Chương 11
Trong trường nhất định có rất nhiều người họ Đỗ, tuyệt đối không phải chỉ có Đỗ Linh Vũ họ Đỗ, cho nên, không chừng người Sâm Bân nhắc đến hoàn toàn là người khác, mình chẳng qua là buồn lo vô cớ mà thôi……
Kỷ Tiếu Nhan không ngừng ở ký túc xa an ủi chính mình, làm cho Ngoại Tinh Nhân bên cạnh nhìn không được, khụ khụ vài tiếng, một chút hiệu quả cũng không có.
“Cậu sợ người tên Sâm Bân đến như vậy sao?”
“Không có, không có, tôi căn bẳn không sợ hắn, sợ hắn để làm chi a.”
Kỷ Tiếu Nhan vội vàng hoang mang rối loạn che dấu, nói thật, cậu đích xác đúng không phải rất sợ Sâm Bân, có thể bởi vì gã luôn đối với mình tiếng sấm mưa to, mỗi lần đều hung ác rống giận, nhưng cuối cùng chả những không có chuyện gì, còn có một kết quả thực không tồi.
Nhưng mà …… Nếu Đỗ Linh Vũ thật là người Sâm Bân chán ghét, chính mình chẳng phải là…..
Ai…..
Trời biết cậu như thế nào mà mạc danh kỳ diệu quen phải mấy tên hoàn toàn không lương thiện kia, Sâm Bân, Nhạc Húc Phong, Đỗ Linh Vũ, quả thực là nhất cá đầu tám cá đại(chỉ sự việc phiền phức, không may mắn), bất quá cũng chỉ đến thế thôi đi? Đến thêm một người nữa, chắc thật sự khỏi cần sống đi…..
=. =. =. =. =
Lại nói, ngày bầu chọn lớp trưởng của lớp một hệ Hậu Cần nháy mắt đã tới.
Cuối cùng cũng tới lúc bắt đầu buổi họp lớp, Kỷ Tiếu Nhan lề mà lề mề theo đám người bước vào phòng học, trộm nhìn sắc mặt Nhạc Húc Phong, hoàn hảo, Nhạc Húc Phong căn bản không có nhìn cậu.
“Hôm nay vốn là ngày chọn lớp trưởng, nhưng do chút thay đổi gần đâu, lớp trưởng liền do tôi chỉ điểm.” Sau khi mọi người ổn định chỗ ngồi, Nhạc Húc Phong đột nhiên mở miệng, khe khẽ nói.
“Như thế nào? Có ai có ý kiến sao?”
Trong lớp lập tức lặng như tờ, Kỷ Tiếu Nhan cúi đầu cảm thán, cái này gọi là cường quyền chính trị….. Bất quá cậu cũng không có gan nói ra, đến bây giờ, sự sợ hãi của cậu đối với Nhạc Húc Phong chỉ tăng không giảm, thế nhưng không biết nếu Nhạc Húc Phong phát hiện ra cậu bị Đỗ Linh Vũ ăn đậu hủ thì có tức đến hộc máu hay không.
“Lớp trưởng năm nay, sẽ do một học sinh lưu ban vào lớp ta đảm nhiệm.”
Nhạc Húc Phong như sợ dọa không chết ngươi, lại tiếp tục dội đại bom, trong lớp lần này thật sự là bùng nổ a, Trương Hiểu Ba cực kỳ hưng phấn: “Có nghe thấy không! Học sinh lưu ban a!”
Cường ca nghi hoặc: “Làm sao mà ở HB lại có học sinh lưu ban?”
Kỷ Tiếu Nhan cũng lắc đầu, điều này cơ hồ là không có khả năng, cho dù là thành tích kém, nhưng đều là công tử tiểu thư có tiền có quyền, tuyệt đối không thể bị lưu ban, vậy vị học sinh lưu ban được chỉ định làm lớp trưởng này rốt cuộc là ai?
Vô luận là người hệ nào, nữ sinh vĩnh viễn là mê ‘zai’, lớp bọn họ cũng không ngoại lệ, nhân cơ hội ồn ào lớn tiếng: “Thầy ơi! Hắn bộ dạng có đẹp trai hay không a?”
“Ngu ngốc!” Trương Hiểu Ba nói thầm.
Ngoại Tinh Nhân cũng lạnh lùng nghiêm mặt: “Kỳ thật các nàng chính là muốn nói chuyện cùng Nhạc Húc Phong thôi.”
Đương nhiên, Nhạc Húc Phong không có trả lời, ngược lại lưu loát vươn tay chỉ, không khách khí điểm danh: “Kỷ Tiếu Nhan.”
Kỷ Tiếu Nhan cả kinh, đừng dậy, Nhạc Húc Phong không chút để ý liếc cậu một cái, nói: “Lớp trưởng hiện tại vẫn còn ở phòng kỷ luật, cậu đi dẫn hắn đến lớp tôi đi.”
Trong lúc Kỷ Tiếu Nhan đứng chờ ở cửa phòng kỷ luật liền cố gắng luyện cười, Nhạc Húc Phong đã bất tri bất giác cho mình một cơ hội, lần này nhất định phải làm thân với lớp trưởng, nếu không cuộc sống đại học của cậu sẽ hoàn toàn hỏng.
“Tốt rồi tốt rồi, cứ như vậy, giữ nguyên nụ cười, nói ‘xin chào, tôi là Kỷ Tiếu Nhan, là bạn học mới của cậu, có thể gọi tôi là Nhan tử, đi đi đi, tôi dẫn cậu đến lớp học…..’ ”
Kỷ Tiếu Nhan hướng về phía vách tường chăm chỉ luyện tập, cho nên ngay cả việc cửa phòng giáo vụ mở, có một người đi ra cũng không phát giác……. [Ta nói Kỷ Tiếu Nhan ngươi sao lại bị ta viết ngu ngốc như vậy…]
Mãi đến lúc cậu lặp lại lần thứ chín, cuối cùng khó chịu nhìn nhìn đồng hồ, “Sao còn chưa đi ra a? Chậm quá.”
“Cái đó……” Bỗng nhiên, một thanh âm từ sau lưng vang đến.
Di?
Kỷ Tiếu Nhan xoay mạnh người, sau đó chỉ nghe thấy trong khu hành lang dài lê thê tràn ngập tiếng kêu sợ hãi bén nhọn, hơn nữa không phải là một tiếng, là ba tiếng, một tiếng lại tiếp một tiếng, tiếng sau cao hơn tiếng trước.
Theo nhân chứng sau này chứng thực, bạn học Kỷ Tiếu Nhan tuyệt đối có thiên phú hát opera Ý, hơn nữa nếu tham gia biểu diễn, tuyệt đối nổi tiếng hơn ba vị danh ca nam cao (là ba nam ca sĩ opera nổi tiếng: Placido Domingo, Luciano Pavarotti, Jose Carreras).
Ngươi hỏi vì sao chỉ hét có ba tiếng, là bởi vì lúc hét tiếng thứ ba, đã vượt qua cực hạn của con người, trên thực tế Kỷ Tiếu Nhan thành công phá âm……
Theo sát tiếng thét chói tai, là một trận âm thanh tạp lạp tạp lạp, tất cả các cánh cửa trên hành lang đều mở ra, từ sau mỗi cánh cửa lộ ra nhưng khuôn mặt khiếp sợ đang hướng về bên này xem xét, trời biết trong các văn phòng trên hành lang này đều là lãnh đạo cao cấp của trường a…….
Kỷ Tiếu Nhan hơi giật mình thấy người khác nhìn mình, phản ứng kế tiếp sau đó là nhanh chân bỏ chạy, mà người bất đắc dĩ đến cực điểm kia, đành phải một đầu đầy mồ hôi cùng hắc tuyền chạy theo phía sau cậu…..
“Này ”
Người phía sau hét, Kỷ Tiếu Nhan liều mạng chạy, chạy tới phòng truyền thông ở tầng năm mới nhớ ra phóng học của mình ở tầng hai, sau đó lại theo cầu thang chạy xuống, cực kỳ chật vật, cuối cùng phát hiện ra Nhạc Húc Phong tựa như vị cứu tinh đứng đó không xa đang lạnh lùng nhìn cậu.
Nhạc Húc Phong khoanh tay, cau mày, thân sắc rất chi là khó chịu, thế nhưng Kỷ Tiếu Nhan không lo được nhiều đến như vậy, hiện tại trong mắt cậu, Nhạc Húc Phong quả thực đáng yêu như thịt kho tàu vậy, trực tiếp chạy vội qua, sau đó sống chết ôm lấy, tư thế giồng như con kaola ôm lấy cây cọ, đầu còn dụi dụi lên bộ quần áo đắt tiền của Nhạc Húc Phong, hoàn toàn trở về thời đại động vật.
Nhạc Húc Phong cùng lớp trưởng tương lai ở trên hành lang nhìn nhau, trầm lặng xuống……
Gió lạnh hiu hiu thổi qua…….
Cuối cùng Nhạc Húc Phong sau khi kiên trì rất lâu đã thật sự không chịu được, nổi giận rống lên một tiếng: “Cậu rốt cuộc muốn cọ ở người tôi bao lâu nữa!”
Cuối cùng cũng dừng lại.
Đây chính là trong truyền thuyết, xui xẻo càng xui xẻo, tại sao lớp trưởng lại là vị bá tước đại nhân giống quỷ a
Kỷ Tiếu Nhan cảm thấy cuộc sống đại học của cậu thật sự có thể không qua nổi…….
Mà Nhạc Húc Phong lúc nào cũng là một kẻ ngại tình thế không đủ nghiêm trọng, kêu lớp trưởng bá tước Provence sau này có việc gì thì để Kỷ Tiếu Nhan giúp đỡ, khiến cả người Kỷ Tiếu Nhan phát run, Trương Hiểu Ba bên cạnh như đạt được mong muốn, vội lấy một chiếc kính chiếu yêu kiểu mới ra, ở trên người lớp trưởng bọn họ mà thí nghiệm thí nghiệm.
=. =. =. =. =
Ngày vẫn cứ qua đi, khiến chúng ta gặp quỷ sát quỷ gặp, phật sát phật đi!
Thế nhưng trên thực tế, gặp quỷ khiến cho người ta sụp đổ, đặc biệt là con quỷ này lại thuộc loại siêu cấp thẹn thùng thì càng không xong!
“Đã nói rồi, cậu không cần theo tôi nữa!”
“…………..”
“Tránh tôi xa ra một chút!”
“…………..”
“Tránh ra tránh ra!”
“…….Ô……..”
“Trời ạ! Đó là cái biểu hiện gi vậy!”
Kỷ Tiếu Nhan ôm đầu kêu khổ, vị bá tước đại nhân này từ khi vào lớp cậu tới giờ, mỗi giây mỗi phút đều đi theo cậu, đi học thì không nói, ngồi ngay cạnh cậu, ngay cả lúc đi WC cũng theo cậu, ăn cơm thì phải ngồi đối diện, chờ lúc Kỷ Tiếu Nhan điên cuồng chạy về ký túc xá đóng cửa lại há hốc mồm thở dốc, phát hiện đằng sau cánh cửa sổ của căn phòng đối diện, bá tước đại nhân đang im lặng nhìn nhìn cậu, hướng cậu vẫy tay, Kỷ Tiếu Nhan kéo màn lại, bốn tiếng sau mở ra, phát hiện y cư nhiên vẫn giữ nguyên tư thế.
Hơn nữa sau khi cậu không ngừng răn dạy y một chút, y sẽ phi thường thương tâm mà “……Ô……” một tiếng, quả thật giống như con thỏ đáng thương bị người ta đá một cước, làm cho Kỷ Tiếu Nhan căn bản không hạ thủ được!
“Điên rồi điên rồi điên rồi, cứ như thế này, tôi mà không điên thì cũng sẽ có vấn đề.” Kỷ Tiếu Nhan khoanh tay lại, ở trong ký túc xá đi qua đi lại.
“Bây giờ là buổi sáng a, tại sao chúng ta lại phải đóng màn lại, cái gì cũng không thấy rõ a.” Tiểu Cường vẻ mặt giống y quả mướp đắng.
“Cậu đừng tới tới lui lui nữa được không? Tôi chóng mặt lắm rồi.” Trương Hiểu Ba bắt chéo chân, trong miệng đang nhai cơm cháy, bất mãn chỉ chỏ.
“Please, các cậu có chút khí phách được không, tôi đã muốn thảm lắm rồi!”
“Ai ai, cũng không có gì, chẳng qua là có một cái đuôi thôi.” Trương Hiểu Ba bất cần phẩy phẩy tay.
“Nói thì nhẹ nhàng lắm, tôi đây đem cậu cho mấy cậu được thì khỏe rồi!” Kỷ Tiếu Nhan từ nỗi sợ hãi đến chết ban đầu, biến thành phiền muộn đến chết, “Cậu ta đi theo tôi như vậy, tôi thật sự sắp phát điên rồi! Cả người giống như gắn camera vậy, tôi hoài nghi mấy hình ảnh kia cuối ngày sẽ xuất hiện trong máy tính của Nhạc Húc Phong!”
“Ân, tôi cũng thấy thế.” Ngoại Tinh Nhân vốn không mở miệng đáp lại một câu.
“Trời ạ! Đây là muốn tôi như thế nào tiếp tục sống a!” Kỷ Tiếu Nhan ôm đầu ngã xuống giường Trương Hiểu Ba, bỗng nhiên nhớ tới một cậu thơ: “Hắc vân áp thành thành dục tồi…” (Mây đen ép thành, thành sẽ tan vớ dịch mặt nghĩa là như vậy ^^)
“Kỳ thật cũng không có gì là không tốt cả, cậu cứ coi như cậu ta không tồn tại, dù sao cậu ta đi đường hay ăn cơm đều không nói cái gì, cùng lắm là nói một chữ ‘Ô’, mà cậu ta mặc một cái áo choàng, ngay cả mặt cũng không nhìn thấy đi?”
“Không được!”
Kỷ Tiếu Nhan đột nhiên đứng lên, nắm chặt hai đấm, lớn tiếng thét lên: “Tôi phải đi tìm cậu ta để chấm dứt chuyện này!”
“Uy! Uy! Cậu không phải chứ? Cậu chắc không định đi một mình đấu với cậu ta chứ?”
“Này này! Nhan tử!”
………..
Kỷ Tiếu Nhan cứ như vậy hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang tiến đến cửa tòa nhà đối diện, gật gật đầu, âm thầm cho chính mình thêm dũng khí, cứ thế, nghĩ kỹ xem nên nói gì với y, cố lên!
Thế nhưng khi cậu bước vào tòa nhà mà bề ngoài không có gì đặc biệt, liền hối hận.
Vì cái gì mà Sâm Bân cùng Đỗ Linh Vũ đều đứng trong đại sảnh, càng chết tiệt hơn nữa là bọn họ cùng lúc quay đầu nhìn thấy cậu.
“Tiểu quỷ!”
“Tiếu Nhan!”
…………
Hai người đồng thanh hô lên, không cần phải nói, sắc mặt Sâm Bân kém tới cực điểm, mà Đỗ Linh Vũ bộ dạng ra vẻ sợ hãi, còn đặc biệt lễ phép nói một câu: “Tiếu Nhan, cậu quen Sâm Bân, sao lại không nói cho tôi biết một tiếng? Thật không thú vị, chúng ta là bạn tốt vạn lời không nói hết a!”
Ánh mắt Sâm Bân quả thực có thể giết người, từng lưỡi dao nhỏ bay qua, làm Kỷ Tiếu Nhan không dám ngẩng đầu lên.
“Cậu còn không nhanh chạy qua đây cho lão tử!”
Sâm Bân mãnh liệt quát một tiếng chói tai, Kỷ Tiếu Nhan run lên, không dám không nghe gã, vừa mởi đi được hai bược, đã bị Đỗ Linh Vũ cực kỳ tự nhiên vươn tay kéo lại, ôm bả vai Kỷ Tiếu Nhan, mỉm cười nhìn Sâm Bân: “Như thế là không tốt, Tiếu Nhan rất nhát gan, Sâm Bân cậu hung như vậy, sẽ dọa chết cậu ấy đó.”
“Đem tay mày bỏ ra ngay cho lão tử!”
Sâm Bân quả nhiên tức giận, hung hăng túm tay Đỗ Linh Vũ quẳng sang một bên, sau đó đem Kỷ Tiếu Nhan kéo lại bên người.
“Ai ai không nên tức giận a!” Đỗ Linh Vũ vẫ hì hì cười, Kỷ Tiếu Nhan thục sự có điểm bội phục hắn, ánh mắt Sâm Bân chính là có thể giết chết người.
“Chậm rồi, ngươi đã làm cho ta tức giận rồi.” Sâm Bân lười biếng nói.
“Tiếu Nhan a, ngày mai qua phòng Kế toán làm việc nhé, tôi tuyển cậu làm kế toán của Hội học sinh.” Đỗ Linh Vũ hoàn toàn coi lời nói của Sâm Bân như gió thoảng bên tai.
“Cái gì? Cậu tham gia cái hội học sinh chó má này sao?” Sâm Bân nhanh nhìn chằm chằm Kỷ Tiếu Nhan, khẩu khí kia chính là, cậu dám nói phải, lão tử liền lột da cậu!
“Đương nhiên, tôi cùng Tiếu Nhan là bạn tốt nhất mà!” Đỗ Linh Vũ càng cười càng đắc ý, vàn này, hắn thắng.
Bất quá, Sâm Bân cùng nhóc con này, xem ra rất có ý tứ………
Sâm Bân lần này không nói gì, môi mím chặt, sau đó lạnh lùng liếc Đỗ Linh Vũ một cái, thản nhiên nói: “Đỗ Linh Vũ, mày thật sự muốn chơi trận này phải không?”
Đỗ Linh Vũ lấy tay sờ sờ cằm, cười thực tiêu sái, “Nếu tôi nói phải thì sao?”
Sâm Bân nhìn chằm chằm hắn một lúc, hung hăng nói một câu: “Được! Chính mày muốn đấu thì sau này đừng hối hận!”
Gã nắm chặt tay Kỷ Tiếu Nhan, nếu đây là một trò chơi, quả cân của trò chơi này(quả cân ở đây có thể hiểu là ưu thể, lợi thế), gã sẽ không buông ra!
Kỷ Tiếu Nhan không ngừng ở ký túc xa an ủi chính mình, làm cho Ngoại Tinh Nhân bên cạnh nhìn không được, khụ khụ vài tiếng, một chút hiệu quả cũng không có.
“Cậu sợ người tên Sâm Bân đến như vậy sao?”
“Không có, không có, tôi căn bẳn không sợ hắn, sợ hắn để làm chi a.”
Kỷ Tiếu Nhan vội vàng hoang mang rối loạn che dấu, nói thật, cậu đích xác đúng không phải rất sợ Sâm Bân, có thể bởi vì gã luôn đối với mình tiếng sấm mưa to, mỗi lần đều hung ác rống giận, nhưng cuối cùng chả những không có chuyện gì, còn có một kết quả thực không tồi.
Nhưng mà …… Nếu Đỗ Linh Vũ thật là người Sâm Bân chán ghét, chính mình chẳng phải là…..
Ai…..
Trời biết cậu như thế nào mà mạc danh kỳ diệu quen phải mấy tên hoàn toàn không lương thiện kia, Sâm Bân, Nhạc Húc Phong, Đỗ Linh Vũ, quả thực là nhất cá đầu tám cá đại(chỉ sự việc phiền phức, không may mắn), bất quá cũng chỉ đến thế thôi đi? Đến thêm một người nữa, chắc thật sự khỏi cần sống đi…..
=. =. =. =. =
Lại nói, ngày bầu chọn lớp trưởng của lớp một hệ Hậu Cần nháy mắt đã tới.
Cuối cùng cũng tới lúc bắt đầu buổi họp lớp, Kỷ Tiếu Nhan lề mà lề mề theo đám người bước vào phòng học, trộm nhìn sắc mặt Nhạc Húc Phong, hoàn hảo, Nhạc Húc Phong căn bản không có nhìn cậu.
“Hôm nay vốn là ngày chọn lớp trưởng, nhưng do chút thay đổi gần đâu, lớp trưởng liền do tôi chỉ điểm.” Sau khi mọi người ổn định chỗ ngồi, Nhạc Húc Phong đột nhiên mở miệng, khe khẽ nói.
“Như thế nào? Có ai có ý kiến sao?”
Trong lớp lập tức lặng như tờ, Kỷ Tiếu Nhan cúi đầu cảm thán, cái này gọi là cường quyền chính trị….. Bất quá cậu cũng không có gan nói ra, đến bây giờ, sự sợ hãi của cậu đối với Nhạc Húc Phong chỉ tăng không giảm, thế nhưng không biết nếu Nhạc Húc Phong phát hiện ra cậu bị Đỗ Linh Vũ ăn đậu hủ thì có tức đến hộc máu hay không.
“Lớp trưởng năm nay, sẽ do một học sinh lưu ban vào lớp ta đảm nhiệm.”
Nhạc Húc Phong như sợ dọa không chết ngươi, lại tiếp tục dội đại bom, trong lớp lần này thật sự là bùng nổ a, Trương Hiểu Ba cực kỳ hưng phấn: “Có nghe thấy không! Học sinh lưu ban a!”
Cường ca nghi hoặc: “Làm sao mà ở HB lại có học sinh lưu ban?”
Kỷ Tiếu Nhan cũng lắc đầu, điều này cơ hồ là không có khả năng, cho dù là thành tích kém, nhưng đều là công tử tiểu thư có tiền có quyền, tuyệt đối không thể bị lưu ban, vậy vị học sinh lưu ban được chỉ định làm lớp trưởng này rốt cuộc là ai?
Vô luận là người hệ nào, nữ sinh vĩnh viễn là mê ‘zai’, lớp bọn họ cũng không ngoại lệ, nhân cơ hội ồn ào lớn tiếng: “Thầy ơi! Hắn bộ dạng có đẹp trai hay không a?”
“Ngu ngốc!” Trương Hiểu Ba nói thầm.
Ngoại Tinh Nhân cũng lạnh lùng nghiêm mặt: “Kỳ thật các nàng chính là muốn nói chuyện cùng Nhạc Húc Phong thôi.”
Đương nhiên, Nhạc Húc Phong không có trả lời, ngược lại lưu loát vươn tay chỉ, không khách khí điểm danh: “Kỷ Tiếu Nhan.”
Kỷ Tiếu Nhan cả kinh, đừng dậy, Nhạc Húc Phong không chút để ý liếc cậu một cái, nói: “Lớp trưởng hiện tại vẫn còn ở phòng kỷ luật, cậu đi dẫn hắn đến lớp tôi đi.”
Trong lúc Kỷ Tiếu Nhan đứng chờ ở cửa phòng kỷ luật liền cố gắng luyện cười, Nhạc Húc Phong đã bất tri bất giác cho mình một cơ hội, lần này nhất định phải làm thân với lớp trưởng, nếu không cuộc sống đại học của cậu sẽ hoàn toàn hỏng.
“Tốt rồi tốt rồi, cứ như vậy, giữ nguyên nụ cười, nói ‘xin chào, tôi là Kỷ Tiếu Nhan, là bạn học mới của cậu, có thể gọi tôi là Nhan tử, đi đi đi, tôi dẫn cậu đến lớp học…..’ ”
Kỷ Tiếu Nhan hướng về phía vách tường chăm chỉ luyện tập, cho nên ngay cả việc cửa phòng giáo vụ mở, có một người đi ra cũng không phát giác……. [Ta nói Kỷ Tiếu Nhan ngươi sao lại bị ta viết ngu ngốc như vậy…]
Mãi đến lúc cậu lặp lại lần thứ chín, cuối cùng khó chịu nhìn nhìn đồng hồ, “Sao còn chưa đi ra a? Chậm quá.”
“Cái đó……” Bỗng nhiên, một thanh âm từ sau lưng vang đến.
Di?
Kỷ Tiếu Nhan xoay mạnh người, sau đó chỉ nghe thấy trong khu hành lang dài lê thê tràn ngập tiếng kêu sợ hãi bén nhọn, hơn nữa không phải là một tiếng, là ba tiếng, một tiếng lại tiếp một tiếng, tiếng sau cao hơn tiếng trước.
Theo nhân chứng sau này chứng thực, bạn học Kỷ Tiếu Nhan tuyệt đối có thiên phú hát opera Ý, hơn nữa nếu tham gia biểu diễn, tuyệt đối nổi tiếng hơn ba vị danh ca nam cao (là ba nam ca sĩ opera nổi tiếng: Placido Domingo, Luciano Pavarotti, Jose Carreras).
Ngươi hỏi vì sao chỉ hét có ba tiếng, là bởi vì lúc hét tiếng thứ ba, đã vượt qua cực hạn của con người, trên thực tế Kỷ Tiếu Nhan thành công phá âm……
Theo sát tiếng thét chói tai, là một trận âm thanh tạp lạp tạp lạp, tất cả các cánh cửa trên hành lang đều mở ra, từ sau mỗi cánh cửa lộ ra nhưng khuôn mặt khiếp sợ đang hướng về bên này xem xét, trời biết trong các văn phòng trên hành lang này đều là lãnh đạo cao cấp của trường a…….
Kỷ Tiếu Nhan hơi giật mình thấy người khác nhìn mình, phản ứng kế tiếp sau đó là nhanh chân bỏ chạy, mà người bất đắc dĩ đến cực điểm kia, đành phải một đầu đầy mồ hôi cùng hắc tuyền chạy theo phía sau cậu…..
“Này ”
Người phía sau hét, Kỷ Tiếu Nhan liều mạng chạy, chạy tới phòng truyền thông ở tầng năm mới nhớ ra phóng học của mình ở tầng hai, sau đó lại theo cầu thang chạy xuống, cực kỳ chật vật, cuối cùng phát hiện ra Nhạc Húc Phong tựa như vị cứu tinh đứng đó không xa đang lạnh lùng nhìn cậu.
Nhạc Húc Phong khoanh tay, cau mày, thân sắc rất chi là khó chịu, thế nhưng Kỷ Tiếu Nhan không lo được nhiều đến như vậy, hiện tại trong mắt cậu, Nhạc Húc Phong quả thực đáng yêu như thịt kho tàu vậy, trực tiếp chạy vội qua, sau đó sống chết ôm lấy, tư thế giồng như con kaola ôm lấy cây cọ, đầu còn dụi dụi lên bộ quần áo đắt tiền của Nhạc Húc Phong, hoàn toàn trở về thời đại động vật.
Nhạc Húc Phong cùng lớp trưởng tương lai ở trên hành lang nhìn nhau, trầm lặng xuống……
Gió lạnh hiu hiu thổi qua…….
Cuối cùng Nhạc Húc Phong sau khi kiên trì rất lâu đã thật sự không chịu được, nổi giận rống lên một tiếng: “Cậu rốt cuộc muốn cọ ở người tôi bao lâu nữa!”
Cuối cùng cũng dừng lại.
Đây chính là trong truyền thuyết, xui xẻo càng xui xẻo, tại sao lớp trưởng lại là vị bá tước đại nhân giống quỷ a
Kỷ Tiếu Nhan cảm thấy cuộc sống đại học của cậu thật sự có thể không qua nổi…….
Mà Nhạc Húc Phong lúc nào cũng là một kẻ ngại tình thế không đủ nghiêm trọng, kêu lớp trưởng bá tước Provence sau này có việc gì thì để Kỷ Tiếu Nhan giúp đỡ, khiến cả người Kỷ Tiếu Nhan phát run, Trương Hiểu Ba bên cạnh như đạt được mong muốn, vội lấy một chiếc kính chiếu yêu kiểu mới ra, ở trên người lớp trưởng bọn họ mà thí nghiệm thí nghiệm.
=. =. =. =. =
Ngày vẫn cứ qua đi, khiến chúng ta gặp quỷ sát quỷ gặp, phật sát phật đi!
Thế nhưng trên thực tế, gặp quỷ khiến cho người ta sụp đổ, đặc biệt là con quỷ này lại thuộc loại siêu cấp thẹn thùng thì càng không xong!
“Đã nói rồi, cậu không cần theo tôi nữa!”
“…………..”
“Tránh tôi xa ra một chút!”
“…………..”
“Tránh ra tránh ra!”
“…….Ô……..”
“Trời ạ! Đó là cái biểu hiện gi vậy!”
Kỷ Tiếu Nhan ôm đầu kêu khổ, vị bá tước đại nhân này từ khi vào lớp cậu tới giờ, mỗi giây mỗi phút đều đi theo cậu, đi học thì không nói, ngồi ngay cạnh cậu, ngay cả lúc đi WC cũng theo cậu, ăn cơm thì phải ngồi đối diện, chờ lúc Kỷ Tiếu Nhan điên cuồng chạy về ký túc xá đóng cửa lại há hốc mồm thở dốc, phát hiện đằng sau cánh cửa sổ của căn phòng đối diện, bá tước đại nhân đang im lặng nhìn nhìn cậu, hướng cậu vẫy tay, Kỷ Tiếu Nhan kéo màn lại, bốn tiếng sau mở ra, phát hiện y cư nhiên vẫn giữ nguyên tư thế.
Hơn nữa sau khi cậu không ngừng răn dạy y một chút, y sẽ phi thường thương tâm mà “……Ô……” một tiếng, quả thật giống như con thỏ đáng thương bị người ta đá một cước, làm cho Kỷ Tiếu Nhan căn bản không hạ thủ được!
“Điên rồi điên rồi điên rồi, cứ như thế này, tôi mà không điên thì cũng sẽ có vấn đề.” Kỷ Tiếu Nhan khoanh tay lại, ở trong ký túc xá đi qua đi lại.
“Bây giờ là buổi sáng a, tại sao chúng ta lại phải đóng màn lại, cái gì cũng không thấy rõ a.” Tiểu Cường vẻ mặt giống y quả mướp đắng.
“Cậu đừng tới tới lui lui nữa được không? Tôi chóng mặt lắm rồi.” Trương Hiểu Ba bắt chéo chân, trong miệng đang nhai cơm cháy, bất mãn chỉ chỏ.
“Please, các cậu có chút khí phách được không, tôi đã muốn thảm lắm rồi!”
“Ai ai, cũng không có gì, chẳng qua là có một cái đuôi thôi.” Trương Hiểu Ba bất cần phẩy phẩy tay.
“Nói thì nhẹ nhàng lắm, tôi đây đem cậu cho mấy cậu được thì khỏe rồi!” Kỷ Tiếu Nhan từ nỗi sợ hãi đến chết ban đầu, biến thành phiền muộn đến chết, “Cậu ta đi theo tôi như vậy, tôi thật sự sắp phát điên rồi! Cả người giống như gắn camera vậy, tôi hoài nghi mấy hình ảnh kia cuối ngày sẽ xuất hiện trong máy tính của Nhạc Húc Phong!”
“Ân, tôi cũng thấy thế.” Ngoại Tinh Nhân vốn không mở miệng đáp lại một câu.
“Trời ạ! Đây là muốn tôi như thế nào tiếp tục sống a!” Kỷ Tiếu Nhan ôm đầu ngã xuống giường Trương Hiểu Ba, bỗng nhiên nhớ tới một cậu thơ: “Hắc vân áp thành thành dục tồi…” (Mây đen ép thành, thành sẽ tan vớ dịch mặt nghĩa là như vậy ^^)
“Kỳ thật cũng không có gì là không tốt cả, cậu cứ coi như cậu ta không tồn tại, dù sao cậu ta đi đường hay ăn cơm đều không nói cái gì, cùng lắm là nói một chữ ‘Ô’, mà cậu ta mặc một cái áo choàng, ngay cả mặt cũng không nhìn thấy đi?”
“Không được!”
Kỷ Tiếu Nhan đột nhiên đứng lên, nắm chặt hai đấm, lớn tiếng thét lên: “Tôi phải đi tìm cậu ta để chấm dứt chuyện này!”
“Uy! Uy! Cậu không phải chứ? Cậu chắc không định đi một mình đấu với cậu ta chứ?”
“Này này! Nhan tử!”
………..
Kỷ Tiếu Nhan cứ như vậy hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang tiến đến cửa tòa nhà đối diện, gật gật đầu, âm thầm cho chính mình thêm dũng khí, cứ thế, nghĩ kỹ xem nên nói gì với y, cố lên!
Thế nhưng khi cậu bước vào tòa nhà mà bề ngoài không có gì đặc biệt, liền hối hận.
Vì cái gì mà Sâm Bân cùng Đỗ Linh Vũ đều đứng trong đại sảnh, càng chết tiệt hơn nữa là bọn họ cùng lúc quay đầu nhìn thấy cậu.
“Tiểu quỷ!”
“Tiếu Nhan!”
…………
Hai người đồng thanh hô lên, không cần phải nói, sắc mặt Sâm Bân kém tới cực điểm, mà Đỗ Linh Vũ bộ dạng ra vẻ sợ hãi, còn đặc biệt lễ phép nói một câu: “Tiếu Nhan, cậu quen Sâm Bân, sao lại không nói cho tôi biết một tiếng? Thật không thú vị, chúng ta là bạn tốt vạn lời không nói hết a!”
Ánh mắt Sâm Bân quả thực có thể giết người, từng lưỡi dao nhỏ bay qua, làm Kỷ Tiếu Nhan không dám ngẩng đầu lên.
“Cậu còn không nhanh chạy qua đây cho lão tử!”
Sâm Bân mãnh liệt quát một tiếng chói tai, Kỷ Tiếu Nhan run lên, không dám không nghe gã, vừa mởi đi được hai bược, đã bị Đỗ Linh Vũ cực kỳ tự nhiên vươn tay kéo lại, ôm bả vai Kỷ Tiếu Nhan, mỉm cười nhìn Sâm Bân: “Như thế là không tốt, Tiếu Nhan rất nhát gan, Sâm Bân cậu hung như vậy, sẽ dọa chết cậu ấy đó.”
“Đem tay mày bỏ ra ngay cho lão tử!”
Sâm Bân quả nhiên tức giận, hung hăng túm tay Đỗ Linh Vũ quẳng sang một bên, sau đó đem Kỷ Tiếu Nhan kéo lại bên người.
“Ai ai không nên tức giận a!” Đỗ Linh Vũ vẫ hì hì cười, Kỷ Tiếu Nhan thục sự có điểm bội phục hắn, ánh mắt Sâm Bân chính là có thể giết chết người.
“Chậm rồi, ngươi đã làm cho ta tức giận rồi.” Sâm Bân lười biếng nói.
“Tiếu Nhan a, ngày mai qua phòng Kế toán làm việc nhé, tôi tuyển cậu làm kế toán của Hội học sinh.” Đỗ Linh Vũ hoàn toàn coi lời nói của Sâm Bân như gió thoảng bên tai.
“Cái gì? Cậu tham gia cái hội học sinh chó má này sao?” Sâm Bân nhanh nhìn chằm chằm Kỷ Tiếu Nhan, khẩu khí kia chính là, cậu dám nói phải, lão tử liền lột da cậu!
“Đương nhiên, tôi cùng Tiếu Nhan là bạn tốt nhất mà!” Đỗ Linh Vũ càng cười càng đắc ý, vàn này, hắn thắng.
Bất quá, Sâm Bân cùng nhóc con này, xem ra rất có ý tứ………
Sâm Bân lần này không nói gì, môi mím chặt, sau đó lạnh lùng liếc Đỗ Linh Vũ một cái, thản nhiên nói: “Đỗ Linh Vũ, mày thật sự muốn chơi trận này phải không?”
Đỗ Linh Vũ lấy tay sờ sờ cằm, cười thực tiêu sái, “Nếu tôi nói phải thì sao?”
Sâm Bân nhìn chằm chằm hắn một lúc, hung hăng nói một câu: “Được! Chính mày muốn đấu thì sau này đừng hối hận!”
Gã nắm chặt tay Kỷ Tiếu Nhan, nếu đây là một trò chơi, quả cân của trò chơi này(quả cân ở đây có thể hiểu là ưu thể, lợi thế), gã sẽ không buông ra!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất