Ta Nợ Người Một Kiếp Trả Người Một Đời

Chương 16

Trước Sau
Trong phòng Hàn Mẫn đã ngủ say Minh Thạc kế bên cũng yên lòng được. Lý Nguyên bên ngoài rõ nhẹ cửa phòng

“ Vào đi “ Lý Nguyên từ từ mở nhẹ cửa phòng tránh ảnh hưởng đến người đang tựa đầu lên chân của vương gia nhà hắn

“ Có việc gì “

“ Bẩm vương gia, người của tam hoàng tử đã đến hiện tại đã qua cổng thành rồi “

“ Đến sớm vậy sao, chắc đang muốn mau chóng lập công để về bẩm lại với phụ hoàng, chúng ta cứ ở lại xem kịch hay đi không cần gấp trở về “ vốn dĩ theo kiếp trước tam hoàng tử Trình Thiên Lâm mới đến An Hoa thành nhưng kiếp này có lẻ có vài việc thay đổi nhưng cũng chả sao nhiệm vụ của phụ hoàng giao hắn đã hoàn thành bây giờ chỉ là ngồi xem kịch hay mà thôi không có gì phải bận tâm, việc hắn bận tâm là chất độc trong người Hàn Mẫn mà thôi

“Thuộc hạ tuân lệnh, có việc này thuộc hạ không biết có nên bẩm báo hay không “ Lý Nguyên nhìn Hàn Mẫn đang nằm đó rồi quay sang nhìn Minh Thạc để chắc chắn

“ Có việc gì nếu không quan trọng đợi vương phi tỉnh lại rồi bẩm báo cũng được bây giờ lui ra ngoài để y nghĩ ngơi” biết chuyện này liên quan đến Hàn Mẫn nhưng hắn cũng không để tâm Mẫn nhi của hắn chỉ cần không làm gì hại bản thân là được còn lại hắn không quan tâm đến

“ Người có việc thì cứ đi trước đi ta không sao “ Hàn Mẫn đột nhiên mở mắt dậy khiến hắn cơ chút bất ngờ

“ Ta làm ngươi thức giấc sao, không có việc gì cả, việc của ta đã xong ngủ thêm tí nữa ta sẽ đưa Mẫn nhi đi dạo xung quanh An Hoa thành này “ hắn ôn nhu nói

“ Ta nghe nói tam hoàng tử đến rồi”

“ Đúng vậy, nhưng đó không phải chuyện của chúng ta việc của chúng ta bây giờ là giải hết độc trong người ngươi và sau đó trở về kinh thành, dù gì sắp tới cũng là thọ 80 của Hàn lão tướng quân mà “

“Vương gia tại sao người biết sắp đến thọ 80 tuổi của gia gia ta “ Hàn Mẫn có chút bất ngờ mặc dù cũng không phải chuyện lạ gì nhưng Hàn Mẫn chính là không nghĩ hắn sẽ biết

“ Làm sao ta không biết được vì gia gia của Mẫn nhi là người Mẫn nhi thương yêu nhất sau mẫu thân mà đương nhiên ta phải biết rồi”

“ Vậy chúng ta trở về Hàn phủ mừng thọ gia gia được không “ Hàn Mẫn biết sau chuyện y trúng độc Minh Thạc không hề muốn đến Hàn phủ nửa bước nhưng dù gì đây cũng là nơi sinh ra và lớn lên của y bản thân y cũng không muốn phải đối mặt với phụ thân cùng tỷ tỷ trong một không khí vô cùng khó xử



“ Chỉ cần Mẫn nhi muốn thì ta đi đâu cũng được “

“Tại sao người lại cưng chiều ta như vậy, không hề giống tính cách của người chút nào” đây là điều mà Hàn Mẫn muốn hỏi nhưng chưa lần nào dám mở miệng hỏi, từ lúc Minh Thạc ngất xỉu rồi tỉnh lại cứ như một con người khác vậy

“Bộ trước đó ta không cưng chiều Mẫn nhi hay sao “ nghe câu nói này hắn muốn bật cười, đúng vậy vì hắn là hoàng đế Trình Minh Thạc sau khi mất đi Hàn Mẫn chứ không phải thập tứ vương gia nên đối với Hàn Mẫn cưng chiều là lẻ thường tình mà thôi

“ Ta không có ý này chỉ là Thập tứ vương gia mà ta biết chưa bao giờ chiều chuộng một người vô điều kiện như vậy, chỉ mong đó là thật lòng của người mà thôi” mặc dù đến tận bây giờ thì Hàn Mẫn vẫn không dám cởi bỏ tuyến phòng bị cuối cùng y sợ rằng tất cả tất cả mọi thứ chỉ là muốn trêu đùa y mà thôi

“ Mẫn nhi ta biết trước đây ta tệ với ngươi như thế nào nhưng bây giờ ta lấy tánh mạng của bản thân ra mà thề ta là thật lòng thật dạ với Hàn Mẫn nếu có nửa lời dối trá ta chấp nhận thì sẽ chết không toàn thây “

“ Vương gia ta tin người, đừng thề thốt những điều xui xẻo đó được không “ Hàn Mẫn vỗ nhẹ vào ngực hắn khiến hắn bật cười

“ Được rồi được rồi ta không thề thốt lung tung nữa, Mẫn nhi sau khi trở về kinh thành ta sẽ dẫn ngươi đến gặp mẫu phi của ta được chứ “ hắn chợt nhớ ra cho đến tận bây giờ hắn vẫn chưa đưa Mẫn nhi đến gặp mẫu phi, nhớ lại lần trước vào cung gặp mẫu phi, mẫu phi vui mừng vô cùng khi nghe hắn sủng ái Mẫn nhi vô cùng còn muốn hắn đưa Mẫn nhi vào cung để cả hai tâm sự

“ Chúng ta đến gặp Ngọc phi nương nương sao, ta cảm thấy hơi lo lắng” Hàn Mẫn đã từng được diện kiến Ngọc phi nương nương một lần vào ngày cả hai người thành hôn, y còn chưa từng nói chuyện với Ngọc phi bao giờ, sợ gặp mặt sẽ thất lễ mất

“ Mẫn nhi đừng lo mẫu phi rất yêu thích ngươi đấy lần trước vào cung mẫu phi còn hỏi tại sao ta không dẫn ngươi cùng đi còn liên tục nhắc ta lần sau nhất định dẫn ngươi vào gặp người “ nghe hắn nói vậy Hàn Mẫn cũng bớt lo lắng nhưng dù gì đó cũng là mẫu phi của hắn cơ mà hắn không lo cũng phải nhưng y rất lo lắng đấy

“ Ngươi không tin ta sao “ trước mặt hắn Hàn Mẫn lắc đầu nhưng trong lòng thì thầm bảo tin ngài được thì bây giờ ta đâu có ở đây cơ chứ

“ Được rồi ngươi ở yên đây ta ra ngoài một lát nữa mang thức ăn vào cho ngươi” biết Hàn Mẫn đã không ăn gì từ lúc hắn đi đến giờ như vậy là không được với tính theo thời gian là Bạch Viên đáng ra phải trở về rồi biến mất quá lâu e rằng có chuyện

Hắn nói rồi rời đi, Hàn Mẫn lúc này mới nhớ ra Bạch Viên đã đi quá lâu rồi, nhưng với thân thủ Bạch Viên nhất định không có việc gì chỉ là không biết rủi may, Hàn Mẫn thầm mắng bản thân bây giờ ngay cả sức lực để bước xuống giường cũng không có thật tức chết

“ Lý Nguyên, Bạch Viên đã trở về chưa “ vừa ra ngoài hắn đã lập tức gọi Lý Nguyên đến, dù gì Bạch Viên là cận về thân cận của Hàn Mẫn nếu để y xảy ra chuyện gì hắn cũng sẽ khó nói, thêm vào đó kiếp trước là Bạch Viên bảo vệ Hàn Mẫn mà chết, chết trong trận chiến giúp hắn giành ngôi vị, nếu Bạch Viên còn sống thì ít ra Hàn Mẫn còn có người ở bên cạnh can ngăn không đến nổi y tự vẫn mà chẳng một ai trong hoàng cung biết và can ngăn được



“ Bẩm vương gia chuyện của Bạch Viên chính là chuyện cần bẩm báo lúc nãy “ Lý Nguyên mặc dù đã muốn rời đi xem từ lâu nhưng chủ tử đang ở đây hắn làm sao mà rời đi được, hắn cũng quan tâm đến cái tên Bạch Viên ngu ngốc kia đã làm gì để bản thân bị thương như vậy chứ

“ Bạch Viên hắn bị thương sao “

“ Bẩm vương gia, nghe các ám vệ báo lại hắn bị thương rất nặng nhưng vẫn kiên quyết không chịu trị thương mà đòi đến gặp vương phi, ám vệ đành phải đánh ngất hắn sau đó chữa trị vết thương của hắn “

“ Được ta và ngươi đến xem hắn ra sao, ta nghĩ Mẫn nhi cũng đã nhận ra cận vệ bên mình đã đi lâu rồi chắc chắn y sẽ lo lắng “

Trong phòng Bạch Viên đã được đại phu xem xét vết thương và băng bó lại

“ Các vị yên tâm vết thương không đến nổi nguy hiểm nhưng do y mất máu quá nhiều nên mới như vậy, ta đã viết đơn thuốc lát nữa sai người đến y quán của ta lấy là được, các vị yên tâm lão đây kín miệng sẽ không tiết lộ bất cứ thứ gì chỉ cho lão nhân đây hỏi có phải các người có người trúng độc hay không” nghe đại phu nói vậy hắn cũng không mấy bất ngờ nhưng tại sao lại biết được có người trúng độc

“Vì lão thấy trong người hắn có rất nguyên thiên chi ngân là một loại thảo dược cực quý của An Hoa thành chuyên để trị bách độc nhưng từ lúc có sơn tặc thì tất cả thiên chi ngân đều bị bọn chúng cướp hết các đại phu ở đây đều lo lắng vô cùng, ta thấy trên người hắn có rất nhiều thiên chi ngân ta đoán được hắn chính là chạy đến chổ đám sơn tặc cướp về được “ đại phu nói

“ Đa tạ đại phu đã cứu hắn, Lý Nguyên ngươi đưa đại phu trở về hốt thuốc cho Bạch Viên rồi chăm sóc cho hắn ta về chỗ Hàn Mẫn mấy ngày này không cần ngươi và Bạch Viên đi theo “ hắn nói rồi cấm lấy thiên chi ngân rời đi, thứ này giúp trị độc trong người Hàn Mẫn hắn phải mau chóng cho người sắt thuốc mang đến cho y

Vừa định thông báo cho y biết chuyện Bạch Viên thì hắn nhìn thấy hai con người cứ xa lạ nhưng thân quen lại xuất hiện trong phòng của hắn và y, hắn thầm mắng đám cận vệ làm việc kiểu gì có thể để hai người này tự tiện ra vào như vậy, đợi trở về kinh hắn nhất định phải phạt bọn chúng

“ Ta nên gọi ngài là vương gia hay gọi là tỷ phu đây “ Hàn Châu nhìn hắn với ánh mắt không mấy thân thiện

“Hàn Châu không được vô lễ” Hàn Mẫn hết cách nói với đệ đệ nhà y

“ Ngươi là muội muội của Mẫn nhi cũng xem như muội muội của ta muốn gọi thế nào cũng được “ hắn vừa nói vừa lướt ngang qua Tuấn Hạo rồi tiến đến bên cạnh giường Hàn Mẫn nhẹ nhàng mỉm cười với y

“ Đã bảo ta là nam nhân sao cứ gọi ta là muội muội, có phụ thân ở đây thì gọi như vậy ta thật sự không thích làm nữ nhân một tí nào” bị gọi là muội muội Hàn Châu tức chết mà trước mặt Tuấn Hạo và Hàn Mẫn cậu không hề muốn được gọi là muội muội

Minh Thạc không hỏi nhưng vẫn có thể hiểu ra thì ra nên cũng chẳng hỏi hắn chỉ quay sang nhìn Hàn Mẫn đang khó xử mà nhẹ nhàng vỗ vỗ tay y lắc đầu bảo không sao

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau