Ta Nợ Người Một Kiếp Trả Người Một Đời
Chương 69
Trình Minh Thạc thở phào nhẹ nhõm lập tức quăng kiếm ra xa khỏi tay y tránh y kích động lần nữa, hắn từ từ dìu y xuống ghế ngồi đối diện Kim Tuấn Hạo
“Ca ca chuyện này là chuyện của ta và hắn hãy để ta giải quyết được không”
Nhìn đệ đệ Hàn Mẫn chỉ biết thở dài sau đó nhìn Kim Tuấn Hạo
“Ngươi hứa những gì với ta ngươi nên nhớ lấy, Kim Tuấn Hạo ta coi ngươi là huynh đệ nhưng ngươi làm ta thất vọng vô cùng”
Kim Tuấn Hạo chỉ im lặng nhìn sang Hàn Châu, nhưng Hàn Châu nửa ánh mắt cũng không muốn nhìn lấy hắn, là không muốn đối mặt không thể đối mặt càng không muốn nhìn thấy
Trình Minh Thạc nhìn không khí này có im ắng đành phải lên tiếng
“Trời cũng đã khuya, ta sai người chuẩn bị phòng cho hai người nghỉ ngơi, có chuyện gì sáng mai hãy nói”
Hàn Mẫn lập tức liếc hắn một cái, Trình Minh Thạc chưa kịp hiểu mình làm sai chuyện gì cả thì Hàn Mẫn đã lên tiếng
“Tối nay Hàn Châu ngủ cùng ta”
Trình Minh Thạc dở khóc dở cười, đêm nay sinh thần của Hàn Mẫn vốn dĩ muốn cùng y hâm nóng tình cảm nhưng sự tình có chút sai lệch thì phải
“Ca ca ta không sao, hôm nay là sinh thần của huynh huynh vẫn là nên ở cùng vương gia”
Hàn Mẫn chưa kịp suy nghĩ đã bị Trình Minh Thạc bế về phòng, trong lòng hắn thầm nhủ tốt nhất là mang y về phòng càng nhanh càng tốt, chuyện của bọn họ cứ để bọn họ giải quyết, đúng là phiền phức làm hôm nay mất vui biết vậy hắn không thèm kêu hai người đến đây
Trở về phòng Hàn Mẫn hầm hực không nói, không thèm để ý đến Trình Minh Thạc vỗ về y
“Mẫn nhi chuyện của bọn họ vẫn là nên để bọn họ giải quyết, chúng ta không phải ngươi trong cuộc làm sao hiểu được, mặc dù Kim Tuấn Hạo hắn sai nhưng hắn bây giờ không phải đang cố gắng chuộc lỗi hay sao, nếu hắn không yêu Hàn Châu cần gì giam lỏng y bên cạnh như vậy, nếu hắn không để tâm đến Hàn Châu thì lúc đó hắn đã bỏ mặc y ở ngoài đường đến mất máu mà chết, chuyện này không thể trách ai được bọn họ là một kẻ quá cứng đầu một kẻ quá im lặng, cho nên mới như vậy, để bọn họ cùng nhau ngồi xuống nói chuyện thì mọi chuyện sẽ đâu vào đó lại thôi”
Hàn Mẫn bị một tràng này của Trình Minh Thạc làm cho sửng sốt từ lúc nào Trình Minh Thạc lại có thể nói ra những lời như vậy, y càng có cảm giác như hắn đang ở trong câu chuyện của hai người kia vậy
“Ta cứ cảm giác người là người từng trải vậy”
Trình Minh Thạc cười trừ, kinh nghiệm kiếp trước rút ra được ấy mà, nhưng mà chuyện của người khác cho dù hắn và Hàn Mẫn muốn cũng không giúp được gì, tốt nhất vẫn là nên ở một bên mà nhìn
“Mẫn nhi ngươi thật là từ khi nào tính tình trở nên nóng nảy không kiềm chế được như lúc nãy, nếu như hài tử xảy ra chuyện gì thì sao”
Trình Minh Thạc xoa xoa tiểu bảo bối trong bụng y
“Vương gia, Hàn Châu nói ta có thể sẽ sinh sớm”
Trình Minh Thạc giật mình, không phải chỉ mới bảy tháng hay sao như vậy đứa trẻ có ổn hay không
“Lúc nảy ngươi còn kích động như vậy làm sao mà được chứ”
Trình Minh Thạc muốn giận y nhưng nhìn đến biểu cảm thẹn thùng của y muốn giận cũng không được
“Hàn Châu đệ ấy bảo cần mở rộng ….mở rộng phía dưới…để khi sinh sẽ dễ dàng hơn”
Hàn Mẫn nói ra mấy lời này lập tức đỏ mặt, Trình Minh Thạc nhìn biểu cảm dễ thương của y lập tức không kiềm lòng được
“Vậy chúng ta nên bắt đầu ngay được không”
Chưa kịp để Hàn Mẫn trả lời Trình Minh Thạc liền hôn lấy y, tay từ từ thoát y phục trên người Hàn Mẫn xuống, y thích nhất là bận hồng y, mỗi lần như vậy hắn nhìn liền muốn cởi ra mà như đêm động phòng tướng công cởi bỏ giá y của thê tử vậy
Hàn Mẫn bị hắn hôn đến quên cả trời đất từ lúc nào y bắt bắt thoát ra những tiếng rên rỉ kiều mỵ
Trình Minh Thạc cố gắng không đè lên bụng của y để tránh tổn hại đến hài tử, từ từ xoa nắn thân thể Hàn Mẫn, từ lúc mang hài tử y nhạy cảm hơn nhiều, chỉ mới vài cái đụng chạm đã đỏ cả lên rồi
“Vương gia ….ưm ….từ từ”
Trình Minh Thạc bắt đầu một tay xoa nắn tiểu Mẫn, một mở rộng hoa nhỏ, miệng cũng không rãnh rỗi mà hút lấy hạt anh đào phía trên
Hàn Mẫn bị công kích cùng một lúc thở không ra hơn, bản thân như muốn bị người làm cho sảng khoái
Nhìn biểu cảm người dưới thân Trình Minh Thạc không khỏi hài lòng
“Mẫn nhi ta làm có tốt không”
Hàn Mẫn không trả lời nổi, miệng y chỉ toàn thoát ra những tiếng rên rỉ
“Ah….ưm….đừng như vậy…. Vương gia….Thạc…”
Nghe Hàn Mẫn gọi tên mình, Trình Minh Thach gốt cuộc cũng không nhịn được bắt đầu thoát y phục sau đó để tiểu Thạc trước hoa nhỏ từ từ đi vào
Hàn Mẫn bị sự kích thích lập tức cao trào, nhìn người dưới thân hắn lập tức không kiềm được hưng phấn nhưng vì Hàn Mẫn đang mang hài tử không thể vận động mạnh được, hắn càng phải nhẫn nại mà từ từ động
Hàn Mẫn rên rỉ ngày càng lớn, cả người y bây giờ đỏ vô cùng, trên người cũng xuất hiện vài dấu hôn ngân
Trình Minh Thạc ở trên cũng không chịu nỗi lập tức đẩy nhanh tốc độ
…….
Một hồi kích tình đã qua, Trình Minh Thạc ôm lấy người trong lòng, lập tức ra lệnh cho người chuẩn bị nước nóng để hắn lau người con Hàn Mẫn
Lúc này Tố My lập tức sai người đi nấu nước sau đó bưng vào, rồi lập tức lui ra, hai vị chủ tử thật là khiến người ta đỏ mặt, nàng cũng thật khổ mà đám người kia đều đã say đến mức không biết gì chỉ còn mình nàng là còn tỉnh táo cho nên đêm nay là nàng ở bên ngoài canh chừng hai vị chủ tử
Sáng hôm sau, trời vừa sáng Trình Minh Thạc liền có việc phải rời đi, Hàn Mẫn không bận lòng mà ngủ một giấc tới khi mặt trời đã lên cao mới tỉnh dậy
Vừa tỉnh dậy đập vô mắt y là khuôn mặt ôn nhu của mẫu thân, Hàn Mẫn còn cho là bản thân đang mơ thì phải, nhưng nhìn sang còn có Y Linh, không lẻ tiểu nha đầu này còn ngay cả mơ của y cũng vào hay sao
“Biểu ca huynh ngủ thật nhiều a, trời đã lên cao như vậy rồi”
“Y Linh, biểu ca con là đang mang hài tử ngủ nhiều một chút cũng không sao”
Lam Y Ngọc cười nhìn hài tử của mình, đã hơn nửa năm nàng không được gặp đứa trẻ này, quả thật đã lớn rất nhiều, lúc nãy nghe Bạch Viên nói Hàn Châu cũng ở đây nhưng đêm qua xảy ra chút chuyện cho nên hắn không muốn ra ngoài cũng không muốn người khác đến làm phiền cho nên nàng cũng ra lệnh không cần thông báo lát nữa nàng đến tìm sau
“Mẫu thân sao người ở đây”
Hàn Mẫn có chút kích động, đã lâu ngày không được gặp mẫu thân y không khỏi xúc động
“Là Minh Thạc, hắn nhờ Y Lâm cùng Triệu Anh âm thầm đưa ta trở lại Thuận An quốc, Y Linh ngày hôm qua là đi đón ta đến đây, lúc sáng ta còn gặp qua người”
Hàn Mẫn gật đầu trong lòng không khỏi cảm kích Trình Minh Thạc thật sự tốt với y ngay cả mẫu thân, gia gia, Hàn Châu hắn đều tìm cách để cả nhà bọn họ có thể sum hợp đón sinh thần y, y thật cảm động
“Ca ca chuyện này là chuyện của ta và hắn hãy để ta giải quyết được không”
Nhìn đệ đệ Hàn Mẫn chỉ biết thở dài sau đó nhìn Kim Tuấn Hạo
“Ngươi hứa những gì với ta ngươi nên nhớ lấy, Kim Tuấn Hạo ta coi ngươi là huynh đệ nhưng ngươi làm ta thất vọng vô cùng”
Kim Tuấn Hạo chỉ im lặng nhìn sang Hàn Châu, nhưng Hàn Châu nửa ánh mắt cũng không muốn nhìn lấy hắn, là không muốn đối mặt không thể đối mặt càng không muốn nhìn thấy
Trình Minh Thạc nhìn không khí này có im ắng đành phải lên tiếng
“Trời cũng đã khuya, ta sai người chuẩn bị phòng cho hai người nghỉ ngơi, có chuyện gì sáng mai hãy nói”
Hàn Mẫn lập tức liếc hắn một cái, Trình Minh Thạc chưa kịp hiểu mình làm sai chuyện gì cả thì Hàn Mẫn đã lên tiếng
“Tối nay Hàn Châu ngủ cùng ta”
Trình Minh Thạc dở khóc dở cười, đêm nay sinh thần của Hàn Mẫn vốn dĩ muốn cùng y hâm nóng tình cảm nhưng sự tình có chút sai lệch thì phải
“Ca ca ta không sao, hôm nay là sinh thần của huynh huynh vẫn là nên ở cùng vương gia”
Hàn Mẫn chưa kịp suy nghĩ đã bị Trình Minh Thạc bế về phòng, trong lòng hắn thầm nhủ tốt nhất là mang y về phòng càng nhanh càng tốt, chuyện của bọn họ cứ để bọn họ giải quyết, đúng là phiền phức làm hôm nay mất vui biết vậy hắn không thèm kêu hai người đến đây
Trở về phòng Hàn Mẫn hầm hực không nói, không thèm để ý đến Trình Minh Thạc vỗ về y
“Mẫn nhi chuyện của bọn họ vẫn là nên để bọn họ giải quyết, chúng ta không phải ngươi trong cuộc làm sao hiểu được, mặc dù Kim Tuấn Hạo hắn sai nhưng hắn bây giờ không phải đang cố gắng chuộc lỗi hay sao, nếu hắn không yêu Hàn Châu cần gì giam lỏng y bên cạnh như vậy, nếu hắn không để tâm đến Hàn Châu thì lúc đó hắn đã bỏ mặc y ở ngoài đường đến mất máu mà chết, chuyện này không thể trách ai được bọn họ là một kẻ quá cứng đầu một kẻ quá im lặng, cho nên mới như vậy, để bọn họ cùng nhau ngồi xuống nói chuyện thì mọi chuyện sẽ đâu vào đó lại thôi”
Hàn Mẫn bị một tràng này của Trình Minh Thạc làm cho sửng sốt từ lúc nào Trình Minh Thạc lại có thể nói ra những lời như vậy, y càng có cảm giác như hắn đang ở trong câu chuyện của hai người kia vậy
“Ta cứ cảm giác người là người từng trải vậy”
Trình Minh Thạc cười trừ, kinh nghiệm kiếp trước rút ra được ấy mà, nhưng mà chuyện của người khác cho dù hắn và Hàn Mẫn muốn cũng không giúp được gì, tốt nhất vẫn là nên ở một bên mà nhìn
“Mẫn nhi ngươi thật là từ khi nào tính tình trở nên nóng nảy không kiềm chế được như lúc nãy, nếu như hài tử xảy ra chuyện gì thì sao”
Trình Minh Thạc xoa xoa tiểu bảo bối trong bụng y
“Vương gia, Hàn Châu nói ta có thể sẽ sinh sớm”
Trình Minh Thạc giật mình, không phải chỉ mới bảy tháng hay sao như vậy đứa trẻ có ổn hay không
“Lúc nảy ngươi còn kích động như vậy làm sao mà được chứ”
Trình Minh Thạc muốn giận y nhưng nhìn đến biểu cảm thẹn thùng của y muốn giận cũng không được
“Hàn Châu đệ ấy bảo cần mở rộng ….mở rộng phía dưới…để khi sinh sẽ dễ dàng hơn”
Hàn Mẫn nói ra mấy lời này lập tức đỏ mặt, Trình Minh Thạc nhìn biểu cảm dễ thương của y lập tức không kiềm lòng được
“Vậy chúng ta nên bắt đầu ngay được không”
Chưa kịp để Hàn Mẫn trả lời Trình Minh Thạc liền hôn lấy y, tay từ từ thoát y phục trên người Hàn Mẫn xuống, y thích nhất là bận hồng y, mỗi lần như vậy hắn nhìn liền muốn cởi ra mà như đêm động phòng tướng công cởi bỏ giá y của thê tử vậy
Hàn Mẫn bị hắn hôn đến quên cả trời đất từ lúc nào y bắt bắt thoát ra những tiếng rên rỉ kiều mỵ
Trình Minh Thạc cố gắng không đè lên bụng của y để tránh tổn hại đến hài tử, từ từ xoa nắn thân thể Hàn Mẫn, từ lúc mang hài tử y nhạy cảm hơn nhiều, chỉ mới vài cái đụng chạm đã đỏ cả lên rồi
“Vương gia ….ưm ….từ từ”
Trình Minh Thạc bắt đầu một tay xoa nắn tiểu Mẫn, một mở rộng hoa nhỏ, miệng cũng không rãnh rỗi mà hút lấy hạt anh đào phía trên
Hàn Mẫn bị công kích cùng một lúc thở không ra hơn, bản thân như muốn bị người làm cho sảng khoái
Nhìn biểu cảm người dưới thân Trình Minh Thạc không khỏi hài lòng
“Mẫn nhi ta làm có tốt không”
Hàn Mẫn không trả lời nổi, miệng y chỉ toàn thoát ra những tiếng rên rỉ
“Ah….ưm….đừng như vậy…. Vương gia….Thạc…”
Nghe Hàn Mẫn gọi tên mình, Trình Minh Thach gốt cuộc cũng không nhịn được bắt đầu thoát y phục sau đó để tiểu Thạc trước hoa nhỏ từ từ đi vào
Hàn Mẫn bị sự kích thích lập tức cao trào, nhìn người dưới thân hắn lập tức không kiềm được hưng phấn nhưng vì Hàn Mẫn đang mang hài tử không thể vận động mạnh được, hắn càng phải nhẫn nại mà từ từ động
Hàn Mẫn rên rỉ ngày càng lớn, cả người y bây giờ đỏ vô cùng, trên người cũng xuất hiện vài dấu hôn ngân
Trình Minh Thạc ở trên cũng không chịu nỗi lập tức đẩy nhanh tốc độ
…….
Một hồi kích tình đã qua, Trình Minh Thạc ôm lấy người trong lòng, lập tức ra lệnh cho người chuẩn bị nước nóng để hắn lau người con Hàn Mẫn
Lúc này Tố My lập tức sai người đi nấu nước sau đó bưng vào, rồi lập tức lui ra, hai vị chủ tử thật là khiến người ta đỏ mặt, nàng cũng thật khổ mà đám người kia đều đã say đến mức không biết gì chỉ còn mình nàng là còn tỉnh táo cho nên đêm nay là nàng ở bên ngoài canh chừng hai vị chủ tử
Sáng hôm sau, trời vừa sáng Trình Minh Thạc liền có việc phải rời đi, Hàn Mẫn không bận lòng mà ngủ một giấc tới khi mặt trời đã lên cao mới tỉnh dậy
Vừa tỉnh dậy đập vô mắt y là khuôn mặt ôn nhu của mẫu thân, Hàn Mẫn còn cho là bản thân đang mơ thì phải, nhưng nhìn sang còn có Y Linh, không lẻ tiểu nha đầu này còn ngay cả mơ của y cũng vào hay sao
“Biểu ca huynh ngủ thật nhiều a, trời đã lên cao như vậy rồi”
“Y Linh, biểu ca con là đang mang hài tử ngủ nhiều một chút cũng không sao”
Lam Y Ngọc cười nhìn hài tử của mình, đã hơn nửa năm nàng không được gặp đứa trẻ này, quả thật đã lớn rất nhiều, lúc nãy nghe Bạch Viên nói Hàn Châu cũng ở đây nhưng đêm qua xảy ra chút chuyện cho nên hắn không muốn ra ngoài cũng không muốn người khác đến làm phiền cho nên nàng cũng ra lệnh không cần thông báo lát nữa nàng đến tìm sau
“Mẫu thân sao người ở đây”
Hàn Mẫn có chút kích động, đã lâu ngày không được gặp mẫu thân y không khỏi xúc động
“Là Minh Thạc, hắn nhờ Y Lâm cùng Triệu Anh âm thầm đưa ta trở lại Thuận An quốc, Y Linh ngày hôm qua là đi đón ta đến đây, lúc sáng ta còn gặp qua người”
Hàn Mẫn gật đầu trong lòng không khỏi cảm kích Trình Minh Thạc thật sự tốt với y ngay cả mẫu thân, gia gia, Hàn Châu hắn đều tìm cách để cả nhà bọn họ có thể sum hợp đón sinh thần y, y thật cảm động
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất