Ta, Gấu Trúc, Siêu Hung

Chương 38

Trước Sau
Edit: Tracy F ( Vi Tiểu Bảo)

Chỉ trong nháy mắt, thân ảnh hai người trên đài liền biến mất.

Tu sĩ Hóa Thần nhất niệm ngàn dặm, lời này Y Chu đã được nghe nói nhiều rồi nhưng thẳng đến hiện tại mới thật thật sự sự cảm giác được.

Hai mắt khẩn trương, Y Chu không nhúc nhích cứ nhìn chăm chăm phía dưới, nhưng cũng chỉ có thể ngẫu nhiên thấy được một tia dấu vết thoắt ẩn thoắt hiện mà thôi.

Nữ tu bên cạnh tu vi so với Y Chu cao hơn chút, nhưng cũng không nhìn thấy được gì, nhỏ giọng tiến đến bên cạnh Ngọc Quỳnh: "Sư bá, phía dưới đều không nhìn rõ được a."

"Ngày thường chỉ biết lười biếng, hiện tại mới biết hỏi sao? Với tu vi thấp như ngươi ngay cả tư cách xem nhân gia tỷ thí cũng đều không có." Ngọc Quỳnh vươn ra ngón tay điểm điểm đầu nàng, trên mặt bất đắc dĩ.

Hai người phía dưới đánh nhau một khắc không ngừng, chiêu thức tinh diệu, từng người đều mang theo sự lĩnh ngộ đối đạo của mình.

Ngọc Quỳnh cũng không muốn hậu bối bỏ qua cơ hội lần này, liền mở miệng nói: "Ta có một đoạn pháp quyết, ngươi phải nhớ rõ."

Thời điểm nói chuyện nàng liếc mắt nhìn tiểu đồng bên cạnh một cái, không có chút kiêng dè nào.

Thanh âm Ngọc Quỳnh mềm ấm, lời nói ra lặp đi lặp lại như ma thuật, làm người nghe không hiểu lắm.

Nhưng kì dị chính là, cho dù không hiểu rõ ý tứ bên trong, pháp lực Y Chu vẫn dần dần xao động lên, theo thanh âm của Ngọc Quỳnh chạy khắp nơi trong cơ thể.

Hai mắt hơi hơi nóng lên, thế giới ở trong mắt hắn giống như dần chậm lại, Y Chu cuối đầu, một lần nữa nhìn về phía chỗ ngôi cao kia.

Phía dưới kia vốn dĩ chỉ nhìn thấy được hai gốc áo hiện tại lại có thể nhìn thấy hai thân ảnh mơ hồ, nhưng hắn vẫn không thể nhìn rõ được động tác của bọn họ.

Như là bị thứ gì đó khống chế, Y Chu theo bản năng tăng tốc vận chuyển pháp lực, linh khí xung quanh bị hắn hấp thu tập trung lại, mạnh mẽ tiến vào thân thể.

Nữ tu vẫn còn quấn lấy Ngọc Quỳnh nghe nàng giải thích công pháp, đột nhiên lại thấy sư bá im bặt lại.

Linh khí xung quanh dao động lớn như vậy, nữ tu chú ý chút là có thể phát hiện ra, nàng quay đầu nhìn tiểu đồng bên cạnh, miệng khẽ nhếch.

Lát sau lại chậm rãi quay đầu, cười lấy lòng Ngọc Quỳnh.

"Ngươi a!" Ngọc Quỳnh chỉ hận sắt không thành thép, thở dài, lại đem bí quyết công pháp tinh tế nói lại một lần nữa.

Hai người sư bá - chất hai người bên cạnh một người dạy một người học, Y Chu một câu cũng không nghe thấy.

Tầm nhìn mơ mơ hồ hồ dần dần trở nên rõ ràng, bên tai lại như có tiếng minh kiếm vang lên, pháp lực vận chuyển nhanh nhất, Y Chu rốt cuộc cũng nhìn thấy được hành động của hai người bên dưới.

Vị tu sĩ Thái Huyền phái kia nhảy lên trên đỉnh đầu Tư Hằng, mũi kiếm mang theo khí thế bàng bạc đâm xuống.

Tim Y Chu đập dồn dập, mắt mở to, thái dương toát ra lớp mồ hôi mỏng. Nhưng âm thanh còn chưa phát ra, liền thấy Tư Hằng trở tay cầm kiếm ngăn cản công kích.

Hai người một trên một dưới, tư thế chưa đổi (@!@), nhưng thật chất trên tay đã biến đổi vô số chiêu thức, dù chưa phân thắng bại, nhưng có thể nhìn được tu sĩ Thái Huyền phái kia chiếm ưu thế hơn một tí.

Y Chu trong lòng sốt ruột, chỉ hận không thể lập tức để Tư Hằng chiếm thế thượng phong.

Tầm mắt hắn được chia làm hai, phía dưới là Thương Long, phía trên là mãnh hổ rực lửa, kì thật yêu thú của hai người khác nhau rất lớn, mặc kệ là giác long hay đuôi cọp, thoạt nhìn đều là hình dạng của kiếm ảnh.

Một rồng một hổ vừa xuất hiện liền không ngừng dây dưa cắn xé nhau hình thành một cơn lốc xoáy nhỏ ở giữa.

Đó chính là sát ý của kiếm khí giao tranh.

Thương Long vẫn luôn ở dưới, vị trí bất lợi, nhiều lần để cho Mãnh Hổ đắc thủ.

Tư Hằng tất nhiên sẽ không để chính mình luôn ở thế hạ phong, liền chủ động tách ra không tiếp tục dây dưa cùng Mãnh Hổ, Thương Long há miệng thét dài, đuôi vẫy đảo qua, vảy trên thân từng miếng bay lên, bay thẳng lên trên.

Mãnh Hổ tạm lánh mũi nhọn, lách mình tránh né, đuôi dài quét ngang ngăn trở đường đi Thương Long, không cho nó có cơ hội xoay người.

Thương Long tung vảy cũng là đánh không lại Mãnh Hổ, liền rơi về thế hạ phong, bên kia Tư Hằng bị tu sĩ Thái Huyền phái áp chế càng ác liệt hơn.

Thời điểm Y Chu cực kì nóng lòng, thì những chiếc vảy của Thương Long bay ra ở trên không trung kiếm ý lại ngưng tụ thành dạng một com rồng khác.

Rồng trên không so với rồng trên mặt đất hình thể nhỏ hơn không ít, vừa mới thành hình liền mạnh mẽ công kích phía dưới.

Tu sĩ Thái Huyền tông sớm đã có phòng bị, Mãnh Hổ xoay người một chưởng vồ lấy, răng thiếu chút nữa đã ngoạm được bụng rồng lại bị quét văng ra một bên.

Hai rồng một hổ day dưa mấy hồi, tóm lại kiếm ý hình rồng lấy số lượng đắc thủ, mãnh hổ dần dần rơi vào hạ phong.

"Thú vị." Tu sĩ Thái Huyền phái than một câu, cũng không ham chiến, dứt một chiêu liền cùng kiếm ý mãnh hổ lui ra ngoài.

Mãnh hổ rút đi, kiếm ý hình rồng khí thế lại càng dữ dội hơn, Tư Hằng cũng sẽ không bị động phòng thủ, y thân hình hơi đổi, lần nữa xuất hiện thì đã ở giữa không trung.

Kiếm khí hình rồng ở bên người y di động, tu sĩ đứng ở trên cao tựa như quân vương khống chế thiên hạ, lệnh cho thương binh cúi đầu.

Áp lực bao phủ trên người tu sĩ Thái Huyền phái đột nhiên tăng lên, khó tin là ở đầu kia có vô số người hét lệnh: "Quỳ xuống!"

Tu sĩ Thái Huyền phái lần đầu tiên thấy loại kiếm khí này, chiến ý ở đáy mắt càng đậm, hắn làm lơ áp lực gia tăng trên người, thân thể bay lên không, chém ra một đường kiếm ngang.

Hai người vứt các loại chiêu thức tinh diệu sang một bên, chỉ dùng kiếm chiêu cơ bản đối địch, kiếm chiêu cơ bản biến hóa có hạn, nhưng trong tay hai người lại trở nên phá lệ bất đồng.

Y Chu lúc luyện kiếm trong đáy lòng ngẫu nhiên cũng sẽ nảy ra ý nghĩ một chiêu này dùng chỗ nào mới tốt, cũng nghĩ đến nếu tách mấy chiêu thức ra thì lực sát thương sẽ như thế nào.

Nhưng hắn chưa bao giờ biết kiếm chiêu lại có thể sử dụng như thế, càng nhìn cảm xúc càng dâng trào mênh mông, chỉ hận hiện tại không thể tìm người đến diễn luyện một phen.

Tu sĩ Thái Huyền phái một tay cầm kiếm chém ngang ngăn cản Tư Hằng, lúc lui ra xa cười nói: "Thế nhưng lại để ta đến dạy đồ đệ ngươi luyện kiếm, không bằng tiểu đồ đệ này của ngươi cho ta đi."

"Nằm mơ." Biểu tình Tư Hằng lạnh băng, lần nữa rút kiếm đuổi đánh, hai người lại giao phong, lần này lại không hề giới hạn chiêu thức.

Hai người ngươi tới ta đi, không ai nhường ai, vết thương trên người cũng chẳng màng để tâm.

"Nào tới thử xem chiêu thức ta vừa mới ngộ ra." Tu sĩ Thái Huyền phái râu tóc phi dương nhìn Tư Hằng, kiếm ý hình hổ liền hình thành, hắn thấp giọng phun ra mấy chữ: "Đốm lửa thêu thảo nguyên."

Vừa dứt lời, trong không trung liền vẩy đầy hồng quan nhỏ li ti, hồng quang tiếp xúc linh khí dần lớn, nảy mầm nở hoa, nụ hoa cũng là màu đỏ tươi, mỗi đóa đêif có năm cánh, sau khi nở rộ cánh hoa rụng rời phiêu lãng trong gió.

Những cánh hoa đó cực kì mỹ lệ, nhưng nếu được tu sĩ Thái Huyền tông coi là thuật pháp chủ bài thì ưu điểm sẽ không chỉ là đẹp thôi.

Tư Hằng nghiêng người né đi cánh hoa đang bay tới, cánh hoa kia vụt qua tựa hồ mất đi lực đạo rơi xuống, sau đó chính là lặp lại quá trình — mọc rễ, nảy mầm, lớn lên, nở hoa.

Mỗi đóa hoa có năm cánh, mỗi một cánh lại thành một đóa hoa, dần dà chèn ép không gian của Tư Hằng.

Chỉ trong chớp mắt, ba cánh hoa lại đuổi đến.

Sắc mặt Tư Hằng ngưng đọng, Thương Long bay lên, hít vào một hơi dài, vô số cánh hoa phiêu đãng bị nó hút vào trong miệng.

Thương Long nuốt vào cánh hoa cũng không dễ chịu mấy, lập tức phát ra một tiếng rên rỉ, thân hình cũng thu nhỏ lại một vòng.

Thương Long do kiếm ý của y hình thành, Tư Hằng dĩ nhiên cảm nhận được, mới vừa rồi kiếm ý của mình đã bị tiêu hao hết một phần mười.

Mà cánh hoa xung quanh bốn phía không bị Thương Long nuốt vào bụng vẫn cứ bén rễ nảy mầm.



Tư Hằng tin chắc kiếm chiêu không chỉ đơn giản là rơi xuống bén rễ nở hoa như vậy, trong cánh hoa đỏ tươi mang theo kiếm ý sắc nhọn, nếu chờ chúng càng sinh càng nhiều, kiếm ý sẽ lại lần nữa ngưng kết thành hình...

Trong chớp mắt, hai người đều hiểu rõ được ý đối phương.

Tu sĩ Thái Huyền phái đã là nỏ mạnh hết đà, chỉ cần Tư Hằng có thể xông thẳng đi ra, liền có thể một kiếm giải quyết hắn.

Đối với y cũng mà nói chuyện này cũng không khó, nhưng loại phương pháp thắng này hai người đều chướng mắt.

Tư Hằng huy kiếm chặt đứt một cánh hoa đào, cánh hoa đứt gãy kia nháy mắt lóe lên kiếm ý đánh úp tới, nhưng còn chưa đến gần người đã tiêu tán.

Kiếm ý này cũng không quá cường hãn, Tư Hằng trong lòng nắm chắc, nhớ tới kiếm ý Kim Đan hậu kì mình vừa mới ngưng xuất lúc nãy.

Khi đó y đi ra ngoài giải quyết chuyện của tông môn, khi trở về đi ngang qua một quốc gia của phàm nhân.

Quốc gia kia đang cùng nước láng giềng phát sinh chiến tranh, biên cảnh thương vong vô số, kinh thành lại ca múa thăng bình.

Y dưới sự tò ẩn mình thâm nhập vào cung, vừa lúc gặp được hoàng đế đang cùng đại thần nghị sự, nghe được số người tử vong bị thương bởi chiến tranh hoàng đế cũng không có phản ứng quá lớn, lại từ hai nơi khác rút ra hai vạn tinh binh tham gia chiến tranh.

Đại đa số tu sĩ đều cảm thấy mệnh của phàm nhân không khác gì con kiến cả, Tư Hằng cũng không ngoại lệ, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy chiến tranh, y đối với hành vi dễ dàng để người khác đi tìm chết của hoàng đế có một chút khó hiểu.

Y ở kinh thành ngây người ba tháng, sau hai lần hoàng đế bất kể hậu quả gia tăng quân đội, trận chiến tranh này rốt cuộc thắng lợi.

Tư Hằng cũng như nguyện biết được nguyên nhân của trận chiến tranh kia — bất quá chỉ bởi vì tin vịt về bảo vật mà thôi!

Y cảm thấy phẫn nộ, lần đầu tiên biết được cái gì gọi là "thiên tử giận dữ, thây phơi vạn dặm, máu chảy thành sông" đọc được trong sách sử khi còn nhỏ là như thế nào. Tư Hằng lòng có sở ngộ, y ở lại trong kinh thành của phàm nhân kia mười năm, mười năm sau y thành lập kiếm ý, chuyện đầu tiên làm chính là thay đổi thiên địa cho đế quốc kia.

Nhớ tới chuyện trước đó, Tư Hăng thầm than một hơi, ánh mắt xa xăm, Thương Long bên cạnh cũng than nhẹ một tiếng, sau đó tan vỡ, biến thành vô số chú rồng con đem vô số nụ hoa chưa kịp nở nuốt cả vào.

Kiếm ý cùng kiếm ý giao phong, nụ hoa bị bị rồng nhỏ nuốt vào bụng, cả hai đồng thời tiêu tán.

Nụ hoa bốn phía càng ngày càng ít, rốt cuộc biến mất hầu như hoàn toàn.

Tu sĩ Thái Huyền phái mặt đỏ lên, há mồm phun ra một búng máu, hắn không chút để ý lau đi, nhìn tu sĩ cách đó không xa đi ra, trên mặt mang theo tia tán thưởng: "Không tồi, một chiêu cuối cùng kia cực diệu."

"Quá khen." Tư Hằng gật đầu.

Kì thật y cũng chịu không nổi, pháp lực tiêu hao không còn, tạng phủ bị kiếm ý đánh tới ẩn ẩn đau.

Nếu nói so với tu sĩ Thái Huyền phái mạnh hơn một chút, đó chính là không hộc máu.

Hai người tự nhiên không thể lập tức đả tọa, tu sĩ Thái Huyền phái nhận thua xong liền xoay người rời đi.

Tư Hằng ngược lại ngẩng đầu, xác định vị trí, hướng về đỉnh ngọn núi bay lên.

Trên đỉnh núi, nữ tu nhìn một người xuất hiện bất thình lình bỗng nhiên hoảng sợ, vừa định mở miệng kinh hô, đã bị Ngọc Quỳnh trừng mắt một cái.

Được nhắc nhở, nữ tu cũng không dám nhiều lời, nhìn chằm chằm Tư Hằng ánh mắt mơ hồ chớp một cái, đỏ mặt hành lễ với y.

Tuy rằng bị thương trong lúc tỷ thí, nhưng ngoại thương sớm đã tự lành, nội thương Tư Hằng vẫn chưa biểu hiện ra ngoài. Y đứng trước mặt hai người, ngay cả một cọng tóc cũng không loạn.

Tất cả tu sĩ Ly Hận Thiên đều là nữ nhân, chỉ từng gặp qua nam nhân người phàm của hai đế quốc kia mà thôi, còn loại diện mạo tuấn dật, tu vi lại cao này nữ tu chưa bao giờ gặp qua cả.

Một đôi lại một đôi mắt đẹp ngăn được lưu luyến trên người nam nhân, mặt nữ tu lộ vẻ si mê. Sau khi phản ứng lại cảm thấy mình quá không rụt rè, liền thu hồi tầm mắt, hơi hơi nghiêng người, đối với vị tu sĩ kia lộ ra gốc nghiêng thần thánh. (tui đu trend thôi, bản gốc là lộ ra sườn mặt đẹp.)

Nhưng mà nam nhân liếc cũng chẳng thèm liếc nhìn nàng một cái, sau khi gật gật đầu với Ngọc Quỳnh, ánh mắt kiền ghim chặt trên người tiểu đồng.

Nữ tu nhìn tiểu đồng này cũng không biết có nên giận hay không, trước đó hắn lĩnh ngộ quá nhanh làm mình bị sự bá răn một hồi, sau đó hắn lại nhìn nhìn một lúc không biết thế nào liền nhắm nghiền hai mắt bắt đầu tu hành.

Sau khi sư bá phát hiện liền không cho mình nói nữa, nhưng tính nàng trước nay không phải loại người yên tĩnh, im lặng thời gian như vậy nàng nghẹn sắp hỏng luôn rồi.

Nếu không phải sâu trong đáy lòng đối với sư bá vẫn còn có chút sợ hãi, nói không chừng nàng đã sớm chạy lấy người.

Bất quá may mắn là không đi. Nàng nghĩ thầm, lại liếc mắt nhìn người nọ một cái.

Nếu đi rồi, liền không nhìn thấy người đẹp như vậy.

Nghĩ như vậy, khóe miệng nữ tu không tự giác được nhếch lên.

Sau khi cười xong lại tự mình hối tiếc, tu vi nàng thấp như vậy, hai người khẳng định sẽ không có kết quả.

Trước đó Tư Hằng cùng tu sĩ Thái Huyền phái so kiếm chiêu cơ bản chính là biết tiểu đồ đệ đang nhìn, vốn chỉ nghĩ đề điểm hắn một chút, hiện tại xem ra kết quả nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Nhìn tiểu gia hỏa trước mặt lâm vào trạng thái ngộ đạo Tư Hằng cảm thấy có chút kinh ngạc. Nói đến không biết bao nhiêu người mắng Thiên Đạo bất công, người khác cả đời cũng không nhất định gặp được một lần ngộ đạo, đồ đệ y thế nhưng gặp được như ăn cơm bữa.

Hơn nữa hai lần đều là nhìn y dùng kiếm mà ngộ đạo, Tư Hằng ngẫm nghĩ, nếu không về sau y mỗi ngày đều dùng kiếm trước mặt đồ đệ là được rồi.

Y phất tay bày ra trận pháp bên người Y Chu, sau đó xoay người nhìn hai người bên cạnh: "Làm phiền đạo hữu trước đó hộ pháp cho tiểu đồ."

"Nên làm." Ngọc Quỳnh gật đầu mỉm cười: "Quý đồ hẳn là còn phải mất một đoạn thời gian nữa, chúng ta sẽ không ở lại quấy rầy, đạo hữu hẳn là vẫn còn nhớ đường về đi."

Tư Hằng gật đầu: "Vẫn nhớ."

Ngọc Quỳnh nói xong, liền kéo nữ tu bên cạnh rời đi.

Nữ tu đắm chìm trong bi thương không được thân thuộc với tình nhân, bị sư bá lôi đi lại kinh hô ra tiếng, người đi một đoạn mà mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Tư Hằng.

"Ngươi có ý với hắn?" Lên xe ngựa, Ngọc Quỳnh hỏi.

Gò má nữ tu nhiễm một tầng hồng nhạt, cuối đầu lắp bắp nói: "Đệ tử, đệ tử, đệ tử không có."

Hai mắt Ngọc Quỳnh nhìn chằm chằm vào nàng, thấy nàng khẩu thị tâm phi cũng không vạch trần, chỉ nói câu không có thì tốt.

"Vì cái gì a? " Nghe sư bá nhẹ nhàng bâng quơ như thế, nữ tu lại không phục.

Ngọc Quỳnh trong lòng thở dài, trong lúc nhất thời không biết tổ sư đem môn phái chuyển vào động thiên là đúng hay sai, nàng nhìn vãn bối mà mình yêu thích nhất, mở miệng hỏi: "Ngươi biết hắn bao nhiêu tuổi rồi không?"

Nữ tu lắc lắc đầu: "Đệ tử không biết."

"Năm trăm tuổi hơn." Ngọc Quỳnh lại hỏi: "Ngươi biết hắn là tu vi gì không?"

Nguyên bản dựa theo số tuổi, nữ tu thật sự muốn nói chính là Nguyên Anh hoặc Xuất Khiếu kỳ, nhưng nghĩ đến thái độ Ngọc Quỳnh trước đó đối với hắn, nữ tu chung quy vẫn là không có can đảm nói ra.

"Hẳn là, hẳn là cùng sư bá không sai biệt lắm."

"So với to còn muốn cao hơn một tiểu cảnh giới, hắn là Hóa Thần trung kì, nhưng tuổi tác so với ta nhỏ hơn một nửa." Ngọc Quỳnh quay đầu nhìn bên ngoài xe ngựa, mở miệng nhàn nhạt nói: "Ngươi năm nay gần hai trăm tuổi, nếu là Nguyên Anh ta còn có thể thử tác hợp, nhưng ngươi bất quá chỉ là Kim Đan trung kì."

Ngọc Quỳnh thở dài, những thứ còn lại không cần nói nhiều thêm nữa.

Vốn khi nghe Ngọc Quỳnh nói về tu vi cùng tuổi tác, nữ tu chỉ là kinh ngạc cảm thán người này thiên tư cao, nhưng nghe những lời lúc sau, nàng lại nhịn không được hốc mắt phiếm đỏ.



"Ta đã biết." Giọng nói nữ hài nhi mang theo khàn khàn không rõ: "Ta đã nói là không có ý với hắn, sư bá nói mấy cái đó làm cái chi."

Y Chu vừa đả tọa thì liền ba ngày.

Hắn kinh ngạc cảm thán kiếm chiêu hai người kia tinh diệu, đồng thời cũng bị dẫn dắt phát hiện ra những biến chiêu không ngờ.

Y Chu nóng lòng xác minh, bất đắc dĩ ở trong đầu diễn luyện những biến chiêu đó.

Hắn tự mình chia làm hai bóng người, bắt chước bộ dáng Tư Hằng cùng vị tu sĩ kia tỷ thí, mới đầu chiêu thức của hai bóng người cùng hai người dưới kia giống nhau như đúc, chờ sau khi hai người họ biến chiên lần nữa, Y Chu liền nhắm mắt lại.

Mà hai bóng người trong đầu vẫn theo động tác như cũ không ngừng diễn biến.

Lúc đầu hắn không nhớ được những động tác đó nên tràn đầy sơ hở, theo động tác tranh đấu của hai người kia, những chiêu thức đó không ngừng cải tiến, thẳng cho đến khi hắn không nhìn ra được sai lầm gì nữa mới thôi.

Bóng người trong đầu động tác không ngừng, thân thể hắn cũng chưa bao giờ đình chỉ hấp thu linh khí.

Pháp quyết Ngọc Quỳnh dạy lại không hề vận chuyển, pháp lực dồn hết về đan điền, mang theo linh khí tuần hoàn một vòng lại một vòng.

Linh khí không ngừng bị luyện hóa thành pháp lực bổ sung đi vào du tẩu trong cơ thể, không chỉ có kinh mạch trở nên trướng đau,mà đan điền cũng sắp không chịu nổi.

Theo âm thanh vỡ tan không thể nghe thấy, đan điền đến cực hạn không chống đỡ được liền xuất hiện một vết rách cực nhỏ, vết rách nhanh chóng bị linh khí mạnh mẽ bay vào lấp đầy, sau đó lại căng ra.

Y Chu đắm chìm trong diễn luyện chiêu thức, đối với phát sinh của thân thể hoàn toàn không hay biết, chỉ là thời điểm xuất hiện rách mới hơi hơi nhíu mày lại.

Vết rách không ngừng xuất hiện lần lượt phá hư rồi lại tu bổ, vốn dĩ cần thời gian cực dài mới có thể vượt qua cảnh giới thì hiện tại chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã hoàn thành.

Diễn luyện xong một chiêu cuối cùng trong đầu, khi Y Chu mở mắt ra, đan điền cùng kinh mạch trong cơ thể so với trước khi nhập định đã lớn hơn một vòng.

Không tới một năm, hắn từ Trúc Cơ sơ kỳ vượt đến Trúc Cơ trung kỳ.

Y Chu dò xét thân thể xong, thở ra một hơi. Gia tăng tiểu cảnh giới cảm giác tinh thần cũng không quá lớn, bất quá chỉ là mở rộng kinh mạch cất chứa được nhiều pháp lực hơn chút mà thôi.

Cho nên hắn cũng không có nhiều kinh ngạc gì, còn tưởng rằng đây là tác dụng phụ của diễn luyện kiếm chiêu.

Trời rất tối, trong động thiên không có nhật nguyệt sao trời. Thời điểm mỗi khi mặt trời bên ngoài lên cao, bầu trời ở đây cũng sẽ xuất hiện một hỏa cầu thiêu đốt.

Nơi này một mảng đen nhánh, đối với Y Chu là tu sĩ Trúc Cơ kì mà nói cũng không quá đáng ngại, hắn mở mắt ra nổ lực nhìn xung quanh, có thể nhìn thấy bóng dáng nhàn nhạt bên cạnh.

"Tỉnh? " Bóng dáng bên cạnh hỏi.

Thanh âm này đã nghe vô số lần, chỉ cần nghe một âm tiết cũng đủ làm hắn an tâm xuống.

Y Chu hướng bóng dáng nọ giang hai tay: "Sư phụ ta nhìn không thấy nha?"

Chóp mũi ngửi được một mùi hương mạt lãnh, vươn tay chạm được trước ngực người nọ, Y Chu sờ soạng đem cánh tay người nọ đáp trên vai: "Các ngươi so xong rồi ư?"

"Đã xong rồi." Tư Hằng mang theo người trở về, mở miệng hỏi: "Lần này nhập định cảm giác như thế nào?"

"Ưm, ta cũng không nói rõ được." Cái loại cảm giác này rất kì diệu, ở trong đó Y Chu cảm thấy chính mình không gì không làm được, nhưng sau khi tỉnh lại, kí ức về những chiêu thức đó dần dần mơ hồ.

Hắn nghĩ ngợi chút, liền đem trạng thái chính mình nói ra.

"Không thể quên được." Tư Hằng nói với hắn, "Chờ đến khi ngươi cầm kiếm lên, thân thể sẽ giúp ngươi tự động nhớ lại."

"Thật vậy ư?" Lời Tư Hằng nói như cho Y Chu một viên thuốc an thần, hắn có chút hưng phấn nói: "Vậy ta liền về thử xem."

"Trước không vội." Tư Hằng duỗi tay niết thân thể hắn, cho đến khi nghe tiểu đồ đệ hô đau một tiếng, y nhíu nhíu mày nói: "Ngươi trước tiên nghỉ ngơi cho tốt."

Y Chu đau đến nhếch miệng: "Lúc ta nhập định bị người ta đánh hả?"

"Không có." Tư Hằng bất đắc dĩ, đem mọi người nói lại rõ ràng cho tiểu đồ đệ.

Đan điền cùng kinh mạch tuy rằng đã được tu bổ hoàn toàn, nhưng đau đớn khi bị phá hư không hoàn toàn biến mất.

Tư Hằng sau khi nói xong, ngữ khí có chút sầu lo: "Ngươi đột phá tu vi quá nhanh, áp lực chèn ép không ngừng. Nếu không đề cao tâm cảnh, thời điểm đến Kim Đan kiếp sẽ không qua tốt."

"Phải làm như thế nào nha? " Y Chu dĩ nhiên nghe lời sư phụ, hắn đem cằm gác trên vai Tư Hằng, thả lỏng thân thể hỏi.

"Cái này không khó."

Tư Hằng chậm rãi nói cho đồ đệ phải làm để có thể mài giũa cảnh giới hiện tại.

Hai sư đồ một hỏi một đáp, nói nói một lúc, thanh âm Y Chu liền bắt đầu đứt quãng.

Đầu óc hắn mấy ngày nay vẫn luôn vận chuyển cấp tốc, thân thể cũng không được nghỉ ngơi, tuy rằng một bước cũng không đi, nhưng thật sự đã mệt đến chết rồi.

Thân thể trong tay trở nên mềm mại, Tư Hằng lại đem người ôm cẩn thận lại, gia tăng tốc độ, không bao lâu liền trở về tiểu viện bọn họ ở.

Người Thái Diễn Tông mấy ngày nay không thấy y, cho dù có môn nhân Ly Hận Thiên truyền tin, lòng cũng không yên được.

Tư Hằng còn chưa đi vào sân, ở xa liền thấy một bóng người tiến đến.

Huyền Ngôn sau khi nhìn y liền thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng Tư Hằng trên danh nghĩa là người dẫn đầu, nhưng một đường này mấy thứ lớn nhỏ đều cho Huyền Ngôn chưởng quản, hơn nữa mấy ngày nay lo lắng hãi hùng, trong giọng nói không khỏi mang theo vài điểm trách cứ: "Bên ngoài không giống như ở tông môn, sư huynh lần sau ra cửa, không ngại lưu lai lời nhắn chứ, cũng miễn cho người khác lo lắng."

Hắn nói hết lời, lúc này mới nhìn đến Y Chu đang ngủ say trên người Tư Hằng.

Lấy tu vi của hắn, rất nhanh liền phát hiện ra vị sư điệt này cảnh giới tăng lên.

"Đây là?" Hắn chỉ vào Y Chu, kinh ngạc hỏi.

Hiện tại cách đại điển thu đồ đệ có bao nhiêu lâu a!

Tư Hằng rủ mắt nhìn đồ đệ đang hô hô ngủ, thần sắc nhu hòa, lại không có trả lời vấn đề của Huyền Ngôn muốn biết nhất, "Mệt mỏi, ngủ rồi."

Nói xong khẽ gật đầu với Huyền Ngôn, từ bên người hắn đi qua.

Đem đồ đệ đưa tới phòng chính mình, Tư Hằng ở trong túi trữ vật lục lọi một phen tìm được thùng gỗ nhỏ không ai dùng qua.

Thùng gỗ có chút nhỏ, cao không đến ba thước, người trưởng thành ngồi xuống đều có chút khó khăn.

Nhưng cái này đối với Y Chu vừa hay lại thích hợp.

Trong thùng được đổ đầy linh dịch, còn cho thêm một ít linh nhũ.

Tư Hằng sau khi đem nước đun ấm nóng, lúc này mới cởi sạch đồ đệ đặt vào trong.

Y Chu ngủ cực sâu, không có chút dấu hiệu nào tỉnh lại, chỉ khi Tư Hằng dùng pháp lực giúp hắn hoàn hoãn lại thân thể, hắn mới phát ra hai tiếng rầm rì.

Tư Hằng nhìn hắn như vậy, động tác trên tay hơi ngừng, móng vuốt đưa lên nhéo nhéo mặt thịt tiểu đồ đệ: "Giống hệt tiểu trư."

Người bị niết nghiêng nghiêng đầu muốn thoát khỏi bàn tay Ma Vương, sau lại ừ một tiếng, tựa như đáp lại

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau