Tà Mị Bá Đạo Tổng Tài Yêu Tôi

Chương 1: Hạ Chí, anh ở đây cơ mà....

Sau
Đêm qua rất mệt, nhưng thật kì lạ, sáng nay thức dậy, tôi không cảm thấy cúc hoa trướng đau, cũng không có cảm giác eo sắp chặt đứt, cả người đau nhức......

Ừmm......

Chắc là do hôm qua cậu rất ôn nhu, nhưng mà tôi không có cảm giác mát lạnh sảng khoái khi được bôi thuốc ( vào cúc hoa), là bởi vì dùng loại khác à?

Hay là vì tôi đã thói quen bị **, cho nên sáng hôm sau vẫn cảm thấy tràn đầy sinh lực?

Cái chuyện thói quen bị ** thật là......

Mặt đỏ lên, tôi nhấp miệng cười cười, sau đó duỗi eo, hô gọi tên cậu, nhưng không có người trả lời, chắc là đi ra ngoài mua bữa sáng? Ngày hôm qua hình như tôi có nói sữa đậu nành và cơm chiên ở thành Bắc rất thơm ngon, muốn được ăn thử một lần......

Tên ngốc kia đi mua thật hả trời!

Tôi đối Hạ Chí luôn là không có biện pháp, tuy rằng Hạ Chí trông khó gần, luôn ít nói ít cười, nhưng kỳ thật lại rất ôn nhu, luôn giống một đứa trẻ thích cầu ôm một cái, tôi không biết nếu mấy tên cấp dưới của công ty nhìn thấy cậu như vậy sẽ có biểu tình thế nào, là tôi thì tôi lại thấy rất thẹn thùng......

Lần đầu tiên tôi gặp Hạ Chí, Hạ Chí là một viên chức nhỏ của công ty, đến phòng vẽ tranh để nói về việc xuất bản tập tranh mới nhất, tôi khi ở phòng vẽ tranh của mình, ừm...... Hoặc là chỉ cần ở trong nhà thì sẽ rất lôi thôi lếch thếch, luôn mặc một cái áo màu trắng, một cái quần xà lỏn, trong nhà cũng lộn xộn bừa bộn, trợ lý Phù Tử từng nói sau này tôi nhất định sẽ không lấy được vợ đâu......

Phòng vẽ tranh của tôi khá nổi danh, nói thế nào nhỉ, chỉ cần là tiệm sách, trước cửa tiệm đó nhất định sẽ có tập tranh của tôi.

Đương nhiên, lúc đầu tôi cũng chỉ là một họa sĩ bình thường, đến 30 tuổi mới có thành tựu như bây giờ, tới 32 tuổi, Hạ Chí làm chạy chân của công ty, đến đàm phán với tôi......

Rõ ràng hồi trước là một quản lý xinh đẹp, hiện tại bỗng nhiên phái một viên chức nhỏ tới, tôi cảm thấy nghi hoặc, nhưng sau khi mở cửa cho Hạ Chí, tôi lập tức nhìn thấy cậu ấy ngây người nhìn tôi......

Quả nhiên hình tượng bây giờ của tôi không hợp với cao lãnh đại họa sư nhỉ, lý tưởng tiêu tan thành ảo ảnh rồi.

Sau lại Hạ Chí theo đuổi tôi bốn năm, tôi từ một tên ngụy đại thúc 32 tuổi thành công biến thành đại thúc chân dài 36 tuổi, nhưng Hạ Chí lại từ thiếu nam 18 tuổi thành 22 tuổi thành thục tuấn mỹ, là một tên ngụy diện than, tùy tiện dùng một ánh mắt nhìn qua là có thể thông sát nam nữ.

Đến năm thứ 4 cậu ấy theo đuổi tôi, tôi đồng ý rồi, tôi không biết có ai có thể đối xử tốt với tôi hơn cậu ấy, cũng không biết từ lúc nào mà tôi đã thói quen bên cạnh mình luôn đứng một nam nhân khác, cho nên, khi tôi nói câu đồng ý, thật ra trong lòng tôi cũng thấy thỏa mãn.



Tôi cong......

Hơn nữa vào cái đêm hoàn toàn thừa nhận mình cong, tôi đã bị 'ăn' không còn một mảnh!

Đối với điều này, tôi tỏ vẻ, lúc ấy tôi cũng rất sảng.

Vào cuối tháng thứ nhất tôi cùng Hạ Chí ở bên nhau, cậu ấy từ viên chức nhỏ thăng chức trực tiếp lên làm phó giám đốc điều hành......

Tôi cảm thấy, cho dù tôi có mệnh vượng phu* thì cũng không thể lợi hại như vậy, Hạ Chí cũng không dấu diếm gì, tựa như những bộ phim truyền hình cẩu huyết, cậu ấy là con trai của tổng tài có một công ty đa quốc gia, đến cơ sở để rèn luyện mà thôi......

Hạ Chí vừa nói vừa chăm chú nhìn tôi, như là sợ tôi tức giận, gương mặt hoàn mỹ của cậu lúc ấy vô cùng nghiêm túc, cậu khẩn trương nắm lấy tay tôi khiến lòng bàn tay có chút ngứa, tôi muốn rút ra, đôi mắt cậu lại đỏ lên, xem đi, tôi còn chưa nói gì, trông cậu đã như sắp khóc......

Tôi cảm thấy mấy chuyện đó cũng không có gì đáng giận cả, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, có quá khứ riêng, huống chi tôi cũng có những chuyện mà Hạ Chí không biết, tôi cảm thấy quan trọng nhất là cậu ấy rất thích tôi, tôi cũng thích cậu ấy.

Nghe nói có bí mật còn có thể bảo trì cảm giác thần bí và mới mẻ, xem, đến bây giờ chúng tôi vẫn rất hạnh phúc nha......

Đúng rồi, kỳ thật chúng tôi cũng có lúc bất đồng, Hạ Chí luôn coi lời nói của tôi như thánh chỉ, nhưng ở chuyện đó, lời nói của tôi vô dụng, hiện tại tôi tuổi lớn, hơn nữa sống cùng Hạ Chí được hai năm, tôi đã 38 tuổi, mỗi tối đều bị ** ngất xỉu, quá không phù hợp dưỡng sinh, tôi có yêu cầu một tuần làm một lần, nhưng lại bị Hạ Chí bác bỏ!

Đó là lần đầu tiên cậu ấy cự tuyệt tôi, cậu tình nguyện tiêu phí càng nhiều tiền cùng thời gian cho tôi ăn đồ ăn dưỡng sinh sang quý, mời bác sĩ trung y tốt nhất định kỳ làm kiểm tra thân thể cho tôi, cũng không muốn đáp ứng yêu cầu của tôi......

Thôi được, làm vậy tuy rằng cũng là một phương pháp, nhưng cũng quá phiền toái, tôi không thích bị câu thúc, tựa như lúc trước Hạ Chí kêu tôi đừng vẽ tranh, đừng đi nơi nơi sưu tầm phong tục, để ở nhà nghỉ ngơi gì đó, tôi lúc ấy lập tức từ chối.

Vẽ tranh là thứ không thể thiếu trong cuộc đời tôi, là sự nghiệp của tôi, cũng là thứ tôi thích nhất, lúc ấy tôi nói với cậu: "Nếu xếp hạng thứ anh thích thì vẽ tranh đứng nhất, ba mẹ và người nhà đứng nhì, còn em thì...... Miễn miễn cưỡng cưỡng đứng thứ ba đi......"

Lúc đó biểu tình Hạ Chí có chút cứng đờ, tôi thừa nhận cậu ấy có gương mặt rất hoàn mỹ, cho dù cậu ấy có làm biểu tình gì thì nó cũng sẽ đẹp vô cùng, thanh âm cũng trầm thấp, dễ nghe như tiếng nói của tổng tài trong truyền thuyết, cậu ấy nói: "Vậy em có nên cảm thấy may mắn khi địa vị của em cao hơn Cầu Cầu không, hả?"

Lúc ấy tôi cười cười, đi qua hôn cậu ấy một cái, không có nói cho cậu, tôi tính Cầu Cầu vào phạm vi người nhà, địa vị vẫn cao hơn cậu.



Cầu Cầu là chú chó mà tôi nuôi đã 5 năm, mỗi ngày chỉ biết ăn cơm, ngủ, cầu ôm một cái, thật không biết thân là một con chó, tôn nghiêm của nó đã bay tới phương nào.

Tôi đi từ phòng ngủ lầu hai xuống, vừa lúc nhìn thấy Cầu Cầu ghé vào một góc hành lang lăn lộn, bộ dáng xuẩn manh, bất quá tôi không chê: "Cầu Cầu, đừng áp người vào cái bồn hoa, mày thật sự không thể béo lên nữa, bữa sáng hôm nay tạm thời không cho mày ăn để giảm giảm béo đi......"

Cầu Cầu không thèm nhìn tôi, bình thường khi tôi vừa nói như vậy, nó nhất định sẽ lấy tốc độ trăm mét trên giờ lao tới người tôi, một hai phải để tôi ôm nó nó mới bỏ qua a......

Thật kỳ lạ.

Nhưng tôi không nghĩ nhiều, bởi vì tôi nghe thấy tiếng ô tô, là Hạ Chí đã về rồi.

Làm người yêu trung niên, tôi chưa từng chủ động, bởi vì Hạ Chí chưa bao giờ yêu cầu tôi chủ động, cậu ấy nói tôi chỉ cần đứng tại chỗ chờ cậu là được rồi......

Nghe hơi buồn nôn, nhưng mà tôi lại rất thích.

Vì thế tôi lại lần nữa đi vào chỗ cửa phòng ngủ, ghé vào lan can trên hành lang nhìn Hạ Chí đi vào nhà.

Hôm nay cậu mặc áo khoác màu đen áo, trên tóc còn dính ít viên tuyết trắng, cái khăn quàng màu trắng trên cổ cậu là tôi mua cho, trên tay quả nhiên cầm theo một đống đồ ăn, còn toát ra hơi nóng hầm hập......

Tôi cười cười, hình như cậu ấy không nhìn thấy tôi, cậu đặt đống đồ ăn lên trên bàn liền tháo khăn quàng cổ cùng áo khoác, sau đó bước chân dài lên lầu, lập tức đi tới chỗ tôi, tôi nhìn Hạ Chí, bỗng thấy vui vẻ lên, đáy mắt mang theo ôn nhu, chờ Hạ Chí đi đến trước mặt, tôi nói: "Em về r......!!!!!!!!"

Nhưng Hạ Chí không hề nhìn tôi! Tôi còn chưa nói xong, cậu ấy đã đi xuyên qua thân thể tôi, sau đó quẹo vào phòng ngủ, tôi thấy từ trên giường, Hạ Chí bế một người giống tôi như đúc lên, hôn hôn người nọ, Hạ Chí nói: "Bảo bối, mau rời giường, em đi thành Bắc mua đồ ăn cho anh này......"

Nhưng mà......

Hạ Chí......

Anh ở đây mà......

*Mệnh vượng phu: một người vợ có tướng “Vượng phu” sẽ giúp cho gia đình sung túc, công việc thuận buồm xuôi gió.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau