Ta Nguyện Vì Ngươi Mà Hóa Thành Quỷ
Chương 43
Huyền Mặc dứt lời đẩy Thẩm Xuyên ngã xuống đất, lực của hắn khá lớn Thẩm Xuyên đập mạnh vào bàn, làm những đồ vật trên đó đều rơi ầm xuống đất. Huyền Mặc loạng choạng đứng dậy, những vết trên mặt hắn đã vỡ ra thành vết nứt, sâu trong khe nứt là một mảng đen kịt càng ngày càng rách ra rộng hơn. Thẩm Xuyên ngã xuống cách hắn không xa, thế nhưng bước đi của hắn thật chậm, mỗi bước đi đều như sắp ngã mãi không thể đến được gần. Thẩm Xuyên vội vàng đứng dậy, muốn đỡ lấy hắn nhưng vừa chạm đến, Huyền Mặc lại đẩy cậu cách xa ra.
"Ha ha." Huyền Mặc nhìn về phía Thẩm Xuyên cười rộ lên, hắn cười đến mức sống lưng Thẩm Xuyên ớn lạnh. Mãi một lúc sau nụ cười mới nhạt dần, ánh mắt của hắn như đâm vào trong lòng ngực cậu.
Huyền Mặc cười nhẹ, nhưng với gương mặt đã biến dạng này của hắn trông thật dọa người.
"Không sao... không trách ngươi." Thẩm Xuyên đầu óc hỗn độn, cứ nghĩ rằng hắn sẽ tức giận sẽ lập tức giết cậu, thế nhưng hắn chỉ thốt ra những chữ đó.
Không trách ngươi...
"Là trời muốn diệt ta, là ta không có tư cách..."
Từng lời hắn nói ra tuy nhẹ nhưng như chứa ngàn dao, mà những nhát dao vô hình đó không xa đâm thẳng vào trong tim cậu, vừa đau vừa khó chịu khiến người ta muốn sống không được chết cũng không xong. Giờ này cũng đủ nhận ra cậu bị Sở Thiên Ca lừa rồi gói thuốc đó có vấn đề, Thẩm Xuyên có ngàn lời muốn nói nhưng chỉ có thể run run gọi tên hắn.
"Ta rất nhanh thôi sẽ tan thành khói bụi... vừa lòng ngươi chưa?"
"Không..." Thẩm Xuyên lắc đầu, nước mắt cứ thế rơi xuống: "Không phải đâu..."
Chính cậu cũng không biết mình đang nói gì, trong lòng thực sự rất sợ hãi. Ai biến thành khói bụi chứ? Chắc là Huyền Mặc nói đùa rồi...
Huyền Mặc lần nữa ngã xuống, vết đen nứt ra trên người hắn tạo thành một làn khói nhỏ từ từ bay lên, như tờ giấy bị đốt dần dần cháy xám rồi tan tành thành tro bụi. Thẩm Xuyên hoảng sợ thật rồi, cậu vội chạy lại ôm lấy hắn lúng túng lấy tay đè lại những vết nứt kia.
"Không thể nào... thứ đó là gì sao lại khiến ngươi trở thành như vậy được... ngươi sẽ không sao đâu đúng không? Ngươi nói với ta rằng sẽ không sao đi!"
Thế nhưng dù cậu có cố gắng thế nào, da thịt của hắn cũng từ từ tan ra. Huyền Mặc không trả lời, không phải không muốn mà là không thể trả lời được nữa. Đôi mắt đỏ như máu kia dần dần khép lại, môi mấp máy nói gì đó không nghe rõ. Thẩm Xuyên cố nén lại tiếng nấc, ôm hắn vào trong lòng cúi đầu xuống nghe, nhưng lời hắn nói làm Thẩm Xuyên nghẹn lại, nước mắt muốn rơi cũng chẳng thể rơi, thà là hắn trách cậu, giết cậu còn hơn. Thẩm Xuyên run run như không tin vào tai mình, Huyền Mặc nói... Ta hận ngươi.
Ta hận ngươi.
Ba từ này nói ra mọi ân oán, thù hận, duyên nợ đều cứ như thế mà biến mất. Hiện tại ai yêu ai, lừa ai, hận ai tất cả đều theo lời nói này mà đoạn tuyệt tất cả.
Thẩm Xuyên chết sững nhìn đôi mắt Huyền Mặc từ từ khép chặt, da thịt hắn vẫn không ngừng trôi theo làn khói.
Không! Cậu có tư cách để đau lòng, vì sự ngu dốt của cậu mới đẩy hắn vào bước đường này. Phải cứu hắn, phải cứu hắn.
Suy nghĩ này đánh thức Thẩm Xuyên, cậu ngó ngàng xung quanh rồi nhìn ra phía cửa. Đúng rồi, chắc chắn đám người Tư Nguyệt sẽ có cách, nghĩ đến đây Thẩm Xuyên buông Huyền Mặc xuống rồi vội chạy ra ngoài. Cậu mò loạn trên tường tìm cơ quan, cửa đá theo đó mà từ từ biến mất.
Ngay khi không còn vật chắn, Tư Nguyệt và Huyết Y cùng một người nữa như chờ từ trước đã vội chạy vào. Thẩm Xuyên nhận ra đó chính là Uyển Nương. Uyển Nương không nói một lời, nhanh chóng chạy đến gần Huyền Mặc đỡ hắn lên thả vào trong miệng một viên đan dược, sau đó sử dụng linh lực quét qua người một lượt. Một lúc sau nàng mang vẻ mặt lo lắng, quay ra nhìn ba người hốt hoảng nói: "Thực sự là Cốt Long!"
Dù Thẩm Xuyên không biết đó là gì nhưng nhìn mặt Huyết Y và Tư Nguyệt cũng thoáng chốc xanh ngắt, còn chưa kịp mở miệng hỏi Thẩm Xuyên đã bị một lực đạo quật ngã xuống đất. Cú va chạm mạnh đến mức khoang miệng lập tức truyền lại một mùi máu tanh tưởi, Huyết Y vẫn không ngừng tay tiến lại gần, dùng từng móng vuốt đỏ chót của ả bóp chặt lấy cổ Thẩm Xuyên gằn giọng nói: "Ở đây chỉ có duy nhất ngươi, chắc chắn là do ngươi dở trò!"
Tư Nguyệt nhíu mày, triệu ra một mảnh vải giữ tay Huyết Y lại kéo ả ra khỏi người Thẩm Xuyên, Huyết Y thấy mình thất thủ tức giận quát lên: "Cô còn bênh hắn?!"
"Trước khi làm rõ mọi chuyện đừng có động tay động chân!" Mảnh vải trên tay Tư Nguyệt siết chặt, Huyết Y không cách nào thoát ra, hai người đằng đằng sát khí bốn mắt nhìn nhau không ai nhường ai.
"Ha ha ha."
Đột nhiên có tiếng cười truyền đến thu hút sự chú ý, bốn người theo bản năng nhìn ra ngoài cửa, Sở Thiên Ca cao giọng cười cười bước vào, quan sát một vòng rồi ánh mắt dừng lên trên người Huyền Mặc, hắn nhếch môi châm chọc: "Thành chủ của các người đã sắp đi đời rồi vẫn có sức mà cãi nhau?"
"Sở Thiên Ca ngươi lên cơn cái gì?"
"Không... hắn không phải Sở Thiên Ca." Thẩm Xuyên nãy giờ vẫn luôn im lặng đột ngột ngắt lời, cậu ngước mặt lên nhìn hắn, bàn tay siết chặt lại run run nói: "Ngươi là Nhiễm Cảnh."
"A..." Sở Thiên Ca liếc mắt nhìn Thẩm Xuyên mỉm cười: "Xuyên Nhi của ta tại sao đột nhiên thông minh thế? Ngươi thông minh như này từ đầu, có phải là tình lang của ngươi sống thêm được vài ngày nữa rồi không?"
Do lúc đầu ai cũng căng thẳng nên không để ý, hóa ra từ lúc bước vào quả thật giọng nói của 'Sở Thiên Ca' đã thay đổi. Nhận ra tình hình chuyển biến, Tư Nguyệt tạm thời thu pháp khí về trong tay nhíu mày nói: "Không thể nào, nếu là giả dạng chắc chắn không qua nổi mắt bọn ta, càng không thể qua được mắt thành chủ!"
"Hắn vừa là Sở Thiên Ca vừa là Nhiễm Cảnh." Uyển Nương nói: "Nói cách khác hiện tại hắn đang ở trong thân xác của Sở Thiên Ca nên chúng ta không nhận ra là phải."
"Hắn... hắn sao lại có thể?" Nghe đến đây Huyết Y cũng há hốc mồm. Đổi lại Nhiễm Cảnh chỉ nhìn bốn người bằng ánh mắt khinh thường, ngẩng cổ lên cười lớn: "Cái gì mà quỷ giới toàn một lũ vô dụng. Hôm nay để ta giúp các ngươi chôn cùng một chỗ!"
Nói rồi Nhiễm Cảnh đột nhiên mở trừng mắt, cứ tưởng hắn sẽ tạo ra sát chiêu gì nhưng không. Cả thân xác của hắn lụi đi mềm nhũn ngã xuống đất, tạo ra một làn khói đen bay thẳng ra ngoài. Ngay sau đó Tư Nguyệt hốt hoảng kêu lên: "Không xong rồi kết giới có người xông vào!
"Ha ha." Huyền Mặc nhìn về phía Thẩm Xuyên cười rộ lên, hắn cười đến mức sống lưng Thẩm Xuyên ớn lạnh. Mãi một lúc sau nụ cười mới nhạt dần, ánh mắt của hắn như đâm vào trong lòng ngực cậu.
Huyền Mặc cười nhẹ, nhưng với gương mặt đã biến dạng này của hắn trông thật dọa người.
"Không sao... không trách ngươi." Thẩm Xuyên đầu óc hỗn độn, cứ nghĩ rằng hắn sẽ tức giận sẽ lập tức giết cậu, thế nhưng hắn chỉ thốt ra những chữ đó.
Không trách ngươi...
"Là trời muốn diệt ta, là ta không có tư cách..."
Từng lời hắn nói ra tuy nhẹ nhưng như chứa ngàn dao, mà những nhát dao vô hình đó không xa đâm thẳng vào trong tim cậu, vừa đau vừa khó chịu khiến người ta muốn sống không được chết cũng không xong. Giờ này cũng đủ nhận ra cậu bị Sở Thiên Ca lừa rồi gói thuốc đó có vấn đề, Thẩm Xuyên có ngàn lời muốn nói nhưng chỉ có thể run run gọi tên hắn.
"Ta rất nhanh thôi sẽ tan thành khói bụi... vừa lòng ngươi chưa?"
"Không..." Thẩm Xuyên lắc đầu, nước mắt cứ thế rơi xuống: "Không phải đâu..."
Chính cậu cũng không biết mình đang nói gì, trong lòng thực sự rất sợ hãi. Ai biến thành khói bụi chứ? Chắc là Huyền Mặc nói đùa rồi...
Huyền Mặc lần nữa ngã xuống, vết đen nứt ra trên người hắn tạo thành một làn khói nhỏ từ từ bay lên, như tờ giấy bị đốt dần dần cháy xám rồi tan tành thành tro bụi. Thẩm Xuyên hoảng sợ thật rồi, cậu vội chạy lại ôm lấy hắn lúng túng lấy tay đè lại những vết nứt kia.
"Không thể nào... thứ đó là gì sao lại khiến ngươi trở thành như vậy được... ngươi sẽ không sao đâu đúng không? Ngươi nói với ta rằng sẽ không sao đi!"
Thế nhưng dù cậu có cố gắng thế nào, da thịt của hắn cũng từ từ tan ra. Huyền Mặc không trả lời, không phải không muốn mà là không thể trả lời được nữa. Đôi mắt đỏ như máu kia dần dần khép lại, môi mấp máy nói gì đó không nghe rõ. Thẩm Xuyên cố nén lại tiếng nấc, ôm hắn vào trong lòng cúi đầu xuống nghe, nhưng lời hắn nói làm Thẩm Xuyên nghẹn lại, nước mắt muốn rơi cũng chẳng thể rơi, thà là hắn trách cậu, giết cậu còn hơn. Thẩm Xuyên run run như không tin vào tai mình, Huyền Mặc nói... Ta hận ngươi.
Ta hận ngươi.
Ba từ này nói ra mọi ân oán, thù hận, duyên nợ đều cứ như thế mà biến mất. Hiện tại ai yêu ai, lừa ai, hận ai tất cả đều theo lời nói này mà đoạn tuyệt tất cả.
Thẩm Xuyên chết sững nhìn đôi mắt Huyền Mặc từ từ khép chặt, da thịt hắn vẫn không ngừng trôi theo làn khói.
Không! Cậu có tư cách để đau lòng, vì sự ngu dốt của cậu mới đẩy hắn vào bước đường này. Phải cứu hắn, phải cứu hắn.
Suy nghĩ này đánh thức Thẩm Xuyên, cậu ngó ngàng xung quanh rồi nhìn ra phía cửa. Đúng rồi, chắc chắn đám người Tư Nguyệt sẽ có cách, nghĩ đến đây Thẩm Xuyên buông Huyền Mặc xuống rồi vội chạy ra ngoài. Cậu mò loạn trên tường tìm cơ quan, cửa đá theo đó mà từ từ biến mất.
Ngay khi không còn vật chắn, Tư Nguyệt và Huyết Y cùng một người nữa như chờ từ trước đã vội chạy vào. Thẩm Xuyên nhận ra đó chính là Uyển Nương. Uyển Nương không nói một lời, nhanh chóng chạy đến gần Huyền Mặc đỡ hắn lên thả vào trong miệng một viên đan dược, sau đó sử dụng linh lực quét qua người một lượt. Một lúc sau nàng mang vẻ mặt lo lắng, quay ra nhìn ba người hốt hoảng nói: "Thực sự là Cốt Long!"
Dù Thẩm Xuyên không biết đó là gì nhưng nhìn mặt Huyết Y và Tư Nguyệt cũng thoáng chốc xanh ngắt, còn chưa kịp mở miệng hỏi Thẩm Xuyên đã bị một lực đạo quật ngã xuống đất. Cú va chạm mạnh đến mức khoang miệng lập tức truyền lại một mùi máu tanh tưởi, Huyết Y vẫn không ngừng tay tiến lại gần, dùng từng móng vuốt đỏ chót của ả bóp chặt lấy cổ Thẩm Xuyên gằn giọng nói: "Ở đây chỉ có duy nhất ngươi, chắc chắn là do ngươi dở trò!"
Tư Nguyệt nhíu mày, triệu ra một mảnh vải giữ tay Huyết Y lại kéo ả ra khỏi người Thẩm Xuyên, Huyết Y thấy mình thất thủ tức giận quát lên: "Cô còn bênh hắn?!"
"Trước khi làm rõ mọi chuyện đừng có động tay động chân!" Mảnh vải trên tay Tư Nguyệt siết chặt, Huyết Y không cách nào thoát ra, hai người đằng đằng sát khí bốn mắt nhìn nhau không ai nhường ai.
"Ha ha ha."
Đột nhiên có tiếng cười truyền đến thu hút sự chú ý, bốn người theo bản năng nhìn ra ngoài cửa, Sở Thiên Ca cao giọng cười cười bước vào, quan sát một vòng rồi ánh mắt dừng lên trên người Huyền Mặc, hắn nhếch môi châm chọc: "Thành chủ của các người đã sắp đi đời rồi vẫn có sức mà cãi nhau?"
"Sở Thiên Ca ngươi lên cơn cái gì?"
"Không... hắn không phải Sở Thiên Ca." Thẩm Xuyên nãy giờ vẫn luôn im lặng đột ngột ngắt lời, cậu ngước mặt lên nhìn hắn, bàn tay siết chặt lại run run nói: "Ngươi là Nhiễm Cảnh."
"A..." Sở Thiên Ca liếc mắt nhìn Thẩm Xuyên mỉm cười: "Xuyên Nhi của ta tại sao đột nhiên thông minh thế? Ngươi thông minh như này từ đầu, có phải là tình lang của ngươi sống thêm được vài ngày nữa rồi không?"
Do lúc đầu ai cũng căng thẳng nên không để ý, hóa ra từ lúc bước vào quả thật giọng nói của 'Sở Thiên Ca' đã thay đổi. Nhận ra tình hình chuyển biến, Tư Nguyệt tạm thời thu pháp khí về trong tay nhíu mày nói: "Không thể nào, nếu là giả dạng chắc chắn không qua nổi mắt bọn ta, càng không thể qua được mắt thành chủ!"
"Hắn vừa là Sở Thiên Ca vừa là Nhiễm Cảnh." Uyển Nương nói: "Nói cách khác hiện tại hắn đang ở trong thân xác của Sở Thiên Ca nên chúng ta không nhận ra là phải."
"Hắn... hắn sao lại có thể?" Nghe đến đây Huyết Y cũng há hốc mồm. Đổi lại Nhiễm Cảnh chỉ nhìn bốn người bằng ánh mắt khinh thường, ngẩng cổ lên cười lớn: "Cái gì mà quỷ giới toàn một lũ vô dụng. Hôm nay để ta giúp các ngươi chôn cùng một chỗ!"
Nói rồi Nhiễm Cảnh đột nhiên mở trừng mắt, cứ tưởng hắn sẽ tạo ra sát chiêu gì nhưng không. Cả thân xác của hắn lụi đi mềm nhũn ngã xuống đất, tạo ra một làn khói đen bay thẳng ra ngoài. Ngay sau đó Tư Nguyệt hốt hoảng kêu lên: "Không xong rồi kết giới có người xông vào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất