Ta Mang Thai Nhãi Con Của Quyền Thần
Chương 51
Hết sức băn khoăn có nên đặt tên chương lộ thế không.... Liếm lòn hay Liếm lỗ nhỏ.... Thôi readers dăm như quỷ khỏi cần che giấu mất công
Một ngày nào đấy mẹ mình mà biết mình edit và viết segg thì ờm....
____
Gió hạ thổi tan những đám mây, để lộ ánh sáng trườn xuống mặt đất.
"Cố đại nhân, Hoắc Trừng là chủ soái Hoắc gia quân, mấy ngày nay nhờ ngươi chiếu cố," Dung Tích lộ ra nụ cười như nắm chắc phần thắng, "Nếu ngươi đã đưa hắn đến, ta há lại không nhận?"
Cố Ánh Liễu cũng cười, "Ta tận tâm phụng dưỡng phụ thân, đương nhiên không thể so với ngươi, lão An vương qua đời vẫn còn ở thành Thịnh Kinh hàng đêm sênh ca, luyến tiếc không về Nam Dương để tang. Luận thủ đoạn kỹ xảo, âm mưu dũng khí, ta không đọ được ngươi, nhưng luận đạo nghĩa hiếu thuận, ta thắng ngươi rồi."
Hắn cho rằng như vậy có thể ép y tước vũ khí đầu hàng sao? Cho dù sự việc bại lộ thì thế nào?
Cố Ánh Liễu y nổi tiếng hiếu thuận trung nghĩa ở thành Thịnh Kinh, Dung Tích chỉ là một tên loạn thần tặc tử, người ta sẽ tin tưởng ai không cần phải nói.
Chỉ cần y không khiếp đảm chột dạ, là đã thắng chiến dịch này.
Kế công tâm, Dung Tích quả thật là nhân tài kiệt xuất.
Nếu thực sự có kiếp trước, y đã giết chết Dung Tích như thế nào nhỉ?
Cố Ánh Liễu nghĩ, trùng sinh thì sao? Hoắc Trừng vẫn sẽ chết trong tay y.
Có điều cuộc đời không phải quả trứng tròn chằn chặn, kiếp trước xảy ra không có nghĩa là kiếp này cũng thế.
Y phải tìm được lợi ích đủ để mê hoặc Dung Tích.
Con người là sinh vật ích kỉ coi trọng lợi ích, y sẽ xem Dung Tích có khác không.
Cố Ánh Liễu nhìn Hoắc Trừng nằm dưới đất, có lẽ y nên nghe Hoắc Trừng kể một vài chuyện của kiếp trước.
Tường thành nguy nga được kênh đào bảo vệ mấy trăm năm, vân đá cổ xưa đã chứng kiến biết bao sự kiện lịch sử.
Dung Tích lần thứ hai bị Cố Ánh Liễu nói cho nghẹn không đáp lại được.
Hắn nghiêm túc suy nghĩ về yêu cầu đổi Hoắc Thái hậu, nếu không đổi, khẳng định khi mình tiếp quản Hoắc gia quân sẽ tồn đọng nhiều bất mãn.
Dù sao cũng chỉ là một phụ nhân, đổi cho Cố Ánh Liễu cũng được.
"Cố Ánh Liễu, bổn vương đổi với ngươi." Dung Tích nói, "Nhưng ta thật sự không yên tâm, vạn nhất ngươi đưa Thái Hậu nương nương đi, lại không trả Hoắc Trừng cho ta thì thế nào? Ngươi phải biết binh bất yếm trá."
"Nếu ngươi không tín nhiệm ta," Cố Ánh Liễu giương mặt, "Phái binh sĩ trực tiếp xuống dưới đón hắn lên."
Y vứt dây thừng, ném xuống đất.
Y vốn dĩ cũng chẳng có ý định giữ lại Hoắc Trừng, thằng chó này chết ở trong tay y thì chỉ tăng thêm ý chí chiến đấu cho Hoắc gia quân thôi.
Chuyện kiếp trước y có thể tìm người khác, không nhất thiết phải cố chấp cạy miệng Hoắc Trừng. Y không muốn nghe, Hoắc Trừng cứ một hai đòi nói, đến lúc y cần nghe, chưa chắc Hoắc Trừng đã nguyện ý mở mồm.
Người của Dung Tích đưa Hoắc Thái hậu ra khỏi thành.
Binh lính Hoắc gia quân chuẩn bị cáng sẵn sàng, đặt Hoắc Trừng lên cáng nâng vào thành Thịnh Kinh.
Hoắc Thái hậu mặc cung váy Thái Hậu như cũ, khi đi qua cáng của Hoắc Trừng thì liếc mắt với hắn một cái, xoay người đi theo Hoài lão tướng quân.
Cố Ánh Liễu nhìn Hoắc Thái hậu tiều tụy, khuôn mặt vẫn toát lên vẻ cơ trí cùng ôn hoà như trước.
Hoắc Thái hậu: "Bệ hạ gần đây có mạnh khỏe?"
Cố Ánh Liễu: "Hồi Thái hậu nương nương, hết thảy mạnh khỏe."
Trong lòng y biết, vạn sự Hoắc Thái hậu đều làm vì Hoắc gia trước, có là con trai của bà cũng phải tránh sang một bên.
Nữ tử được thế gia đại tộc bồi dưỡng lên đến hậu vị, đương nhiên phải vì vinh quang gia tộc trước. Nếu không có xung đột gia tộc, Cố Ánh Liễu nghĩ bà chắc chắn sẽ nguyện ý hiến dâng tính mạng vì nhi tử, nhưng vì gia tộc, nhi tử không đáng được nhắc tới.
Chỉ khi giữ được vinh quang cùng quyền lực của gia tộc, mới có thể chiếm cứ một vị trí nhỏ trong hậu cung.
Quan niệm này ăn sâu vào máu bà đã quá lâu, lâu đến mức bà quên mất mình đã là Thái hậu. Kể cả không cần Hoắc gia, vẫn có thể an hưởng tuổi già trong cung.
Y nhìn bà vô cùng phức tạp. Quyền lợi bà cho y là một nấc thang đưa y đến gần Dung Nhứ, nhưng bà cũng có thể cho những người khác để mở rộng hậu cung.
Hoắc Thái hậu nhàn nhạt nhìn lại y, bước lên xe ngựa về quân doanh.
-
Tin tức Hoắc Trừng độc phát thân vong truyền đến khi Cố Ánh Liễu đang ở trong doanh trướng dạy Dung Nhứ viết chữ.
"Nét này viết gọn một chút." Cố Ánh Liễu nắm tay thiếu niên, "Chỗ này kéo dài."
"Chữ của Ánh Liễu đẹp quá." Dung Nhứ nhìn chữ do Cố Ánh Liễu viết.
Người với người sao lại chênh lệch dữ vậy?
Thiếu niên nhìn chữ viết ngả nghiêng trên giấy Tuyeen Thành, thở dài, "Ta không học được."
"Học không được cũng không sao," Cố Ánh Liễu hôn lên mặt thiếu niên, "Ngươi muốn viết cái gì ta đều có thể viết thay."
"Cấp báo." Binh lính truyền tin nửa quỳ ngoài doanh trướng.
"Nói thẳng." Tay Cố Ánh Liễu đặt trên eo thiếu niên, vuốt ve bụng nhỏ quanh rốn.
"Địch quân Hoắc Trừng Hoắc tướng quân sáng nay độc phát thân vong."
Binh lính truyền xong tin liền rời đi.
Cố Ánh Liễu bế thiếu niên lên, để cậu ngồi một chút.
"Ánh Liễu, nếu ngươi thấy khổ sở, khóc một lúc cũng không sao." Dung Nhứ buông bút lông, ôm cổ Cố Ánh Liễu.
Hoắc Trừng dù sao cũng là thanh mai trúc mã của Cố Ánh Liễu, đã từng có tình cảm lại đi đến bước đường này hôm nay, ai cũng không đoán được.
Cố Ánh Liễu xoa đầu Dung Nhứ, "Chuyện kiếp trước ngươi biết nhiều không?"
Y có cảm giác, kiếp trước theo lời Hoắc Trừng, cùng kiếp trước mà Dung Nhứ biết, hoàn toàn không phải là một.
Dung Nhứ cảm thấy y và Hoắc Trừng sẽ nảy sinh tình cảm, mà Hoắc Trừng với y lại chỉ chăm chăm giết chết đối phương.
Dung Nhứ chui vào lồng ngực Cố Ánh Liễu, túm chặt ống tay áo Cố Ánh Liễu, "Kiếp trước, ngươi và Hoắc Trừng ở bên nhau."
"Vậy còn ngươi?" Cố Ánh Liễu hỏi.
Ta có biết ngươi không, ngươi có thích ta không?
"Ta không ." Dung Nhứ lắc đầu.
"Vậy ta thật may mắn."
"May mắn cái gì ?" Dung Nhứ cố ý nói, nói không chừng Ánh Liễu có ba người yêu lại càng hạnh phúc.
"May mắn người gặp được ngươi là ta." Cố Ánh Liễu nói, y rõ ràng so với thế giới kia may mắn hơn vạn lần, "Ta không thích Hoắc Trừng, ấn tượng với hắn khi nhỏ rất mơ hồ, nhiều năm đã sớm phai nhạt."
Cố Ánh Liễu vuốt ve người Dung Nhứ, cậu bị Hoắc Trừng nhớ thương, y còn không mở tiệc chúc mừng khi Hoắc Trừng xuống địa ngục đã là nhân từ lắm rồi, còn muốn khóc tang? Nằm xuống mà mơ còn nhanh hơn chuyển kiếp.
Cố Ánh Liễu cởi bỏ lưng quần thiếu niên, ngón tay men theo bụng nhỏ mềm mại của thiếu niên đi xuống.
Bàn tay đầy vết chai mỏng chậm rãi xoa bóp bé chim của thiếu niên, côn thịt vừa rồi còn lặng im đã nhanh nhẹn ngẩng đầu.
Dung Nhứ thở gấp bắt lấy tay thanh niên, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn y, "Đằng sau ta còn đau."
Lần trước cậu bị làm trên xe ngựa mà cảm giác như bị mất chinh lần thứ hai, nghĩ lại vẫn còn sợ hãi.
Có điều thịt dâm trong lỗ đít thì không sợ, nó như cảm nhận được chủ nhân đã động tình, vui vẻ mấp máy muốn chim bự cắm vào.
Dung Nhứ cắn môi, lỗ đít mềm mại đánh nhau với mị thịt trong động, mép thịt vẫn còn nóng rát sợ đau, mà mà bên trong đã thực tủy biết vị đòi được mạnh mẽ hung bạo như hôm trước.
"Kẹp chặt chân một chút." Cố Ánh Liễu hôn khóe môi thiếu niên, vén vạt áo thiếu niên lên để dương vật trướng to hùng vĩ giữa hai chân cậu.
Y nuối tiếc nhìn bút lông trên án, chờ hồi lại cung y sẽ để thiếu niên ăn một ít.
(Rõ ràng là miệng dưới ăn đừng hỏi thêm)
Dung Nhứ ngoan ngoãn ngồi dậy, quần lót bằng vải lụa bị cởi xuống mắt cá chân, tự mình dùng tay vén vạt áo lên quá hông, lộ ra cái mông trắng trẻo nộn thịt rung rinh.
Ánh sáng từ đỉnh lều len lỏi vào, tô cho bắp đùi thiếu niên trắng đến lóa mắt.
Cố Ánh Liễu nhìn đến dục hỏa khó nhịn.
Y cúi người xuống, lần theo mắt cá chân trần trụi đến mông thịt.
Dung Nhứ ngứa cực kỳ.
Lực đạo của thanh niên nhẹ như lông hồng, móng tay được cắt gọn và lòng bàn tay đã chai do tập luyện vuốt ve trân trọng, cơn ngứa không ngừng lan rộng ra khắp người.
Lỗ lồn của cậu đã sớm hứng tình mà trào ra mật dịch dâm đãng, theo bắp đùi chảy xuống ào ạt.
"Mở ra chút." Cố Ánh Liễu nói.
Hơi thở nóng bỏng phả lên da thịt lạnh lẽo, đôi môi mềm mại lướt qua bờ mông mượt mà
Ngứa quá.
Lỗ lồn ngứa, lỗ đít ngứa, ngay cả côn thịt nửa mềm cũng muốn được chạm vào.
Dung Nhứ hít sâu, sắp không giữa được vạt áo bên hông nữa rồi.
Hai chân thiếu niên run rẩy kịch liệt, nước dâm không ngừng phun ra như suối nguồn.
Thời gian giống như ngưng lại, người đằng sau vẫn không có động tác nào, Dung Nhứ khóc nấc lên, "...... Hức...... không được à?"
Lời còn chưa dứt, môi lưỡi mềm mại ấm áp đã áp lên bé bào ngư rỉ nước, thanh niên đánh lưỡi vòng quanh mép thịt dâm ướt sũng, liếm hết nước lồn đang chảy ra xối xả xuống đất.
Dung Nhứ đứng không nổi.
Cố Ánh Liễu quỳ gối đằng sau cậu, ngửa đầu liếm lỗ lồn của cậu.
Cậu có thể cảm nhận được mình như đang ngồi hẳn lên đỉnh đầu Cố Ánh Liễu, bị Cố Ánh Liễu dùng lưỡi thay cặc mà quấy loạn trong vách thịt.
"...... Không được...... Hức......" Dung Nhứ trốn tránh động tác của thanh niên, cậu còn tưởng rằng Cố Ánh Liễu muốn cậu kẹp chân lại là để y giải quyết, không nghĩ tới lại là để y quỳ dưới đất liếm cho cậu.
Vốn ban đầu Cố Ánh Liễu cũng định làm như thế, nhưng đến khi nhìn thấy dòng nước sóng sánh chảy ra từ giữa hai chân thiếu niên, y không tự chủ được, cứ như ma quỷ điều khiển mà vươn lưỡi ra liếm ngay.
Tiểu Nhứ Nhi của y thật sự rất ngọt.
"Ta muốn." Cố Ánh Liễu liếm đến môi oánh nhuận, "Ta thích liếm lỗ nhỏ của Tiểu Nhứ Nhi, không phải bởi vì ta muốn phụng dưỡng Tiểu Nhứ Nhi."
Khuôn mặt Dung Nhứ nóng bừng khó chịu, sao Ánh Liễu có thể thản nhiên mà nói mấy lời xấu hổ như vậy, "Thật, thật sự...... Sao?"
"Ngàn chân...... Vạn xác." Cố Ánh Liễu tách hai cách hoa múp míp ra, đầu lưỡi linh hoạt xông thẳng vào bên trong.
Dung Nhứ vừa rên rỉ vừa tách hai chân rộng hơn, tiện cho Cố Ánh Liễu liếm lồn.
Đầu lưỡi mềm mại bít chặt lấy miệng lỗ, đè lên vách tường đỏ thắm, đầu lưỡi co duỗi lanh lẹ như một con rắn, tha hồ đâm chọc vào chỗ mẫn cảm của thiếu niên.
Điểm G mới nhô lên đã bị lưỡi mềm đè xuống, Dung Nhứ thét lên, eo hông run rẩy ngồi lên mặt Cố Ánh Liễu.
Cậu xấu hổ đến phát run, vội vàng đứng thẳng dậy, hai chân không ngừng run rẩy, tay vẫn ôm chặt vạt áo để thanh niên bắt nạt mình.
Cố Ánh Liễu càng yêu thương cậu đến chết, sao trên đời này lại có bé yêu như Tiểu Nhứ Nhi, giống như trời cao dành tặng riêng cho y vậy.
Y dùng ngón tay thon dài tuốt cặc cho thiếu niên, đầu lưỡi vẫn không ngừng co quấy trong lỗ lồn chảy nước, còn nâng mông thịt của thiếu niên xoa bóp vần vũ.
Dung Nhứ bị khi dễ đến nỗi nước mắt tuôn ra, không đến nửa khắc đã bắn ra, dâm dịch tanh ngọt phun lên giấy Tuyên Thành luyện chữ, vừa dâm đãng vừa sắc tình.
Thanh niên không hề có ý định dừng lại, y trực tiếp bế Dung Nhứ lên, để cậu ngồi trên án thư, mình thì vẫn quỳ trước người thiếu niên tiếp tục liếm lộng lỗ nhỏ.
Tiếng nước tí tách tê dại vang lên quá mức rõ ràng, Dung Nhứ bị y ăn lồn không thể nói nổi câu gì, cảm giác tê dại như bị điện giật xông thẳng lên đỉnh đầu.
Hai bầu vú nõn nà bị bàn tay to lớn bóp chặt.
Thật thoải mái.
Một ngày nào đấy mẹ mình mà biết mình edit và viết segg thì ờm....
____
Gió hạ thổi tan những đám mây, để lộ ánh sáng trườn xuống mặt đất.
"Cố đại nhân, Hoắc Trừng là chủ soái Hoắc gia quân, mấy ngày nay nhờ ngươi chiếu cố," Dung Tích lộ ra nụ cười như nắm chắc phần thắng, "Nếu ngươi đã đưa hắn đến, ta há lại không nhận?"
Cố Ánh Liễu cũng cười, "Ta tận tâm phụng dưỡng phụ thân, đương nhiên không thể so với ngươi, lão An vương qua đời vẫn còn ở thành Thịnh Kinh hàng đêm sênh ca, luyến tiếc không về Nam Dương để tang. Luận thủ đoạn kỹ xảo, âm mưu dũng khí, ta không đọ được ngươi, nhưng luận đạo nghĩa hiếu thuận, ta thắng ngươi rồi."
Hắn cho rằng như vậy có thể ép y tước vũ khí đầu hàng sao? Cho dù sự việc bại lộ thì thế nào?
Cố Ánh Liễu y nổi tiếng hiếu thuận trung nghĩa ở thành Thịnh Kinh, Dung Tích chỉ là một tên loạn thần tặc tử, người ta sẽ tin tưởng ai không cần phải nói.
Chỉ cần y không khiếp đảm chột dạ, là đã thắng chiến dịch này.
Kế công tâm, Dung Tích quả thật là nhân tài kiệt xuất.
Nếu thực sự có kiếp trước, y đã giết chết Dung Tích như thế nào nhỉ?
Cố Ánh Liễu nghĩ, trùng sinh thì sao? Hoắc Trừng vẫn sẽ chết trong tay y.
Có điều cuộc đời không phải quả trứng tròn chằn chặn, kiếp trước xảy ra không có nghĩa là kiếp này cũng thế.
Y phải tìm được lợi ích đủ để mê hoặc Dung Tích.
Con người là sinh vật ích kỉ coi trọng lợi ích, y sẽ xem Dung Tích có khác không.
Cố Ánh Liễu nhìn Hoắc Trừng nằm dưới đất, có lẽ y nên nghe Hoắc Trừng kể một vài chuyện của kiếp trước.
Tường thành nguy nga được kênh đào bảo vệ mấy trăm năm, vân đá cổ xưa đã chứng kiến biết bao sự kiện lịch sử.
Dung Tích lần thứ hai bị Cố Ánh Liễu nói cho nghẹn không đáp lại được.
Hắn nghiêm túc suy nghĩ về yêu cầu đổi Hoắc Thái hậu, nếu không đổi, khẳng định khi mình tiếp quản Hoắc gia quân sẽ tồn đọng nhiều bất mãn.
Dù sao cũng chỉ là một phụ nhân, đổi cho Cố Ánh Liễu cũng được.
"Cố Ánh Liễu, bổn vương đổi với ngươi." Dung Tích nói, "Nhưng ta thật sự không yên tâm, vạn nhất ngươi đưa Thái Hậu nương nương đi, lại không trả Hoắc Trừng cho ta thì thế nào? Ngươi phải biết binh bất yếm trá."
"Nếu ngươi không tín nhiệm ta," Cố Ánh Liễu giương mặt, "Phái binh sĩ trực tiếp xuống dưới đón hắn lên."
Y vứt dây thừng, ném xuống đất.
Y vốn dĩ cũng chẳng có ý định giữ lại Hoắc Trừng, thằng chó này chết ở trong tay y thì chỉ tăng thêm ý chí chiến đấu cho Hoắc gia quân thôi.
Chuyện kiếp trước y có thể tìm người khác, không nhất thiết phải cố chấp cạy miệng Hoắc Trừng. Y không muốn nghe, Hoắc Trừng cứ một hai đòi nói, đến lúc y cần nghe, chưa chắc Hoắc Trừng đã nguyện ý mở mồm.
Người của Dung Tích đưa Hoắc Thái hậu ra khỏi thành.
Binh lính Hoắc gia quân chuẩn bị cáng sẵn sàng, đặt Hoắc Trừng lên cáng nâng vào thành Thịnh Kinh.
Hoắc Thái hậu mặc cung váy Thái Hậu như cũ, khi đi qua cáng của Hoắc Trừng thì liếc mắt với hắn một cái, xoay người đi theo Hoài lão tướng quân.
Cố Ánh Liễu nhìn Hoắc Thái hậu tiều tụy, khuôn mặt vẫn toát lên vẻ cơ trí cùng ôn hoà như trước.
Hoắc Thái hậu: "Bệ hạ gần đây có mạnh khỏe?"
Cố Ánh Liễu: "Hồi Thái hậu nương nương, hết thảy mạnh khỏe."
Trong lòng y biết, vạn sự Hoắc Thái hậu đều làm vì Hoắc gia trước, có là con trai của bà cũng phải tránh sang một bên.
Nữ tử được thế gia đại tộc bồi dưỡng lên đến hậu vị, đương nhiên phải vì vinh quang gia tộc trước. Nếu không có xung đột gia tộc, Cố Ánh Liễu nghĩ bà chắc chắn sẽ nguyện ý hiến dâng tính mạng vì nhi tử, nhưng vì gia tộc, nhi tử không đáng được nhắc tới.
Chỉ khi giữ được vinh quang cùng quyền lực của gia tộc, mới có thể chiếm cứ một vị trí nhỏ trong hậu cung.
Quan niệm này ăn sâu vào máu bà đã quá lâu, lâu đến mức bà quên mất mình đã là Thái hậu. Kể cả không cần Hoắc gia, vẫn có thể an hưởng tuổi già trong cung.
Y nhìn bà vô cùng phức tạp. Quyền lợi bà cho y là một nấc thang đưa y đến gần Dung Nhứ, nhưng bà cũng có thể cho những người khác để mở rộng hậu cung.
Hoắc Thái hậu nhàn nhạt nhìn lại y, bước lên xe ngựa về quân doanh.
-
Tin tức Hoắc Trừng độc phát thân vong truyền đến khi Cố Ánh Liễu đang ở trong doanh trướng dạy Dung Nhứ viết chữ.
"Nét này viết gọn một chút." Cố Ánh Liễu nắm tay thiếu niên, "Chỗ này kéo dài."
"Chữ của Ánh Liễu đẹp quá." Dung Nhứ nhìn chữ do Cố Ánh Liễu viết.
Người với người sao lại chênh lệch dữ vậy?
Thiếu niên nhìn chữ viết ngả nghiêng trên giấy Tuyeen Thành, thở dài, "Ta không học được."
"Học không được cũng không sao," Cố Ánh Liễu hôn lên mặt thiếu niên, "Ngươi muốn viết cái gì ta đều có thể viết thay."
"Cấp báo." Binh lính truyền tin nửa quỳ ngoài doanh trướng.
"Nói thẳng." Tay Cố Ánh Liễu đặt trên eo thiếu niên, vuốt ve bụng nhỏ quanh rốn.
"Địch quân Hoắc Trừng Hoắc tướng quân sáng nay độc phát thân vong."
Binh lính truyền xong tin liền rời đi.
Cố Ánh Liễu bế thiếu niên lên, để cậu ngồi một chút.
"Ánh Liễu, nếu ngươi thấy khổ sở, khóc một lúc cũng không sao." Dung Nhứ buông bút lông, ôm cổ Cố Ánh Liễu.
Hoắc Trừng dù sao cũng là thanh mai trúc mã của Cố Ánh Liễu, đã từng có tình cảm lại đi đến bước đường này hôm nay, ai cũng không đoán được.
Cố Ánh Liễu xoa đầu Dung Nhứ, "Chuyện kiếp trước ngươi biết nhiều không?"
Y có cảm giác, kiếp trước theo lời Hoắc Trừng, cùng kiếp trước mà Dung Nhứ biết, hoàn toàn không phải là một.
Dung Nhứ cảm thấy y và Hoắc Trừng sẽ nảy sinh tình cảm, mà Hoắc Trừng với y lại chỉ chăm chăm giết chết đối phương.
Dung Nhứ chui vào lồng ngực Cố Ánh Liễu, túm chặt ống tay áo Cố Ánh Liễu, "Kiếp trước, ngươi và Hoắc Trừng ở bên nhau."
"Vậy còn ngươi?" Cố Ánh Liễu hỏi.
Ta có biết ngươi không, ngươi có thích ta không?
"Ta không ." Dung Nhứ lắc đầu.
"Vậy ta thật may mắn."
"May mắn cái gì ?" Dung Nhứ cố ý nói, nói không chừng Ánh Liễu có ba người yêu lại càng hạnh phúc.
"May mắn người gặp được ngươi là ta." Cố Ánh Liễu nói, y rõ ràng so với thế giới kia may mắn hơn vạn lần, "Ta không thích Hoắc Trừng, ấn tượng với hắn khi nhỏ rất mơ hồ, nhiều năm đã sớm phai nhạt."
Cố Ánh Liễu vuốt ve người Dung Nhứ, cậu bị Hoắc Trừng nhớ thương, y còn không mở tiệc chúc mừng khi Hoắc Trừng xuống địa ngục đã là nhân từ lắm rồi, còn muốn khóc tang? Nằm xuống mà mơ còn nhanh hơn chuyển kiếp.
Cố Ánh Liễu cởi bỏ lưng quần thiếu niên, ngón tay men theo bụng nhỏ mềm mại của thiếu niên đi xuống.
Bàn tay đầy vết chai mỏng chậm rãi xoa bóp bé chim của thiếu niên, côn thịt vừa rồi còn lặng im đã nhanh nhẹn ngẩng đầu.
Dung Nhứ thở gấp bắt lấy tay thanh niên, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn y, "Đằng sau ta còn đau."
Lần trước cậu bị làm trên xe ngựa mà cảm giác như bị mất chinh lần thứ hai, nghĩ lại vẫn còn sợ hãi.
Có điều thịt dâm trong lỗ đít thì không sợ, nó như cảm nhận được chủ nhân đã động tình, vui vẻ mấp máy muốn chim bự cắm vào.
Dung Nhứ cắn môi, lỗ đít mềm mại đánh nhau với mị thịt trong động, mép thịt vẫn còn nóng rát sợ đau, mà mà bên trong đã thực tủy biết vị đòi được mạnh mẽ hung bạo như hôm trước.
"Kẹp chặt chân một chút." Cố Ánh Liễu hôn khóe môi thiếu niên, vén vạt áo thiếu niên lên để dương vật trướng to hùng vĩ giữa hai chân cậu.
Y nuối tiếc nhìn bút lông trên án, chờ hồi lại cung y sẽ để thiếu niên ăn một ít.
(Rõ ràng là miệng dưới ăn đừng hỏi thêm)
Dung Nhứ ngoan ngoãn ngồi dậy, quần lót bằng vải lụa bị cởi xuống mắt cá chân, tự mình dùng tay vén vạt áo lên quá hông, lộ ra cái mông trắng trẻo nộn thịt rung rinh.
Ánh sáng từ đỉnh lều len lỏi vào, tô cho bắp đùi thiếu niên trắng đến lóa mắt.
Cố Ánh Liễu nhìn đến dục hỏa khó nhịn.
Y cúi người xuống, lần theo mắt cá chân trần trụi đến mông thịt.
Dung Nhứ ngứa cực kỳ.
Lực đạo của thanh niên nhẹ như lông hồng, móng tay được cắt gọn và lòng bàn tay đã chai do tập luyện vuốt ve trân trọng, cơn ngứa không ngừng lan rộng ra khắp người.
Lỗ lồn của cậu đã sớm hứng tình mà trào ra mật dịch dâm đãng, theo bắp đùi chảy xuống ào ạt.
"Mở ra chút." Cố Ánh Liễu nói.
Hơi thở nóng bỏng phả lên da thịt lạnh lẽo, đôi môi mềm mại lướt qua bờ mông mượt mà
Ngứa quá.
Lỗ lồn ngứa, lỗ đít ngứa, ngay cả côn thịt nửa mềm cũng muốn được chạm vào.
Dung Nhứ hít sâu, sắp không giữa được vạt áo bên hông nữa rồi.
Hai chân thiếu niên run rẩy kịch liệt, nước dâm không ngừng phun ra như suối nguồn.
Thời gian giống như ngưng lại, người đằng sau vẫn không có động tác nào, Dung Nhứ khóc nấc lên, "...... Hức...... không được à?"
Lời còn chưa dứt, môi lưỡi mềm mại ấm áp đã áp lên bé bào ngư rỉ nước, thanh niên đánh lưỡi vòng quanh mép thịt dâm ướt sũng, liếm hết nước lồn đang chảy ra xối xả xuống đất.
Dung Nhứ đứng không nổi.
Cố Ánh Liễu quỳ gối đằng sau cậu, ngửa đầu liếm lỗ lồn của cậu.
Cậu có thể cảm nhận được mình như đang ngồi hẳn lên đỉnh đầu Cố Ánh Liễu, bị Cố Ánh Liễu dùng lưỡi thay cặc mà quấy loạn trong vách thịt.
"...... Không được...... Hức......" Dung Nhứ trốn tránh động tác của thanh niên, cậu còn tưởng rằng Cố Ánh Liễu muốn cậu kẹp chân lại là để y giải quyết, không nghĩ tới lại là để y quỳ dưới đất liếm cho cậu.
Vốn ban đầu Cố Ánh Liễu cũng định làm như thế, nhưng đến khi nhìn thấy dòng nước sóng sánh chảy ra từ giữa hai chân thiếu niên, y không tự chủ được, cứ như ma quỷ điều khiển mà vươn lưỡi ra liếm ngay.
Tiểu Nhứ Nhi của y thật sự rất ngọt.
"Ta muốn." Cố Ánh Liễu liếm đến môi oánh nhuận, "Ta thích liếm lỗ nhỏ của Tiểu Nhứ Nhi, không phải bởi vì ta muốn phụng dưỡng Tiểu Nhứ Nhi."
Khuôn mặt Dung Nhứ nóng bừng khó chịu, sao Ánh Liễu có thể thản nhiên mà nói mấy lời xấu hổ như vậy, "Thật, thật sự...... Sao?"
"Ngàn chân...... Vạn xác." Cố Ánh Liễu tách hai cách hoa múp míp ra, đầu lưỡi linh hoạt xông thẳng vào bên trong.
Dung Nhứ vừa rên rỉ vừa tách hai chân rộng hơn, tiện cho Cố Ánh Liễu liếm lồn.
Đầu lưỡi mềm mại bít chặt lấy miệng lỗ, đè lên vách tường đỏ thắm, đầu lưỡi co duỗi lanh lẹ như một con rắn, tha hồ đâm chọc vào chỗ mẫn cảm của thiếu niên.
Điểm G mới nhô lên đã bị lưỡi mềm đè xuống, Dung Nhứ thét lên, eo hông run rẩy ngồi lên mặt Cố Ánh Liễu.
Cậu xấu hổ đến phát run, vội vàng đứng thẳng dậy, hai chân không ngừng run rẩy, tay vẫn ôm chặt vạt áo để thanh niên bắt nạt mình.
Cố Ánh Liễu càng yêu thương cậu đến chết, sao trên đời này lại có bé yêu như Tiểu Nhứ Nhi, giống như trời cao dành tặng riêng cho y vậy.
Y dùng ngón tay thon dài tuốt cặc cho thiếu niên, đầu lưỡi vẫn không ngừng co quấy trong lỗ lồn chảy nước, còn nâng mông thịt của thiếu niên xoa bóp vần vũ.
Dung Nhứ bị khi dễ đến nỗi nước mắt tuôn ra, không đến nửa khắc đã bắn ra, dâm dịch tanh ngọt phun lên giấy Tuyên Thành luyện chữ, vừa dâm đãng vừa sắc tình.
Thanh niên không hề có ý định dừng lại, y trực tiếp bế Dung Nhứ lên, để cậu ngồi trên án thư, mình thì vẫn quỳ trước người thiếu niên tiếp tục liếm lộng lỗ nhỏ.
Tiếng nước tí tách tê dại vang lên quá mức rõ ràng, Dung Nhứ bị y ăn lồn không thể nói nổi câu gì, cảm giác tê dại như bị điện giật xông thẳng lên đỉnh đầu.
Hai bầu vú nõn nà bị bàn tay to lớn bóp chặt.
Thật thoải mái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất