Ta Nợ Người Một Kiếp Trả Người Một Đời
Chương 65
“Thật sao”
Hàn Mẫn nghe vậy lập tức nghĩ đến Hàn Châu huynh đệ bọn họ đã gần nửa năm chưa được gặp mặt
“Ta còn chỉ cho Y Lâm huynh ấy xem huynh ấy cũng thấy giống nhưng mà so với chúng ta thì y dường như vẫn còn rất nhỏ a”
Hàn Mẫn trong lòng tin chắc đó là Hàn Châu không sai biệt thế nhưng Hàn Châu sao lại ở Khinh Trân không phải Kim Tuấn Hạo đã tìm được y hay sao nhưng sao để y mùa đông giá rét lại đến Khinh Trân còn là nơi khá gần Kinh Thành nếu như bị phụ thân phát hiện sẽ không xong
“Biểu ca huynh làm sao vậy”
Nhìn Hàn Mẫn sững người Y Linh liền hỏi
“Không sao ta chỉ là đang nghĩ đó có phải là Hàn Châu hay không, kể từ lần đó cũng đã nửa năm ta không nhìn thấy đệ ấy”
“Biểu ca có cần ta quay lại Khinh Trân một chuyến hay không, ta cũng muốn gặp Hàn Châu a, ta nghe hoàng cô nhắc về Hàn Châu rất nhiều”
“Ta cũng không rõ đó có phải Hàn Châu không với thân phận muội là công chúa Thịnh Hà quốc không thể tự tiện đi tới đi lui ở Thuận An quốc được lỡ đâu có kẻ nhận ra sẽ không hay”
Y Linh gật đầu, Triệu Anh lúc này cũng lên tiếng
“Nếu đệ muốn biết có phải Hàn Châu không ta sẽ sai người quan sát một tí, chỉ sợ nếu là Hàn Châu thì người của ta sẽ đụng độ người của Kim Tuấn Hạo”
Hàn Mẫn gật đầu, y đương nhiên biết điều này mặt dù nói đều là trong giang hồ nhưng giang hồ không mấy ưa gì Triệu phủ vì nơi nay buôn bán thông tin của kẻ khác quá nhiều cho nên vẫn là âm thâm đối đầu
“Triệu Anh huynh cho người đi nhìn thử xem, ta cũng lo lắng Hàn Châu đệ ấy có phải thật sự ở Khinh Trân hay không”
“Được vậy để ta sai người đi”
Y Lâm nhìn ngoài cổng phủ vẫn còn rất đông đúc
“Biểu ca huynh làm vậy là giúp cho hắn thu phục lòng dân sao”
Y Lâm nhìn ra được Hàn Mẫn không đơn giản là muốn phát lương thực cứu trợ cho Vân Phong để vượt qua mùa đông gia rét mà là đang muốn thu phục lòng dân đợi một khi trong triều các vị hoàng tử không còn nhịn được mà làm phản giành ngai vàng thì người được dân ủng hộ nhất vẫn là Trình Minh Thạc vì trong mùa đông đã giúp cho bá tánh Vân Phong có đủ lương thực vượt qua mùa đông
“Quả là phong thái của hoàng đế tương lai, không có gì qua được mắt đệ cả”
Hàn Mẫn cười, y đúng thật là muốn giúp Trình Minh Thạc lấy được lòng dân, muốn có được thiên hạ phải có được lòng dân trước đã
“Đệ làm sao được bằng huynh đệ vẫn cần học hỏi huynh nhiều hơn, có dịp huynh dạy đệ thêm vài chiêu được chứ”
Hàn Mẫn gật đầu cười, Y Lâm sau khi được nghe những chiến tích huy hoàng của Hàn Mẫn từ miệng Triệu Anh mà không tin được, mặc dù chịu rất nhiều tủi nhục lẫn khinh thường của phụ thân y Hàn Bân, nhưng Hàn Mẫn phía sau lại âm thầm xây dựng lực lượng của Hàn gia khiến cho ngoài những người vẫn một mực xem Hàn Bân là chủ nhân Hàn gia thì đa phần tất cả đều đã thừa nhận Hàn Mẫn mới thật sự là gia chủ hiện tại của Hàn gia cũng như là của tất cả ám vệ mà Hàn gia hiện có
“Triệu Anh huynh lại kể những gì cho Y Lâm nghe rồi, uổng công ta coi huynh là huynh đệ”
Triệu Anh nhún vai, hắn chỉ kể đúng sự thật mà thôi có làm gì đâu chứ
Buổi tối lúc này lương thực cũng phát hết cho gần như những bá tánh ở Vân Phong, vương phủ cũng đóng cửa, lúc này Bạch Viên và Bạch Á mới thở phào, cả ngày mệt muốn ngất, cũng may chủ nhân hắn đang mang hài tử nên không tiện xuất hiện trước mặt mọi người
“Các ngươi đi nghỉ ngơi đi, cả ngày đã mệt rồi”
Hàn Mẫn nhìn bốn người ngồi bất động ở trước bậc thang mà không khỏi cười, bình thường chạy đông chạy tây đánh đánh giết giết làm nhiều chuyện như vậy không sợ mệt, chỉ mới đứng đó cả ngày gặp biết bao nhiêu bá tánh đã ra cái nông nỗi này thật là mất mặt
Cả bốn người nghe chủ nhân cho phép lập tức nhanh chân chạy mất, bọn họ là vừa đối vừa nhứt đầu khi gặp quá nhiều bá tánh người nào cũng nói nói khiến họ muốn ong đầu luôn
Lúc này Hàn Mẫn định trở về phòng nghỉ ngơi đi ngang đình viện nhìn thấy một thân ảnh đang ngồi đó có chút cô đơn như đang có tâm sự, y liền đi tới
“Y Linh trời lạnh sao muội lại ngồi đây”
Y Linh giật mình, quay sang thấy Hàn Mẫn đang lấy áo choàng khoác lên người nàng
“Biểu ca ta không lạnh, huynh mau khoác vào nếu bị nhiễm phong hàn thì sao, ta ở Thịnh Hà đã quen có mùa đông sẽ không lạnh, ngược lại là huynh đang mang tiểu hài tử không thể để người nhiễm bệnh được”
Hàn Mẫn cười, tiểu nha đầu này bình thường nhìn có vẻ vô âu vô lo nhưng thực chất rất biết quan tâm đến người khác còn không những vậy đối với mọi người đều rất tốt, chỉ có điều bao nhiêu tâm sự đều giấu trong lòng
“Muội có chuyện gì sao”
Y Linh thở dài sau đó nói
“Chuyện là phụ hoàng gửi thư đến muốn muội quay về Thịnh Hà quốc, nhị hoàng tử của Thuận An quốc muốn cầu thân, nhưng muội chưa biết y là ai tại sao lại muốn cầu thân còn cho người đem rất nhiều sính lễ đến”
Hàn Mẫn cười thầm, Trình Văn Nhân ơi là Trình Văn Nhân, kỳ này thật khó lòng mà giúp được ngươi rồi, tiểu muội muội nhà ta là không muốn nhanh như vậy gả đi đâu
“Biểu ca huynh nói xem huynh ở kinh thành lâu như vậy cũng là vương phi của Trình Minh Thạc vậy huynh từng gặp qua vị nhị hoàng tử này chưa”
Hàn Mẫn cười cười, không những gặp qua còn rất không ưa nhau gì cho mấy, nhưng mà hôn nhân đại sự của người khác y không nên phá hỏng được vẫn là nói tốt cho hắn vài lời
“Vị nhị hoàng tử này ta đã từng gặp qua vài lần, cũng anh tuấn lắm đấy nhưng mà cho tới bây giờ vẫn là chưa hề có một hồng nhan nào bên cạnh mấy năm qua y ở biên cương ngày đêm canh giữ biên cương của nơi mà ba nước Thịnh Hà quốc, Thuận An quốc và Bình Nam quốc tiếp giáp nhau, vừa mởi trở về kinh thành vài tháng trước”
Y Linh nghe tới đây lại cảm giác có gì đó quen thuộc, chợt nhớ đến tên tướng quân đáng ghét đó dám trêu ghẹo mình còn bảo mình là tiểu cô nương, nàng đã mười tám không còn là tiểu cô nương gì gì đó nữa, nhưng mà đó cũng là người khiến nàng ấn tượng ngay từ lần gặp đầu tiên cũng là người nàng muốn đến Thuận An quốc gặp lại ,
“Huynh nói hắn là tướng quân canh giữ biên cương tiếp giáp với Thịnh Hà quốc và Bình Nam quốc”
“Đúng vậy, đừng nói với ta muội đã gặp qua hắn”
Y Linh suy nghĩ một hồi lâu
“Ta không chắc nhưng mặc kệ muội không muốn về muội không muốn thành thân gì gì đó”
“Được rồi được rồi ta biết, nhưng trời đã khuya mau nghỉ ngơi sớm đi”
Y Linh gật đầu sau đó cùng Hàn Mẫn trở về phòng nghỉ ngơi
Hàn Mẫn nghe vậy lập tức nghĩ đến Hàn Châu huynh đệ bọn họ đã gần nửa năm chưa được gặp mặt
“Ta còn chỉ cho Y Lâm huynh ấy xem huynh ấy cũng thấy giống nhưng mà so với chúng ta thì y dường như vẫn còn rất nhỏ a”
Hàn Mẫn trong lòng tin chắc đó là Hàn Châu không sai biệt thế nhưng Hàn Châu sao lại ở Khinh Trân không phải Kim Tuấn Hạo đã tìm được y hay sao nhưng sao để y mùa đông giá rét lại đến Khinh Trân còn là nơi khá gần Kinh Thành nếu như bị phụ thân phát hiện sẽ không xong
“Biểu ca huynh làm sao vậy”
Nhìn Hàn Mẫn sững người Y Linh liền hỏi
“Không sao ta chỉ là đang nghĩ đó có phải là Hàn Châu hay không, kể từ lần đó cũng đã nửa năm ta không nhìn thấy đệ ấy”
“Biểu ca có cần ta quay lại Khinh Trân một chuyến hay không, ta cũng muốn gặp Hàn Châu a, ta nghe hoàng cô nhắc về Hàn Châu rất nhiều”
“Ta cũng không rõ đó có phải Hàn Châu không với thân phận muội là công chúa Thịnh Hà quốc không thể tự tiện đi tới đi lui ở Thuận An quốc được lỡ đâu có kẻ nhận ra sẽ không hay”
Y Linh gật đầu, Triệu Anh lúc này cũng lên tiếng
“Nếu đệ muốn biết có phải Hàn Châu không ta sẽ sai người quan sát một tí, chỉ sợ nếu là Hàn Châu thì người của ta sẽ đụng độ người của Kim Tuấn Hạo”
Hàn Mẫn gật đầu, y đương nhiên biết điều này mặt dù nói đều là trong giang hồ nhưng giang hồ không mấy ưa gì Triệu phủ vì nơi nay buôn bán thông tin của kẻ khác quá nhiều cho nên vẫn là âm thâm đối đầu
“Triệu Anh huynh cho người đi nhìn thử xem, ta cũng lo lắng Hàn Châu đệ ấy có phải thật sự ở Khinh Trân hay không”
“Được vậy để ta sai người đi”
Y Lâm nhìn ngoài cổng phủ vẫn còn rất đông đúc
“Biểu ca huynh làm vậy là giúp cho hắn thu phục lòng dân sao”
Y Lâm nhìn ra được Hàn Mẫn không đơn giản là muốn phát lương thực cứu trợ cho Vân Phong để vượt qua mùa đông gia rét mà là đang muốn thu phục lòng dân đợi một khi trong triều các vị hoàng tử không còn nhịn được mà làm phản giành ngai vàng thì người được dân ủng hộ nhất vẫn là Trình Minh Thạc vì trong mùa đông đã giúp cho bá tánh Vân Phong có đủ lương thực vượt qua mùa đông
“Quả là phong thái của hoàng đế tương lai, không có gì qua được mắt đệ cả”
Hàn Mẫn cười, y đúng thật là muốn giúp Trình Minh Thạc lấy được lòng dân, muốn có được thiên hạ phải có được lòng dân trước đã
“Đệ làm sao được bằng huynh đệ vẫn cần học hỏi huynh nhiều hơn, có dịp huynh dạy đệ thêm vài chiêu được chứ”
Hàn Mẫn gật đầu cười, Y Lâm sau khi được nghe những chiến tích huy hoàng của Hàn Mẫn từ miệng Triệu Anh mà không tin được, mặc dù chịu rất nhiều tủi nhục lẫn khinh thường của phụ thân y Hàn Bân, nhưng Hàn Mẫn phía sau lại âm thầm xây dựng lực lượng của Hàn gia khiến cho ngoài những người vẫn một mực xem Hàn Bân là chủ nhân Hàn gia thì đa phần tất cả đều đã thừa nhận Hàn Mẫn mới thật sự là gia chủ hiện tại của Hàn gia cũng như là của tất cả ám vệ mà Hàn gia hiện có
“Triệu Anh huynh lại kể những gì cho Y Lâm nghe rồi, uổng công ta coi huynh là huynh đệ”
Triệu Anh nhún vai, hắn chỉ kể đúng sự thật mà thôi có làm gì đâu chứ
Buổi tối lúc này lương thực cũng phát hết cho gần như những bá tánh ở Vân Phong, vương phủ cũng đóng cửa, lúc này Bạch Viên và Bạch Á mới thở phào, cả ngày mệt muốn ngất, cũng may chủ nhân hắn đang mang hài tử nên không tiện xuất hiện trước mặt mọi người
“Các ngươi đi nghỉ ngơi đi, cả ngày đã mệt rồi”
Hàn Mẫn nhìn bốn người ngồi bất động ở trước bậc thang mà không khỏi cười, bình thường chạy đông chạy tây đánh đánh giết giết làm nhiều chuyện như vậy không sợ mệt, chỉ mới đứng đó cả ngày gặp biết bao nhiêu bá tánh đã ra cái nông nỗi này thật là mất mặt
Cả bốn người nghe chủ nhân cho phép lập tức nhanh chân chạy mất, bọn họ là vừa đối vừa nhứt đầu khi gặp quá nhiều bá tánh người nào cũng nói nói khiến họ muốn ong đầu luôn
Lúc này Hàn Mẫn định trở về phòng nghỉ ngơi đi ngang đình viện nhìn thấy một thân ảnh đang ngồi đó có chút cô đơn như đang có tâm sự, y liền đi tới
“Y Linh trời lạnh sao muội lại ngồi đây”
Y Linh giật mình, quay sang thấy Hàn Mẫn đang lấy áo choàng khoác lên người nàng
“Biểu ca ta không lạnh, huynh mau khoác vào nếu bị nhiễm phong hàn thì sao, ta ở Thịnh Hà đã quen có mùa đông sẽ không lạnh, ngược lại là huynh đang mang tiểu hài tử không thể để người nhiễm bệnh được”
Hàn Mẫn cười, tiểu nha đầu này bình thường nhìn có vẻ vô âu vô lo nhưng thực chất rất biết quan tâm đến người khác còn không những vậy đối với mọi người đều rất tốt, chỉ có điều bao nhiêu tâm sự đều giấu trong lòng
“Muội có chuyện gì sao”
Y Linh thở dài sau đó nói
“Chuyện là phụ hoàng gửi thư đến muốn muội quay về Thịnh Hà quốc, nhị hoàng tử của Thuận An quốc muốn cầu thân, nhưng muội chưa biết y là ai tại sao lại muốn cầu thân còn cho người đem rất nhiều sính lễ đến”
Hàn Mẫn cười thầm, Trình Văn Nhân ơi là Trình Văn Nhân, kỳ này thật khó lòng mà giúp được ngươi rồi, tiểu muội muội nhà ta là không muốn nhanh như vậy gả đi đâu
“Biểu ca huynh nói xem huynh ở kinh thành lâu như vậy cũng là vương phi của Trình Minh Thạc vậy huynh từng gặp qua vị nhị hoàng tử này chưa”
Hàn Mẫn cười cười, không những gặp qua còn rất không ưa nhau gì cho mấy, nhưng mà hôn nhân đại sự của người khác y không nên phá hỏng được vẫn là nói tốt cho hắn vài lời
“Vị nhị hoàng tử này ta đã từng gặp qua vài lần, cũng anh tuấn lắm đấy nhưng mà cho tới bây giờ vẫn là chưa hề có một hồng nhan nào bên cạnh mấy năm qua y ở biên cương ngày đêm canh giữ biên cương của nơi mà ba nước Thịnh Hà quốc, Thuận An quốc và Bình Nam quốc tiếp giáp nhau, vừa mởi trở về kinh thành vài tháng trước”
Y Linh nghe tới đây lại cảm giác có gì đó quen thuộc, chợt nhớ đến tên tướng quân đáng ghét đó dám trêu ghẹo mình còn bảo mình là tiểu cô nương, nàng đã mười tám không còn là tiểu cô nương gì gì đó nữa, nhưng mà đó cũng là người khiến nàng ấn tượng ngay từ lần gặp đầu tiên cũng là người nàng muốn đến Thuận An quốc gặp lại ,
“Huynh nói hắn là tướng quân canh giữ biên cương tiếp giáp với Thịnh Hà quốc và Bình Nam quốc”
“Đúng vậy, đừng nói với ta muội đã gặp qua hắn”
Y Linh suy nghĩ một hồi lâu
“Ta không chắc nhưng mặc kệ muội không muốn về muội không muốn thành thân gì gì đó”
“Được rồi được rồi ta biết, nhưng trời đã khuya mau nghỉ ngơi sớm đi”
Y Linh gật đầu sau đó cùng Hàn Mẫn trở về phòng nghỉ ngơi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất