Chương 30: Cô Ấy Thích Anh
Vừa trải qua một nụ hôn mãnh liệt với Chu Lập, hiện tại trên đôi môi đỏ mọng của Trần Dương cũng có điểm sưng vù, đôi mắt ướt át lộ rõ vẻ hoang mang cùng bất ngờ:
"Kết hôn?"
Chu Lập đột nhiên cảm thấy cả người nóng nực bất thường, bản thân hắn cũng hiểu được rõ ràng rằng đây là phản ứng sinh lý bình thường, việc hắn nảy sinh phản ứng như vậy đối với đối tượng kết hôn của mình mà nói thì không có chuyện gì cần che giấu cả, hắn khàn giọng đáp:
"Đúng, ngay bây giờ"
Trần Dương hoang mang cực độ:
"Sao có thể... ngay bây giờ được"
Chu Lập nhìn chằm chằm Trần Dương, trong ánh mắt hiện lên sự chiếm hữu mãnh liệt:
"Vì sao không thể ngay bây giờ?"
Trần Dương nhận ra được biểu hiện kỳ lạ kia của Chu Lập liền vội vàng né tránh xoay người qua một bên:
"Em chưa có nghĩ đến chuyện này"
Chu Lập kéo Trần Dương đối diện với mình:
"Việc này có gì cần chuẩn bị, chỉ một vài thao tác mà thôi"
Trần Dương thu tay lại bước cách xa Chu Lập vài bước:
"Chuyện đó không thể nào chỉ một vài thao tác được"
Chu Lập im lặng một chút rồi nói tiếp:
"Mở máy tính, đăng nhập, đến Hồng Nương bái đường còn có gì cần phải chuẩn bị nữa"
Trần Dương ngây ngốc hả một tiếng:
"Thành thân trong Vô Hạn Đấu Giới sao?"
Chu Lập nhíu mày:
"Buổi chiều đã nói sau khi ăn tối trở về chúng ta sẽ kết hôn, lần này anh sẽ không ly hôn nữa"
Đúng là từ đầu đến cuối Chu Lập đang nói đến chuyện ở trong game, nhưng Trần Dương ngây thơ của chúng ta lại bị lời nói kia của hắn mà hiểu nhầm là hắn muốn cùng cậu kết hôn ở ngoài đời. Vì biết mình hiểu lầm nghiêm trọng như thế, cho nên lúc này Trần Dương liền ngượng không biết để đâu cho hết, vành tai hồng hồng như muốn nhỏ máu đến nơi rồi.
"Thì ra anh nói kết hôn trong game, làm cho em cứ tưởng là..."
Chu Lập giống như nhận ra được suy nghĩ trong đầu của Trần Dương liền bước đến nói với cậu thế này:
"Đợi đến khi em ra trường rồi chúng ta sẽ kết hôn"
Trần Dương hơi khó xử muốn thoát ra khỏi bầu không khí này liền mỉm cười lên tiếng trêu chọc hắn:
"Kết hôn trong game nữa ạ?"
Chu Lập cực kỳ nghiêm túc, đôi mắt tinh anh hẹp dài xoáy xâu vào mắt cậu chắc chắn nói thể này:
"Kết hôn ngoài đời thật, anh nghĩ sau khi ra trường rồi em sẽ là người trưởng thành, đến khi đó chính là thời điểm kết hôn hợp lý nhất"
Trần Dương chẳng hiểu sao trong lòng lại có chút khó xử, nhưng mà cậu trước mắt vẫn mặc kệ, còn phải tính xem bọn họ có quen nhau đến lúc đó không đã.
Buổi tối hôm ấy sau khi hôn lễ hoàng tráng kết thúc, giữa làn sóng bình luận điên đảo trên kênh thế giới, Trần Dương và Chu Lập leo lên giường đi ngủ.
Đây là lần đầu tiên Chu Lập và Trần Dương xem như ngủ chung một giường, nếu không tính vào lần đột xuất Chu Lập tới ký túc xá của cậu kia thì đây đúng là lần đầu tiên hai người chân chính qua đêm cùng với nhau.
Trần Dương còn nhớ Chu Lập nói với cậu rằng có thói quen đi ngủ không mặc đồ, nhưng lúc này đèn vừa tắt vẫn thấy hắn mặc đồ nghiêm chỉnh, nằm yên trên giường bên cạnh cậu. Bởi vì không khí quá mức im lặng cho nên Trần Dương mới muốn tìm chuyện để nói, chính vì thế mới hỏi hắn:
"Anh nói có thói quen đi ngủ không mặc đồ"
Chu Lập nằm thẳng ừ một tiếng:
"Đúng thế, nhưng thời điểm hiện tại nằm bên cạnh em anh nghĩ mình cần phải mặc đồ"
Trần Dương cũng không phải là kẻ ngốc, lời nói như vậy cậu nghe đương nhiên là hiểu ý nghĩa của nó rồi, không gian tiếp theo lại như thế rời vào trầm mặc đến ngượng ngùng.
Trần Dương nằm sát mép giường, vừa mới xoay người một cái thì suýt chút nữa bị lăn xuống dưới đất, may mắn lúc này có một bàn tay nắm lấy tay cậu kéo lại, giây tiếp theo cả người cậu liền bị Chu Lập kéo vào trong lòng ôm lấy:
"Yên tâm, anh sẽ không làm gì em cả"
Trần Dương cả người căng thẳng không dám nhúc nhích, nhưng tư thế này cũng quá mức thân mật rồi, chỉ có điều cậu xác nhận được bắp tay vững chắc của Chu Lập còn êm hơn cả gối ôm:
"Vâng"
Chu Lập bình thản lên tiếng:
"Gia đình anh ngoài em trai Chu Lượng, người thân đều không còn ai, họ hàng thân thích có nhưng cũng sẽ không quá quan tâm hay muốn xen vào những việc của anh. Sau này chúng ta kết hôn rồi em cũng sẽ không cần phải áp lực, anh đương nhiên sẽ đối với em vô cùng thoải mái, tuyệt đối không yêu cầu cái này cái kia với em"
Trần Dương giống như là có chứng sợ hãi trước hôn nhân, chỉ cần nghe đến hai từ kết hôn đã khiến cho cậu bắt đầu cảm thấy căng thẳng lo lắng.
"Thế còn gia đình em, tính cách của bố mẹ, chị gái và anh trai như thế nào?"
Trần Dương hả một tiếng, sau đó thật ngắn gọn mà trả lời:
"Gia đình của em... gia cảnh bình thường thôi"
Chu Lập hơi động người vỗ vỗ vai của Trần Dương:
"Thật ra anh cảm thấy đối tượng kết hôn của mình chỉ cần là người mình cảm thấy yêu thích, muốn bảo vệ, muốn thương yêu, những thứ khác anh sẽ không quan tâm đến"
Trần Dương cũng không biết nói câu nào nữa chỉ nhẹ giọng vâng một tiếng. Chu Lập ở trong bóng tối chậm rãi cúi đầu hôn môi của Trần Dương, nụ hôn nhẹ nhàng mơn trớn, đầu lưỡi không giống như vừa rồi càn quét tàn phá mà rất dịu dàng quấn lấy đầu lưỡi của cậu:
"Cho nên anh xác nhận, từ đó đến giờ em chính là người anh cảm thấy yêu thích, muốn bảo vệ, muốn thương yêu"
Trần Dương nhỏ giọng hỏi:
"Anh xác định rồi sao?"
Chu Lập ừ một tiếng, Trần Dương khe khẽ hỏi hắn:
"Có quá sớm hay không?"
Chu Lập xúc tích đáp một câu chắc chắn:
"Không!"
Kế tiếp Chu Lập liền tiếp tục cúi đầu xuống hôn Trần Dương, nụ hôn nhẹ nhàng trân trọng giống như bản thân cậu chính là người vô cùng có chỗ đứng trong lòng của hắn vậy.
Nụ hôn hiện tại cùng những lời nói thâm tình hứa hẹn của Chu Lập chẳng khác gì thứ chất nổ mạnh mẽ làm bùng lên ngọn lửa rục rịch của cả hai, nhiệt độ trong phòng cũng nhiệt độ thân thể của hai người tăng lên, Trần Dương nhận ra được thay đổi khác biệt từ cơ thể của bản thân và đối phương liền hơi đẩy hắn ra khàn giọng nói:
"Không ổn rồi..."
Chu Lập cũng không tiếp tục lôi kéo Trần Dương nữa, hắn đã nói với cậu sẽ đợi đến khi cậu sẵn sàng mới làm chuyện đó cho nên lúc này hắn liền cực lực khống chế ham muốn ừ một tiếng.
Trần Dương nâng chăn ý muốn bước xuống giường:
"Em vào phòng tắm một chút"
Trần Dương lảo đảo rời đi, Chu Lập ở sau lưng khẽ thở dài, đời này hắn chưa từng bất lực trước bất cứ việc gì cả, không nghĩ tới hiện tại liền đón nhận được thứ cảm xúc đó, quả thật không dễ chịu một chút nào.
Về phía Trần Dương, bản thân vốn dĩ chỉ là một người bình thường, hiện tại liền có người đàn ông hoàn mỹ như vậy theo đuổi, mang tất cả sự ôn nhu dịu dàng của hắn đều dành cho mình cậu, muốn cậu không bị dao động cũng không được, nếu như không dao động thì chỉ có sắt thép mà thôi, mà sắt thép chẳng phải cũng sẽ tan chảy tại nhiệt độ cao hay sao chứ, cho nên đời này chỉ cần gặp được một người có thể khống chế được mình thì sẽ rất nhanh bị người đó làm cho tim đập rộn ràng, mà người kia trong cuộc đời của Trần Dương chính là Chu Lập.
Trần Dương quay trở lại phòng là vài phút sau đó, cậu nhẹ nhàng nâng chăn nằm xuống giường, có lẽ Chu Lập đã ngủ rồi cho nên hiện tại đối phương mới không hề có động tĩnh gì.
Trần Dương vẫn theo thói quen mà nghiêng người nằm sát vào mép giường, nhưng vừa nằm xuống thì đã có một vòng tay mạnh mẽ kéo cậu vào bên trong, ôm cậu vào trong lòng nghiêm giọng nói:
"Nằm gần vào đây nếu không ngã xuống nữa"
Trần Dương bất giác nở một nụ cười chậm rãi chìm vào giấc ngủ, đếm đó cậu không biết rằng Chu Lập không thể ngủ được, bản thân hắn thức dậy không biết bao nhiêu lần để vào phòng tắm giải quyết. Cũng bởi vì thân nhiệt của con chim sẻ nhỏ nào đó kia quá mức ấm áp, da thịt quá mức mềm mại, vòng eo quá mức nhỏ nhắn, ngay cả hơi thở ổn định kia cũng đủ làm cho hắn không thể bình tĩnh được nữa. Chu Lập trong đầu lúc này chỉ muốn thật nhanh đến lễ tốt nghiệp của Trần Dương, đến lúc đó em ấy đã trưởng thành, hắn mới có thể làm chuyện kia.
Lần thứ N Chu Lập từ phòng tắm quay trở về giường ngủ, Trần Dương đột nhiên nhẹ giọng hỏi hắn:
"Có cần em giúp anh hay không?"
Chu Lập có điểm bất ngờ khi Trần Dương đột nhiên lên tiếng, hắn ngẩn người im lặng một chút rồi đột nhiên nắm lấy tay của cậu cho vào trong quần mình thẳng thắn phun ra một chữ:
"Cần"
Trần Dương chưa có chuẩn bị gì cả, đột nhiên bị Chu Lập kéo tay đặt lên vật nóng cứng to lớn kia thì hoảng sợ định thu tay lại, nhưng nghĩ lại bản thân vừa mới hỏi hắn rằng có cần mình giúp hay không, bây giờ mà thu tay không giúp thì đúng là hơi kỳ quặc, thế cho nên cậu liền có điểm lúng túng mà nắm lấy thứ kia cử động.
Chu Lập nằm thẳng mang theo hơi thở hỗn loạn dồn dập hưởng thụ sự phục vụ ngượng ngùng kia của Trần Dương. Trần Dương gối đầu lên tay Chu Lập, cả gương mặt cũng vì xấu hổ mà ửng đỏ vùi vào lồng ngực hắn.
"Dương Dương, đợi đến khi em tốt nghiệp thì anh sẽ làm chuyện đó với em, hiện tại em nhịn một chút có được không?"
Cậu hỏi này của Chu Lập làm cho Trần Dương có điểm hoang mang, ý này có phải cậu là người rất muốn làm chuyện đó hay không chứ, cậu đâu có muốn bây giờ sẽ xảy ra chuyện đó đâu.
Chu Lập thấy Trần Dương đột nhiên dừng lại động tác thì khó chịu, hắn khẽ vỗ lấy đôi vai cậu dỗ dành:
"Ngoan, em hiện tại chưa đủ trưởng thành"
Trần Dương bị Chu Lập nói là một đứa trẻ thì có điểm không vui, cậu nhíu mày khẽ nói với hắn:
"Em 20 tuổi rồi"
Chu Lập không nhịn được đẩy nhẹ tay của Trần Dương ý muốn cậu tiếp tục:
"Ừ, nhưng chuyện đó cũng không hẳn là bắt buộc, nếu như em thật sự không đợi được đến lúc đó thì anh cũng sẽ chiều theo ý em"
Trần Dương đột nhiên bị oan uổng liền thu tay lại ngồi dậy nói:
"Em không có"
Chu Lập khàn giọng:
"Không cần phải phản ứng mạnh như vậy, đối với vấn đề sinh lý này hết sức bình thường, không cần ngại ngùng hay xấu hổ"
Trần Dương quả thật muốn đánh cho Chu Lập một cái, như thế nào cậu liền bị hắn biến thành kẻ ham muốn làm chuyện đó với hắn chứ, rõ ràng là hắn mới là người như vậy mà:
"Anh đừng nói nữa, em không có như vậy".
---
Từ sau lần đi nghỉ dưỡng đó, tình cảm của Trần Dương và Chu Lập cũng giống như tăng lên một bậc thang mới, số lần hôn môi từ báo trước hay bất ngờ cũng tăng lên ngày càng nhiều, tần suất trung bình ít nhất là một lần trong ngày, khiến cho Trần Dương cũng phải cảm thấy vô cùng khó hiểu, có phải cặp đôi nào yêu nhau mỗi ngày đều phải hôn môi hay không.
Ngày ấy Trần Dương tình cờ gặp được Khuynh Thành ở ngoài đời tại một tiệm cà phê, bởi vì năm ngoái cô ấy là người đẹp trong game, hình ảnh cũng được đăng lên các diễn đàn nên vừa mới nhìn qua cậu đã cảm thấy ngờ ngợ rồi, cho đến khi đi ngang qua cô ấy liền thấy cô ấy đang ngồi chơi Vô Hạn Đấu Giới.
Trần Dương ngồi ở ngay đối diện bên kia bàn của Khuynh Thành, không phải là cậu cố ý nghe lén mà là bởi vì cuộc trò chuyện của hai người bên kia lọt vào trong tai của cậu.
- Lỵ Lỵ, câu là đến để nói chuyện hay là đến để chơi game thế?
- Hoa Hoa, người mình theo đuổi đang online, mình phải tranh thủ thời gian
- Hừ, yêu nhau qua mạng cũng chẳng biết đối phương gầy hay béo, xấu hay đẹp, nhỡ đâu lại là một người đàn ông gần 40 tuổi, bụng to, chân ngắn thì thế nào?
- Ai nói thế, mình đã từng thấy anh ấy rồi, anh ấy chính là đối tác của ba mình, nhìn rất đẹp trai
- Cậu chắc chắn là không có nhận nhầm đi
- Không thể nhầm được, anh ấy cũng biết mình chính là người trong game mà
Trần Dương từ tình cờ nghe được cuộc nói chuyện kia hiện tại lại đang căng tai ra mà nghe ngóng, theo như cuộc nói chuyện kia thì Chu Lập và Khuynh Thành có quen biết nhau trước đó rồi, nhưng mà tại sao Chu Lập lại nói không biết Khuynh Thành chứ.
Tối hôm ấy Trần Dương cùng Chu Lập đi ăn tốt, trò chuyện với nhau một hồi cậu liền như có như không nhắc tới chuyện buổi sáng hôm nay:
"Chu Lập, người đẹp Vô Hạn Đấu Giới năm ngoài tên là Lý Lỵ Lỵ đúng không nhỉ?"
Chu Lập vẫn bình thản ngồi ăn:
"Anh không biết"
Trần Dương nhìn nhìn Chu Lập đánh giá một lượt, xác định rằng hắn có vẻ như không có chuyện gì phải giấu giếm rồi mới nói tiếp:
"Hôm nay em thấy cô ấy ở tiệm cà phê, cô ấy nói anh và cô ấy có quen biết"
Chu Lập buông đũa ngẩng đầu nhìn Trần Dương:
"Sao em lại nói chuyện với người đó hả, hai người hẹn gặp mặt nhau?"
Trần Dương vuốt vuốt mũi mình:
"Em tình cờ nghe được cô ấy và bạn nói chuyện thôi"
Chu Lập nhíu mày:
"Nghe trộm?"
Trần Dương lắc đầu:
"Không phải, là tình cờ nghe được thôi"
Chu Lập cúi đầu tiếp tục ăn một miếng thịt rồi mới nói:
"Không biết, anh không quen cô ta, tên kia cũng không ấn tượng lắm"
Trần Dương nhỏ giọng:
"Em còn nghe được cô ấy thích anh nữa"
Chu Lập thản nhiên ừ một tiếng, Trần Dương ngồi đối diện chăm chú đợi nghe tiếp nhưng người nào đó vẫn đang điềm tĩnh ngồi ăn. Trần Dương nhẹ nhàng hỏi:
"Ừ thôi là sao?"
Chu Lập ngẩng đầu:
"Ừ chính là ừ"
Trần Dương lúng túng:
"Cô ấy thích anh... em là người yêu của anh mà... anh không muốn giải thích thêm gì ạ?"
Chu Lập nhìn chằm chằm Trần Dương có điểm khó hiểu:
"Đúng vậy, em là người yêu của anh, là đối tượng kết hôn của anh còn cô ta thì không phải"
Trần Dương ngẩn người sau đó khóe miệng liền tự động cong vâng một tiếng rồi tiếp tục ngồi ăn. Giống như Chu Lập nói ừ thì chính là ừ thôi, còn Lý Lỵ Lỵ thích hắn cũng chỉ là thích mà thôi, căn bản là không thay đổi được gì.
---
Thời điểm công bố danh hiệu người đẹp trong game đã tới, lần này người đẹp chính là một cô gái ở sever Tương Dương, do điều kiện ở xa không thể đến Bắc Kinh nhận giải trực tiếp nên ban tổ chức đã gửi tiền mặt đến tận nhà, ngoài ra còn có một bộ trang bị cao cấp mới nhất hiện nay dành tặng cho cô ấy.
Sau ngày công bố giải thì cũng đến ngày hội gặp mặt game thủ ngoài đời, địa điểm tổ chức diễn ra ngay tại khách sạn Hoàng Kim gần công ty của Chu Lập. Bình thường Chu Lập đường đường là tổng giám đốc lớn sẽ không xuất hiện tại buổi gặp gỡ này, nhưng mà bởi vì Trần Dương muốn đi xem náo nhiệt cho nên hắn cũng tới đây, không nghĩ tới lúc đến lại gặp được Lý Lỵ Lỵ cũng ở đó.
"Kết hôn?"
Chu Lập đột nhiên cảm thấy cả người nóng nực bất thường, bản thân hắn cũng hiểu được rõ ràng rằng đây là phản ứng sinh lý bình thường, việc hắn nảy sinh phản ứng như vậy đối với đối tượng kết hôn của mình mà nói thì không có chuyện gì cần che giấu cả, hắn khàn giọng đáp:
"Đúng, ngay bây giờ"
Trần Dương hoang mang cực độ:
"Sao có thể... ngay bây giờ được"
Chu Lập nhìn chằm chằm Trần Dương, trong ánh mắt hiện lên sự chiếm hữu mãnh liệt:
"Vì sao không thể ngay bây giờ?"
Trần Dương nhận ra được biểu hiện kỳ lạ kia của Chu Lập liền vội vàng né tránh xoay người qua một bên:
"Em chưa có nghĩ đến chuyện này"
Chu Lập kéo Trần Dương đối diện với mình:
"Việc này có gì cần chuẩn bị, chỉ một vài thao tác mà thôi"
Trần Dương thu tay lại bước cách xa Chu Lập vài bước:
"Chuyện đó không thể nào chỉ một vài thao tác được"
Chu Lập im lặng một chút rồi nói tiếp:
"Mở máy tính, đăng nhập, đến Hồng Nương bái đường còn có gì cần phải chuẩn bị nữa"
Trần Dương ngây ngốc hả một tiếng:
"Thành thân trong Vô Hạn Đấu Giới sao?"
Chu Lập nhíu mày:
"Buổi chiều đã nói sau khi ăn tối trở về chúng ta sẽ kết hôn, lần này anh sẽ không ly hôn nữa"
Đúng là từ đầu đến cuối Chu Lập đang nói đến chuyện ở trong game, nhưng Trần Dương ngây thơ của chúng ta lại bị lời nói kia của hắn mà hiểu nhầm là hắn muốn cùng cậu kết hôn ở ngoài đời. Vì biết mình hiểu lầm nghiêm trọng như thế, cho nên lúc này Trần Dương liền ngượng không biết để đâu cho hết, vành tai hồng hồng như muốn nhỏ máu đến nơi rồi.
"Thì ra anh nói kết hôn trong game, làm cho em cứ tưởng là..."
Chu Lập giống như nhận ra được suy nghĩ trong đầu của Trần Dương liền bước đến nói với cậu thế này:
"Đợi đến khi em ra trường rồi chúng ta sẽ kết hôn"
Trần Dương hơi khó xử muốn thoát ra khỏi bầu không khí này liền mỉm cười lên tiếng trêu chọc hắn:
"Kết hôn trong game nữa ạ?"
Chu Lập cực kỳ nghiêm túc, đôi mắt tinh anh hẹp dài xoáy xâu vào mắt cậu chắc chắn nói thể này:
"Kết hôn ngoài đời thật, anh nghĩ sau khi ra trường rồi em sẽ là người trưởng thành, đến khi đó chính là thời điểm kết hôn hợp lý nhất"
Trần Dương chẳng hiểu sao trong lòng lại có chút khó xử, nhưng mà cậu trước mắt vẫn mặc kệ, còn phải tính xem bọn họ có quen nhau đến lúc đó không đã.
Buổi tối hôm ấy sau khi hôn lễ hoàng tráng kết thúc, giữa làn sóng bình luận điên đảo trên kênh thế giới, Trần Dương và Chu Lập leo lên giường đi ngủ.
Đây là lần đầu tiên Chu Lập và Trần Dương xem như ngủ chung một giường, nếu không tính vào lần đột xuất Chu Lập tới ký túc xá của cậu kia thì đây đúng là lần đầu tiên hai người chân chính qua đêm cùng với nhau.
Trần Dương còn nhớ Chu Lập nói với cậu rằng có thói quen đi ngủ không mặc đồ, nhưng lúc này đèn vừa tắt vẫn thấy hắn mặc đồ nghiêm chỉnh, nằm yên trên giường bên cạnh cậu. Bởi vì không khí quá mức im lặng cho nên Trần Dương mới muốn tìm chuyện để nói, chính vì thế mới hỏi hắn:
"Anh nói có thói quen đi ngủ không mặc đồ"
Chu Lập nằm thẳng ừ một tiếng:
"Đúng thế, nhưng thời điểm hiện tại nằm bên cạnh em anh nghĩ mình cần phải mặc đồ"
Trần Dương cũng không phải là kẻ ngốc, lời nói như vậy cậu nghe đương nhiên là hiểu ý nghĩa của nó rồi, không gian tiếp theo lại như thế rời vào trầm mặc đến ngượng ngùng.
Trần Dương nằm sát mép giường, vừa mới xoay người một cái thì suýt chút nữa bị lăn xuống dưới đất, may mắn lúc này có một bàn tay nắm lấy tay cậu kéo lại, giây tiếp theo cả người cậu liền bị Chu Lập kéo vào trong lòng ôm lấy:
"Yên tâm, anh sẽ không làm gì em cả"
Trần Dương cả người căng thẳng không dám nhúc nhích, nhưng tư thế này cũng quá mức thân mật rồi, chỉ có điều cậu xác nhận được bắp tay vững chắc của Chu Lập còn êm hơn cả gối ôm:
"Vâng"
Chu Lập bình thản lên tiếng:
"Gia đình anh ngoài em trai Chu Lượng, người thân đều không còn ai, họ hàng thân thích có nhưng cũng sẽ không quá quan tâm hay muốn xen vào những việc của anh. Sau này chúng ta kết hôn rồi em cũng sẽ không cần phải áp lực, anh đương nhiên sẽ đối với em vô cùng thoải mái, tuyệt đối không yêu cầu cái này cái kia với em"
Trần Dương giống như là có chứng sợ hãi trước hôn nhân, chỉ cần nghe đến hai từ kết hôn đã khiến cho cậu bắt đầu cảm thấy căng thẳng lo lắng.
"Thế còn gia đình em, tính cách của bố mẹ, chị gái và anh trai như thế nào?"
Trần Dương hả một tiếng, sau đó thật ngắn gọn mà trả lời:
"Gia đình của em... gia cảnh bình thường thôi"
Chu Lập hơi động người vỗ vỗ vai của Trần Dương:
"Thật ra anh cảm thấy đối tượng kết hôn của mình chỉ cần là người mình cảm thấy yêu thích, muốn bảo vệ, muốn thương yêu, những thứ khác anh sẽ không quan tâm đến"
Trần Dương cũng không biết nói câu nào nữa chỉ nhẹ giọng vâng một tiếng. Chu Lập ở trong bóng tối chậm rãi cúi đầu hôn môi của Trần Dương, nụ hôn nhẹ nhàng mơn trớn, đầu lưỡi không giống như vừa rồi càn quét tàn phá mà rất dịu dàng quấn lấy đầu lưỡi của cậu:
"Cho nên anh xác nhận, từ đó đến giờ em chính là người anh cảm thấy yêu thích, muốn bảo vệ, muốn thương yêu"
Trần Dương nhỏ giọng hỏi:
"Anh xác định rồi sao?"
Chu Lập ừ một tiếng, Trần Dương khe khẽ hỏi hắn:
"Có quá sớm hay không?"
Chu Lập xúc tích đáp một câu chắc chắn:
"Không!"
Kế tiếp Chu Lập liền tiếp tục cúi đầu xuống hôn Trần Dương, nụ hôn nhẹ nhàng trân trọng giống như bản thân cậu chính là người vô cùng có chỗ đứng trong lòng của hắn vậy.
Nụ hôn hiện tại cùng những lời nói thâm tình hứa hẹn của Chu Lập chẳng khác gì thứ chất nổ mạnh mẽ làm bùng lên ngọn lửa rục rịch của cả hai, nhiệt độ trong phòng cũng nhiệt độ thân thể của hai người tăng lên, Trần Dương nhận ra được thay đổi khác biệt từ cơ thể của bản thân và đối phương liền hơi đẩy hắn ra khàn giọng nói:
"Không ổn rồi..."
Chu Lập cũng không tiếp tục lôi kéo Trần Dương nữa, hắn đã nói với cậu sẽ đợi đến khi cậu sẵn sàng mới làm chuyện đó cho nên lúc này hắn liền cực lực khống chế ham muốn ừ một tiếng.
Trần Dương nâng chăn ý muốn bước xuống giường:
"Em vào phòng tắm một chút"
Trần Dương lảo đảo rời đi, Chu Lập ở sau lưng khẽ thở dài, đời này hắn chưa từng bất lực trước bất cứ việc gì cả, không nghĩ tới hiện tại liền đón nhận được thứ cảm xúc đó, quả thật không dễ chịu một chút nào.
Về phía Trần Dương, bản thân vốn dĩ chỉ là một người bình thường, hiện tại liền có người đàn ông hoàn mỹ như vậy theo đuổi, mang tất cả sự ôn nhu dịu dàng của hắn đều dành cho mình cậu, muốn cậu không bị dao động cũng không được, nếu như không dao động thì chỉ có sắt thép mà thôi, mà sắt thép chẳng phải cũng sẽ tan chảy tại nhiệt độ cao hay sao chứ, cho nên đời này chỉ cần gặp được một người có thể khống chế được mình thì sẽ rất nhanh bị người đó làm cho tim đập rộn ràng, mà người kia trong cuộc đời của Trần Dương chính là Chu Lập.
Trần Dương quay trở lại phòng là vài phút sau đó, cậu nhẹ nhàng nâng chăn nằm xuống giường, có lẽ Chu Lập đã ngủ rồi cho nên hiện tại đối phương mới không hề có động tĩnh gì.
Trần Dương vẫn theo thói quen mà nghiêng người nằm sát vào mép giường, nhưng vừa nằm xuống thì đã có một vòng tay mạnh mẽ kéo cậu vào bên trong, ôm cậu vào trong lòng nghiêm giọng nói:
"Nằm gần vào đây nếu không ngã xuống nữa"
Trần Dương bất giác nở một nụ cười chậm rãi chìm vào giấc ngủ, đếm đó cậu không biết rằng Chu Lập không thể ngủ được, bản thân hắn thức dậy không biết bao nhiêu lần để vào phòng tắm giải quyết. Cũng bởi vì thân nhiệt của con chim sẻ nhỏ nào đó kia quá mức ấm áp, da thịt quá mức mềm mại, vòng eo quá mức nhỏ nhắn, ngay cả hơi thở ổn định kia cũng đủ làm cho hắn không thể bình tĩnh được nữa. Chu Lập trong đầu lúc này chỉ muốn thật nhanh đến lễ tốt nghiệp của Trần Dương, đến lúc đó em ấy đã trưởng thành, hắn mới có thể làm chuyện kia.
Lần thứ N Chu Lập từ phòng tắm quay trở về giường ngủ, Trần Dương đột nhiên nhẹ giọng hỏi hắn:
"Có cần em giúp anh hay không?"
Chu Lập có điểm bất ngờ khi Trần Dương đột nhiên lên tiếng, hắn ngẩn người im lặng một chút rồi đột nhiên nắm lấy tay của cậu cho vào trong quần mình thẳng thắn phun ra một chữ:
"Cần"
Trần Dương chưa có chuẩn bị gì cả, đột nhiên bị Chu Lập kéo tay đặt lên vật nóng cứng to lớn kia thì hoảng sợ định thu tay lại, nhưng nghĩ lại bản thân vừa mới hỏi hắn rằng có cần mình giúp hay không, bây giờ mà thu tay không giúp thì đúng là hơi kỳ quặc, thế cho nên cậu liền có điểm lúng túng mà nắm lấy thứ kia cử động.
Chu Lập nằm thẳng mang theo hơi thở hỗn loạn dồn dập hưởng thụ sự phục vụ ngượng ngùng kia của Trần Dương. Trần Dương gối đầu lên tay Chu Lập, cả gương mặt cũng vì xấu hổ mà ửng đỏ vùi vào lồng ngực hắn.
"Dương Dương, đợi đến khi em tốt nghiệp thì anh sẽ làm chuyện đó với em, hiện tại em nhịn một chút có được không?"
Cậu hỏi này của Chu Lập làm cho Trần Dương có điểm hoang mang, ý này có phải cậu là người rất muốn làm chuyện đó hay không chứ, cậu đâu có muốn bây giờ sẽ xảy ra chuyện đó đâu.
Chu Lập thấy Trần Dương đột nhiên dừng lại động tác thì khó chịu, hắn khẽ vỗ lấy đôi vai cậu dỗ dành:
"Ngoan, em hiện tại chưa đủ trưởng thành"
Trần Dương bị Chu Lập nói là một đứa trẻ thì có điểm không vui, cậu nhíu mày khẽ nói với hắn:
"Em 20 tuổi rồi"
Chu Lập không nhịn được đẩy nhẹ tay của Trần Dương ý muốn cậu tiếp tục:
"Ừ, nhưng chuyện đó cũng không hẳn là bắt buộc, nếu như em thật sự không đợi được đến lúc đó thì anh cũng sẽ chiều theo ý em"
Trần Dương đột nhiên bị oan uổng liền thu tay lại ngồi dậy nói:
"Em không có"
Chu Lập khàn giọng:
"Không cần phải phản ứng mạnh như vậy, đối với vấn đề sinh lý này hết sức bình thường, không cần ngại ngùng hay xấu hổ"
Trần Dương quả thật muốn đánh cho Chu Lập một cái, như thế nào cậu liền bị hắn biến thành kẻ ham muốn làm chuyện đó với hắn chứ, rõ ràng là hắn mới là người như vậy mà:
"Anh đừng nói nữa, em không có như vậy".
---
Từ sau lần đi nghỉ dưỡng đó, tình cảm của Trần Dương và Chu Lập cũng giống như tăng lên một bậc thang mới, số lần hôn môi từ báo trước hay bất ngờ cũng tăng lên ngày càng nhiều, tần suất trung bình ít nhất là một lần trong ngày, khiến cho Trần Dương cũng phải cảm thấy vô cùng khó hiểu, có phải cặp đôi nào yêu nhau mỗi ngày đều phải hôn môi hay không.
Ngày ấy Trần Dương tình cờ gặp được Khuynh Thành ở ngoài đời tại một tiệm cà phê, bởi vì năm ngoái cô ấy là người đẹp trong game, hình ảnh cũng được đăng lên các diễn đàn nên vừa mới nhìn qua cậu đã cảm thấy ngờ ngợ rồi, cho đến khi đi ngang qua cô ấy liền thấy cô ấy đang ngồi chơi Vô Hạn Đấu Giới.
Trần Dương ngồi ở ngay đối diện bên kia bàn của Khuynh Thành, không phải là cậu cố ý nghe lén mà là bởi vì cuộc trò chuyện của hai người bên kia lọt vào trong tai của cậu.
- Lỵ Lỵ, câu là đến để nói chuyện hay là đến để chơi game thế?
- Hoa Hoa, người mình theo đuổi đang online, mình phải tranh thủ thời gian
- Hừ, yêu nhau qua mạng cũng chẳng biết đối phương gầy hay béo, xấu hay đẹp, nhỡ đâu lại là một người đàn ông gần 40 tuổi, bụng to, chân ngắn thì thế nào?
- Ai nói thế, mình đã từng thấy anh ấy rồi, anh ấy chính là đối tác của ba mình, nhìn rất đẹp trai
- Cậu chắc chắn là không có nhận nhầm đi
- Không thể nhầm được, anh ấy cũng biết mình chính là người trong game mà
Trần Dương từ tình cờ nghe được cuộc nói chuyện kia hiện tại lại đang căng tai ra mà nghe ngóng, theo như cuộc nói chuyện kia thì Chu Lập và Khuynh Thành có quen biết nhau trước đó rồi, nhưng mà tại sao Chu Lập lại nói không biết Khuynh Thành chứ.
Tối hôm ấy Trần Dương cùng Chu Lập đi ăn tốt, trò chuyện với nhau một hồi cậu liền như có như không nhắc tới chuyện buổi sáng hôm nay:
"Chu Lập, người đẹp Vô Hạn Đấu Giới năm ngoài tên là Lý Lỵ Lỵ đúng không nhỉ?"
Chu Lập vẫn bình thản ngồi ăn:
"Anh không biết"
Trần Dương nhìn nhìn Chu Lập đánh giá một lượt, xác định rằng hắn có vẻ như không có chuyện gì phải giấu giếm rồi mới nói tiếp:
"Hôm nay em thấy cô ấy ở tiệm cà phê, cô ấy nói anh và cô ấy có quen biết"
Chu Lập buông đũa ngẩng đầu nhìn Trần Dương:
"Sao em lại nói chuyện với người đó hả, hai người hẹn gặp mặt nhau?"
Trần Dương vuốt vuốt mũi mình:
"Em tình cờ nghe được cô ấy và bạn nói chuyện thôi"
Chu Lập nhíu mày:
"Nghe trộm?"
Trần Dương lắc đầu:
"Không phải, là tình cờ nghe được thôi"
Chu Lập cúi đầu tiếp tục ăn một miếng thịt rồi mới nói:
"Không biết, anh không quen cô ta, tên kia cũng không ấn tượng lắm"
Trần Dương nhỏ giọng:
"Em còn nghe được cô ấy thích anh nữa"
Chu Lập thản nhiên ừ một tiếng, Trần Dương ngồi đối diện chăm chú đợi nghe tiếp nhưng người nào đó vẫn đang điềm tĩnh ngồi ăn. Trần Dương nhẹ nhàng hỏi:
"Ừ thôi là sao?"
Chu Lập ngẩng đầu:
"Ừ chính là ừ"
Trần Dương lúng túng:
"Cô ấy thích anh... em là người yêu của anh mà... anh không muốn giải thích thêm gì ạ?"
Chu Lập nhìn chằm chằm Trần Dương có điểm khó hiểu:
"Đúng vậy, em là người yêu của anh, là đối tượng kết hôn của anh còn cô ta thì không phải"
Trần Dương ngẩn người sau đó khóe miệng liền tự động cong vâng một tiếng rồi tiếp tục ngồi ăn. Giống như Chu Lập nói ừ thì chính là ừ thôi, còn Lý Lỵ Lỵ thích hắn cũng chỉ là thích mà thôi, căn bản là không thay đổi được gì.
---
Thời điểm công bố danh hiệu người đẹp trong game đã tới, lần này người đẹp chính là một cô gái ở sever Tương Dương, do điều kiện ở xa không thể đến Bắc Kinh nhận giải trực tiếp nên ban tổ chức đã gửi tiền mặt đến tận nhà, ngoài ra còn có một bộ trang bị cao cấp mới nhất hiện nay dành tặng cho cô ấy.
Sau ngày công bố giải thì cũng đến ngày hội gặp mặt game thủ ngoài đời, địa điểm tổ chức diễn ra ngay tại khách sạn Hoàng Kim gần công ty của Chu Lập. Bình thường Chu Lập đường đường là tổng giám đốc lớn sẽ không xuất hiện tại buổi gặp gỡ này, nhưng mà bởi vì Trần Dương muốn đi xem náo nhiệt cho nên hắn cũng tới đây, không nghĩ tới lúc đến lại gặp được Lý Lỵ Lỵ cũng ở đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất