Ta Dưỡng Lão Cho Cả Nhà Đại Lão

Chương 40:

Trước Sau
Đằng Ấu Khả nằm trên lưng đại tỷ, nhắm mắt phơi nắng, hệ thống tỉ mỉ phân tích biểu cảm nhỏ của cả nhà nàng, ngay cả nương nàng trên mái nhà xa xa đang bị tê chân cũng phải nói ba lần.

Đằng Ấu Khả lười biếng vươn vai, nghĩ: "Tạp Tạp, đừng sống quá mệt mỏi như trước, giảm tốc độ hoạt động lại, nhớ, chúng ta đã nghỉ hưu rồi."

“Cũng đúng, vậy ký chủ đã nghĩ ra cách dưỡng lão chưa?”

“Dĩ nhiên rồi, ta muốn có một ngôi nhà nhỏ, trồng thật nhiều hoa cỏ xinh đẹp, nuôi một bầy động vật có lông dễ thương, và vài anh chàng đẹp trai, mỗi ngày xem bọn họ tưới cây, cho động vật ăn, lúc vui vẻ thì cởi, khụ khụ, nhảy múa cho ta xem, thật là cảnh đẹp ý vui.”

Hệ thống: “? ? ?”

Lúc Đằng Ấu Khả tưởng tượng về cuộc sống nghỉ hưu hạnh phúc của mình, những người trẻ tuổi đã tìm được những thùng gỗ, đốt lửa đun nước. Trong khoảng thời gian đó, vị y sư trên núi Đại Hắc liên tục quan sát Hồ Bán Tiên, từ trên xuống dưới, một cách trắng trợn.

Hồ Bán Tiên liếc mắt nhìn hắn, "Sao, không phục à? Bản thân không có năng lực cứu người, lại không cho phép người khác ra tay?"



Vị y sư này tức giận, "Khinh thường ta không nhìn ra đây là trúng độc sao? Loại độc này vô sắc, vô hình, vô vị, lây truyền qua nước bọt. Ta đã quan sát ở đây một thời gian dài mới dám xác định, ngươi vừa đến đã đưa ra thuốc giải độc, ai biết được có phải ngươi muốn hạ độc thêm hay không?"

Lời này vừa nói ra, người trong trấn đều giật mình, đúng là có khả năng đó!

Trước đây, ở thị trấn bên cạnh từng xảy ra một trận dịch tả, khiến nhiều người thiệt mạng, hàng loạt người đổ bệnh. Không lâu sau, một lang y lang thang đến, tự xưng là có thần dược gia truyền, chữa bách bệnh.

Lúc đầu mọi người không tin, nhưng sau khi uống thuốc của ông ta, bệnh tình nhanh chóng thuyên giảm, rất thần kỳ. Lúc đó ai cũng không nghi ngờ gì, đều hào phóng tặng tiền, cảm ơn lang y lang thang đã cứu mạng bọn họ. Cho đến khi có người phát hiện ra trò gian lận của ông ta, thì ông ta đã nhanh chóng tẩu thoát cùng với tiền bạc.

Đằng Vân Đạm thấy sắc mặt của dân trong trấn không ổn, tức giận giậm chân, "Các ngươi đừng nghe tên này nói linh tinh, đây là lão thần tiên mà ta tìm được, ta có thể hại các ngươi sao? Người này chắc chắn là sợ thuốc của lão thần tiên có tác dụng, nên mới cố tình ngăn cản!"

Vị y sư này bị nói trúng tim đen, sắc mặt không tốt nhìn Đằng Vân Đạm một cái, Đằng Vân Đạm ưỡn ngực, nhìn lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau