Chương 29:
Tô Văn Tổ lên tiếng đáp lại, tới bưng đồ ăn đi:
"Bàn ăn số một đã đủ món chưa muội muội?"
Tô Điềm không kịp trả lời, chỉ gật đầu lia lịa rồi tiếp tục nấu ăn.
Kỳ thật tay chân Tô Điềm rất nhanh nhẹn, thời gian nàng làm mấy món này trước sau đều không nhiều hơn một chén trà.
"Ôi, món tôm sốt cay đúng là kích thích vị giác, trước kia ta chỉ có ăn canh tôm mà vẫn còn vị tanh, không nghĩ tới quán ăn này làm tôm hoàn toàn không có vị tanh."
"Đúng vậy, đúng vậy nha, Triệu huynh, mau nếm thử món thịt luộc giã tỏi này đi, khá lắm, béo ngậy mà không ngán, hương vị còn lưu trong miệng." Người đối diện vùi đầu vào ăn.
Triệu huynh nghe vậy vội vàng lấy đũa gắp một miếng bỏ vào mồm, lại uống một ngụm canh cá viên, thở ra một cách thoải mái:
"May mà đi vào ăn, nếu bỏ qua những món ngon này sợ hôm nay lòng ta đầy tiếc nuối."
Nam tử ngồi bên cạnh Triệu huynh cũng im lặng, nhưng nếu như nhìn kỹ, hắn đã ăn non nửa đĩa cà tím ngư hương, còn đang muốn xới thêm bát cơm thứ hai.
. . . . .
Bận rộn đến giờ Thân (ba giờ chiều), rốt cục đưa tiễn nhóm khách nhân cuối cùng.
Tô Văn Tổ cùng Tô Vạn Thanh đều mặc áo thô đang ngồi trên ghế ở sảnh lớn, Tô Văn Tổ yếu ớt đấm chân:
"Muội muội, hôm nay mới là ngày đầu tiên, cứ tiếp tục như vậy thì mệt chết ta."
Tô Vạn Thanh đã mệt đến mức không muốn nói chuyện, chỉ gật đầu, ánh mắt thất thần.
Xác thực người làm sảnh lớn mệt hơn so với phòng bếp, cái khó ở chỗ họ vừa phải bưng đồ ăn lên nhanh, vừa phải tính toán sổ sách, còn trong bếp, đại đa số đồ ăn đều sớm được chuẩn bị, không hao phí thời gian mấy.
Tô Điềm thấy bọn họ mệt mỏi như vậy, đề nghị:
"Nếu không hôm nay chúng ta bán đến đây thôi, vừa lúc thực phẩm nấu cho buổi sáng nay cũng hết, mà chiều lại đi mua đồ mới cũng không được tươi. Buổi chiều hôm nay, đại ca cùng cha cứ nghỉ ngơi đi đã, ta cùng nương sẽ tính toán lại số lượng đồ dùng nguyên liệu dùng cho từng món."
Ngô Phân gật đầu:
"Vậy ta đi quét dọn lại hàng quán một chút."
Mấy người nói xong liền đóng cửa, treo thẻ đóng cửa lên trước cửa tiệm.
Tô Vạn Thanh lấy hộp đựng tiền ra, đếm thu nhập ngày hôm nay.
"Tổng cộng là 3,253 văn tiền!!" Tô Vạn Thanh mừng rỡ như điên.
Tô Điềm kìm ông lại:
"Cha, trước hết đừng quá kích động, còn chưa có trừ vốn mua đồ đâu." Nói xong, nàng lấy ra một quyển sổ mà trước đó đã ghi giá cả từng món trong đó.
"Các nguyên liệu đồ ăn và thịt hết tổng cộng 945 văn, số gạo và bột mì này có thể sử dụng trong một khoảng thời gian nữa nên tạm thời không tính. Trừ đi những khoản tiền này thì chúng ta chỉ kiếm được. . . 2,308 văn!" Tô Điềm khó khăn dùng tay để tính toán. Không có còn cách nào khác, người hiện đại như nàng căn bản không biết dùng bàn tính.
"Bàn ăn số một đã đủ món chưa muội muội?"
Tô Điềm không kịp trả lời, chỉ gật đầu lia lịa rồi tiếp tục nấu ăn.
Kỳ thật tay chân Tô Điềm rất nhanh nhẹn, thời gian nàng làm mấy món này trước sau đều không nhiều hơn một chén trà.
"Ôi, món tôm sốt cay đúng là kích thích vị giác, trước kia ta chỉ có ăn canh tôm mà vẫn còn vị tanh, không nghĩ tới quán ăn này làm tôm hoàn toàn không có vị tanh."
"Đúng vậy, đúng vậy nha, Triệu huynh, mau nếm thử món thịt luộc giã tỏi này đi, khá lắm, béo ngậy mà không ngán, hương vị còn lưu trong miệng." Người đối diện vùi đầu vào ăn.
Triệu huynh nghe vậy vội vàng lấy đũa gắp một miếng bỏ vào mồm, lại uống một ngụm canh cá viên, thở ra một cách thoải mái:
"May mà đi vào ăn, nếu bỏ qua những món ngon này sợ hôm nay lòng ta đầy tiếc nuối."
Nam tử ngồi bên cạnh Triệu huynh cũng im lặng, nhưng nếu như nhìn kỹ, hắn đã ăn non nửa đĩa cà tím ngư hương, còn đang muốn xới thêm bát cơm thứ hai.
. . . . .
Bận rộn đến giờ Thân (ba giờ chiều), rốt cục đưa tiễn nhóm khách nhân cuối cùng.
Tô Văn Tổ cùng Tô Vạn Thanh đều mặc áo thô đang ngồi trên ghế ở sảnh lớn, Tô Văn Tổ yếu ớt đấm chân:
"Muội muội, hôm nay mới là ngày đầu tiên, cứ tiếp tục như vậy thì mệt chết ta."
Tô Vạn Thanh đã mệt đến mức không muốn nói chuyện, chỉ gật đầu, ánh mắt thất thần.
Xác thực người làm sảnh lớn mệt hơn so với phòng bếp, cái khó ở chỗ họ vừa phải bưng đồ ăn lên nhanh, vừa phải tính toán sổ sách, còn trong bếp, đại đa số đồ ăn đều sớm được chuẩn bị, không hao phí thời gian mấy.
Tô Điềm thấy bọn họ mệt mỏi như vậy, đề nghị:
"Nếu không hôm nay chúng ta bán đến đây thôi, vừa lúc thực phẩm nấu cho buổi sáng nay cũng hết, mà chiều lại đi mua đồ mới cũng không được tươi. Buổi chiều hôm nay, đại ca cùng cha cứ nghỉ ngơi đi đã, ta cùng nương sẽ tính toán lại số lượng đồ dùng nguyên liệu dùng cho từng món."
Ngô Phân gật đầu:
"Vậy ta đi quét dọn lại hàng quán một chút."
Mấy người nói xong liền đóng cửa, treo thẻ đóng cửa lên trước cửa tiệm.
Tô Vạn Thanh lấy hộp đựng tiền ra, đếm thu nhập ngày hôm nay.
"Tổng cộng là 3,253 văn tiền!!" Tô Vạn Thanh mừng rỡ như điên.
Tô Điềm kìm ông lại:
"Cha, trước hết đừng quá kích động, còn chưa có trừ vốn mua đồ đâu." Nói xong, nàng lấy ra một quyển sổ mà trước đó đã ghi giá cả từng món trong đó.
"Các nguyên liệu đồ ăn và thịt hết tổng cộng 945 văn, số gạo và bột mì này có thể sử dụng trong một khoảng thời gian nữa nên tạm thời không tính. Trừ đi những khoản tiền này thì chúng ta chỉ kiếm được. . . 2,308 văn!" Tô Điềm khó khăn dùng tay để tính toán. Không có còn cách nào khác, người hiện đại như nàng căn bản không biết dùng bàn tính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất