Chương 10: Lại qua đây tao liền la lên
Tuy rằng biết ở chỗ này tùy ý ý dâm Hạ Chí bị bệnh rồi chết cũng không tốt lắm, nhưng mà lão tử khống chế không được a!
Tôi mới không muốn giống những bộ truyện bá đạo tổng tài kia, cái gì một người bị bệnh sắp chết thẳng cẳng, liền bảo người yêu chia tay, sau đó ngược tới ngược đi, ngược đi ngược lại, đậu má, còn chưa đủ hả?!
Làm một họa sĩ tranh minh họa cao lãnh nổi danh, tổng tài nhà tôi sao có thể không có sự cho phép của tôi liền mở ra hình thức kỳ quái đó!
Tôi cảm thấy cho dù khi ai cũng có bí mật của riêng mình, thì những bí mật đó cũng phải là những điều không làm ảnh hưởng cảm tình của nhau!
Vì thế, tôi bay qua, nhớ kỹ vị trí để cái chai kia, chờ tới lúc có thời gian liền tìm người hỏi xem đó là thuốc gì.
Đừng hỏi lão tử vì sao không nghĩ những viên thuốc mà Hạ Chí ăn là thuốc ' bổ thận tráng dương '...., đậu má, không thấy lúc nãy Hạ Chí đã xoa nát hai cái quần lót của tôi sao?!
Kế tiếp, Hạ Chí vẫn luôn ngồi ở phòng khách đến 8 giờ sáng, lần đầu tiên, cậu ấy không lên lầu hôn tôi tỉnh lại sau đó giúp tôi ăn bữa sáng, mà lại trực tiếp lái xe đi làm......
Tuy rằng biết kẻ hiện tại đang nằm trên giường kia không phải tôi, nhưng Hạ Chí cũng không biết a, loại cảm giác vừa vui mừng lại vừa ủy khuất này thật là......
Cảm giác như nếu tôi lại không làm gì, thì sẽ phải tận mắt nhìn Hạ Chí đối xử với Hồ Hạnh Hạnh- kẻ mang thân xác của tôi, càng ngày càng lãnh đạm, sau đó mang về một đống tiểu tam, tiểu tứ......
Trời đất, chỉ mới nghĩ đến chuyện chính mình bị Hạ Chí tiểu yêu tinh này mang nón xanh, tôi liền cảm thấy thực đậu má. Hạ Chí, nếu em dám thật sự đi tìm một đống tiểu tam, thì anh cũng tìm! Chúng ta xem ai tìm nhiều tiểu tam hơn!
Trở lại chuyện chính, hiện tại tôi tiếp tục theo dõi Hạ Chí, đi theo Hạ Chí đi vào công ty, đến nỗi Hồ Hạnh Hạnh, cô ta muốn làm gì thì làm, chỉ cần đừng làm loạn phòng vẽ tranh của tôi là được.
Công ty rất lớn, đại khái cao bằng hai trăm cái tôi, rất cao, làm tổng tài, Hạ Chí rất là khốc huyễn bước từ chiếc siêu xe xuống dưới, mặt vô biểu tình tiến vào công ty, dưới lầu trợ lý, bí thư,... đã sớm đứng chờ sẵn ở sảnh, đợi Hạ Chí tiến vào liền cúi đầu chào, tôi bay sau Hạ Chí, cũng bị sự nhiệt tình của đám người đó làm cho kinh ngạc, còn Hạ Chí lại rất bình tĩnh đi qua, không thèm bố thí một ánh mắt!
Hức hức hức, cảm giác hôm nay Hạ Chí lại soái! Tôi tuyệt đối sẽ không nói là hiện tại tôi đang bày vẻ mặt nhộn nhạo đâu!
Khụ khụ! Cho dù biến thành ma, thành linh hồn vất vưởng, không ai có thể nhìn thấy tôi, tôi vẫn nên khắc chế một chút, bằng không chờ tới lúc tôi trở lại thân thể của mình lại banh không được biểu tình, chẳng phải là khóc cũng chưa có chỗ để mà khóc sao?!
Hạ Chí tới công ty, đại khái là vì có cái hội nghị gì đó, sáng sớm, cả bữa sáng cũng chưa ăn, nghĩ đến đây, tôi liền rất muốn đứng ở trước mặt cậu, bảo cậu ăn sáng rồi hẵng đi công tác.
Đáng tiếc hiện tại tôi che ở trước mặt cậu, kết quả chỉ là bị đi xuyên qua mà thôi......
Tựa như không khí......
Thật là, quả nhiên một khi tôi không nhắc nhở Hạ Chí, cậu ấy liền sẽ cho rằng mình lớn lên soái thì có thể không cần ăn cơm!
Chờ vào văn phòng tổng tài, nhìn căn phòng to như vậy lại quạnh quẽ chỉ có một mình cậu, tôi liền nhớ tới lần đầu tiên được Hạ Chí mang đến nơi này...... cậu cũng là một người lẻ loi ngồi ở vị trí kia, sau đó duỗi tay về phía tôi, bảo tôi đi qua ngồi ở bên cạnh cậu......
Tôi rất ít khi tới nơi này, chỉ có hai lần đều là Hạ Chí lặng lẽ mang tôi từ thang máy riêng tiến vào.
Chủ yếu là tôi không muốn làm người nào biết quan hệ giữa tôi và Hạ Chí, Hạ Chí là một người thường xuyên được lên hình trên bìa tạp chí kinh tế tài chính, là nhân sinh người thắng, thanh danh quan trọng hơn tôi nhiều...... Tôi hy vọng cậu ấy sống tốt, ít nhất, khi tôi và cậu ở bên nhau,......
Hạ Chí tựa hồ là một đêm không ngủ, mệt mỏi, ngồi xuống ghế, liền hai chân giao điệp, một tay mát xa huyệt Thái Dương, một tay ở trên tay vịn quy luật đánh.
Thanh thúy thanh âm vọng lên trong căn phòng trống trải, giống như cái gì ta?
Ừ, giống như âm thanh thời gian lưu động, từng chút một, gõ đến làm người dần dần hoảng hốt......
Tôi không có chuyện để làm, liền quan sát phòng của Hạ Chí.
Căn phòng này rất lớn, tổng thể sơn màu trắng đen, trên bàn có cái quả cầu tiểu tiên nhân, à, đúng rồi, đó là quà mà mấy năm trước tôi tặng cậu. Đại khái là khi tôi chưa đáp ứng làm bạn trai của cậu, a a, thật hoài niệm lúc ấy.
Ngay lúc đó Hạ Chí còn thường xuyên đáng thương hề hề ở nhà tôi cọ cơm, cọ ngủ, tuy rằng hiện tại biết tên kia kỳ thật rata có tiền, bất quá hồi ức là thứ đồ mà quả nhiên là tốt đẹp nhất.
Aiz, Hạ Chí, hiện tại anh rất nhớ em, em đang nghĩ đến anh sao?
Thôi được, dù tên ngốc Hạ Chí này không biết đang coi cái gì, thế nhưng nhìn không chớp mắt!
Nói tốt rễ tình đâm sâu, nói tốt mỗi phút mỗi giây đều nhớ tôi gì đó, tất cả đều là lừa gạt! Quả nhiên nam nhân đều không phải thứ tốt! Ai, không đúng, lão tử cũng là nam nhân......
Tôi cọ qua đi, tính nhìn xem Hạ Chí ở công ty xem cái gì, lại phát hiện Hạ Chí đăng nhập một trang web truyện ngôn tình, omg!
Thế nhưng lại là hội viên cấp kim cương! Ngay cả tôi cũng không phải là hội viên cấp kim cương a, loại giàu có này tôi biết một cái là đủ rồi!
Đúng vậy, tôi cũng ở cái trang web ngôn tình này lén lút đăng ký một tài khoản, chuyên môn dùng để đọc tiểu thuyết ngôn tình, không có biện pháp, những phương thức tán gái lãng mạn như vậy khiến tôi muốn ngừng mà không được, như là cuốn ' thịt bò viên ' hay tiểu thuyết mới gần đây là ' mặt lạnh tổng tài nữ vương đại nhân ', có những tình tiết siêu cấp lãng mạn a!
Ai nha, cái gì tổng tài vì theo đuổi nữ chủ mà bao hết toàn bộ nhà hàng xa hoa, cái gì vì nữ chủ bị thương nên tổng tài dầm mưa ôm nữ chủ đến bệnh viện nhà mình mở a, mỗi ngày hoa tươi thế công a, a......tim tôi......
Tôi chưa bao giờ biết Hạ Chí có sở thích giống tôi!
Quả nhiên, trên đời này tuyệt đối không chỉ có mình tôi là nam mà đọc truyện ngôn tình mà!
Mỗi ngày tìm tổ chức thì ra vẫn luôn ở bên người, cảm giác này thật toan sảng! Nhưng tôi tuyệt đối không thể để Hạ Chí biết mình cũng đọc ngôn tình, hình tượng của tôi trong lòng Hạ Chí chính là cao lãnh nam thần không dính khói lửa phàm tục a! Chỉ cần tôi biết Hạ Chí có một mặt đáng yêu như vậy là được rồi.
Ai, không biết Hạ Chí đang tìm cái gì, lướt trang web nhanh quá, không hổ là Hạ Chí nhà tôi, tốc độ đọc tiểu thuyết không phải người bình thường có thể so sánh!
Bỗng nhiên, tiếng đập cửa vang lên, Hạ Chí ngẩng đầu, tôi cũng nhìn qua theo, phát hiện là mỹ nữ trợ lý.
Ở chỗ này không thể không nói, Hạ Chí tổng cộng có bốn trợ lý, ba bí thư, trợ lý đại bộ phận là nam, bí thư đều là nữ, mỗi người đều có nhan sắc không tồi, trong đó có trợ lý này đẹp nhất.
Tóc đen thẳng, ngực D cup, eo nhỏ, mông cong, đi đường lắc lư vặn vẹo, trên người cũng không có mùi nước hoa, trời, người như vậy quả thực chính là nguyên hình của nữ vương đại nhân!
Lập tức đem người thật nhập tiểu thuyết, cảm giác thật là bổng!
"Tổng tài, hội nghị sắp bắt đầu, những người phụ trách đều đã đến đông đủ." Mỹ nữ trợ lý cung cung kính kính đứng ở một bên, vừa nói chuyện vừa nhìn thẳng Hạ achí, "Xin hỏi ngài khi nào đi qua đó?"
Hạ Chí khốc huyễn vỗ vỗ bộ đồ vest giá trị xa xỉ, sau đó lạnh lùng phun ra hai chữ: "Hiện tại."
Ngọa tào, quả thực là tuấn nam mỹ nữ, đứng chung một chỗ hình ảnh không thể càng mỹ a!
Không đúng! Lão tử say mê cái con khỉ, Hạ Chí là chồng tôi...... A phi, là nam nhân của tôi...... Ai, nói kiểu nào cũng cảm thấy mình ở nhược thế a...... Kỳ quái.
Kỳ thật lòng tôi sinh động phun tào như vậy, nhưng cũng chỉ là phun tào thôi, tôi rõ ràng Hạ Chí là dạng người gì, không sai, tôi chính là hiểu biết cậu ấy như vậy!
Tuy rằng cậu có một tí xíu bí mật, bất quá loại việc nhỏ này, chờ tôi trở về thân thể của mình, một giây liền có thể giải quyết.
Bây giờ trong phòng không có người, tôi cũng chỉ có thể đụng vào đồ vật khi không có người thấy.
Tôi cũng không có hứng thú đi theo Hạ Chí nghe những con số thâm ảo, vì thế ngồi ở trên ghế của Hạ Chí, lấy con chuột, tiếp tục dạo trang web mà Hạ Chí mở ra, kết quả lại phát hiện Hạ Chí đang đọc chương mới nhất của truyện ' thịt bò viên ', đậu má, tôi còn chưa có cơ hội đọc đâu!
Lúc này đương nhiên phải đọc xong lại nói rồi.
Đại khái là bởi vì đắm chìm trong tiểu thuyết, vì thế nên tôi quên mất mình đã là một linh hồn, thuận tay đăng xuất tài khoản của Hạ Chí rồi đăng nhập tài khoản của mình vào.
Đừng hỏi vì sao tôi không nhân cơ hội viết lên giấy tao ngộ của bản thân cho Hạ Chí xem, cho cậu ấy biết ' tôi ' đã không phải tôi, mà chân chính tôi đã thành quỷ hồn mất rồi.
Rốt cuộc người sẽ tin tưởng loại chuyện này căn bản không có mấy. Nếu có người viết như vậy cho tôi, nói Hạ Chí không phải Hạ Chí, tôi có thể cũng sẽ tưởng là ai đó đang đùa, huống chi là Hạ Chí......
Đơn giản chỉ cần chờ một tháng, đã qua hai ngày rồi, còn có 28 ngày tôi có thể trở về, Hạ Chí, em phải tiếp tục cố lên, không cần bị Mary Soda câu dẫn, anh xem trọng em!
Kết quả là, toàn bộ buổi sáng tôi đều ở phòng đọc truyện, Hạ Chí đại khái rất bận, cả buổi đều không quay lại, tuy rằng đock tiểu thuyết thực đã ghiền, không có người tới quấy rầy, nhưng mà miệng tôi thấy tịch mịch......
Không có đồ ăn vặt để ăn QAQ...... Hạ Chí thật nhỏ mọn.
Mau tới trưa, tôi thật sự ngốc không nổi nữa, liền trực tiếp xuyên qua vách tường đến bên ngoài đi dạo, đương nhiên, tôi không biết khi tôi mới rời khỏi văn phòng, Hạ Chí, kẻ đã ngồi ở phòng tổng giám ngồi một buổi sáng rũ mắt, đem ánh mắt giấu trong bóng tối, trên máy theo dõi còn chiếu hình trong văn phòng, có con chuột cùng ghế dựa đang di chuyển......
Mà giờ phút này, tôi đang bị một đám mèo hoang vây quanh meo meo kêu......
Lần trước bị đám chuột chủi vây quanh, lần này lại tới đám mèo bị tôi mê thất điên bát đảo vây quanh tôi kêu, tôi bay nơi nào chúng nó cũng chạy đến nơi nào. Lão tử thế nhưng không phát hiện chính mình thế nhưng có mị lực siêu việt giống loài như vậy!
- - nhưng mà lão tử không muốn mị lực này làm xao đây?!
Lão tử sợ mèo a!
Chúng mày đừng qua đây nữa!
Lại qua đây tao liền kêu á! QAQ!
Tôi mới không muốn giống những bộ truyện bá đạo tổng tài kia, cái gì một người bị bệnh sắp chết thẳng cẳng, liền bảo người yêu chia tay, sau đó ngược tới ngược đi, ngược đi ngược lại, đậu má, còn chưa đủ hả?!
Làm một họa sĩ tranh minh họa cao lãnh nổi danh, tổng tài nhà tôi sao có thể không có sự cho phép của tôi liền mở ra hình thức kỳ quái đó!
Tôi cảm thấy cho dù khi ai cũng có bí mật của riêng mình, thì những bí mật đó cũng phải là những điều không làm ảnh hưởng cảm tình của nhau!
Vì thế, tôi bay qua, nhớ kỹ vị trí để cái chai kia, chờ tới lúc có thời gian liền tìm người hỏi xem đó là thuốc gì.
Đừng hỏi lão tử vì sao không nghĩ những viên thuốc mà Hạ Chí ăn là thuốc ' bổ thận tráng dương '...., đậu má, không thấy lúc nãy Hạ Chí đã xoa nát hai cái quần lót của tôi sao?!
Kế tiếp, Hạ Chí vẫn luôn ngồi ở phòng khách đến 8 giờ sáng, lần đầu tiên, cậu ấy không lên lầu hôn tôi tỉnh lại sau đó giúp tôi ăn bữa sáng, mà lại trực tiếp lái xe đi làm......
Tuy rằng biết kẻ hiện tại đang nằm trên giường kia không phải tôi, nhưng Hạ Chí cũng không biết a, loại cảm giác vừa vui mừng lại vừa ủy khuất này thật là......
Cảm giác như nếu tôi lại không làm gì, thì sẽ phải tận mắt nhìn Hạ Chí đối xử với Hồ Hạnh Hạnh- kẻ mang thân xác của tôi, càng ngày càng lãnh đạm, sau đó mang về một đống tiểu tam, tiểu tứ......
Trời đất, chỉ mới nghĩ đến chuyện chính mình bị Hạ Chí tiểu yêu tinh này mang nón xanh, tôi liền cảm thấy thực đậu má. Hạ Chí, nếu em dám thật sự đi tìm một đống tiểu tam, thì anh cũng tìm! Chúng ta xem ai tìm nhiều tiểu tam hơn!
Trở lại chuyện chính, hiện tại tôi tiếp tục theo dõi Hạ Chí, đi theo Hạ Chí đi vào công ty, đến nỗi Hồ Hạnh Hạnh, cô ta muốn làm gì thì làm, chỉ cần đừng làm loạn phòng vẽ tranh của tôi là được.
Công ty rất lớn, đại khái cao bằng hai trăm cái tôi, rất cao, làm tổng tài, Hạ Chí rất là khốc huyễn bước từ chiếc siêu xe xuống dưới, mặt vô biểu tình tiến vào công ty, dưới lầu trợ lý, bí thư,... đã sớm đứng chờ sẵn ở sảnh, đợi Hạ Chí tiến vào liền cúi đầu chào, tôi bay sau Hạ Chí, cũng bị sự nhiệt tình của đám người đó làm cho kinh ngạc, còn Hạ Chí lại rất bình tĩnh đi qua, không thèm bố thí một ánh mắt!
Hức hức hức, cảm giác hôm nay Hạ Chí lại soái! Tôi tuyệt đối sẽ không nói là hiện tại tôi đang bày vẻ mặt nhộn nhạo đâu!
Khụ khụ! Cho dù biến thành ma, thành linh hồn vất vưởng, không ai có thể nhìn thấy tôi, tôi vẫn nên khắc chế một chút, bằng không chờ tới lúc tôi trở lại thân thể của mình lại banh không được biểu tình, chẳng phải là khóc cũng chưa có chỗ để mà khóc sao?!
Hạ Chí tới công ty, đại khái là vì có cái hội nghị gì đó, sáng sớm, cả bữa sáng cũng chưa ăn, nghĩ đến đây, tôi liền rất muốn đứng ở trước mặt cậu, bảo cậu ăn sáng rồi hẵng đi công tác.
Đáng tiếc hiện tại tôi che ở trước mặt cậu, kết quả chỉ là bị đi xuyên qua mà thôi......
Tựa như không khí......
Thật là, quả nhiên một khi tôi không nhắc nhở Hạ Chí, cậu ấy liền sẽ cho rằng mình lớn lên soái thì có thể không cần ăn cơm!
Chờ vào văn phòng tổng tài, nhìn căn phòng to như vậy lại quạnh quẽ chỉ có một mình cậu, tôi liền nhớ tới lần đầu tiên được Hạ Chí mang đến nơi này...... cậu cũng là một người lẻ loi ngồi ở vị trí kia, sau đó duỗi tay về phía tôi, bảo tôi đi qua ngồi ở bên cạnh cậu......
Tôi rất ít khi tới nơi này, chỉ có hai lần đều là Hạ Chí lặng lẽ mang tôi từ thang máy riêng tiến vào.
Chủ yếu là tôi không muốn làm người nào biết quan hệ giữa tôi và Hạ Chí, Hạ Chí là một người thường xuyên được lên hình trên bìa tạp chí kinh tế tài chính, là nhân sinh người thắng, thanh danh quan trọng hơn tôi nhiều...... Tôi hy vọng cậu ấy sống tốt, ít nhất, khi tôi và cậu ở bên nhau,......
Hạ Chí tựa hồ là một đêm không ngủ, mệt mỏi, ngồi xuống ghế, liền hai chân giao điệp, một tay mát xa huyệt Thái Dương, một tay ở trên tay vịn quy luật đánh.
Thanh thúy thanh âm vọng lên trong căn phòng trống trải, giống như cái gì ta?
Ừ, giống như âm thanh thời gian lưu động, từng chút một, gõ đến làm người dần dần hoảng hốt......
Tôi không có chuyện để làm, liền quan sát phòng của Hạ Chí.
Căn phòng này rất lớn, tổng thể sơn màu trắng đen, trên bàn có cái quả cầu tiểu tiên nhân, à, đúng rồi, đó là quà mà mấy năm trước tôi tặng cậu. Đại khái là khi tôi chưa đáp ứng làm bạn trai của cậu, a a, thật hoài niệm lúc ấy.
Ngay lúc đó Hạ Chí còn thường xuyên đáng thương hề hề ở nhà tôi cọ cơm, cọ ngủ, tuy rằng hiện tại biết tên kia kỳ thật rata có tiền, bất quá hồi ức là thứ đồ mà quả nhiên là tốt đẹp nhất.
Aiz, Hạ Chí, hiện tại anh rất nhớ em, em đang nghĩ đến anh sao?
Thôi được, dù tên ngốc Hạ Chí này không biết đang coi cái gì, thế nhưng nhìn không chớp mắt!
Nói tốt rễ tình đâm sâu, nói tốt mỗi phút mỗi giây đều nhớ tôi gì đó, tất cả đều là lừa gạt! Quả nhiên nam nhân đều không phải thứ tốt! Ai, không đúng, lão tử cũng là nam nhân......
Tôi cọ qua đi, tính nhìn xem Hạ Chí ở công ty xem cái gì, lại phát hiện Hạ Chí đăng nhập một trang web truyện ngôn tình, omg!
Thế nhưng lại là hội viên cấp kim cương! Ngay cả tôi cũng không phải là hội viên cấp kim cương a, loại giàu có này tôi biết một cái là đủ rồi!
Đúng vậy, tôi cũng ở cái trang web ngôn tình này lén lút đăng ký một tài khoản, chuyên môn dùng để đọc tiểu thuyết ngôn tình, không có biện pháp, những phương thức tán gái lãng mạn như vậy khiến tôi muốn ngừng mà không được, như là cuốn ' thịt bò viên ' hay tiểu thuyết mới gần đây là ' mặt lạnh tổng tài nữ vương đại nhân ', có những tình tiết siêu cấp lãng mạn a!
Ai nha, cái gì tổng tài vì theo đuổi nữ chủ mà bao hết toàn bộ nhà hàng xa hoa, cái gì vì nữ chủ bị thương nên tổng tài dầm mưa ôm nữ chủ đến bệnh viện nhà mình mở a, mỗi ngày hoa tươi thế công a, a......tim tôi......
Tôi chưa bao giờ biết Hạ Chí có sở thích giống tôi!
Quả nhiên, trên đời này tuyệt đối không chỉ có mình tôi là nam mà đọc truyện ngôn tình mà!
Mỗi ngày tìm tổ chức thì ra vẫn luôn ở bên người, cảm giác này thật toan sảng! Nhưng tôi tuyệt đối không thể để Hạ Chí biết mình cũng đọc ngôn tình, hình tượng của tôi trong lòng Hạ Chí chính là cao lãnh nam thần không dính khói lửa phàm tục a! Chỉ cần tôi biết Hạ Chí có một mặt đáng yêu như vậy là được rồi.
Ai, không biết Hạ Chí đang tìm cái gì, lướt trang web nhanh quá, không hổ là Hạ Chí nhà tôi, tốc độ đọc tiểu thuyết không phải người bình thường có thể so sánh!
Bỗng nhiên, tiếng đập cửa vang lên, Hạ Chí ngẩng đầu, tôi cũng nhìn qua theo, phát hiện là mỹ nữ trợ lý.
Ở chỗ này không thể không nói, Hạ Chí tổng cộng có bốn trợ lý, ba bí thư, trợ lý đại bộ phận là nam, bí thư đều là nữ, mỗi người đều có nhan sắc không tồi, trong đó có trợ lý này đẹp nhất.
Tóc đen thẳng, ngực D cup, eo nhỏ, mông cong, đi đường lắc lư vặn vẹo, trên người cũng không có mùi nước hoa, trời, người như vậy quả thực chính là nguyên hình của nữ vương đại nhân!
Lập tức đem người thật nhập tiểu thuyết, cảm giác thật là bổng!
"Tổng tài, hội nghị sắp bắt đầu, những người phụ trách đều đã đến đông đủ." Mỹ nữ trợ lý cung cung kính kính đứng ở một bên, vừa nói chuyện vừa nhìn thẳng Hạ achí, "Xin hỏi ngài khi nào đi qua đó?"
Hạ Chí khốc huyễn vỗ vỗ bộ đồ vest giá trị xa xỉ, sau đó lạnh lùng phun ra hai chữ: "Hiện tại."
Ngọa tào, quả thực là tuấn nam mỹ nữ, đứng chung một chỗ hình ảnh không thể càng mỹ a!
Không đúng! Lão tử say mê cái con khỉ, Hạ Chí là chồng tôi...... A phi, là nam nhân của tôi...... Ai, nói kiểu nào cũng cảm thấy mình ở nhược thế a...... Kỳ quái.
Kỳ thật lòng tôi sinh động phun tào như vậy, nhưng cũng chỉ là phun tào thôi, tôi rõ ràng Hạ Chí là dạng người gì, không sai, tôi chính là hiểu biết cậu ấy như vậy!
Tuy rằng cậu có một tí xíu bí mật, bất quá loại việc nhỏ này, chờ tôi trở về thân thể của mình, một giây liền có thể giải quyết.
Bây giờ trong phòng không có người, tôi cũng chỉ có thể đụng vào đồ vật khi không có người thấy.
Tôi cũng không có hứng thú đi theo Hạ Chí nghe những con số thâm ảo, vì thế ngồi ở trên ghế của Hạ Chí, lấy con chuột, tiếp tục dạo trang web mà Hạ Chí mở ra, kết quả lại phát hiện Hạ Chí đang đọc chương mới nhất của truyện ' thịt bò viên ', đậu má, tôi còn chưa có cơ hội đọc đâu!
Lúc này đương nhiên phải đọc xong lại nói rồi.
Đại khái là bởi vì đắm chìm trong tiểu thuyết, vì thế nên tôi quên mất mình đã là một linh hồn, thuận tay đăng xuất tài khoản của Hạ Chí rồi đăng nhập tài khoản của mình vào.
Đừng hỏi vì sao tôi không nhân cơ hội viết lên giấy tao ngộ của bản thân cho Hạ Chí xem, cho cậu ấy biết ' tôi ' đã không phải tôi, mà chân chính tôi đã thành quỷ hồn mất rồi.
Rốt cuộc người sẽ tin tưởng loại chuyện này căn bản không có mấy. Nếu có người viết như vậy cho tôi, nói Hạ Chí không phải Hạ Chí, tôi có thể cũng sẽ tưởng là ai đó đang đùa, huống chi là Hạ Chí......
Đơn giản chỉ cần chờ một tháng, đã qua hai ngày rồi, còn có 28 ngày tôi có thể trở về, Hạ Chí, em phải tiếp tục cố lên, không cần bị Mary Soda câu dẫn, anh xem trọng em!
Kết quả là, toàn bộ buổi sáng tôi đều ở phòng đọc truyện, Hạ Chí đại khái rất bận, cả buổi đều không quay lại, tuy rằng đock tiểu thuyết thực đã ghiền, không có người tới quấy rầy, nhưng mà miệng tôi thấy tịch mịch......
Không có đồ ăn vặt để ăn QAQ...... Hạ Chí thật nhỏ mọn.
Mau tới trưa, tôi thật sự ngốc không nổi nữa, liền trực tiếp xuyên qua vách tường đến bên ngoài đi dạo, đương nhiên, tôi không biết khi tôi mới rời khỏi văn phòng, Hạ Chí, kẻ đã ngồi ở phòng tổng giám ngồi một buổi sáng rũ mắt, đem ánh mắt giấu trong bóng tối, trên máy theo dõi còn chiếu hình trong văn phòng, có con chuột cùng ghế dựa đang di chuyển......
Mà giờ phút này, tôi đang bị một đám mèo hoang vây quanh meo meo kêu......
Lần trước bị đám chuột chủi vây quanh, lần này lại tới đám mèo bị tôi mê thất điên bát đảo vây quanh tôi kêu, tôi bay nơi nào chúng nó cũng chạy đến nơi nào. Lão tử thế nhưng không phát hiện chính mình thế nhưng có mị lực siêu việt giống loài như vậy!
- - nhưng mà lão tử không muốn mị lực này làm xao đây?!
Lão tử sợ mèo a!
Chúng mày đừng qua đây nữa!
Lại qua đây tao liền kêu á! QAQ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất