Tà Mị Bá Đạo Tổng Tài Yêu Tôi

Chương 4: To gan lớn mật

Trước Sau
Vừa rồi nhất định là tôi bị hoa mắt mới có thể cảm thấy Hạ Chí có chút kỳ quái!

Tôi quá hiểu biết cậu ấy, tuy rằng Hạ Chí làm việc phi thường có năng lực, trong sinh hoạt cũng tốt đẹp, có lẽ là do con người quá toàn vẹn, nên cho dù Hạ Chí đẹp trai cũng không dấu được sự thật rằng cậu ấy là kẻ nhát gan!

Cậu ấy luôn lo lắng sẽ có trộm, lo lắng sẽ tai bay vạ gió, sẽ có tên cướp cầm súng chạy vào nhà, vì thế toàn bộ căn nhà cả trong cả ngoài đều có máy theo dõi, tôi khuyên bảo vài lần, nhưng cậu ấy lại dùng biểu tình ' đáng thương hề hề ' nhìn tôi, tôi......

Được rồi, tôi thỏa hiệp.

Dù sao thân phận của Hạ Chí cũng không đơn giản, nói không chừng thực sự có kẻ nào đó thấy tiền nổi lòng tham, tới cái bắt cóc gì đó, có mấy cái máy theo dõi cũng tiện hơn.

Hiện tại có thể là cậu ấy bị dọa sợ, vừa rồi nhất định là cậu bị dọa sợ! Tôi! Xác! Định!

Bất quá sự tình phát triển quá mức đột nhiên, tôi cũng sững sờ tại chỗ, lại chớp mắt, Hạ Chí đã khom lưng nhặt tờ giấy vẽ nhặt lên, đôi tay mà tôi đã vẽ lại vô số lần vẫn đẹp như vậy, móng tay kia vào mấy ngày trước tôi thấy nhàm chán nên đã cắt giùm cậu ấy, ừm, màu sắc cũng rất đẹp......

Không đúng, hiện tại không phải lúc suy nghĩ linh tinh, tôi đứng ở đó, muốn nhìn xem Hạ Chí sẽ làm gì, kết quả khiến tôi thất vọng, cậu ấy chỉ sắp xếp lại đống giấy mà tôi vừa làm lộn xộn lại, sau đó gắt gao nhìn chằm chằm nơi tôi đứng khoảng vài phút mới đi ra phòng vẽ, thuận tiện đóng cửa phòng lại......

Người bình thường gặp phải chuyện quỷ quái thế này đều sẽ bình tĩnh như vậy sao?

Tôi hoài nghi Hạ Chí đã bị dọa nước tiểu, nhưng không biểu hiện ra ngoài!

Ở trước mặt tôi, cậu ấy chưa từng có hình tượng gì đáng nói, Hạ Chí sẽ giúp tôi rửa chân, rửa xong còn sẽ dâm tà hôn một chút, lúc tôi vui, có lẽ sẽ đáp ứng cậu ấy cầu "yêu", bất quá phần lớn lúc tôi bị cậu ấy hôn gan bàn chân, tôi kỳ thật chỉ cảm thấy ngứa! Vì thế lúc đó tôi sẽ dùng chân đá vào trên vai cậu ấy, cậu ấy sẽ ngượng ngùng không hề động chạm lung tung.

Cậu ấy còn có một thói quen khiến tôi không thể nhịn nổi! Nhớ tới là bực bội! Mỗi lần làm tình cậu ấy đều thích liếm ướt tôi rồi mới có thể bắt đầu chịch! Có biết như vậy mất vệ sinh lắm không! Có biết mỗi lần như vậy tôi rất vất vả hay không! Còn có để người ta yêu đương bình thường hay không hả?!

Nhưng tôi nói không nên lời......



Nhân thiết của tôi là cho dù có mặc áo hoa, quần cộc như ông già cũng phải cao lãnh, không có khả năng sẽ nói những lời nói đáng xấu hổ đó! Vì thế tôi dùng ánh mắt nói cho cậu ấy, tôi cảm thấy Hạ Chí như là hình bóng của tôi, cậu ấy sẽ hiểu tôi, nhưng không......

Nói tốt ôn nhu săn sóc đâu, quả nhiên có được rồi là sẽ không biết quý trọng!

Lúc ở một mình, hoặc là khi giao tiếp với người khác, không có tôi ở bên, cậu ấy sẽ là bộ dáng gì, tôi thật đúng là một chút cũng không biết......

Bởi vì Hạ Chí chưa từng giới thiệu bạn bè của cậu ấy cho tôi, cậu ấy nói bạn của cậu ấy không thích hợp để giới thiệu cho tôi, tôi nghĩ lại thấy cũng đúng, tôi chỉ là một họa sĩ nhỏ có chút nổi tiếng mà thôi, bọn họ đều là những tổng tài giàu có, khẳng định chưa hề nghe qua tôi, tôi cũng không có hứng thú giao lưu với họ, bởi vì kỳ thật tôi cũng rất ghét cũng như không am hiểu chuyện xã giao, tôi không dùng bất kì ứng dụng chat nào trên mạng cả, muốn liên lạc với ai thì gọi điện thoại hoặc nhắn tin, cái tài khoản Weibo cũng là do trợ thủ giúp tôi quản lý, cho nên, tôi có rất ít bạn bè......

Tôi có một người bạn tên là Triệu Tuân, đã chứng kiến Hạ Chí theo đuổi tôi bốn năm, cũng cho tôi rất nhiều ý kiến, lúc trước, khi tôi nói cho Triệu Tuân rằng tôi đang hẹn hò với Hạ Chí, vẻ mặt của cậu ấy chính là ' lão tử đã sớm đoán được! ', làm như tôi chỉ có thể làm gay không bằng......

Triệu Tuân nghe tôi nói mình có rất ít bạn bè liền ngỏ ý mang tôi đi ra ngoài tham gia chuyến du lịch suối nước nóng do phòng làm việc của họ tổ chức, tôi đáp ứng rồi, nhưng sau đó đã không đi được, bởi vì vé xe lửa bị mất!

Lúc ấy Hạ Chí còn tưởng rằng tôi rất muốn đi du lịch ở đó liền bỏ dở công việc, mang tôi đi suối nước nóng một tuần.

Trước kia có thật nhiều thật nhiều kỉ niệm, mỗi khi nhớ tới, đều có Hạ Chí, cảm giác...... Tôi cảm thấy còn khá tốt......

Bây giờ tôi đã thói quen thân thể trong suốt của mình, lại không hề nghĩ đến chuyện một tháng sau sẽ thế nào, tâm tình tôi còn khá thả lỏng, không hề có cảm giác sợ hãi, tôi cũng không biết vì sao...... Có lẽ là do trong tiềm thức tôi không hề lo lắng rằng mình sẽ biến mất......

Tôi xuyên qua cánh cửa, bay theo Hạ Chí, cậu ấy đi xuống lầu, mà dưới lầu, Hồ Hạnh Hạnh - kẻ chiếm thân thể tôi đang ôm một chén cháo hải sản uống, thấy Hạ Chí đi xuống, cười một chút, đôi mắt cong cong, lần này tôi thấy Hạ Chí tựa hồ cong cong khóe môi, sau đó dùng ngón cái xoa xoa khóe miệng Hồ Hạnh Hạnh.

Không biết phát cẩu lương bậy bạ sẽ chết hay sao?! Càng đừng nói là kẻ mà em đang vẽ vãn không phải anh!

Hạ Chí, chờ một tháng sau anh trở lại, em đừng nghĩ lên giường!

Bất quá......



Em phải giúp anh trở về mới được...... Hạ Chí......

"Hải Đường, đừng chỉ uống cháo, có bánh bao nhỏ này, nếu anh thấy cháo ngon thì lần sau em lại mua." trước kia Hạ Chí cũng ở bên tai tôi nói những lời này, nhưng hiện tại tôi ở một bên nhìn, lại cảm thấy buồn nôn.

Hải Đường là biệt danh của tôi, tên đầy đủ là Kiều Hải Đường, là ông tôi đặt cho, nghe nói lúc tôi sinh ra, hoa hải đường trong vườn nở rộ, trông rất đẹp mắt, cũng mặc kệ giới tính của tôi là nam, lập tức lấy cái tên văn nghệ nữ tính như vậy.

Lần đầu tiên Hạ Chí gọi biệt danh của tôi, thế là thế nào?!

Bất quá Hồ Hạnh Hạnh tựa hồ không phát giác, bên tai hồng hồng, vô cùng thâm tình nhìn Hạ Chí, nói: "Ừ, đã biết. A Hạ em cũng ăn đi......"

Tôi nhàm chán nhìn Hồ Hạnh Hạnh cùng Hạ Chí ở trước mặt tôi ' cấu kết làm bậy ', ' động tay động chân ', trước kia tôi tuyệt đối không dính Hạ Chí như vậy! Đều là cậu ấy bám lấy tôi! Quả thực không thể nhẫn!

Kẻ xuyên qua này không có liêm sỉ gì hết!

Còn có thể bảo trì hình tượng cao lãnh của tôi không hả!

Bữa sáng qua đi, đã 10 giờ, Hồ Hạnh Hạnh thân thể không thoải mái, vì ngày hôm qua tôi bị Hạ Chí đụ tàn nhẫn, cho nên cũng không có nhiều tinh lực, Hạ Chí săn sóc đưa 'tôi' lên phòng ngủ để ngủ tiếp, Hạ Chí leo lên chiếc màu đen xe, đi công ty.

"Hạ chí, em đi nhầm......" Tôi đi theo Hạ Chí lên xe, phát hiện Hạ Chí lái xe đến một con đường khác! Mới vừa mở miệng nhắc nhở, lại ngượng ngùng ngậm lại, có lẽ trước khi đến công ty, Hạ Chí muốn tới nơi nào đó hóng gió thì sao......

Sau đó......

Xe của Hạ Chí dừng ở cửa sau của...... quán bar đêm.

Ban ngày ban mặt tới dạo quán bar, Hạ Chí, là tôi nhìn lầm em! Em nhát gan chỗ nào?! Em to gan lắm!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau