Chương 37:
Tô Điềm khóe miệng hiện lên một tia cười:
“An An còn nhỏ như vậy đã phải xa người nhà, qua một thời gian dài chắc cũng sẽ không có vấn đề gì nhiều. Làm phiền Phương đại ca phải lo lắng rồi.”
Phương Bộ Khoái cười một tiếng:
“Chuyện này đâu có gì, đều là hàng xóm quen biết, khách khí quá rồi.”
Trương Quế Hoa cũng lên tiếng cảm tạ:
“Lần sau quay lại đây, tiểu Điềm nhi nhớ mang cho lão gia gia và lão thái thái nhà ngài một ít bánh ngon. Đây là món ăn mới của nhà ta. Khi nhào bột mì thì cho thêm nước cốt xương bò vào. Khi ra khỏi lò sẽ rất thơm. Cắn vào một miếng liền tan trên đầu lưỡi.”
“Tốt quá, phụ thân phụ mẫu nhà ta hẳn sẽ thích lắm, xin đa tạ Điềm cô nương trước!”
“Phương đại ca khách khí.”
……
Dầu hào mang từ trong thôn từ mấy tháng trước cũng đã lên men, Tô Điềm làm cùng lúc hai loại tương từ cả đậu trắng và đậu đen.
Có gia vị mới, Tô Điềm lại chuẩn bị làm những món mới.
“Ông chủ! Món mới của nhà ông hôm trước, khoai tay hầm xương sườn, hôm nay lại cho ta thêm một phần đi! Khoai tây hầm thật nhừ, lần trước ta ăn với cơm, tối nằm ngủ mà không thể quên được mùi vị.”
“Được rồi.”, Tô Vạn Thanh ghi nhớ đồ ăn khác gọi rồi sau lại nhắc nhở: “Bên góc trường kia là mấy vại dưa do cô nương nhà ta mới vừa muối, không tính thêm tiền, nhưng mà khách quan không được lãng phí, cũng không được mang về nhà.”
“Ôi, Tô cô nương lại làm thêm món mới, để ta đến nếm thử.” Nói xong liền đứng dậy cầm hai cái đĩa nhỏ mang qua.
Tô Văn Tổ liếc mắt, nhìn thấy y do dự nửa ngày, liền đề cử:
“Bên này là món củ cải trắng muối đặc biệt, vị vừa chua vừa ngọt, ăn rất vào cơm, ăn một miếng liền muốn ăn thêm miếng nữa. Nếu khách quan thích ăn cay, có thể nếm thử món cải thảo muối, hương vị cay cay rất kích thích, ăn một miếng là nghiện.”
“Được, ta sẽ nếm thử cả hai món xem sao.”
……
Cứ thế ngày qua ngày.
Tối hôm nay, Tô Điềm nhân lúc đóng cửa ở tiệm cơm mà vươn vai thư giãn gân cốt. Nhìn về phía xa xa, có một dáng người quen thuộc đang chạy tới phía nàng.
Tô Điềm nhìn kỹ vài lần, nhận ra đó là Phương bộ khoái, trong lòng liền nhảy dựng, liệu có phải đã có tin tức người nhà của An An?
“Tô cô nương.” Phương bộ khoái gấp gáp chạy đến, hơi thở dốc nói:
“An An, trên nha môn có người đến nhận An An, họ đang trên đường đến đây rồi, ta đến báo tin trước cho mọi người hay.”
“Phương đại ca vất vả rồi, mau vào trong uống ly trà nghỉ ngơi một chút.”
“An An còn nhỏ như vậy đã phải xa người nhà, qua một thời gian dài chắc cũng sẽ không có vấn đề gì nhiều. Làm phiền Phương đại ca phải lo lắng rồi.”
Phương Bộ Khoái cười một tiếng:
“Chuyện này đâu có gì, đều là hàng xóm quen biết, khách khí quá rồi.”
Trương Quế Hoa cũng lên tiếng cảm tạ:
“Lần sau quay lại đây, tiểu Điềm nhi nhớ mang cho lão gia gia và lão thái thái nhà ngài một ít bánh ngon. Đây là món ăn mới của nhà ta. Khi nhào bột mì thì cho thêm nước cốt xương bò vào. Khi ra khỏi lò sẽ rất thơm. Cắn vào một miếng liền tan trên đầu lưỡi.”
“Tốt quá, phụ thân phụ mẫu nhà ta hẳn sẽ thích lắm, xin đa tạ Điềm cô nương trước!”
“Phương đại ca khách khí.”
……
Dầu hào mang từ trong thôn từ mấy tháng trước cũng đã lên men, Tô Điềm làm cùng lúc hai loại tương từ cả đậu trắng và đậu đen.
Có gia vị mới, Tô Điềm lại chuẩn bị làm những món mới.
“Ông chủ! Món mới của nhà ông hôm trước, khoai tay hầm xương sườn, hôm nay lại cho ta thêm một phần đi! Khoai tây hầm thật nhừ, lần trước ta ăn với cơm, tối nằm ngủ mà không thể quên được mùi vị.”
“Được rồi.”, Tô Vạn Thanh ghi nhớ đồ ăn khác gọi rồi sau lại nhắc nhở: “Bên góc trường kia là mấy vại dưa do cô nương nhà ta mới vừa muối, không tính thêm tiền, nhưng mà khách quan không được lãng phí, cũng không được mang về nhà.”
“Ôi, Tô cô nương lại làm thêm món mới, để ta đến nếm thử.” Nói xong liền đứng dậy cầm hai cái đĩa nhỏ mang qua.
Tô Văn Tổ liếc mắt, nhìn thấy y do dự nửa ngày, liền đề cử:
“Bên này là món củ cải trắng muối đặc biệt, vị vừa chua vừa ngọt, ăn rất vào cơm, ăn một miếng liền muốn ăn thêm miếng nữa. Nếu khách quan thích ăn cay, có thể nếm thử món cải thảo muối, hương vị cay cay rất kích thích, ăn một miếng là nghiện.”
“Được, ta sẽ nếm thử cả hai món xem sao.”
……
Cứ thế ngày qua ngày.
Tối hôm nay, Tô Điềm nhân lúc đóng cửa ở tiệm cơm mà vươn vai thư giãn gân cốt. Nhìn về phía xa xa, có một dáng người quen thuộc đang chạy tới phía nàng.
Tô Điềm nhìn kỹ vài lần, nhận ra đó là Phương bộ khoái, trong lòng liền nhảy dựng, liệu có phải đã có tin tức người nhà của An An?
“Tô cô nương.” Phương bộ khoái gấp gáp chạy đến, hơi thở dốc nói:
“An An, trên nha môn có người đến nhận An An, họ đang trên đường đến đây rồi, ta đến báo tin trước cho mọi người hay.”
“Phương đại ca vất vả rồi, mau vào trong uống ly trà nghỉ ngơi một chút.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất