Ta Mang Theo Tiểu Thụ Đi Dưỡng Thai
Chương 72: Lời cầu cứu từ nữ chính Otome game (3)
Cánh đồng tuyết phản chiếu ánh sáng lạnh, dần tan khi mặt trời mọc.
Tường đá gió thổi không lọt, khiến người ta nghẹt thở.
Hôm nay nhà thờ chỉnh lý lại sạch sẽ cẩn thận để đón tiếp một nhà tài trợ quan trọng, bá tước William danh tiếng lừng lẫy.
Đại gia tộc William ở đất nước này có danh tiếng, quân đội và quyền lực khổng lồ. Tựa như là một gốc cây đại thụ che trời sừng sững không ngã. Đa số hoàng thất cũng phải nể mặt vài phần.
Thiếu gia kiêm gia chủ tương lai William Noe hôm nay sẽ đến nhà thờ để khảo sát tình hình. Đối với việc này, các tu nữ đều biết ý bày biện long trọng cùng hành xử cẩn mật.
_
Bàn tiệc dài phủ khăn trắng bày biện đủ loại bánh trái xinh xắn. Chỉ thấy XXX ngồi cạnh Tạ Tinh trên ghế dài, cùng chụm đầu trò chuyện.
Dịp long trọng như vậy, các tu nữ đều phải đi chuẩn bị. Nhưng XXX là nhân vật chính, kể cả không làm gì hết cũng sẽ được tham gia vào cốt truyện. Vậy nên XXX dứt khoát ngồi chơi với nhóc con đợi tình tiết đến.
_
: "Đức ngài, xin người hãy cứu rỗi chúng con."
Lời cầu nguyện vang lên đồng đều. Mắt thấy mọi người đang dần đổ về phía này, XXX nhanh tay lật vạt áo lên, giấu Tạ Tinh vào trong áo choàng rộng của mình.
Có bàn dài che lấp, nhìn qua cũng khó phát hiện điều bất thường.
Một loạt tu nữ áo trắng đi tới, nhất tề mở ra con đường ở chính giữa.
Người đàn ông tóc trắng mắt lam chậm rãi cất bước. Dáng người hắn cao ráo, vẻ ngoài xinh đẹp nhã nhặn, khí chất ôn nhu. Phối cùng một thân âu phục lam nhạt đính kim cương, quả thực mười phần quý khí.
William Noe, một trong các nhân vật thuộc hậu cung nhân vật chính.
Kể từ thời điểm hắn thả người xuống ghế, dường như tất cả ánh mắt đều tập trung lại đây.
Các tu nữ vẻ mặt ngưỡng mộ thay phiên hỏi đủ loại câu hỏi khác nhau. William Noe vẫn luôn ôn tồn nho nhã đáp trả. Đều là một số việc vặt hàng ngày hoặc liên quan đến xây dựng nhà thờ.
Ở một bên khác, XXX nhân lúc mọi người không để ý liền dịch lên phía trước. Vươn tay lén lút nhón lấy một cái bánh nhỏ trên bàn, bỏ vào trong áo.
Vài giây sau, trong ngực liền vang lên tiếng nhai cực khẽ.
XXX nhìn cục phồng dưới áo hơi động đậy, mím môi nín cười. Bả vai thỉnh thoảng lại run lên, vành tai hơi phiếm hồng.
: "Vị tu nữ này, cô có ý kiến gì muốn hỏi ngài William không?"
Một tu nữ quay sang dò hỏi, XXX thì lúc này đã nhịn cười đến đỏ ửng cả mặt. Nhìn qua dung mạo càng thêm phần kinh diễm.
William Noe bị tướng mạo của XXX hấp dẫn. Thấy người nọ nhìn qua thì rất nhanh thu hồi tầm mắt, ân cần hỏi thăm
: "Mọi người đều đã nói rồi. Vậy tiểu thư đây có gì muốn hỏi không?"
XXX mười phần tiêu sái phóng khoáng lắc đầu quầy quậy.
: "Thật sao?" Ánh mắt của William Noe rất thấu triệt, dường như có thể thấy rõ ý nghĩ đối phương.
: "Vâng." Đáy mắt XXX hiện lên một tia ám trầm: "Cảm ơn ngài William đã quan tâm."
: "Vinh hạnh của tôi. Hơn nữa, có thể tôi sẽ ở lại nhà thờ vài ngày. Nếu như lúc ấy tiểu thư có gì cần thiết, rất hoan nghênh đến tìm tôi."
Giọng điệu hắn rất ôn nhu, nhưng lại làm cho người khác không dám làm càn, chủ động vì hắn mà nhường ra một con đường.
XXX làm mặt nghiêm túc, một bộ không muốn nhiều lời: "Phiền ngài rồi."
Thái độ lạnh nhạt khác hẳn các tu nữ khác khiến ánh mắt người đàn ông tựa như nhìn thấy đại lục mới vậy. William tràn ngập hứng thú quan sát tu nữ đặc biệt kia. Ánh mắt rõ ràng đến mức chân mày XXX khẽ nhíu lại.
Xem đến đây huyết áp Tạ Tinh tăng vọt.
Nhóc con xuyên qua kẽ hở của áo choàng nhìn về phía William. Ánh mắt y giống như một hồ nước sâu, trong suốt lại lạnh như băng.
Thời điểm bữa tiệc kết thúc, XXX vì giấu Tạ Tinh trong người nên ở lại cuối cùng. Mà William vốn dĩ nên rời đi từ đầu lại lấy lý do quay lại vì quên gia huy.
Tạ Tinh nhìn gia huy nguyên vẹn nằm trên ngực hắn, không khỏi âm thầm suy tư. Quả nhiên là otome game, kiểu gì cũng muốn tạo tình huống cho nhân vật chính ở riêng với nhân vật trong hậu cung.
William mỉm cười bắt chuyện với XXX, tìm mọi chủ đề để nói. XXX lại không muốn lòng vòng, trực tiếp nói ra
: "Ngài William, gió tầng nào gặp mây tầng ấy. Ta chỉ là một thường dân, không hợp với quý tộc. Mong ngài đừng cưỡng cầu vô ích."
: "Không phải vẫn còn thiên đường đó sao? Đối với tôi, hiện tại chính là thiên đường. Sao còn phân cấp bậc." William không nhanh không chậm lên tiếng.
Tạ Tinh rốt cuộc không nhịn nổi nữa. Cái đầu nhỏ trong ngực XXX hơi nhô lên, một đôi tay vòng lấy cổ. Tạ Tinh dùng đôi mắt mở to nhìn chằm chằm William đang sững sờ.
: "Đúng rồi, ngoài thiên đường ra thì địa ngục vẫn còn mười tám tầng cơ mà."
Nhóc con híp mắt không vui: "Nhưng không tầng nào chứa bạn đâu, địa ngục cũng có tiêu chuẩn của nó."
William: "..."
Bỏ mặc vị nào đó vẫn đang thất thần ở bên cạnh, XXX bế bổng nhóc con trên tay rồi đứng dậy. Nhẹ giọng hỏi: "Muốn ra ngoài sao?"
Cái đầu nhỏ nghe vậy liền thụt trở về. Nhất quyết trốn trong áo của XXX không ra.
XXX bật cười bất đắc dĩ: "Em muốn đi đâu nào?"
Thanh âm mềm mại đáng yêu của nhóc con nói ra một địa điểm, XXX lập tức ôm người đi mất.
Chỉ còn William đơn độc phất phơ trong gió.
_
Ngoài trời vẫn còn một vài bông tuyết lác đác rơi xuống.
XXX dắt tay Tạ Tinh đi trên thảm cỏ bên bờ sông. Mái tóc nâu trầm tùy ý buộc lên cao bằng dây tản ra trên đầu vai, mang lại một loại mỹ cảm đặc biệt, bất phân nam nữ.
Tạ Tinh đón hoa rơi rụng rồi đan lại với nhau thành vòng. Tiếp đó chạy lại gần XXX.
Thân hình thấp bé hiện tại có hơi bất tiện. Y nỗ lực kiễng mũi chân, đặt vòng hoa trong tay lên đỉnh đầu của đối phương.
: "Đây là một món quà."
XXX nâng đôi tay nhỏ đang lạnh cóng kia lên sát miệng, hà hơi ủ ấm. Giọng điệu bình thản, hoàn toàn không có âm tiết phập phồng.
: "Dễ thương lắm, cảm ơn em."
Tạ Tinh dùng tay nhỏ vỗ vỗ đầu vai đối phương
: "Không dễ thương bằng người trước mặt tôi."
Đúng vậy! Bồ tôi là nhất!
Bồ tui đẹp quá trời ơi! Càng nhìn càng thấy đẹp! Hệ hệ.
Bảo Bảo [ ... ] Thằng cha này...
Tau thật sự không hiểu sao nó có thể khoe bồ một cách thô thiển được vậy.
Sự lấp lánh trong đôi mắt của đứa trẻ đối diện giống như những viên đá quý rực sáng. Chỉ lơ đãng thoáng nhìn đã khiến tâm tư XXX nhiễu loạn.
Gò má hơi đỏ lên, XXX vụng về rút ra nhành hoa trên đầu. Dùng nó kết thành một chiếc vòng tay dễ thương đeo lên cho Tạ Tinh.
Tạ Tinh nhìn vòng tay bằng hoa, khóe miệng nâng lên một độ cung nho nhỏ.
Cảm giác thật sự thoả mãn.
_
Tường đá gió thổi không lọt, khiến người ta nghẹt thở.
Hôm nay nhà thờ chỉnh lý lại sạch sẽ cẩn thận để đón tiếp một nhà tài trợ quan trọng, bá tước William danh tiếng lừng lẫy.
Đại gia tộc William ở đất nước này có danh tiếng, quân đội và quyền lực khổng lồ. Tựa như là một gốc cây đại thụ che trời sừng sững không ngã. Đa số hoàng thất cũng phải nể mặt vài phần.
Thiếu gia kiêm gia chủ tương lai William Noe hôm nay sẽ đến nhà thờ để khảo sát tình hình. Đối với việc này, các tu nữ đều biết ý bày biện long trọng cùng hành xử cẩn mật.
_
Bàn tiệc dài phủ khăn trắng bày biện đủ loại bánh trái xinh xắn. Chỉ thấy XXX ngồi cạnh Tạ Tinh trên ghế dài, cùng chụm đầu trò chuyện.
Dịp long trọng như vậy, các tu nữ đều phải đi chuẩn bị. Nhưng XXX là nhân vật chính, kể cả không làm gì hết cũng sẽ được tham gia vào cốt truyện. Vậy nên XXX dứt khoát ngồi chơi với nhóc con đợi tình tiết đến.
_
: "Đức ngài, xin người hãy cứu rỗi chúng con."
Lời cầu nguyện vang lên đồng đều. Mắt thấy mọi người đang dần đổ về phía này, XXX nhanh tay lật vạt áo lên, giấu Tạ Tinh vào trong áo choàng rộng của mình.
Có bàn dài che lấp, nhìn qua cũng khó phát hiện điều bất thường.
Một loạt tu nữ áo trắng đi tới, nhất tề mở ra con đường ở chính giữa.
Người đàn ông tóc trắng mắt lam chậm rãi cất bước. Dáng người hắn cao ráo, vẻ ngoài xinh đẹp nhã nhặn, khí chất ôn nhu. Phối cùng một thân âu phục lam nhạt đính kim cương, quả thực mười phần quý khí.
William Noe, một trong các nhân vật thuộc hậu cung nhân vật chính.
Kể từ thời điểm hắn thả người xuống ghế, dường như tất cả ánh mắt đều tập trung lại đây.
Các tu nữ vẻ mặt ngưỡng mộ thay phiên hỏi đủ loại câu hỏi khác nhau. William Noe vẫn luôn ôn tồn nho nhã đáp trả. Đều là một số việc vặt hàng ngày hoặc liên quan đến xây dựng nhà thờ.
Ở một bên khác, XXX nhân lúc mọi người không để ý liền dịch lên phía trước. Vươn tay lén lút nhón lấy một cái bánh nhỏ trên bàn, bỏ vào trong áo.
Vài giây sau, trong ngực liền vang lên tiếng nhai cực khẽ.
XXX nhìn cục phồng dưới áo hơi động đậy, mím môi nín cười. Bả vai thỉnh thoảng lại run lên, vành tai hơi phiếm hồng.
: "Vị tu nữ này, cô có ý kiến gì muốn hỏi ngài William không?"
Một tu nữ quay sang dò hỏi, XXX thì lúc này đã nhịn cười đến đỏ ửng cả mặt. Nhìn qua dung mạo càng thêm phần kinh diễm.
William Noe bị tướng mạo của XXX hấp dẫn. Thấy người nọ nhìn qua thì rất nhanh thu hồi tầm mắt, ân cần hỏi thăm
: "Mọi người đều đã nói rồi. Vậy tiểu thư đây có gì muốn hỏi không?"
XXX mười phần tiêu sái phóng khoáng lắc đầu quầy quậy.
: "Thật sao?" Ánh mắt của William Noe rất thấu triệt, dường như có thể thấy rõ ý nghĩ đối phương.
: "Vâng." Đáy mắt XXX hiện lên một tia ám trầm: "Cảm ơn ngài William đã quan tâm."
: "Vinh hạnh của tôi. Hơn nữa, có thể tôi sẽ ở lại nhà thờ vài ngày. Nếu như lúc ấy tiểu thư có gì cần thiết, rất hoan nghênh đến tìm tôi."
Giọng điệu hắn rất ôn nhu, nhưng lại làm cho người khác không dám làm càn, chủ động vì hắn mà nhường ra một con đường.
XXX làm mặt nghiêm túc, một bộ không muốn nhiều lời: "Phiền ngài rồi."
Thái độ lạnh nhạt khác hẳn các tu nữ khác khiến ánh mắt người đàn ông tựa như nhìn thấy đại lục mới vậy. William tràn ngập hứng thú quan sát tu nữ đặc biệt kia. Ánh mắt rõ ràng đến mức chân mày XXX khẽ nhíu lại.
Xem đến đây huyết áp Tạ Tinh tăng vọt.
Nhóc con xuyên qua kẽ hở của áo choàng nhìn về phía William. Ánh mắt y giống như một hồ nước sâu, trong suốt lại lạnh như băng.
Thời điểm bữa tiệc kết thúc, XXX vì giấu Tạ Tinh trong người nên ở lại cuối cùng. Mà William vốn dĩ nên rời đi từ đầu lại lấy lý do quay lại vì quên gia huy.
Tạ Tinh nhìn gia huy nguyên vẹn nằm trên ngực hắn, không khỏi âm thầm suy tư. Quả nhiên là otome game, kiểu gì cũng muốn tạo tình huống cho nhân vật chính ở riêng với nhân vật trong hậu cung.
William mỉm cười bắt chuyện với XXX, tìm mọi chủ đề để nói. XXX lại không muốn lòng vòng, trực tiếp nói ra
: "Ngài William, gió tầng nào gặp mây tầng ấy. Ta chỉ là một thường dân, không hợp với quý tộc. Mong ngài đừng cưỡng cầu vô ích."
: "Không phải vẫn còn thiên đường đó sao? Đối với tôi, hiện tại chính là thiên đường. Sao còn phân cấp bậc." William không nhanh không chậm lên tiếng.
Tạ Tinh rốt cuộc không nhịn nổi nữa. Cái đầu nhỏ trong ngực XXX hơi nhô lên, một đôi tay vòng lấy cổ. Tạ Tinh dùng đôi mắt mở to nhìn chằm chằm William đang sững sờ.
: "Đúng rồi, ngoài thiên đường ra thì địa ngục vẫn còn mười tám tầng cơ mà."
Nhóc con híp mắt không vui: "Nhưng không tầng nào chứa bạn đâu, địa ngục cũng có tiêu chuẩn của nó."
William: "..."
Bỏ mặc vị nào đó vẫn đang thất thần ở bên cạnh, XXX bế bổng nhóc con trên tay rồi đứng dậy. Nhẹ giọng hỏi: "Muốn ra ngoài sao?"
Cái đầu nhỏ nghe vậy liền thụt trở về. Nhất quyết trốn trong áo của XXX không ra.
XXX bật cười bất đắc dĩ: "Em muốn đi đâu nào?"
Thanh âm mềm mại đáng yêu của nhóc con nói ra một địa điểm, XXX lập tức ôm người đi mất.
Chỉ còn William đơn độc phất phơ trong gió.
_
Ngoài trời vẫn còn một vài bông tuyết lác đác rơi xuống.
XXX dắt tay Tạ Tinh đi trên thảm cỏ bên bờ sông. Mái tóc nâu trầm tùy ý buộc lên cao bằng dây tản ra trên đầu vai, mang lại một loại mỹ cảm đặc biệt, bất phân nam nữ.
Tạ Tinh đón hoa rơi rụng rồi đan lại với nhau thành vòng. Tiếp đó chạy lại gần XXX.
Thân hình thấp bé hiện tại có hơi bất tiện. Y nỗ lực kiễng mũi chân, đặt vòng hoa trong tay lên đỉnh đầu của đối phương.
: "Đây là một món quà."
XXX nâng đôi tay nhỏ đang lạnh cóng kia lên sát miệng, hà hơi ủ ấm. Giọng điệu bình thản, hoàn toàn không có âm tiết phập phồng.
: "Dễ thương lắm, cảm ơn em."
Tạ Tinh dùng tay nhỏ vỗ vỗ đầu vai đối phương
: "Không dễ thương bằng người trước mặt tôi."
Đúng vậy! Bồ tôi là nhất!
Bồ tui đẹp quá trời ơi! Càng nhìn càng thấy đẹp! Hệ hệ.
Bảo Bảo [ ... ] Thằng cha này...
Tau thật sự không hiểu sao nó có thể khoe bồ một cách thô thiển được vậy.
Sự lấp lánh trong đôi mắt của đứa trẻ đối diện giống như những viên đá quý rực sáng. Chỉ lơ đãng thoáng nhìn đã khiến tâm tư XXX nhiễu loạn.
Gò má hơi đỏ lên, XXX vụng về rút ra nhành hoa trên đầu. Dùng nó kết thành một chiếc vòng tay dễ thương đeo lên cho Tạ Tinh.
Tạ Tinh nhìn vòng tay bằng hoa, khóe miệng nâng lên một độ cung nho nhỏ.
Cảm giác thật sự thoả mãn.
_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất