Chương 33:
“Buông tay ta ra! Bằng không ta đánh chết ngươi!”
“Không nhìn kỹ xem đây là địa bàn của ai! Một đứa con nít mà lại dám trộm đồ của ông đây!”
Nhìn ngắm dòng sông đến ngơ ngẩn, Tô Điềm đột nhiên nghe được âm thanh vang tới từ con ngõ sau lưng. Nghe kỹ một chút thì hình như là mấy đứa trẻ con đang đánh nhau.
Tô Điềm do dự một chút đi qua, con ngõ nhỏ này dường như rất ít người qua lại, không gian u tối đầy mùi rác rưởi.
Tô Điềm phất phất tay, che lại cái mũi, nhìn thấy trong con ngõ nhỏ, cách đó không xa có một đám trẻ tay chân liên tục đấm đá thứ gì đó trên mặt đất, miệng không ngừng chửi mắng bậy bạ.
“Các ngươi làm gì đấy?!”, Tô Điềm mơ hồ thấy trên mặt đất kia lộ ra một cánh tay nhỏ, đột nhiên cả kinh, là một đứa trẻ!
Nơi này là góc khuất nên mấy kẻ kia không hề nghĩ là sẽ có người đến, liền bị hoảng sợ, xoay người chạy biến mất.
Tô Điềm thấy bọn chúng đã chạy đi xa, vội vàng tiến lên nhẹ nhàng lật cơ thể đứa trẻ lại, sờ sờ đầu:
“Tỉnh lại, tỉnh lại đi! Sao không có người lớn đi cùng?”
Trên mặt đứa trẻ không ít dấu vết bị đánh đập, chỗ xanh chỗ tím, nhìn qua có thể thấy đầu tóc vốn được búi, nhưng do thời gian dài không chải chuốt lại nên giờ rối tung.
“A…” Đứa trẻ híp híp đôi mắt, miệng hơi mở ra, nhưng chưa nói được gì đã hôn mê bất tỉnh.
“Đứa trẻ đáng thương, e là đã lâu không được ăn ngủ đầy đủ.” Trong lòng Tô Điềm nhói đau. Nhìn qua đứa trẻ cũng khoảng ba, bốn tuổi, tầm tuổi với Nhân nhi nhà nàng, đã phải chịu khổ như vậy, Tô Điềm không nói hai lời liên ôm đứa trẻ lên, thân thể bé nhỏ nhẹ tênh.
Tô Điềm ôm đứa trẻ đi ra khỏi con ngõ nhỏ, vừa lúc bắt gặp mấy người Tô Vạn Thanh đang tìm mình.
“Tiểu Điềm nhi đi đâu vậy? Làm ta suýt chút nữa tưởng rằng tìm được Thần nhi xong lại phải đi tìm con.”
“Đây là… Đứa bé này ở đâu mà ra? Sao trông tội nghiệp thế này!.”
Tô Điềm nói vài câu giải thích, mấy người họ liền nhanh chóng đi về nhà, còn Tô Vạn Thanh thì đi tìm đại phu.
“Đứa trẻ này không bị bệnh tật gì, nhưng lâu ngày không được bồi bổ dinh dưỡng cộng thêm không được nghỉ ngơi, bây giờ việc cần làm là phải được điều dưỡng thật tốt. Các vết thương này cũng chỉ là thương ngoài da, không có thương tổn đến gân cốt, ta kê thuốc rồi mỗi ngày bôi hai lần là được.” Đại phu tinh tế xem qua, sau đó lấy giấy bút kê đơn.
“Cảm ơn đại phu.”
“Không nhìn kỹ xem đây là địa bàn của ai! Một đứa con nít mà lại dám trộm đồ của ông đây!”
Nhìn ngắm dòng sông đến ngơ ngẩn, Tô Điềm đột nhiên nghe được âm thanh vang tới từ con ngõ sau lưng. Nghe kỹ một chút thì hình như là mấy đứa trẻ con đang đánh nhau.
Tô Điềm do dự một chút đi qua, con ngõ nhỏ này dường như rất ít người qua lại, không gian u tối đầy mùi rác rưởi.
Tô Điềm phất phất tay, che lại cái mũi, nhìn thấy trong con ngõ nhỏ, cách đó không xa có một đám trẻ tay chân liên tục đấm đá thứ gì đó trên mặt đất, miệng không ngừng chửi mắng bậy bạ.
“Các ngươi làm gì đấy?!”, Tô Điềm mơ hồ thấy trên mặt đất kia lộ ra một cánh tay nhỏ, đột nhiên cả kinh, là một đứa trẻ!
Nơi này là góc khuất nên mấy kẻ kia không hề nghĩ là sẽ có người đến, liền bị hoảng sợ, xoay người chạy biến mất.
Tô Điềm thấy bọn chúng đã chạy đi xa, vội vàng tiến lên nhẹ nhàng lật cơ thể đứa trẻ lại, sờ sờ đầu:
“Tỉnh lại, tỉnh lại đi! Sao không có người lớn đi cùng?”
Trên mặt đứa trẻ không ít dấu vết bị đánh đập, chỗ xanh chỗ tím, nhìn qua có thể thấy đầu tóc vốn được búi, nhưng do thời gian dài không chải chuốt lại nên giờ rối tung.
“A…” Đứa trẻ híp híp đôi mắt, miệng hơi mở ra, nhưng chưa nói được gì đã hôn mê bất tỉnh.
“Đứa trẻ đáng thương, e là đã lâu không được ăn ngủ đầy đủ.” Trong lòng Tô Điềm nhói đau. Nhìn qua đứa trẻ cũng khoảng ba, bốn tuổi, tầm tuổi với Nhân nhi nhà nàng, đã phải chịu khổ như vậy, Tô Điềm không nói hai lời liên ôm đứa trẻ lên, thân thể bé nhỏ nhẹ tênh.
Tô Điềm ôm đứa trẻ đi ra khỏi con ngõ nhỏ, vừa lúc bắt gặp mấy người Tô Vạn Thanh đang tìm mình.
“Tiểu Điềm nhi đi đâu vậy? Làm ta suýt chút nữa tưởng rằng tìm được Thần nhi xong lại phải đi tìm con.”
“Đây là… Đứa bé này ở đâu mà ra? Sao trông tội nghiệp thế này!.”
Tô Điềm nói vài câu giải thích, mấy người họ liền nhanh chóng đi về nhà, còn Tô Vạn Thanh thì đi tìm đại phu.
“Đứa trẻ này không bị bệnh tật gì, nhưng lâu ngày không được bồi bổ dinh dưỡng cộng thêm không được nghỉ ngơi, bây giờ việc cần làm là phải được điều dưỡng thật tốt. Các vết thương này cũng chỉ là thương ngoài da, không có thương tổn đến gân cốt, ta kê thuốc rồi mỗi ngày bôi hai lần là được.” Đại phu tinh tế xem qua, sau đó lấy giấy bút kê đơn.
“Cảm ơn đại phu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất