Ta, Gấu Trúc, Siêu Hung

Chương 24

Trước Sau
Edit: Tracy

"Đại khái bởi vì ngươi là đồ đệ ta đi." Tư Hằng giả vờ suy tư, đưa ra một cái đáp án.

"A?" Y Chu há hốc mồm, cuối đầu tự hỏi đây là cái logic gì nha, chẳng lẽ nói trong quan hệ thầy trò cũng có nhân tố di truyền này sao?

Tỷ như sư phụ là gì, thì đồ đệ cũng sẽ thành cái đó.

Tuy rằng nghe có chút khó tin, nhưng cẩn thận suy nghĩ thì cũng có chút đạo lí. Ngay khi hắn thiếu chút nữa đã tin sái cổ lời Tư Hằng, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn, liền bắt gặp ý cười quen thuộc trong mắt sư phụ.

Sư phụ tốt của hắn thời điểm lừa hắn đều có biểu tình như vậy!

Bản thân lại bị người ta chơi, Y Chu trong lòng cáu giận vì sao lại dễ dàng tin tưởng y đến như thế, biểu tình trên mặt cũng trở nên tức giận, hừ một tiếng nói: "Không nói cho ta thì quên đi."

"Lại không tin ta a? Vi sư thật thương tâm." Tư Hằng đem sợi tóc trên trán hắn vòng lại cùng nhau, vò đến nhếch lên, tạo hình thành một cái sừng. (trước thì đội nón xanh, giờ thì cho hẳn cặp sừng, ổng có ý gì đây.)

Y Chu liếc mắt xem thường, ngửa đầu cách xa người nọ một chút, giải cứu đóng tóc trên đầu, sau đó đưa tay sờ sờ xem đã bị vò thành cái dạng gì rồi.

Tay vừa mới giơ lên nửa đường, đã bị Tư Hằng ngăn cản.

"Được rồi không đùa ngươi nữa." Tư Hằng bắt lấy tay hắn nói: "Kiếm chiêu này ngươi luyện cũng đã được một thời gian, hiện tại có thể dùng cũng là bình thường."

"Ta luyện qua sao?" Y Chu bị lời nói dời đi lực chú ý, cũng quên luôn việc mình muốn tìm tòi nghiên cứu, hắn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nhưng trong đầu toàn là một mảng trống rỗng.

"Ngươi trước đó không phải vẫn thường xuyên ngủ gục đó sao?"

"Đúng vậy..." Y Chu nói, đột nhiên trợn to mắt, "Sư phụ ngươi nói là ta luyện kiếm lúc đó sao?"

Tư Hằng gật đầu: "Đúng vậy."

"Nhưng ta một chút cũng không nhớ rõ." Y Chu cố bình tĩnh, miệng hơi nhếch lên, "Tại sao lại như vậy a."

"Đây là chuyện tốt, không cần suy nghĩ nhiều." Tư Hằng cười cười.

Loại luyện kiếm này, nhập môn không khó, nhưng muốn đại thành công thì không dễ dàng, tiểu đồ đệ chỉ nhìn y luyện kiếm liền tiến vào ngộ đạo, đây là một việc rất khó.

Càng khó có được chính là hắn có thể lặp đi lặp lại nhiều lần tiến vào loại trạng thái này, dùng ngộ đạo đem việc luyện kiếm trở nên dễ như ăn cơm.

Tư Hằng nghĩ thầm, đại khái cũng là Thiên Đạo thiên vị đi.

Sau khi từ trong phòng Tư Hằng bước ra, Y Chu trở lại phòng chính mình, dọc theo đường đi tâm tình kích động không áp xuống được, vừa đóng cửa lại, hắn liền nhảy cẩng lên.

"Là la la, lá la ~~~" Trong miệng ngân nga giai điệu không biết tên, Y Chu lấy ra mộc kiếm đánh giá tỉ mỉ một phen, sau đó mở ra hai chân, đùi phải ở phía trước, giơ kiếm đâm hướng lên trên, thời điểm làm động tác đó miệng còn ứng thanh hô.

"Ha."

Hắn tuổi còn nhỏ, giọng trẻ con mềm mại, một tiếng ha này còn mang theo nãi âm, manh không chịu được.

Trong phòng hết thảy đều bị người ta dùng thần thức thu vào trong mắt, nhìn bộ dạng này của tiểu đồ đệ, Tư Hằng nhịn rồi lại nhìn, mới đè nén được xúc động muốn đi qua túm lấy tiểu đồ đệ tận tình mà xoa nắn.

Y Chu làm xong động tác kia, xoay người thay đổi phương hướng, tiếp tục một kiếm đi qua, chiêu thức kiếm pháp được hắn nhất nhất luyện ra, động tác càng ngày càng thuần phục, tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng dùng mộc kiếm múa ra một mảng tàn ảnh.

Đây là phòng của mình nên Y Chu không một chút cố kị, kiếm chiêu luyện một lần lại một lần, không biết mệt mỏi.

Thẳng cho đến khi hao hết sức lực, Y Chu mới ngừng lại. Hai tay hắn hơi hơi run, mồ hôi trên trán chảy dọc xuống gương mặt, tụ lại một chỗ song nhỏ giọt xuống mặt đất.

Y Chu thở hổn hển mấy hơi, thu hồi kiếm, vén tay áo lên, giơ tay sờ sờ mồ hôi trên trán, lại đụng tới một dúm tóc dựng đứng trên đầu.

Dúm tóc kia ở vị trí giữa đỉnh đầu, hơi hướng về phía trước, Y Chu tay dừng lại một chút, nhớ tới chi tiết bị chính mình xem nhẹ.

"Quỷ ấu trĩ." Hắn lẩm bẩm một tiếng, chỉnh lại dúm tóc, tóc dựng lên hơi lâu, dù cho thả ra cũng lộn xộn bay tứ tung.

Y Chu vuốt vuốt hai cái, buông tay ra đã khôi phục được nguyên dạng, hắn cũng không quan tâm cái này, đẩy cửa ra ngoài tắm rửa.

Buổi tối hôm trước chậm trễ thời gian quá dài, thời điểm Y Chu dùng công lực vận hành xong ba mươi sáu chu thiên tỉnh lại thì trời đã sáng rồi.

Hắn từ trên giường nhảy xuống, cũng không rảnh mà thu xếp, liền chạy tới vách núi.



Tới nơi rồi Y Chu không thấy được người, hắn nhìn nhìn thời gian, có chút nghi hoặc.

Theo lý thuyết thì thời gian này Tư Hằng hẳn là còn chưa có luyện kiếm xong nha.

Mặc kệ Tư Hằng đi đâu, hắn nên đứng tấn thì vẫn phải đứng, Y Chu thành thành thật thật mà đứng ba canh giờ, kết thúc cũng là lúc mặt trời ngã về tây.

Tính tốt thời gian đứng lên, hai chân Y Chu có chút nhũn ra, hắn bám vào một mộc nhân bên cạnh đứng lên, đôi mắt không tự giác ngó ngó gương mặt đó.

Hôm nay không cần đi Vấn Tâm Lộ, theo lý mà nói hẳn là luyện thân pháp, nhưng hắn đã hiểu rõ Phi Vân Bộ, một ngày không luyện, cũng không có gì ghê gớm...đi.

Nghĩ như vậy, Y Chu lại liếc nhìn mộc nhân, mộc nhân là ngày hôm qua vừa mới đổi mới, trên mặt không có giấu vết bị kiếm khí của Tư Hằng để lại, Y Chu sờ sờ lên, lại gãy gãy, từ trong túi trữ vật lấy ra mộc kiếm của mình, hai tay nắm chặt, hai chân xoay mở, hô to một tiếng với mộc nhân.

"Tới chiến đi!"

Xung quanh ngay cả tiếng gió cũng không có, sau khi Y Chu niệm xong, liền rút kiếm dùng những chiêu thức luyện ngày hôm qua chém trên người mộc nhân.

Bởi vì không có sự cho phép của Tư Hằng, nên Y Chu có chút chột dạ, lâu lâu cũng chú ý đến hoàn cảnh xung quanh, phòng ngừa người khác đột nhiên xuất hiện.

Nhưng dần dần, mọi thứ xung quanh đều bị hắn ném ra sau đầu, trong mắt chỉ còn lại kiếm trên tay và mộc nhân trước mặt.

Pháp lực trong kinh mạch tự động vận hành rót vào mộc kiếm trong tay, mộc kiếm thoáng chốc cũng trở nên sắc bén hơn, chờ đến khi mũi kiếm lần nữa chạm vào mộc nhân, bên trên liền xuất hiện dấu vết nhàn nhạt.

Y Chu chỉ mới đến Trúc Cơ, pháp lực trong cơ thể cũng không nhiều, sử dụng thời gian dài liền không thể chống đỡ nổi, tu sĩ Trúc Cơ kì so với phàm nhân bình thường cũng tốt hơn không nhiều lắm.

Cho nên chờ Y Chu phục hồi lại tinh thần, hai chân hắn đã mềm nhũn ngã trên mặt đất.

Trên người một tia sức lực cũng không có, cơ thể trống không, Y Chu nội coi một vòng xác nhận tình huống, cũng không lập tức đả tọa.

Hai mắt hắn nhìn chăm chằm vào thân mộc kiếm trên tay, chỉ thấy thân kiếm vốn bằng phẳng nhẵn bóng, từ trên xuống dưới lại xuất hiện vết nứt thật dài.

Thanh kiếm này đã không thể dùng nữa.

Y Chu sau khi đưa ra kết luận, hắn có chút đau lòng, đây chính là thanh kiếm duy nhất hắn có được, là do Tư Hằng tự mình làm thành, bồi hắn thời gian khá dài nha.

Kết quả chỉ trong chốc lát, đã bị chính mình biến thành như vậy.

Ngón tay sờ sờ qua thân kiếm, Y Chu đành đem thanh kiếm đã hỏng thu vào túi trữ vật, thân thể đã khôi phục chút sức lực, hắn bám lấy mộc nhân từ từ đứng lên.

Vừa mới đứng dậy, Y Chu đã nhìn đến vị trí trước ngực mộc nhân, chỗ ngang với vị trí bả vai của mình, xuất hiện rất nhiều hoa ngân.

Hoa ngân rất thô, không có quy luật gì, rậm rạp mà kết thành một cái lưới.

Đây không phải là do chính mình làm đi?

Y Chu có chút chột dạ, càng nghĩ càng thêm khẳng định, bởi vì trước khi hắn luyện kiếm thì mộc nhân vẫn bằng phẳng nhẵn bóng.

Trước đó có chút mơ hồ không ấn tượng, Y Chu nhớ kĩ lại, tựa hồ thời điểm lần thứ tư lập lại kiếm chiêu, pháp lực trong cơ thể được điều động đưa vào trong thân kiếm.

Có nhiều chuyện hắn không nhớ rõ, pháp lực hiện tại trong cơ thể đã không còn đủ để hắn nghiệm chứng nữa rồi.

Nhìn chằm chằm dấu vết trên mộc nhân một hồi, Y Chu đột nhiên ngồi xuống, bày ra tư thế hấp thu linh khí xung quanh.

Linh khí trong cơ thể vận hành một vòng chu thiên, pháp lực trong đan điền cũng dần tăng lên, hắn thu công đứng lại, một lần nữa lấy ra mộc kiếm đã hỏng kia, hồi tưởng lại trạng thái trước đó, đem pháp lực còn sót lại rót vào trong thân kiếm, sau đó đối với mộc nhân trước mắt giơ tay đâm tới.

Mũi kiếm cùng mộc nhân chạm vào nhau, âm thanh phát ra như bị kim loại đánh vào, theo mũi kiếm mềm nhũn ra, mộc kiếm đứt gãy thành hai nửa, rơi xuống trên mặt đất.

Y Chu không quản thứ rơi rớt trên mặt đất, hắn đem mặt dí sát vào mộc nhân, tìm được chỗ bị đâm trúng, quả nhiên trên đó phát hiện một cái hố nhỏ.

Hố này so với ấn kí khác nhỏ hơn một chút, đại khái là do pháp lực không đủ.

Thân thể lại trở nên trống rỗng, mộc kiếm lại bị chặt đứt, Y Chu buông tiếng thở dài, khom lưng nhặt lại hai nửa mộc kiếm rơi trên đất, sau đó bước dài bước ngắn trở về.

Mới vừa đi qua phiến rừng trúc, trước mặt là nam nhân đang đi về phía hắn.

Nam nhân thân mình cao lớn, đi đến trước mặt hắn, nhìn chằm chằm vào đồ vặt trên tay hắn, sau đó khom lưng, vươn ra ngón tay nhéo nhéo mũi hắn, hỏi: "Đây là làm sao hả?"



Y Chu thở gấp, bị Tư Hằng nhéo một cái cũng không dám phản kháng, hắn giơ hai tay, đem đồ vật nứt thành hai nửa đưa lên, nhỏ giọng nói hỏng rồi.

"Làm sao lại hỏng rồi?"

Mộc kiếm bị hỏng từ bên trong ra, rõ ràng là không chịu nổi pháp lực, việc này Tư Hằng liếc mắt là có thể nhìn ra, nhưng y chính là muốn hỏi.

Y Chu không nói gì, Tư Hằng lại hỏi một tiếng.

"Bị.... Bị ta làm hư rồi." Tiểu đồ đệ cúi đầu nhỏ giọng nói.

Tư Hằng lại hỏi: "Ngươi không phải đứng tấn sao, làm sao lại làm hư được?"

Tiểu đồ đệ ngẩng đầu nhìn nhìn y, Tư Hằng liền vội vàng thu lại biểu tình không đúng đắn trên mặt, bày ra bộ dáng không quá vừa lòng.

Đại khái là bị vẻ mặt của y dọa, tiểu gia hỏa bẹp bẹp miệng, nói nhanh, "Ta đứng tấn xong liền muốn luyện kiếm, chờ luyện xong rồi thì đã thành ra như vậy rồi."

Nói xong tiểu gia hỏa xoa xoa đôi mắt, lại đung sức chớp chớp mắt,con mắt hồng hồng nhìn y, "Sư phụ, thật xin lỗi."

"Tới ta nhìn xem." Tư Hằng ngồi xổm trước mắt hắn, nhéo nhéo thịt trên mặt tiểu đồ đệ, lại nhìn nhìn, ghét bỏ nói: "Xoa đến đỏ mắt cũng không khóc được, giả bộ cũng không biết giả giống một chút sao."

Y Chu mặt có chút hồng, giả bộ đáng thương bị vạch trần rồi nha. Hắn giữ chặt tay đang xoa xoa mắt, thân thể đi về phía trước, thân kiều khí mềm nói, "Sư phụ ta mệt mỏi quá nga."

Tư Hằng biết là hắn đang làm nũng chuyển đề tài, cũng không vạch trần, thuận thế đem tiểu đồ đệ ôm lấy, đứng lên trở về, trong miệng hỏi: "Luyện bao lâu?"

Y Chu ừm một tiếng, ngẩng đầu nhìn trời, nói không đến một canh giờ.

Hắn nói xong tiến lại bên tai Tư Hằng, cúi đầu cọ cọ trên vai y, "Sư phụ, ta về sau có thể luyện kiếm mỗi ngày được hay không?"

"Có thể." Tư Hằng vốn cũng có ý này, chỉ là hôm nay có việc đột xuất nên chưa nói ra, "Ngày mai bắt đầu, mỗi dạng kiếm chiêu luyện năm trăm lần."

"Năm trăm lần a?" Y Chu có chút do dự.

Tư Hằng quay đầu nhìn hắn: "Có vấn đề gì sao?"

Kiếm chiêu cơ bản có mười ba chiêu, mỗi dạng năm trăm lần mà nói hao phí thời gian không ngắn đâu, Y Chu cắn chặt răng, đồng ý.

"Vậy sư phụ..."

"Ân?"

"Về sau đứng tấn thời gian có thể rút ngắn một chút hay không?"

Tư Hằng nhướng mày, biết rõ nhưng còn cố hỏi vì sao.

"Thời gian không đủ dùng nga." Y Chu đếm đếm ngón tay tính, "Mỗi ngày phải đứng tấn ba canh giờ, luyện kiếm đại khái hai canh giờ, còn phải học thân pháp, luyện chữ, làm quen với trận pháp." Vì để đạt được mục đích của mình, Y Chu liệt kê hết thảy mọi thứ vào trong, hắn một phen ôm lấy cổ Tư Hằng nói, "Như vậy sẽ không còn thời gian đả tọa a."

"Tiểu lừa đảo." Tư Hằng giơ tay búng trán hắn, vạch trần hắn, "Còn dám nói luyện chữ? Lâu như vậy đã luyện thành cái dạng gì rồi a?"

Y Chu co rụt đầu, tâm nói hỏng bét, vừa rồi không nên tính cái này vào nha.

"Giảm thời gian cũng có thể." Thời điểm Y Chu đang ai thán, Tư Hằng lại đột nhiên mở miệng, "Chỉ là phải gia tăng trọng lượng."

Nguyên bản phù trọng lượng dán trên người Y Chu đại khái tương đương hai mươi cân, Tư Hằng nói muốn rút ngắn thời gian cũng được, nhưng mỗi chân đổi thành năm mươi cân.

Y Chu hồi tưởng lại trọng lượng hiện tại, phi thường tự tin gật đầu, nói không thành vấn đề.

Hai sư đồ ý kiến đạt thành nhất trí, đề tài này liền cho qua.

Y Chu lại hỏi người nọ hôm nay đi đâu.

"Hôm nay lúc ta đến cũng không nhìn thấy ngươi."

________

(còn tiếp..)

Quá dài nên tui chia ra tiếp thôi... Cầu yêu thương, cầu quan tâm, cầu vote, cầu động lực...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau