Ta Mang Theo Tiểu Thụ Đi Dưỡng Thai
Chương 57: Vô sắc (4)
Hai dáng người thon dài anh đĩnh đứng đối diện nhau.
: "Tự tiên xâm nhập dinh thự của ta với ý đồ bất chính." Leo dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn ba người: "Các ngươi đã chuẩn bị trả giá chưa?"
Tạ Tinh khẽ hắng giọng: "Có giỏi thì đến đây." Nói rồi vào tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Mặt Thoth đầy vẻ rầu rĩ: "Khoan đã! Ổng mù mà! Đánh thế nào được?"
Tạ Tinh quay đầu mỉm cười ấm áp: "Không sao..."
: "Ta có hào quang nhân vật chính mà. Không chết được."
Người trong phòng lẳng lẳng nhìn y tự tin, mặt đối mặt khẳng định chính mình với chậu hoa trong góc.
Lâm Khanh: "..." Điên rồi.
Thoth đứng lặng trào nước mắt, Alexande lảo đảo tìm xẻng đào mộ cho chính mình.
Lao không kiên nhẫn rút ra một thanh đao dài đến hơn hai mét, thẳng tắp đâm tới.
Người đối diện dùng một ngón tay vẽ ra màu tím trên không trung. Tiếp đến lôi rắn ra từ không trung, đầy đắc ý hô
: "Nổi nhạc lên!"
Tạ Tinh ném rắn về hướng cửa sổ.
Lâm Khanh: "..." Toang m* rồi.
Alexande khϊếp sợ.
Thoth: "..." A ha ha ha.
Đối phương thì vác nguyên cái vũ khí to đùng, Tạ Tinh thì đã mù còn chơi tay không. Bị chém trúng cái, một là theo diện đoàn tụ, hai là khoa chấn thương chỉnh hình thẳng tiến.
Tóm lại, không so sánh, không đau thương.
Không còn cách nào khác, Alexande xung phong đảm nhận bình luận viên kiêm hướng dẫn cho Tạ Tinh. Ánh mắt thận trọng quan sát thao tác của địch thủ mà cảnh báo
: "Tránh bên phải!"
: "Đằng sau!"
Thoth cũng phát điên mà tham gia bình luận: "Cẩn thận phía trước! Mẹ nó! Phía trước cơ mà!"
Tạ Tinh theo chỉ dẫn của hai người nhảy lên tránh đi lưỡi đao sượt qua. Mặc dù động tác rất chậm chạp, nhưng Leo có thế nào cũng không bắt kịp. Quả thực kỳ quái.
Qua vài lần tránh né trái phải, Alexande và Thoth càng điều khiển càng thuận tay. Tạ Tinh cũng bắt đầu có xu hướng đảo khách thành chủ, chuyển sang tấn công.
Cử động của y mỗi lúc một nhanh. Khóe mắt Leo cũng nâng lên, hô hấp kiềm chế nhẹ nhàng.
Nam nhân tóc vàng đánh cho thú nhân xung quanh một cái ánh mắt. Bọn chúng lập tức nhe nanh tiến lên bao vây lấy hai người một thú đang hô hào. Cố tìnhlàm rối hướng dẫn của họ với Tạ Tinh.
Trong hoàn cảnh kịch liệt như vậy, không biết là từ ai, một quyền nện lên trên đập vỡ tan mái nhà.
Hai người kia lao theo khe hở ra ngoài. Xung kích đáng sợ thổi tan một đợt mây mù xung quanh, chấn động mang theo hàn ý tận xương, không phân cao thấp.
Thú nhỏ nhảy từ trên tay Thoth xuống đuổi theo hai người ra bên ngoài dinh thự. Thoth triển khai ma pháp hộ tống Alexande chạy theo. Yếu ớt ngẩng đầu theo dõi tình huống, tuỳ thời ứng biến hỗ trợ Tạ Tinh.
Mây đen trên đỉnh đầu quay cuồng càng thêm lợi hại, hai người kia đã đánh ra đến trên đường cái. Tiếng động và dư chấn lớn đến nỗi tất cả đều tò mò chạy lại xem.
Leo dang tay, lưỡi đao bùng lên ánh lửa rực rỡ. Lâm Khanh nhìn lên nhíu mày càng sâu.
Áp lực điên cuồng ập tới. Quần chúng xung quanh không sợ chết vây xem, hô hào cổ vũ nhiệt liệt. Đều là cổ vũ cho Leo.
Alexande rùng mình: "Hắn ta chỉ là một tên biếи ŧɦái khoả thân thôi đúng chứ?"
Sao nổi tiếng dữ.
Dù sao sau lượt hỏi thăm lúc mới đến, cái bản mặt Tạ Tinh cũng bị cả phố đèn đỏ ghim rồi. Vậy nên số người ủng hộ tên Leo kia cực kỳ đông đảo.
Đồng tử nam nhân tóc vàng khuếch trương, một đạo đao quang phá vân chém xuống. Tựa thiên nhai tầm mộng, thắp sáng cả bầu trời đêm. May mắn có Alexande cùng thú nhỏ ở bên dưới kêu lên báo hiệu, Tạ Tinh mới chật vật tránh đi được chiêu thức hiểm hóc ấy.
Thấy bản thân mình đang trên cơ, Leo đầy kiêu ngạo hếch cằm
: "Chứng kiến uy lực đao của ta mà run sợ đi! Khóc lóc đi!"
Tạ Tinh phụng phịu: "Ta mù thì nhìn thế quái nào được?"
Leo: "..."
Quanh người Tạ Tinh nháy mắt bọc lên một quầng sáng tím, che chở y an toàn trước đòn tấn công.
Nam nhân tóc trắng xoay người liền chạy trên các mái nhà. Quầng sáng tím kia mạnh mẽ tới nỗi đẩy lui tất cả vật cản, mở đường cho y tiến lên.
Tóc trắng nổi bật giữa màn đêm. Khoé môi Tạ Tinh nhếch lên một độ cung nho nhỏ
: "Còn nữa, cuộc đời bố đây chỉ khóc khi cắt hành thôi nhé!"
Cuồng phong dữ dội thổi tung vải thưa, đạp phá thiên không mà xông pha. Phóng thẳng về phía sát khí bừng bừng ở chỗ Leo.
Một cước đá tới.
Leo hoảng thần lật đao lên chắn.
Phút chốc bạo liệt mở ra, nhanh chóng hướng bốn phía lan rộng. Thanh đao rắn chắc kia ấy vậy mà lại xuất hiện vết nứt.
Và đỉnh hơn là, một cước kia đã khiến Leo bị đẩy lùi, thậm chí cúi người phun ra một ngụm máu.
Quần chúng vây xem vẫn không sợ chết mà hóng hớt. Đối với cảnh này thì hoan hô nhiệt liệt, có điều một nửa đã bắt đầu hơi nghiêng về phía Tạ Tinh.
Lồng ngực Leo phập phồng, hô hấp hỗn loạn đứng vững thân thể. Nam nhân tóc trắng đối diện bày ra một bộ tư thế lãnh khốc khinh thường
: "Hết giờ đùa rồi."
Đêm đen gào thét dữ tợn. Sau lưng Tạ Tinh vọt ra hai ma thú đại bàng lớn. Chúng dùng chân quắp sau lưng Tạ Tinh nâng y bay lên. Trái phải còn có ma thú sói hỗ trợ, ẩn hiện xuất nhập đánh lạc hướng đối thủ. Mỗi đòn đánh đều trúng đích, kể cả khi không có người hướng dẫn.
Thần sắc Leo ngưng trọng, khó khăn tránh né: "Ngươi nhìn thấy?"
: "Không có." Thanh âm khẳng định truyền tới.
Gương mặt tinh xảo kia đột ngột phóng to trong tầm mắt.
: "Nhưng mà ta quen với chuyển động của ngươi rồi." Chút bản lĩnh này vẫn phải có.
Leo bị đấm một quyền giữa bụng. Bị đánh văng ra xa, quỳ xuống trên đất.
Hắn ta che ngực, âm trầm liếm môi: "Thú vị đấy."
Thần sắc của Tạ Tinh trở nên bình tĩnh mà nghiêm túc
: "Bây giờ không phải chính là lúc thích hợp để bùng cháy dữ dội hay sao?"
Leo trợn mắt, hai tay nắm chặt cán đao. Tung ra chiêu tất sát của mình.
Lưỡi đao vung tới, khí thế rung chuyển trời đất. Tiếng hét thấu trời, tràn đầy mãnh liệt. Một kích toàn lực đâm thủng cả áng mây.
Quầng sáng tím vây quanh Tạ Tinh cũng bùng lên càng thêm dữ dội, y vung nắm đấm tới.
Giữa không trung, mũi kiếm và quầng sáng tím gặp nhau, âm thanh va chạm chói tai vang vọng khắp nơi, rung động không dứt.
Chiêu thức như gió mát thoáng qua, đảo một vòng tàn sát bừa bãi. Rúng động toàn bộ con phố, khiến người ta kinh hãi không thôi.
Đợi khi mây mù tản đi, không gian bình lặng xuống. Chỗ kia chỉ còn một người đứng vững.
Leo trợn trắng mắt ngã trên mặt đất, khắp người toàn là vết thương.
_
Trận đấu kết thúc, đám người vây xem tự ý thức được phải tránh dây dưa. Ai về nhà nấy. Phút chốc đã giải tán đi hết.
Tạ Tinh gương mặt đầy bụi bặm xông thẳng tới: "Mọi người ơi! Thắng rồi."
Sau đó đâm xầm vào chuồng heo cạnh một toà nhà đá.
Alexande thở dài dẫn đường lôi y ra ngoài, lại đưa thú nhỏ sang.
Tạ Tinh nâng đám lông mềm mại trong tay, tâm trạng vui vẻ nghiêng đầu hôn cái tai mềm mại của thú nhỏ. Lâm Khanh thẹn thùng dùng vuốt chặn lại miệng y. Vẫy vẫy đuôi không cho phép.
Nói thật, Tạ Tinh vừa nhận ra con thú nhỏ này là Lâm Khanh.
Chủ yếu là lúc sờ sờ, y phát hiện trong đám ma thú mình vác theo không có con nào bụng nhỏ phồng lên giống như mang thai như con này.
Có điều, nếu thú nhỏ đã muốn giấu thì y cũng sẽ giả vờ không biết gì. Chỉ là đỡ đẻ cho ma thú thì hơi khó khăn thôi.
Tạ Tinh thở dài một hơi.
Cuộc đời Lâm Khanh sao lúc nào cũng nát vậy nè. Đã khổ thì chớ, giờ đến hình người còn không giữ được.
[ Plot twist duy nhất của ổng là thụ với cả thế giới nhưng riêng với ngài thì nhất định nó đòi làm công ]
: "Hở?"
[ Không có gì. ]
: "..."
Nhưng mà không sao. Lông mềm mềm cũng rất tốt. Tạ Tinh rất thích.
Thích dã man tàn bạo luôn ấy chứ.
Hai người ôm theo thú nhỏ đi tới chỗ Leo. Xách cái tên khoả thân trên đất lôi đi, tìm một chỗ thẩm vấn. Tạ Tinh vừa đi vừa xoa xoa thú nhỏ, ngờ ngợ nói
: "Mà chúng ta có quên cái gì không ấy nhỉ?"
Alexande xách đại bàng và sói đi đằng trước, nhìn nhìn qua một lượt, thành thật lắc đầu
: "Hình như không có."
: "Ồ, vậy đi thôi."
_
Trong dinh thự bằng đá.
Thoth bị hơi mười thú nhân ánh mắt sáng quắc vây quanh. Gương mặt méo xệch, lựa chọn giơ tay chịu trói.
Thoth: "..."
_
*Tác giả quăng phúc lợi đến đây:
Cảm ơn các bé yêu đã kiên trì với truyện dù tác giả lười v :)))) Đây là hàng tui tự vẽ minh hoạ cho 2 bé trong thế giới này tặng mọi người. Cảm ơn vì đã đọc truyện.
( P/S: Ban đầu tôi định vẽ Tạ Tinh khoả thân cơ :))) Chủ yếu là sợ bị gỡ vì vi phạm thuần phong mỹ tục và tuyên truyền văn hoá phẩm đồi truỵ )
* Có thể tôi sẽ tự chuyển thể truyện này thành truyện tranh vào 1 ngày không xa ( Nếu tôi rảnh haha ).
: "Tự tiên xâm nhập dinh thự của ta với ý đồ bất chính." Leo dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn ba người: "Các ngươi đã chuẩn bị trả giá chưa?"
Tạ Tinh khẽ hắng giọng: "Có giỏi thì đến đây." Nói rồi vào tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Mặt Thoth đầy vẻ rầu rĩ: "Khoan đã! Ổng mù mà! Đánh thế nào được?"
Tạ Tinh quay đầu mỉm cười ấm áp: "Không sao..."
: "Ta có hào quang nhân vật chính mà. Không chết được."
Người trong phòng lẳng lẳng nhìn y tự tin, mặt đối mặt khẳng định chính mình với chậu hoa trong góc.
Lâm Khanh: "..." Điên rồi.
Thoth đứng lặng trào nước mắt, Alexande lảo đảo tìm xẻng đào mộ cho chính mình.
Lao không kiên nhẫn rút ra một thanh đao dài đến hơn hai mét, thẳng tắp đâm tới.
Người đối diện dùng một ngón tay vẽ ra màu tím trên không trung. Tiếp đến lôi rắn ra từ không trung, đầy đắc ý hô
: "Nổi nhạc lên!"
Tạ Tinh ném rắn về hướng cửa sổ.
Lâm Khanh: "..." Toang m* rồi.
Alexande khϊếp sợ.
Thoth: "..." A ha ha ha.
Đối phương thì vác nguyên cái vũ khí to đùng, Tạ Tinh thì đã mù còn chơi tay không. Bị chém trúng cái, một là theo diện đoàn tụ, hai là khoa chấn thương chỉnh hình thẳng tiến.
Tóm lại, không so sánh, không đau thương.
Không còn cách nào khác, Alexande xung phong đảm nhận bình luận viên kiêm hướng dẫn cho Tạ Tinh. Ánh mắt thận trọng quan sát thao tác của địch thủ mà cảnh báo
: "Tránh bên phải!"
: "Đằng sau!"
Thoth cũng phát điên mà tham gia bình luận: "Cẩn thận phía trước! Mẹ nó! Phía trước cơ mà!"
Tạ Tinh theo chỉ dẫn của hai người nhảy lên tránh đi lưỡi đao sượt qua. Mặc dù động tác rất chậm chạp, nhưng Leo có thế nào cũng không bắt kịp. Quả thực kỳ quái.
Qua vài lần tránh né trái phải, Alexande và Thoth càng điều khiển càng thuận tay. Tạ Tinh cũng bắt đầu có xu hướng đảo khách thành chủ, chuyển sang tấn công.
Cử động của y mỗi lúc một nhanh. Khóe mắt Leo cũng nâng lên, hô hấp kiềm chế nhẹ nhàng.
Nam nhân tóc vàng đánh cho thú nhân xung quanh một cái ánh mắt. Bọn chúng lập tức nhe nanh tiến lên bao vây lấy hai người một thú đang hô hào. Cố tìnhlàm rối hướng dẫn của họ với Tạ Tinh.
Trong hoàn cảnh kịch liệt như vậy, không biết là từ ai, một quyền nện lên trên đập vỡ tan mái nhà.
Hai người kia lao theo khe hở ra ngoài. Xung kích đáng sợ thổi tan một đợt mây mù xung quanh, chấn động mang theo hàn ý tận xương, không phân cao thấp.
Thú nhỏ nhảy từ trên tay Thoth xuống đuổi theo hai người ra bên ngoài dinh thự. Thoth triển khai ma pháp hộ tống Alexande chạy theo. Yếu ớt ngẩng đầu theo dõi tình huống, tuỳ thời ứng biến hỗ trợ Tạ Tinh.
Mây đen trên đỉnh đầu quay cuồng càng thêm lợi hại, hai người kia đã đánh ra đến trên đường cái. Tiếng động và dư chấn lớn đến nỗi tất cả đều tò mò chạy lại xem.
Leo dang tay, lưỡi đao bùng lên ánh lửa rực rỡ. Lâm Khanh nhìn lên nhíu mày càng sâu.
Áp lực điên cuồng ập tới. Quần chúng xung quanh không sợ chết vây xem, hô hào cổ vũ nhiệt liệt. Đều là cổ vũ cho Leo.
Alexande rùng mình: "Hắn ta chỉ là một tên biếи ŧɦái khoả thân thôi đúng chứ?"
Sao nổi tiếng dữ.
Dù sao sau lượt hỏi thăm lúc mới đến, cái bản mặt Tạ Tinh cũng bị cả phố đèn đỏ ghim rồi. Vậy nên số người ủng hộ tên Leo kia cực kỳ đông đảo.
Đồng tử nam nhân tóc vàng khuếch trương, một đạo đao quang phá vân chém xuống. Tựa thiên nhai tầm mộng, thắp sáng cả bầu trời đêm. May mắn có Alexande cùng thú nhỏ ở bên dưới kêu lên báo hiệu, Tạ Tinh mới chật vật tránh đi được chiêu thức hiểm hóc ấy.
Thấy bản thân mình đang trên cơ, Leo đầy kiêu ngạo hếch cằm
: "Chứng kiến uy lực đao của ta mà run sợ đi! Khóc lóc đi!"
Tạ Tinh phụng phịu: "Ta mù thì nhìn thế quái nào được?"
Leo: "..."
Quanh người Tạ Tinh nháy mắt bọc lên một quầng sáng tím, che chở y an toàn trước đòn tấn công.
Nam nhân tóc trắng xoay người liền chạy trên các mái nhà. Quầng sáng tím kia mạnh mẽ tới nỗi đẩy lui tất cả vật cản, mở đường cho y tiến lên.
Tóc trắng nổi bật giữa màn đêm. Khoé môi Tạ Tinh nhếch lên một độ cung nho nhỏ
: "Còn nữa, cuộc đời bố đây chỉ khóc khi cắt hành thôi nhé!"
Cuồng phong dữ dội thổi tung vải thưa, đạp phá thiên không mà xông pha. Phóng thẳng về phía sát khí bừng bừng ở chỗ Leo.
Một cước đá tới.
Leo hoảng thần lật đao lên chắn.
Phút chốc bạo liệt mở ra, nhanh chóng hướng bốn phía lan rộng. Thanh đao rắn chắc kia ấy vậy mà lại xuất hiện vết nứt.
Và đỉnh hơn là, một cước kia đã khiến Leo bị đẩy lùi, thậm chí cúi người phun ra một ngụm máu.
Quần chúng vây xem vẫn không sợ chết mà hóng hớt. Đối với cảnh này thì hoan hô nhiệt liệt, có điều một nửa đã bắt đầu hơi nghiêng về phía Tạ Tinh.
Lồng ngực Leo phập phồng, hô hấp hỗn loạn đứng vững thân thể. Nam nhân tóc trắng đối diện bày ra một bộ tư thế lãnh khốc khinh thường
: "Hết giờ đùa rồi."
Đêm đen gào thét dữ tợn. Sau lưng Tạ Tinh vọt ra hai ma thú đại bàng lớn. Chúng dùng chân quắp sau lưng Tạ Tinh nâng y bay lên. Trái phải còn có ma thú sói hỗ trợ, ẩn hiện xuất nhập đánh lạc hướng đối thủ. Mỗi đòn đánh đều trúng đích, kể cả khi không có người hướng dẫn.
Thần sắc Leo ngưng trọng, khó khăn tránh né: "Ngươi nhìn thấy?"
: "Không có." Thanh âm khẳng định truyền tới.
Gương mặt tinh xảo kia đột ngột phóng to trong tầm mắt.
: "Nhưng mà ta quen với chuyển động của ngươi rồi." Chút bản lĩnh này vẫn phải có.
Leo bị đấm một quyền giữa bụng. Bị đánh văng ra xa, quỳ xuống trên đất.
Hắn ta che ngực, âm trầm liếm môi: "Thú vị đấy."
Thần sắc của Tạ Tinh trở nên bình tĩnh mà nghiêm túc
: "Bây giờ không phải chính là lúc thích hợp để bùng cháy dữ dội hay sao?"
Leo trợn mắt, hai tay nắm chặt cán đao. Tung ra chiêu tất sát của mình.
Lưỡi đao vung tới, khí thế rung chuyển trời đất. Tiếng hét thấu trời, tràn đầy mãnh liệt. Một kích toàn lực đâm thủng cả áng mây.
Quầng sáng tím vây quanh Tạ Tinh cũng bùng lên càng thêm dữ dội, y vung nắm đấm tới.
Giữa không trung, mũi kiếm và quầng sáng tím gặp nhau, âm thanh va chạm chói tai vang vọng khắp nơi, rung động không dứt.
Chiêu thức như gió mát thoáng qua, đảo một vòng tàn sát bừa bãi. Rúng động toàn bộ con phố, khiến người ta kinh hãi không thôi.
Đợi khi mây mù tản đi, không gian bình lặng xuống. Chỗ kia chỉ còn một người đứng vững.
Leo trợn trắng mắt ngã trên mặt đất, khắp người toàn là vết thương.
_
Trận đấu kết thúc, đám người vây xem tự ý thức được phải tránh dây dưa. Ai về nhà nấy. Phút chốc đã giải tán đi hết.
Tạ Tinh gương mặt đầy bụi bặm xông thẳng tới: "Mọi người ơi! Thắng rồi."
Sau đó đâm xầm vào chuồng heo cạnh một toà nhà đá.
Alexande thở dài dẫn đường lôi y ra ngoài, lại đưa thú nhỏ sang.
Tạ Tinh nâng đám lông mềm mại trong tay, tâm trạng vui vẻ nghiêng đầu hôn cái tai mềm mại của thú nhỏ. Lâm Khanh thẹn thùng dùng vuốt chặn lại miệng y. Vẫy vẫy đuôi không cho phép.
Nói thật, Tạ Tinh vừa nhận ra con thú nhỏ này là Lâm Khanh.
Chủ yếu là lúc sờ sờ, y phát hiện trong đám ma thú mình vác theo không có con nào bụng nhỏ phồng lên giống như mang thai như con này.
Có điều, nếu thú nhỏ đã muốn giấu thì y cũng sẽ giả vờ không biết gì. Chỉ là đỡ đẻ cho ma thú thì hơi khó khăn thôi.
Tạ Tinh thở dài một hơi.
Cuộc đời Lâm Khanh sao lúc nào cũng nát vậy nè. Đã khổ thì chớ, giờ đến hình người còn không giữ được.
[ Plot twist duy nhất của ổng là thụ với cả thế giới nhưng riêng với ngài thì nhất định nó đòi làm công ]
: "Hở?"
[ Không có gì. ]
: "..."
Nhưng mà không sao. Lông mềm mềm cũng rất tốt. Tạ Tinh rất thích.
Thích dã man tàn bạo luôn ấy chứ.
Hai người ôm theo thú nhỏ đi tới chỗ Leo. Xách cái tên khoả thân trên đất lôi đi, tìm một chỗ thẩm vấn. Tạ Tinh vừa đi vừa xoa xoa thú nhỏ, ngờ ngợ nói
: "Mà chúng ta có quên cái gì không ấy nhỉ?"
Alexande xách đại bàng và sói đi đằng trước, nhìn nhìn qua một lượt, thành thật lắc đầu
: "Hình như không có."
: "Ồ, vậy đi thôi."
_
Trong dinh thự bằng đá.
Thoth bị hơi mười thú nhân ánh mắt sáng quắc vây quanh. Gương mặt méo xệch, lựa chọn giơ tay chịu trói.
Thoth: "..."
_
*Tác giả quăng phúc lợi đến đây:
Cảm ơn các bé yêu đã kiên trì với truyện dù tác giả lười v :)))) Đây là hàng tui tự vẽ minh hoạ cho 2 bé trong thế giới này tặng mọi người. Cảm ơn vì đã đọc truyện.
( P/S: Ban đầu tôi định vẽ Tạ Tinh khoả thân cơ :))) Chủ yếu là sợ bị gỡ vì vi phạm thuần phong mỹ tục và tuyên truyền văn hoá phẩm đồi truỵ )
* Có thể tôi sẽ tự chuyển thể truyện này thành truyện tranh vào 1 ngày không xa ( Nếu tôi rảnh haha ).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất