Ta Mang Thai Nhãi Con Của Quyền Thần
Chương 27: Hoa nương
Mành xe lay động, gương mặt thiếu niên ở trong không gian trắng nõn như phát sáng, lông mi rũ xuống, cào vào đầu quả tim y.
Cố Ánh Liễu ôm Dung Nhứ, chỉ cảm thấy thích thế nào cũng không đủ.
Y nhìn chuỗi ngọc bồ đề trên tay thiếu niên, "Trung gian không có trạm dịch, không thể thay xe ngựa."
Dung Nhứ ngoan ngoãn mà ngồi trên đùi thanh niên.
Thanh niên cách cậu thật gần, hương xương bồ hoàn toàn bao vây lấy cậu ở bên trong, cánh tay ôm cậu vẫn còn run.
"Ánh Liễu, đừng sợ hãi, ta ở đây mà." Dung Nhứ đè lại ngón tay đang run rẩy của thanh niên.
Lúc trước cậu chưa bao giờ đặt mình trong hoàn cảnh của Cố Ánh Liễu để tìm hiểu vấn đề, chỉ coi tất cả nhân vật trong 《 Dâm loạn bệnh mỹ nhân 》là NPC, được tác giả trao cho hoàn cảnh và tính cách, hoàn toàn không nghĩ đến tình cảm của họ kỳ thật cũng là bị cốt truyện thúc đẩy.
Trong nguyên tác kia, Cố Ánh Liễu đã chịu đựng ba tên công kia xâm chiếm như thế nào?
Cốt truyện chỉ miêu tả tâm lý và tình cảm của Cố Ánh Liễu rất sơ sài, đại đa số đều là y một bộ tư thái không thể trèo cao, như thần phật cao cao tại thượng tọa ở miếu đường.
Chỉ có lúc lâm vào tình dục, mới đọa nhập phàm trần một lúc ngắn ngủi, do ba công chính cày cấy trên người y.
Cố Ánh Liễu suy yếu cười cười, gương mặt chôn vào đầu vai thiếu niên, hương liệu trong xe ngựa thật kích thích, "Tiểu Nhứ Nhi, lộ trình đến Hà quận còn hai ngày hai đêm, ngươi ngủ trước đi."
Dung Nhứ ôm cổ Cố Ánh Liễu, lời thanh niên nói như có ma lực thần kỳ, rất nhanh đôi mắt cậu đã nhắm chặt không mở ra được.
"Đánh xe chậm một chút." Cố Ánh Liễu phân phó xa phu nói.
"Rõ, đại nhân." Xa phu thả chậm tốc độ.
Thanh niên lặp lại trò cũ, cởi bỏ áo ngoài của thiếu niên, vươn đầu lưỡi liếm láp hết sống lưng thiếu niên, dấu hôn dồn dập hôm trước còn chưa tan đã lại bị mút đè lên.
Chỉ qua mấy tức, thiếu niên đã trần như nhộng, mềm mại dựa vào lồng ngực thanh niên.
Cố Ánh Liễu kéo chặt mành xe, ngón tay xoa bóp mông thiếu niên, thịt mềm trắng trẻo tự động tách ra, lộ ra khe thịt, thảm xe màu đen như tôn lên đôi chân trắng ngần của thiếu niên.
Thanh niên ôm thiếu niên vào trong ngực như ôm trẻ con, khóa chặt cậu ngồi trên đùi mình.
Dã thú trong tù gào rống, muốn đánh gãy hai chân thiếu niên, để cậu vĩnh viễn bị buộc vào y.
Cố Ánh Liễu tự giễu cười cười, phỏng chừng thiếu niên sẽ còn khóc lóc mà xoa đầu y, cảm thấy đó là do cậu sai, cậu không chiếu cố y tốt.
Y căn bản chẳng phải Ánh Liễu đáng thương bất lực trong mắt thiếu niên, dòng máu chảy trong người y là dòng máu dơ bẩn, cùng với sự độc chiếm điên cuồng.
Cố Vạn Sinh cầm tù mẫu thân y ở hậu viện mấy chục năm, đến tận khi bà chết vẫn không buông tha, muốn hồi sinh lại mẫu thân.
Mẫu thân y vốn bị ép đến mức tự sát, cặp mắt sáng ngời kia dần dần ảm đạm, mất hết hy vọng, cũng mất hết thần thái.
Y tưởng rằng mình có thể chống lại được cái huyết thống gông cùm xiềng xích này, nhưng y vẫn thua, thua trong đôi mắt vào đêm mưa ở Sùng Dao Điện.
Cố Ánh Liễu không thể xác định được mình sẽ mất khống chế khi nào, y cũng không muốn có một hài tử bước lên vết xe đổ của y.
Y vốn tưởng rằng Dung Nhứ là nam hài, sẽ không sầu lo đến vậy, nhưng Dung Nhứ lại là người song tính.
Y và Tiểu Nhứ Nhi có hài tử, những lời này như có ma lực hấp dẫn y đút ngón tay vào lỗ lồn bé nhỏ của Dung Nhứ, hẹp, nhỏ, có thể chứa đựng của y, hợp hai làm một.
"Ha......"
Cố Ánh Liễu thở dài một hơi, bế thiếu niên lên, ngón tay đặt trước dũng động trơn trượt thọc vào rút ra, chỉ trong chốc lát trên tay đã tràn đầy nước dâm ngai ngái.
Thiếu niên đang ngủ mơ bất mãn mà ưm ưm một tiếng, ôm chặt lấy y, giống y hệt một trăm ngày đêm ở Sùng Dao Điện.
Thanh niên hôn lên gương mặt thiếu niên, rút ngón tay ướt dầm dề ra, lại làm tiếp, y không chắc mình sẽ làm ra những gì.
"Ánh Liễu......"
Cố Ánh Liễu đang ôm lấy thiếu niên đột nhiên ngừng thở, trong đầu chạy qua mấy chục lời giải thích.
Ai ngờ thiếu niên chỉ vô thức lẩm bẩm, còn túm ngón tay của Cố Ánh Liễu dí thẳng vào lồn non.
"Đừng câu dẫn ta." Cố Ánh Liễu mổ lên má phúng phính của thiếu niên, như nhận mệnh mà đút ngón tay thẳng vào dâm huyệt của thiếu niên.
Lỗ lồn đói khát chảy ra dâm thủy nhớp nhớp như mật hoa, tiếng nước òm ọp quanh quẩn trong thùng xe, đến tận khi lỗ nhỏ phun ra một đợt âm tinh, thiếu niên mới như vừa lòng mà nhả ngón tay Cố Ánh Liễu ra.
Cố Ánh Liễu bất đắc dĩ mà xoa xoa mông thiếu niên, lau rửa sạch sẽ cho cậu.
"Đại nhân, đã đến trạm dịch huyện Tào Dương, có thể xuống dưới." Xa phu nhảy xuống xe ngựa, cung cung kính kính mà nói.
Cố Ánh Liễu ôm thiếu niên đã ngủ say lên, không thỏa mãn mà hôn lên đôi môi cậu, mới chậm rãi xuống xe ngựa.
Đi đi dừng dừng tận bốn ngày mới đến Hà quận.
Cố Ánh Liễu mới tới Hà quận, liền có quan viên tiến lên nghênh đón.
"Đã đợi đại nhân lâu ngày, thần ngày đêm ngóng trông đại nhân có thể tới giải quyết chuyện lũ lụt Hoàng Hà." Mã huyện quan đứng đầu nói.
Cố Ánh Liễu nắm tay Dung Nhứ, "Trị thủy vốn là bổn phận của ta, không cần đa lễ."
Mã huyện quan dời mắt, hắn liếc mắt một cái đã thấy Cố Ánh Liễu đối xử với Dung Nhứ khác lạ, không hề giống thái độ của chủ tử với gã sai vặt, người lại càng giống với luyến đồng được sủng ái.
Hắn đã sớm nghe nói ở kinh đô Cố Ánh Liễu được Bệ hạ thánh sủng, không ngờ y lại dám trắng trợn táo bạo mang theo tình nhân đến trị thủy.
Chỉ sợ trị thủy là giả, tới du ngoạn hưởng lạc mới là thật.
Đều là nam nhân, ai chả như nhau.
Hầu hạ Bệ hạ bị khinh bỉ, có không hài lòng vẫn phải nghẹn tức chịu đựng, nào có giống khi ở bên luyến đồng ngây thơ, đùa nghịch thế nào chả được.
Mã huyện quan cười mỉa, "Đêm nay ta chờ ở Bích Tủ lâu, đã an bài phong yến cho đại nhân, mong đại nhân cho hãnh diện."
Cố Ánh Liễu mỉm cười, "Hạ quan trước tiên cảm tạ các vị đại nhân chiêu đãi."
Cũng không nói rốt cuộc có đi hay không.
Mã huyện quan đưa thiệp mời, hàn huyên một hồi đứng dậy cáo từ.
Cố Ánh Liễu tiếp nhận, cúi đầu tha thiết hỏi thiếu niên trong lòng ngực, "Hôm nay có muốn đi ra ngoài chơi không?"
Dung Nhứ lắc lắc đầu, cậu bị say xe đến mê mang, đầu hôn hôn trầm trầm.
Cố Ánh Liễu nhéo thiệp mời, sắp xếp tốt cho thiếu niên, buổi tối xuất phát đi Bích Tủ lâu.
Hà quận huyện thành, Bích Tủ lâu không phải tửu lầu tiệm cơm, mà là một lầu xanh.
Nam nhân chỉ thích mỹ nhân tài bảo, Mã huyện lệnh luôn dùng loại phương pháp này để đối phó quan thị sát đến Hà quận.
Cố Ánh Liễu hảo nam phong, hoa khôi không dùng được, chọn người trong nam phong quán.
Bích Tủ lâu.
Màn đêm còn chưa buông xuống, trong lâu cũng đã bật lửa đèn dầu.
Cô nương cười duyên đứng trên hành lang lầu hai phe phẩy khăn tay, cười đùa thành một đoàn.
Cố Ánh Liễu cong khóe miệng, đi theo Mã huyện lệnh lên lầu.
Trên ghế lô đã sớm ngồi chật cả người, ca nữ đàn tỳ bà, như cười như khóc.
Rượu quá ba tuần, tất cả vũ nữ mưu toan muốn ghé sát đều bị Cố Ánh Liễu tránh thoát.
Mã huyện lệnh nhìn bộ dáng Cố Ánh Liễu, liền biết y đích thực thích đực, phất tay cho vũ nữ thức thời một chút, đừng ngoe nguẩy trước mặt Cố Ánh Liễu.
Nhưng luôn có người không có mắt, nhìn Cố Ánh Liễu bộ dáng tuấn tú, lại là viên chức, cho không cũng là nguyện ý.
"Ca ca tốt, nô gia rót rượu cho ngài." Bạch Nga tự hào với mỹ mạo, ăn vạ bên người Cố Ánh Liễu không chịu đi.
Mười dặm bát phương quanh đây, ai cũng biết nàng ta mỹ mạo, phàm là bước vào Bích Tủ lâu, không ai là không quỳ gối trước váy thạch lựu của nàng ta.
Cố Ánh Liễu nhìn cô nàng còn non nớt, thoạt nhìn chắc chỉ mới đầu hai mươi, biết ngay mấy trò của nàng ta.
Mã huyện lệnh biết bản lĩnh của Bạch Nga, mở một con mắt nhắm một con mắt.
Ăn uống linh đình, xa hoa truỵ lạc.
"Nô gia kính ngài." Bạch Nga cười đến yêu mị, trực tiếp hắt rượu lên sa y của mình.
Không khí quanh ghế lô nháy mắt đình trệ, đang là nhập hạ, nữ tử lại làm nghề xướng kĩ, sa y chỉ có hai tầng mỏng manh, dính chặt vào đôi vú trắng nõn no đủ, quầng vú được bảo dưỡng tốt còn ngẩng cao.
Đáy mắt Cố Ánh Liễu vẫn không nửa điểm gợn sóng, "Vị cô nương này làm dơ xiêm y rồi, vẫn nên đi xuống đổi một bộ khác, tránh cảm lạnh."
Bạch Nga sững sờ ở tại chỗ, nàng còn chưa gặp qua ai uống rượu rồi mà còn để nàng đi thay quần áo, chẳng lẽ không nên ấn nàng vào trong lồng ngực rồi suồng sã sao?
Thanh niên trước mặt tướng mạo đoan chính, sợ là đầu hỏng, chỗ đó không đứng dậy được.
Nàng phẫn hận mà trừng mắt nhìn mắt Cố Ánh Liễu, phất tay áo cáo lui.
Mã huyện lệnh tươi cười, rót rượu cho Cố Ánh Liễu, "Tiểu cô nương không hiểu chuyện, đại nhân, chuyện Hà tin......"
Cố Ánh Liễu mỉm cười, "Không nói chuyện công sự."
"Được, được, không nói chuyện công sự...... Không nói chuyện công sự......" Mã huyện lệnh không nghĩ ra Cố Ánh Liễu có ý tưởng gì, chỉ cho là vỗ mông ngựa ở trên chân ngựa, ngày mai lại tìm tiếp cho Cố Ánh Liễu một quan nhân.
Cố Ánh Liễu cười ha ha, cự tuyệt đề nghị phái người đưa y trở về của Mã huyện lệnh, uống xong rượu liền theo đường phố đi về.
Trên đường phố đầy sao trên trời, con đường hai bên truyền đến tiếng khóc nỉ non của hài tử cùng tiếng cha mẹ gào mắng.
Ánh đèn nhu hoà xuyên qua kẹt cửa, rơi xuống mặt đất lát gạch.
Khi y đến dịch quán, từ xa đã thấy một thiếu niên nho nhỏ đang ôm chân ngồi trên ngạch cửa, trong tay còn cầm theo một ngọn đèn, mũi chân dẫm lên bóng mình tự chơi.
Đầu ngón tay Cố Ánh Liễu lại run rẩy.
Bầu trời mùa hạ đầy sao, quần áo thiếu niên được mạ lên một lớp ngân quang nhợt nhạt, bĩu môi không biết đang lẩm bẩm cái gì.
Y chậm rãi tới gần, sợ hết thảy đều là cảnh trong mơ của y.
Chờ y lặng yên không một tiếng động tới gần thiếu niên, chặn ngang bế thiếu niên của y lên.
"A!" Dung Nhứ bị hoảng sợ, chờ thấy rõ là Cố Ánh Liễu sau, ôm cổ thanh niên, "Ánh Liễu, ngươi cuối cùng đã về rồi."
"Đợi lâu chưa?" Cố Ánh Liễu ôm cậu về phòng.
Dung Nhứ ngửi hương vị trên người thanh niên, hương xương bồ mát lạnh bị mùi rượu cùng son phấn bao trùm, không dễ ngửi tí nào, "Không lâu."
Thiếu niên thanh âm rầu rĩ.
"Lần sau ta chắc chắn sẽ về sớm một chút, đừng nóng giận, nhé?" Cố Ánh Liễu nhẹ giọng dỗ, ngữ khí ôn nhu đến véo ra nước, làm gì hững hờ như ở Bích Tủ lâu.
Dung Nhứ quay mặt đi, cọ cọ vào cổ thanh niên, "Ngươi đi tắm đi."
"Được." Cố Ánh Liễu buông Dung Nhứ, quỳ gối trước người cậu cởi giày.
Dung Nhứ mỗi lần đều không lay chuyển được Cố Ánh Liễu, chỉ có thể tùy ý y, giày vớ đều bị cởi ra, thanh niên ôm gót chân cậu, đặt trên giường, đắp chăn đàng hoàng cho cậu.
Thiếu niên nhìn bóng dáng thanh niên đóng cửa rời đi, trong lòng buồn đến hoảng hốt.
Cậu nghe gã sai vặt ở trạm dịch nói, Bích Tủ lâu là lầu xanh nổi danh ở Hà quận, Cố Ánh Liễu toàn thân dính mùi son phấn, có phải đã ngủ với hoa nương ở đó không.
Dung Nhứ càng nghĩ càng ủy khuất, cậu lại không biết mình đang ủy khuất cái gì, dù sao cũng rất ủy khuất.
Cậu hừ một tiếng, dải chăn gấm ra, một mình lăn một vòng cuốn hết chăn, lăn vào tận trong giường.
Dung Nhứ nghĩ thầm, lạnh chết y, xem y còn đi tìm hoa nương được không.
______
Cố Ánh Liễu ôm Dung Nhứ, chỉ cảm thấy thích thế nào cũng không đủ.
Y nhìn chuỗi ngọc bồ đề trên tay thiếu niên, "Trung gian không có trạm dịch, không thể thay xe ngựa."
Dung Nhứ ngoan ngoãn mà ngồi trên đùi thanh niên.
Thanh niên cách cậu thật gần, hương xương bồ hoàn toàn bao vây lấy cậu ở bên trong, cánh tay ôm cậu vẫn còn run.
"Ánh Liễu, đừng sợ hãi, ta ở đây mà." Dung Nhứ đè lại ngón tay đang run rẩy của thanh niên.
Lúc trước cậu chưa bao giờ đặt mình trong hoàn cảnh của Cố Ánh Liễu để tìm hiểu vấn đề, chỉ coi tất cả nhân vật trong 《 Dâm loạn bệnh mỹ nhân 》là NPC, được tác giả trao cho hoàn cảnh và tính cách, hoàn toàn không nghĩ đến tình cảm của họ kỳ thật cũng là bị cốt truyện thúc đẩy.
Trong nguyên tác kia, Cố Ánh Liễu đã chịu đựng ba tên công kia xâm chiếm như thế nào?
Cốt truyện chỉ miêu tả tâm lý và tình cảm của Cố Ánh Liễu rất sơ sài, đại đa số đều là y một bộ tư thái không thể trèo cao, như thần phật cao cao tại thượng tọa ở miếu đường.
Chỉ có lúc lâm vào tình dục, mới đọa nhập phàm trần một lúc ngắn ngủi, do ba công chính cày cấy trên người y.
Cố Ánh Liễu suy yếu cười cười, gương mặt chôn vào đầu vai thiếu niên, hương liệu trong xe ngựa thật kích thích, "Tiểu Nhứ Nhi, lộ trình đến Hà quận còn hai ngày hai đêm, ngươi ngủ trước đi."
Dung Nhứ ôm cổ Cố Ánh Liễu, lời thanh niên nói như có ma lực thần kỳ, rất nhanh đôi mắt cậu đã nhắm chặt không mở ra được.
"Đánh xe chậm một chút." Cố Ánh Liễu phân phó xa phu nói.
"Rõ, đại nhân." Xa phu thả chậm tốc độ.
Thanh niên lặp lại trò cũ, cởi bỏ áo ngoài của thiếu niên, vươn đầu lưỡi liếm láp hết sống lưng thiếu niên, dấu hôn dồn dập hôm trước còn chưa tan đã lại bị mút đè lên.
Chỉ qua mấy tức, thiếu niên đã trần như nhộng, mềm mại dựa vào lồng ngực thanh niên.
Cố Ánh Liễu kéo chặt mành xe, ngón tay xoa bóp mông thiếu niên, thịt mềm trắng trẻo tự động tách ra, lộ ra khe thịt, thảm xe màu đen như tôn lên đôi chân trắng ngần của thiếu niên.
Thanh niên ôm thiếu niên vào trong ngực như ôm trẻ con, khóa chặt cậu ngồi trên đùi mình.
Dã thú trong tù gào rống, muốn đánh gãy hai chân thiếu niên, để cậu vĩnh viễn bị buộc vào y.
Cố Ánh Liễu tự giễu cười cười, phỏng chừng thiếu niên sẽ còn khóc lóc mà xoa đầu y, cảm thấy đó là do cậu sai, cậu không chiếu cố y tốt.
Y căn bản chẳng phải Ánh Liễu đáng thương bất lực trong mắt thiếu niên, dòng máu chảy trong người y là dòng máu dơ bẩn, cùng với sự độc chiếm điên cuồng.
Cố Vạn Sinh cầm tù mẫu thân y ở hậu viện mấy chục năm, đến tận khi bà chết vẫn không buông tha, muốn hồi sinh lại mẫu thân.
Mẫu thân y vốn bị ép đến mức tự sát, cặp mắt sáng ngời kia dần dần ảm đạm, mất hết hy vọng, cũng mất hết thần thái.
Y tưởng rằng mình có thể chống lại được cái huyết thống gông cùm xiềng xích này, nhưng y vẫn thua, thua trong đôi mắt vào đêm mưa ở Sùng Dao Điện.
Cố Ánh Liễu không thể xác định được mình sẽ mất khống chế khi nào, y cũng không muốn có một hài tử bước lên vết xe đổ của y.
Y vốn tưởng rằng Dung Nhứ là nam hài, sẽ không sầu lo đến vậy, nhưng Dung Nhứ lại là người song tính.
Y và Tiểu Nhứ Nhi có hài tử, những lời này như có ma lực hấp dẫn y đút ngón tay vào lỗ lồn bé nhỏ của Dung Nhứ, hẹp, nhỏ, có thể chứa đựng của y, hợp hai làm một.
"Ha......"
Cố Ánh Liễu thở dài một hơi, bế thiếu niên lên, ngón tay đặt trước dũng động trơn trượt thọc vào rút ra, chỉ trong chốc lát trên tay đã tràn đầy nước dâm ngai ngái.
Thiếu niên đang ngủ mơ bất mãn mà ưm ưm một tiếng, ôm chặt lấy y, giống y hệt một trăm ngày đêm ở Sùng Dao Điện.
Thanh niên hôn lên gương mặt thiếu niên, rút ngón tay ướt dầm dề ra, lại làm tiếp, y không chắc mình sẽ làm ra những gì.
"Ánh Liễu......"
Cố Ánh Liễu đang ôm lấy thiếu niên đột nhiên ngừng thở, trong đầu chạy qua mấy chục lời giải thích.
Ai ngờ thiếu niên chỉ vô thức lẩm bẩm, còn túm ngón tay của Cố Ánh Liễu dí thẳng vào lồn non.
"Đừng câu dẫn ta." Cố Ánh Liễu mổ lên má phúng phính của thiếu niên, như nhận mệnh mà đút ngón tay thẳng vào dâm huyệt của thiếu niên.
Lỗ lồn đói khát chảy ra dâm thủy nhớp nhớp như mật hoa, tiếng nước òm ọp quanh quẩn trong thùng xe, đến tận khi lỗ nhỏ phun ra một đợt âm tinh, thiếu niên mới như vừa lòng mà nhả ngón tay Cố Ánh Liễu ra.
Cố Ánh Liễu bất đắc dĩ mà xoa xoa mông thiếu niên, lau rửa sạch sẽ cho cậu.
"Đại nhân, đã đến trạm dịch huyện Tào Dương, có thể xuống dưới." Xa phu nhảy xuống xe ngựa, cung cung kính kính mà nói.
Cố Ánh Liễu ôm thiếu niên đã ngủ say lên, không thỏa mãn mà hôn lên đôi môi cậu, mới chậm rãi xuống xe ngựa.
Đi đi dừng dừng tận bốn ngày mới đến Hà quận.
Cố Ánh Liễu mới tới Hà quận, liền có quan viên tiến lên nghênh đón.
"Đã đợi đại nhân lâu ngày, thần ngày đêm ngóng trông đại nhân có thể tới giải quyết chuyện lũ lụt Hoàng Hà." Mã huyện quan đứng đầu nói.
Cố Ánh Liễu nắm tay Dung Nhứ, "Trị thủy vốn là bổn phận của ta, không cần đa lễ."
Mã huyện quan dời mắt, hắn liếc mắt một cái đã thấy Cố Ánh Liễu đối xử với Dung Nhứ khác lạ, không hề giống thái độ của chủ tử với gã sai vặt, người lại càng giống với luyến đồng được sủng ái.
Hắn đã sớm nghe nói ở kinh đô Cố Ánh Liễu được Bệ hạ thánh sủng, không ngờ y lại dám trắng trợn táo bạo mang theo tình nhân đến trị thủy.
Chỉ sợ trị thủy là giả, tới du ngoạn hưởng lạc mới là thật.
Đều là nam nhân, ai chả như nhau.
Hầu hạ Bệ hạ bị khinh bỉ, có không hài lòng vẫn phải nghẹn tức chịu đựng, nào có giống khi ở bên luyến đồng ngây thơ, đùa nghịch thế nào chả được.
Mã huyện quan cười mỉa, "Đêm nay ta chờ ở Bích Tủ lâu, đã an bài phong yến cho đại nhân, mong đại nhân cho hãnh diện."
Cố Ánh Liễu mỉm cười, "Hạ quan trước tiên cảm tạ các vị đại nhân chiêu đãi."
Cũng không nói rốt cuộc có đi hay không.
Mã huyện quan đưa thiệp mời, hàn huyên một hồi đứng dậy cáo từ.
Cố Ánh Liễu tiếp nhận, cúi đầu tha thiết hỏi thiếu niên trong lòng ngực, "Hôm nay có muốn đi ra ngoài chơi không?"
Dung Nhứ lắc lắc đầu, cậu bị say xe đến mê mang, đầu hôn hôn trầm trầm.
Cố Ánh Liễu nhéo thiệp mời, sắp xếp tốt cho thiếu niên, buổi tối xuất phát đi Bích Tủ lâu.
Hà quận huyện thành, Bích Tủ lâu không phải tửu lầu tiệm cơm, mà là một lầu xanh.
Nam nhân chỉ thích mỹ nhân tài bảo, Mã huyện lệnh luôn dùng loại phương pháp này để đối phó quan thị sát đến Hà quận.
Cố Ánh Liễu hảo nam phong, hoa khôi không dùng được, chọn người trong nam phong quán.
Bích Tủ lâu.
Màn đêm còn chưa buông xuống, trong lâu cũng đã bật lửa đèn dầu.
Cô nương cười duyên đứng trên hành lang lầu hai phe phẩy khăn tay, cười đùa thành một đoàn.
Cố Ánh Liễu cong khóe miệng, đi theo Mã huyện lệnh lên lầu.
Trên ghế lô đã sớm ngồi chật cả người, ca nữ đàn tỳ bà, như cười như khóc.
Rượu quá ba tuần, tất cả vũ nữ mưu toan muốn ghé sát đều bị Cố Ánh Liễu tránh thoát.
Mã huyện lệnh nhìn bộ dáng Cố Ánh Liễu, liền biết y đích thực thích đực, phất tay cho vũ nữ thức thời một chút, đừng ngoe nguẩy trước mặt Cố Ánh Liễu.
Nhưng luôn có người không có mắt, nhìn Cố Ánh Liễu bộ dáng tuấn tú, lại là viên chức, cho không cũng là nguyện ý.
"Ca ca tốt, nô gia rót rượu cho ngài." Bạch Nga tự hào với mỹ mạo, ăn vạ bên người Cố Ánh Liễu không chịu đi.
Mười dặm bát phương quanh đây, ai cũng biết nàng ta mỹ mạo, phàm là bước vào Bích Tủ lâu, không ai là không quỳ gối trước váy thạch lựu của nàng ta.
Cố Ánh Liễu nhìn cô nàng còn non nớt, thoạt nhìn chắc chỉ mới đầu hai mươi, biết ngay mấy trò của nàng ta.
Mã huyện lệnh biết bản lĩnh của Bạch Nga, mở một con mắt nhắm một con mắt.
Ăn uống linh đình, xa hoa truỵ lạc.
"Nô gia kính ngài." Bạch Nga cười đến yêu mị, trực tiếp hắt rượu lên sa y của mình.
Không khí quanh ghế lô nháy mắt đình trệ, đang là nhập hạ, nữ tử lại làm nghề xướng kĩ, sa y chỉ có hai tầng mỏng manh, dính chặt vào đôi vú trắng nõn no đủ, quầng vú được bảo dưỡng tốt còn ngẩng cao.
Đáy mắt Cố Ánh Liễu vẫn không nửa điểm gợn sóng, "Vị cô nương này làm dơ xiêm y rồi, vẫn nên đi xuống đổi một bộ khác, tránh cảm lạnh."
Bạch Nga sững sờ ở tại chỗ, nàng còn chưa gặp qua ai uống rượu rồi mà còn để nàng đi thay quần áo, chẳng lẽ không nên ấn nàng vào trong lồng ngực rồi suồng sã sao?
Thanh niên trước mặt tướng mạo đoan chính, sợ là đầu hỏng, chỗ đó không đứng dậy được.
Nàng phẫn hận mà trừng mắt nhìn mắt Cố Ánh Liễu, phất tay áo cáo lui.
Mã huyện lệnh tươi cười, rót rượu cho Cố Ánh Liễu, "Tiểu cô nương không hiểu chuyện, đại nhân, chuyện Hà tin......"
Cố Ánh Liễu mỉm cười, "Không nói chuyện công sự."
"Được, được, không nói chuyện công sự...... Không nói chuyện công sự......" Mã huyện lệnh không nghĩ ra Cố Ánh Liễu có ý tưởng gì, chỉ cho là vỗ mông ngựa ở trên chân ngựa, ngày mai lại tìm tiếp cho Cố Ánh Liễu một quan nhân.
Cố Ánh Liễu cười ha ha, cự tuyệt đề nghị phái người đưa y trở về của Mã huyện lệnh, uống xong rượu liền theo đường phố đi về.
Trên đường phố đầy sao trên trời, con đường hai bên truyền đến tiếng khóc nỉ non của hài tử cùng tiếng cha mẹ gào mắng.
Ánh đèn nhu hoà xuyên qua kẹt cửa, rơi xuống mặt đất lát gạch.
Khi y đến dịch quán, từ xa đã thấy một thiếu niên nho nhỏ đang ôm chân ngồi trên ngạch cửa, trong tay còn cầm theo một ngọn đèn, mũi chân dẫm lên bóng mình tự chơi.
Đầu ngón tay Cố Ánh Liễu lại run rẩy.
Bầu trời mùa hạ đầy sao, quần áo thiếu niên được mạ lên một lớp ngân quang nhợt nhạt, bĩu môi không biết đang lẩm bẩm cái gì.
Y chậm rãi tới gần, sợ hết thảy đều là cảnh trong mơ của y.
Chờ y lặng yên không một tiếng động tới gần thiếu niên, chặn ngang bế thiếu niên của y lên.
"A!" Dung Nhứ bị hoảng sợ, chờ thấy rõ là Cố Ánh Liễu sau, ôm cổ thanh niên, "Ánh Liễu, ngươi cuối cùng đã về rồi."
"Đợi lâu chưa?" Cố Ánh Liễu ôm cậu về phòng.
Dung Nhứ ngửi hương vị trên người thanh niên, hương xương bồ mát lạnh bị mùi rượu cùng son phấn bao trùm, không dễ ngửi tí nào, "Không lâu."
Thiếu niên thanh âm rầu rĩ.
"Lần sau ta chắc chắn sẽ về sớm một chút, đừng nóng giận, nhé?" Cố Ánh Liễu nhẹ giọng dỗ, ngữ khí ôn nhu đến véo ra nước, làm gì hững hờ như ở Bích Tủ lâu.
Dung Nhứ quay mặt đi, cọ cọ vào cổ thanh niên, "Ngươi đi tắm đi."
"Được." Cố Ánh Liễu buông Dung Nhứ, quỳ gối trước người cậu cởi giày.
Dung Nhứ mỗi lần đều không lay chuyển được Cố Ánh Liễu, chỉ có thể tùy ý y, giày vớ đều bị cởi ra, thanh niên ôm gót chân cậu, đặt trên giường, đắp chăn đàng hoàng cho cậu.
Thiếu niên nhìn bóng dáng thanh niên đóng cửa rời đi, trong lòng buồn đến hoảng hốt.
Cậu nghe gã sai vặt ở trạm dịch nói, Bích Tủ lâu là lầu xanh nổi danh ở Hà quận, Cố Ánh Liễu toàn thân dính mùi son phấn, có phải đã ngủ với hoa nương ở đó không.
Dung Nhứ càng nghĩ càng ủy khuất, cậu lại không biết mình đang ủy khuất cái gì, dù sao cũng rất ủy khuất.
Cậu hừ một tiếng, dải chăn gấm ra, một mình lăn một vòng cuốn hết chăn, lăn vào tận trong giường.
Dung Nhứ nghĩ thầm, lạnh chết y, xem y còn đi tìm hoa nương được không.
______
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất