Ta Là Lão Đại Phía Sau Màn

Chương 37: Triển Vọng Hậu Kỳ (1)

Trước Sau


Cho dù là game thì cũng có tình đồng đội. Nhìn người chơi chắn đao mà gục ngã, Trần Tử Vũ đau buồn nửa giây, sau đó xoay người xông về phía những tên quỷ binh khác.

Cảnh tượng này có ở khắp nơi trên chiến trượng.

Lúc này, Lý Thiên Hạ đang kề vai chiến đấu với Ngô Quốc Nhất cũng ôm chặt lấy một tên quỷ kỵ binh, nhìn Ngô Quốc Nhất kêu to: "Anh em, tôi giữ chặt nó rồi, anh chém nó đi, chém nó đi!"

Ngô Quốc Nhất sửng sốt trong giây lát, sau đó nhanh chóng rút kiếm chém tên quỷ kỵ binh này.

Ngô Quốc Nhất đỡ Lý Thiên Hạ dậy, vỗ vai anh ta: "Người anh em, nếu là ở cổ đại thì cách đánh nhau hung ác của cậu chắc chắn sẽ là một tên lính lỗ mãng đấy!"

Lý Thiên Hạ trợn trắng mắt: "Anh Ngô đừng móc mỉa tôi nữa, giết tiếp đi, đừng để bọn cháu trai này bỏ chạy!"

Sau đó hai người lại lần nữa xông về phía quỷ kỵ binh.

Những người chơi càng đánh càng hăng, số lượng quỷ binh gục ngã bên phe binh đoàn quỷ kỵ binh càng ngày càng nhiều, càng ngày càng khó chống cự lại.

Thấy không còn hy vọng phá vòng vây nữa, thống lĩnh quỷ đốc phẫn nộ gào lên, lập tức nhảy xuống lưng ngựa ma, chiến nhận vung lên liên tiếp, đao khí văng tứ tung, cứ thế chém ra một con đường.

Nhưng không chờ hắn ta chạy ra thì con đường này lại bị người chơi lấp kín, khiến thống lĩnh quỷ đốc bị níu chân, không thể phá vòng vây ra ngoài được nữa.

Lúc này, một bóng người từ bên cạnh xuất hiện, kèm theo đó là quầng sáng màu xanh chợt lóe lên, một thanh trọng kiếm màu lam đập thật mạnh lên lưng thống lĩnh quỷ đốc.

"Ha!"



Thống lĩnh quỷ đốc xoay người lại, đồng thời quầng sáng quanh người chợt lan rộng, đánh văng cự kiếm ra ngoài.

Thống lĩnh quỷ đốc xoay người lại, nhưng khi thấy rõ kẻ đó thì con ngươi của hắn ta bỗng co rụt lại: "Là mi!"

Vương Đại Mãng nhếch mép cười: "Đúng, chính là ông nội nhà mày đấy!"

"Sao có thể được chứ? Rõ ràng mi đã chết rồi, hơn nữa còn là ta tự tay…"

Trước đó hắn ta đã cảm thấy mình thường xuyên gặp những gương mặt quen thuộc, điều này khiến thống lĩnh quỷ đốc cho rằng loại sinh vật này có rất nhiều khuôn mặt giống nhau. Nhưng khi thấy Vương Đại Mãng, hắn ta mới phát hiện ra sự sai lầm của mình.

Thống lĩnh quỷ đốc lâm vào hoảng sợ. Hắn ta không thể tin được rằng lại xuất hiện cảnh tượng kỳ lạ này. Chẳng lẽ, những sinh vật này hoàn toàn không thể giết chết được sao? Thế mà còn có thể sống lại được?

Thấy ánh mắt khiếp sợ dưới mũ giáp của thống lĩnh quỷ đốc, quần chúng ăn dưa ngoài sân nhất thời trào phúng:

"Lêu lêu lêu, quỷ đốc ngâu xi, hãy run rẩy dưới sự vây xem của thế lực đen tối của người chơi đi!"

"Che mặt… Dưới auto cheat hồi sinh của thế lực đen tối của người chơi, thống lĩnh quỷ đốc có vẻ rất tuyệt vọng!"

"Cười chết tao, biểu cảm của NPC này làm tao thích quá đi! Đã chụp màn hình rồi, chuẩn bị làm thành meme luôn."

"Ông anh lầu trên, làm xong nhớ gửi cho tui một tấm nhé!"



Đối diện với thống lĩnh quỷ đốc đang hoảng sợ, Vương Đại Mãng giơ dao găm lên:

"Nhào dzô! Ông đây không sợ chết nhé, cùng lắm ba giờ sau lại là một trang hảo hán thôi. Mày có giỏi thì cũng hồi sinh cho ông nội mày xem đi!"



"Chết đi cho ta!" Đối mặt với những lời trào phúng, sắc mặt thống lĩnh quỷ đốc sa sầm, giơ chiến nhận chém thật mạnh về phía Vương Đại Mãng.

Đòn tấn công trong lúc giận dữ của thống lĩnh quỷ đốc có uy lực rất lớn, kích sát Vương Đại Mãng trong chớp mắt, đồng thời trên mặt đất cũng xuất hiện một cái hố sâu.

Cái chết của Vương Đại Mãng hoàn toàn không ảnh hưởng tới cảm xúc dâng trào của những người chơi. Họ lại bao vây thống lĩnh quỷ đốc thêm lần nữa, thi nhau nhào tới như đội quân cảm tử vậy.

Khiến thống lĩnh quỷ đốc cảm nhận được sự đáng sợ đến từ thế lực đen tối của người chơi.

Thời gian trôi qua, thống lĩnh quỷ đốc bắt đầu thở hổn hển, tốc độ vung chiến nhận cũng giảm xuống.

Ý chí chiến đấu có thể nói là càng ngày càng thấp. Nghĩ tới việc những sinh vật tự xưng là người chơi này hoàn toàn không thể giết chết được, hắn ta lại cảm thấy mệt mỏi vô cùng.

Thấy thống lĩnh quỷ đốc có vẻ sắp xong đời, những người chơi càng điên cuồng hơn, thi nhau nhào về phía hắn ta.

"First blood của tao, đừng giành!"

"Đừng chen tao, để tao chém một phát, chia tí EXP cũng được mà!"

"Cảm thấy Boss này sẽ cho trang bị màu đỏ level cao á, thậm chí còn hơn thế nữa. Đậu phộng, ai nhặt được là phát tài rồi, đều tránh ra hết đi, để tao tới!"

Những người chơi biết rất rõ về giá hồn tệ, biết một món trang bị cấp bậc màu đỏ đáng giá cỡ nào, có rất nhiều đại gia nạp tiền sẽ tranh nhau mua, bán mấy trăm nghìn là chuyện quá đơn giản.

Nghĩ vậy, những người chơi đã điên rồi, chen lấn đến gần thống lĩnh quỷ đốc, muốn sờ thi thể của hắn ta sau khi chết đi.

Sau khi quân đoàn quỷ kỵ binh bị tiêu diệt, thống lĩnh quỷ đốc đã hoàn toàn trở thành miếng mồi ngon. Mà sự phản kháng của thống lĩnh quỷ đốc cũng càng ngày càng yếu ớt, áo giáp trên người cũng dần xuất hiện vết rạn sau những lần va chạm liên tục.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau