Ta Là Mèo, Không Phải Hổ!

Chương 18

Trước Sau
CHƯƠNG 19

Vài ngày trước nghe chủ nhân kể chuyện kỳ thú, Tiểu Hổ thật ngạc nhiên a! Cho nên phải dùng bất cứ giá nào cũng phải cầu xin chủ nhân mang ta đi nhìn xem một chút nha.

“Lên thiên đình thì có chút khó, nhưng xuống Địa phủ thì dễ hơn nhiều.” Chủ nhân giải thích “Bởi vì muốn lên thiên đình phải leo thang rất lâu, nhưng muốn xuống Địa phủ thì chỉ cần nhảy xuống một cái là tới.”

Meow ô~~~~ Chỉ cần nhảy xuống thôi sao? Đúng là so với chuyện bò lên cầu thang thì dễ hơn nhiều a. Nhưng mà . . .

“Làm sao trở về a?” Nhảy xống, thì lúc lên chẳng phải cũng là bò lên sao?

“Chỉ cần cho phán quan một chút đồ hắn sẽ mang bọn ta trở về thôi” Chủ nhân cười cười, Tiểu Hổ cảm thấy hắn cười có chút gian nha!

“Đồ vật gì?” Chủ nhân thường thích nói thần thần bí bí như vậy a, làm Tiểu Hổ tò mò muốn chết!

“Bí mật.” Vỗ vỗ mặt ta, chủ nhân vui vẻ chuẩn bị nhu yếu phẩm xuống Địa phủ.

“Ta sao chủ nhân không mang bọn ta về?” Tiểu Hổ không hiểu a!

“Ta lười.” Chủ nhân cứ như thế mà nói.

Meow ô~~~~ Muốn đi tham quan Địa phủ a! Phải nói Hổ ca ca mang nhiều cá đem đi đường ăn mới được.

Cùng Hổ ca ca đến dòng suối nhỏ ở sườn núi bắt cá, mùa xuân đến chỗ này bắt là tốt nhất, Tiểu Hổ có thể có cá lạ ăn a!

“Hổ ca ca, ngươi nghĩ Địa phủ sẽ như thế nào?” Có Hổ ca ca ở đây, mấy chuyện bắt cá không tới phiên ta ra tay a, Tiểu Hổ chỉ phụ trách ăn thôi.

Meow ô~~~~ Ta đây là một con mèo lười đến chả muốn động thứ gì rồi.

“Không phải là loại u ám sao a! Đã nói là Địa phủ, sao có thể hào quang vạn trượng được?” Hổ ca ca vừa nhìn cá trong suối, vừa trả lời vấn đề của ta.

Địa phủ là thế giới u ám nha. . .

Meow ô~~~~ Tiểu Hổ chưa từng thấy chỗ u ám nào hết nha! Ở Tuyết Sơn đâu cũng có tuyết trắng xóa, ngay cả buổi tối cũng đều nhìn thấy tuyết trắng cả một mảnh trời.

“Tiểu quỷ sợ tối sao?” Hổ ca ca đem cá bỏ vào bao vải.

“Có Hổ ca ca ở đây, Tiểu Hổ đương nhiên không sợ.” Tiểu Hổ biết nhất định Hổ ca ca sẽ không để cho ta cảm thấy cái gì gọi là “sợ” đâu a.

Hổ ca ca chuẩn bị cá thật tốt, đi tới ôm Tiểu Hổ một cái, lại hôn hôn Tiểu Hổ. . .



Meow ô~~~~ thật thích Hổ ca ca hôn a, ẩm ướt, ngọt ngào, làm cho Tiểu Hổ rất muốn . . . ngủ. . .

“Tiểu quỷ?! Như vậy là ngủ thật sao?!” Nhắm mắt lại một lúc lại nghe được tiếng thở dài của Hổ ca ca truyền vào tai.

Mặc kệ, Tiểu Hổ muốn ngủ, Hổ ca ca nhất định sẽ ôm ta về nhà. Hiện tại ngủ một giấc trước đã, chuẩn bị buổi tối xuất phát a!

Cảm giác Hổ ca ca nhẹ nhàng ôm lấy ta, ở trong ngực Hổ ca ca thật thoải mái a.

Cho nên a~ Tiểu Hổ thực buồn ngủ.

Ngủ a! Ngủ a! Ngủ là một loại hoạt động rất tốt.

Meow ô~~~ đợi đến khi Tiểu Hổ tỉnh lại thì, chúng ta một chuyến bốn người đã đến Địa phủ rồi.

Có khả năng ngày hôm qua vì thay Hổ ca ca chữa bệnh quá mệt mỏi, cho nên mới ngủ lâu như vậy.

“Tiểu quỷ, ngươi tỉnh rồi sao?” Hổ ca ca lay lay ta, “Nhìn xem, nơi này chính là Địa phủ a!”

Tiểu Hổ từ từ mở to hai mắt, nhìn chung quanh một chút.

Không có cái gì đặc biệt hết nha! Chẳng phải giống như ở dưới núi sao? Đều có núi có nước, có nước, có cá thôi . . .

Sớm biết vậy sẽ không bảo Hổ ca ca đi bắt cá rồi . . .

“Đây gọi là Nại Hà.” Chủ nhân chỉ con sông ở trước mặt ta nói.

Meow ô~~~ thì là Nại Hà dài như vậy a! Thật sự không tồi đó! Nhìn kỹ coi nào, chẳng những có cá, còn có ngỗng và vịt nha.

Meow ô~~~~ Con sông này thật tốt a, không hiểu sao mọi người lại sợ nơi này tới vậy nữa. Nếu là ta, nhất định mỗi ngày sẽ đều quanh quẩn ở nơi này bắt cá ăn.

“Kia là cầu Nại Hà.” Huyễn Phong chỉ lên cây cầu kiều bắc ngang sông.

Kéo kéo Hổ ca ca hưng phát nói, “Nhìn a, cầu thật đẹp!”

Hổ ca ca diện vô biểu tình nói “Nếu những… Quỷ Hồn muốn đầu thai rớt xuống sông thì giải quyết như thế nào đây?

Meow ô~~~ Hổ ca ca thật là đần, “Vậy trước đừng leo lên vội, ở dưới sông bắt cá ăn trước là được thôi.”

Thế nào? Tiểu Hổ rất thông minh a!

“Tiểu quỷ, ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi thích ăn cá sao?” Hổ ca ca vô lực nói.



“Cái kia. . . Bọn hắn có thể sẽ thích ăn thịt ngỗng mà!” Trong sông không phải có rất nhiều ngỗng đó sao?

Hổ ca ca ấn ấn thái dương, sờ sờ đầu của ta, “Đừng nghiên cứu vấn đề này nữa, nhanh đi tham quan một chút đi!”

Meow ô~~~~ Cái gì nha! Cái vấn đề này không phải là do hắn hỏi ra sao?

Đi qua cầu Nại Hà, ta nhịn không được quay đầu nhìn cá trong sông. . .

Ai, có thể vừa ăn vừa xem thì tốt rồi, chúng thoạt nhìn rất ngon nha. . . .

Đi đi lại đi, đến trước một cái phòng rất lớn.

“Đây là văn phòng của Diêm Vương.” Chủ nhân giới thiệu.

Ngẩng đầu nhìn, trước phòng còn có một tấm bảng dẹp, mặt trên viết “Tiệm cơm Nhiều Tiền,” bên cạnh còn có một bức vải đỏ, viết “Hoan nghênh quang lâm” thật to.

Meow ô~~~ hóa ra là tiệm cơm của Diêm Vương….

Đi vào trong, thật đúng là sinh ý thịnh vượng, tất cả chỗ ngồi đều đã kín hết rồi.

Chủ nhân nhìn nhìn vào trong, đột nhiên hô lớn một tiếng, “Thái Bạch!”

Meow ô~~~~ Thái Bạch? Có phải là sao Thái Bạch không? Nhìn nhìn về phía Huyễn Phong không nói gì mà hỏi.

Huyễn Phong gật gật đầu.

Theo chủ nhân ngồi xuống bàn, thì ra sao Thái Bạch là một người rất trắng rất trắng, không đúng, là thần a. Hắn thoạt nhìn rất trẻ! Tuyệt không có gì, nhiều lắm là hai mươi tuổi thôi.

Nhìn hắn và chủ nhân chuyện trò vui vẻ, Thái Bạch uống rất nhiều sữa bò a!

Hắn đúng là rất thích sữa bò, lúc nói chuyện phiếm với chủ nhân, hắn đã uống hết một chén sữa lớn rồi.

Kéo kéo Hổ ca ca, hướng hắn cười cười.

Hổ ca ca hiểu ý, vẫy tay gọi tiểu nhị làm một ít đồ ăn vặt.

Meow ô~~~~ Đã vào Địa phủ, đương nhiên là muốn thưởng thức mỹ thực ở đây a!

Hổ ca ca nói chủ kêu chúng ta không cần lo tới vấn đề tiền bạc, cho nên chúng ta cứ yên tâm ăn đi. Đặc biệt là Huyễn Phong, hắn ăn đến vui vẻ nha! Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau