Chương 11: Ảnh vệ đi ăn cơm
Làm thiên hoàng hậu duệ quý tộc, Tấn Vương cũng không có mấy cơ hội đi dạo giống như vậy. Vì thế sau khi hắn sung sướng khi dễ đại thúc xong, bắt đầu giống như ngựa thoát cương lắc lư khắp nơi, lần lượt mua hai mươi cân hoa quế cao, bảy mươi xâu kẹo hồ lô, ba mươi phần tiểu lung bao hấp (*), tám chín bát chao (**), cũng không ăn, chỉ mua để chơi, nhìn người nào thuận mắt liền tùy tay cho y một cái.
(*) Tiểu lung bao: một loại bánh bao nhỏ nhân thịt từ Thượng Hải chứa nước trái cây.
(**) chao: đậu hủ ủ lên men
Quả thực không thể thổ hào (*) hơn.
(*) thổ hào: Giàu có khoe khoang
Bởi vì hắn nhét vào miệng ta nhiều nhất, cho nên cả đám khất cái bên cạnh cũng nhìn ta đầy căm thù.
Ta cảm thấy không hay cho lắm, liền trộm đưa một khối hoa quế cao cho người khác, một tên khất cái xông lên trước giành được rất vui vẻ, miệng cười lộ ra chiếc răng cửa thật to màu vàng, thuận miệng hỏi: “Các ngươi là ai nha, hào phóng như vậy. Các huynh đệ hôm nay sắp ăn no rồi.”
Thân phận Tấn Vương không thể tùy tiện tiết lộ, ta không biết trả lời như thế nào, vô thức nhìn về trước.
Tấn Vương vừa lúc đang mua một gói lớn bánh nướng không vừng, cầm một miếng tỉ mỉ soi dưới ngọn đèn dầu, sau đó mỉm cười đưa cho một tiểu cô nương buộc tóc hai bên, tâm tình còn rất tốt xoa nhẹ đầu nàng cộng thêm tiện tay kéo kéo bím tóc chĩa lên trời của người ta.
Tình cảnh rất hài hòa, ta nghĩ nghĩ, vì thế mở miệng trả lời: “…… đại nhân nhà ta tên là Lôi Phong.” (/léifēng/)
Khất cái: “….. Nhân Phong?” (/rénfēng/ = người điên)
Ta: “Lôi Phong.”
Khất cái: “Lái Phong?” (/láifēng/) (*)
(*) trong tiếng Trung từ Phong [疯] /fēng/ có nghĩa là “người điên”, đồng âm với Phong [锋] trong Lôi Phong.
Lôi Phong (18/12/1940 – 15/08/1962) là một chiến sĩ trẻ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, tốt bụng, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc; là tấm gương sáng thường được dùng để răn dạy trẻ nhỏ.
Ta: “…… “
“Chiến Huyền.” Tấn Vương quay đầu lại, cong môi cười khẽ: “Một mình ngươi ở phía sau làm gì?”
Ta nghe hắn trầm giọng xuống, liền biết hắn mất hứng, vì thế đành phải đẩy đám người đang hừng hực chờ được ăn ra, đang định đến gần vuốt lông (*) cho hắn.
(*) ý A Huyền chỗ này là Vương gia đang xù lông (tạc mao) nên ẻm phải chạy đến vuốt lông cho người ta =)))
Ta tiến lên hai bước, vừa định nói chuyện, lại bị một xâu kẹo hồ lô chặn miệng.
“Ngươi sáu tuổi nhập phủ, có lẽ cũng không có mấy cơ hội chạm vào những thứ này.” Tấn Vương liếc ta một cái, lười biếng nói: “Ta thấy món này không tồi, ngươi nếm thử đi.”
Hắn đột nhiên đối tốt với ta như vậy, ta quả thực thụ sủng nhược kinh. Đặc biệt bốn phía còn có một đám người như lang như hổ đang đỏ mắt trông mong nhìn vào, trong tay của ta cứ vậy liền có một xâu kẹo hồ lô, ta còn bởi vì rất no mà không muốn ăn, ai ya, hạnh phúc muốn bùng nổ a!
Ta vừa cắn một viên nhai vài cái, vừa cảm thấy thực cảm động. Nhưng còn không có cảm động được bao lâu, Tấn Vương nhìn trong chốc lát, bỗng nhiên cúi người xuống giữ chặt hàm dưới của ta, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, nhẹ nhàng khéo léo cuốn đi viên sơn tra. (*) (óa óaaa)
(*) sơn tra (hay táo gai) là loại quả có vị chua, màu đỏ tươi, trông tương tự như quả táo tây dại nhỏ. Chúng được dùng để làm nhiều loại đồ ăn nhẹ kiểu Trung Hoa, bao gồm sơn tra bính (山楂饼 – bánh sơn tra) và kẹo hồ lô (糖葫芦).
Trong chốc lát liền đứng thẳng dậy, hắn vươn ngón tay vạch nửa vòng không nhẹ không nặng trên gương mặt ta, lại chuyển qua đôi môi của ta không chút để ý xoa xoa, cười khẽ: “Không tồi, rất ngọt.”
Quần chúng vây xem bắt đầu vỗ tay, có tên không sợ chết còn huýt sáo.
Ta: ……
Ta ngược lại chẳng cảm thấy ngại ngùng gì, hắn đùa giỡn ta cũng không sao, dù gì cũng không phải lần đầu tiên, vấn đề là ……
…. cái gì kia, hắn vừa rồi có phải nuốt cả hạt sơn tra hay không?
Hắn nuốt xong vẫn không có phát hiện, còn khốc huyễn cuồng bá duệ nhìn ta như vậy. Nếu như ta nói ra dưới tình huống có rất đông người đang nhìn chăm chú, vậy thời gian sang năm này bọn lão Đại có phải đang thắp hương cho ta không?
Tấn Vương ôm cánh tay nhìn ta phản ứng, khẽ híp mắt, ý cười càng tăng lên, nụ cười kia phiêu phiêu, mang theo một cỗ lãnh ý.
Ta trầm mặc một lúc, nhanh chóng hạ quyết định.
Bỏ đi, ta quả nhiên vẫn là một người đeo trên lưng chân tướng nặng nề mà sống qua ngày đi.
“Ngươi đang nghĩ cái gì?” Tấn Vương hơi hơi nheo mắt, ý cười vẫn luôn treo trên khóe môi chậm rãi biến mất. Hắn nhìn chằm chằm ta, nói ra từng chữ, giọng điệu sâu không lường được: “Ngươi cảm thấy điểm tâm vừa rồi hương vị như thế nào?”
Ta không biết a, ta chưa ăn đến.
Một hồi do dự như vậy, Tấn Vương liền tự mình nói tiếp: “Nếu đã không ngon, ta liền mang ngươi đến tụ nhàn cư (khu tập trung ăn uống) ăn những thứ khác.”
Lúc hắn nói những lời này khí tràng vô cùng cường đại, đặc biệt giống mấy tên nam chính giàu có đẹp trai mỗi ngày thức dậy trên chiếc giường mấy trăm mét vuông trong các bộ tiểu thuyết ngôn tình (kingsize), dùng quần áo lụa là lừa gạt nữ chính, dùng đồ ăn tinh xảo dỗ dành nữ chính, dùng nhẫn kim cương sáng chói làm cảm động nữ chính, cuối cùng cùng với nữ chính vui vẻ sống bên nhau, nữ chính mỗi ngày hạnh phúc ngồi trong BMWs mà khóc.
Vì thế ta nghĩ, chẳng lẽ là Tấn Vương rốt cục đã có một lần đi trên con đường bình thường, bắt đầu từ mời ăn cơm, dự định sẽ tấn công từ dạ dày ta sau đó thành công đánh gục ta?
Ta có chút buồn rầu …… ngươi nói xem chút nữa ta gọi tổ yến được không, hay là gọi vây cá tốt hơn?
Ta còn chưa quyết định định, liền đi theo Tấn Vương rẽ ngang rẽ dọc đi vào một cái ngõ tối như mực, cuối ngõ chính là tụ nhàn cư ….. ặc, một quán … hoành thánh?
Quán hoành thánh này tội nghiệp mà lui trong một góc tối đen, ngay cả xoay người một cái cũng khó khăn, chỉ có một đại hán vẻ mặt dữ tợn chiếm một cái bàn ở chính giữa bành trướng mà ngồi, chân trái vắt cao lên, thoải mái gác lên mặt bàn, ôm một cái bát lớn ăn xì xụp, ăn vui vẻ đến mức gã còn rung chân.
Ta: ……
…… là chân ái sẽ mang ta tới chỗ như thế này ăn cơm sao? Tấn Vương ngươi còn cứ như vậy sẽ độc thân cả đời ngươi có biết không!
Tấn Vương vẫn như trước không thể đọc ra bất luận thông tin gì từ trên mặt mặt than của ta, quen thuộc tìm một chỗ ngồi xuống, lưu loát gọi một chén hoành thánh thịt, sau đó bảo ta ngồi ở đối diện hắn, quan tâm lấy giúp ta một đôi đũa, cùng ta bốn mắt nhìn nhau, thản nhiên cười nói: “Ta nhìn ngươi ăn.”
… vì sao không gọi thêm một chén, hoành thánh nơi này thật sự khó như vậy ăn sao? Đây tuyệt đối là do lúc trước ta bị hôn sau đó vẫn ngây dại chưa kịp phản ứng, cái tên S Tấn Vương này tâm tình khó chịu liền dở chứng a.
“Hoành thánh nơi này mùi vị khá ngon, nước dùng nồng đậm.” Tấn Vương lạnh nhạt giải thích: “Ta vẫn luôn muốn đưa ngươi tới nếm thử.”
“Vị nước dùng ở đây của các ngươi cũng quá nhạt đi, định dùng nước sôi đổ vào sao chí ít CMN thêm vài hạt muối đi!” Đại hán ăn xong rồi bỗng nhiên quăng bát đi, lớn tiếng hét lên.
Tấn Vương nhướng mày, tiếp tục nói: “Nguyên liệu dùng làm nhân thịt rất được chú trọng.”
“Lũ trẻ ranh các ngươi chẳng lẽ cho rằng lão tử là dễ bị gạt lắm sao? Thứ thịt không biết là cái gì cũng dám cho lão tử ăn?”
Tấn Vương: “….. nhân nhiều da mỏng.”
“Thịt chỉ lớn như cái ráy tai, da lại dày, đây mà là hoành thánh sao? Các ngươi sao không làm thành bánh màn thầu luôn đi. Lão tử ăn rất khó chịu, MN các ngươi còn dám lấy tiền? Thừa dịp lão tử không định động thủ, còn không cút cho lão tử!”
Tấn Vương yên lặng đứng lên, dùng cái hoành thánh nóng hôi hổi trên tay ta vừa mới cầm ném lên đầu đại hán. Đại hán gào khóc thảm thiết nhảy lên, đỏ mắt định cho Tấn Vương một quyền, lại bị một hắc y nhân đột nhiên nhảy ra bụm miệng, lặng yên không một tiếng động biến mất trong bóng đêm sâu thẳm.
Ta: ……
Quá hung tàn, đầu năm nay làm bá vương (kẻ thô bạo, ngang ngược) ăn cơm thật không dễ dàng a.
Lão bản là một nam tử hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt mặc dù không xuất sắc lắm, lại khó được khí chất sạch sẽ, như cao sơn lưu thủy, dương xuân bạch tuyết (ưu tú, xuất sắc), mặt mày ôn hòa khiến người ta vừa nhìn liền muốn thân cận.
Y hành lễ với Tấn Vương, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Đa tạ khách quan vì ta giải vây.”
Tấn Vương vẻ mặt hờ hững nói: “Không cần, ta không phải vì ngươi.”
Lão bản: “…… dù là như thế, ta vẫn nên cảm tạ ngài. Chỉ là đại hán kia rốt cuộc vẫn là khách nhân của ta, không biết ngài định xử lý hắn như thế nào?”
Tấn Vương mặt không đổi sắc quét mắt nhìn y một cái, bỗng nhiên khóe môi cong lên, chậm rãi nói: “Làm nhân bánh cho ngươi thế nào?”
(*) Tiểu lung bao: một loại bánh bao nhỏ nhân thịt từ Thượng Hải chứa nước trái cây.
(**) chao: đậu hủ ủ lên men
Quả thực không thể thổ hào (*) hơn.
(*) thổ hào: Giàu có khoe khoang
Bởi vì hắn nhét vào miệng ta nhiều nhất, cho nên cả đám khất cái bên cạnh cũng nhìn ta đầy căm thù.
Ta cảm thấy không hay cho lắm, liền trộm đưa một khối hoa quế cao cho người khác, một tên khất cái xông lên trước giành được rất vui vẻ, miệng cười lộ ra chiếc răng cửa thật to màu vàng, thuận miệng hỏi: “Các ngươi là ai nha, hào phóng như vậy. Các huynh đệ hôm nay sắp ăn no rồi.”
Thân phận Tấn Vương không thể tùy tiện tiết lộ, ta không biết trả lời như thế nào, vô thức nhìn về trước.
Tấn Vương vừa lúc đang mua một gói lớn bánh nướng không vừng, cầm một miếng tỉ mỉ soi dưới ngọn đèn dầu, sau đó mỉm cười đưa cho một tiểu cô nương buộc tóc hai bên, tâm tình còn rất tốt xoa nhẹ đầu nàng cộng thêm tiện tay kéo kéo bím tóc chĩa lên trời của người ta.
Tình cảnh rất hài hòa, ta nghĩ nghĩ, vì thế mở miệng trả lời: “…… đại nhân nhà ta tên là Lôi Phong.” (/léifēng/)
Khất cái: “….. Nhân Phong?” (/rénfēng/ = người điên)
Ta: “Lôi Phong.”
Khất cái: “Lái Phong?” (/láifēng/) (*)
(*) trong tiếng Trung từ Phong [疯] /fēng/ có nghĩa là “người điên”, đồng âm với Phong [锋] trong Lôi Phong.
Lôi Phong (18/12/1940 – 15/08/1962) là một chiến sĩ trẻ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, tốt bụng, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc; là tấm gương sáng thường được dùng để răn dạy trẻ nhỏ.
Ta: “…… “
“Chiến Huyền.” Tấn Vương quay đầu lại, cong môi cười khẽ: “Một mình ngươi ở phía sau làm gì?”
Ta nghe hắn trầm giọng xuống, liền biết hắn mất hứng, vì thế đành phải đẩy đám người đang hừng hực chờ được ăn ra, đang định đến gần vuốt lông (*) cho hắn.
(*) ý A Huyền chỗ này là Vương gia đang xù lông (tạc mao) nên ẻm phải chạy đến vuốt lông cho người ta =)))
Ta tiến lên hai bước, vừa định nói chuyện, lại bị một xâu kẹo hồ lô chặn miệng.
“Ngươi sáu tuổi nhập phủ, có lẽ cũng không có mấy cơ hội chạm vào những thứ này.” Tấn Vương liếc ta một cái, lười biếng nói: “Ta thấy món này không tồi, ngươi nếm thử đi.”
Hắn đột nhiên đối tốt với ta như vậy, ta quả thực thụ sủng nhược kinh. Đặc biệt bốn phía còn có một đám người như lang như hổ đang đỏ mắt trông mong nhìn vào, trong tay của ta cứ vậy liền có một xâu kẹo hồ lô, ta còn bởi vì rất no mà không muốn ăn, ai ya, hạnh phúc muốn bùng nổ a!
Ta vừa cắn một viên nhai vài cái, vừa cảm thấy thực cảm động. Nhưng còn không có cảm động được bao lâu, Tấn Vương nhìn trong chốc lát, bỗng nhiên cúi người xuống giữ chặt hàm dưới của ta, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, nhẹ nhàng khéo léo cuốn đi viên sơn tra. (*) (óa óaaa)
(*) sơn tra (hay táo gai) là loại quả có vị chua, màu đỏ tươi, trông tương tự như quả táo tây dại nhỏ. Chúng được dùng để làm nhiều loại đồ ăn nhẹ kiểu Trung Hoa, bao gồm sơn tra bính (山楂饼 – bánh sơn tra) và kẹo hồ lô (糖葫芦).
Trong chốc lát liền đứng thẳng dậy, hắn vươn ngón tay vạch nửa vòng không nhẹ không nặng trên gương mặt ta, lại chuyển qua đôi môi của ta không chút để ý xoa xoa, cười khẽ: “Không tồi, rất ngọt.”
Quần chúng vây xem bắt đầu vỗ tay, có tên không sợ chết còn huýt sáo.
Ta: ……
Ta ngược lại chẳng cảm thấy ngại ngùng gì, hắn đùa giỡn ta cũng không sao, dù gì cũng không phải lần đầu tiên, vấn đề là ……
…. cái gì kia, hắn vừa rồi có phải nuốt cả hạt sơn tra hay không?
Hắn nuốt xong vẫn không có phát hiện, còn khốc huyễn cuồng bá duệ nhìn ta như vậy. Nếu như ta nói ra dưới tình huống có rất đông người đang nhìn chăm chú, vậy thời gian sang năm này bọn lão Đại có phải đang thắp hương cho ta không?
Tấn Vương ôm cánh tay nhìn ta phản ứng, khẽ híp mắt, ý cười càng tăng lên, nụ cười kia phiêu phiêu, mang theo một cỗ lãnh ý.
Ta trầm mặc một lúc, nhanh chóng hạ quyết định.
Bỏ đi, ta quả nhiên vẫn là một người đeo trên lưng chân tướng nặng nề mà sống qua ngày đi.
“Ngươi đang nghĩ cái gì?” Tấn Vương hơi hơi nheo mắt, ý cười vẫn luôn treo trên khóe môi chậm rãi biến mất. Hắn nhìn chằm chằm ta, nói ra từng chữ, giọng điệu sâu không lường được: “Ngươi cảm thấy điểm tâm vừa rồi hương vị như thế nào?”
Ta không biết a, ta chưa ăn đến.
Một hồi do dự như vậy, Tấn Vương liền tự mình nói tiếp: “Nếu đã không ngon, ta liền mang ngươi đến tụ nhàn cư (khu tập trung ăn uống) ăn những thứ khác.”
Lúc hắn nói những lời này khí tràng vô cùng cường đại, đặc biệt giống mấy tên nam chính giàu có đẹp trai mỗi ngày thức dậy trên chiếc giường mấy trăm mét vuông trong các bộ tiểu thuyết ngôn tình (kingsize), dùng quần áo lụa là lừa gạt nữ chính, dùng đồ ăn tinh xảo dỗ dành nữ chính, dùng nhẫn kim cương sáng chói làm cảm động nữ chính, cuối cùng cùng với nữ chính vui vẻ sống bên nhau, nữ chính mỗi ngày hạnh phúc ngồi trong BMWs mà khóc.
Vì thế ta nghĩ, chẳng lẽ là Tấn Vương rốt cục đã có một lần đi trên con đường bình thường, bắt đầu từ mời ăn cơm, dự định sẽ tấn công từ dạ dày ta sau đó thành công đánh gục ta?
Ta có chút buồn rầu …… ngươi nói xem chút nữa ta gọi tổ yến được không, hay là gọi vây cá tốt hơn?
Ta còn chưa quyết định định, liền đi theo Tấn Vương rẽ ngang rẽ dọc đi vào một cái ngõ tối như mực, cuối ngõ chính là tụ nhàn cư ….. ặc, một quán … hoành thánh?
Quán hoành thánh này tội nghiệp mà lui trong một góc tối đen, ngay cả xoay người một cái cũng khó khăn, chỉ có một đại hán vẻ mặt dữ tợn chiếm một cái bàn ở chính giữa bành trướng mà ngồi, chân trái vắt cao lên, thoải mái gác lên mặt bàn, ôm một cái bát lớn ăn xì xụp, ăn vui vẻ đến mức gã còn rung chân.
Ta: ……
…… là chân ái sẽ mang ta tới chỗ như thế này ăn cơm sao? Tấn Vương ngươi còn cứ như vậy sẽ độc thân cả đời ngươi có biết không!
Tấn Vương vẫn như trước không thể đọc ra bất luận thông tin gì từ trên mặt mặt than của ta, quen thuộc tìm một chỗ ngồi xuống, lưu loát gọi một chén hoành thánh thịt, sau đó bảo ta ngồi ở đối diện hắn, quan tâm lấy giúp ta một đôi đũa, cùng ta bốn mắt nhìn nhau, thản nhiên cười nói: “Ta nhìn ngươi ăn.”
… vì sao không gọi thêm một chén, hoành thánh nơi này thật sự khó như vậy ăn sao? Đây tuyệt đối là do lúc trước ta bị hôn sau đó vẫn ngây dại chưa kịp phản ứng, cái tên S Tấn Vương này tâm tình khó chịu liền dở chứng a.
“Hoành thánh nơi này mùi vị khá ngon, nước dùng nồng đậm.” Tấn Vương lạnh nhạt giải thích: “Ta vẫn luôn muốn đưa ngươi tới nếm thử.”
“Vị nước dùng ở đây của các ngươi cũng quá nhạt đi, định dùng nước sôi đổ vào sao chí ít CMN thêm vài hạt muối đi!” Đại hán ăn xong rồi bỗng nhiên quăng bát đi, lớn tiếng hét lên.
Tấn Vương nhướng mày, tiếp tục nói: “Nguyên liệu dùng làm nhân thịt rất được chú trọng.”
“Lũ trẻ ranh các ngươi chẳng lẽ cho rằng lão tử là dễ bị gạt lắm sao? Thứ thịt không biết là cái gì cũng dám cho lão tử ăn?”
Tấn Vương: “….. nhân nhiều da mỏng.”
“Thịt chỉ lớn như cái ráy tai, da lại dày, đây mà là hoành thánh sao? Các ngươi sao không làm thành bánh màn thầu luôn đi. Lão tử ăn rất khó chịu, MN các ngươi còn dám lấy tiền? Thừa dịp lão tử không định động thủ, còn không cút cho lão tử!”
Tấn Vương yên lặng đứng lên, dùng cái hoành thánh nóng hôi hổi trên tay ta vừa mới cầm ném lên đầu đại hán. Đại hán gào khóc thảm thiết nhảy lên, đỏ mắt định cho Tấn Vương một quyền, lại bị một hắc y nhân đột nhiên nhảy ra bụm miệng, lặng yên không một tiếng động biến mất trong bóng đêm sâu thẳm.
Ta: ……
Quá hung tàn, đầu năm nay làm bá vương (kẻ thô bạo, ngang ngược) ăn cơm thật không dễ dàng a.
Lão bản là một nam tử hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt mặc dù không xuất sắc lắm, lại khó được khí chất sạch sẽ, như cao sơn lưu thủy, dương xuân bạch tuyết (ưu tú, xuất sắc), mặt mày ôn hòa khiến người ta vừa nhìn liền muốn thân cận.
Y hành lễ với Tấn Vương, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Đa tạ khách quan vì ta giải vây.”
Tấn Vương vẻ mặt hờ hững nói: “Không cần, ta không phải vì ngươi.”
Lão bản: “…… dù là như thế, ta vẫn nên cảm tạ ngài. Chỉ là đại hán kia rốt cuộc vẫn là khách nhân của ta, không biết ngài định xử lý hắn như thế nào?”
Tấn Vương mặt không đổi sắc quét mắt nhìn y một cái, bỗng nhiên khóe môi cong lên, chậm rãi nói: “Làm nhân bánh cho ngươi thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất