Ta Nợ Người Một Kiếp Trả Người Một Đời
Chương 77
Sau khi Trình Minh Thạc chấp thuận cho Hàn Mẫn thực hiện kế hoạch, Hàn Mẫn liền gửi thư đến cho Bạch Minh ở kinh thành căn dặn hắn sẵn sàng tiếp ứng cũng như âm thầm đưa hai mươi ám vệ của Y Linh vào kinh thành thông qua con đường mà chỉ có gia chủ Hàn gia đương nhiệm mới có thể biết được. Ngược lại Hàn Mẫn nhờ đến sự giúp đỡ của Triệu Anh giúp che giấu tin tức cũng như đưa nhiều người đến kinh thành mà không một ai hay biết
Còn về phía Y Linh tiểu công chúa đã nhanh chóng về Thịnh Hà quốc cầu xin phụ hoàng, mặc dù phụ hoàng không ý kiến gì về việc này nhưng phụ thân thì lại khác người rất tức giận, cũng may có phụ hoàng dỗ cho nên Y Linh cũng thành công đến kinh thành với thân phận sứ giả của Thịnh Hà quốc mang cóng phẩm đến và bàn việc hôn sự với nhị hoàng tử Thuận An quốc
Trước khi lên đường Hàn Mẫn căn dặn Y Linh cẩn thận mọi thứ, tuyệt đối nếu việc không thành lập tức trở về không được liều mình tránh gây ra cuộc chiến không đáng giữa hai nước
Y Linh đương nhiên hiểu việc này, nàng dẫn theo hai mươi ám vệ cải trang thành tì nữ cũng như các binh sĩ mang cống phẩm đến
Hàn Mẫn nhìn theo bóng dáng Y Linh có chút lo lắng, Trình Minh Thạc ở bên cạnh vỗ vai y
“Vương gia ta thật lo cho muội ấy”
“Không cần lo lắng Mẫn nhi, nàng là người chị ca ta yêu nhất định huynh ấy sẽ không để người khác tổn hại nàng”
Hàn Mẫn gật đầu mong là mọi thứ thuận lơih
Hơn nửa tháng sau, gốt cuộc đoàn người của công chúa Thịnh Hà quốc cũng đến kinh thành, bá quan văn võ đang vô cùng tò mò gốt cuỗh vị công chúa này là ai có thể khiến hoàng thượng bị bệnh lâu ngày vẫn phải ra đón tiếp, mặc dù Thịnh Hà quốc so với Thuận An quốc vẫn là rất nhỏ nhưng không thể xem thường được nhất là mấy năm trở lại đây từ khi hoàng đế mới kế vị Thịnh Hà quốc càng trù phú hơn bao giờ hết
“Không biết vị công chúa này có gì đặc biệt vậy đại ca”
Thất hoàng tử nhìn sang đại hoàng tử hỏi với vẻ đắc ý
“Nếu có gì đặc biệt, thất đệ phải hỏi đến nhị ca rồi, mà đã mấy tháng không thấy tam đệ đâu nhị đệ đệ có thấy y hay không”
Trình Văn Nhân im lặng không nói
Lúc này công công thông báo, công chúa Thịnh Hà quốc đã tới đang đợi triệu kiến, hoàng thượng gật đầu
“Cho mời tam công chúa Thịnh Hà quốc vào điện”
Y Linh bước vào trên mặt là mạng che mặt, phía sau dẫn theo vài nô tì cùng thị vệ bước vào bên trong
Nhiều bá quan văn võ không khỏi thầm khen, quả thật là người Thịnh Hà quốc có khác phải nói dưới mạng che mặt kia chắc chắn là một đại mỹ nhân
“Công chúa cho dù là người nước khác nhưng trước thiên tử của bọn ta nhất định phải hành lễ, công chúa người không hành lễ là có ý gì”
“Không biết vị đang nói là ai, chắc ngài không biết từ trước đến nay người Thịnh Hà quốc chúng ta trừ hành lễ với hoàng đế của chúng ta ra tuyệt nhiên không hành lễ với người khác điều này chắc đương kim hoàng đế Thuận An quốc biết rõ”
“Công chúa không cần hành lễ, miễn lễ”
Thất hoàng tử bị Y Linh nói liền mất mặt im miệng
“Lần này không biết công chúa đến đây là có việc gì”
Hoàng thượng lên tiếng nói
“Vốn Thịnh Hà và Thuận An quan hệ ban giao đã lâu nhưng chưa hề có hoà thân, vài tháng trước ngài đã sai sứ giả đến Thịnh Hà quốc cầu thân, hôm nay mang câu trả lời cũng đi cống phẩm mà Thịnh Hà quốc tặng cho Thuận An quốc đến”
Trình Văn Nhân nghe vậy lập tức nhìn chầm chầm Y Linh, ngay từ lúc nàng bước vào hắn đã không rời mắt Y Linh quá lâu nghe nàng nói vậy liền bất ngờ, hắn còn cho rằng Y Linh sẽ không đồng ý việc này thế nhưng chuyện này là sao hắn vẫn chưa thích ứng kịp, hắn đã nghe kế hoạch của Hàn Mẫn nhưng chuyện Y Linh đến kinh thành hắn chưa hề nghe
“Vậy công chúa đến đây là mang câu trả lời đến vậy câu trả lời của công chúa là”
“Phụ hoàng ta đồng ý lời cầu thân của Thuận An với điều kiện từ nay hai nước tuyệt nhiên không được xảy ra chiến tranh, người Thịnh Hà quốc có thể đến Thuận An quốc trao đổi buôn bán mà không bị hạn chế, cũng như hàng năm vào mùa đông Thịnh Hà quốc sẽ hỗ trợ cho các địa phương biên giới hai nước lương thực mùa đông, và nhị hoàng tử phải đồng ý đến Thịnh Hà quốc làm phò mã”
Y Linh vừa dứt lời lập tức bên dưới liền có tiếng bàn tán xôn xao, những việc khác không nói đến nhưng việc để muội hoàng tử đến nước khác làm phò mã chả khác gì làm một con tin, chuyện này trước nay chưa hề có làm sao có thể chấp nhận được
“Công chúa thật biết đùa, đó giờ chỉ có chuyện công chúa được gả đến làm gì có chuyêj hoàng tử phải gả đi thật nực cười”
Một vị quan lớn tuổi nói
“Thịnh Hà quốc có phải đang quá đáng hay không, chỉ là một nước nhỏ muốn ra điều kiện với Thuận An quốc thật nực cười”
Thất hoàng tử khinh bỉ nói, đại hoàng tử cũng góp phần theo
“Phụ hoàng không nên chấp thuận việc này, chỉ là một nước cỏn con dám ra điều kiện với chúng ta thật không nên nhẫn nhịn”
“Im lặng, công chúa tại người lại muốn hài nhi của ta làm phò mã mà không phải người gả đến đây chứ”
Hoàng thượng quát lớn sau đó nhìn Y Linh, tiểu cô nương này xem ra không tầm thường, bảo sao hài tử của người nhất quyết trừ nàng ra sẽ không cưới ai hết thật thú vị
“Các vị đại nhân cho ta hỏi, nếu trong nhà các vị chỉ có duy nhất một nữ hài tử vậy các vị có nỡ để nàng phải gả đi xa như vậy hay không, huống hồ cả hoàng tộc Thịnh Hà quốc chỉ có một mình ta là công chúa cũng là công chúa duy nhất của Thịnh Hà quốc vậy các vị nghĩ xem phụ hoàng của ta nỡ gả ta đi hay sao, huống hồ Thuận An quốc lại có nhiều hoàng tử nhi vậy, một người gả đến làm phò mã nhưng đổi lại được nhiều lợi cho các vị các nghĩ xem”
Một lời này khiến các vị đại thần đều im lặng, họ đương nhiên đã từng nghe qua, Thịnh Hà quốc từ lúc lập quốc đến nay chưa tới mười vị công chúa, có thời điểm cả một đời hoàng đế không có nổi một vị công chúa huống chi Thịnh Hà quốc hiện tại lại chỉ có đúng một vị tam công chúa nổi tiếng được cưng chiều nhất, trước nàng còn có hai vị hoàng tử vô cùng xuất sắc
“Công chúa thật nực cười làm sao có thể so sánh Thuận An quốc và Thịnh Hà quốc vốn dĩ công chúa trong hoàng thất vốn dĩ chỉ để gả đi hoà thân mang lại lợi ích cho đất nước mà thôi, lấy gì mà ra điều kiện ở đây”
Đại hoàng tử nói, lập tức Trình Văn Nhân liền nhịn không nổi mà lên tiếng
“Hoàng huynh có điều không biết ở Thịnh Hà quốc vì rất ít công chúa cho nên công chúa được xem như bảo vật của Thịnh Hà quốc huynh lại nói những lời như vậy như đang sỉ nhục Thịnh Hà quốc”
“Được rồi im lặng hết đi”
Hoàng thượng lên tiếng sau đó nhìn công chúa
“Chuyện này vốn dĩ quan trọng, không biết công chúa có thể ở lại vài ngày để ta cùng bá quan văn võ tham luận sau đó cho người câu trả lời được không”
“Nếu hoàng đế Thuận An quốc đã nói, vậy thì ba ngày nữa ta đợi câu trả lởi của ngày”
Còn về phía Y Linh tiểu công chúa đã nhanh chóng về Thịnh Hà quốc cầu xin phụ hoàng, mặc dù phụ hoàng không ý kiến gì về việc này nhưng phụ thân thì lại khác người rất tức giận, cũng may có phụ hoàng dỗ cho nên Y Linh cũng thành công đến kinh thành với thân phận sứ giả của Thịnh Hà quốc mang cóng phẩm đến và bàn việc hôn sự với nhị hoàng tử Thuận An quốc
Trước khi lên đường Hàn Mẫn căn dặn Y Linh cẩn thận mọi thứ, tuyệt đối nếu việc không thành lập tức trở về không được liều mình tránh gây ra cuộc chiến không đáng giữa hai nước
Y Linh đương nhiên hiểu việc này, nàng dẫn theo hai mươi ám vệ cải trang thành tì nữ cũng như các binh sĩ mang cống phẩm đến
Hàn Mẫn nhìn theo bóng dáng Y Linh có chút lo lắng, Trình Minh Thạc ở bên cạnh vỗ vai y
“Vương gia ta thật lo cho muội ấy”
“Không cần lo lắng Mẫn nhi, nàng là người chị ca ta yêu nhất định huynh ấy sẽ không để người khác tổn hại nàng”
Hàn Mẫn gật đầu mong là mọi thứ thuận lơih
Hơn nửa tháng sau, gốt cuộc đoàn người của công chúa Thịnh Hà quốc cũng đến kinh thành, bá quan văn võ đang vô cùng tò mò gốt cuỗh vị công chúa này là ai có thể khiến hoàng thượng bị bệnh lâu ngày vẫn phải ra đón tiếp, mặc dù Thịnh Hà quốc so với Thuận An quốc vẫn là rất nhỏ nhưng không thể xem thường được nhất là mấy năm trở lại đây từ khi hoàng đế mới kế vị Thịnh Hà quốc càng trù phú hơn bao giờ hết
“Không biết vị công chúa này có gì đặc biệt vậy đại ca”
Thất hoàng tử nhìn sang đại hoàng tử hỏi với vẻ đắc ý
“Nếu có gì đặc biệt, thất đệ phải hỏi đến nhị ca rồi, mà đã mấy tháng không thấy tam đệ đâu nhị đệ đệ có thấy y hay không”
Trình Văn Nhân im lặng không nói
Lúc này công công thông báo, công chúa Thịnh Hà quốc đã tới đang đợi triệu kiến, hoàng thượng gật đầu
“Cho mời tam công chúa Thịnh Hà quốc vào điện”
Y Linh bước vào trên mặt là mạng che mặt, phía sau dẫn theo vài nô tì cùng thị vệ bước vào bên trong
Nhiều bá quan văn võ không khỏi thầm khen, quả thật là người Thịnh Hà quốc có khác phải nói dưới mạng che mặt kia chắc chắn là một đại mỹ nhân
“Công chúa cho dù là người nước khác nhưng trước thiên tử của bọn ta nhất định phải hành lễ, công chúa người không hành lễ là có ý gì”
“Không biết vị đang nói là ai, chắc ngài không biết từ trước đến nay người Thịnh Hà quốc chúng ta trừ hành lễ với hoàng đế của chúng ta ra tuyệt nhiên không hành lễ với người khác điều này chắc đương kim hoàng đế Thuận An quốc biết rõ”
“Công chúa không cần hành lễ, miễn lễ”
Thất hoàng tử bị Y Linh nói liền mất mặt im miệng
“Lần này không biết công chúa đến đây là có việc gì”
Hoàng thượng lên tiếng nói
“Vốn Thịnh Hà và Thuận An quan hệ ban giao đã lâu nhưng chưa hề có hoà thân, vài tháng trước ngài đã sai sứ giả đến Thịnh Hà quốc cầu thân, hôm nay mang câu trả lời cũng đi cống phẩm mà Thịnh Hà quốc tặng cho Thuận An quốc đến”
Trình Văn Nhân nghe vậy lập tức nhìn chầm chầm Y Linh, ngay từ lúc nàng bước vào hắn đã không rời mắt Y Linh quá lâu nghe nàng nói vậy liền bất ngờ, hắn còn cho rằng Y Linh sẽ không đồng ý việc này thế nhưng chuyện này là sao hắn vẫn chưa thích ứng kịp, hắn đã nghe kế hoạch của Hàn Mẫn nhưng chuyện Y Linh đến kinh thành hắn chưa hề nghe
“Vậy công chúa đến đây là mang câu trả lời đến vậy câu trả lời của công chúa là”
“Phụ hoàng ta đồng ý lời cầu thân của Thuận An với điều kiện từ nay hai nước tuyệt nhiên không được xảy ra chiến tranh, người Thịnh Hà quốc có thể đến Thuận An quốc trao đổi buôn bán mà không bị hạn chế, cũng như hàng năm vào mùa đông Thịnh Hà quốc sẽ hỗ trợ cho các địa phương biên giới hai nước lương thực mùa đông, và nhị hoàng tử phải đồng ý đến Thịnh Hà quốc làm phò mã”
Y Linh vừa dứt lời lập tức bên dưới liền có tiếng bàn tán xôn xao, những việc khác không nói đến nhưng việc để muội hoàng tử đến nước khác làm phò mã chả khác gì làm một con tin, chuyện này trước nay chưa hề có làm sao có thể chấp nhận được
“Công chúa thật biết đùa, đó giờ chỉ có chuyện công chúa được gả đến làm gì có chuyêj hoàng tử phải gả đi thật nực cười”
Một vị quan lớn tuổi nói
“Thịnh Hà quốc có phải đang quá đáng hay không, chỉ là một nước nhỏ muốn ra điều kiện với Thuận An quốc thật nực cười”
Thất hoàng tử khinh bỉ nói, đại hoàng tử cũng góp phần theo
“Phụ hoàng không nên chấp thuận việc này, chỉ là một nước cỏn con dám ra điều kiện với chúng ta thật không nên nhẫn nhịn”
“Im lặng, công chúa tại người lại muốn hài nhi của ta làm phò mã mà không phải người gả đến đây chứ”
Hoàng thượng quát lớn sau đó nhìn Y Linh, tiểu cô nương này xem ra không tầm thường, bảo sao hài tử của người nhất quyết trừ nàng ra sẽ không cưới ai hết thật thú vị
“Các vị đại nhân cho ta hỏi, nếu trong nhà các vị chỉ có duy nhất một nữ hài tử vậy các vị có nỡ để nàng phải gả đi xa như vậy hay không, huống hồ cả hoàng tộc Thịnh Hà quốc chỉ có một mình ta là công chúa cũng là công chúa duy nhất của Thịnh Hà quốc vậy các vị nghĩ xem phụ hoàng của ta nỡ gả ta đi hay sao, huống hồ Thuận An quốc lại có nhiều hoàng tử nhi vậy, một người gả đến làm phò mã nhưng đổi lại được nhiều lợi cho các vị các nghĩ xem”
Một lời này khiến các vị đại thần đều im lặng, họ đương nhiên đã từng nghe qua, Thịnh Hà quốc từ lúc lập quốc đến nay chưa tới mười vị công chúa, có thời điểm cả một đời hoàng đế không có nổi một vị công chúa huống chi Thịnh Hà quốc hiện tại lại chỉ có đúng một vị tam công chúa nổi tiếng được cưng chiều nhất, trước nàng còn có hai vị hoàng tử vô cùng xuất sắc
“Công chúa thật nực cười làm sao có thể so sánh Thuận An quốc và Thịnh Hà quốc vốn dĩ công chúa trong hoàng thất vốn dĩ chỉ để gả đi hoà thân mang lại lợi ích cho đất nước mà thôi, lấy gì mà ra điều kiện ở đây”
Đại hoàng tử nói, lập tức Trình Văn Nhân liền nhịn không nổi mà lên tiếng
“Hoàng huynh có điều không biết ở Thịnh Hà quốc vì rất ít công chúa cho nên công chúa được xem như bảo vật của Thịnh Hà quốc huynh lại nói những lời như vậy như đang sỉ nhục Thịnh Hà quốc”
“Được rồi im lặng hết đi”
Hoàng thượng lên tiếng sau đó nhìn công chúa
“Chuyện này vốn dĩ quan trọng, không biết công chúa có thể ở lại vài ngày để ta cùng bá quan văn võ tham luận sau đó cho người câu trả lời được không”
“Nếu hoàng đế Thuận An quốc đã nói, vậy thì ba ngày nữa ta đợi câu trả lởi của ngày”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất