Ta Mang Thai Nhãi Con Của Quyền Thần
Chương 68: Lương thảo
Dung Nhứ theo tầm mắt của Cố Ánh Liễu nhìn bụng nhỏ phồng lên.
Trên da thịt trắng nõn còn dính đầy mồ hôi, rốn nhỏ như hạt đậu nành phình lên, bên trong bụng toàn là con cháu của thanh niên.
Cậu ma xui quỷ khiến mà sờ lên bụng mình, giống như bên trong thật sự đang diễn ra một phản ứng hoá học.
Như mùa xuân gieo xuống hạt giống, tới mùa thu sẽ kết ra cây ăn quả xanh um tươi tốt.
Cố Ánh Liễu nhìn bộ dáng thiếu niên xoa bụng, ánh sáng mỏng manh trên đỉnh đầu chiếu xuống dưới.
Tiểu Nhứ Nhi của y sắc mặt điềm tĩnh mà ôn nhu, giống như thật sự cảm thấy thần kỳ lẫn vui sướng vì có thể dựng dục hài tử của y.
Y chưa bao giờ sinh ra muôn vàn chờ mong giống giờ khắc này, hy vọng bên trong bụng nhỏ của thiếu niên thật sự có thể có tiểu hài tử của mình, hy vọng thiếu niên mãi mãi không rời xa mình, hy vọng mình có thể thuận lợi có được hạnh phúc gia đình.
Cố Ánh Liễu ôm chặt thiếu niên, cái hôn rất nhẹ rơi trên mi mắt cậu, "Nhất định sẽ có hài tử, nhất định."
Thiếu niên che lại bụng mình, "Nếu lớn lên giống ngươi thì hay quá."
Dung Nhứ bắt đầu chờ mong bộ dáng hài tử, Cố Ánh Liễu xinh đẹp thế kia, nếu hài tử không lớn được thành Cố Ánh Liễu thứ hai, hẳn là cũng sẽ không quá kém.
Cố Ánh Liễu nhẹ nhàng vỗ lưng thiếu niên, "Giống ai cũng được."
Kỳ thật y muốn hài tử giống Tiểu Nhứ Nhi nhiều một chút, y khi còn nhỏ không hề đáng yêu, Tiểu Nhứ Nhi khi còn nhỏ nhất định cực kỳ đáng yêu.
Cố Ánh Liễu phá lệ quý trọng thời gian ở chung với Dung Nhứ.
Trước kia gặp được thiếu niên, y không hiểu cái gì là hạnh phúc, trong nhà không có tiếng cười nói vui vẻ, cũng không tôn trọng nhau như khách. Mẫu thân kịch liệt chống cự, phụ thân giận dữ điên loạn, ai cũng không thỏa hiệp, mẫu thân cảm thấy phụ thân hủy hoại sinh hoạt của bà, phụ thân lại cảm thấy mẫu thân không biết tốt xấu, bọn họ cắn xé lẫn nhau, cuối cùng mẫu thân tự thiêu, nhận thua trước.
Giờ khắc này y đột nhiên sinh ra một chút sợ hãi, sợ hãi bản thân không thể làm một phụ thân tốt.
Dung Nhứ: "Chắc chắn là giống ngươi mới được, tùy tiện ra ngoài đường quay một vòng đã mê hoặc muôn vàn thiếu nữ, tương lai nếu coi trọng tiểu thư hay thiếu gia nhà ai, người vừa đứng ở đó là đã có thể khiến đối phương không tìm ra nam bắc luôn."
Cố Ánh Liễu bật cười, "Vậy thì ta gặp ngươi cũng không tìm ra nam bắc."
Dung Nhứ xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, "Ta như thế mà còn gọi là không tìm ra nam bắc sao? Ta bị ngươi thoát đến trần truồng, ở đây...... ở đây...... Hừ......"
Cố Ánh Liễu lại hôn cậu, "Rõ ràng là ta bị ngươi mê hoặc đến không tìm ra nam bắc."
Dung Nhứ: "Đồ xấu tính còn biết trả đũa."
Cố Ánh Liễu cười dịu dàng, "Vậy xem như ta mê hoặc ngươi đến không tìm ra nam bắc."
Dung Nhứ: "Cái gì mà xem như, rõ ràng là thế."
Cố Ánh Liễu: "Ừ ừ, là thế là thế."
Dung Nhứ tự hiểu là thắng, không để Cố Ánh Liễu oan uổng mình.
Cậu không thích bị ai đổ oan, Cố Ánh Liễu cũng không được.
Liên tiếp cao trào làm thiếu niên cực kỳ mỏi mệt, nháy mắt liền chui vào ngực thiếu niên ngủ luôn.
Cố Ánh Liễu hết cách, cởi bào sam bọc cậu kín mít, mình mặc trung y đáp lại cấp dưới bẩm báo công việc.
Người tới đúng là thủ lĩnh Ám Lang Vệ Hạ Lĩnh, râu ria hắn xồm xoàm, quầng mắt đen xì, hiển nhiên là quá lâu rồi không ngủ.
Hắn quỳ gối trên thảm trong doanh trướng, tay áo màu đen thắt chặt, trang bị như chuẩn bị đi ăn cướp ở đâu.
"Bảo ngươi đi tra chuyện Dung Tích với quân tử lan, tra đến đâu rồi?" Cố Ánh Liễu hỏi.
"Dung Tích yêu thích dưỡng hoa, trong phủ có nhà ấm trồng hoa rất lớn, có nhiều chủng loại khác nhau nhưng không có hoa lan." Hạ Lĩnh trả lời.
Cố Ánh Liễu điều chỉnh tư thế, để Dung Nhứ ngủ thoải mái hơn.
Y rũ mắt âm thầm suy nghĩ, trong nhà Dung Tích không có hoa lan, vậy Cố Dịch Sơ nói kiếp trước y ôm hoa lan trở về, rốt cuộc là ở đâu ra?
Y không cho rằng Cố Dịch Sơ dám bịa đặt chi tiết này để lừa Tiểu Nhứ Nhi, không phải không có khả năng, mà là không cần thiết.
Bây giờ y trong lời của Cố Dịch Sơ chính là Cố Ánh Liễu đã trọng sinh, lời này rõ ràng là nói điêu, chỉ cần y đi tìm nó giằng co, Dung Nhứ sẽ không bao giờ tin tưởng một chữ nữa.
Hạ Lĩnh ngước mắt trong lúc lơ đãng nhìn trung y Cố Ánh Liễu một cái, lại nhanh chóng cúi đầu.
Hắn chỉ cảm thấy kỳ quái, lại nghe thấy một âm thanh mềm mại của thiếu niên vang lên, "Ánh Liễu...... Ưm...... Giờ nào rồi?"
Sau đó hắn liền thấy thanh niên vừa rồi còn lãnh lệ vạn phần nhu hòa thành nước, "Còn chưa tới lúc dùng bữa tối, ngươi ngủ đi, chút nữa sẽ gọi ngươi dậy."
Dung Nhứ mơ mơ màng màng ôm lấy eo thanh niên, "...... Hảo đi."
......
Hạ Lĩnh xấu hổ mà quỳ gối tại chỗ, không biết là nên giả vờ không nghe thấy, hay là nên vấn an thiếu niên.
Thanh âm kia, rõ ràng là của Bệ hạ.
Mấy tức sau, hắn cuối cùng hạ quyết tâm, giả điếc không nghe thấy.
Qua nửa giây sau, thanh niên dường như mới nhớ tới còn có hắn, "Sao ngươi còn ở đây?"
"......"
Hạ Lĩnh theo bản năng liền muốn cáo lui, chợt nhớ tới mình còn một việc chưa bẩm báo.
Lưng lại gù xuống, khom người nói, "Tại hạ còn có chuyện quan trọng bẩm báo."
Hàn khí trên người thanh niên tỏa ra, áp lực vô hình làm hắn cơ hồ muốn quỳ rạp xuống đất.
Hắn không rõ mình lại chọc Cố đại nhân không cao hứng ở đâu, đầu cơ hồ muốn rũ xuống chạm thảm.
Thanh niên từ từ mở miệng, "Nói nhỏ một chút."
Hạ Lĩnh lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, mồ hôi lạnh ướt vai lưng, "Tại hạ ở trong phủ Dung Tích, phát hiện Yến Đồng rơi xuống."
Cố Ánh Liễu suy tư nửa tức mới nhớ ra Yến Đồng là ai.
Nguyên lai là tên tiểu quan hạ xuân dược cho y ở Hà quận kia, không ngờ cậu ta lại chạy đến phủ Dung Tích, thú vị đấy.
Cố Ánh Liễu: "Đã biết, ngươi lui ra đi."
Nếu Dung Tích muốn chơi cùng y, thì để hắn gậy ông đập lưng ông đi.
Khi y ở Hà quận cũng đã phái người tìm hiểu qua Yến Đồng, cậu ta còn có một vị tình lang, tên hình như là kêu đại trụ? Cũng không biết đã chết chưa.
Cố Ánh Liễu tính toán, lương thực của bọn họ còn đủ cho một tháng.
Y vốn định triệu Hạ Lĩnh ra, lại cảm thấy sai sử hắn quá tàn nhẫn.
Cố Ánh Liễu gợi lên trạm gác ngầm, gọi Đậu Hồi Chương hiện thân.
Đậu Hồi Chương không quỳ y, mấy tháng trước vẫn là Cố Ánh Liễu quỳ thỉnh an gã ta, nhưng giờ đã là một phần của Ám Lang Vệ thì gã vẫn chẳng có tí ý thức tự giác của cấp dưới nào.
Đậu Hồi Chương trực tiếp ngồi bên cạnh án thư: "Liễu phi nương nương, tìm ta có việc?"
Cố Ánh Liễu: "Đi xuống. Nếu ngươi còn gọi ta là Liễu phi nương nương, ta không ngại miêu tả với Tiểu Ngũ bộ dáng ngươi mặc nữ trang thế nào."
Đậu Hồi Chương ngượng ngùng mà sờ sờ cái mũi, "Vâng, Cố đại nhân."
Cố Ánh Liễu: "Lộ tin tức ra cho Dung Tích, cần phải để hắn biết rõ vị trí kho lúa của ta bên quân đội Tây Nam."
Đậu Hồi Chương kinh ngạc trừng mắt nhìn Cố Ánh Liễu, "Chờ hắn tới đốt hả?"
Cố Ánh Liễu dùng ánh mắt như nhìn một tên ngốc nhìn Đậu Hồi Chương, "Đúng vậy."
Đậu Hồi Chương: "Ngươi điên rồi?"
Cố Ánh Liễu: "Ngươi không làm được ám vệ thì có thể đi thỉnh giáo Tiểu Ngũ."
Đậu Hồi Chương nghe hiểu Cố Ánh Liễu đang trào phúng, gã bĩu môi, "Cũng chỉ có đồ ngốc nghếch Tiểu Ngũ kia mới nhất nhất tuân lệnh ngươi."
Cố Ánh Liễu: "Chờ ngươi có lang phù trong tay thì ngươi nói cái gì Tiểu Ngũ cũng nghe."
Đậu Hồi Chương hứng thú, hạ giọng, hỏi như sắp định đi ăn trộm thật, "Lang phù kia, ngươi có thể cho ta mượn chơi hai ngày không, bảo đảm trả lại ngươi."
Cố Ánh Liễu mắt trợn trắng, "Tiểu Ngũ mù mới có thể coi trọng ngươi."
Đậu Hồi Chương: "......"
Cố Ánh Liễu: "Đừng có nghĩ đến chuyện trộm trên người ta, ngươi dám chạm vào ta, ta sẽ nói Tiểu Ngũ là ngươi phi lễ ta."
Đậu Hồi Chương cạn lời, ánh mắt của gã dừng lại trên người thiếu niên đang ngủ trong lòng Cố Ánh Liễu, lẩm bẩm nói, "Bệ hạ cũng bị mù mắt, sao lại không nhìn ra ngươi là cái đồ không biết xấu hổ thế nhỉ......"
Cố Ánh Liễu: "Cũng thế cũng thế."
Cố Ánh Liễu tựa hồ lại nghĩ tới cái gì, nói với Đậu Hồi Chương, "Phải làm được không lưu lại dấu vết, với lại tên Yến Đồng đang ở trong phủ Dung Tích kia, hiện giờ không biết là lấy thân phận gì, bắt đầu từ cậu ta mà tiết lộ tin tức, lấy được tín nhiệm của cậu ta."
Đậu Hồi Chương tỏ vẻ minh bạch, bóng người nháy mắt biến mất không thấy.
-
Trong Thịnh Kinh thần hồn nát thần tính.
Sau khi Cao Thị lang ra khỏi cung, bọn họ liền ở trong nội quan vọng nhìn tình huống của Cao Từ, thăng một bậc, rồi nhân bệnh qua đời.
Ai biết bệnh này là bệnh, hay là độc?
Bọn họ càng sợ hãi Cố Ánh Liễu hơn, cho dù là ra ngoài cậy nhờ, hay chờ Cố Ánh Liễu đánh hạ thành Thịnh Kinh thì đều không có gì tốt cho họ cả.
Có cơ linh suy đoán, có phải là biện pháp mà Dung Tích dùng để buộc bọn họ cột lên tặc thuyền không, Cao Từ cũng không giống loại người đó.
Tất cả suy đoán, Dung Tích đều cười cho qua chuyện.
Hắn không cần mấy thế gia đại tộc tay trói gà không chặt này làm cái gì, chỉ cần bọn họ đừng cõng đền thờ dạo phố, mắng hắn bất trung bất nghĩa, hết thảy đều tốt.
Trong thiên hạ anh tài ít ỏi, không mấy người có thể so với Hoắc Trừng.
Hắn đã chết, không còn uy hiếp nhưng cũng không còn người để tin dùng.
Dung Tích hướng ánh mắt nhìn về phía núi rừng nước sông ngoài thành.
Đời này Cố Ánh Liễu chung quy vẫn là một hài tử, quá mức vì cái lợi trước mắt, không trải qua mài giũa, tự cho là trí kế vô song, còn không phải là bị một tên pháo hôi hắn đưa ra làm cho nhiễu loạn, ngay cả đánh trả cũng không thể.
"Vương gia, nô gia có một tin tức tốt muốn nói cho ngài." Yến Đồng dán sát vào Dung Tích nói.
"Hửm?" Dung Tích ra vẻ ngạc nhiên đặt câu hỏi.
"Nô gia ngẫu nhiên biết được vị trí lương thảo quân đội địch quân." Yến Đồng éo éo nói, chờ Dung Tích nói.
Cậu ta tuy không thông chiến sự, cũng hiểu rõ đạo lý chiến sự chưa đánh lương thảo đi trước, biết vị trí lương thảo, còn không phải là đã biết mạch máu đối phương sao.
Yến Đồng tin tưởng, Dung Tích tuyệt đối sẽ không làm như không thấy.
Chờ chuyện của Dung Tích đạt thành, cậu ta sẽ là đại công thần.
Mọi việc đều phải đánh cược một phen, hơn nữa trước đó không lâu cậu ta mới biết Cố Ánh Liễu chính là Liễu phi bên người thiên tử, vậy thì tiểu công tử cậu ta nhìn thấy ở Hà quận còn không phải thiên tử thì là ai.
Khó trách Cố Ánh Liễu không muốn tiếp thu cậu ta nhào vào trong ngực, đã có trân bảo trong tay, làm sao lại nguyện ý liếc mắt để ý bình dân áo vải.
Nếu mình lúc ấy phát hiện tiểu công tử mới là quý nhân, còn không phải một bước lên mây sao.
Khó trách Bạch Nga ở Hà quận như cá gặp nước, nàng sớm đã biết phải lấy lòng ai nên không thèm để ý cải thiện quan hệ với Cố Ánh Liễu.
Dung Tích không có công phu giả bộ ngớ ngẩn với Yến Đồng để lừa đảo, "Lương thảo có trọng binh gác, Cô biết vị trí lương thảo thì làm được gì?"
Yến Đồng khụ khụ, một bộ thái độ gầy yếu, mị nhãn như tơ, "Vương gia, gió thu lớn rồi, thiên càn vật táo, nô gia tin tưởng đốt sạch lương thảo mà nói, đối với Vương gia cũng không phải việc khó."
Dung Tích: "Tin tức có thể tin được không?"
Yến Đồng ánh mắt run lên, chợt đứng dậy, "Là đồng hương của nô gia suy tính biết được."
Dung Tích cười nhạo một tiếng, "Đồng hương này của ngươi có vài phần bản lĩnh đấy, không bằng mang ta đi nhìn xem?"
Yến Đồng thống khoái đáp ứng: "Không thành vấn đề."
【 tác gia tưởng lời nói: 】
Trứng không có nội dung, thật sự không có
Trên da thịt trắng nõn còn dính đầy mồ hôi, rốn nhỏ như hạt đậu nành phình lên, bên trong bụng toàn là con cháu của thanh niên.
Cậu ma xui quỷ khiến mà sờ lên bụng mình, giống như bên trong thật sự đang diễn ra một phản ứng hoá học.
Như mùa xuân gieo xuống hạt giống, tới mùa thu sẽ kết ra cây ăn quả xanh um tươi tốt.
Cố Ánh Liễu nhìn bộ dáng thiếu niên xoa bụng, ánh sáng mỏng manh trên đỉnh đầu chiếu xuống dưới.
Tiểu Nhứ Nhi của y sắc mặt điềm tĩnh mà ôn nhu, giống như thật sự cảm thấy thần kỳ lẫn vui sướng vì có thể dựng dục hài tử của y.
Y chưa bao giờ sinh ra muôn vàn chờ mong giống giờ khắc này, hy vọng bên trong bụng nhỏ của thiếu niên thật sự có thể có tiểu hài tử của mình, hy vọng thiếu niên mãi mãi không rời xa mình, hy vọng mình có thể thuận lợi có được hạnh phúc gia đình.
Cố Ánh Liễu ôm chặt thiếu niên, cái hôn rất nhẹ rơi trên mi mắt cậu, "Nhất định sẽ có hài tử, nhất định."
Thiếu niên che lại bụng mình, "Nếu lớn lên giống ngươi thì hay quá."
Dung Nhứ bắt đầu chờ mong bộ dáng hài tử, Cố Ánh Liễu xinh đẹp thế kia, nếu hài tử không lớn được thành Cố Ánh Liễu thứ hai, hẳn là cũng sẽ không quá kém.
Cố Ánh Liễu nhẹ nhàng vỗ lưng thiếu niên, "Giống ai cũng được."
Kỳ thật y muốn hài tử giống Tiểu Nhứ Nhi nhiều một chút, y khi còn nhỏ không hề đáng yêu, Tiểu Nhứ Nhi khi còn nhỏ nhất định cực kỳ đáng yêu.
Cố Ánh Liễu phá lệ quý trọng thời gian ở chung với Dung Nhứ.
Trước kia gặp được thiếu niên, y không hiểu cái gì là hạnh phúc, trong nhà không có tiếng cười nói vui vẻ, cũng không tôn trọng nhau như khách. Mẫu thân kịch liệt chống cự, phụ thân giận dữ điên loạn, ai cũng không thỏa hiệp, mẫu thân cảm thấy phụ thân hủy hoại sinh hoạt của bà, phụ thân lại cảm thấy mẫu thân không biết tốt xấu, bọn họ cắn xé lẫn nhau, cuối cùng mẫu thân tự thiêu, nhận thua trước.
Giờ khắc này y đột nhiên sinh ra một chút sợ hãi, sợ hãi bản thân không thể làm một phụ thân tốt.
Dung Nhứ: "Chắc chắn là giống ngươi mới được, tùy tiện ra ngoài đường quay một vòng đã mê hoặc muôn vàn thiếu nữ, tương lai nếu coi trọng tiểu thư hay thiếu gia nhà ai, người vừa đứng ở đó là đã có thể khiến đối phương không tìm ra nam bắc luôn."
Cố Ánh Liễu bật cười, "Vậy thì ta gặp ngươi cũng không tìm ra nam bắc."
Dung Nhứ xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, "Ta như thế mà còn gọi là không tìm ra nam bắc sao? Ta bị ngươi thoát đến trần truồng, ở đây...... ở đây...... Hừ......"
Cố Ánh Liễu lại hôn cậu, "Rõ ràng là ta bị ngươi mê hoặc đến không tìm ra nam bắc."
Dung Nhứ: "Đồ xấu tính còn biết trả đũa."
Cố Ánh Liễu cười dịu dàng, "Vậy xem như ta mê hoặc ngươi đến không tìm ra nam bắc."
Dung Nhứ: "Cái gì mà xem như, rõ ràng là thế."
Cố Ánh Liễu: "Ừ ừ, là thế là thế."
Dung Nhứ tự hiểu là thắng, không để Cố Ánh Liễu oan uổng mình.
Cậu không thích bị ai đổ oan, Cố Ánh Liễu cũng không được.
Liên tiếp cao trào làm thiếu niên cực kỳ mỏi mệt, nháy mắt liền chui vào ngực thiếu niên ngủ luôn.
Cố Ánh Liễu hết cách, cởi bào sam bọc cậu kín mít, mình mặc trung y đáp lại cấp dưới bẩm báo công việc.
Người tới đúng là thủ lĩnh Ám Lang Vệ Hạ Lĩnh, râu ria hắn xồm xoàm, quầng mắt đen xì, hiển nhiên là quá lâu rồi không ngủ.
Hắn quỳ gối trên thảm trong doanh trướng, tay áo màu đen thắt chặt, trang bị như chuẩn bị đi ăn cướp ở đâu.
"Bảo ngươi đi tra chuyện Dung Tích với quân tử lan, tra đến đâu rồi?" Cố Ánh Liễu hỏi.
"Dung Tích yêu thích dưỡng hoa, trong phủ có nhà ấm trồng hoa rất lớn, có nhiều chủng loại khác nhau nhưng không có hoa lan." Hạ Lĩnh trả lời.
Cố Ánh Liễu điều chỉnh tư thế, để Dung Nhứ ngủ thoải mái hơn.
Y rũ mắt âm thầm suy nghĩ, trong nhà Dung Tích không có hoa lan, vậy Cố Dịch Sơ nói kiếp trước y ôm hoa lan trở về, rốt cuộc là ở đâu ra?
Y không cho rằng Cố Dịch Sơ dám bịa đặt chi tiết này để lừa Tiểu Nhứ Nhi, không phải không có khả năng, mà là không cần thiết.
Bây giờ y trong lời của Cố Dịch Sơ chính là Cố Ánh Liễu đã trọng sinh, lời này rõ ràng là nói điêu, chỉ cần y đi tìm nó giằng co, Dung Nhứ sẽ không bao giờ tin tưởng một chữ nữa.
Hạ Lĩnh ngước mắt trong lúc lơ đãng nhìn trung y Cố Ánh Liễu một cái, lại nhanh chóng cúi đầu.
Hắn chỉ cảm thấy kỳ quái, lại nghe thấy một âm thanh mềm mại của thiếu niên vang lên, "Ánh Liễu...... Ưm...... Giờ nào rồi?"
Sau đó hắn liền thấy thanh niên vừa rồi còn lãnh lệ vạn phần nhu hòa thành nước, "Còn chưa tới lúc dùng bữa tối, ngươi ngủ đi, chút nữa sẽ gọi ngươi dậy."
Dung Nhứ mơ mơ màng màng ôm lấy eo thanh niên, "...... Hảo đi."
......
Hạ Lĩnh xấu hổ mà quỳ gối tại chỗ, không biết là nên giả vờ không nghe thấy, hay là nên vấn an thiếu niên.
Thanh âm kia, rõ ràng là của Bệ hạ.
Mấy tức sau, hắn cuối cùng hạ quyết tâm, giả điếc không nghe thấy.
Qua nửa giây sau, thanh niên dường như mới nhớ tới còn có hắn, "Sao ngươi còn ở đây?"
"......"
Hạ Lĩnh theo bản năng liền muốn cáo lui, chợt nhớ tới mình còn một việc chưa bẩm báo.
Lưng lại gù xuống, khom người nói, "Tại hạ còn có chuyện quan trọng bẩm báo."
Hàn khí trên người thanh niên tỏa ra, áp lực vô hình làm hắn cơ hồ muốn quỳ rạp xuống đất.
Hắn không rõ mình lại chọc Cố đại nhân không cao hứng ở đâu, đầu cơ hồ muốn rũ xuống chạm thảm.
Thanh niên từ từ mở miệng, "Nói nhỏ một chút."
Hạ Lĩnh lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, mồ hôi lạnh ướt vai lưng, "Tại hạ ở trong phủ Dung Tích, phát hiện Yến Đồng rơi xuống."
Cố Ánh Liễu suy tư nửa tức mới nhớ ra Yến Đồng là ai.
Nguyên lai là tên tiểu quan hạ xuân dược cho y ở Hà quận kia, không ngờ cậu ta lại chạy đến phủ Dung Tích, thú vị đấy.
Cố Ánh Liễu: "Đã biết, ngươi lui ra đi."
Nếu Dung Tích muốn chơi cùng y, thì để hắn gậy ông đập lưng ông đi.
Khi y ở Hà quận cũng đã phái người tìm hiểu qua Yến Đồng, cậu ta còn có một vị tình lang, tên hình như là kêu đại trụ? Cũng không biết đã chết chưa.
Cố Ánh Liễu tính toán, lương thực của bọn họ còn đủ cho một tháng.
Y vốn định triệu Hạ Lĩnh ra, lại cảm thấy sai sử hắn quá tàn nhẫn.
Cố Ánh Liễu gợi lên trạm gác ngầm, gọi Đậu Hồi Chương hiện thân.
Đậu Hồi Chương không quỳ y, mấy tháng trước vẫn là Cố Ánh Liễu quỳ thỉnh an gã ta, nhưng giờ đã là một phần của Ám Lang Vệ thì gã vẫn chẳng có tí ý thức tự giác của cấp dưới nào.
Đậu Hồi Chương trực tiếp ngồi bên cạnh án thư: "Liễu phi nương nương, tìm ta có việc?"
Cố Ánh Liễu: "Đi xuống. Nếu ngươi còn gọi ta là Liễu phi nương nương, ta không ngại miêu tả với Tiểu Ngũ bộ dáng ngươi mặc nữ trang thế nào."
Đậu Hồi Chương ngượng ngùng mà sờ sờ cái mũi, "Vâng, Cố đại nhân."
Cố Ánh Liễu: "Lộ tin tức ra cho Dung Tích, cần phải để hắn biết rõ vị trí kho lúa của ta bên quân đội Tây Nam."
Đậu Hồi Chương kinh ngạc trừng mắt nhìn Cố Ánh Liễu, "Chờ hắn tới đốt hả?"
Cố Ánh Liễu dùng ánh mắt như nhìn một tên ngốc nhìn Đậu Hồi Chương, "Đúng vậy."
Đậu Hồi Chương: "Ngươi điên rồi?"
Cố Ánh Liễu: "Ngươi không làm được ám vệ thì có thể đi thỉnh giáo Tiểu Ngũ."
Đậu Hồi Chương nghe hiểu Cố Ánh Liễu đang trào phúng, gã bĩu môi, "Cũng chỉ có đồ ngốc nghếch Tiểu Ngũ kia mới nhất nhất tuân lệnh ngươi."
Cố Ánh Liễu: "Chờ ngươi có lang phù trong tay thì ngươi nói cái gì Tiểu Ngũ cũng nghe."
Đậu Hồi Chương hứng thú, hạ giọng, hỏi như sắp định đi ăn trộm thật, "Lang phù kia, ngươi có thể cho ta mượn chơi hai ngày không, bảo đảm trả lại ngươi."
Cố Ánh Liễu mắt trợn trắng, "Tiểu Ngũ mù mới có thể coi trọng ngươi."
Đậu Hồi Chương: "......"
Cố Ánh Liễu: "Đừng có nghĩ đến chuyện trộm trên người ta, ngươi dám chạm vào ta, ta sẽ nói Tiểu Ngũ là ngươi phi lễ ta."
Đậu Hồi Chương cạn lời, ánh mắt của gã dừng lại trên người thiếu niên đang ngủ trong lòng Cố Ánh Liễu, lẩm bẩm nói, "Bệ hạ cũng bị mù mắt, sao lại không nhìn ra ngươi là cái đồ không biết xấu hổ thế nhỉ......"
Cố Ánh Liễu: "Cũng thế cũng thế."
Cố Ánh Liễu tựa hồ lại nghĩ tới cái gì, nói với Đậu Hồi Chương, "Phải làm được không lưu lại dấu vết, với lại tên Yến Đồng đang ở trong phủ Dung Tích kia, hiện giờ không biết là lấy thân phận gì, bắt đầu từ cậu ta mà tiết lộ tin tức, lấy được tín nhiệm của cậu ta."
Đậu Hồi Chương tỏ vẻ minh bạch, bóng người nháy mắt biến mất không thấy.
-
Trong Thịnh Kinh thần hồn nát thần tính.
Sau khi Cao Thị lang ra khỏi cung, bọn họ liền ở trong nội quan vọng nhìn tình huống của Cao Từ, thăng một bậc, rồi nhân bệnh qua đời.
Ai biết bệnh này là bệnh, hay là độc?
Bọn họ càng sợ hãi Cố Ánh Liễu hơn, cho dù là ra ngoài cậy nhờ, hay chờ Cố Ánh Liễu đánh hạ thành Thịnh Kinh thì đều không có gì tốt cho họ cả.
Có cơ linh suy đoán, có phải là biện pháp mà Dung Tích dùng để buộc bọn họ cột lên tặc thuyền không, Cao Từ cũng không giống loại người đó.
Tất cả suy đoán, Dung Tích đều cười cho qua chuyện.
Hắn không cần mấy thế gia đại tộc tay trói gà không chặt này làm cái gì, chỉ cần bọn họ đừng cõng đền thờ dạo phố, mắng hắn bất trung bất nghĩa, hết thảy đều tốt.
Trong thiên hạ anh tài ít ỏi, không mấy người có thể so với Hoắc Trừng.
Hắn đã chết, không còn uy hiếp nhưng cũng không còn người để tin dùng.
Dung Tích hướng ánh mắt nhìn về phía núi rừng nước sông ngoài thành.
Đời này Cố Ánh Liễu chung quy vẫn là một hài tử, quá mức vì cái lợi trước mắt, không trải qua mài giũa, tự cho là trí kế vô song, còn không phải là bị một tên pháo hôi hắn đưa ra làm cho nhiễu loạn, ngay cả đánh trả cũng không thể.
"Vương gia, nô gia có một tin tức tốt muốn nói cho ngài." Yến Đồng dán sát vào Dung Tích nói.
"Hửm?" Dung Tích ra vẻ ngạc nhiên đặt câu hỏi.
"Nô gia ngẫu nhiên biết được vị trí lương thảo quân đội địch quân." Yến Đồng éo éo nói, chờ Dung Tích nói.
Cậu ta tuy không thông chiến sự, cũng hiểu rõ đạo lý chiến sự chưa đánh lương thảo đi trước, biết vị trí lương thảo, còn không phải là đã biết mạch máu đối phương sao.
Yến Đồng tin tưởng, Dung Tích tuyệt đối sẽ không làm như không thấy.
Chờ chuyện của Dung Tích đạt thành, cậu ta sẽ là đại công thần.
Mọi việc đều phải đánh cược một phen, hơn nữa trước đó không lâu cậu ta mới biết Cố Ánh Liễu chính là Liễu phi bên người thiên tử, vậy thì tiểu công tử cậu ta nhìn thấy ở Hà quận còn không phải thiên tử thì là ai.
Khó trách Cố Ánh Liễu không muốn tiếp thu cậu ta nhào vào trong ngực, đã có trân bảo trong tay, làm sao lại nguyện ý liếc mắt để ý bình dân áo vải.
Nếu mình lúc ấy phát hiện tiểu công tử mới là quý nhân, còn không phải một bước lên mây sao.
Khó trách Bạch Nga ở Hà quận như cá gặp nước, nàng sớm đã biết phải lấy lòng ai nên không thèm để ý cải thiện quan hệ với Cố Ánh Liễu.
Dung Tích không có công phu giả bộ ngớ ngẩn với Yến Đồng để lừa đảo, "Lương thảo có trọng binh gác, Cô biết vị trí lương thảo thì làm được gì?"
Yến Đồng khụ khụ, một bộ thái độ gầy yếu, mị nhãn như tơ, "Vương gia, gió thu lớn rồi, thiên càn vật táo, nô gia tin tưởng đốt sạch lương thảo mà nói, đối với Vương gia cũng không phải việc khó."
Dung Tích: "Tin tức có thể tin được không?"
Yến Đồng ánh mắt run lên, chợt đứng dậy, "Là đồng hương của nô gia suy tính biết được."
Dung Tích cười nhạo một tiếng, "Đồng hương này của ngươi có vài phần bản lĩnh đấy, không bằng mang ta đi nhìn xem?"
Yến Đồng thống khoái đáp ứng: "Không thành vấn đề."
【 tác gia tưởng lời nói: 】
Trứng không có nội dung, thật sự không có
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất