mạnh phủi bụi cho cậu, mà là dùng một bạt tai cho cậu xuống đất.
Đặng Phong Khinh cảm thấy có vài việc đã thực sự thay đổi, từ khi muội muội kỳ diệu tỉnh giấc, hình như nàng ấy nhìn thấy một chút hy vọng cho cả gia đình sống sót, tất cả đều do muội muội mang đến.
"Tiểu Khả, tối nay muốn ăn món ngon gì, tỷ tỷ về nấu cho muội ăn? Muội có mệt không, tỷ tỷ cõng muội về, trên đường về muội cứ ngủ một lúc đi."
Đặng Ấu Khả thực sự buồn ngủ, ngáp một cái, giơ tay ra, được Đặng Phong Khinh đỡ lên lưng, nằm trên vai nàng ấy nhắm mắt ngủ.
Đặng Vân Đạm nghe thấy có đồ ngon cũng không chán nản nữa, cầm miếng ngọc bội đi theo sau tỷ tỷ muội muội, dọc đường tò mò nói chuyện với miếng ngọc bội.
"Ngọc bội huynh, huynh còn ở đó không? Ném huynh vào núi cũng không thích hợp, ta đưa huynh về nhà."
"Như vậy sao, vậy làm phiền rồi." Tiếng nói trong miếng ngọc bội như tiếng gió thoảng, khi nói chuyện hình như mang theo một chút ý cười.
Đặng Phong Khinh quay đầu nhìn lại, Đặng Vân Đạm vội bảo nàng ấy đừng sợ, lại kể sơ qua lai lịch của vị ngọc bội huynh này, nhưng nói như không nói, cậu chỉ biết người ta đến từ Đại lục Thái An, ngoài ra hỏi cái gì cũng không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất