Ta Nguyện Vì Ngươi Mà Hóa Thành Quỷ
Chương 26
"Thì ra là cáo vẫn luôn âm thầm giúp đỡ sói, nhưng vì sói quá ngang ngược chưa từng hay biết. Nghe cáo tự mình thừa nhận, nó mới hối hận từ trước đến nay luôn đối xử không tốt cáo."
"Sau đó thì sao?" A Ngưu chớp chớp mắt hỏi.
"Sau đó..." Thẩm Xuyên không biết nghĩ đến gì mà cười cười, xoa đầu A Ngưu rồi nhẹ nhàng nói: "Sau đó cáo và sói mãi mãi trở thành đôi bạn tốt."
"À..." Tiểu Hạ thốt lên: "Vậy ý của câu chuyện này là muốn nói, sau này đối xử tốt với ai không nên giữ trong lòng đúng không?"
"Đúng rồi." Thẩm Xuyên khẽ liếc nhìn về phía Huyền Mặc, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp, đôi mắt cũng vì thế mà tràn đầy tình ý nói: "Sau này dù thích ai cũng nhất định phải nói ra, biết đâu đối phương cũng thích mình..."
Trò chuyện cả buổi tối, cuối cùng ba đứa trẻ cũng ngáp ngắn ngáp dài rồi gục đầu xuống ngủ. Thẩm Xuyên nhìn hai tỷ muội Tiểu Thanh và Tiểu Hạ, tuy còn bé nhưng ngũ quan rõ nét, lớn lên nhất định sẽ trở thành một tuyệt sắc giai nhân.
Trước kia không có gia đình cũng từng nghĩ đến mình mà có anh chị em thì thật tốt. Lớn lên rồi lại ước sau này lấy vợ nhất định sẽ sinh thật nhiều đứa con kháu khỉnh, nghĩ đến đây Thẩm Xuyên không khỏi mỉm cười nhìn sang Huyền Mặc.
A Ngưu nằm trên đùi lâu có chút mỏi Thẩm Xuyên hơi nhích người một cái. Từ lúc nói ra câu kia Thẩm Xuyên lại bỏ Huyền Mặc một bên, không cần nhìn cũng biết hắn lại chẳng vui vẻ gì.
Người như hắn sao lại có thể ghen với mấy đứa nhỏ chứ.
"Ân công để A Ngưu sang đây cho ta đi." Lâm bá cũng rất biết ý mà tiến đến đón lấy A Ngưu, Thẩm Xuyên không từ chối. Hôm nay vì đã muộn nên Thẩm Xuyên cùng Huyền Mặc quyết định nghỉ lại đây một đêm, dù Huyền Mặc không biết mệt nhưng Thẩm Xuyên lại khác.
Huyền Mặc một cục nghẹn trong lòng đã hối hận bao nhiêu lần. Biết vậy cứ dùng phép kéo y một đường đến quỷ giới luôn cho rồi, thật là phiền phức.
Nhớ ra gì đó Thẩm Xuyên đột nhiên lên tiếng hỏi: "Lâm bá mọi người tiếp theo sẽ đi đâu?"
Lâm bá thở dài đáp: "Nhà ta thế này có thể đi đâu, đành vào trong trấn cùng mẫu thân chúng kiếm việc làm hoặc xin ăn sống tạm qua ngày thôi."
Ánh mắt Thẩm Xuyên thoáng buồn, nói như vậy chỉ sợ cuộc sống của mấy đứa nhỏ sau này sẽ chẳng dễ dàng gì bữa có bữa không. Cậu mím môi nhìn sang phía Huyền Mặc, đúng lúc Huyền Mặc cũng đang nhìn về phía bên này, hắn còn không biết tiếp theo cậu sẽ nói gì sao?
Huyền Mặc đành lên tiếng trước: "Ca ca định bảo ta cho họ một ít lộ phí, hay sắp xếp cho họ một chỗ ở?"
Đúng là không có gì có thể qua được mắt hắn, Thẩm Xuyên mím môi gật gật đầu thừa nhận.
Lâm bá bên cạnh nghe thấy vội phản đối: "Ây da... không cần đâu ân công, hai vị cứu sống mạng lão già này đã là cảm kích lắm rồi nào dám nhận thêm thứ gì, không cần... thực sự không cần."
Đối với lời khách sáo này Huyền Mặc chẳng rảnh quan tâm, Thẩm Xuyên trấn an ông một lúc rồi nói với Huyền Mặc: "Không phải chính đệ nói đã tốt thì tốt cho cùng sao? Họ nơi này tứ cố vô thân, người lớn thì không sao ta chỉ lo cho mấy đứa nhỏ..." Thẩm Xuyên vừa nói vừa liếc nhìn ba gương mặt non nớt đang yên ổn ngủ say, chúng nó đâu biết những ngày sau sẽ khó sống như thế nào.
Huyền Mặc nhìn Lâm bá, đuôi mắt khẽ giật, một lúc sau mới nhếch nhẹ khóe môi lên nói: "Ở trong trấn ta còn một ngôi nhà khác, tuy không lớn nhưng vẫn ở tạm được."
"Vậy thì còn gì bằng." Thẩm Xuyên vui vẻ đến mức chỉ thiếu điều nhào đến ôm lấy Huyền Mặc.
Lâm bá vẫn từ chối nhưng sau một hồi khuyên nhủ, rồi nghĩ đến còn phải nuôi thêm đàn con ông miễn cưỡng gật đầu, không ngừng nói cảm ơn nước mắt rưng rưng như muốn khóc.
Thẩm Xuyên thấy nhẹ lòng, ngáp một cái không biết chìm vào giấc ngủ từ lúc nào, khi tỉnh lại mặt trời đã lên cao. Nhận ra mình đang thoải mái nằm trong lồng ngực người kia.
Thẩm Xuyên khẽ run, cậu đã tựa vào hắn cả đêm sao?
Thấy người trong lòng động Huyền Mặc cũng mở mắt nói: "Tỉnh rồi?"
"Ừm." Thẩm Xuyên gật gật đầu, ngó ngàng xung quanh một lượt nhưng chẳng thấy ai cả, giọng nói vẫn mang vài phần khàn khàn do mới dậy hỏi: "Cả nhà Lâm bá đâu rồi?"
"Họ đã rời đi từ sớm rồi."
"Sao không gọi ta dậy?" Thẩm Xuyên hốt hoảng, cậu rất quý mấy đứa nhỏ kia vậy mà chẳng được từ biệt một câu.
"Thấy ca ca ngủ ngon quá không nỡ gọi, trước khi đi ta đã cho họ một chút ngân lượng rồi không cần lo lắng."
Nghe Huyền Mặc nói câu này Thẩm Xuyên mới yên tâm gật đầu, tiếc nuối nhìn về con đường nhỏ trước mặt.
Không biết còn có cơ hội gặp lại không...
Nhưng rất nhanh Huyền Mặc với Thẩm Xuyên cũng tiếp tục lên đường, Huyền Mặc nói không còn xa quả nhiên chỉ đi khoảng thêm một canh giờ, hai người đứng trước một nơi xung quanh toàn là đá cao sừng sững. Nơi đây cũng là một nơi hẻo lánh vách đá cheo leo bốn phía nhìn rất u ám, hai người như bị bao vây lại ở giữa, ngoài bầu trời chiếu sáng trên cao mới phân biệt được đây vẫn là nhân gian.
Hắn dừng lại một chút đưa tay mình ra nói: "Nắm lấy tay ta."
Thẩm Xuyên không do dự nắm chặt lấy tay hắn, không hiểu sao lại thấy lần nắm tay này khác với những lần trước, có phải chăng bởi vì cả hai đã hiểu tâm ý của nhau? Tuy suốt đoạn đường không ai nhắc lại chuyện đêm qua nhưng trong tâm cũng thầm hiểu.
"Nhắm mắt lại đến khi nào ta bảo mở hãng mở."
Giọng nói âm trầm mà ôn nhu vang lên bên tai, Thẩm Xuyên không hỏi nhiều khẽ gật đầu rồi làm theo lời hắn. Trước mắt chốc biến thành một mảng đen kịt, chỉ thấy Huyền Mặc nắm lấy tay dẫn cậu tiến lên phía trước vài bước, rồi như có cơn gió mạnh thổi hai bên. Chẳng biết qua bao lâu lại nghe giọng nói quen thuộc kia cất lên lần nữa: "Ca ca mở mắt ra được rồi."
Thẩm Xuyên nhíu mày cảm thấy giọng nói của hắn dường như hơi lạ, dù âm điệu vẫn như cũ nhưng dường như nó có phần trưởng thành hơn. Đợi đến khi hoàn toàn mở mắt ra mới phát hiện, thì ra không chỉ là giọng nói mà ngay cả thân hình của Huyền Mặc cũng đã thay đổi. Hắn từ bao giờ đã thay thế bằng thiếu niên cường tráng cao hơn đến nửa cái đầu, bàn tay cũng lớn hơn vẫn luôn nắm chặt cậu không buông.
Huyền Mặc vẫn như cũ mặc một bộ y phục màu đỏ thẩm xen lẫn vạt đen, viền áo thêu những hình hoa văn tinh xảo sau lớp vải. Bên hông đeo miếng Bạch Ngọc càng làm nó thêm nổi bật, trên người không trang sức gì, ngoại trừ kim quan cột trên mái tóc đen buông xuống tùy tiện xõa trên vai. Cùng với gương mặt mị hoặc, từ lúc nào đã bị che lại bằng chiếc mặt nạ nửa mặt màu vàng, bên trên ẩn hiện từng tầng điêu khắc tinh xảo. Đôi mắt màu đen sẫm sau chiếc mặt nạ càng làm nó trở nên bí ẩn.
"Ca ca đi thôi."
Đang lúc Thẩm Xuyên ngơ ngác chưa kịp thốt nên lời thì đã bị Huyền Mặc kéo đi, lúc vào đây là ban ngày nhưng ở đây có lẽ quanh năm chìm trong bóng tối nên lúc nào cũng là đêm. Khác so với lần trước đến, lần này Thẩm Xuyên thấy mình đang đứng trước một cái cổng rất lớn. Xung quanh đều là những bức tường cao không rõ điểm dừng, cổng cũng được trang trí xa hoa không kém chính giữa treo một tấm biển lớn, bên trên được khắc bằng vàng ròng hai chữ: "Lạc Thành."
"Sau đó thì sao?" A Ngưu chớp chớp mắt hỏi.
"Sau đó..." Thẩm Xuyên không biết nghĩ đến gì mà cười cười, xoa đầu A Ngưu rồi nhẹ nhàng nói: "Sau đó cáo và sói mãi mãi trở thành đôi bạn tốt."
"À..." Tiểu Hạ thốt lên: "Vậy ý của câu chuyện này là muốn nói, sau này đối xử tốt với ai không nên giữ trong lòng đúng không?"
"Đúng rồi." Thẩm Xuyên khẽ liếc nhìn về phía Huyền Mặc, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp, đôi mắt cũng vì thế mà tràn đầy tình ý nói: "Sau này dù thích ai cũng nhất định phải nói ra, biết đâu đối phương cũng thích mình..."
Trò chuyện cả buổi tối, cuối cùng ba đứa trẻ cũng ngáp ngắn ngáp dài rồi gục đầu xuống ngủ. Thẩm Xuyên nhìn hai tỷ muội Tiểu Thanh và Tiểu Hạ, tuy còn bé nhưng ngũ quan rõ nét, lớn lên nhất định sẽ trở thành một tuyệt sắc giai nhân.
Trước kia không có gia đình cũng từng nghĩ đến mình mà có anh chị em thì thật tốt. Lớn lên rồi lại ước sau này lấy vợ nhất định sẽ sinh thật nhiều đứa con kháu khỉnh, nghĩ đến đây Thẩm Xuyên không khỏi mỉm cười nhìn sang Huyền Mặc.
A Ngưu nằm trên đùi lâu có chút mỏi Thẩm Xuyên hơi nhích người một cái. Từ lúc nói ra câu kia Thẩm Xuyên lại bỏ Huyền Mặc một bên, không cần nhìn cũng biết hắn lại chẳng vui vẻ gì.
Người như hắn sao lại có thể ghen với mấy đứa nhỏ chứ.
"Ân công để A Ngưu sang đây cho ta đi." Lâm bá cũng rất biết ý mà tiến đến đón lấy A Ngưu, Thẩm Xuyên không từ chối. Hôm nay vì đã muộn nên Thẩm Xuyên cùng Huyền Mặc quyết định nghỉ lại đây một đêm, dù Huyền Mặc không biết mệt nhưng Thẩm Xuyên lại khác.
Huyền Mặc một cục nghẹn trong lòng đã hối hận bao nhiêu lần. Biết vậy cứ dùng phép kéo y một đường đến quỷ giới luôn cho rồi, thật là phiền phức.
Nhớ ra gì đó Thẩm Xuyên đột nhiên lên tiếng hỏi: "Lâm bá mọi người tiếp theo sẽ đi đâu?"
Lâm bá thở dài đáp: "Nhà ta thế này có thể đi đâu, đành vào trong trấn cùng mẫu thân chúng kiếm việc làm hoặc xin ăn sống tạm qua ngày thôi."
Ánh mắt Thẩm Xuyên thoáng buồn, nói như vậy chỉ sợ cuộc sống của mấy đứa nhỏ sau này sẽ chẳng dễ dàng gì bữa có bữa không. Cậu mím môi nhìn sang phía Huyền Mặc, đúng lúc Huyền Mặc cũng đang nhìn về phía bên này, hắn còn không biết tiếp theo cậu sẽ nói gì sao?
Huyền Mặc đành lên tiếng trước: "Ca ca định bảo ta cho họ một ít lộ phí, hay sắp xếp cho họ một chỗ ở?"
Đúng là không có gì có thể qua được mắt hắn, Thẩm Xuyên mím môi gật gật đầu thừa nhận.
Lâm bá bên cạnh nghe thấy vội phản đối: "Ây da... không cần đâu ân công, hai vị cứu sống mạng lão già này đã là cảm kích lắm rồi nào dám nhận thêm thứ gì, không cần... thực sự không cần."
Đối với lời khách sáo này Huyền Mặc chẳng rảnh quan tâm, Thẩm Xuyên trấn an ông một lúc rồi nói với Huyền Mặc: "Không phải chính đệ nói đã tốt thì tốt cho cùng sao? Họ nơi này tứ cố vô thân, người lớn thì không sao ta chỉ lo cho mấy đứa nhỏ..." Thẩm Xuyên vừa nói vừa liếc nhìn ba gương mặt non nớt đang yên ổn ngủ say, chúng nó đâu biết những ngày sau sẽ khó sống như thế nào.
Huyền Mặc nhìn Lâm bá, đuôi mắt khẽ giật, một lúc sau mới nhếch nhẹ khóe môi lên nói: "Ở trong trấn ta còn một ngôi nhà khác, tuy không lớn nhưng vẫn ở tạm được."
"Vậy thì còn gì bằng." Thẩm Xuyên vui vẻ đến mức chỉ thiếu điều nhào đến ôm lấy Huyền Mặc.
Lâm bá vẫn từ chối nhưng sau một hồi khuyên nhủ, rồi nghĩ đến còn phải nuôi thêm đàn con ông miễn cưỡng gật đầu, không ngừng nói cảm ơn nước mắt rưng rưng như muốn khóc.
Thẩm Xuyên thấy nhẹ lòng, ngáp một cái không biết chìm vào giấc ngủ từ lúc nào, khi tỉnh lại mặt trời đã lên cao. Nhận ra mình đang thoải mái nằm trong lồng ngực người kia.
Thẩm Xuyên khẽ run, cậu đã tựa vào hắn cả đêm sao?
Thấy người trong lòng động Huyền Mặc cũng mở mắt nói: "Tỉnh rồi?"
"Ừm." Thẩm Xuyên gật gật đầu, ngó ngàng xung quanh một lượt nhưng chẳng thấy ai cả, giọng nói vẫn mang vài phần khàn khàn do mới dậy hỏi: "Cả nhà Lâm bá đâu rồi?"
"Họ đã rời đi từ sớm rồi."
"Sao không gọi ta dậy?" Thẩm Xuyên hốt hoảng, cậu rất quý mấy đứa nhỏ kia vậy mà chẳng được từ biệt một câu.
"Thấy ca ca ngủ ngon quá không nỡ gọi, trước khi đi ta đã cho họ một chút ngân lượng rồi không cần lo lắng."
Nghe Huyền Mặc nói câu này Thẩm Xuyên mới yên tâm gật đầu, tiếc nuối nhìn về con đường nhỏ trước mặt.
Không biết còn có cơ hội gặp lại không...
Nhưng rất nhanh Huyền Mặc với Thẩm Xuyên cũng tiếp tục lên đường, Huyền Mặc nói không còn xa quả nhiên chỉ đi khoảng thêm một canh giờ, hai người đứng trước một nơi xung quanh toàn là đá cao sừng sững. Nơi đây cũng là một nơi hẻo lánh vách đá cheo leo bốn phía nhìn rất u ám, hai người như bị bao vây lại ở giữa, ngoài bầu trời chiếu sáng trên cao mới phân biệt được đây vẫn là nhân gian.
Hắn dừng lại một chút đưa tay mình ra nói: "Nắm lấy tay ta."
Thẩm Xuyên không do dự nắm chặt lấy tay hắn, không hiểu sao lại thấy lần nắm tay này khác với những lần trước, có phải chăng bởi vì cả hai đã hiểu tâm ý của nhau? Tuy suốt đoạn đường không ai nhắc lại chuyện đêm qua nhưng trong tâm cũng thầm hiểu.
"Nhắm mắt lại đến khi nào ta bảo mở hãng mở."
Giọng nói âm trầm mà ôn nhu vang lên bên tai, Thẩm Xuyên không hỏi nhiều khẽ gật đầu rồi làm theo lời hắn. Trước mắt chốc biến thành một mảng đen kịt, chỉ thấy Huyền Mặc nắm lấy tay dẫn cậu tiến lên phía trước vài bước, rồi như có cơn gió mạnh thổi hai bên. Chẳng biết qua bao lâu lại nghe giọng nói quen thuộc kia cất lên lần nữa: "Ca ca mở mắt ra được rồi."
Thẩm Xuyên nhíu mày cảm thấy giọng nói của hắn dường như hơi lạ, dù âm điệu vẫn như cũ nhưng dường như nó có phần trưởng thành hơn. Đợi đến khi hoàn toàn mở mắt ra mới phát hiện, thì ra không chỉ là giọng nói mà ngay cả thân hình của Huyền Mặc cũng đã thay đổi. Hắn từ bao giờ đã thay thế bằng thiếu niên cường tráng cao hơn đến nửa cái đầu, bàn tay cũng lớn hơn vẫn luôn nắm chặt cậu không buông.
Huyền Mặc vẫn như cũ mặc một bộ y phục màu đỏ thẩm xen lẫn vạt đen, viền áo thêu những hình hoa văn tinh xảo sau lớp vải. Bên hông đeo miếng Bạch Ngọc càng làm nó thêm nổi bật, trên người không trang sức gì, ngoại trừ kim quan cột trên mái tóc đen buông xuống tùy tiện xõa trên vai. Cùng với gương mặt mị hoặc, từ lúc nào đã bị che lại bằng chiếc mặt nạ nửa mặt màu vàng, bên trên ẩn hiện từng tầng điêu khắc tinh xảo. Đôi mắt màu đen sẫm sau chiếc mặt nạ càng làm nó trở nên bí ẩn.
"Ca ca đi thôi."
Đang lúc Thẩm Xuyên ngơ ngác chưa kịp thốt nên lời thì đã bị Huyền Mặc kéo đi, lúc vào đây là ban ngày nhưng ở đây có lẽ quanh năm chìm trong bóng tối nên lúc nào cũng là đêm. Khác so với lần trước đến, lần này Thẩm Xuyên thấy mình đang đứng trước một cái cổng rất lớn. Xung quanh đều là những bức tường cao không rõ điểm dừng, cổng cũng được trang trí xa hoa không kém chính giữa treo một tấm biển lớn, bên trên được khắc bằng vàng ròng hai chữ: "Lạc Thành."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất