Ta Nợ Người Một Kiếp Trả Người Một Đời
Chương 56
“Ta và Y Lâm biết nhau từ lúc còn nhỏ phụ thân hắn và phụ thân ta có quan hệ khá tốt cho nên mỗi lần phụ thân trở về Thịnh Hà quốc đều đưa ta theo, nhờ quan hệ tốt giữa phụ thân ta và phụ thân hắn cho nên ta cũng được vào cung và gặp gỡ hắn cùng Y Phàm và Y Linh. Mặc dù nói Y Lâm và Y Phàm là huynh đệ song sinh nhưng không hề giống nhau không những vẫy tính cách Y Lâm có phần ôn nhu hơn Y Phàm và vì thế ta là Y Lâm cũng thân thiếc hơn, mỗi lẫn gặp nhau ta đều kể cho hắn nghe chuyện ở Thuận An quốc cho đến sau này khi huynh đệ họ lớn thì hay lén lút trốn khỏi hoàng cung đến Thuận An quốc và mỗi lần như vậy ta có nhiệm vụ đưa cả ba người họ đi khắp nơi cũng như bảo vệ an toàn cho cả ba. Ta và Y Lâm vốn thân thiếc từ nhỏ cho nên chuyện gì không nên xảy ra cũng xảy ra, ta không nghĩ bản thân thế mà thích Y Lâm không những vậy đối với hắn còn có ý nghĩ chiếm hữu”
“Vậy là huynh thật sự thích Y Lâm sao”
“Chứ không lẻ ta thích hắn là đùa”
Hàn Mẫn cười cười người ta không hiểu ta mà làm gì căng dạ trời
“Được rồi huynh cứ kể tiếp đi ta đang nghe nè”
Triệu Anh thở mạnh một cái sau đó tiếp tục kể
“Vốn đĩ ta chỉ là muốn âm thầm giấu đi tình cảm này đợi đến lúc thích hợp sẽ thổ lộ ra cho hắn đợi khi ta lên làm gia chủ của Triệu gia lúc đó ta sẽ có dũng khí cũng như có thể ngang hàng với hắn một chút ta sẽ tự tin đi cùng hắn nhưng chuyện không ngờ đó là Y Phàm nhận ra ta đối với Y Lâm có tình cảm khác. Y Phàm từng đến gặp ta nói chuyện đó hắn không ngăn cản cũng như không ủng hộ việc này vì có thể thấy Y Lâm tương lai sẽ kế vị trở thành Hoàng đế tiếp theo của Thịnh Hà quốc cho nên hắn chỉ muốn ta suy nghĩ cho kỹ vào. Nhưng cuộc trò chuyện của ta và Y Phàm thế mà bị Y Lâm nghe được. Kể từ lúc đó hắn tránh mặt ta nhiều hơn nhưng trong một lần ba người bọn họ trốn đến Thuận An quốc ba năm trước ta và hắn đã xảy ra một cái hiểu lầm không đáng, lúc đó cơ một cô tiểu thư luôn ba lần bốn lượt đi theo ta thế nên lần đó Y Lâm hắn thế mà hiểu lầm rằng ta đã có hôn thê nhưng vẫn còn có tình ý khác với hắn kể từ đó cho dù ta có tìm mọi cách để gặp hắn đều bị hắn tránh mặt, lần này hắn đến đây ta vốn từ bỏ hy vọng nhưng khi nhận được lá thư hắn nhờ ta giúp Y Linh vào kinh thành và đưa đệ ra ngoài thành ta lại không từ bỏ được”
Hàn Mẫn nghe xong câu chuyện cũng không biết nói như thế nào bây giờ chuyện quan trọng là Y Lâm đối với Triệu Anh có tình cảm hay không
“Được rồi ta hiểu rồi nhưng ta không chắc giúp được huynh hay không chuyện này ta sẽ cố hết sức giúp huynh”
“Chỉ cần đệ giúp được ta chuyện thành ta nhất định mang ơn đệ”
Triệu Anh nói xong rồi rời đi, Trình Minh Thạc lúc này cũng trở về thấy Hàn Mẫn đã tỉnh dậy hắn nhìn y cười ôn nhu
“Mẫn nhi ngươi tỉnh rồi sao, có còn cảm thấy mệt hay không, lúc nãy ta ra ngoài kiếm một ít đồ chua chua ngọt ngọt cho ngươi ngươi xem có thích không”
Trình Minh Thạc đưa đến trước mặt Hàn Mẫn vài túi giấy to, Hàn Mẫn tròn mắt nhìn hắn y đâu có ăn nhiều đến như vậy cơ chứ
“Lúc nãy ta nhìn thấy Triệu Anh hắn đến tìm ngươi có chuyện gì” Hàn Mẫn ôm lấy mấy túi giấy mở ra xem bên trong tất cả đều là những thứ gần đây y muốn hắn quả thật Trình Minh Thạc đã tốn không ít công sức, đường đường là vương gia lại ra ngoài mua những thứ này cho y
“Huynh ấy tìm ta là muốn ta cùng Y Lâm noie chuyện giúp huynh ấy”
“Chuyện của bọn họ cứ để bọn họ giải quyết ta không phải đã nói ngươi đừng để tâm đến bọn họ rồi sao”
“Nhưng Y Lâm là biểu đệ của ta ta đương nhiên không thể đứng nhìn được”
Trình Minh Thạc nhìn Hàn Mẫn được rồi được rồi coi như hắn chịu thua y quả thật từ lúc Hàn Mẫn mang hài tử hắn ngay cả cãi y cũng không thể cãi lại chỉ đành bất lực chiều theo y
“Được rồi, được rồi ta không xen vào ngươi muốn làm gì làm, tỉnh dậy rồi ta giúp ngươi thay y phục ta đưa ngươi ra bên ngoài dạo”
Trình Minh Thạc nói sau đó giúp Hàn Mẫn thay y phục còn lấy thêm áo choàng cho y, hắn nghe người ta bảo rằng khi mang hài tử đi lại nhiều sẽ rất tốt vốn dĩ hắn cũng không muốn Hàn Mẫn phải nằm lỳ một chỗ như vậy
Bên ngoài trời đã vào đông tuyết rơi đầy mặt đất đã dày lên rất nhiều, Hàn Mẫn nhìn những bông tuyết đang rơi, vốn dĩ y chưa từng nghĩ được bản thân có thể sổng lại có thể cùng Trình Minh Thạc ngắm tuyết điều mà kiếp trước cho dù muốn y vẫn chưa bao giờ làm được bây giờ thì cả hai lại cùng nhau nắm tay ngắm tuyết rơi
“Mùa đông năm nay dường như lạnh hơn ta nhớ khi ở Hàn phủ mỗi lần đến mùa đông mẫu thân và gia gia đều cùng ta chơi ném tuyết tất vui vẻ”
Hàn Mẫn nhớ lại những kỷ niệm đó khiến y không khỏi tự hỏi lòng, kiếp này sống lại vậy có thể hay không kiếp này Hàn gia sẽ không bị chu di tam tộc sẽ không có cảnh đầu rơi máu chảy
“Đợi sinh hài tử ra lúc đó một nhà chúng ta có thể cùng chơi ném tuyết được rồi, Mẫn nhi ta thật mong chờ đến lúc hài tử ra đời” Trình Minh Thạc hắn đang rất nôn nóng rất muốn nhìn xem hài tử sẽ là bộ dạng giống mình hay giống y đây
“Ta cũng thật mong chờ hài tử ra đời” Hàn Mẫn đặt tay lên bụng, đây là minh chứng cho tình cảm của hắn và y, đứa trẻ này khiến y nhận ra rằng Trình Minh Thạc của kiếp này đối với mình là thật lòng
“Mẫn nhi hay là ngươi ở lại Khinh Trân ta trở về kinh thành sau đó chúng ta cùng quay lại Vân Phong được chứ, ta thật sự không nỡ để ngươi ngàn dặm đường đi đến kinh thành sau đó quay về Vân Phong đối với sức khoẻ ngươi không tốt”
Trình Minh Thạc vốn dĩ đã gửi thư về cho Hoàng thượng, hắn xin được đến Vân Phong chấn giữ như vậy hắn có thể an tâm cùng Hàn Mẫn sống bình yên mà sinh hài tử
“Nhưng ta muốn cùng người trở về, một mình người trở về ta không an tâm”
Hàn Mẫn lo lắng mặc dù tứ hoàng tử đã bị phế truất trục xuất ra biên cương nhưng làm sao có thể chắc được những người khác không muốn hãn hại Trình Minh Thạc, nhất là khi Hàn Yến bây giờ đã trở thành chính thất của thất hoàng thử, y không yên tâm để hắn trở kinh thành
“Mẫn nhi an tâm ta đi chỉ vài ngày sẽ nhanh chóng quay lại đón ngươi cùng hài tử sau đó chúng ta đến Vân Phong được chứ”
Hàn Mẫn suy nghĩ sau đó gật đầu, quả thật thân thể y hiện tại không tiện để đến kinh thành sau đó lại trở về Vân Phong, Khinh Trân cũng khá gần Kinh Thành cho nên ở đây nếu Trình Minh Thạc xảy ra chuyện y cũng có thể sai người ứng cứu
“Vậy là huynh thật sự thích Y Lâm sao”
“Chứ không lẻ ta thích hắn là đùa”
Hàn Mẫn cười cười người ta không hiểu ta mà làm gì căng dạ trời
“Được rồi huynh cứ kể tiếp đi ta đang nghe nè”
Triệu Anh thở mạnh một cái sau đó tiếp tục kể
“Vốn đĩ ta chỉ là muốn âm thầm giấu đi tình cảm này đợi đến lúc thích hợp sẽ thổ lộ ra cho hắn đợi khi ta lên làm gia chủ của Triệu gia lúc đó ta sẽ có dũng khí cũng như có thể ngang hàng với hắn một chút ta sẽ tự tin đi cùng hắn nhưng chuyện không ngờ đó là Y Phàm nhận ra ta đối với Y Lâm có tình cảm khác. Y Phàm từng đến gặp ta nói chuyện đó hắn không ngăn cản cũng như không ủng hộ việc này vì có thể thấy Y Lâm tương lai sẽ kế vị trở thành Hoàng đế tiếp theo của Thịnh Hà quốc cho nên hắn chỉ muốn ta suy nghĩ cho kỹ vào. Nhưng cuộc trò chuyện của ta và Y Phàm thế mà bị Y Lâm nghe được. Kể từ lúc đó hắn tránh mặt ta nhiều hơn nhưng trong một lần ba người bọn họ trốn đến Thuận An quốc ba năm trước ta và hắn đã xảy ra một cái hiểu lầm không đáng, lúc đó cơ một cô tiểu thư luôn ba lần bốn lượt đi theo ta thế nên lần đó Y Lâm hắn thế mà hiểu lầm rằng ta đã có hôn thê nhưng vẫn còn có tình ý khác với hắn kể từ đó cho dù ta có tìm mọi cách để gặp hắn đều bị hắn tránh mặt, lần này hắn đến đây ta vốn từ bỏ hy vọng nhưng khi nhận được lá thư hắn nhờ ta giúp Y Linh vào kinh thành và đưa đệ ra ngoài thành ta lại không từ bỏ được”
Hàn Mẫn nghe xong câu chuyện cũng không biết nói như thế nào bây giờ chuyện quan trọng là Y Lâm đối với Triệu Anh có tình cảm hay không
“Được rồi ta hiểu rồi nhưng ta không chắc giúp được huynh hay không chuyện này ta sẽ cố hết sức giúp huynh”
“Chỉ cần đệ giúp được ta chuyện thành ta nhất định mang ơn đệ”
Triệu Anh nói xong rồi rời đi, Trình Minh Thạc lúc này cũng trở về thấy Hàn Mẫn đã tỉnh dậy hắn nhìn y cười ôn nhu
“Mẫn nhi ngươi tỉnh rồi sao, có còn cảm thấy mệt hay không, lúc nãy ta ra ngoài kiếm một ít đồ chua chua ngọt ngọt cho ngươi ngươi xem có thích không”
Trình Minh Thạc đưa đến trước mặt Hàn Mẫn vài túi giấy to, Hàn Mẫn tròn mắt nhìn hắn y đâu có ăn nhiều đến như vậy cơ chứ
“Lúc nãy ta nhìn thấy Triệu Anh hắn đến tìm ngươi có chuyện gì” Hàn Mẫn ôm lấy mấy túi giấy mở ra xem bên trong tất cả đều là những thứ gần đây y muốn hắn quả thật Trình Minh Thạc đã tốn không ít công sức, đường đường là vương gia lại ra ngoài mua những thứ này cho y
“Huynh ấy tìm ta là muốn ta cùng Y Lâm noie chuyện giúp huynh ấy”
“Chuyện của bọn họ cứ để bọn họ giải quyết ta không phải đã nói ngươi đừng để tâm đến bọn họ rồi sao”
“Nhưng Y Lâm là biểu đệ của ta ta đương nhiên không thể đứng nhìn được”
Trình Minh Thạc nhìn Hàn Mẫn được rồi được rồi coi như hắn chịu thua y quả thật từ lúc Hàn Mẫn mang hài tử hắn ngay cả cãi y cũng không thể cãi lại chỉ đành bất lực chiều theo y
“Được rồi, được rồi ta không xen vào ngươi muốn làm gì làm, tỉnh dậy rồi ta giúp ngươi thay y phục ta đưa ngươi ra bên ngoài dạo”
Trình Minh Thạc nói sau đó giúp Hàn Mẫn thay y phục còn lấy thêm áo choàng cho y, hắn nghe người ta bảo rằng khi mang hài tử đi lại nhiều sẽ rất tốt vốn dĩ hắn cũng không muốn Hàn Mẫn phải nằm lỳ một chỗ như vậy
Bên ngoài trời đã vào đông tuyết rơi đầy mặt đất đã dày lên rất nhiều, Hàn Mẫn nhìn những bông tuyết đang rơi, vốn dĩ y chưa từng nghĩ được bản thân có thể sổng lại có thể cùng Trình Minh Thạc ngắm tuyết điều mà kiếp trước cho dù muốn y vẫn chưa bao giờ làm được bây giờ thì cả hai lại cùng nhau nắm tay ngắm tuyết rơi
“Mùa đông năm nay dường như lạnh hơn ta nhớ khi ở Hàn phủ mỗi lần đến mùa đông mẫu thân và gia gia đều cùng ta chơi ném tuyết tất vui vẻ”
Hàn Mẫn nhớ lại những kỷ niệm đó khiến y không khỏi tự hỏi lòng, kiếp này sống lại vậy có thể hay không kiếp này Hàn gia sẽ không bị chu di tam tộc sẽ không có cảnh đầu rơi máu chảy
“Đợi sinh hài tử ra lúc đó một nhà chúng ta có thể cùng chơi ném tuyết được rồi, Mẫn nhi ta thật mong chờ đến lúc hài tử ra đời” Trình Minh Thạc hắn đang rất nôn nóng rất muốn nhìn xem hài tử sẽ là bộ dạng giống mình hay giống y đây
“Ta cũng thật mong chờ hài tử ra đời” Hàn Mẫn đặt tay lên bụng, đây là minh chứng cho tình cảm của hắn và y, đứa trẻ này khiến y nhận ra rằng Trình Minh Thạc của kiếp này đối với mình là thật lòng
“Mẫn nhi hay là ngươi ở lại Khinh Trân ta trở về kinh thành sau đó chúng ta cùng quay lại Vân Phong được chứ, ta thật sự không nỡ để ngươi ngàn dặm đường đi đến kinh thành sau đó quay về Vân Phong đối với sức khoẻ ngươi không tốt”
Trình Minh Thạc vốn dĩ đã gửi thư về cho Hoàng thượng, hắn xin được đến Vân Phong chấn giữ như vậy hắn có thể an tâm cùng Hàn Mẫn sống bình yên mà sinh hài tử
“Nhưng ta muốn cùng người trở về, một mình người trở về ta không an tâm”
Hàn Mẫn lo lắng mặc dù tứ hoàng tử đã bị phế truất trục xuất ra biên cương nhưng làm sao có thể chắc được những người khác không muốn hãn hại Trình Minh Thạc, nhất là khi Hàn Yến bây giờ đã trở thành chính thất của thất hoàng thử, y không yên tâm để hắn trở kinh thành
“Mẫn nhi an tâm ta đi chỉ vài ngày sẽ nhanh chóng quay lại đón ngươi cùng hài tử sau đó chúng ta đến Vân Phong được chứ”
Hàn Mẫn suy nghĩ sau đó gật đầu, quả thật thân thể y hiện tại không tiện để đến kinh thành sau đó lại trở về Vân Phong, Khinh Trân cũng khá gần Kinh Thành cho nên ở đây nếu Trình Minh Thạc xảy ra chuyện y cũng có thể sai người ứng cứu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất