Chương 14: Tôi có dự cảm không lành
Đến khi cây tăm bông kia chọc vào mông tôi, nội tâm tôi thật ra có chút hoảng hốt, ngay từ đầu tôi đã muốn cự tuyệt rồi......
Khụ khụ, tóm lại, tôi bị bắt phải làm vậy.
Vừa rồi cái tên suýt nói rằng mình đã chuẩn bị tốt tuyệt đối không phải tôi!!!
Chờ Hạ Chí làm theo lời bác sĩ nói, làm ướt nơi đó của tôi, tôi liền cảm thấy tôi sắp không nín được......
Hình ảnh sau đó tôi không dám nghĩ nữa!
Chẳng lẽ tôi thật sự phải ứ ừ trước mặt Hạ Chí sao?! Thật sự phải làm vậy sao?! Tôi, tôi còn chưa từng bị Hạ Chí dùng roi da hay ngọn nến, lại phải chơi thọc cúc hoa bằng tăm bông hay sao?!
Trái tim nhỏ bé của tôi ơi......
Cho dù biến thành hamster, tôi vẫn có tự tôn của mình, lão tử chết cũng không ị phân trước mặt Hạ Chí! QAQ
Nhưng sự thật là tôi chưa kịp hành động ngăn cản Hạ Chí, thì đã ' chi chi chi ' kêu, sau đó đột nhiên trầm mặc......
Không sai, tôi đã ra mất rồi, cái đống đó nhất định rất xấu! Hức hức hức, tôi muốn đi chết quá......
Càng đáng buồn chính là Hạ Chí không hề chừa cho tôi chút thời gian để thương cảm, liền vớt tôi lên nhét lại vào rương, ' vui sướng ' chuẩn bị về nhà.
Trên đường trở về tôi tinh thần sa sút không muốn nói nhiều, một hồi về đến nhà tôi lại bị Mary Soda dọa lại tinh thần lên. Đúng vậy, bởi vì cô ta không ở nhà!
Đậu má! Lão tử rất muốn biết cô ta chỉ đi ra ngoài dạo chơi hay là đi ăn vạ vậy trời?!
Còn nữa, ' tôi ' không ở nhà mà Hạ Chí còn dùng vẻ mặt bình tĩnh nghiêm túc nhìn điện thoại và máy tính bảng, ừm...... Nếu tôi không nhìn lầm, Hạ Chí còn đang cười! Cái kỹ năng "nụ cười của tổng tài nhếch lên khoảng 30 độ, muốn giết ai thì ai chết " lại xuất hiện rồi! Hạ Chí quả thực không thể càng đẹp trai!
Một người như vậy là của tôi, ngẫm lại liền cảm thấy chính mình quả nhiên vô cùng bổng bổng đát! Tôi thật không hổ là tên nam nhân mỹ lệ vượt giống loài!
Nhưng mà, Hạ Chí sắp bị Mary Soda đánh mất......
Nếu tôi là linh hồn tôi sẽ lập tức đi theo Mary Soda để giám sát cô ta! Nhưng bây giờ tôi chỉ là một con hamster béo phì, sức chiến đấu -5, lão tử sợ mình vừa đi qua đã bị Mary Soda dẫm một chân rồi K.O luôn, đậu má!
Hạ Chí không thèm gọi điện thoại cho "tôi", tôi rất muốn biết trong một tuần mà tôi không ở đây, Mary Soda đã làm gì với Hạ Chí, rốt cuộc xem lão tử nơi nào không vừa mắt cứ việc nói thẳng đi!
Cuối cùng, mặc kệ tôi cỡ nào lo lắng u oán, đều không thể gọi Mary Soda trở về, cũng không thể bảo Hạ Chí đi tìm cô ta, tôi đành phải tạm thời thôi miên chính mình, mình chỉ là con hamster......
Hừm, bên kia còn có hạt dưa, tôi đi ăn nó đây!
Kết quả, không chờ lão tử nhặt hạt dưa lên, Hạ Chí đã lập tức đứng lên, mặc áo khoác rồi đi ra ngoài, sắc mặt âm trầm, chờ tôi phản ứng lại, Hạ Chí đã ' rầm ' một tiếng đóng cửa lại, sau đó trong căn phòng to rộng này, cũng chỉ dư lại mình tôi - một con hamster.
Tôi nghĩ, có thể là cổ phiếu của công ty Hạ Chí giảm sút đến sắp phá sản, cho nên em ấy mới vội vã đến công ty mở họp, ha hả, không có người gọi điện thoại cho em ấy, mà chỉ là nhìn màn hình máy tính bảng, chỉ có thể là đã xảy ra chuyện gì đó rất khủng bố......
Phải biết rằng, vừa nãy khi nhìn cặp chân dài của Hạ Chí bước đi, ai nha, tôi mới không nói nó rất gợi cảm đâu! ~~~~
Nhưng ở nhà một mình rồi chờ đợi rất thống khổ.
Trong nhà chỉ có tiếng đồng hồ quả lắc kêu tích tắc, khiến trong nhà càng thêm trống trải lên.
Rõ ràng khi còn là người, tôi chỉ cảm thấy trong nhà có rất nhiều đồ đạc, rất nhiều rất nhiều, sắp không còn chỗ để, có thể...... Là vì bị thu nhỏ, tầm nhìn không giống nhau, cho nên...... tôi mới có thể cảm thấy cô đơn.
Nếu tôi không bị người xuyên qua, không biến thành linh hồn, không biến thành một con hamster, hiện tại...... Hiện tại, có thể Hạ Chí sẽ ở nhà nấu cơm cho tôi, tôi sẽ đi hoàn thành những bức tranh của mình, chờ người hầu Hạ Chí đến mời trẫm đi dùng cơm, ừm, buổi tối nếu tôi có tâm trạng tốt, tôi sẽ cho phép Hạ Chí tắm cùng, sau đó ở phòng tắm tới một phát.....
Chỉ là những chuyện rất bình thường của trước kia, rõ ràng mới chỉ qua một tuần, sao hiện tại nhớ tới, lại cảm thấy đã trôi qua rất lâu?
Những thói quen hằng ngày, thói quen tồn tại, quả nhiên, vẫn không rời đi......
Tôi nhìn bài trí trong nhà, nhìn những món đồ tôi đi mua cùng Hạ Chí, còn có những món quà tôi mua cho Hạ Chí, để đầy căn nhà này, lại lần nữa cảm thấy thời gian một tháng -- thật sự quá dài.
Tới buổi tối, tôi vẫn không thấy Hạ Chí trở về, sau đó, tôi bắt đầu thoát ly cơ thể hamster, trở lại thành linh hồn! Ngay sau đó tôi như bị ai kéo đi, trong chớp mắt bay tới một căn phòng trắng với đủ loại dụng cụ -- tôi biết đây là phòng bệnh -- tôi nhìn thấy cơ thể mình nằm trên giường bệnh, cùng với Hạ Chí đang đứng đó với sắc mặt âm trầm.
Tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lại nhìn thấy từ trong cơ thể mình trồi lên một bóng người nửa trong suốt......
Đậu má, mái tóc năm màu, bộ ngực cao ngất, môi đỏ như máu, kẻ mắt eyes line đen như gấu trúc, tuyệt đối là Mary Soda!
Tôi còn đang chấn động, lại thấy một quả cầu bốn phía hiện lên một con số, sau đó mở miệng nói chuyện......
Quả cầu nói: "Vì bồi thường cô bị xe đâm chết khi đang làm nhiệm vụ, hệ thống cố mà làm giúp cô đến một thế giới khác tiếp tục sống sót! Cô không có quyền cự tuyệt, sau ba giây đếm ngược sẽ khởi động trang bị linh hồn, hiện tại, côcó thể lựa chọn một thế giới, 3......"
"Tao *beep*! Lão nương mẹ nó còn chưa kịp ôm đùi thì lại chết!! Đừng đếm nữa tao còn chưa kịp chuẩn bị!"
"Mời lựa chọn thế giới, nếu không sẽ lựa chọn ngẫu nhiên. 2......"
Mary Soda không biết là do miệng trừu hay sao, lập tức buột miệng nói "Thế giới thú ×!!!"
"1"
"Cao lớn uy mãnh thú ×, lão nương tới!"
Chỉ thấy một tia sáng hiện lên, Mary Soda biến mất, những chuyện mới xảy ra nãy giờ, Hạ Chí không hề hay biết, mà hệ thống và Mary Soda cũng không nhìn thấy tôi.
Tôi nghĩ tôi đại khái biết đã xảy ra cái gì.
Đậu má! Cô ta thật sự đi ăn vạ, kết quả bị tên tổng tài đối thủ của Hạ Chí không biết là xuyên qua hay trọng sinh lái xe đâm chết. Vì thế Mary Soda lại được đến bồi thường, đi vào thế giới khác, một lần nữa đạt được sinh mệnh.
Không được, tôi mà không phun tào chuyện này thì sẽ bị nghẹn chết mất!
Đạu má! Hoàn toàn nhìn không ra cô Mary Soda đó có khẩu vị nặng như vậy! Đi thú × thế giới, sự "sùng bái" của tôi đối với cô ta quả thực sắp đột phá chân trời!!
Khụ khụ, tôi thoát khỏi cơ thể hamster được đại khái là do chuyện này, nhưng tại sao không thể trực tiếp trở về cơ thể, tôi không rõ, chỉ là ẩn ẩn nhìn thấy linh hồn của mình kết nối với cơ thể bằng một sợi dây.
Kế tiếp, tôi phát hiện mình không thể rời đi thân thể của mình hơn năm mét, hơn nữa theo thời gian trôi qua, khoảng cách này dần dần ngắn lại, tôi nghĩ, chờ hết hạn một tháng, tôi có thể trở về, sau đó không cần giống như bây giờ, nhìn Hạ Chí ngây ngốc ngồi trước giường bệnh, cả người đều gầy.
Ba tuần, nói dài không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, nhưng đối với Hạ Chí lại khác, em ấy bắt đầu nói những lời mà tôi không hiểu.
Còn mười ngày là đủ hẹn 1 tháng, em ấy nói: "Vì sao không mở mắt ra? Bảo bối, nếu đôi mắt anh không nhìn em, em sẽ muốn đào nó ra ăn luôn......"
- - nhất định là do Hạ Chí ngủ không đủ giấc mới có thể nói như vậy, tôi tỏ vẻ lý giải.
Còn năm ngày, em ấy nói: "Bảo bối, anh nhất định đã trở lại đúng không? Vì sao không để ý tới em? Em đã rất vất vả mới có được anh, nếu anh muốn rời đi, vậy anh cứ tiếp tục ngủ đi, em không ngại."
- - à ừm...... Tôi cảm thấy tôi còn có thể cứu, Hạ Chí em đừng từ bỏ trị liệu cho anh mà!
Còn một ngày, tôi đã không thể rời đi thân thể mình quá một mét, Hạ Chí lại ngày càng không thích hợp, em ấy nhổ hết ống cắm trên người tôi, sau đó liếm hết những vết máu chảy ra từ lỗ kim trên cơ thể tôi, bắt đầu thô bạo xé mở quần áo tôi......
"Ngoan, tỉnh lại mau...... Tỉnh lại! Em nói! Tỉnh lại mau!"
Giọng nói Hạ Chí trầm thấp như đêm trước bão táp, bộ dáng nói chuyện bên tai tôi như điên cuồng!
- - tôi có dự cảm không tốt.
Quả nhiên!
Hạ Chí bắt đầu cắn hầu kết của tôi! Hạ Chí có một thói quen, khi muốn làm tình, nhất định sẽ liếm hầu kết của tôi trước!
Đậu má! Em không thể chờ một ngày sao?! Lão tử hiện tại là người thực vật! Thế có khác gì gian thi không! Hạ Chí, chúng ta không chơi khẩu vị nặng được không hả?!
Cầu buông tha đi mà tên cầm thú này!
Khụ khụ, tóm lại, tôi bị bắt phải làm vậy.
Vừa rồi cái tên suýt nói rằng mình đã chuẩn bị tốt tuyệt đối không phải tôi!!!
Chờ Hạ Chí làm theo lời bác sĩ nói, làm ướt nơi đó của tôi, tôi liền cảm thấy tôi sắp không nín được......
Hình ảnh sau đó tôi không dám nghĩ nữa!
Chẳng lẽ tôi thật sự phải ứ ừ trước mặt Hạ Chí sao?! Thật sự phải làm vậy sao?! Tôi, tôi còn chưa từng bị Hạ Chí dùng roi da hay ngọn nến, lại phải chơi thọc cúc hoa bằng tăm bông hay sao?!
Trái tim nhỏ bé của tôi ơi......
Cho dù biến thành hamster, tôi vẫn có tự tôn của mình, lão tử chết cũng không ị phân trước mặt Hạ Chí! QAQ
Nhưng sự thật là tôi chưa kịp hành động ngăn cản Hạ Chí, thì đã ' chi chi chi ' kêu, sau đó đột nhiên trầm mặc......
Không sai, tôi đã ra mất rồi, cái đống đó nhất định rất xấu! Hức hức hức, tôi muốn đi chết quá......
Càng đáng buồn chính là Hạ Chí không hề chừa cho tôi chút thời gian để thương cảm, liền vớt tôi lên nhét lại vào rương, ' vui sướng ' chuẩn bị về nhà.
Trên đường trở về tôi tinh thần sa sút không muốn nói nhiều, một hồi về đến nhà tôi lại bị Mary Soda dọa lại tinh thần lên. Đúng vậy, bởi vì cô ta không ở nhà!
Đậu má! Lão tử rất muốn biết cô ta chỉ đi ra ngoài dạo chơi hay là đi ăn vạ vậy trời?!
Còn nữa, ' tôi ' không ở nhà mà Hạ Chí còn dùng vẻ mặt bình tĩnh nghiêm túc nhìn điện thoại và máy tính bảng, ừm...... Nếu tôi không nhìn lầm, Hạ Chí còn đang cười! Cái kỹ năng "nụ cười của tổng tài nhếch lên khoảng 30 độ, muốn giết ai thì ai chết " lại xuất hiện rồi! Hạ Chí quả thực không thể càng đẹp trai!
Một người như vậy là của tôi, ngẫm lại liền cảm thấy chính mình quả nhiên vô cùng bổng bổng đát! Tôi thật không hổ là tên nam nhân mỹ lệ vượt giống loài!
Nhưng mà, Hạ Chí sắp bị Mary Soda đánh mất......
Nếu tôi là linh hồn tôi sẽ lập tức đi theo Mary Soda để giám sát cô ta! Nhưng bây giờ tôi chỉ là một con hamster béo phì, sức chiến đấu -5, lão tử sợ mình vừa đi qua đã bị Mary Soda dẫm một chân rồi K.O luôn, đậu má!
Hạ Chí không thèm gọi điện thoại cho "tôi", tôi rất muốn biết trong một tuần mà tôi không ở đây, Mary Soda đã làm gì với Hạ Chí, rốt cuộc xem lão tử nơi nào không vừa mắt cứ việc nói thẳng đi!
Cuối cùng, mặc kệ tôi cỡ nào lo lắng u oán, đều không thể gọi Mary Soda trở về, cũng không thể bảo Hạ Chí đi tìm cô ta, tôi đành phải tạm thời thôi miên chính mình, mình chỉ là con hamster......
Hừm, bên kia còn có hạt dưa, tôi đi ăn nó đây!
Kết quả, không chờ lão tử nhặt hạt dưa lên, Hạ Chí đã lập tức đứng lên, mặc áo khoác rồi đi ra ngoài, sắc mặt âm trầm, chờ tôi phản ứng lại, Hạ Chí đã ' rầm ' một tiếng đóng cửa lại, sau đó trong căn phòng to rộng này, cũng chỉ dư lại mình tôi - một con hamster.
Tôi nghĩ, có thể là cổ phiếu của công ty Hạ Chí giảm sút đến sắp phá sản, cho nên em ấy mới vội vã đến công ty mở họp, ha hả, không có người gọi điện thoại cho em ấy, mà chỉ là nhìn màn hình máy tính bảng, chỉ có thể là đã xảy ra chuyện gì đó rất khủng bố......
Phải biết rằng, vừa nãy khi nhìn cặp chân dài của Hạ Chí bước đi, ai nha, tôi mới không nói nó rất gợi cảm đâu! ~~~~
Nhưng ở nhà một mình rồi chờ đợi rất thống khổ.
Trong nhà chỉ có tiếng đồng hồ quả lắc kêu tích tắc, khiến trong nhà càng thêm trống trải lên.
Rõ ràng khi còn là người, tôi chỉ cảm thấy trong nhà có rất nhiều đồ đạc, rất nhiều rất nhiều, sắp không còn chỗ để, có thể...... Là vì bị thu nhỏ, tầm nhìn không giống nhau, cho nên...... tôi mới có thể cảm thấy cô đơn.
Nếu tôi không bị người xuyên qua, không biến thành linh hồn, không biến thành một con hamster, hiện tại...... Hiện tại, có thể Hạ Chí sẽ ở nhà nấu cơm cho tôi, tôi sẽ đi hoàn thành những bức tranh của mình, chờ người hầu Hạ Chí đến mời trẫm đi dùng cơm, ừm, buổi tối nếu tôi có tâm trạng tốt, tôi sẽ cho phép Hạ Chí tắm cùng, sau đó ở phòng tắm tới một phát.....
Chỉ là những chuyện rất bình thường của trước kia, rõ ràng mới chỉ qua một tuần, sao hiện tại nhớ tới, lại cảm thấy đã trôi qua rất lâu?
Những thói quen hằng ngày, thói quen tồn tại, quả nhiên, vẫn không rời đi......
Tôi nhìn bài trí trong nhà, nhìn những món đồ tôi đi mua cùng Hạ Chí, còn có những món quà tôi mua cho Hạ Chí, để đầy căn nhà này, lại lần nữa cảm thấy thời gian một tháng -- thật sự quá dài.
Tới buổi tối, tôi vẫn không thấy Hạ Chí trở về, sau đó, tôi bắt đầu thoát ly cơ thể hamster, trở lại thành linh hồn! Ngay sau đó tôi như bị ai kéo đi, trong chớp mắt bay tới một căn phòng trắng với đủ loại dụng cụ -- tôi biết đây là phòng bệnh -- tôi nhìn thấy cơ thể mình nằm trên giường bệnh, cùng với Hạ Chí đang đứng đó với sắc mặt âm trầm.
Tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lại nhìn thấy từ trong cơ thể mình trồi lên một bóng người nửa trong suốt......
Đậu má, mái tóc năm màu, bộ ngực cao ngất, môi đỏ như máu, kẻ mắt eyes line đen như gấu trúc, tuyệt đối là Mary Soda!
Tôi còn đang chấn động, lại thấy một quả cầu bốn phía hiện lên một con số, sau đó mở miệng nói chuyện......
Quả cầu nói: "Vì bồi thường cô bị xe đâm chết khi đang làm nhiệm vụ, hệ thống cố mà làm giúp cô đến một thế giới khác tiếp tục sống sót! Cô không có quyền cự tuyệt, sau ba giây đếm ngược sẽ khởi động trang bị linh hồn, hiện tại, côcó thể lựa chọn một thế giới, 3......"
"Tao *beep*! Lão nương mẹ nó còn chưa kịp ôm đùi thì lại chết!! Đừng đếm nữa tao còn chưa kịp chuẩn bị!"
"Mời lựa chọn thế giới, nếu không sẽ lựa chọn ngẫu nhiên. 2......"
Mary Soda không biết là do miệng trừu hay sao, lập tức buột miệng nói "Thế giới thú ×!!!"
"1"
"Cao lớn uy mãnh thú ×, lão nương tới!"
Chỉ thấy một tia sáng hiện lên, Mary Soda biến mất, những chuyện mới xảy ra nãy giờ, Hạ Chí không hề hay biết, mà hệ thống và Mary Soda cũng không nhìn thấy tôi.
Tôi nghĩ tôi đại khái biết đã xảy ra cái gì.
Đậu má! Cô ta thật sự đi ăn vạ, kết quả bị tên tổng tài đối thủ của Hạ Chí không biết là xuyên qua hay trọng sinh lái xe đâm chết. Vì thế Mary Soda lại được đến bồi thường, đi vào thế giới khác, một lần nữa đạt được sinh mệnh.
Không được, tôi mà không phun tào chuyện này thì sẽ bị nghẹn chết mất!
Đạu má! Hoàn toàn nhìn không ra cô Mary Soda đó có khẩu vị nặng như vậy! Đi thú × thế giới, sự "sùng bái" của tôi đối với cô ta quả thực sắp đột phá chân trời!!
Khụ khụ, tôi thoát khỏi cơ thể hamster được đại khái là do chuyện này, nhưng tại sao không thể trực tiếp trở về cơ thể, tôi không rõ, chỉ là ẩn ẩn nhìn thấy linh hồn của mình kết nối với cơ thể bằng một sợi dây.
Kế tiếp, tôi phát hiện mình không thể rời đi thân thể của mình hơn năm mét, hơn nữa theo thời gian trôi qua, khoảng cách này dần dần ngắn lại, tôi nghĩ, chờ hết hạn một tháng, tôi có thể trở về, sau đó không cần giống như bây giờ, nhìn Hạ Chí ngây ngốc ngồi trước giường bệnh, cả người đều gầy.
Ba tuần, nói dài không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, nhưng đối với Hạ Chí lại khác, em ấy bắt đầu nói những lời mà tôi không hiểu.
Còn mười ngày là đủ hẹn 1 tháng, em ấy nói: "Vì sao không mở mắt ra? Bảo bối, nếu đôi mắt anh không nhìn em, em sẽ muốn đào nó ra ăn luôn......"
- - nhất định là do Hạ Chí ngủ không đủ giấc mới có thể nói như vậy, tôi tỏ vẻ lý giải.
Còn năm ngày, em ấy nói: "Bảo bối, anh nhất định đã trở lại đúng không? Vì sao không để ý tới em? Em đã rất vất vả mới có được anh, nếu anh muốn rời đi, vậy anh cứ tiếp tục ngủ đi, em không ngại."
- - à ừm...... Tôi cảm thấy tôi còn có thể cứu, Hạ Chí em đừng từ bỏ trị liệu cho anh mà!
Còn một ngày, tôi đã không thể rời đi thân thể mình quá một mét, Hạ Chí lại ngày càng không thích hợp, em ấy nhổ hết ống cắm trên người tôi, sau đó liếm hết những vết máu chảy ra từ lỗ kim trên cơ thể tôi, bắt đầu thô bạo xé mở quần áo tôi......
"Ngoan, tỉnh lại mau...... Tỉnh lại! Em nói! Tỉnh lại mau!"
Giọng nói Hạ Chí trầm thấp như đêm trước bão táp, bộ dáng nói chuyện bên tai tôi như điên cuồng!
- - tôi có dự cảm không tốt.
Quả nhiên!
Hạ Chí bắt đầu cắn hầu kết của tôi! Hạ Chí có một thói quen, khi muốn làm tình, nhất định sẽ liếm hầu kết của tôi trước!
Đậu má! Em không thể chờ một ngày sao?! Lão tử hiện tại là người thực vật! Thế có khác gì gian thi không! Hạ Chí, chúng ta không chơi khẩu vị nặng được không hả?!
Cầu buông tha đi mà tên cầm thú này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất