Ta Nợ Người Một Kiếp Trả Người Một Đời

Chương 11

Trước Sau
Hàn Mẫn nằm bên cạnh Minh Thạc mà tim thì cứ như muốn bay ra ngoài đến nơi, sao mà cứ hồi hợp như vậy chứ làm sao mà chịu nối đây, Hàn Mẫn cố gắng bình tĩnh để không biểu hiện ra nhưng mà vẫn không thể kiếm chế được mà lên tiếng

" Vương gia người nghĩ xem An Hoa thành có náo nhiệt như lời đồn" Hàn Mẫn quay sang nhin người đang ôm mình

" An Hoa thành rất náo nhiệt, ta chỉ sợ Mẫn nhi đến đó rồi sẽ không còn muốn về nữa" hắn xoa đầu y

"Nhưng chúng ta đâu phải đi thưởng hoạn đúng chứ chúng ta là đi điều tra đúng chứ "

" Phải nói Mẫn nhi của chúng ta thông minh, vậy Mẫn nhi hãy cho ta biết suy nghĩ của ngươi về chuyện sơn tặc ở An Hoa thành "

" An Hoa thành trù phú như vậy bao nhiêu năm chưa hề có sơn tặc đột nhiên lại xuất hiện sơn tặc cướp bóc dọc đường rõ ràng không bình thường, có thể thấy được đã có chuyện gì xảy ra nên khiến cho những kẻ vốn chỉ là dân chúng lại trở thành sơn tặc " câu nói của y khiến hắn hiểu được vì sao phụ hoàng kiên quyết khi ép hắn nhất định phải cưới Hàn Mẫn vì người này chính là vô cùng thông minh

" Mẫn nhi của ta giỏi như vậy đáng ra nên làm quan rồi chứ " hắn xoa đầu y một cách triều mền

" Người cứ luôn miệng bảo làm quan người thích ta làm quan lắm sao vương gia " Hàn Mẫn có chút hờn dỗi sao cứ luôn nhắc chuyện làm quan với y, có phải Minh Thạc nghi ngờ gì đó rồi chăng

" Mẫn nhi không thích hay sao, nhưng dù ngươi có muốn ta cũng không cho, ngươi chỉ có thể làm vương phi của ta mà thui" hắn bá đạo nói đúng vậy hắn chính là muốn nhốt Hàn Mẫn ở bên người, chỉ được ở bên cạnh hắn mà thôi, hắn không muốn những đôi mắt thèm thuồng nhìn người của hắn

" Vương gia người ích kỷ " Hàn Mẫn cười thầm trong lòng y chính là muốn nghe câu này, y chấp nhận không cần công danh để ở bên cạnh Minh Thạc

" Mẫn nhi đến đó ngươi tuyệt đối không tự ý hành động một mình được chứ " Minh Thạc chính là lo chuyện này năm đó nhớ lại Hàn Mẫn chính là tự ý đỡ kiếm thay hắn khiến bản thân y có một vết xẹo dài trên lưng nhớ lại lúc đó hắn không những không quan tâm mà còn bỏ mặc Hàn Mẫn, hắn bây giờ chính là hối hận cùng lo sợ, hắn chấp nhận bản thân đỡ kiếm đó còn hơn là Hàn Mẫn phải đỡ kiếm thay hắn

Đoạn đường sắp đến gần An Hoa thành khá bình yên, theo như hắn nhớ lại kiếp trước thì đây tuy là đoạn đường nhỏ hẹp khó đi nhưng nó cũng là đoạn đường duy nhất bọn sơn tặc không để ý đến

" Vương gia chúng ta dường như không đi đường chính thì phải " y chưa từng đến An Hoa thành nhưng cậu biết được là đoạn đường đến An Hoa thành rất bằng phẳng đoạn đường này có hơi gập gềnh thì phải



" Đây là đường tắt đến An Hoa thành, đoạn đường này có từ lâu nhưng do nó hẹp lại khó đi các thương gia thường chọn đoạn đường dễ đi hơn so với đoạn đường này nên ít người biết đến rằng vào An Hoa thành vẫn còn một con đường khác " hắn giải thích

"Vậy chúng ta sắp đến rồi đúng chứ " y có chút vui trong lòng, tuy là đến đây là vì giúp hắn nhưng cậu cũng muốn có cơ hội đến An Hoa thành một lần

Vượt qua cả đoạn đường khó đi gốt cuộc hoi cũng đến được An Hoa thành, so với tưởng tượng thì nó trù phú vô cùng không khác gì kinh thành có điều bây giờ lại vô cùng ít người so với bình thường, y để ý thấy rằng sự xuất hiện của xe ngựa thu hút rất nhiều người nhìn họ

" Bộ chúng ta lạ lắm hay sao " y hỏi

" Chỉ là bọn họ tò mò sao trong thời điểm này vẫn có người còn đến đây " hắn để ý thấy được những ánh mắt tò mò đang hướng nhìn về phía xe ngựa này, cũng từ lúc bước vào hắn cũng chưa hề thấy. nha sai đâu cả, dường như không hề có

Hàn Mẫn và Minh Thạc dừng trước một quán trọ, hắn lập tức đá mắt về Lý Nguyên, Lý Nguyên nhanh chóng hiểu ý mà lui đi

" Các vị khách nhân mời vào " chủ quán vô cùng nhiệt tình loi kéo hắn và y vào bên trong

" Các vị muốn mấy phòng, hiện tại quán trọ chỉ còn 2 phòng lớn mà thôi, không biết các vị... " chưa đợi chủ quán nói xong hắn đã lên tiếng

" Cho bọn ta hai phòng lớn nhất và vài món ăn bưng lên lầu cho chúng ta " Minh Thạc nói xong rồi kéo Hàn Mẫn đi

" Mẫn nhi ngươi thấy gì bất ổn không " Minh Thạc vừa dẫn cậu đi vừa thỏi

" Ta thắc mắc ở đây vắng vậy tại sao quán trọ này chỉ còn duy nhất 2 phòng lớn có thấy bất hợp lí hay không " Hàn Mẫn nói, y để ý từ lúc bước vào ông chủ quán trọ luôn nhìn họ, mặc dù tận tình nói với bọn họ về phòng ở nhưng ý của ông chủ đều có ý đổ khoẻ bọn họ cũng như quan sát họ kỹ vô cùng

" Đúng vậy ở đây có điều bất thường vậy nên Mẫn nhi tốt nhất là ở bên cạnh ta đừng đi đâu một mình " hắn nói rồi ôm lấy y hôn nhẹ lên má



Mặt Hàn Mẫn lập tức đỏ lên, quả thật là bản thân không thể kiềm chế được khi mà cứ ở bên người này, cứ bất ngờ làm những hành động khiến y phải đỏ mặt như vậy chứ

" Nhìn Mẫn nhi cứ như mấy thiếu nữ e thẹn vậy, trong thật đáng yêu, thật sự chỉ muốn nhốt ngươi lại ở bên cạnh ta, không cho người đi đâu cả "

" Vương gia chúng ta đến đây sớm như vậy, ta biết là chúng ta không phải đi chơi nhưng ngày mai người dẫn ta ra ngoài được chứ, ta rất muốn thử không khí ở An Hoa thành, xem nó có khác so với kinh thành hay không " Hàn Mẫn nghe danh An Hoa thành đã lâu, y biết lần này đi là để xử lý chính sự nhưng sợ rằng xử lí xong bọn họ lại chẳng thể có thời gian dạo phố

" Được rồi chỉ cần Mẫn nhi thích là được, bây giờ ngươi cứ nghỉ ngơi, ta cùng Lý Nguyên ra ngoài một chút, Mẫn nhi ở lại dùng bữa với Bạch Viên, ta sẽ về sớm thôi " hắn xoa đầu y sau đó lập tức rời đi, y cũng không hỏi đến nhiều chỉ âm thầm nhìn theo bóng hắn rời đi

" Bạch Viên vào đây " đợi hắn đi y lập tức cho gọi Bạch Viên

" Chủ tử có gì căn dặn "

" Đã liên hệ với người ở đây chưa và đã có tin tức của mẫu thân chưa" mặc dù y biết rằng muốn dò la tin tức của mẫu thân không phải chuyện dễ dàng gì nhưng y cũng muốn nhận được một tin bình an

" Chủ tử xin hãy yên tâm, Hoa vệ đã nhận lệnh bọn họ sẽ túc trực thay phiên đảm bảo bảo vệ cho vương gia an toàn " Hàn Mẫn gật đầu, y chưa từng nghĩ sẽ ra lệnh cho Hoa vệ bảo vệ người khác vì Hoa vệ là do Hàn lão tướng quân giao cho y cai quản ngay cả phụ thân y cũng không hề biết được rằng có một tổ chức ám vệ tài giỏi không kém gì đám ám vệ của triều đình nhưng lại không hề theo phe chiều đình mà chỉ tuyệt đổi chung thành với chủ tử nắm trong tay chiếc nhẫn đặc biệt

" Còn mẫu thân " y xoay xoay chiếc nhẫn trên tay

" Vẫn chưa có tung tích của phu nhân nhưng người hãy yên tâm, không có tung tích chính là bình an, với võ công của phu nhân khó ai làm khó được người " Bạch Viên nói

" Được rồi, cho ta biết ám vệ có điều tra được việc gì không"

" Bẩm chủ tử theo như ám vệ báo cáo lại An Hoa thành từ tháng trước đã bắt đầu bị sơn tặc chiếm đóng, nhìn bề ngoài vẫn bình thường nhưng bọn sơn tặc này đã chiếm đóng An Hoa thành có ý xưng vương, không những vậy bọn chúng còn trữ một lượng lớn thuốc nổ cướp được từ một thương buôn trên đường đến đây " nghe Bạch Viên báo cáo Hàn Mẫn có chút lo lắng, đám sơn tặc này có khả năng xưng bá chiếm đóng thành mà dân chúng lại im lặng đến vậy khiến cho y cảm thấy người đứng đầu đám sơn tặc này không hề tầm thường có thể là một cao thủ võ lâm cũng có thể

" Tiếp tục theo dõi sát sao bọn chúng và tuyệt đối giữ an toàn, nếu có thời cơ thuận lợi hãy hủy hết số thuốc nổ đó đi, cẩn thận làm việc " Hàn Mẫn nói

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau