Ta, Gấu Trúc, Siêu Hung

Chương 25: Chương 232

Trước Sau
Edit: Tracy F

"Ngươi hôm nay lên khi nào?" Lúc Tư Hằng nói thì đã đi đến bên ngoài linh tuyền, đem hắn thả xuống, sau đó lột sạch quần áo của tiểu đồ đệ đem hắn vào trong nước: "Ta biết ngươi nhất thời hưng phấn, nhưng phàm là giục tốc bất đạt, người tu hành muốn thành công thì phải tuân theo quy tắc."

Y Chu có chút ngây thơ gật gật đầu.

"Ta hôm nay đi chủ phong, cùng Huyền Minh sư bá của ngươi thương lượng chút việc." Sau khi dạy dỗ xong đồ đệ, Tư Hằng mới trả lời vấn đề của hắn: "Qua một thời gian nữa phải đi chúc thọ Thiên nữ Ly Hận Thiên, có muốn đi cùng sư phụ hay không?"

Y Chu lập tức gật gật đầu, hai mắt sáng ngời nói muốn.

Hắn lớn như vậy cũng chưa đi ra ngoài lần nào, nếu nói đối với bên ngoài không có lòng hiếu kì nào, thì không có khả năng.

"Sư phụ." Y Chu ghé vào bên cạnh ao, cằm áp lên cánh tay, ngửa đầu hỏi: "Thiên nữ là ai a, rất lợi hại sao?"

Ở trong mắt hắn lợi hại nhất là Tông chủ Thái Diễn Tông, vị kia vĩnh viễn ngồi trên chủ vị Phi Vân Chân Nhân, người thứ hai chính là sư phụ mình, nếu Tư Hằng đều phải đi chúc thọ Thiên nữ, vậy nàng khẳng định rất là ghê gớm.

"Rất lợi hại, là Tông chủ Ly Hận Thiên." Tư Hằng ngồi trên chiếu, giới thiệu cho hắn: "Ly Hận Thiên là một trong sáu phái chính đạo, đệ tử trong phái đều là nữ tu, Tông chủ mỗi đời đều gọi là Thiên Nữ, Thiên Nữ này đã hai ngàn tuổi, đạt Động Hư cảnh."

Y Chu vẫn là Trúc Cơ kì, đối với tu vi này cũng không hiểu biết gì, nghe xong liền hỏi: "So với ngươi còn lợi hại hơn sao?"

Tư Hằng gật đầu: "So với ta lợi hại hơn rất nhiều."

Y Chu nga một tiếng, vẻ mặt không cho là đúng nói: "Nhưng là nàng so với ngươi lớn hơn 1500 tuổi."

"Phải." Tư Hằng không hiểu hắn đây là làm sao.

"Cho nên thời điểm ngươi đến hai ngàn tuổi, nhất định so với Động Hư còn lợi hại hơn." Trên mặt tiểu đồ đệ là một mảng khẳng định.

Tư Hằng vuốt tóc hắn, cười cười: "Trên Động Hư chính là đại thành*."

"Ân?" Y Chu có chút không hiểu.

"Khi tới Đại Thừa kỳ, tùy thời đều có khả năng nghênh đón lôi kiếp." Tư Hằng cuối đầu nhìn Y Chu, nói: "Độ kiếp qua đi, hoặc là thần hồn câu diệt, hoặc là phi thăng Tiên giới."

"Ngươi khẳng định có thể độ kiếp thành công." Y Chu lập tức nói, ngữ khí hắn dồn dập, từ trong ao đứng lên, trên mặt sợ hãi bất an: "Không có nói chuyện không may!"

Tư Hằng lập tức nhận sai, "Là sư phụ sai rồi, sẽ không có độ kiếp thất bại ha."



Y lại nói: "Ta còn muốn sớm chút lên Tiên giới chờ ngươi đó."

"Cái này mới đúng." Y Chu một lần này nhảy vào trong ao, nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm một câu: "Kì thật chờ ngươi đến hai ngàn tuổi, tu vi giống như Thiên Nữ cũng không có chuyện gì."

Hắn nói: "Không phi thăng thì không phi thăng, ta sẽ không ghét bỏ ngươi."

Loại vấn đề này trước đó sư đồ hai người đã thảo luận qua, lúc ấy Tư Hằng nói y qua mấy trăm năm nữa sẽ phải phi thăng.

Trước đó Y Chu tin tưởng không chút nghi ngờ, hiện tại lại có chút hoài nghi, cảm thấy Tư Hằng có khả năng là khoác lác.

Dù sao Thiên Nữ lợi hại như vậy, hai ngàn tuổi rồi chỉ tới Động Hư cảnh đó thôi. Bất quá khoác lác thì cứ khoác lác đi, không phi thăng cũng không có gì ghê gớm, hắn nghĩ như vậy liền đối với Tư Hằng lộ ra mỉm cười ngọt ngào.

Tư Hằng biết tiểu đồ đệ có ý tứ gì, cũng không nhiều lời, tranh thủ còn chút thời gian giới thiệu một chút tình huống ở Tu Chân giới cho đồ đệ.

Tu Chân giới phân thành hai khối đại lục, cách biển tiếp cận lẫn nhau. Vạn năm trước Tiên Ma đại chiến, Ma đạo bại lui, bị phân chia đến đại lục phía tây linh khí loãng, mà con đường lớn phía đông lại trở thành thiên hạ của chính đạo.

Đứng đầu chính đạo là sáu đại tông môn, năm mươi phái không kể tông môn, cũng khó có thể đếm hết, còn có tiểu tông môn phụ thuộc vào các thế lực khác nhau.

Thời điểm Tư Hằng nói chuyện, nước trong linh tuyền dâng lên ở trước mặt Y Chu tạo thành một bộ bản đồ.

Các môn phái được Tư Hằng giới thiệu đều xuất hiện trên bản đồ, địa điểm môn phái, công pháp hướng đến, phục trang môn đồ đều được y phô bày ra rất rõ ràng, vừa nhìn vào liền có thể hiểu rõ.

Y Chu vừa nghe vừa gật đầu, trong lòng biết mấy tin tức này phi thường trọng yếu, cho nên không dám thất thần.

Sư đồ hai người một người nói một người nhớ, chờ lúc Y Chu tắm xong, Tư Hằng vừa vặn đem chuyện này nói xong.

Từ trong túi trữ vật lấy ra một kiện pháp y sạch sẽ tự mình mặc vào, Y Chu tiến lên giữ chặt tay Tư Hằng, hỏi vấn đề hắn luôn thắc mắc: "Thái Huyền Phái cùng Thái Diễn Tông có quan hệ sao?"

"Có chút quan hệ." Tư Hằng vừa đi vừa nói, Thái Huyền phái vốn là một mạch của Thái Diễn Tông, chuyên tu kiếm đạo, sau lại xảy ra chút chuyện, một mạch kia liền phân ra ngoài, tự lập môn hộ."

"Chuyện gì?" Y Chu tò mò, thời điểm hắn hỏi, trong đầu đều là mấy chữ như yêu hận dây dưa.

Tư Hằng nói: "Bọn kiếm tu kia ghét bỏ Kiếm Tâm Mộc cách tông môn quá xa."

Y Chu:.........

Kiếm tu lại tùy hứng như vậy sao? Còn có Kiếm Tâm Mộc là cái gì?



Tư Hằng giới thiệu cho hắn: "Kiếm Tâm Mộc có thể giúp kiếm tu cô động kiếm ý, đối với chúng ta mà nói đó là thiên tài địa bảo cao cấp nhất, ở trung tâm Thái Huyền phái, bị bọn họ xem như bảo bối mà giữ lấy. Chờ tu vi ngươi lên cao một chút, ta liền đem ngươi đến đó xem." Y Chu khó hiểu: "Không phải là bảo bối của Thái Huyền phái sao?"

"Mấy vạn năm trước là người một nhà, Thái Huyền phái cũng không nhỏ mọn như vậy."

"Nga." Y Chu đã biết, lại hỏi: "Vậy ta tới khi nào mới có thể đi?"

"Ít nhất phải là Kim Đan hậu kì."

Y Chu bẻ ngón tay tính tính: "Còn phải rất lâu a."

Người bên cạnh cười cười: "Không cần sốt ruột."

Y Chu mỗi ngày trong công khóa đều luyện kiếm nhiều hơn một chút, mà việc mừng thọ Thiên Nữ cũng đang đang dần dần chuẩn bị xong.

Là chính đạo đệ nhất tông môn, Thái Diễn Tông tự nhiên không có khả năng để Tư Hằng một mình đi chúc thọ Thiên Nữ. Trừ y ra còn có hai vị Nguyên Anh kỳ, mười vị Kim Đan kỳ, hai mươi vị đệ tử dưới Kim Đan kỳ cùng nhau đồng hành.

Chờ chọn lựa xong những người này, cũng đến thời gian bọn họ sắp sửa xuất phát.

Ngày xuất phát cũng không có gì đặc biệt, Y Chu vẫn như cũ dậy sớm, đứng tấn một canh giờ, lại luyện xong kiếm pháp, tắm rửa thay đồ quần áo, lúc này mới theo Tư Hằng cùng nhau đến chủ phong.

Trên đỉnh chủ phong, những người khác cùng đi chúc thọ Thiên Nữ đã sớm đến đông đủ, Tư Hằng xác nhận số người, sau đó lại thả một tòa thuyền lâu.

Thuyền lâu bay ở giữa không trung, sau khi Tư Hằng ôm lấy Y Chu đi lên, những người khác cũng theo thứ tự đi lên.

Từ Thái Diễn Tông đến Ly Hận Thiện đại khái cũng mất khoảng một tháng, nhưng bọn họ xuất phát thời gian cách đó một tháng rưỡi, thời gian dư dả.

Y Chu lần đầu tiên rời khỏi Tông môn, trước mặt những người khác còn giả vờ bình tĩnh, sau khi trở về phòng chính mình, liền đem bản chất đồ nhà quê của mình phát huy đến đầm đìa tinh xảo.

Rõ ràng thuyền lâu bay rất cao, nhìn xuống dưới đều là những tầng mây rất dày, hắn còn một hai phải đến cửa sổ nhìn xuống xem, hỏi Tư Hằng ở đó là chỗ nào.

Tư Hằng đổ đầy nước vào ly trà, bọt nước nổi lên không trung, tạo thành một bản đồ, y chỉ một vị trí: "Tại đây."

"Nơi này là chỗ nào?" Y Chu tiến đến bên cạnh hỏi.

Trên bản đồ hiện lên cũng không nhiều thứ lắm, dù cho Tư Hằng chỉ, Y Chu cũng không biết cụ thể là chỗ nào.

Nam nhân trên ghế nhìn hắn một cái, mở miệng nói: "Chân núi Thái Diễn Tông."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau