Chương 1: Di Sản Của Lão Tổ
"Chờ đã, em để anh suy nghĩ kỹ lại cái đã. Em nói tổ tiên của anh đánh chiếm được một vùng lãnh thổ ở âm phủ, trở thành một trong mười hai phủ quân của Minh Giới. Bây giờ đã chết rồi nên muốn anh kế thừa di sản á?"
Trong công viên thành phố Già Lam, Lục Vô đần mặt nhìn cô bé ngồi trên băng ghế, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
"Nói chính xác hơn là ngoài việc kế thừa di sản ra, anh còn phải nghĩ cách trả thù cho tổ tiên của anh nữa. Bởi vì sau khi ông ấy chết, cấp dưới đều đã phản bội ông ấy, hơn nữa còn chia cắt chiếm đoạt lãnh địa vốn nên thuộc về anh!"
Lục Vô bỗng bật cười: "Bé con bình thường rất hay đọc truyện ở Khởi Điểm đúng không? Giống hệt anh mày thời còn trẻ trâu!"
"Tôi không nói đùa đâu. Tổ tiên của anh đã từng là một trong những người mạnh nhất âm phủ. Vì tiếp tục mở mang bờ cõi, thống nhất âm phủ, ông ấy đã mất mạng trong thí nghiệm tạo ra thần khí để chinh chiến. Cho nên anh nhất định phải kế thừa di nguyện của ông ấy là thống nhất âm phủ, trở thành Đại Đế cõi âm!"
Lần này, Lục Vô gật đầu một cách trịnh trọng, sau đó thò tay sờ đầu cô bé.
"Thế em có muốn giúp anh không? Trở thành phụ tá đắc lực của anh, đến lúc đó chúng ta sẽ đánh chiếm âm phủ xong rồi đánh lên Thiên Đình, trở thành chúa tể tam giới luôn!"
Nghe thấy Lục Vô nói vậy, cô bé bỗng trở nên kích động, sắc mặt đỏ bừng nhìn Lục Vô, ra sức gật đầu.
"Được rồi, vậy thì nói với anh nhà em ở đâu đã. Anh đưa em về trước, chờ anh triệu tập binh mã xong rồi sẽ gọi điện thoại liên lạc với em."
Nét mặt cô bé bỗng cứng đờ: "Anh còn chưa tin tôi đúng không?"
Lục Vô quả quyết lắc đầu: "Anh chắc chắn là tin em rồi. Mấy ngày nay chờ anh gọi điện thoại cho Tần Thủy Hoàng mượn mấy chục nghìn nhân mã rồi chúng ta sẽ xông tới âm phủ!"
Nghe vậy, cô bé bỗng đứng dậy, dùng đầu húc mạnh vào ngực Lục Vô.
"Lừa tôi này! Lừa tôi này!"
Lục Vô vội đẩy cô bé ra. Nhìn cô bé nghiến răng, dáng vẻ phẫn nộ, trong lòng hắn rất bất đắc dĩ.
"Anh đi theo tôi đi, tôi dẫn anh về nhà."
"Đi đâu?"
"Âm phủ!"
Lục Vô kinh ngạc: "Bé con, đừng nghĩ quẩn thế chứ!"
Cô bé nghe vậy thì ngẩng đầu lên, răng nanh lại bắt đầu ma sát.
Sau đó cô bé lấy một mảnh màu đen từ trong túi áo nhét vào tay Lục Vô.
"Đây là âm phù, có nó, anh có thể qua lại giữa âm dương!"
Đây là một mảnh bùa hình tam giác, trông rất giống kim loại, bên trên còn tràn đầy phù văn ngoằn ngoèo, thoạt nhìn rất là kỳ lạ, khiến Lục Vô không nhịn được ngắm nghía kỹ càng.
Vốn dĩ Lục Vô còn định hỏi là có phải mua trên mạng không, lúc này cô bé lại thò tay ra cầm lấy tay cầm miếng bùa của Lục Vô, miệng lẩm bẩm.
Ngay sau đó, cảnh tượng khiến Lục Vô khiếp sợ xảy ra. Trước mắt hắn xuất hiện một chấm đen, chấm đen này xoay tròn trong không trung rồi nhanh chóng to ra, bên trong truyền tới sức hút kéo hắn vào trong.
Cảm giác không trọng lực cũng xuất hiện. Ngay tại lúc Lục Vô không biết phải làm gì thì cuối con đường màu đen xuất hiện hình ảnh, sau đó hắn bị văng ra ngoài, té lộn nhào xuống đất.
Bầu trời u ám, mây đen cuồn cuộn, một vầng trăng máu mịt mờ treo cao trên không trung, mưa phùn như máu rơi lả tả khắp nơi.
Cảnh tượng trước mắt khiến Lục Vô ý thức được rằng mình thật sự xuyên việt rồi, hơn nữa còn là thế giới âm phủ trong truyền thuyết.
Lục Vô quay đầu nhìn cô bé, môi run rẩy: "Em nói đều là thật à?"
Cô bé đắc ý chống nạnh: "Tôi nói là thật. Khu vực này chính là lãnh thổ của tổ tiên anh đấy. Nó được gọi là Bắc Kỳ, chính là một trong mười hai vực lớn của âm phủ!"
Lần này Lục Vô thật sự tin, bởi vì mọi thứ trước mắt đều chứng minh cô bé nói là sự thật.
"Vậy thì anh chính là phủ quân mới? Là một trong những chúa tể âm phủ?" Hạnh phúc đến quá bất ngờ, trong khoảng thời gian ngắn Lục Vô không thể tiếp thụ được. Đương nhiên, lại càng không thể kháng cự được.
"Đúng vậy! Anh chính là Vua Bắc Kỳ mới. Nhưng trước đó, anh phải nghĩ cách thu hồi lãnh địa đã mất cái đã!"
Nhớ tới những lời nói của cô bé trước đó, hình như là sau khi tổ tiên qua đời, lãnh thổ của ông ấy đã bị cấp dưới chia cắt, Lục Vô nhất thời đanh mặt.
"Đó là tất nhiên rồi! Bọn khốn nạn kia dám phản bội tổ tiên của anh, nhất định phải trừng phạt chúng. Cho nên tổ tiên có để lại tuyệt thế thần công các thứ cho anh không?" Lục Vô rất mong chờ nhìn cô bé, chờ câu trả lời của cô.
"Không có đâu nha." Cô bé nhún vai.
"Phải biết rằng, mỗi một sinh vật âm phủ tu luyện đều dựa vào tích lũy thời gian làm nền tảng. Cho nên, nếu không tu luyện đến một trăm nghìn năm thì anh rất khó mà đạt tới độ cao của tổ tiên anh." Cô bé đáp lại một cách rõ ràng.
Lục Vô ngạc nhiên: "Thế có thiên quân vạn mã, thiết kỵ tinh nhuệ các thứ không?"
"Cũng không có đâu... Sau khi tổ tiên anh chết đi, họ đều phản bội tổ tiên anh. Ngoài căn nhà này ra, anh chẳng có gì cả."
Nói rồi cô bé chỉ vào một cung điện đã từng bị đốt cháy, gần như bỏ hoang.
"Thế anh mày lấy cái búa mà giành lại địa bàn của tổ tiên ấy!" Lục Vô phẫn uất.
"Không, anh còn có tôi!" Cô bé chống nạnh, đắc ý nói.
Nghe vậy, ánh mắt Lục Vô lại tỏa sáng: "Nói vậy chắc em mạnh lắm đúng không?!"
Cô bé lắc đầu, phồng má: "Lần trước tôi từng đánh một trận với một con u hồn, suýt nữa thì bị nó ăn luôn, ghê lắm!"
Ánh mắt Lục Vô đờ đẫn. Di sản này lại chỉ có một con nhóc sức chiến đấu số âm, thế thì còn chơi cái búa ở âm phủ ấy, không bị ăn đã là phước lắm rồi.
Thấy vẻ mặt hụt hẫng của Lục Vô, cô bé cười hì hì, lấy một cái nhẫn từ trong túi áo ra.
"Tuy rằng cụ nội nhà anh đã chết trong bước cuối cùng chế tạo thần khí, nhưng tôi đã giúp ông ấy hoàn thành bước cuối cùng, cho nên anh vẫn còn thần khí này."
Lục Vô nhận lấy chiếc nhẫn chạm trổ lưu chuyển quầng sáng màu lam đậm, không khỏi kinh ngạc.
"Thứ này lợi hại lắm à?"
Cô bé vội gật đầu: "Lợi hại lắm. Anh đeo thử xem!"
Lục Vô nhất thời chờ mong, đeo thần khí chinh chiến vào ngón trỏ.
Một quầng sáng màu lam chợt hiện lên bao trùm cả người Lục Vô.
[Thần khí chinh chiến khởi động. Đang kiểm tra thân phận của người đeo…]
[Kiểm tra huyết mạch thành công. Vật chủ là hậu duệ của Vua Bắc Kỳ, chính thức kết hợp thần khí chinh chiến…]
Hai lời nhắc nhở bỗng xuất hiện trong đầu Lục Vô. Cùng lúc đó, thuyết minh về thần khí chinh chiến cũng ùa vào đầu hắn một cách dũng mãnh.
Trong thuyết minh, thần khí chinh chiến được tạo ra bởi tổ tiên có dã tâm bừng bừng với ý đồ thống nhất cả âm phủ. Chức năng mạnh nhất của nó là tạo ra chiến sĩ bất tử, hơn nữa loại chiến sĩ này phải được ngưng kết từ âm khí tràn lan trong âm phủ, gần như không cần tiền vốn, chỉ cần linh hồn tồn tại là có thể thay đổi thân thể bất cứ lúc nào, đạt tới kết quả gần như bất tử.
Nhưng năng lực này có một tiền đề, đó là nhất định phải khống chế được đủ nhiều linh hồn, vậy thì mới có thể có vô số âm binh bất tử để điều khiển.
Lục Vô ngây người một lát, sau đó vẻ mặt dần trở nên tỉnh táo.
"Sao hả? Có phải là một phát minh vĩ đại không?" Cô bé đắc ý nói.
"Thật ra thì anh muốn biết là đi đâu để tìm một đống linh hồn có thể điều khiển được đây?" Lục Vô chỉ rõ điểm mấu chốt nhất của vấn đề.
Nghe vậy, cô bé rõ ràng là sửng sốt một lát, vẻ mặt dần cứng ngắc, ánh mắt ầng ậng nước: "Sao… Sao tôi lại không nghĩ tới chứ. Không có linh hồn thì dường như thần khí này chẳng còn tác dụng gì cả!"
Nhìn cô bé khóc lã chã, Lục Vô không khỏi đau đầu. Tổ tiên này cũng quá không đáng tin rồi. Lý niệm của thần khí là không tệ, nhưng với thực lực của hắn thì đi đâu tìm một đống linh hồn đây? Quả thực là không có tí tác dụng thực tiễn nào cả.
Lục Vô thò tay xoa đầu cô bé, đang định an ủi mấy câu, bỗng một ý tưởng lóe lên trong đầu.
"Đúng rồi, em cũng là người phát minh ra món thần khí này sao?"
Cô bé dụi đôi mắt đỏ hoe, gật đầu.
"Vậy có thể tăng thêm chút chức năng cho thần khí không?"
Cô bé khó hiểu ngẩng đầu lên, ra chiều thắc mắc.
Lục Vô lấy miếng bùa có thể qua lại giữa âm dương ra, lắc lư trước mặt cô bé: "Tăng thêm chức năng của thứ này được không?"
"Việc này dễ òm. Nhưng có tác dụng gì?" Cô bé nức nở mấy tiếng, có vẻ như đang bình ổn cảm xúc của mình.
Lục Vô mỉm cười: "Em có biết trong hiện thực anh làm nghề gì không?"
Cô bé nghe vậy, lấy một cuốn sổ nhỏ từ trong túi ra, mở ra rồi đọc: "Lục Vô, 23 tuổi, hậu duệ đời thứ 365 của Vua Bắc Kỳ. Gây dựng sự nghiệp ba năm, vẫn là một con gà như cũ. Mở một trang web game có lượng truy cập gần bằng 0, đến giờ vẫn độc thân…"
Lục Vô vội ngắt lời cô nhóc.
"Em cũng biết đấy, anh làm trò chơi. Em có thể tăng thêm chức năng cho thần khí được không? Ví dụ như có thể dẫn độ phàm nhân ở dương thế tiến vào âm phủ bằng cách thể nghiệm game, khiến họ trở thành chiến sĩ bất tử của chúng ta. Chỉ cần game đủ hot thì chúng ta sẽ có vô số chiến sĩ thôi!"
Cô bé nghiêm túc suy nghĩ một lát, đôi mắt dần sáng ngời.
"Ý kiến hay! Hơn nữa sau khi thân thể họ tử vong thì hoàn toàn có thể ngưng kết một thân thể mới, tương đương với sống lại trong game!"
Phản ứng của cô bé khiến Lục Vô cảm thấy kinh ngạc. Không ngờ cô bé lại lĩnh ngộ ra chân lý của phương pháp này nhanh như vậy.
"Trước kia em đã từng chơi game chưa?" Hắn phản xạ hỏi.
"Hừ, tôi là người chơi lão làng của WOW đó nhé, chơi hơn 300 năm đấy." Lần này cô bé lại đắc ý chống nạnh.
Lục Vô xấu hổ. Không ngờ cô bé này già đầu thế rồi.
"Nhưng đây là một công trình lớn đấy, nhất định phải có một hệ thống game rõ ràng. Ví dụ như nhiệm vụ, Thương Thành, phó bản, nghề nghiệp vân vân!" Lục Vô thoáng lo lắng nói.
"Cứ giao cho tôi. Tác dụng của thần khí chinh chiến không chỉ là sáng tạo ra chiến sĩ bất tử thôi đâu, mà còn có thể dùng âm khí và hồn lực ngưng tụ thành các loại đồ vật, hoàn toàn có thể tạo ra trang bị và vật phẩm buôn bán trong game."
"Hồn lực là cái gì?" Lục Vô tò mò hỏi.
"Hồn lực là chỉ tiêu đầu tiên để xem xét một sinh vật âm phủ có mạnh hay không, tương đương với linh lực trong cơ thể của người tu luyện. Tất cả sinh vật âm phủ, sau khi chết thì hồn lực trong cơ thể đều sẽ tản ra, đây là thứ còn cao cấp hơn cả âm khí."
Điều này khiến ánh mắt Lục Vô sáng lên: "Thế có thể khiến cho người chơi của chúng ta sau khi giết chết những sinh vật âm phủ khác thì có thể cướp lấy hồn lực trong cơ thể chúng, sau đó hấp thụ không? Nếu có thể làm được thì không phải sẽ tương đương với tăng level trong game sao?"
"Không thành vấn đề!" Cô bé tự tin vỗ ngực.
"Nhưng tốt nhất là sau khi giết quái vật, chúng ta có thể rút ra một ít làm chia hoa hồng. Bởi vì hồn lực có thể tăng tốc độ tu luyện của anh, còn có thể dùng để xây dựng lại cung điện của Vua Bắc Kỳ nữa. Tác dụng lớn nhất chính là dùng làm phần thưởng nhiệm vụ!"
Đề nghị của cô bé chính là kế hoạch mà Lục Vô vốn định nói. Hắn không khỏi nhếch miệng cười: "20% thế nào?"
"30% đi!"
Sau đó hai người cười gian trá.
Trong công viên thành phố Già Lam, Lục Vô đần mặt nhìn cô bé ngồi trên băng ghế, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
"Nói chính xác hơn là ngoài việc kế thừa di sản ra, anh còn phải nghĩ cách trả thù cho tổ tiên của anh nữa. Bởi vì sau khi ông ấy chết, cấp dưới đều đã phản bội ông ấy, hơn nữa còn chia cắt chiếm đoạt lãnh địa vốn nên thuộc về anh!"
Lục Vô bỗng bật cười: "Bé con bình thường rất hay đọc truyện ở Khởi Điểm đúng không? Giống hệt anh mày thời còn trẻ trâu!"
"Tôi không nói đùa đâu. Tổ tiên của anh đã từng là một trong những người mạnh nhất âm phủ. Vì tiếp tục mở mang bờ cõi, thống nhất âm phủ, ông ấy đã mất mạng trong thí nghiệm tạo ra thần khí để chinh chiến. Cho nên anh nhất định phải kế thừa di nguyện của ông ấy là thống nhất âm phủ, trở thành Đại Đế cõi âm!"
Lần này, Lục Vô gật đầu một cách trịnh trọng, sau đó thò tay sờ đầu cô bé.
"Thế em có muốn giúp anh không? Trở thành phụ tá đắc lực của anh, đến lúc đó chúng ta sẽ đánh chiếm âm phủ xong rồi đánh lên Thiên Đình, trở thành chúa tể tam giới luôn!"
Nghe thấy Lục Vô nói vậy, cô bé bỗng trở nên kích động, sắc mặt đỏ bừng nhìn Lục Vô, ra sức gật đầu.
"Được rồi, vậy thì nói với anh nhà em ở đâu đã. Anh đưa em về trước, chờ anh triệu tập binh mã xong rồi sẽ gọi điện thoại liên lạc với em."
Nét mặt cô bé bỗng cứng đờ: "Anh còn chưa tin tôi đúng không?"
Lục Vô quả quyết lắc đầu: "Anh chắc chắn là tin em rồi. Mấy ngày nay chờ anh gọi điện thoại cho Tần Thủy Hoàng mượn mấy chục nghìn nhân mã rồi chúng ta sẽ xông tới âm phủ!"
Nghe vậy, cô bé bỗng đứng dậy, dùng đầu húc mạnh vào ngực Lục Vô.
"Lừa tôi này! Lừa tôi này!"
Lục Vô vội đẩy cô bé ra. Nhìn cô bé nghiến răng, dáng vẻ phẫn nộ, trong lòng hắn rất bất đắc dĩ.
"Anh đi theo tôi đi, tôi dẫn anh về nhà."
"Đi đâu?"
"Âm phủ!"
Lục Vô kinh ngạc: "Bé con, đừng nghĩ quẩn thế chứ!"
Cô bé nghe vậy thì ngẩng đầu lên, răng nanh lại bắt đầu ma sát.
Sau đó cô bé lấy một mảnh màu đen từ trong túi áo nhét vào tay Lục Vô.
"Đây là âm phù, có nó, anh có thể qua lại giữa âm dương!"
Đây là một mảnh bùa hình tam giác, trông rất giống kim loại, bên trên còn tràn đầy phù văn ngoằn ngoèo, thoạt nhìn rất là kỳ lạ, khiến Lục Vô không nhịn được ngắm nghía kỹ càng.
Vốn dĩ Lục Vô còn định hỏi là có phải mua trên mạng không, lúc này cô bé lại thò tay ra cầm lấy tay cầm miếng bùa của Lục Vô, miệng lẩm bẩm.
Ngay sau đó, cảnh tượng khiến Lục Vô khiếp sợ xảy ra. Trước mắt hắn xuất hiện một chấm đen, chấm đen này xoay tròn trong không trung rồi nhanh chóng to ra, bên trong truyền tới sức hút kéo hắn vào trong.
Cảm giác không trọng lực cũng xuất hiện. Ngay tại lúc Lục Vô không biết phải làm gì thì cuối con đường màu đen xuất hiện hình ảnh, sau đó hắn bị văng ra ngoài, té lộn nhào xuống đất.
Bầu trời u ám, mây đen cuồn cuộn, một vầng trăng máu mịt mờ treo cao trên không trung, mưa phùn như máu rơi lả tả khắp nơi.
Cảnh tượng trước mắt khiến Lục Vô ý thức được rằng mình thật sự xuyên việt rồi, hơn nữa còn là thế giới âm phủ trong truyền thuyết.
Lục Vô quay đầu nhìn cô bé, môi run rẩy: "Em nói đều là thật à?"
Cô bé đắc ý chống nạnh: "Tôi nói là thật. Khu vực này chính là lãnh thổ của tổ tiên anh đấy. Nó được gọi là Bắc Kỳ, chính là một trong mười hai vực lớn của âm phủ!"
Lần này Lục Vô thật sự tin, bởi vì mọi thứ trước mắt đều chứng minh cô bé nói là sự thật.
"Vậy thì anh chính là phủ quân mới? Là một trong những chúa tể âm phủ?" Hạnh phúc đến quá bất ngờ, trong khoảng thời gian ngắn Lục Vô không thể tiếp thụ được. Đương nhiên, lại càng không thể kháng cự được.
"Đúng vậy! Anh chính là Vua Bắc Kỳ mới. Nhưng trước đó, anh phải nghĩ cách thu hồi lãnh địa đã mất cái đã!"
Nhớ tới những lời nói của cô bé trước đó, hình như là sau khi tổ tiên qua đời, lãnh thổ của ông ấy đã bị cấp dưới chia cắt, Lục Vô nhất thời đanh mặt.
"Đó là tất nhiên rồi! Bọn khốn nạn kia dám phản bội tổ tiên của anh, nhất định phải trừng phạt chúng. Cho nên tổ tiên có để lại tuyệt thế thần công các thứ cho anh không?" Lục Vô rất mong chờ nhìn cô bé, chờ câu trả lời của cô.
"Không có đâu nha." Cô bé nhún vai.
"Phải biết rằng, mỗi một sinh vật âm phủ tu luyện đều dựa vào tích lũy thời gian làm nền tảng. Cho nên, nếu không tu luyện đến một trăm nghìn năm thì anh rất khó mà đạt tới độ cao của tổ tiên anh." Cô bé đáp lại một cách rõ ràng.
Lục Vô ngạc nhiên: "Thế có thiên quân vạn mã, thiết kỵ tinh nhuệ các thứ không?"
"Cũng không có đâu... Sau khi tổ tiên anh chết đi, họ đều phản bội tổ tiên anh. Ngoài căn nhà này ra, anh chẳng có gì cả."
Nói rồi cô bé chỉ vào một cung điện đã từng bị đốt cháy, gần như bỏ hoang.
"Thế anh mày lấy cái búa mà giành lại địa bàn của tổ tiên ấy!" Lục Vô phẫn uất.
"Không, anh còn có tôi!" Cô bé chống nạnh, đắc ý nói.
Nghe vậy, ánh mắt Lục Vô lại tỏa sáng: "Nói vậy chắc em mạnh lắm đúng không?!"
Cô bé lắc đầu, phồng má: "Lần trước tôi từng đánh một trận với một con u hồn, suýt nữa thì bị nó ăn luôn, ghê lắm!"
Ánh mắt Lục Vô đờ đẫn. Di sản này lại chỉ có một con nhóc sức chiến đấu số âm, thế thì còn chơi cái búa ở âm phủ ấy, không bị ăn đã là phước lắm rồi.
Thấy vẻ mặt hụt hẫng của Lục Vô, cô bé cười hì hì, lấy một cái nhẫn từ trong túi áo ra.
"Tuy rằng cụ nội nhà anh đã chết trong bước cuối cùng chế tạo thần khí, nhưng tôi đã giúp ông ấy hoàn thành bước cuối cùng, cho nên anh vẫn còn thần khí này."
Lục Vô nhận lấy chiếc nhẫn chạm trổ lưu chuyển quầng sáng màu lam đậm, không khỏi kinh ngạc.
"Thứ này lợi hại lắm à?"
Cô bé vội gật đầu: "Lợi hại lắm. Anh đeo thử xem!"
Lục Vô nhất thời chờ mong, đeo thần khí chinh chiến vào ngón trỏ.
Một quầng sáng màu lam chợt hiện lên bao trùm cả người Lục Vô.
[Thần khí chinh chiến khởi động. Đang kiểm tra thân phận của người đeo…]
[Kiểm tra huyết mạch thành công. Vật chủ là hậu duệ của Vua Bắc Kỳ, chính thức kết hợp thần khí chinh chiến…]
Hai lời nhắc nhở bỗng xuất hiện trong đầu Lục Vô. Cùng lúc đó, thuyết minh về thần khí chinh chiến cũng ùa vào đầu hắn một cách dũng mãnh.
Trong thuyết minh, thần khí chinh chiến được tạo ra bởi tổ tiên có dã tâm bừng bừng với ý đồ thống nhất cả âm phủ. Chức năng mạnh nhất của nó là tạo ra chiến sĩ bất tử, hơn nữa loại chiến sĩ này phải được ngưng kết từ âm khí tràn lan trong âm phủ, gần như không cần tiền vốn, chỉ cần linh hồn tồn tại là có thể thay đổi thân thể bất cứ lúc nào, đạt tới kết quả gần như bất tử.
Nhưng năng lực này có một tiền đề, đó là nhất định phải khống chế được đủ nhiều linh hồn, vậy thì mới có thể có vô số âm binh bất tử để điều khiển.
Lục Vô ngây người một lát, sau đó vẻ mặt dần trở nên tỉnh táo.
"Sao hả? Có phải là một phát minh vĩ đại không?" Cô bé đắc ý nói.
"Thật ra thì anh muốn biết là đi đâu để tìm một đống linh hồn có thể điều khiển được đây?" Lục Vô chỉ rõ điểm mấu chốt nhất của vấn đề.
Nghe vậy, cô bé rõ ràng là sửng sốt một lát, vẻ mặt dần cứng ngắc, ánh mắt ầng ậng nước: "Sao… Sao tôi lại không nghĩ tới chứ. Không có linh hồn thì dường như thần khí này chẳng còn tác dụng gì cả!"
Nhìn cô bé khóc lã chã, Lục Vô không khỏi đau đầu. Tổ tiên này cũng quá không đáng tin rồi. Lý niệm của thần khí là không tệ, nhưng với thực lực của hắn thì đi đâu tìm một đống linh hồn đây? Quả thực là không có tí tác dụng thực tiễn nào cả.
Lục Vô thò tay xoa đầu cô bé, đang định an ủi mấy câu, bỗng một ý tưởng lóe lên trong đầu.
"Đúng rồi, em cũng là người phát minh ra món thần khí này sao?"
Cô bé dụi đôi mắt đỏ hoe, gật đầu.
"Vậy có thể tăng thêm chút chức năng cho thần khí không?"
Cô bé khó hiểu ngẩng đầu lên, ra chiều thắc mắc.
Lục Vô lấy miếng bùa có thể qua lại giữa âm dương ra, lắc lư trước mặt cô bé: "Tăng thêm chức năng của thứ này được không?"
"Việc này dễ òm. Nhưng có tác dụng gì?" Cô bé nức nở mấy tiếng, có vẻ như đang bình ổn cảm xúc của mình.
Lục Vô mỉm cười: "Em có biết trong hiện thực anh làm nghề gì không?"
Cô bé nghe vậy, lấy một cuốn sổ nhỏ từ trong túi ra, mở ra rồi đọc: "Lục Vô, 23 tuổi, hậu duệ đời thứ 365 của Vua Bắc Kỳ. Gây dựng sự nghiệp ba năm, vẫn là một con gà như cũ. Mở một trang web game có lượng truy cập gần bằng 0, đến giờ vẫn độc thân…"
Lục Vô vội ngắt lời cô nhóc.
"Em cũng biết đấy, anh làm trò chơi. Em có thể tăng thêm chức năng cho thần khí được không? Ví dụ như có thể dẫn độ phàm nhân ở dương thế tiến vào âm phủ bằng cách thể nghiệm game, khiến họ trở thành chiến sĩ bất tử của chúng ta. Chỉ cần game đủ hot thì chúng ta sẽ có vô số chiến sĩ thôi!"
Cô bé nghiêm túc suy nghĩ một lát, đôi mắt dần sáng ngời.
"Ý kiến hay! Hơn nữa sau khi thân thể họ tử vong thì hoàn toàn có thể ngưng kết một thân thể mới, tương đương với sống lại trong game!"
Phản ứng của cô bé khiến Lục Vô cảm thấy kinh ngạc. Không ngờ cô bé lại lĩnh ngộ ra chân lý của phương pháp này nhanh như vậy.
"Trước kia em đã từng chơi game chưa?" Hắn phản xạ hỏi.
"Hừ, tôi là người chơi lão làng của WOW đó nhé, chơi hơn 300 năm đấy." Lần này cô bé lại đắc ý chống nạnh.
Lục Vô xấu hổ. Không ngờ cô bé này già đầu thế rồi.
"Nhưng đây là một công trình lớn đấy, nhất định phải có một hệ thống game rõ ràng. Ví dụ như nhiệm vụ, Thương Thành, phó bản, nghề nghiệp vân vân!" Lục Vô thoáng lo lắng nói.
"Cứ giao cho tôi. Tác dụng của thần khí chinh chiến không chỉ là sáng tạo ra chiến sĩ bất tử thôi đâu, mà còn có thể dùng âm khí và hồn lực ngưng tụ thành các loại đồ vật, hoàn toàn có thể tạo ra trang bị và vật phẩm buôn bán trong game."
"Hồn lực là cái gì?" Lục Vô tò mò hỏi.
"Hồn lực là chỉ tiêu đầu tiên để xem xét một sinh vật âm phủ có mạnh hay không, tương đương với linh lực trong cơ thể của người tu luyện. Tất cả sinh vật âm phủ, sau khi chết thì hồn lực trong cơ thể đều sẽ tản ra, đây là thứ còn cao cấp hơn cả âm khí."
Điều này khiến ánh mắt Lục Vô sáng lên: "Thế có thể khiến cho người chơi của chúng ta sau khi giết chết những sinh vật âm phủ khác thì có thể cướp lấy hồn lực trong cơ thể chúng, sau đó hấp thụ không? Nếu có thể làm được thì không phải sẽ tương đương với tăng level trong game sao?"
"Không thành vấn đề!" Cô bé tự tin vỗ ngực.
"Nhưng tốt nhất là sau khi giết quái vật, chúng ta có thể rút ra một ít làm chia hoa hồng. Bởi vì hồn lực có thể tăng tốc độ tu luyện của anh, còn có thể dùng để xây dựng lại cung điện của Vua Bắc Kỳ nữa. Tác dụng lớn nhất chính là dùng làm phần thưởng nhiệm vụ!"
Đề nghị của cô bé chính là kế hoạch mà Lục Vô vốn định nói. Hắn không khỏi nhếch miệng cười: "20% thế nào?"
"30% đi!"
Sau đó hai người cười gian trá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất