Ta Nợ Người Một Kiếp Trả Người Một Đời
Chương 86
Trình Minh Thạc nghe Hàn Mẫn lại mang hài tử liền vui mừng
“Thật không, Mẫn nhi, ta lại sắp có thêm hài tử sao, không được phải thông báo việc này cho phụ hoàng cùng mẫu phi, hai người sẽ vui mừng lắm cho xem”
Hàn Mẫn thì thầm trong lòng có khi nào là Y Linh nghe được lời y cho nên đã đầu thai vào làm hài tử của y để y có thể chăm sóc nàng
“Không được ngày mai bảo phủ nội vộ đến đo lại y phục cho lễ phong hậu, còn một tháng nửa đến lúc đó bụng Mẫn nhi lớn người khác nhìn vào sẽ không xong”
Mặc dù Trình Minh Thạc cũng định sẽ chiếu cáo thiên hạ việc Hàn Mẫn có thể mang thai còn sinh được cho hắn hai hài tử nhưng chuyện này vẫn là không nên gấp gáp nếu không có kẻ lại lợi dụng công kích Hàn Mẫn
Đêm hôm đó
“Vương gia người nghĩ có phải Y Linh muội ấy nghe lời thỉnh cầu của ta mà đầu thai thành hài tử của chúng ta không”
Hàn Mẫn đặt tay lên bụng cảm nhận bản thân lại một lần nữ mang sinh linh bé bỏng trong người
“Nếu thật sự là vậy ta nghĩ ông trời là không muốn nhìn thấy Y Linh và nhị ca ta phải như chúng ta kiếp trước âm dương cách biệt”
Hàn Mẫn gật đầu
“Mẫn nhi ta vẫn có chuyện muốn hỏi ngươi”
Hàn Mẫn nhướng mắt nhìn Trình Minh Thạc
“Tại sao kiếp trước ngươi lại rời bỏ ta”
Hàn Mẫn liền thở dài, không phải hắn nói không cần y nữa sao còn muốn giết y lúc đó y rõ ràng nghe như vậy
“Lúc đó ta đến thăm Hàn Yến, thấy người cùng Hàn Yên đang trò chuyện, sau đó nghe được người bảo với Hàn Yến đừng lo lắng, ngươikhông để bất cứ người nào nguy hại đến Hàn Yến, mà nguy hại nhất chính là ta cho nên lúc đó ta nghĩ người không cần ta nữa ta đã từng nói chỉ cần người nói không cần ta nữa ta nhất định sẽ tự rời khỏi người”
Trình Minh Thạc ôm lấy Hàn Mẫn, lúc đó hắn chỉ là vì muốn chiều lòng Hàn Yến cho nên mới nói như vậy, hắn chưa hề nghĩ sẽ để Hàn Mẫn rời xa mình
“Ta xin lỗi ngươi Mẫn nhi”
Hàn Mẫn lắc đầu
“Chuyện đã qua rồi không phải hiện tại không còn Hàn Yến nữa hay sao, ta không trách người”
Hàn Mẫn lúc đầu có hận nhưng mà hận bản thân mình nhiều hơn, lúc gặp lại Trình Minh Thạc của kiếp này y từng nghĩ sẽ bỏ đi trốn khỏi Trình Minh Thạc cả đời không gặp nhưng khi biết bản thân mang hài tử còn nhìn thấy sự ôn nhu của hắn Hàn Mẫn không cách nào từ bỏ tình cảm được
Một tháng sau sau khi đại lễ đăng cơ diễn ra, trước bá quan văn võ và bá tánh chiếu cáo thiên hạ lập vương phi Hàn Mẫn làm nam hậu, cũng không tuyển tú nữ, hậu cung một mình Hàn Mẫn làm chủ
“Hoàng thượng xin người rút lại chiếu chỉ, nếu không tuyển tú thì tương lai làm sao có người kế vị”
Một vị lão quan lên tiếng nói, những người bên dưới cũng bàn tán theo
“Hoàng thượng người hãy suy nghĩ kỹ càng”
“Trẫm có quyết định của mình, Hàn Mẫn đã cùng trẫm vượt qua bao nhiêu khó khăn, trong trận chiến với đại hoàng tử và thất hoàng tử cũng lập nhiều công lớn, ta muốn lập y làm hoàng hậu có gì không đúng, hơn nữa Hàn Mẫn đã sinh cho trẫm hai tiểu hoàng tử, còn đang mang trong mình một hài tử của ta như vậy còn không thể làm hoàng hậu sao”
Bá quan văn võ nhìn nhau tròn mắt, hai nam nhân làm sao có thể sinh ra hài tử được chứ, thật là hoàng thượng nếu muốn gạt hoi cũng lấy cái lí do gì thật một chút chứ
“Các ngươi từng nghe đến Thịnh Hà quốc có song nhi chưa”
Một vị đại quan liền lên tiếng
“Thần đã từng có dịp đến Thịnh Hà quốc làm sứ thần đã từng nghe việc hoàng đế Thịnh Hà quốc sinh ra hai vị hoàng tử và công chúa, nhưng chỉ nghe nói số lượng song nhi ở Thịnh Hà quốc rất ít ngoài người mang dòng máu hoàng thất ra còn lại….”
“Hàn Mẫn chính là thế tử của Thịnh Hà quốc là hài tử của quận chúa Thịnh Hà quốc”
Bá quan văn võ nghe đến đây liền quay mặt nhìn nhau, nếu ..nếu Hàn Mẫn là thế tử Thịnh Hà quốc vậy không phải phu nhân của Hàn tướng quân chính là chính là quận chúa hay sao, một lúc tiếp thu quá nhiều bọn họ thật sự không nghĩ nổi
“Nếu các khanh đã không có ý kiến gì vậy mười ngày nữa sẽ là đại điển phong hậu, các khanh đi chuẩn bị cho ta”
Hoàng thượng nói xong liền bãi triều sau đó liền đến tẩm cung, Hàn Mẫn đang ở bên trong chăm sóc hai tiểu hoàng tử
“Hoàng thượng”
Bạch Viên thấy hắn liền hành lễ, hắn ra hiệu miễn lễ sau đó đi vào bên trong nhìn thấy Hàn Mẫn lúc này đang chăm chú nhìn hai vị hoàng tử ngủ
“Hoàng thượng hôm nay đại điển đăng cơ có mệt không”
“Không mệt, Mẫn nhi ngươi nhìn xem Nhất nhi và Tuấn nhi bây giờ đã biết bò rồi khi nào mới biết nói đây ta thật muốn nghe hai đứa gọi một tiếng phụ hoàng a”
Hàn Mẫn đánh nhẹ cái người đang ôm y, con chỉ mới tám tháng gọi một tiếng cha đã là hay lắm rồi còn phụ hoàng thật là
“Hàn Châu mấy hôm nay có đến bắt mạch cho ngươi không”
Trình Minh Thach xoa xo bụng Hàn Mẫn
“Ba ngày lại đến bắt mạch, đệ ấy bảo hài tử rất khoẻ mạnh, nhưng thời gian tới người để Hàn Châu vào cung ở có được không, đệ ấy mang hài tử đã được bảy tháng không tiện đi lại”
“Được rồi ngày mai ta sai người chuẩn bị chỗ cho Hàn Châu, Mẫn nhi phủ nội vụ đã đem y phục đến cho ngươi nhìn qua chưa”
Hàn Mẫn gật đầu
“Nhưng ta thấy nó thật nặng thật gườm rà khó bận”
Hàn Mẫn nhìn lễ phục nam hậu mà phủ nội vụ mang đến có chút sang chấn, Bạch Viên nhìn thấy cũng sốc không hề nhẹ, thật sự là đã làm hơi quá rồi dù gì chủ tử nhà hắn vẫn là nam nhân mà
“Thật không, Mẫn nhi, ta lại sắp có thêm hài tử sao, không được phải thông báo việc này cho phụ hoàng cùng mẫu phi, hai người sẽ vui mừng lắm cho xem”
Hàn Mẫn thì thầm trong lòng có khi nào là Y Linh nghe được lời y cho nên đã đầu thai vào làm hài tử của y để y có thể chăm sóc nàng
“Không được ngày mai bảo phủ nội vộ đến đo lại y phục cho lễ phong hậu, còn một tháng nửa đến lúc đó bụng Mẫn nhi lớn người khác nhìn vào sẽ không xong”
Mặc dù Trình Minh Thạc cũng định sẽ chiếu cáo thiên hạ việc Hàn Mẫn có thể mang thai còn sinh được cho hắn hai hài tử nhưng chuyện này vẫn là không nên gấp gáp nếu không có kẻ lại lợi dụng công kích Hàn Mẫn
Đêm hôm đó
“Vương gia người nghĩ có phải Y Linh muội ấy nghe lời thỉnh cầu của ta mà đầu thai thành hài tử của chúng ta không”
Hàn Mẫn đặt tay lên bụng cảm nhận bản thân lại một lần nữ mang sinh linh bé bỏng trong người
“Nếu thật sự là vậy ta nghĩ ông trời là không muốn nhìn thấy Y Linh và nhị ca ta phải như chúng ta kiếp trước âm dương cách biệt”
Hàn Mẫn gật đầu
“Mẫn nhi ta vẫn có chuyện muốn hỏi ngươi”
Hàn Mẫn nhướng mắt nhìn Trình Minh Thạc
“Tại sao kiếp trước ngươi lại rời bỏ ta”
Hàn Mẫn liền thở dài, không phải hắn nói không cần y nữa sao còn muốn giết y lúc đó y rõ ràng nghe như vậy
“Lúc đó ta đến thăm Hàn Yến, thấy người cùng Hàn Yên đang trò chuyện, sau đó nghe được người bảo với Hàn Yến đừng lo lắng, ngươikhông để bất cứ người nào nguy hại đến Hàn Yến, mà nguy hại nhất chính là ta cho nên lúc đó ta nghĩ người không cần ta nữa ta đã từng nói chỉ cần người nói không cần ta nữa ta nhất định sẽ tự rời khỏi người”
Trình Minh Thạc ôm lấy Hàn Mẫn, lúc đó hắn chỉ là vì muốn chiều lòng Hàn Yến cho nên mới nói như vậy, hắn chưa hề nghĩ sẽ để Hàn Mẫn rời xa mình
“Ta xin lỗi ngươi Mẫn nhi”
Hàn Mẫn lắc đầu
“Chuyện đã qua rồi không phải hiện tại không còn Hàn Yến nữa hay sao, ta không trách người”
Hàn Mẫn lúc đầu có hận nhưng mà hận bản thân mình nhiều hơn, lúc gặp lại Trình Minh Thạc của kiếp này y từng nghĩ sẽ bỏ đi trốn khỏi Trình Minh Thạc cả đời không gặp nhưng khi biết bản thân mang hài tử còn nhìn thấy sự ôn nhu của hắn Hàn Mẫn không cách nào từ bỏ tình cảm được
Một tháng sau sau khi đại lễ đăng cơ diễn ra, trước bá quan văn võ và bá tánh chiếu cáo thiên hạ lập vương phi Hàn Mẫn làm nam hậu, cũng không tuyển tú nữ, hậu cung một mình Hàn Mẫn làm chủ
“Hoàng thượng xin người rút lại chiếu chỉ, nếu không tuyển tú thì tương lai làm sao có người kế vị”
Một vị lão quan lên tiếng nói, những người bên dưới cũng bàn tán theo
“Hoàng thượng người hãy suy nghĩ kỹ càng”
“Trẫm có quyết định của mình, Hàn Mẫn đã cùng trẫm vượt qua bao nhiêu khó khăn, trong trận chiến với đại hoàng tử và thất hoàng tử cũng lập nhiều công lớn, ta muốn lập y làm hoàng hậu có gì không đúng, hơn nữa Hàn Mẫn đã sinh cho trẫm hai tiểu hoàng tử, còn đang mang trong mình một hài tử của ta như vậy còn không thể làm hoàng hậu sao”
Bá quan văn võ nhìn nhau tròn mắt, hai nam nhân làm sao có thể sinh ra hài tử được chứ, thật là hoàng thượng nếu muốn gạt hoi cũng lấy cái lí do gì thật một chút chứ
“Các ngươi từng nghe đến Thịnh Hà quốc có song nhi chưa”
Một vị đại quan liền lên tiếng
“Thần đã từng có dịp đến Thịnh Hà quốc làm sứ thần đã từng nghe việc hoàng đế Thịnh Hà quốc sinh ra hai vị hoàng tử và công chúa, nhưng chỉ nghe nói số lượng song nhi ở Thịnh Hà quốc rất ít ngoài người mang dòng máu hoàng thất ra còn lại….”
“Hàn Mẫn chính là thế tử của Thịnh Hà quốc là hài tử của quận chúa Thịnh Hà quốc”
Bá quan văn võ nghe đến đây liền quay mặt nhìn nhau, nếu ..nếu Hàn Mẫn là thế tử Thịnh Hà quốc vậy không phải phu nhân của Hàn tướng quân chính là chính là quận chúa hay sao, một lúc tiếp thu quá nhiều bọn họ thật sự không nghĩ nổi
“Nếu các khanh đã không có ý kiến gì vậy mười ngày nữa sẽ là đại điển phong hậu, các khanh đi chuẩn bị cho ta”
Hoàng thượng nói xong liền bãi triều sau đó liền đến tẩm cung, Hàn Mẫn đang ở bên trong chăm sóc hai tiểu hoàng tử
“Hoàng thượng”
Bạch Viên thấy hắn liền hành lễ, hắn ra hiệu miễn lễ sau đó đi vào bên trong nhìn thấy Hàn Mẫn lúc này đang chăm chú nhìn hai vị hoàng tử ngủ
“Hoàng thượng hôm nay đại điển đăng cơ có mệt không”
“Không mệt, Mẫn nhi ngươi nhìn xem Nhất nhi và Tuấn nhi bây giờ đã biết bò rồi khi nào mới biết nói đây ta thật muốn nghe hai đứa gọi một tiếng phụ hoàng a”
Hàn Mẫn đánh nhẹ cái người đang ôm y, con chỉ mới tám tháng gọi một tiếng cha đã là hay lắm rồi còn phụ hoàng thật là
“Hàn Châu mấy hôm nay có đến bắt mạch cho ngươi không”
Trình Minh Thach xoa xo bụng Hàn Mẫn
“Ba ngày lại đến bắt mạch, đệ ấy bảo hài tử rất khoẻ mạnh, nhưng thời gian tới người để Hàn Châu vào cung ở có được không, đệ ấy mang hài tử đã được bảy tháng không tiện đi lại”
“Được rồi ngày mai ta sai người chuẩn bị chỗ cho Hàn Châu, Mẫn nhi phủ nội vụ đã đem y phục đến cho ngươi nhìn qua chưa”
Hàn Mẫn gật đầu
“Nhưng ta thấy nó thật nặng thật gườm rà khó bận”
Hàn Mẫn nhìn lễ phục nam hậu mà phủ nội vụ mang đến có chút sang chấn, Bạch Viên nhìn thấy cũng sốc không hề nhẹ, thật sự là đã làm hơi quá rồi dù gì chủ tử nhà hắn vẫn là nam nhân mà
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất