Chương 48: Web Livestream Ra Mắt (2)
…
Thấy bình luận của những người chơi, Lục Vô không khỏi dở khóc dở cười. Gần đây skill pháp sư được mở ra khiến rất nhiều pháp sư sống trong cống ngầm lâu có vẻ rất kiêu ngạo. Dù sao cũng có skill Triệu Hồi Âm Binh, những pháp sư theo trường phái bỉ ổi nếu solo ở dã ngoại thì đúng là trở nên rất lợi hại.
Lục Vô đang định dạo xem topic thảo luận của những người chơi trên diễn đàn thì vẻ mặt Bắc Ly bỗng thay đổi.
"Gã ta đến rồi, đã tới Minh Phủ rồi!"
Lục Vô nghe vậy, tâm thần cũng chìm vào trong thần khí, bắt đầu quan sát thông qua mối liên hệ giữa thần khí và Minh Phủ.
Chỉ thấy một bóng đen đang dần hiện lên ở gần Minh Phủ, sau đó chui vào trong.
…
Thấy Minh Phủ đã được sửa chữa trước mắt, lúc này trong lòng sứ giả độ hồn tràn đầy sợ hãi.
Nhưng gã không tin, không tin rằng vị vua đã chết kia lại vẫn còn sống. Phải biết rằng, gã đã tận mắt chứng kiến cái chết của ông ta. Ngay cả khí tức hồn lực tản ra của Vua Bắc Kỳ, gã cũng vẫn nhớ rõ.
Thế nên sau một lúc bồi hồi trước cửa, sứ giả độ hồn vẫn cắn răng chọn bước vào bên trong, định tra xét xem thử.
Sau khi đi dạo một vọng, sứ giả độ hồn lại đắm chìm trong khiếp sợ.
Gã tận mắt nhìn thấy kiến trúc bên ngoài của Minh Phủ vốn đã bị phá hủy, giờ đây lại thật sự được phục hồi như ban đầu, thậm chí ngay cả những vết tích nhỏ bé kia cũng không khác chút nào cả. Điều này khiến gã thật sự cho rằng Vua Bắc Kỳ đã trở về rồi.
Nhưng gã không hiểu tại sao ngoài Tàng Kinh Các ra, những kiến trúc khác lại không thấy đâu cả.
Đương nhiên là vì số hồn tệ của Lục Vô chỉ đủ để hồi phục Tàng Kinh Các thôi, những nơi khác như kho nguyên liệu, kho trang bị vân vân… Bây giờ còn chưa có đủ hồn tệ để sửa chữa. Rõ ràng là sứ giả độ hồn không thể nghĩ ra lý do này được.
Thấy sứ giả độ hồn đang đi dạo liên tục trong Minh Phủ, Lục Vô bỗng nảy ra ý hay, sau đó điều khiển thần khí, dần dần ngưng tụ ra một bóng người trong Minh Phủ.
"Kẻ nào?" Sứ giả độ hồn cảm nhận được âm khí bỗng hội tụ, lập tức dời mắt về một chỗ nào đó trong Minh Phủ.
"Ngươi nói xem ta là ai?" Giọng nói uy nghiêm truyền tới từ bóng người đó.
Bầu trời bỗng trở nên u ám, âm khí khổng lồ hình thành một lốc xoáy liên tục quanh quẩn trong Minh Phủ, mà bóng người kia cũng dần trở nên rõ ràng.
"Vua Bắc Kỳ! Không… Không thể nào!" Sứ giả độ hồn bị chấn động mãnh liệt, không tự chủ được mà bắt đầu run rẩy.
Gã ngẩng đầu nhìn âm khí đang sục sôi gào thét trên bầu trời, bỗng nhiên cúi đầu quỳ rạp xuống đất: "Độ Duyên cung nghênh vua đã về!"
"Ngươi có biết kết cục của kẻ phản bội không?" Lục Vô gằn giọng nói.
Giọng nói thông qua âm khí vang vọng trong Minh Phủ khiến sứ giả độ hồn sợ hãi run lẩy bẩy.
"Thuộc hạ tự biết tội, nguyện chịu chết để chuộc tội. Mong vua nể tình thuộc hạ làm việc khổ nhọc nhiều năm, đừng rút hồn vía của thuộc hạ ra để nung nấu!" Sứ giả độ hồn run rẩy đáp.
Nghe vậy, Lục Vô trợn tròn mắt. Hắn chỉ bỗng nhiên nảy ra ý tưởng nên mới thử giả vờ thôi, không ngờ sứ giả độ hồn lại nhát cáy đến thế, còn muốn tự sát để chuộc tội nữa chứ.
…
Nhìn sứ giả độ hồn quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy, Lục Vô suy nghĩ rồi lại trầm giọng hỏi: "Chết ư? Đã phản bội ta, thế mà ngươi còn muốn được giải thoát dễ dàng như vậy sao?"
Nghe vậy, thân thể sứ giả độ hồn run lên, hồn hỏa trong đầu lâu dao động kịch liệt, cúi đầu càng thấp: "Khẩn cầu vua khoan dung cho ta. Độ Duyên sẵn lòng chuộc tội vì sự phản bội của mình."
Bắc Ly cũng thấy cảnh này, không khỏi trợn mắt há mồm. Cô bé không thể ngờ được rằng Lục Vô lại chơi chiêu này, mà sứ giả độ hồn còn thật sự dễ lừa đến thế, mới đó mà đã đầu hàng rồi.
Vốn Lục Vô định cho sứ giả độ hồn trực tiếp tự sát, nhưng nghĩ tới việc gã đang phục vụ cho Quỷ Tướng Sát Na khu Lưu Ly, trong lòng Lục Vô lại nảy sinh kế hoạch khác.
"Chuộc tội ư? Ngươi muốn chuộc tội thế nào?" Lục Vô lại trầm giọng nói.
Lúc nói chuyện, âm khí trên trời vẫn quay cuồng liên tục, phụ trợ bóng người mà Lục Vô ngưng kết ra càng có khí thế hơn.
"Thuộc hạ nguyện giúp đỡ vua đoạt lại lãnh địa đã mất, tái hiện sự huy hoàng của vua!"
Nghe vậy, Lục Vô không khỏi vui vẻ. Không ngờ mình còn chưa nói gì thì sứ giả độ hồn đã tự giác như thế rồi.
Lục Vô ra vẻ im lặng suy nghĩ một lát, sau đó ung dung nói: "Ngươi muốn làm thế nào?"
Lục Vô vừa dứt lời, sứ giả độ hồn chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn: "Ngươi không phải là Vua Bắc Kỳ. Rốt cuộc ngươi là ai?"
"Sao lại nói thế?"
Lúc này Lục Vô rất buồn bực, không biết mình sai chỗ nào mà lại bị phát hiện nữa.
"Nếu ngươi là Vua Bắc Kỳ thì cho dù ta có giá trị lợi dụng lớn đến đâu đi nữa, ngươi cũng sẽ không tha cho ta. Ta đi theo ông ta đã mấy nghìn năm, đã quá quen thuộc với ông ta rồi. Hơn nữa, ta tận mắt chứng kiến cái chết của Vua Bắc Kỳ, hồn lực còn tan biến ngay tại chỗ, sao có thể là giả được? Rốt cuộc ngươi là ai?"
Thấy bình luận của những người chơi, Lục Vô không khỏi dở khóc dở cười. Gần đây skill pháp sư được mở ra khiến rất nhiều pháp sư sống trong cống ngầm lâu có vẻ rất kiêu ngạo. Dù sao cũng có skill Triệu Hồi Âm Binh, những pháp sư theo trường phái bỉ ổi nếu solo ở dã ngoại thì đúng là trở nên rất lợi hại.
Lục Vô đang định dạo xem topic thảo luận của những người chơi trên diễn đàn thì vẻ mặt Bắc Ly bỗng thay đổi.
"Gã ta đến rồi, đã tới Minh Phủ rồi!"
Lục Vô nghe vậy, tâm thần cũng chìm vào trong thần khí, bắt đầu quan sát thông qua mối liên hệ giữa thần khí và Minh Phủ.
Chỉ thấy một bóng đen đang dần hiện lên ở gần Minh Phủ, sau đó chui vào trong.
…
Thấy Minh Phủ đã được sửa chữa trước mắt, lúc này trong lòng sứ giả độ hồn tràn đầy sợ hãi.
Nhưng gã không tin, không tin rằng vị vua đã chết kia lại vẫn còn sống. Phải biết rằng, gã đã tận mắt chứng kiến cái chết của ông ta. Ngay cả khí tức hồn lực tản ra của Vua Bắc Kỳ, gã cũng vẫn nhớ rõ.
Thế nên sau một lúc bồi hồi trước cửa, sứ giả độ hồn vẫn cắn răng chọn bước vào bên trong, định tra xét xem thử.
Sau khi đi dạo một vọng, sứ giả độ hồn lại đắm chìm trong khiếp sợ.
Gã tận mắt nhìn thấy kiến trúc bên ngoài của Minh Phủ vốn đã bị phá hủy, giờ đây lại thật sự được phục hồi như ban đầu, thậm chí ngay cả những vết tích nhỏ bé kia cũng không khác chút nào cả. Điều này khiến gã thật sự cho rằng Vua Bắc Kỳ đã trở về rồi.
Nhưng gã không hiểu tại sao ngoài Tàng Kinh Các ra, những kiến trúc khác lại không thấy đâu cả.
Đương nhiên là vì số hồn tệ của Lục Vô chỉ đủ để hồi phục Tàng Kinh Các thôi, những nơi khác như kho nguyên liệu, kho trang bị vân vân… Bây giờ còn chưa có đủ hồn tệ để sửa chữa. Rõ ràng là sứ giả độ hồn không thể nghĩ ra lý do này được.
Thấy sứ giả độ hồn đang đi dạo liên tục trong Minh Phủ, Lục Vô bỗng nảy ra ý hay, sau đó điều khiển thần khí, dần dần ngưng tụ ra một bóng người trong Minh Phủ.
"Kẻ nào?" Sứ giả độ hồn cảm nhận được âm khí bỗng hội tụ, lập tức dời mắt về một chỗ nào đó trong Minh Phủ.
"Ngươi nói xem ta là ai?" Giọng nói uy nghiêm truyền tới từ bóng người đó.
Bầu trời bỗng trở nên u ám, âm khí khổng lồ hình thành một lốc xoáy liên tục quanh quẩn trong Minh Phủ, mà bóng người kia cũng dần trở nên rõ ràng.
"Vua Bắc Kỳ! Không… Không thể nào!" Sứ giả độ hồn bị chấn động mãnh liệt, không tự chủ được mà bắt đầu run rẩy.
Gã ngẩng đầu nhìn âm khí đang sục sôi gào thét trên bầu trời, bỗng nhiên cúi đầu quỳ rạp xuống đất: "Độ Duyên cung nghênh vua đã về!"
"Ngươi có biết kết cục của kẻ phản bội không?" Lục Vô gằn giọng nói.
Giọng nói thông qua âm khí vang vọng trong Minh Phủ khiến sứ giả độ hồn sợ hãi run lẩy bẩy.
"Thuộc hạ tự biết tội, nguyện chịu chết để chuộc tội. Mong vua nể tình thuộc hạ làm việc khổ nhọc nhiều năm, đừng rút hồn vía của thuộc hạ ra để nung nấu!" Sứ giả độ hồn run rẩy đáp.
Nghe vậy, Lục Vô trợn tròn mắt. Hắn chỉ bỗng nhiên nảy ra ý tưởng nên mới thử giả vờ thôi, không ngờ sứ giả độ hồn lại nhát cáy đến thế, còn muốn tự sát để chuộc tội nữa chứ.
…
Nhìn sứ giả độ hồn quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy, Lục Vô suy nghĩ rồi lại trầm giọng hỏi: "Chết ư? Đã phản bội ta, thế mà ngươi còn muốn được giải thoát dễ dàng như vậy sao?"
Nghe vậy, thân thể sứ giả độ hồn run lên, hồn hỏa trong đầu lâu dao động kịch liệt, cúi đầu càng thấp: "Khẩn cầu vua khoan dung cho ta. Độ Duyên sẵn lòng chuộc tội vì sự phản bội của mình."
Bắc Ly cũng thấy cảnh này, không khỏi trợn mắt há mồm. Cô bé không thể ngờ được rằng Lục Vô lại chơi chiêu này, mà sứ giả độ hồn còn thật sự dễ lừa đến thế, mới đó mà đã đầu hàng rồi.
Vốn Lục Vô định cho sứ giả độ hồn trực tiếp tự sát, nhưng nghĩ tới việc gã đang phục vụ cho Quỷ Tướng Sát Na khu Lưu Ly, trong lòng Lục Vô lại nảy sinh kế hoạch khác.
"Chuộc tội ư? Ngươi muốn chuộc tội thế nào?" Lục Vô lại trầm giọng nói.
Lúc nói chuyện, âm khí trên trời vẫn quay cuồng liên tục, phụ trợ bóng người mà Lục Vô ngưng kết ra càng có khí thế hơn.
"Thuộc hạ nguyện giúp đỡ vua đoạt lại lãnh địa đã mất, tái hiện sự huy hoàng của vua!"
Nghe vậy, Lục Vô không khỏi vui vẻ. Không ngờ mình còn chưa nói gì thì sứ giả độ hồn đã tự giác như thế rồi.
Lục Vô ra vẻ im lặng suy nghĩ một lát, sau đó ung dung nói: "Ngươi muốn làm thế nào?"
Lục Vô vừa dứt lời, sứ giả độ hồn chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn: "Ngươi không phải là Vua Bắc Kỳ. Rốt cuộc ngươi là ai?"
"Sao lại nói thế?"
Lúc này Lục Vô rất buồn bực, không biết mình sai chỗ nào mà lại bị phát hiện nữa.
"Nếu ngươi là Vua Bắc Kỳ thì cho dù ta có giá trị lợi dụng lớn đến đâu đi nữa, ngươi cũng sẽ không tha cho ta. Ta đi theo ông ta đã mấy nghìn năm, đã quá quen thuộc với ông ta rồi. Hơn nữa, ta tận mắt chứng kiến cái chết của Vua Bắc Kỳ, hồn lực còn tan biến ngay tại chỗ, sao có thể là giả được? Rốt cuộc ngươi là ai?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất