Ta Nợ Người Một Kiếp Trả Người Một Đời

Chương 2

Trước Sau
Việc thập tứ vương gia Trình Minh Thạc đến chỗ của vương phi khiến cả vương phủ xôn xao không ngừng, ngay đến cả trong cung cũng biết

" Thật là như vậy "

" Nô tài nghe được thập tứ hoàng tử hôm nay đến chổ Hàn Mẫn thiếu gia, nửa năm nay đây là lần đầu tiên " thái giám bên cạnh bẩm lên

" Ta còn tưởng Thạc nhi không thích Hàn Mẫn, ta còn đang định có nên đội một thời gian nửa cho hai đứa hoà ly rồi cho Hàn Mẫn dẫn quân ra biên cương hay không, nhưng bây giờ đột nhiên con trai ta đổi tính cần phải xem lại "

" Nô tài nhiều lời nhưng hoàng thượng có phải người có ý muốn để Hàn Mẫn thiếu gia giúp cho thập tứ hoàng tử có thể vững chắc thế lực sao này không "

" Ngươi quả nhiên theo ta lâu, đúng vậy ta đã tuổi cao sức yếu rồi, lại có quá nhiều hoàng tử, ta biết chúng nó dòm ngó ngai vàng này, nhưng chúng nó không đủ xuất sắc, chỉ có Thạc nhi khiến ta muốn truyền ngôi, tiết lại Thạc nhi lại không có nhà ngoại chống lưng nhưng nếu có được gia đình lão tướng mấy đời đế quân như Hàn gia, chăc chắn sẽ không còn gì cản đường được y cả " hoàng thượng nở nụ cười hiếm thấy nhưng cũng khiến cho Lâm công công hơi rùng mình

Hoàng thượng quả là hoàng thượng muốn chọn được đế vương tương lai mà có thể bày ra cả một kế hoạch thật không khỏi rùng mình

Ở phủ vương gia, biệt viện phía Tây lại im ắng lạ thường

" Mẫn Nhi ngươi không ăn sao cứ nhìn ta mãi thế" nhìn thấy biểu hiện lạ trên mặt y hắn có chút chột dạ, kiếp trước chỉ vì sự ngu ngốc của bản thân mà khiến y rời khỏi, kiếp này tuy có thể bắt đầu lại nhưng ánh mắt của Hàn Mẫn dành cho hắn sao lại khác kiếp trước đến vậy

" Vương gia người có việc gì cứ nói thẳng ra, đêm động phòng hoa chúc chúng ta đã nói nếu vương gia muốn nạp thiếp có thể nạp không cần phải hỏi qua ý ta, nếu người muốn ta làm gì ta cũng điều làm chỉ cần người nói, người không cần phải làm như bây giờ " câu nói trên khiến Trình Minh Thạc dừng đũa, có lẻ vì kiếp này lại đối xử tốt với y tế khiến cho y nghĩ ta có ý đồ gì đó nhưng thật chất chỉ là muôn quan tâm y thôi

" Mẫn Nhi ta biết trước đó ta làm tổn thương ngươi nhưng bây giờ ta nhất định sẽ bảo vệ người, đồng ý cùng ta bắt đầu lại từ đầu được chứ " nhìn ánh mắt trân thành của Minh Thạc, Hàn Mẫn không dám tin vào mắt mình, thật sự Trình Minh Thạc đã cảm động tình cảm dành y dành cho hắn

"Mẫn Nhi yên tâm lời ta nói là thật lòng "



" Lý Nguyên vào đây" chủ nhân đột nhiên gọi vaog khiến hắn giật cả mình

" Vương gia có gì sai bảo thuộc hạ lập tức làm ngay"

" Cho người dọn dẹp đồ đạc của vương phi đem đến phòng ta, từ nay ta vương phi sẽ ở cùng ta " như nghe được tin động trời Lý Nguyên ngẩng đầu xem bản thân có phải nghe nhầm hay đây có phải chủ nhân của y nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc bén Lý Nguyên lập tức hiểu ra nhanh chân đi làm ngay

Sự việc vương gia đột nhiên sủng vương phi khiến toàn vương phủ gà bay chó chạy, thật sự gần như ai cũng sốc, nhưng nhân vật chính vương phi Hàn Mẫn nửa bóng dáng cũng chẳng thấy, nghe bảo vương phi bị vương gia kéo ra ngoài thành rồi

Ngồi trên lưng ngựa Hàn Mẫn không thôi suy nghĩ, hôm nay Minh Thạc hắn như một con người khác, không lẻ hôm qua ngất xỉu đập đầu vô đâu rồi hay sao

" Mẫn Nhi ta đưa ngươi ra ngoài chơi ngươi không vui sao " nhìn vẻ mặt Hàn Mẫn cả một nét cười cũng không có khiến hắn lo lắng vô cùng, có phải Hàn Mẫn chán ghét hắn

" Vương gia người hôm qua ngất xỉu có đập đầu phải không, chúng ta nên tìm thái y hoặc tìm đại phu cho ngày có được không "

Nghe câu nói của Hàn Mẫn hắn suýt nữa không kiềm chế mà quát y, nhưng chợt nhớ lại không được hắn bây giờ phải đối xử thật tốt với Mẫn Nhi, có lẻ thay đổi đột ngột của hắn khiến Mẫn Nhi không quen nên suy ra lo lắng cũng là thường tình

"Ta không bị sao cả, Mẫn Nhi ta biết ngươi thích ta, nếu không ngươi sẽ không bao giờ đồng ý gả cho ta, ta biết ngươi nghĩ ta hận ngươi vì ta phải mang tiếng cưới nam nhân để củng cố địa vị của mình nhưng ta trước mặt ngươi xin thề, tình cảm ta dành cho Hàn Mẫn bây giờ lẫn sau này đều không thay đổi " nghe hắn nghiêm túc Hàn Mẫn suýt nữa không kiềm chế được mà quay sang hôn hắn nhưng y chợt nhận ra đang ở trên đường

" Hàn Mẫn tin tưởng ta được không"

" Được rồi ta tin người, bây giờ chúng ta trở về có được không, đã. sắp chiều tà, cửa thành sắp đóng" Hàn Mẫn y sẽ đặt cược lần nữa mong là lần này là thật

Về đến phủ, hắn và y bước vào cùng lúc khiến tin đồn vương gia sủng vương phi càng thêm chắc chắn

" Lý Nguyên cho người đem bữa tối đến phòng của ta, theo lệnh của ta kẻ không phận sự thì không cần đến "hắn nhớ ra bản thân có hai vị thiếp thất, kiếp trước vì hắn sủng ai bọn họ mà bọn họ không xem Hàn Mẫn ra gì, đã vậy còn thêm mắm dậm muối khiến hắn nhiều lầ đem Hàn Mẫn ra phạt trước mặt người trong phủ, kiếp này tuyệt đối ko để chuyện này lập lại



" Mẫn Nhi ta sai người chuẩn bị nước người hãy vào ngâm mình rồi lát nữa ra dùng cơm, được chứ" đối với việc Minh Thạc đột nhiên ân cần, y thấy không quen tí nào nhưng vẫn chấp nhận

Sau khi Hàn Mẫn rời đi, hắn lập tức thay đổi sắc mặt, bây giờ đã là năm 16 Thuận An, 1 năm sau Hàn Mẫn lãnh binh ra biên cương trong thời gian đó cũng là lúc Ngũ ca của hắn bắt đầu kế hoạch đoạt vị cùng tứ ca, nếu như vậy hắn cũng nên chuẩn bị dần nếu không sẽ không bảo vệ được Hàn Mẫn, hắn nhớ được năm đó Hàn Mẫn xuất binh, khi trở về đã thương tích đầy người, lại thêm một vết sẹo dài phía sau lưng, hắn không muốn Hàn Mẫn bị thương như vậy nữa, hắn là muốn bảo vệ Hàn Mẫn hết sức có thể

Lý Nguyên sau khi căn dặn người hầu bên ngoài lập tức trở về bên cạnh chủ tử

" Lý Nguyên cảnh vệ và ám vệ hiện tại chúng ta có bao nhiêu" nhận được câu hỏi nãy Lý Nguyên khá bất ngờ, chủ tử tại sao lại hỏi đến việc này không phải trước nay người không quan tâm đến hay sao đa phần đều do Lý Nguyên tự quản lí.

" Hiện tại ngoài thuộc cả còn có 20 cảnh vệ và 10 ám vệ, hôm trước thuộc hạ cả xin chủ tử nên lựa chọn thêm ám vệ và cảnh vệ người bảo đợi một thời gian nữa "

" Sáng mai ngươi hãy lên đường đến ngoài thành, ở đó có một xóm nhỏ, những đứa trẻ ở đó đều không thân thích không gia đình, bọn chúng được daod tạo để trở thành ám vệ chọn bốn đứa trẻ có những đặc điểm như ta viết trong giấy mang về đây " hắn nhớ không nhầm thì năm đó là phụ hoàng đưa bốn người họ đến, nhưng tiết là trong trận đánh lên ngôi vua của hắn cả bốn người đều hy sinh, nếu đã sống lại hắn lại biết trước cục viện về sau, hắn sẽ không để cả bốn người phải hy sinh lần nữa

" Thuộc hạ tuân lệnh " Lý Nguyên rời khỏi phòng Hàn Mẫn cũng trở lại, y thay một bộ y phục màu xanh lam, mái tóc ướt còn chưa khô khiến cho y nhìn vô cùng vừa thanh khiết vừa quyến rũ

"Mẫn Nhi sau này hãy mặc nhiều y phục màu này nhé, rất đẹp, đừng lúc nào cũng là y phục đen đỏ, ta thấy ngươi bận như vậy là đẹp nhất " ngắm nhìn y như vậy tại sao kiếp trước hắn lại bỏ lỡ

" Vương gia người dùng cơm, thức ăn đã nguội hết rồi " Hàn Mẫn nhắc nhở, người này thân thiết với y lại nói nhiều như vậy sao thật sự là y vẫn cứ cảm thấy bất an trong lòng

Bữa cơm trong sự im lặng cũng đã trôi qua, vốn dĩ hắn muôn Hàn Mẫn ở lại ngủ cùng mình nhưng Hàn Mẫn kiên quyết đến phòng bên cạnh ngủ, mặc dù rất tủi thân nhưng hắn biết không nên quá ép buột y được

Sau khi về phòng Hàn Mẫn liền cho gọi Bạch Viên vào

" Chủ tử có gì căn dặn" Bạch Viên cả ngày hôm nay mới thấy mặt chủ tử, vui mừng khôn xiết, tưởng rằng vương gia bắt nhốt chủ tử của y mất rồi, lúc nãy muốn đến gặp chủ tử nhưng lại bị Lý Nguyên ngăn cản bảo chủ tử cùng vương gia đang dùng bữa không muốn người khác làm phiền

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau