Ta Mang Thai Nhãi Con Của Quyền Thần

Chương 53: Trù tính

Trước Sau
——

Y ôm thiếu niên lên giường nghỉ, lại nhìn xa ra khỏi doanh trướng.

Phía bắc tường thành nguy nga, phía nam vân sơn vụ nhiễu.

Cố Ánh Liễu leo lên vọng đài, vươn tay ướm thử đất trời.

Lê triều vạn dặm non sông, thật sự có thể từ bàn tay này mà dời non lấp biển sao?

Cố Ánh Liễu không đoán được kiếp trước mình đã dùng phương thức nào để kết liễu hết Hoắc Trừng, Dung Tích và Cố Dịch Sơ như lời hắn nói.

Vọng đài cao cao, thanh niên dáng người thẳng đứng, hạ sam tím đậm phất phơ theo làn gió, phảng phất như tiên hạ phàm.

Cố Ánh Liễu lần nữa hiểu rõ, y có được trân bảo sẽ phải trả một cái giá lớn thế nào.

Vượt mọi chông gai, dũng hướng vô địch.

Suy nghĩ lại hướng về Dung Tích. Y và Dung Tích không có giao điểm, chính xác mà nói thì y và Dung Tích còn chưa nói chuyện đối mặt với nhau bao giờ.

Điểm chung duy nhất có lẽ là khi Dung Tích phóng hỏa đốt trà lâu, Tiểu Nhứ Nhi xông vào đám cháy cứu y ra.

Bây giờ nhớ lại, y mơ hồ có thể chắc chắn, Dung Tích biết rất rõ chuyện của y, cho nên mới chờ đến khi mặt trời lặn Tây Sơn mới phóng hoả.

Hắn muốn có được y, đến bày trò diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân.

Trong lòng Cố Ánh Liễu rét lạnh cùng ghê tởm, cho dù không có Tiểu Nhứ Nhi, y cũng khó chịu được việc mình và Dung Tích giao cấu.

Ngón tay thanh niên gõ lên gỗ mộc, nhắm mắt lại, đặt bản thân vào góc nhìn của Dung Tích, tự hỏi động cơ của mình.

Mấy tức sau, Cố Ánh Liễu chậm rãi mở mắt.

Không thu hoạch được gì.

Chỉ rõ một chuyện là hắn muốn tóm cả y lẫn Tiểu Nhứ Nhi.

Hắn muốn làm gì?

Trong lúc hoảng hốt, dường như y quay lại lúc còn ở Hà quận, trong tay trừ Ám Lang Vệ mà Tiểu Nhứ Nhi cho thì là hai bàn tay trắng.

Mỗi lần y sắp nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm, luôn có một bàn tay vô hình kéo y lại chìm vào vực sâu vô tận.

Nếu không có Tiểu Nhứ Nhi, hẳn là y sẽ trở nên điên cuồng rồ dại. Ngày qua ngày, tê liệt cùng tra tấn, mất đi bản tâm.

Kiếp trước, sau khi y giết chết ba người kia, đã đi đâu?

Cố Ánh Liễu nắm chặt ngọc bội lá phong nam hồng trong tay, đưa lên miệng hôn, "Đừng bỏ ta, cũng đừng sợ ta."

Thần sắc lạnh lẽo cứ thế tan dần, nhu hoà dịu dàng, ánh mắt luyến lưu.

Cố Ánh Liễu đứng một lúc lâu trên vọng đài, mới xoay người xuống núi về doanh trướng.

Thời tiết nắng nóng, doanh trướng kín không kẽ hở.

Thiếu niên dựa vào bàn, nhíu mày cắn một miếng điểm tâm, lại rót một cốc trà.

Dung Nhứ tựa hồ rất khó hiểu tại sao Cố Ánh Liễu lại trở về lúc này, dẫn đến động tác đang rót trà dừng lại.

Cậu chột dạ bỏ trà bánh xuống, ngoan ngoãn ngồi ngoan.

"Rất khó ăn à?" Cố Ánh Liễu lúc này mới phát hiện vấn đề mình chưa từng chú ý đến trước kia.

Y đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy miếng bánh vừa bị thiếu niên cắn mất một miếng hình trăng non, hương vị xác thật như nhau, như là bột mì trộn đường rồi hấp tất lên vậy.



Dung Nhứ ăn đồ ăn trong quân doanh lẫn điểm tâm đều không lộ ra một chút khó chịu nào, y liền nghĩ rằng những thứ này thiếu niên đều thích.

Bản thân y không kén ăn, cảm giác đối với đồ ăn món nào cũng như nhau, không phân biệt được hương vị nào, ăn được là được. Trừ phi khó ăn đến nỗi không thể nuốt nổi.

Hiển nhiên thiếu niên ở "quê nhà" cũng là một tiểu công tử được nuôi dưỡng cẩn thận, căn bản là không ăn được điểm tâm khó ăn thế này, nhưng lại sợ y suy nghĩ nên cố gắng ăn hết.

Mùa hạ nắng nóng, điểm tâm mới mẻ từ nơi khác đưa đến đây đều không bảo quản được, chỉ có loại bánh phơi khô này mới có thể để lâu hơn được một chút.

Dung Nhứ ngẩng đầu nhìn thanh niên, khuôn mặt trẻ con bị căng ra phúng phính.

(Nói thật là tác giả miêu tả Nhứ quá trẻ con, lại con size gap, tui không thể không nghi ngờ Cố Thị lang ấy ấy với trẻ vị thành niên huhu)

Cậu lắc lắc đầu, túm tay áo Cố Ánh Liễu, "Không khó ăn đến thế đâu mà, binh lính trong quân doanh còn phải ăn kém hơn ta nhiều, có điểm tâm ăn đã là tốt lắm rồi."

Cố Ánh Liễu nhịn xuống cảm giác chua xót trong ngực, thiếu niên càng ngoan, y lại càng khó chịu.

Ngực như là bị chọc thủng một cái lỗ, khí lạnh cứ thể tràn vào.

Cố Ánh Liễu xoa đỉnh đầu Dung Nhứ, "Tiểu Nhứ Nhi yên tâm, một tháng, ta nhất định đánh hạ thành Thịnh Kinh."

Dung Nhứ nôn nóng mà ôm lấy eo thanh niên: "Đừng vội vàng, ngươi bình an là quan trọng nhất."

Cậu không muốn trải qua cảm giác mất đi Cố Ánh Liễu lần nữa.

Cố Ánh Liễu: "Tiểu Nhứ Nhi có tin ta không?"

Dung Nhứ gật gật đầu, "Tin."

Cố Ánh Liễu: "Vậy đều giao cho ta."

Mi mắt rũ xuống, nốt chu sa giữa mày mỹ lệ vô song. Y xoá đi sát khí âm trầm, lại giống Bồ Tát phổ độ chúng sinh.

Biết được âm mưu cùng mục đích của Dung Tích không phải yêu cầu chiến lược của y, y muốn để Dung Tích tiếp tục liệu sự như thần, tính toán không bỏ sót, sau đó, sẽ là ván cờ của một mình y.



Sao sáng đầy trời, gió lạnh từ từ.

Cố Ánh Liễu mặc một bộ thường phục màu trăng, đứng ở bãi đất trống bên cạnh quân doanh nói chuyện với Đậu Hồi Chương.

"Ta có một việc muốn nhờ ngươi." Cố Ánh Liễu nói.

"Liễu phi không cần khách khí, có lời gì cứ nói thẳng." Đậu Hồi Chương cười như không cười.

Cố Ánh Liễu không quan tâm gã chế nhạo, "Ta muốn để ngươi đi Nam Dương một chuyến."

Nếu Hoắc Thái hậu đã dám tiết lộ mọi chuyện cho Đậu Hồi Chương, vậy thì chứng minh được gã còn có chỗ dùng được, cho dù lập trường của gã trái ngược với mình, ít nhất gã sẽ không gây nguy hiểm cho Tiểu Nhứ Nhi.

"Tìm hiểu chuyện gì?" Đậu Hồi Chương trả lời.

Cố Ánh Liễu: "Toàn bộ."

Đậu Hồi Chương: "Ngươi cũng thật tàn nhẫn, ta có một người làm kiểu gì."

Cố Ánh Liễu gợn sóng bất kinh: "Cho nên?"

Đậu Hồi Chương: "Ta muốn lấy một người."

Cố Ánh Liễu: "Nếu là Tiểu Ngũ thì không bàn nữa."

Đậu Hồi Chương: "Vậy chuyện ngươi giao cho ta cũng không bàn nữa."

Cố Ánh Liễu: "Đậu Tố Tố."

"......" Đậu Hồi Chương trầm mặc trong chớp mắt, "Con cáo già ngươi uy hiếp ta bằng cách này, không ổn đâu. Không sợ ta giết chết ngươi? Vị trí này, ám vệ của ngươi cũng không cứu kịp đâu."



"Hữu dụng là được," Cố Ánh Liễu sửa lại tay áo to rộng, "Ta là đầu quả tim của Bệ hạ, nếu ngươi giết ta, nhìn xem Tiểu Ngũ có liều chết chống lại ngươi không."

Đậu Hồi Chương tự nhận da mặt đủ dày, không ngờ Cố Ánh Liễu còn mặt dày hơn so với gã, ngay cả đầu quả tim của Bệ cũng có thể nói ra miệng được.

"Ta hiện tại thật đúng là đáng thương, một thảo dân thôi, không quan không bổng, còn phải làm việc cho Bệ hạ."

Cố Ánh Liễu nhàn nhạt liếc mắt nhìn gã, chờ gã nói tiếp.

"Ta thấy vị trí hữu phó sử này của Ám Lang Vệ không tồi, ngươi cảm thấy sao?" Đậu Hồi Chương nói.

Cố Ánh Liễu sắc mặt bình tĩnh, "Có thể."

Vị trí hữu sứ của Ám Lang Vệ là Tiểu Ngũ đảm nhiệm, có hắn trông chừng, cho dù Đậu Hồi Chương có vào ám vệ thì cũng chỉ có thể ngoan ngoãn.

Gã đã muốn thì cho.

Đậu Hồi Chương: "Ngươi người này cũng thật có ý tứ, không hỏi xem ta muốn làm gì à? Vạn nhất vào Ám Lang Vệ để đánh cắp cơ mật thì sao?"

Cố Ánh Liễu: "Vậy ngươi có thể xem lại tả sứ có muốn đánh cắp cơ mật của ngươi không."

"......"

Cố Ánh Liễu ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, "Bây giờ có thể gọi ta là Cố đại nhân, về sau gọi ta là đế hậu."

Đậu Hồi Chương: "Vậy ngươi phải làm chuẩn bị trước đi, vị trí này, không bao giờ hết bị nhìn chằm chằm."

Cố Ánh Liễu: "Ngươi cũng nên cảnh giác đi, Tiểu Ngũ chính là bảo bối cục cưng của Ám Lang Vệ, xem bản lĩnh của ngươi."

Đậu Hồi Chương: "Hết cứu, ai, ta coi trọng người lạ lùng như vậy đấy."

Cố Ánh Liễu không muốn nghe Đậu Hồi Chương ồn ào, Đậu Hồi Chương lúc trước làm Hoàng Hậu thì ít nói, đoan chính có lễ, bây giờ cung trang ra, phảng phất như muốn nói hết lời tích cóp từ chục năm trước xả ra.

"Không còn sớm, ta còn phải đi hầu hạ Bệ hạ an nghỉ."

Đậu Hồi Chương cứ cảm thấy Cố Ánh Liễu nói những lời này lộ ra đắc ý, đang cố tình khoe khoang với gã.



Khi Cố Ánh Liễu trở lại doanh trướng, Dung Nhứ đang ngồi dưới đèn xem thoại bản.

"Ánh sáng yếu hỏng mắt," Cố Ánh Liễu lấy lại quyển sách trên tay Dung Nhứ, "Ban ngày rồi xem."

Dung Nhứ: "Sao ngươi đi về mà một chút động tĩnh cũng không có......"

Cố Ánh Liễu bế cậu ngồi lên trên đùi mình, "Chính ngươi không phát hiện......"

Dung Nhứ không được tự nhiên mà xê dịch, giây lát lại nghĩ tới cái gì, hôn lên môi thanh niên một cái.

Mỗi lần cậu hôn hôn Ánh Liễu, y liền lập tức không tức giận.

Cố Ánh Liễu nghiêm mặt nói: "Tiểu Nhứ Nhi, ta có một chuyện muốn nói với ngươi."

Dung Nhứ ngây thơ mờ mịt mà nhìn thanh niên, "Chuyện gì thế?"

Cố Ánh Liễu: "Chúng ta mang thai hài tử đi."

"Được," Dung Nhứ theo bản năng đáp ứng, đến khi hiểu rõ ý tứ của Cố Ánh Liễu, kinh ngạc nhìn thanh niên, khóe miệng không thể kìm được mà tươi cười, "Thật vậy chăng?"

Cố Ánh Liễu xoa xoa đầu thiếu niên, "Thật sự."

Muốn mang thai sớm, chờ đánh hạ Thịnh Kinh, hẳn là là có thể khám ra hỉ mạch.

—-

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau