Ta, Nguyệt Lão, Không Làm Nữa!

Chương 16: Tặng hoa mẫu đơn

Trước Sau
Tịch gia chỉ cách phòng làm việc nửa giờ lái xe, nhưng Lục Việt lại lái đến cả tiếng đồng hồ.

Điều hướng viên rất biết cách khiến người khác mất hứng mà nhắc nhở:

"Ngài đã đi lệch khỏi tuyến đường đúng, bây giờ sẽ vạch lại tuyến đường mới cho ngài..."

Một tiếng tạch thanh thúy vang lên, Lục Việt lạnh lùng tắt điều hướng của xe.

Tiểu Long đã sớm nhìn ra có gì đó không đúng.

"Ngươi đã lái qua nhà Tịch Tuyết 2 lần rồi. Lục Việt, có phải ngươi cố ý từ đông thành lái sang tây thành rồi lại quay lại đông thành hay không?"

Tô Quân ngốc nghếch chỉ dám lén nhìn hình ảnh phản chiếu của Lục Việt trên gương.

Cậu trộm liếc mắt một cái, phát hiện Lục Việt cũng đang nhìn mình liền lập tức cúi đầu.

Mặt cậu đỏ bừng như vừa ngâm nước nóng.

Qua một lúc, cậu lại ngẩng đầu nhìn trộm, bị phát hiện lại lập tức đỏ mặt cúi đầu.

Quá trình đó cứ lặp đi lặp lại, Tô Quân như đắm chìm trong đó, nhìn trộm đến là vui vẻ.

Cậu căn bản không hề chú ý hình ảnh tiểu khu nhà Tịch Tuyết đã lặp lại 2 lần.

Tiểu Long chỉ muốn trở về tổ rồng ấm áp của mình đánh một giấc thoải mái chứ không muốn làm bóng đèn phát sáng trong không gian mờ ám này nữa.

Nó tung ra liên tiếp câu hỏi:

"Lục Việt ngươi lạc đường rồi à? Ngươi có phải đi vòng tròn không? Cái tiểu khu này ngươi lái xe 20 phút rồi cũng chưa ra khỏi? Ngươi muốn vòng đi vòng lại mấy lần mới về phòng làm việc đây?"

Lục Việt lãnh khốc nắm đuôi của Tiểu Long, nhấn nút hạ kính cửa sổ, muốn ném nó ra ngoài.

Gió lạnh theo khe hở thổi vào, Tô Quân run cầm cập, không kìm được rùng mình một cái.

Sau đó lặng lẽ quấn chặt áo khoác của Lục Việt.

Lục Việt chú ý thấy tiểu Nguyệt Lão đang rét run, lập tức kéo kính cửa sổ lên.

Tiểu Long suýt bị ném ra ngoài vẫn cố bám móng vuốt lên cửa sổ, thấy Lục Việt định kéo kính cửa sổ lên liền sợ hãi thu móng vuốt lại.

Tiểu Long vẫn còn kinh hãi đến mức thêm cả kinh ngữ vào lời nói

"Xem ra tôi rất nhanh có thể uống rượu mừng đến muộn ngàn năm của ngài rồi, chúc 2 người bách niên hảo hợp..."

Lục Việt lãnh đạm liếc nhìn Tiểu Long, không tỏ thái độ gì.

Trước khi xuống xe, Tô Quân rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, cậu chắp tay trước ngực, có chút khẩn trương nói:

"Cảm ơn anh hôm nay đã đưa tôi về nhà, tôi...tôi tặng anh một thứ."

"Ừ?"

Tô Quân chớp chớp mắt, thần thần bí bí cười với Lục Việt

"Là một phép thuật thần kỳ."

Đầu tiên cậu xòe tay ra để chứng minh trong lòng bàn tay không có gì, sau đó nắm tay lại.

"...Anh xem này, khi tôi xòe tay ra lần nữa, trong này sẽ có..."

Cậu tràn đầy tự tin xòe tay ra, kết quả lòng bàn tay trống rỗng, không có gì cả.



Gió lạnh từ khe cửa sổ thổi vào, sau khi lượn một vòng quanh lòng bàn tay Tô Quân lại lập tức theo khe cửa ra ngoài.

Không khí cực kỳ ngượng ngùng.

Tô Quân sững sờ cúi đầu nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình.

Không phải, linh lực hồi phục dọc đường của cậu đâu? Vì sao cậu muốn biến ra đồ vật mà lại không biến được?

Lục Việt ngẩng đầu, nhẹ giọng nói:

"Là một ngọn gió sao?"

Hắn hiếm khi có một lần tỏ ra hài hước, tuy là một câu nói đùa chẳng khiến ai cười nhưng cũng đủ khiến Tiểu Long trong túi áo hít một ngụm khí lạnh

"Ôi mẹ ơi, Lục Việt, ngươi là đang muốn thử nói chuyện yêu đương sao?"

Tô Quân hít sâu một hơi, nghiêm túc nắm tay lại

"...Vừa rồi chưa chuẩn bị tốt, tôi làm lại lần nữa."

"Được."

Tô Quân nín thở nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm chặt, từng chút từng chút một xòe ra.

Giây tiếp theo, đồng tử Lục Việt co lại.

Chỉ thấy một bông hoa mẫu đơn nở rộ lộng lẫy trong lòng bàn tay của tiểu Nguyệt Lão, những cánh hoa mềm mại từng lớp từng lớp xếp chồng lên nhau.

Ở giữa là nhụy hoa màu vàng nhạt khẽ lay động.

Tô Quân cẩn thận nâng bông hoa mẫu đơn đó lên, đưa đến trước mặt Lục Việt, có chút đắc ý cười:

"Một bông hoa mẫu đơn, tặng cho anh."

Mẹ cậu là Sở trưởng sở Bách Hoa - Thần Hoa Mẫu Đơn. Lúc nhỏ, cậu đã năn nỉ mẹ dạy mình phép thuật biến ra hoa mẫu đơn.

Có điều ngoại trừ cha mẹ ra, đây là lần đầu tiên cậu biến ra hoa mẫu đơn để làm người khác vui vẻ.

Yết hầu Lục Việt khẽ động, hắn nhìn chằm chằm bông hoa mẫu đơn nở rộ kia thật lâu, đáy mắt càng thêm dịu dàng.

"Cảm ơn, tôi rất thích."

Lần đầu tiên hắn không biết phải nhận một bông hoa như thế nào, tay hắn cứng đờ đưa ra phía trước, sợ động tác quá mạnh sẽ phá hỏng cánh hoa mềm mại kia.

Tô Quân nhìn bộ dạng cau mày đầy phiền não của Lục Việt, nghiêng đầu cười thành tiếng

Cậu dùng tay trái ngăn tầm mắt của Lục Việt, tay phải khẽ phẩy nhẹ biến ra cành hoa, đưa hoa mẫu đơn cho Lục Việt.

Lục Việt nhìn bông hoa mẫu đơn, khóe miệng khẽ giương lên, sự lạnh lùng trong mắt giống như băng tuyết tan đi không còn một mảnh.

Thay vào đó là một dòng nước ấm áp dịu dàng.

Tiểu Long nằm trong túi áo Lục Việt, cảm thấy hai tên thần tiên này có lẽ đã quên mất hình phạt cho việc tùy tiện sử dụng linh lực để làm phép thuật.

Lục Việt vừa mới cảm động chưa được nửa phút, Tô Quân đã lại nghiêm túc nói linh tinh:

"Thật ra tôi ngoại trừ biến phép thuật còn biết xem tướng nữa."

Lục Việt đột nhiên có dự cảm xấu:.....



Tô Quân cố ý làm ra vẻ bí ẩn

"Tôi xem rất chuẩn đấy, ví dụ như sáng nay anh đã ký thành công hai đơn hàng, buổi chiều và buổi tối có hỷ sự."

Thực ra cậu thậm chí còn biết sáng nay Lục Việt ăn bánh bao chay và uống sữa đậu nành.

Dù sao cậu cũng đã bám theo Lục Việt cả ngày mà.

Lục Việt lấy lại vẻ mặt lãnh đạm, hắn muốn xem tiểu Nguyệt Lão này lại giở trò quỷ gì.

"Hỷ sự?"

Tô Quân vỗ tay một cái, trịnh trọng nói:

"Đúng vậy, hỷ sự chính là anh gặp được nhân duyên tiền định của đời mình."

Cậu tạm lại những cảm xúc không rõ ràng trong lòng mình, quyết định thử xem có thể đưa mọi chuyện về đúng quỹ đạo không.

Thiên Đình vì những chuyện đi trật đường ray này mà đã phát sinh không biết bao nhiêu sự việc dị thường, cậu phải lập tức ra tay tương trợ.

"Nhân duyên?"

"Để tôi tính toán một chút, người đó đại khái là một cô gái họ Tịch..."

"Tịch Tuyết?"

Tô Quân sững sờ, không ngờ Lục Việt sẽ nói toẹt ra như vậy.

"...Đại khái là cái tên này."

"Cậu tính sai rồi, tôi không thích cô ta."

Tô Quân tức khắc cúi đầu ỉu xìu, chỉ cảm thấy sách Hướng dẫn nhân duyên viết những điều trái ngược.

Nhất kiến chung tình không phải là nhất kiến chung tình, mà là vừa nhìn đã ghét.

Nói chuyện vui vẻ không phải là nói chuyện vui vẻ mà là tuyệt đối im lặng.

Cậu thấy nhức nhức cái đầu rồi, nhiệm vụ thắt tơ hồng lần này thật không đơn giản chút nào.

Nếu như hai người này không thích nhau, cậu cũng không thể ấn đầu bắt họ từ nay kết hôn mãi mãi không chia lìa được.

Nhưng đồng thời, khi nghe được lời phủ nhận dứt khoát của Lục Việt, trong lòng lại có chút vui vẻ không rõ nguyên nhân.

Tô Quân thở dài: "Vậy chắc là tôi tính sai rồi, sau khi về nhà nhất định phải luyện tập thêm mới được."

Lục Việt nhẹ giọng bổ sung:

"Đích thực là có hỷ sự, chỉ có điều không phải là gặp được Tịch Tuyết."

"Hả?"

Tô Quân nhất thời không kịp phản ứng, cậu giơ tay đếm những người Lục Việt đã gặp buổi chiều và tối hôm nay một lúc lâu.

Quản lý Cao đã hơn 40 tuổi, dì giúp việc, nam trợ lý đã kết hôn, Tịch tổng và vợ ông ấy, còn có Tịch Tuyết.

Không có lấy một đối tượng có tuổi tác phù hợp

Cậu lại vắt óc đếm thêm lần nữa, rốt cuộc phát hiện ra đếm thiếu một người.

...Là cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau