Ta Làm Vai Phụ Của Vạn Nhân Mê
Chương 73: Đế quân xinh đẹp như hoa (17)
Editor: hatrang.
- --
Ôn Kim Tài đứng đợi trước cửa nhà Khương Ngâm nửa buổi chiều.
Mặc dù hôm Khương Ngâm đưa hắn đi hiệu thuốc, thiếu niên đã dặn rằng hôm sau cậu bận nên hắn đừng đến, nhưng Ôn Kim Tài vẫn không kiềm chế được bản thân. Hắn chỉ muốn nhìn thấy đối phương một chút thôi, Ôn Kim Tài nghĩ thầm, chỉ vậy thôi, hắn sẽ không làm phiền cậu ấy.
Nhưng khi đến nơi mới phát hiện người nọ không có ở nhà.
Lúc ấy, trời đang đổ mưa rả rích, cây cối xung quanh bị mưa dập gió xô, lay động liên tục, Ôn Kim Tài cầm ô đứng trước cửa nhà Khương Ngâm.
Khương Ngâm đi đâu rồi nhỉ?
Ôn Kim Tài suy tư mãi cũng không nghĩ ra một địa điểm nào. Hắn có chút buồn bã, thiếu niên nọ không giống mình, đối phương rất được mọi người yêu quý, dù có đi đến đâu cũng sẽ có kẻ tranh nhau muốn bắt chuyện với cậu.
Giá mà Khương Ngâm chỉ có mình mình là bạn thì tốt biết mấy.
Suy nghĩ này vừa hiện lên, Ôn Kim Tài lập tức tát mình một cái, Khương Ngâm đối xử tốt với hắn như vậy, sao hắn sao lại có thể ích kỷ đến thế?
Điều hắn cần làm chính là bảo vệ Khương Ngâm.
Để người bạn tốt của mình luôn luôn vui vẻ hạnh phúc, vô lo vô nghĩ, tất cả mọi người sẽ nâng niu cậu trong lòng bàn tay.
Hạt mưa mỗi lúc mỗi to hơn, Ôn Kim Tài bắt đầu cảm thấy lo lắng, Khương Ngâm đi đâu vậy? Cậu có mang ô không? Lỡ như bị ướt thì sao?
Hoàng hôn dần dần nhuộm lên nơi chân trời, những đám mây đen âm u nặng trĩu cứ như sắp đổ xuống.
Ngay lúc hai chân Ôn Kim Tài gần như tê cứng vì đứng quá lâu, hắn bỗng nghe thấy tiếng bước chân chạy lại cách đó không xa.
Chắc chắn là Khương Ngâm đã về!
Ôn Kim Tài cực kỳ kích động, theo phản xạ nở một nụ cười thật tươi, ngẩng đầu lên nhìn, “Khương ——”
Miệng hắn vẫn còn mở to, nhưng từ cuối cùng cứ thế nghẹn lại trong cuống họng, mãi không thể thốt thành lời.
Tóc đen môi đỏ, trâm cài lung lay sắp rơi ra ngoài, “thiếu nữ” xách váy xanh vội vàng chạy đến, vẻ hoảng hốt và ngơ ngác hoàn hảo phản chiếu lên con ngươi Ôn Kim Tài.
Khoảnh khắc hai người đối diện nhau, nét mặt “thiếu nữ” tức khắc trở nên tái nhợt.
Đồng tử của hắn dừng lại trên đôi mắt đong đầy sợ hãi kia một lát, rồi chậm rãi rơi xuống ngón tay đang khẩn trương siết chặt lấy mép váy đến ửng hồng cả lên, Ôn Kim Tài chớp mi, cẩn thận nở một nụ cười.
“Khương Ngâm, ngươi mặc thế này thật xinh đẹp…”
Còn đẹp hơn cả những cô nương thoa phấn cài hoa trong trấn.
Khương Ngâm cứng đờ xách váy, mặt lúc xanh lúc đỏ, cậu chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ bị đối phương bắt gặp trong tình huống như thế này. Ngay lập tức, hàng loạt cảm xúc điên cuồng ập đến, lo lắng, bất an, sợ sệt. Vành mắt thiếu niên dần đỏ lên, ngón tay khẩn trương nhéo chặt vào da thịt, tựa như đang chờ đợi “sự phán xét” của người đối diện.
Cậu cứ ngỡ rằng đó sẽ là sự ghét bỏ, nhưng lại thấy Ôn Tiểu Bảo sững sờ thật lâu rồi thốt ra câu nói kia.
Khương Ngâm dở khóc dở cười, cậu lau nước mắt, “Còn phải đợi ngươi khen sao?”
“Ta đẹp nhất trấn Tiểu Hà này rồi!”
Lúc nãy, Ôn Kim Tài thấy thiếu niên đỏ mắt như sắp khóc, trong lòng hắn vô cùng hoảng loạn, tưởng rằng mình đã nói điều gì không tốt. Nhìn Khương Ngâm cuối cùng cũng mỉm cười, hắn mới yên tâm thở phào. Hắn nhìn chằm chằm đối phương, nghiêm túc nói từng chữ từng chữ một.
“Khương Ngâm là người đẹp nhất mà ta từng gặp.”
Mặc đồ nam đẹp, mặc váy cũng đẹp, không ai có thể sánh bằng thiếu niên nọ trong lòng mình.
Tiểu mập mạp nhủ thầm, đôi mắt cong cong.
Khương Ngâm thấy hắn thật sự nghĩ vậy, không hề có phản ứng kỳ lạ gì khi bắt gặp cậu mặc váy, lòng vừa xấu hổ vừa có chút tự hào. Cậu hơi nhếch môi, lông mày nhướng lên không giấu nổi vẻ khoái chí. Thiếu niên khẽ nâng váy xoay một vòng, sắc xanh lam dần dần mở ra từng lớp từng lớp, cứ như một chiếc lá sen khổng lồ, làm những đóa hoa trắng tinh được thêu bên trên rực rỡ nở rộ.
“Đẹp chứ?” Khương Ngâm vô cùng đắc ý hỏi.
Cậu đã quan sát rất kỹ rồi, trong tất cả các cô nương ở Quỳnh Hoa Lâu, chỉ có cậu mặc chiếc váy này là có thân hình đẹp nhất.
Bộ ngực căng tròn, vòng eo thon thả, lúc vặn người còn toát lên vẻ quyến rũ cực kỳ.
Mặc dù đó chỉ là màn thầu nhét vào.
Khuôn mặt Ôn Kim Tài vốn trắng trẻo phúng phính, mỗi khi mỉm cười thì đôi mắt híp lại thành một đường chỉ, nhưng giờ đây bên trong vẫn đong đầy sự dịu dàng dung túng, hắn nhìn Khương Ngâm, hết sức nghiêm túc trả lời: “Đẹp lắm.”
Thiếu niên vỗ vỗ váy, vừa dẫn Ôn Kim Tài vào nhà vừa ríu rít nói: “Tiếc là ngươi không nhìn thấy, khi về ta đã tẩy trang mất tiêu, nếu không còn có thể cho ngươi xem ta son môi nữa, trông xinh đẹp hơn nhiều!”
Tầm mắt của Ôn Kim Tài dừng lại trên đôi môi đóng mở không ngừng của người nọ, màu hồng nhạt nhẹ nhàng, cho dù không dùng son như lời cậu nói cũng đã rất đẹp rồi.
Sắc căng bóng đầy đặn ấy bất giác khiến hắn nhớ đến những quả anh đào phụ thân đã mua từ nơi xa về.
Đặt trong một chiếc bình sứ Thanh Hoa tinh xảo, đỏ tươi to tròn, còn mọng nước vô cùng hấp dẫn.
Chỉ là cuối cùng chúng đều được đưa đến phòng Ôn Dao, hắn chưa bao giờ có cơ hội nếm thử.
“Vậy lần sau ngươi có thể để lại cho ta xem không?” Ôn Kim Tài hỏi.
Khương Ngâm tung tăng xách váy nhảy nhót ở phía trước, vừa nghe xong lời này liền cười khanh khách quay đầu lại, “Bây giờ tóc ta cũng đã gỡ ra rồi, lần sau ta sẽ búi lên, tô son, mặc váy về cho ngươi xem!”
Ôn Kim Tài không hề hỏi đối phương đã đi đâu, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, nếu Khương Ngâm không nói, thì hắn không hỏi.
Đợi đến khi đối phương thật sự muốn kể, hắn đương nhiên sẽ biết.
Vì thế, Ôn Kim Tài chỉ nhìn thiếu niên với ánh mắt vô cùng mong đợi, dường như rất hứng thú với hai chữ “lần sau” cậu hứa. Mà Khương Ngâm quả nhiên rất hài lòng với phản ứng của hắn, bắt đầu hăng hái kể về việc bản thân trang điểm như thế nào.
Mưa đã tạnh, Ôn Kim Tài đặt ô dưới mái hiên.
Bên trong, Khương Ngâm đang í ới gọi hắn vào.
Ôn Kim Tài lập tức đáp lại, rồi vội vàng chạy tới. Trước kia, dù hắn đã đến nhà Khương Ngâm, nhưng chỉ chơi loanh quanh trong sân, đây là lần đầu tiên hắn được vào phòng ngủ của cậu. Ôn Kim Tài không nén nổi sự tò mò và phấn khích, mắt nhìn quanh không ngừng.
Nhà Khương Ngâm sạch sẽ giản dị vô cùng, tất nhiên không thể sánh bằng sự xa hoa của phủ nhà họ Ôn.
Nhưng trong mắt Ôn Kim Tài, nơi này thật sự quá đỗi tốt đẹp. Hắn thà nằm ngủ dưới sàn nhà Khương Ngâm, còn hơn là trở về căn phòng lạnh lẽo như băng đó, nơi chỉ có lẻ loi mỗi mình hắn, còn ở đây thì có người ấy.
Thiếu niên rót cho Ôn Kim Tài một chén trà, sau đó vào phòng thay quần áo.
Khi ra ngoài, cậu thấy tiểu mập mạp đang nhìn nhìn bàn học của mình. Ở trên là giấy bút và một ít sách mà cậu đã chuẩn bị sẵn để tối nay Lâm tú tài đến dạy học.
Khương Ngâm chợt nhớ tới một chuyện, bèn hỏi: “Ngươi có đi học không?”
Đối phương là đại thiếu gia nhà họ Ôn, hẳn là sẽ đi học sớm hơn những người bình thường như cậu.
Ôn Kim Tài giật giật khóe môi, mãi mới nhỏ giọng nói: “Không có.”
Thật ra là có đi học, nhưng mẹ kế của hắn đã lén lút mua chuộc tiên sinh, nên ông ta không hề thích hắn chút nào, luôn luôn tìm mọi cách phạt hắn trong lớp. Các học sinh khác cũng hùa theo chọc ghẹo cười nhạo, trong cặp của hắn cứ thường xuyên xuất hiện những con sâu nhỏ và rác rưởi hôi thối. Họ không chào đón hắn, dần dà hắn cũng không muốn đi nữa.
Khương Ngâm sửng sốt một lúc, không hỏi lý do tại sao, cậu chỉ cười nói: “Vậy để ta dạy cho ngươi.”
“Đúng lúc bác Trần mời về một tiên sinh, đó là tú tài duy nhất trong trấn chúng ta, Lâm tiên sinh. Hắn ta dạy rất giỏi, ta sẽ nghiêm túc nghe giảng, sau đó nói lại cho ngươi nhé!”
“Nhưng ta học dở lắm, ngươi không được chê ta đâu.” Khương Ngâm ra vẻ dữ dằn gằn giọng.
Trong mắt thiếu niên, tiểu mập mạp thật đáng thương, chỉ có thể dựa vào mỗi mình mình mà thôi. Vì thế, cậu lập tức bốc cháy lên ngọn lửa học tập, quyết tâm phải cố gắng học thật tốt để truyền đạt kiến thức lại cho đối phương!
Ôn Kim Tài biết Khương Ngâm đang thương hại mình, nhưng thật ra hắn cảm thấy không có gì quá tệ cả. Mẹ kế luôn lo sợ hắn sẽ tranh giành tài sản với Ôn Dao, nên bà ta mới làm mọi cách gây khó dễ, toan tính đủ điều để hắn không thể đi học được nữa.
Nhưng trên thực tế, hắn cũng hoàn toàn không muốn đến đó. Hắn chán ghét những nơi có Ôn Dao, người em trai luôn cố gắng cướp đoạt mọi thứ của hắn, người em trai sống giả nhân giả nghĩa vô cùng. Chỉ cần nghĩ đến cảnh chung một phòng với đối phương, lòng Ôn Kim Tài đã ghê tởm không chịu nổi.
Ở nhà cũng khá tốt, hắn có thể tự học được. Nhưng nếu bạn tốt cảm thấy hắn đáng thương, muốn chiếu cố thêm cho mình, đương nhiên Ôn Kim Tài sẽ không chối từ.
Vì thế, hắn vui vẻ đồng ý.
Khương Ngâm nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của đối phương, lại lần nữa thầm cảm thán, một đứa trẻ ngốc nghếch như vậy, nếu không có cậu, chẳng biết hắn ta sẽ bị bắt nạt thê thảm đến mức nào nữa. Mặc dù tiểu mập mạp không nói ra, nhưng những vết thương thi thoảng xuất hiện kia cũng đủ để Khương Ngâm biết tình cảnh của Ôn Kim Tài trong nhà không tốt đẹp gì cho cam.
Hai người nhìn nhau cười cười, không hề hay biết bộ dạng của mình đã trở thành thế nào trong lòng đối phương.
Vì buổi tối Khương Ngâm còn phải học, Ôn Kim Tài không muốn làm phiền cậu, thế nên chỉ ngồi thêm một lúc rồi rời đi.
Thiếu niên tiễn tiểu mập mạp ra tận cửa.
- --
Gần về đến Ôn phủ, hắn đột nhiên quay bước, đi đến cửa hàng son phấn gần đó.
Ông chủ cười tươi ra đón tiếp: “Xin hỏi quý khách muốn mua gì ạ?”
Trong đầu Ôn Kim Tài chợt hiện lên một đôi môi ướt át yêu kiều, hắn sờ sờ bạc trong túi, hỏi: “Có son môi cho các cô gái không?”
Ông chủ thoáng đảo mắt qua quần áo trên người đối phương, nghĩ thầm đây là một khách hàng lớn, bèn vô cùng hào hứng giới thiệu: “Những loại này đều là hàng cao cấp của cửa tiệm bọn ta, rất được các cô nương ưa chuộng, ngài xem qua thử đi?”
Ánh mắt Ôn Kim Tài dừng lại ở một màu sắc cực kỳ rực rỡ, “Ta muốn cái này.”
“Được, ta sẽ gói lại cho ngài.”
Ôn Kim Tài ngơ ngác nhìn động tác của ông chủ, thật ra, hắn không thích những màu son đậm thế kia, vì chúng sẽ khiến hắn nhớ đến người mẹ kế giả tạo hai mặt ở nhà. Nữ nhân ác độc ấy rất hay tô môi rực lên như vậy, lúc cười to trông chẳng khác nào một con rắn diêm dúa yên lặng ẩn mình trong góc tối âm u.
Chỉ cần hơi lơ đãng, đối phương sẽ há lớn răng nanh lạnh giá ra, nuốt chửng hắn không chừa một mảnh xương.
Nhưng Khương Ngâm thì khác.
Không hiểu sao, tiểu mập mạp cứ cảm thấy màu son đó sẽ rất đẹp khi nằm trên môi bạn tốt.
Tựa như quả anh đào ngày hè, căng tràn mọng nước, màu sắc rực rỡ.
- --
Ôn Kim Tài đứng đợi trước cửa nhà Khương Ngâm nửa buổi chiều.
Mặc dù hôm Khương Ngâm đưa hắn đi hiệu thuốc, thiếu niên đã dặn rằng hôm sau cậu bận nên hắn đừng đến, nhưng Ôn Kim Tài vẫn không kiềm chế được bản thân. Hắn chỉ muốn nhìn thấy đối phương một chút thôi, Ôn Kim Tài nghĩ thầm, chỉ vậy thôi, hắn sẽ không làm phiền cậu ấy.
Nhưng khi đến nơi mới phát hiện người nọ không có ở nhà.
Lúc ấy, trời đang đổ mưa rả rích, cây cối xung quanh bị mưa dập gió xô, lay động liên tục, Ôn Kim Tài cầm ô đứng trước cửa nhà Khương Ngâm.
Khương Ngâm đi đâu rồi nhỉ?
Ôn Kim Tài suy tư mãi cũng không nghĩ ra một địa điểm nào. Hắn có chút buồn bã, thiếu niên nọ không giống mình, đối phương rất được mọi người yêu quý, dù có đi đến đâu cũng sẽ có kẻ tranh nhau muốn bắt chuyện với cậu.
Giá mà Khương Ngâm chỉ có mình mình là bạn thì tốt biết mấy.
Suy nghĩ này vừa hiện lên, Ôn Kim Tài lập tức tát mình một cái, Khương Ngâm đối xử tốt với hắn như vậy, sao hắn sao lại có thể ích kỷ đến thế?
Điều hắn cần làm chính là bảo vệ Khương Ngâm.
Để người bạn tốt của mình luôn luôn vui vẻ hạnh phúc, vô lo vô nghĩ, tất cả mọi người sẽ nâng niu cậu trong lòng bàn tay.
Hạt mưa mỗi lúc mỗi to hơn, Ôn Kim Tài bắt đầu cảm thấy lo lắng, Khương Ngâm đi đâu vậy? Cậu có mang ô không? Lỡ như bị ướt thì sao?
Hoàng hôn dần dần nhuộm lên nơi chân trời, những đám mây đen âm u nặng trĩu cứ như sắp đổ xuống.
Ngay lúc hai chân Ôn Kim Tài gần như tê cứng vì đứng quá lâu, hắn bỗng nghe thấy tiếng bước chân chạy lại cách đó không xa.
Chắc chắn là Khương Ngâm đã về!
Ôn Kim Tài cực kỳ kích động, theo phản xạ nở một nụ cười thật tươi, ngẩng đầu lên nhìn, “Khương ——”
Miệng hắn vẫn còn mở to, nhưng từ cuối cùng cứ thế nghẹn lại trong cuống họng, mãi không thể thốt thành lời.
Tóc đen môi đỏ, trâm cài lung lay sắp rơi ra ngoài, “thiếu nữ” xách váy xanh vội vàng chạy đến, vẻ hoảng hốt và ngơ ngác hoàn hảo phản chiếu lên con ngươi Ôn Kim Tài.
Khoảnh khắc hai người đối diện nhau, nét mặt “thiếu nữ” tức khắc trở nên tái nhợt.
Đồng tử của hắn dừng lại trên đôi mắt đong đầy sợ hãi kia một lát, rồi chậm rãi rơi xuống ngón tay đang khẩn trương siết chặt lấy mép váy đến ửng hồng cả lên, Ôn Kim Tài chớp mi, cẩn thận nở một nụ cười.
“Khương Ngâm, ngươi mặc thế này thật xinh đẹp…”
Còn đẹp hơn cả những cô nương thoa phấn cài hoa trong trấn.
Khương Ngâm cứng đờ xách váy, mặt lúc xanh lúc đỏ, cậu chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ bị đối phương bắt gặp trong tình huống như thế này. Ngay lập tức, hàng loạt cảm xúc điên cuồng ập đến, lo lắng, bất an, sợ sệt. Vành mắt thiếu niên dần đỏ lên, ngón tay khẩn trương nhéo chặt vào da thịt, tựa như đang chờ đợi “sự phán xét” của người đối diện.
Cậu cứ ngỡ rằng đó sẽ là sự ghét bỏ, nhưng lại thấy Ôn Tiểu Bảo sững sờ thật lâu rồi thốt ra câu nói kia.
Khương Ngâm dở khóc dở cười, cậu lau nước mắt, “Còn phải đợi ngươi khen sao?”
“Ta đẹp nhất trấn Tiểu Hà này rồi!”
Lúc nãy, Ôn Kim Tài thấy thiếu niên đỏ mắt như sắp khóc, trong lòng hắn vô cùng hoảng loạn, tưởng rằng mình đã nói điều gì không tốt. Nhìn Khương Ngâm cuối cùng cũng mỉm cười, hắn mới yên tâm thở phào. Hắn nhìn chằm chằm đối phương, nghiêm túc nói từng chữ từng chữ một.
“Khương Ngâm là người đẹp nhất mà ta từng gặp.”
Mặc đồ nam đẹp, mặc váy cũng đẹp, không ai có thể sánh bằng thiếu niên nọ trong lòng mình.
Tiểu mập mạp nhủ thầm, đôi mắt cong cong.
Khương Ngâm thấy hắn thật sự nghĩ vậy, không hề có phản ứng kỳ lạ gì khi bắt gặp cậu mặc váy, lòng vừa xấu hổ vừa có chút tự hào. Cậu hơi nhếch môi, lông mày nhướng lên không giấu nổi vẻ khoái chí. Thiếu niên khẽ nâng váy xoay một vòng, sắc xanh lam dần dần mở ra từng lớp từng lớp, cứ như một chiếc lá sen khổng lồ, làm những đóa hoa trắng tinh được thêu bên trên rực rỡ nở rộ.
“Đẹp chứ?” Khương Ngâm vô cùng đắc ý hỏi.
Cậu đã quan sát rất kỹ rồi, trong tất cả các cô nương ở Quỳnh Hoa Lâu, chỉ có cậu mặc chiếc váy này là có thân hình đẹp nhất.
Bộ ngực căng tròn, vòng eo thon thả, lúc vặn người còn toát lên vẻ quyến rũ cực kỳ.
Mặc dù đó chỉ là màn thầu nhét vào.
Khuôn mặt Ôn Kim Tài vốn trắng trẻo phúng phính, mỗi khi mỉm cười thì đôi mắt híp lại thành một đường chỉ, nhưng giờ đây bên trong vẫn đong đầy sự dịu dàng dung túng, hắn nhìn Khương Ngâm, hết sức nghiêm túc trả lời: “Đẹp lắm.”
Thiếu niên vỗ vỗ váy, vừa dẫn Ôn Kim Tài vào nhà vừa ríu rít nói: “Tiếc là ngươi không nhìn thấy, khi về ta đã tẩy trang mất tiêu, nếu không còn có thể cho ngươi xem ta son môi nữa, trông xinh đẹp hơn nhiều!”
Tầm mắt của Ôn Kim Tài dừng lại trên đôi môi đóng mở không ngừng của người nọ, màu hồng nhạt nhẹ nhàng, cho dù không dùng son như lời cậu nói cũng đã rất đẹp rồi.
Sắc căng bóng đầy đặn ấy bất giác khiến hắn nhớ đến những quả anh đào phụ thân đã mua từ nơi xa về.
Đặt trong một chiếc bình sứ Thanh Hoa tinh xảo, đỏ tươi to tròn, còn mọng nước vô cùng hấp dẫn.
Chỉ là cuối cùng chúng đều được đưa đến phòng Ôn Dao, hắn chưa bao giờ có cơ hội nếm thử.
“Vậy lần sau ngươi có thể để lại cho ta xem không?” Ôn Kim Tài hỏi.
Khương Ngâm tung tăng xách váy nhảy nhót ở phía trước, vừa nghe xong lời này liền cười khanh khách quay đầu lại, “Bây giờ tóc ta cũng đã gỡ ra rồi, lần sau ta sẽ búi lên, tô son, mặc váy về cho ngươi xem!”
Ôn Kim Tài không hề hỏi đối phương đã đi đâu, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, nếu Khương Ngâm không nói, thì hắn không hỏi.
Đợi đến khi đối phương thật sự muốn kể, hắn đương nhiên sẽ biết.
Vì thế, Ôn Kim Tài chỉ nhìn thiếu niên với ánh mắt vô cùng mong đợi, dường như rất hứng thú với hai chữ “lần sau” cậu hứa. Mà Khương Ngâm quả nhiên rất hài lòng với phản ứng của hắn, bắt đầu hăng hái kể về việc bản thân trang điểm như thế nào.
Mưa đã tạnh, Ôn Kim Tài đặt ô dưới mái hiên.
Bên trong, Khương Ngâm đang í ới gọi hắn vào.
Ôn Kim Tài lập tức đáp lại, rồi vội vàng chạy tới. Trước kia, dù hắn đã đến nhà Khương Ngâm, nhưng chỉ chơi loanh quanh trong sân, đây là lần đầu tiên hắn được vào phòng ngủ của cậu. Ôn Kim Tài không nén nổi sự tò mò và phấn khích, mắt nhìn quanh không ngừng.
Nhà Khương Ngâm sạch sẽ giản dị vô cùng, tất nhiên không thể sánh bằng sự xa hoa của phủ nhà họ Ôn.
Nhưng trong mắt Ôn Kim Tài, nơi này thật sự quá đỗi tốt đẹp. Hắn thà nằm ngủ dưới sàn nhà Khương Ngâm, còn hơn là trở về căn phòng lạnh lẽo như băng đó, nơi chỉ có lẻ loi mỗi mình hắn, còn ở đây thì có người ấy.
Thiếu niên rót cho Ôn Kim Tài một chén trà, sau đó vào phòng thay quần áo.
Khi ra ngoài, cậu thấy tiểu mập mạp đang nhìn nhìn bàn học của mình. Ở trên là giấy bút và một ít sách mà cậu đã chuẩn bị sẵn để tối nay Lâm tú tài đến dạy học.
Khương Ngâm chợt nhớ tới một chuyện, bèn hỏi: “Ngươi có đi học không?”
Đối phương là đại thiếu gia nhà họ Ôn, hẳn là sẽ đi học sớm hơn những người bình thường như cậu.
Ôn Kim Tài giật giật khóe môi, mãi mới nhỏ giọng nói: “Không có.”
Thật ra là có đi học, nhưng mẹ kế của hắn đã lén lút mua chuộc tiên sinh, nên ông ta không hề thích hắn chút nào, luôn luôn tìm mọi cách phạt hắn trong lớp. Các học sinh khác cũng hùa theo chọc ghẹo cười nhạo, trong cặp của hắn cứ thường xuyên xuất hiện những con sâu nhỏ và rác rưởi hôi thối. Họ không chào đón hắn, dần dà hắn cũng không muốn đi nữa.
Khương Ngâm sửng sốt một lúc, không hỏi lý do tại sao, cậu chỉ cười nói: “Vậy để ta dạy cho ngươi.”
“Đúng lúc bác Trần mời về một tiên sinh, đó là tú tài duy nhất trong trấn chúng ta, Lâm tiên sinh. Hắn ta dạy rất giỏi, ta sẽ nghiêm túc nghe giảng, sau đó nói lại cho ngươi nhé!”
“Nhưng ta học dở lắm, ngươi không được chê ta đâu.” Khương Ngâm ra vẻ dữ dằn gằn giọng.
Trong mắt thiếu niên, tiểu mập mạp thật đáng thương, chỉ có thể dựa vào mỗi mình mình mà thôi. Vì thế, cậu lập tức bốc cháy lên ngọn lửa học tập, quyết tâm phải cố gắng học thật tốt để truyền đạt kiến thức lại cho đối phương!
Ôn Kim Tài biết Khương Ngâm đang thương hại mình, nhưng thật ra hắn cảm thấy không có gì quá tệ cả. Mẹ kế luôn lo sợ hắn sẽ tranh giành tài sản với Ôn Dao, nên bà ta mới làm mọi cách gây khó dễ, toan tính đủ điều để hắn không thể đi học được nữa.
Nhưng trên thực tế, hắn cũng hoàn toàn không muốn đến đó. Hắn chán ghét những nơi có Ôn Dao, người em trai luôn cố gắng cướp đoạt mọi thứ của hắn, người em trai sống giả nhân giả nghĩa vô cùng. Chỉ cần nghĩ đến cảnh chung một phòng với đối phương, lòng Ôn Kim Tài đã ghê tởm không chịu nổi.
Ở nhà cũng khá tốt, hắn có thể tự học được. Nhưng nếu bạn tốt cảm thấy hắn đáng thương, muốn chiếu cố thêm cho mình, đương nhiên Ôn Kim Tài sẽ không chối từ.
Vì thế, hắn vui vẻ đồng ý.
Khương Ngâm nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của đối phương, lại lần nữa thầm cảm thán, một đứa trẻ ngốc nghếch như vậy, nếu không có cậu, chẳng biết hắn ta sẽ bị bắt nạt thê thảm đến mức nào nữa. Mặc dù tiểu mập mạp không nói ra, nhưng những vết thương thi thoảng xuất hiện kia cũng đủ để Khương Ngâm biết tình cảnh của Ôn Kim Tài trong nhà không tốt đẹp gì cho cam.
Hai người nhìn nhau cười cười, không hề hay biết bộ dạng của mình đã trở thành thế nào trong lòng đối phương.
Vì buổi tối Khương Ngâm còn phải học, Ôn Kim Tài không muốn làm phiền cậu, thế nên chỉ ngồi thêm một lúc rồi rời đi.
Thiếu niên tiễn tiểu mập mạp ra tận cửa.
- --
Gần về đến Ôn phủ, hắn đột nhiên quay bước, đi đến cửa hàng son phấn gần đó.
Ông chủ cười tươi ra đón tiếp: “Xin hỏi quý khách muốn mua gì ạ?”
Trong đầu Ôn Kim Tài chợt hiện lên một đôi môi ướt át yêu kiều, hắn sờ sờ bạc trong túi, hỏi: “Có son môi cho các cô gái không?”
Ông chủ thoáng đảo mắt qua quần áo trên người đối phương, nghĩ thầm đây là một khách hàng lớn, bèn vô cùng hào hứng giới thiệu: “Những loại này đều là hàng cao cấp của cửa tiệm bọn ta, rất được các cô nương ưa chuộng, ngài xem qua thử đi?”
Ánh mắt Ôn Kim Tài dừng lại ở một màu sắc cực kỳ rực rỡ, “Ta muốn cái này.”
“Được, ta sẽ gói lại cho ngài.”
Ôn Kim Tài ngơ ngác nhìn động tác của ông chủ, thật ra, hắn không thích những màu son đậm thế kia, vì chúng sẽ khiến hắn nhớ đến người mẹ kế giả tạo hai mặt ở nhà. Nữ nhân ác độc ấy rất hay tô môi rực lên như vậy, lúc cười to trông chẳng khác nào một con rắn diêm dúa yên lặng ẩn mình trong góc tối âm u.
Chỉ cần hơi lơ đãng, đối phương sẽ há lớn răng nanh lạnh giá ra, nuốt chửng hắn không chừa một mảnh xương.
Nhưng Khương Ngâm thì khác.
Không hiểu sao, tiểu mập mạp cứ cảm thấy màu son đó sẽ rất đẹp khi nằm trên môi bạn tốt.
Tựa như quả anh đào ngày hè, căng tràn mọng nước, màu sắc rực rỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất