Chương 17:
Sau khoảng một chén trà, Tô Điềm đi vào phòng bếp, theo đuôi nàng là một đám củ cải. Mấy thứ này đều khiến Tô Văn Dương cực kỳ hiếu kỳ. Theo bọn nhỏ nghĩ, sữa đậu nành có thêm chút thạch cao liền đông đặc lại chính là một thứ phép thuật thần kỳ!
Khi mở nắp nồi ra, sữa đậu nành bên trong đã cơ bản thành đậu hũ non, Tô Điềm để lại một nửa, một nửa còn lại nàng đổ ra một cái mâm để cả nhà tí nữa dùng thử.
Tô Điềm đặt một tấm vải xô vào trong khuôn gỗ, múc đậu nóng cho vào khuôn và nén chặt lại, phía trên còn để một khối đá đè lên.
Tô Văn Thần nắm lấy ống tay áo của Tô Điềm, hai mắt mở to hỏi:
"Tỷ tỷ, vẫn chưa xong sao?".
Tô Điềm lắc đầu:
"Còn phải đợi thêm nửa canh giờ nữa."
"A. . ." Đám củ cải nghe xong không khỏi thất vọng mà lên tiếng tiếc nuối.
Tô Điềm thấy bộ dạng của bọn chúng mà buồn cười, liền đuổi lũ nhóc ra ngoài: "Gấp cái gì, trước hết các ngươi cứ đi ra ngoài chơi đi, bao giờ được thì ta sẽ gọi."
"Vậy được rồi, nếu xong rồi tỷ tỷ nhất định phải gọi chúng ta nha." Tô Nhân nhẹ nhàng nói xong, liền bị Tô Văn An dắt ra ngoài.
.......
Nửa canh giờ sau, Tô Điềm ra ngoài lần lượt gọi bọn nhỏ trở về, tất cả tụ tập lại một chỗ cùng nhau xem đậu phụ vừa làm ra.
"Đây là thời khắc chúng ta chứng kiến điều kỳ diệu!" Tô Điềm nhẹ nhàng mở tấm vải xô lên, đậu hũ non đã cô lại thành khối, còn toả mùi thơm ngậy, phía trên mặt đậu còn hằn hoa văn của tấm vải.
Tô Điềm cắt từng miếng nhỏ, lần lượt bỏ vào miệng của mấy đứa nhỏ:
"Thế nào, các ngươi là những người đầu tiên ăn thử đó."
"Ừm! ! !" Tô Văn Thần khiếp sợ che miệng nhìn Tô Điềm:
"Tỷ tỷ, ăn rất ngon! !"
"Đúng không." Tô Điềm mím môi cười một tiếng:
"Tối nay ta sẽ nấu một mâm cơm toàn là đậu phụ có được hay không?"
"Tốt quá! !" Cả đám củ cải cùng nhau đồng thanh.
Tô Điềm đem đậu phụ từ trong khuôn ra, cắt thành từng bìa đậu, rồi đặt chúng trong nước để bảo quản. Nàng cũng đậy chỗ đậu hũ non vừa nãy lại, chuẩn bị để mọi người nếm thử cả hai món này vào bữa tối.
Đến giờ nấu cơm tối, Tô Điềm lấy được vài quả trứng gà từ trong ổ gà mang vào bếp, tối nay nàng sẽ làm một bàn yến tiệc đậu hũ.
Trong phòng bếp, Trịnh Xuân Miêu cắt đậu phụ thành từng miếng, hành tỏi cũng được cẩn thận băm nhỏ, bên cạnh còn có một bát thịt băm nhỏ, mộc nhĩ cũng đang được ngâm trong nước, Ngô Phân thì ngồi phía sau đang nhóm lửa bếp lò.
Khoảng thời gian gần đây, sữa đậu nành được rất nhiều người ủng hộ, đời sống gia đình bây giờ cũng không còn túng quẫn như trước, vì lẽ đó mà thực phẩm nấu ăn cũng phong phú hơn.
Tô Điềm nhân lúc chảo nóng liền đổ dầu vào, sau đó nhẹ nhàng thả đậu vào trong, giữ lửa nhỏ, chờ đậu đã sém vàng, nàng liền đem trứng gà đánh đều rồi xối lên bề mặt của đậu, đợi trứng gà vừa chín thì đổ một thìa thịt băm lên trên cùng, cuối cùng nàng đậy vung lên.
Tiếp theo, Tô Điềm chuẩn bị làm nước sốt.
Khi mở nắp nồi ra, sữa đậu nành bên trong đã cơ bản thành đậu hũ non, Tô Điềm để lại một nửa, một nửa còn lại nàng đổ ra một cái mâm để cả nhà tí nữa dùng thử.
Tô Điềm đặt một tấm vải xô vào trong khuôn gỗ, múc đậu nóng cho vào khuôn và nén chặt lại, phía trên còn để một khối đá đè lên.
Tô Văn Thần nắm lấy ống tay áo của Tô Điềm, hai mắt mở to hỏi:
"Tỷ tỷ, vẫn chưa xong sao?".
Tô Điềm lắc đầu:
"Còn phải đợi thêm nửa canh giờ nữa."
"A. . ." Đám củ cải nghe xong không khỏi thất vọng mà lên tiếng tiếc nuối.
Tô Điềm thấy bộ dạng của bọn chúng mà buồn cười, liền đuổi lũ nhóc ra ngoài: "Gấp cái gì, trước hết các ngươi cứ đi ra ngoài chơi đi, bao giờ được thì ta sẽ gọi."
"Vậy được rồi, nếu xong rồi tỷ tỷ nhất định phải gọi chúng ta nha." Tô Nhân nhẹ nhàng nói xong, liền bị Tô Văn An dắt ra ngoài.
.......
Nửa canh giờ sau, Tô Điềm ra ngoài lần lượt gọi bọn nhỏ trở về, tất cả tụ tập lại một chỗ cùng nhau xem đậu phụ vừa làm ra.
"Đây là thời khắc chúng ta chứng kiến điều kỳ diệu!" Tô Điềm nhẹ nhàng mở tấm vải xô lên, đậu hũ non đã cô lại thành khối, còn toả mùi thơm ngậy, phía trên mặt đậu còn hằn hoa văn của tấm vải.
Tô Điềm cắt từng miếng nhỏ, lần lượt bỏ vào miệng của mấy đứa nhỏ:
"Thế nào, các ngươi là những người đầu tiên ăn thử đó."
"Ừm! ! !" Tô Văn Thần khiếp sợ che miệng nhìn Tô Điềm:
"Tỷ tỷ, ăn rất ngon! !"
"Đúng không." Tô Điềm mím môi cười một tiếng:
"Tối nay ta sẽ nấu một mâm cơm toàn là đậu phụ có được hay không?"
"Tốt quá! !" Cả đám củ cải cùng nhau đồng thanh.
Tô Điềm đem đậu phụ từ trong khuôn ra, cắt thành từng bìa đậu, rồi đặt chúng trong nước để bảo quản. Nàng cũng đậy chỗ đậu hũ non vừa nãy lại, chuẩn bị để mọi người nếm thử cả hai món này vào bữa tối.
Đến giờ nấu cơm tối, Tô Điềm lấy được vài quả trứng gà từ trong ổ gà mang vào bếp, tối nay nàng sẽ làm một bàn yến tiệc đậu hũ.
Trong phòng bếp, Trịnh Xuân Miêu cắt đậu phụ thành từng miếng, hành tỏi cũng được cẩn thận băm nhỏ, bên cạnh còn có một bát thịt băm nhỏ, mộc nhĩ cũng đang được ngâm trong nước, Ngô Phân thì ngồi phía sau đang nhóm lửa bếp lò.
Khoảng thời gian gần đây, sữa đậu nành được rất nhiều người ủng hộ, đời sống gia đình bây giờ cũng không còn túng quẫn như trước, vì lẽ đó mà thực phẩm nấu ăn cũng phong phú hơn.
Tô Điềm nhân lúc chảo nóng liền đổ dầu vào, sau đó nhẹ nhàng thả đậu vào trong, giữ lửa nhỏ, chờ đậu đã sém vàng, nàng liền đem trứng gà đánh đều rồi xối lên bề mặt của đậu, đợi trứng gà vừa chín thì đổ một thìa thịt băm lên trên cùng, cuối cùng nàng đậy vung lên.
Tiếp theo, Tô Điềm chuẩn bị làm nước sốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất