Chương 18: + 30
Edit: Hanna
Chương 29: Một bát cháo
Thời điểm nghe được thanh âm này, Tiết Thanh Linh cả người chấn động. Cậu cơ hồ không dám quay đầu về nơi phát ra âm thanh, sợ chỉ là tiếng vọng bên tai, bất quá chỉ là một hồi ảo giác.
Cậu sững sờ tại chỗ.
Bùi Sơ lúc này bước tới bên người huynh đệ kia, nhấc mí mắt Hứa Thịnh lên nhìn chút, bệnh vàng da rất nghiêm trọng. Lại kiểm tra khoang miệng đối phương một chút, chất lưỡi hồng nhưng lớp phủ bề mặt lưỡi màu vàng vừa dày vừa khô, rõ ràng là gan mật quá nóng, đáng lí ra nên thanh nhiệt hóa ẩm, dịu gan lợi mật.
Tiểu Giao đứng cạnh nhìn thấy Bùi Sơ, kinh ngạc nói: "Bùi đại phu!"
Hứa Lượng mở to hai mắt nhìn nam nhân bạch y thư sinh sáng vẻ tuấn mỹ phía trước. Từ lúc nhìn thấy đối phương, gã cũng sửng sốt một chốc, không kìm lòng được làm theo lời đối phương nói, còn thành thật nhường vị trí cho hắn, mở to mắt nhìn hắn kiểm tra bệnh trạng cho đệ đệ ruột của mình.
Chỉ có điều trong lòng Hứa Lượng vẫn tràn đầy hoài nghi: nam nhân bỗng dưng xuất hiện trước của y quán này là ai?
Lúc này vừa nghe tiếng tiểu ca nhi kia sợ hãi thốt lên "Bùi đại phu", Hứa Lượng mới ý thức được đối phương là một đại phu, là một kẻ biết y thuật. Nhưng mà vị y giả này bề ngoài hơi trẻ quá rồi đi, tuổi tác của đối phương cũng tầm trạc tuổi mình. Còn trẻ như vậy đã có thể xem bệnh cho người ta sao?
Bùi Sơ kêu Hứa Lượng ôm đệ đệ mình vào phòng, nằm trên giường bệnh chuyên dụng của y quán, sau đó quay đầu lại, chỉ vào Tiết Thanh Linh còn đang ngây ngốc đi theo sau bọn họ, nói: "Còn không đem kim châm của y quán tới đây!"
"Ừm... Vâng..." Tiết Thanh Linh rốt cục cũng hồi hồn, chân tay lóng ngóng chạy đi tìm một cái túi châm cứu làm bằng da trâu, cẩn cẩn thận thận đưa cho Bùi Sơ.
Bùi Sơ rũ mi mắt, mở tấm da trâu kia, liếc mắt một cái liền lấy được thiết ngân châm mình cần. Hắn châm vào các huyệt kỳ môn, dương linh tuyền trên người Hứa Thịnh đang nằm trên giường. Sau đó thuận tay điểm vào mấy điểm trên da đối phương, dùng nội lực nhẹ gây điện giật một số điểm màu trắng dưới da hắn ta. Lúc này làn da đối phương đã cải thiển trở lại, màu vàng trong tròng mắt dần mờ đi.
Tiết Thanh Linh đưa châm cho hắn xong, đôi mắt chớp cũng không nỡ nhìn bạch y nam nhân trước mắt. Cậu sợ chỉ cần mình chớp đôi mắt thôi, đối phương trong tích tắc liền sẽ biến mất không thấy nữa.
Cậu chưa từng tưởng tượng ra người mà cậu cho rằng sẽ không bao giờ gặp lại, không ngờ sớm như vậy đã gặp lại nhau.
"Đệ đệ, ngươi cảm thấy thế nào rồi?" Hứa Lượng đứng bên cạnh xem, thấy Bùi Sơ đi ra viết phương thuyết liền nhanh chóng tới nơi đệ đệ nhà mình nằm nói chuyện.
Hứa Lượng thật không ngờ bạch y nhân đột nhiên xuất hiện này thế mà là một đại phu, y không nhịn được nói: "Đại phu y quán này thật trẻ... Tuổi trẻ như vậy mà y thuật cao minh, chả trách có thể tọa chẩn trong y quán lớn của Lâm An thành..."
Đại phu ở nông thôn nhỏ như chỗ bọn họ, ai nãy đều có râu mép hoa râm, giống như một lão hồ đồ, thường hay nhớ ba quên bốn. Có thể thật sự chữa bệnh cho người hay không đều khiên người ta sinh long hoài nghi.
Mà đại phu trẻ tuổi trong y quán này, tuổi tác không cao nhưng y thuật vô cùng cao, thủ phép rất quen thuộc, thật làm người ta nhìn mà than thở.
Hứa Lượng cảm thấy mình chọn y quán này là quá đúng.
Tiết Thanh Linh nghe lời này của người nhà bệnh nhân, bất ngờ lại không phản bác tại chỗ, bởi lời nói này nghe ra khiến Tiết Thanh linh cảm thấy vô cùng cao hứng khó giải thích được. Rõ ràng trong lời nói của đối phương tràn đầy hiểu lầm, Hồi xuân đường trong Lâm An thành không phải là y quán lớn gì, mà vị đại phu tuổi trẻ này cũng không phải người trong y quán của cậu...
"Đại phu các người lúc nãy là mới ra ngoài đi?! Ngươi nói thẳng kêu huynh đệ chúng ta chờ chút là được rồi..."
...
Tiết Thanh Linh không trả lời y, mà tầm mắt vẫn đang nhìn về Bùi Sơ đang ở bên kia chấp bút viết phương thuốc. Người bên kia lúc này đang đoan chính viết phương thuốc, tựa hồ giả câm giả điếc với lời của Hứa Lượng, cũng không mở miệng đính chính lại sai lầm trong lời nói của đối phương.
"Bốc thuốc theo phương thuốc này, dùng nước sắc mà uống."
Tiết Thanh Linh kêu hạ nhân y quán đi lấy thuốc, sau đó về phòng dược hậu viện sắc thuốc.
Xử lý bệnh nhân này xong, Tiết Thanh Linh dẫn Bùi Sơ về hậu viện y quán, tới phòng khách nhỏ của hậu viện ngồi, sau kêu Tiểu Giao đi lấy trà xuân năm nay ra, tự tay ngâm một ấm trà cho Bùi Sơ.
Cậu rót trà vào trong trản, nâng trà để trước mặt Bùi Sơ.
Bùi Sơ cầm ly trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, chỉ cảm thấy hương trà lượn lờ, dư vị nồng hậu. Hắn ở không nhịn được ở trong lòng thầm than, Tiết gia tiểu công tử này không chỉ có thể nấu dược ngon, chế được thuốc mỡ tốt nhất, ngay cả tay nghề pha trà cũng là cực thượng đẳng.
Tiết Thanh Linh cũng rót cho mình một chén trà, chỉ là thổi thôi, không có uống miếng nào.
Cậu nhìn chằm chằm lá trà một hồi lâu mới không nhịn được mở miệng: "Bùi đại phu.. Ngài sao lại đột nhiên xuất hiện ở Lâm An?"
Tay Bùi Sơ cầm ly trà cứng lại nhưng sắc mặt không thay đổi. Toàn thân cứng đờ vờ vịt nhấp một ngụm trà, dù cho nếm không ra một chút mùi vị nào của trà trong miệng.
Một hồi lâu sau, Bùi Sơ mới miễn cưỡng nói: "Ta vốn định đi du lịch tứ phương, hành y khắp nơi, dù xuất hiện ở nơi nào cũng là tự nhiên mà thôi."
Ngữ điệu hắn có chút thoải mái giả tạo.
"Thời gian trước trên đường gặp một thương nhân xuôi nam Lâm An buôn bán. Y một thân bệnh nặng, cần phải điều dưỡng, mời ta lên thuyền chữa trị cho y, vì thế ta liền đi theo tàu buôn tới Lâm An." Bùi Sơ nửa phần tự nhiên nửa phần mang ý giải thích bổ sung câu này.
Tiết Thanh Linh ôm ly trà, không rõ tư vị mất mát hay gì khác, chỉ là vừa gật đầu vừa nhẹ nhàng "Ồ" một tiếng.
Bùi Sơ nghe được tiếng nhẹ lẩm bầm của đối phương, ngược lại có chút nghèn nghẹn trong cuống họng, vì thế không nhịn được cúi đầu uống một hớp trà.
Đối với phản ứng bình thản như vậy của Tiết Thanh Linh, hắn có chút không hài lòng khó giải thích được.
Thế mà không nghi ngờ lời hắn nói là thật hay giả sao?
"Vậy... Bùi đại phu làm sao tới được Hồi Xuân đường vậy?" Tiết Thanh Linh âm thanh vừa mềm nhuyễn lại nhỏ, cố gắng không để cho câu hỏi của mình biến thành câu chất vấn hùng hổ dọa người.
"Ta vừa mới xuống thuyền, ở ven đường nghe nói cháo của Hồi Xuân đường là món nhất định phải thử ở Lâm An. Rất nhiều người mở miệng nói muốn đi Hồi Xuân đường ăn cháo. Ta cảm thấy hiếu kỳ nên cũng theo người ta tới đây... Tiếc là xui xẻo xếp hàng chờ thật lâu, một nồi cháo lớn như vậy đến phiên ta thì hết mất. Cũng trách ra không có phúc ăn, không thể nếm được mỹ vị của Lâm An các ngươi." Nói xong Bùi Sơ nở nụ cười tự giễu.
Bùi Sơ vừa thốt ra, Tiết Thanh Linh còn chưa kịp phản ứng, Tiểu Giao ở bên cạnh liền cướp lời: "Có phúc ăn có phúc ăn mà. Bùi đại phu tới vừa đúng lúc, hậu viện chúng ta vừa vặn còn lại một chén cháo lớn. Tiểu Giao giúp Bùi đại phu bưng lại đây!"
Nói còn chưa có xong, Tiểu Giao đã chạy như bay ra hậu viện, ngay cả Tiết Thanh Linh gọi cũng gọi không được.
Một lát sau, Tiểu Giao trên mặt mang ý cười khó hiểu, bưng lên khay đựng một "tô" cháo, dọn dẹp ly trà, đặt xuống trước mặt Bùi Sơ. Bùi Sơ là kẻ sóng lớn không sợ cũng có chút líu lưỡi nhìn tô cháo lớn trước mắt.
Bùi Sơ còn tưởng Tiểu Giao nói tới một bát cháo tức là chén thuốc đựng cháo vài ngụm là ăn hết mà y quán bán ngoài kia.
Không ngờ lại là một cái bát to như... cái chậu?
Tiểu Giao nháy mắt ngầm chỉ: "Bùi đại phu, chén cháo này là hoàn hảo nhất cho ngài rồi đấy."
Trên mặt Tiết Thanh Linh phụt đỏ bừng. Biết Tiểu Giao nghịch ngợm ám chỉ điều gì, lại liên tưởng đến khoảng thời gian đối với chén cháo này phát si, cơ hồ là ngượng ngùng chín mặt. Mà Bùi Sơ dù nghe thấy Tiểu Giao nói lại chỉ cho là nó biết hắn có cái dạ dày lớn dọa người kia.
Cũng đúng...
Hắn vẫn luôn giữ hình tượng là một cái thùng cơm bự.
Nói như vậy, chén cháo này đúng là rất thích hợp với hắn, dù sao người bình thường chẳng ai ăn hết nhiều như vậy...
Tiểu Giao đưa cho Bùi Sơ thìa ăn cháo, Tiết Thanh Linh lúc này mời bớt ngượng ngùng, trừng mắt nhìn Tiểu Giao một cái, có chút áy náy nhìn Bùi Sơ nói: "Làm sao có thể nói như vậy được? Cháo này đã nguội rồi, Bùi đại phu chớ ăn, ta đi nấu lại bát khác."
Bùi Sơ vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, không khỏi tò mò hỏi: "Cháo này là Tiết tiểu công tử tự tay làm sao?"
Nếu là như thế, cháo này hắn phải chính miệng nếm thử. Đừng nói là nguội lạnh, coi như để qua đêm hắn cũng có thể nuốt trôi.
Tiết Thanh Linh gật gật đầu; "Là ta lúc rảnh rỗi tiện tay nấu. Bùi đại phu ngài chờ chút, ta đi nấu lại một nồi cháo nóng lại đây..."
Cậu đang muốn đứng dậy rời đi lại bị Bùi Sơ gọi về.
Bùi Sơ cười nói: "Không cần phiền toái như vậy. Cháo bát bảo này để nguội cũng không sao, vẫn thấy mùi vị thơm ngọt như trước, tựa hồ như còn có mùi mật ong đan xen bên trong, làm người ta vô cùng yêu thích."
Tiểu Giao ở bên cạnh thúc giục: "Bùi đại phu nếu yêu thích liền mau chóng nếm thử đi."
Bùi Sơ gật đầu nở nụ cười ôn nhu với Tiết Thanh Linh, cầm cái muỗng nhỏ bằng sứ trắng múc một thìa cháo. Bên trong chiếc thìa trắng là cháo màu hồng dụ người, mang theo vị thơm ngọt câu nhân của đường mật. Nguyên liệu nấu ăn bên trong mỗi hạt đều tròn mẩy, nấu vừa chín tới, loại hạt làm nguyên liệu nào cũng rất đẹp mắt.
Bùi Sơ từng cùng Tiết Thanh Linh sắc thuốc, hắn biết thủ pháp chọn dược liệu của cậu rất khéo, rất kỹ càng. Nghĩ tới nguyên liệu cháo bát bảo này nhất định cũng được cậu tỉ mỉ lựa chọn. Nguyên liệu nấu ăn có thể lọt vào mắt Tiết gia tiểu công tử hẳn là rất tươi ngon và đầy đặn, hương vị tuyệt hảo, khiến cho kẻ có kén chọn thế nào đi nữa cũng không thể tìm ra nửa điểm sai lầm.
Có thể nấu thuốc bắc thành "đầy đủ hương sắc vị" thì cháo mà tiểu công tử nấu sẽ có mùi vị thế nào đây?
Trong mắt Bùi Sơ tràn đầy mong đợi, đưa muỗng cháo kia vào miệng. Cháo ngọt ngào mang theo chút hơi ấm vừa vào miệng, Bùi Sơ không khỏi ngẩn ngơ. Hắn lúc này coi như hiểu vì sao cháo này lại có thể gọi là Lâm An nhất tuyệt, coi như biết vì sao những người kia lại chen chúc đến đây xếp hàng mua một chén cháo nhỏ như vậy.
Bởi vì cháo này quá ngon.
Bùi Sơ xưa nay không phải là người hảo ngọt, cũng không thích ăn cháo ngọt cho lắm, từ việc hắn đi Dương Xuyên chỉ để ăn được chén cháo gà xé đệ nhất kia là có thể nhìn ra được. Bởi vậy, đối với chén cháo bát bảo vừa nhìn đã thấy ngọt sâu răng này cũng không có đặc biệt thiên vị nhiều. Đoán một chút thì cháo vào miệng cũng sẽ ngọt giống như mật đường —
Nhưng cháo trong miệng lại khiến hắn cực kỳ kinh ngạc.
Vị ngọt trong cháo không giống với vị ngọt thông thường. Vị ngọt kia khiến cho người ta cảm thấy nó không giống như vị ngọt mà người nấu cho thêm vào, mà giống như loại thơm ngọt được chắt lọc ra từ bản thân các loại nguyên liệu. Cảm giác kỳ diệu không biết làm sao để miêu tả, chỉ có thể nói toàn bộ các loại nguyên liệu khác nhau trong bát cháo này được kết hợp vừa đúng, bất kể là đậu đỏ hay hạt ý dĩ, đậu phộng hay long nhãn, tất cả kết hợp thành một thể không chút đột ngột nào.
Chỉ là cỗ ngọt ngào này như thoáng qua, phảng phất như xa như gần, khiến người ta lưu luyến không nỡ, rời đi không nổi, bỏ đi không được, đúng là cực kỳ dằn vặt người ta...
Edit: Hanna
Chương 30: Không phải không thể
Bùi Sơ ăn thêm mấy ngụm cháo, Tiết Thanh Linh bên cạnh mắt trợn tròn nhìn hắn, rốt cục không nhịn nổi nhỏ giọng hỏi: "Bùi đại phu, ngài cảm thấy mùi vị thế nào?"
"Cực kỳ ngon, xứng danh Lâm An nhất tuyệt." Bùi Sơ bỏ muống xuống, nhìn vào mắt Tiết Thanh Linh, không keo kiệt mà khen ngợi.
"Vậy, vậy... so với cháo Dương Xuyên thì sao?" Miệng còn nhanh hơn não, hỏi vấn đề này xong, trái tim Tiết Thanh Linh đập thình thịch liên hồi. Kỳ thực Tiết Thanh Linh biết vấn đề này không thích hợp để hỏi ra miệng, nhưng cậu chính là không khống chế được.
Bùi Sơ dừng một chút, thật ra hắn ở Dương Xuyên căn bản là không có ăn được bao nhiêu chén ngoại trừ chén cháo gà xé ở ngoại thành... Vì vậy hắn đặc biệt chân thành nói: "Cháo của Tiết tiểu công tử ngon hơn nhiều lắm."
Tiết Thanh Linh vừa nghe lời này của hắn liền vui muốn ngất, cũng không quản thật giả, chỉ thấy hai má mình bắt đầu không khống chế được, áp cũng không áp nổi nữa, cứ cong lên một cách vô thức, hai lúm đồng điếu nhỏ cũng bị cưỡng ép xuất hiện làm bại lộ tâm tình của chủ nhân mình.
Bùi Sơ thoáng thấy hai đồng điếu nhỏ nhắn rực rỡ trên mặt cậu, trong mắt cũng không khỏi nổi lên ý cười. Đôi mắt hoa đào nguyên bản đa tình trời sinh càng ôn nhu như nước, như thể trong mắt là một vũng nước xuân, mà những cánh hoa đào nhẹ nhàng trôi lơ lửng trên mặt nước.
Bùi Sơ rũ mi, cầm lấy muỗng tiếp tục ăn hai miếng cháo thơm ngọt, hắn cảm thấy cháo trong chén tựa hồ càng thêm ngon miệng.
Ăn được một nửa tô cháo, Bùi Sơ nhớ lại sự tình vừa nãy phát sinh trong y quán, liền hỏi Tiết Thanh Linh: "Đại phu y quán nhà các ngươi đâu?"
Nụ cười trên mặt Tiết Thanh Linh tắt dần, hai đồng điếu nhỏ biến mất, mơ hồ lộ ra vẻ mặt quẫn bách, cảm giác thập phần xấu hổ. Trước kia ở Phú Dương thành còn nói với Bùi Sơ mình là công tử của nhà có y quán, còn muốn mời Bùi Sơ về đây làm đại phu... Mà thực tế y quán nhà cậu đang đối mặt với việc sắp đóng cửa.
Cậu không muốn tố khổ, cũng không quá nguyện ý kể chuyện này với Bùi Sơ, người vất vả mới tới Lâm An một lần, bèn nói: "Lúc trước trong y quán có hai vị đại phu, nhưng mà tiếc là hai vị đó đều quay về quê mấy ngày trước rồi..."
"Cho nên ta đang định đi mời mấy đại phu mới tới ngồi chẩn trong y quán đây." Song không biết làm sao mời không tới thì thôi, coi như mời tới rồi qua mấy ngày cũng sẽ rời đi.
"Dù sao, đại phu y thuật tốt rất khó tìm, cho nên hôm nay mới không có đại phu xem chẩn cho bệnh nhân trong y quán."
Bùi Sơ nghe vật gật đầu rồi bất động thanh sắc ám chỉ, nói: "Y quán nhà các ngươi lớn như vậy, đúng là phải tìm một đại phu y thuật cao minh tới tọa chẩn."
Tiết Thanh Linh ôm chén trà, gật đầu như gà mổ thóc, trong tâm lại hiểu mình nhất định sẽ chẳng bao giờ tìm được đại phu như vậy.
Tiết gia tiểu công tử không muốn bàn bạc mấy chuyện lúng túng này, vì vậy cố gắng cười đổi chủ đề: "Bùi đại phu lần đầu tiên tới Lâm An đi, ta lớn lên ở Lâm An, biết rất nhiều chỗ để thăm thú, có cần Thanh Linh giới thiệu cho ngài hay không? Nếu như Bùi đại phu không ngại, Thanh Linh cũng nguyện ý đưa Bùi đại phu đi dạo chung quanh."
Bùi Sơ đương nhiên không ngại, hắn cười nói: "Ta cũng dự định hảo hảo du lịch ở thành Lâm An thành phồn hoa một phen, bất quá hôm nay ta vừa mới tới Lâm An, còn chưa tìm được chỗ dừng chân phù hợp."
"Nếu Bùi đại phu nguyện ý thì có thể nghỉ ngơi ở hậu viện y quán nhà ta. Ở đây có một dãy phòng trống, rất yên tĩnh, thích hợp nghỉ ngơi." Tiết Thanh Linh vừa nghe đối phương nói như thế liền theo bản năng chủ động đưa ra lời mời. Sau khi mời xong liền cảm thấy mình quá mức nóng vội, để tránh làm người khác khó chịu, đầu Tiết Thanh Linh nhất thời hỗn loạn, lời nói ra sau đó càng thêm thiếu não: "Như vậy, Bùi đại phu cũng có thể thuận tiện chữa bệnh trong y quán..."
Bùi Sơ hành y khắp nơi, mà ở trong y quán cái gì cũng có, so với ở những nơi khác điều trị thì thích hợp hơn nhiều.
Sau khi nói xong câu này, khuôn mặt nhỏ của Tiết Thanh Linh nhất thời trắng bệch, đột nhiên nghĩ tới lời đối phương nói sẽ không ở trong một y quán hành nghề, liền nhanh chóng gỡ gạc lại nói: "Không không không, kỳ thực không cần thiết lắm..."
Bùi Sơ nhìn cậu gấp như vậy, trong tâm cũng hơi động. Hắn rũ mắt xuống, cố gắng không để cho một tia háo hức nào lộ ra ngoài, dùng sức siết chặt lấy muỗng cháo, trước cúi đầu ăn một miếng rồi mới chậm rãi thốt ra: "...Cũng chưa chắc là không thể."
"Hả?" Tiết Thanh Linh ngây người. Chưa chắc đã không thể là có ý gì? Là giống như cậu đang nghĩ tới sao? Cậu thận trọng ngập ngững hỏi lại: "Ý Bùi đại phu là, trong khoảng thời gian này, nguyện ý đến Hồi Xuân đường tọa chẩn sao?"
Bùi Sơ gật đầu, nhìn chén cháo trên bàn, ngữ khí đặc biệt dịu dàng: "Giờ ăn được cháo Tiết tiểu công tử nấu cũng coi như là nhận ân tình của tiểu công tử. Ta sẵn lòng tặng đào trả mận, chỉ cần Bùi mỗ còn ở Lâm An thì sẽ làm đại phu tọa chẩn cho y quán các ngươi."
"Thật...thật sao?" Tiết Thanh Linh cơ hồ muốn ngốc tại chỗ, giống như một mầm non đột nhiên bị đĩa bánh từ trên trời rơi xuống đập cho cho hồ đồ luôn.
Bùi Sơ trịnh trọng gật đầu: "Tất nhiên là thật rồi."
Tiết Thanh Linh ngồi trên ghế thậm chí không biết đặt tay chân ở đâu, trên mặt cậu lộ ra biểu tình quái lạ, như thể mừng muốn điên rồi mà không dám biểu đạt ra ngoài. Rõ ràng theo cách giáo dục từ nhỏ, cậu lúc này phải khách sáo từ chối vài câu với Bùi đại phu trước mắt, thành khẩn khuyên nhủ "không cần như vậy". Nhưng câu nói "không cần" này giống như nặng ngàn vàng, làm cậu thực sự không thể nói ra miệng.
Bởi vị cậu thực sự rất muốn nghe câu nói kia phát ra từ miệng đối phương.
Tiết Thanh Linh hưng phấn điên lên mất, gần như đứng ngồi không yên, nghĩ muốn chạy vài vòng trên đường hoặc lăn lộn mấy lần trên giường, nếu không không thể nào giải tỏa được sự phấn khích trong lòng cậu.
Muốn kìm nén niềm vui... Không biết làm sao lại không kìm nén nổi a!
Bùi Sơ ăn xong chén cháo kia xong liền cùng Tiết Thanh Linh đi tham quan Hồi Xuân đường, nơi hắn sẽ ngụ lại trong tương lai, cũng là một y quán rất lớn ở Lâm An.
Hồi Xuân đường vốn là Tể An đường, là y quán do tổ tông Tiết Thanh Linh lưu lại. Trải qua hơn năm trăm truyền thừa, liên tục được xây dựng và trùng tu, bề ngoài y quán này rất có khí thế hùng hồn, cổ kính bất phàm, riêng bộ tủ thuốc quý giá lấp đầy một gian phòng càng hoàn chỉnh hơn, chỉ nhìn bề ngoài thôi cũng làm người ta tin phục. Bảo sao Hứa Lượng trước đó xem y quán nhà bọn họ là tốt nhất ở Lâm An thành... Chỉ vì y quán nhà này quá đẹp, hơn nữa bởi vì truyền thừa trăm năm càng làm lộ ra bộ dáng "nội hàm sâu sắc" vô cùng tự nhiên.
Vừa bước vào cửa, đập vào mắt chính là một dãy tủ thuốc, cơ hồ bao kín vách tường, tất cả đều là tủ thuốc màu nâu đỏ sắp xếp chỉnh tề. Bùi Sơ đứng bên cạnh quầy hàng, ngẫu nhiên mở một ngăn tủ, bốc một nắm ngũ vị tử ở bên trong, đặt trước lỗ mũi ngửi một chút.
Tiết Thanh Linh ở bên thấy động tác hắn như vậy liền vội vàng hỏi: "Thế nào?"
Bùi Sơ xoay đầu lại nhìn cậu.
Tiết gia tiểu công tử khẩn trương muốn chết, trên mặt hiện giờ đã không còn vui mừng muốn điên như trước. Từ lúc bắt đầu dẫn Bùi Sơ tham quan y quán liền lập tức biến thành bé đáng thương chờ bị lãnh đạo kiểm điểm, sợ bị ghét bỏ, bị chỉ ra các loại sai lầm.
Bùi Sơ mỉm cười nhìn cậu, trịnh trọng gật đầu: "Không tồi, thuốc mới thượng phẩm."
Được khích lệ về mặt dược liệu xong, Tiết Thanh Linh liền ngốc nghếch nở nụ cười. Bùi Sơ thấy cậu cười đến tít mắt lại giống như một chú chuột đồng nhỏ ăn vụng lương thực thành công, thực không nhịn được sờ sờ đầu đối phương.
Mái tóc đen của cậu mềm mại, xúc cảm rất tốt, giống y loài động vật nhỏ lông xù nào đó.
Rõ ràng tiểu ngốc nghếch này có năng lực phân biệt thuốc còn cao hơn so với Bùi Sơ mấy phần, thế mà lại để ý đánh giá của hắn, thật sự là... chọc người yêu thích muốn chết a.
Rời tủ thuốc, đi vào trong chính là nơi khám bệnh, đi qua một nơi gọi là chẩn đài. Tiết Thanh Linh vừa thấy chẩn đài kia liền hết sức sốt sắng chạy đến cái bàn nơi chẩn đài, kéo ghế ra phía sau, ra hiệu mời Bùi Sơ tới ngồi thử.
Bùi Sơ không khỏi khẽ lắc đầu, có chút không chịu nổi ân cần như vậy.
"Bùi đại phu, cảm giác thế nào? Nếu như không thích có thể làm một bộ mới theo yêu cầu."
"Không cần phiền phức, ta cảm thấy ngồi ghế tựa này thích hợp mười phần rồi." Bùi Sơ ngồi trên ghế gỗ, ngẩng đầu lên liếc nhìn Tiết Thanh Linh đứng bên cạnh.
Tiết Thanh Linh không nhịn được cười, chạy qua phía đối diện, kéo ghế ngồi, bày ra dáng dấp của bệnh nhân, cố ý nhăn tít cả mặt, vươn tay trái lên, đặt cổ tay lên gối mềm. Cổ tay cậu trắng nõn, tĩnh mạch màu xanh lam uốn lượn rõ ràng dưới làn da trắng bóc như tuyết, vừa yếu đuối vừa xinh đẹp.
Bùi Sơ mỉm cười liếc cậu một cái, cũng chỉnh lại vẻ mặt, giả một bộ lão đại phu phi thường thận trọng, còn giơ tay vuốt vuốt chòm râu dài tự tưởng tượng, sau đó mới đem ngón tay phải đặt lên mạch của đối phương, cảm thụ dưới ngón trỏ không ngừng tê dại, một hồi lâu sau hắn nhíu mày.
Tiết Thanh Linh thấy thế hỏi: "Đại phu, ta
bị bệnh gì?"
"Mạch của ngươi vừa gấp vừa mau như sấm sét, khi thì rả rích như mưa xuân... Thật sự khó nói a!" Bùi Sơ thở dài một hơi, như thể gặp phải chứng bệnh hiếm thấy nào đó.
"Hả?" Tiết Thanh Linh hơi há miệng, tiếp tục hỏi: "Khó nói là ý gì? Có thể trị không?"
"Có thể."
"Làm sao chữa đây?"
"Chỉ cần mười cân hoàn liên nấu thành canh."
Tiết Thanh Linh: "! ! ! ! !"
"Nhưng mà đại phu, hoàng liên quá đắng."
Bùi Sơ nghiêm túc nói: "Thuốc đắng dã tật."
Thuốc đắng dã tật cái đầu ngài!
Đánh chết cũng không uống canh hoàng liên đâu!
Tiết Thanh Linh phẫn nộ thu hồi tay trái của mình, hai má tức giận phồng lên như con cá nóc nhỏ, Bùi Sơ thấy vậy nhất thời bật cười.
"Được rồi, tới nơi tiếp theo đi."
Đi qua chẩn đài là tới phòng châm cứu, Bùi Sơ đúng trong phòng châm cứu, nhìn một chút cái giường ở giữa phòng kia, không nhịn được mỉm cười nhìn người bên cạnh, nhắc nhở: "Có muốn lên đó nằm thử không, châm cho ngươi mấy nhát đả thông kinh mạch? Cho ngươi lĩnh hội một chút y thuật của Bùi đại phu mới tới y quán..."
Vừa dứt lời Bùi Sơ liền nâng tay phải lên, lòng bàn tay hướng về phía mình, mu bàn tay hướng ra phía Tiết Thanh Linh, chỉ thấy giữa bốn kẽ ngón tay hắn đều kẹp một cái châm bạc. Ánh sáng bên ngoài xuyên qua cửa sổ chiếu rọi vào trong nhà, chiếu lên mấy cây ngân châm, phát ra ánh sáng rợn cả người.
Tiết Thanh Linh nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng lắc lắc đầu.
"Được rồi, ngươi không muốn thì quên đi."
Sau đó hai người liền đi xem phòng sắc thuốc cùng với hậu viện y quán. Hậu viện y quán là một cái viện hình chữ hồi, hai bên viện đều xây phòng nhỏ cung cấp chỗ lưu trú cho người bị bệnh nặng, đương nhiên hiện tại hai gian nhà này đều rỗng tuếch, một bệnh nhân cũng không có. Giữa viện lại có một cái giếng, còn có mấy loại cây đẹp đẽ như hoa quế và hải đường, dưới gốc cây còn có một cái chòi nghỉ mát nhỏ cho mấy người tới đó nghỉ ngơi.
_____________
9:25PM
21 May 2021
Chương 29: Một bát cháo
Thời điểm nghe được thanh âm này, Tiết Thanh Linh cả người chấn động. Cậu cơ hồ không dám quay đầu về nơi phát ra âm thanh, sợ chỉ là tiếng vọng bên tai, bất quá chỉ là một hồi ảo giác.
Cậu sững sờ tại chỗ.
Bùi Sơ lúc này bước tới bên người huynh đệ kia, nhấc mí mắt Hứa Thịnh lên nhìn chút, bệnh vàng da rất nghiêm trọng. Lại kiểm tra khoang miệng đối phương một chút, chất lưỡi hồng nhưng lớp phủ bề mặt lưỡi màu vàng vừa dày vừa khô, rõ ràng là gan mật quá nóng, đáng lí ra nên thanh nhiệt hóa ẩm, dịu gan lợi mật.
Tiểu Giao đứng cạnh nhìn thấy Bùi Sơ, kinh ngạc nói: "Bùi đại phu!"
Hứa Lượng mở to hai mắt nhìn nam nhân bạch y thư sinh sáng vẻ tuấn mỹ phía trước. Từ lúc nhìn thấy đối phương, gã cũng sửng sốt một chốc, không kìm lòng được làm theo lời đối phương nói, còn thành thật nhường vị trí cho hắn, mở to mắt nhìn hắn kiểm tra bệnh trạng cho đệ đệ ruột của mình.
Chỉ có điều trong lòng Hứa Lượng vẫn tràn đầy hoài nghi: nam nhân bỗng dưng xuất hiện trước của y quán này là ai?
Lúc này vừa nghe tiếng tiểu ca nhi kia sợ hãi thốt lên "Bùi đại phu", Hứa Lượng mới ý thức được đối phương là một đại phu, là một kẻ biết y thuật. Nhưng mà vị y giả này bề ngoài hơi trẻ quá rồi đi, tuổi tác của đối phương cũng tầm trạc tuổi mình. Còn trẻ như vậy đã có thể xem bệnh cho người ta sao?
Bùi Sơ kêu Hứa Lượng ôm đệ đệ mình vào phòng, nằm trên giường bệnh chuyên dụng của y quán, sau đó quay đầu lại, chỉ vào Tiết Thanh Linh còn đang ngây ngốc đi theo sau bọn họ, nói: "Còn không đem kim châm của y quán tới đây!"
"Ừm... Vâng..." Tiết Thanh Linh rốt cục cũng hồi hồn, chân tay lóng ngóng chạy đi tìm một cái túi châm cứu làm bằng da trâu, cẩn cẩn thận thận đưa cho Bùi Sơ.
Bùi Sơ rũ mi mắt, mở tấm da trâu kia, liếc mắt một cái liền lấy được thiết ngân châm mình cần. Hắn châm vào các huyệt kỳ môn, dương linh tuyền trên người Hứa Thịnh đang nằm trên giường. Sau đó thuận tay điểm vào mấy điểm trên da đối phương, dùng nội lực nhẹ gây điện giật một số điểm màu trắng dưới da hắn ta. Lúc này làn da đối phương đã cải thiển trở lại, màu vàng trong tròng mắt dần mờ đi.
Tiết Thanh Linh đưa châm cho hắn xong, đôi mắt chớp cũng không nỡ nhìn bạch y nam nhân trước mắt. Cậu sợ chỉ cần mình chớp đôi mắt thôi, đối phương trong tích tắc liền sẽ biến mất không thấy nữa.
Cậu chưa từng tưởng tượng ra người mà cậu cho rằng sẽ không bao giờ gặp lại, không ngờ sớm như vậy đã gặp lại nhau.
"Đệ đệ, ngươi cảm thấy thế nào rồi?" Hứa Lượng đứng bên cạnh xem, thấy Bùi Sơ đi ra viết phương thuyết liền nhanh chóng tới nơi đệ đệ nhà mình nằm nói chuyện.
Hứa Lượng thật không ngờ bạch y nhân đột nhiên xuất hiện này thế mà là một đại phu, y không nhịn được nói: "Đại phu y quán này thật trẻ... Tuổi trẻ như vậy mà y thuật cao minh, chả trách có thể tọa chẩn trong y quán lớn của Lâm An thành..."
Đại phu ở nông thôn nhỏ như chỗ bọn họ, ai nãy đều có râu mép hoa râm, giống như một lão hồ đồ, thường hay nhớ ba quên bốn. Có thể thật sự chữa bệnh cho người hay không đều khiên người ta sinh long hoài nghi.
Mà đại phu trẻ tuổi trong y quán này, tuổi tác không cao nhưng y thuật vô cùng cao, thủ phép rất quen thuộc, thật làm người ta nhìn mà than thở.
Hứa Lượng cảm thấy mình chọn y quán này là quá đúng.
Tiết Thanh Linh nghe lời này của người nhà bệnh nhân, bất ngờ lại không phản bác tại chỗ, bởi lời nói này nghe ra khiến Tiết Thanh linh cảm thấy vô cùng cao hứng khó giải thích được. Rõ ràng trong lời nói của đối phương tràn đầy hiểu lầm, Hồi xuân đường trong Lâm An thành không phải là y quán lớn gì, mà vị đại phu tuổi trẻ này cũng không phải người trong y quán của cậu...
"Đại phu các người lúc nãy là mới ra ngoài đi?! Ngươi nói thẳng kêu huynh đệ chúng ta chờ chút là được rồi..."
...
Tiết Thanh Linh không trả lời y, mà tầm mắt vẫn đang nhìn về Bùi Sơ đang ở bên kia chấp bút viết phương thuốc. Người bên kia lúc này đang đoan chính viết phương thuốc, tựa hồ giả câm giả điếc với lời của Hứa Lượng, cũng không mở miệng đính chính lại sai lầm trong lời nói của đối phương.
"Bốc thuốc theo phương thuốc này, dùng nước sắc mà uống."
Tiết Thanh Linh kêu hạ nhân y quán đi lấy thuốc, sau đó về phòng dược hậu viện sắc thuốc.
Xử lý bệnh nhân này xong, Tiết Thanh Linh dẫn Bùi Sơ về hậu viện y quán, tới phòng khách nhỏ của hậu viện ngồi, sau kêu Tiểu Giao đi lấy trà xuân năm nay ra, tự tay ngâm một ấm trà cho Bùi Sơ.
Cậu rót trà vào trong trản, nâng trà để trước mặt Bùi Sơ.
Bùi Sơ cầm ly trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, chỉ cảm thấy hương trà lượn lờ, dư vị nồng hậu. Hắn ở không nhịn được ở trong lòng thầm than, Tiết gia tiểu công tử này không chỉ có thể nấu dược ngon, chế được thuốc mỡ tốt nhất, ngay cả tay nghề pha trà cũng là cực thượng đẳng.
Tiết Thanh Linh cũng rót cho mình một chén trà, chỉ là thổi thôi, không có uống miếng nào.
Cậu nhìn chằm chằm lá trà một hồi lâu mới không nhịn được mở miệng: "Bùi đại phu.. Ngài sao lại đột nhiên xuất hiện ở Lâm An?"
Tay Bùi Sơ cầm ly trà cứng lại nhưng sắc mặt không thay đổi. Toàn thân cứng đờ vờ vịt nhấp một ngụm trà, dù cho nếm không ra một chút mùi vị nào của trà trong miệng.
Một hồi lâu sau, Bùi Sơ mới miễn cưỡng nói: "Ta vốn định đi du lịch tứ phương, hành y khắp nơi, dù xuất hiện ở nơi nào cũng là tự nhiên mà thôi."
Ngữ điệu hắn có chút thoải mái giả tạo.
"Thời gian trước trên đường gặp một thương nhân xuôi nam Lâm An buôn bán. Y một thân bệnh nặng, cần phải điều dưỡng, mời ta lên thuyền chữa trị cho y, vì thế ta liền đi theo tàu buôn tới Lâm An." Bùi Sơ nửa phần tự nhiên nửa phần mang ý giải thích bổ sung câu này.
Tiết Thanh Linh ôm ly trà, không rõ tư vị mất mát hay gì khác, chỉ là vừa gật đầu vừa nhẹ nhàng "Ồ" một tiếng.
Bùi Sơ nghe được tiếng nhẹ lẩm bầm của đối phương, ngược lại có chút nghèn nghẹn trong cuống họng, vì thế không nhịn được cúi đầu uống một hớp trà.
Đối với phản ứng bình thản như vậy của Tiết Thanh Linh, hắn có chút không hài lòng khó giải thích được.
Thế mà không nghi ngờ lời hắn nói là thật hay giả sao?
"Vậy... Bùi đại phu làm sao tới được Hồi Xuân đường vậy?" Tiết Thanh Linh âm thanh vừa mềm nhuyễn lại nhỏ, cố gắng không để cho câu hỏi của mình biến thành câu chất vấn hùng hổ dọa người.
"Ta vừa mới xuống thuyền, ở ven đường nghe nói cháo của Hồi Xuân đường là món nhất định phải thử ở Lâm An. Rất nhiều người mở miệng nói muốn đi Hồi Xuân đường ăn cháo. Ta cảm thấy hiếu kỳ nên cũng theo người ta tới đây... Tiếc là xui xẻo xếp hàng chờ thật lâu, một nồi cháo lớn như vậy đến phiên ta thì hết mất. Cũng trách ra không có phúc ăn, không thể nếm được mỹ vị của Lâm An các ngươi." Nói xong Bùi Sơ nở nụ cười tự giễu.
Bùi Sơ vừa thốt ra, Tiết Thanh Linh còn chưa kịp phản ứng, Tiểu Giao ở bên cạnh liền cướp lời: "Có phúc ăn có phúc ăn mà. Bùi đại phu tới vừa đúng lúc, hậu viện chúng ta vừa vặn còn lại một chén cháo lớn. Tiểu Giao giúp Bùi đại phu bưng lại đây!"
Nói còn chưa có xong, Tiểu Giao đã chạy như bay ra hậu viện, ngay cả Tiết Thanh Linh gọi cũng gọi không được.
Một lát sau, Tiểu Giao trên mặt mang ý cười khó hiểu, bưng lên khay đựng một "tô" cháo, dọn dẹp ly trà, đặt xuống trước mặt Bùi Sơ. Bùi Sơ là kẻ sóng lớn không sợ cũng có chút líu lưỡi nhìn tô cháo lớn trước mắt.
Bùi Sơ còn tưởng Tiểu Giao nói tới một bát cháo tức là chén thuốc đựng cháo vài ngụm là ăn hết mà y quán bán ngoài kia.
Không ngờ lại là một cái bát to như... cái chậu?
Tiểu Giao nháy mắt ngầm chỉ: "Bùi đại phu, chén cháo này là hoàn hảo nhất cho ngài rồi đấy."
Trên mặt Tiết Thanh Linh phụt đỏ bừng. Biết Tiểu Giao nghịch ngợm ám chỉ điều gì, lại liên tưởng đến khoảng thời gian đối với chén cháo này phát si, cơ hồ là ngượng ngùng chín mặt. Mà Bùi Sơ dù nghe thấy Tiểu Giao nói lại chỉ cho là nó biết hắn có cái dạ dày lớn dọa người kia.
Cũng đúng...
Hắn vẫn luôn giữ hình tượng là một cái thùng cơm bự.
Nói như vậy, chén cháo này đúng là rất thích hợp với hắn, dù sao người bình thường chẳng ai ăn hết nhiều như vậy...
Tiểu Giao đưa cho Bùi Sơ thìa ăn cháo, Tiết Thanh Linh lúc này mời bớt ngượng ngùng, trừng mắt nhìn Tiểu Giao một cái, có chút áy náy nhìn Bùi Sơ nói: "Làm sao có thể nói như vậy được? Cháo này đã nguội rồi, Bùi đại phu chớ ăn, ta đi nấu lại bát khác."
Bùi Sơ vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, không khỏi tò mò hỏi: "Cháo này là Tiết tiểu công tử tự tay làm sao?"
Nếu là như thế, cháo này hắn phải chính miệng nếm thử. Đừng nói là nguội lạnh, coi như để qua đêm hắn cũng có thể nuốt trôi.
Tiết Thanh Linh gật gật đầu; "Là ta lúc rảnh rỗi tiện tay nấu. Bùi đại phu ngài chờ chút, ta đi nấu lại một nồi cháo nóng lại đây..."
Cậu đang muốn đứng dậy rời đi lại bị Bùi Sơ gọi về.
Bùi Sơ cười nói: "Không cần phiền toái như vậy. Cháo bát bảo này để nguội cũng không sao, vẫn thấy mùi vị thơm ngọt như trước, tựa hồ như còn có mùi mật ong đan xen bên trong, làm người ta vô cùng yêu thích."
Tiểu Giao ở bên cạnh thúc giục: "Bùi đại phu nếu yêu thích liền mau chóng nếm thử đi."
Bùi Sơ gật đầu nở nụ cười ôn nhu với Tiết Thanh Linh, cầm cái muỗng nhỏ bằng sứ trắng múc một thìa cháo. Bên trong chiếc thìa trắng là cháo màu hồng dụ người, mang theo vị thơm ngọt câu nhân của đường mật. Nguyên liệu nấu ăn bên trong mỗi hạt đều tròn mẩy, nấu vừa chín tới, loại hạt làm nguyên liệu nào cũng rất đẹp mắt.
Bùi Sơ từng cùng Tiết Thanh Linh sắc thuốc, hắn biết thủ pháp chọn dược liệu của cậu rất khéo, rất kỹ càng. Nghĩ tới nguyên liệu cháo bát bảo này nhất định cũng được cậu tỉ mỉ lựa chọn. Nguyên liệu nấu ăn có thể lọt vào mắt Tiết gia tiểu công tử hẳn là rất tươi ngon và đầy đặn, hương vị tuyệt hảo, khiến cho kẻ có kén chọn thế nào đi nữa cũng không thể tìm ra nửa điểm sai lầm.
Có thể nấu thuốc bắc thành "đầy đủ hương sắc vị" thì cháo mà tiểu công tử nấu sẽ có mùi vị thế nào đây?
Trong mắt Bùi Sơ tràn đầy mong đợi, đưa muỗng cháo kia vào miệng. Cháo ngọt ngào mang theo chút hơi ấm vừa vào miệng, Bùi Sơ không khỏi ngẩn ngơ. Hắn lúc này coi như hiểu vì sao cháo này lại có thể gọi là Lâm An nhất tuyệt, coi như biết vì sao những người kia lại chen chúc đến đây xếp hàng mua một chén cháo nhỏ như vậy.
Bởi vì cháo này quá ngon.
Bùi Sơ xưa nay không phải là người hảo ngọt, cũng không thích ăn cháo ngọt cho lắm, từ việc hắn đi Dương Xuyên chỉ để ăn được chén cháo gà xé đệ nhất kia là có thể nhìn ra được. Bởi vậy, đối với chén cháo bát bảo vừa nhìn đã thấy ngọt sâu răng này cũng không có đặc biệt thiên vị nhiều. Đoán một chút thì cháo vào miệng cũng sẽ ngọt giống như mật đường —
Nhưng cháo trong miệng lại khiến hắn cực kỳ kinh ngạc.
Vị ngọt trong cháo không giống với vị ngọt thông thường. Vị ngọt kia khiến cho người ta cảm thấy nó không giống như vị ngọt mà người nấu cho thêm vào, mà giống như loại thơm ngọt được chắt lọc ra từ bản thân các loại nguyên liệu. Cảm giác kỳ diệu không biết làm sao để miêu tả, chỉ có thể nói toàn bộ các loại nguyên liệu khác nhau trong bát cháo này được kết hợp vừa đúng, bất kể là đậu đỏ hay hạt ý dĩ, đậu phộng hay long nhãn, tất cả kết hợp thành một thể không chút đột ngột nào.
Chỉ là cỗ ngọt ngào này như thoáng qua, phảng phất như xa như gần, khiến người ta lưu luyến không nỡ, rời đi không nổi, bỏ đi không được, đúng là cực kỳ dằn vặt người ta...
Edit: Hanna
Chương 30: Không phải không thể
Bùi Sơ ăn thêm mấy ngụm cháo, Tiết Thanh Linh bên cạnh mắt trợn tròn nhìn hắn, rốt cục không nhịn nổi nhỏ giọng hỏi: "Bùi đại phu, ngài cảm thấy mùi vị thế nào?"
"Cực kỳ ngon, xứng danh Lâm An nhất tuyệt." Bùi Sơ bỏ muống xuống, nhìn vào mắt Tiết Thanh Linh, không keo kiệt mà khen ngợi.
"Vậy, vậy... so với cháo Dương Xuyên thì sao?" Miệng còn nhanh hơn não, hỏi vấn đề này xong, trái tim Tiết Thanh Linh đập thình thịch liên hồi. Kỳ thực Tiết Thanh Linh biết vấn đề này không thích hợp để hỏi ra miệng, nhưng cậu chính là không khống chế được.
Bùi Sơ dừng một chút, thật ra hắn ở Dương Xuyên căn bản là không có ăn được bao nhiêu chén ngoại trừ chén cháo gà xé ở ngoại thành... Vì vậy hắn đặc biệt chân thành nói: "Cháo của Tiết tiểu công tử ngon hơn nhiều lắm."
Tiết Thanh Linh vừa nghe lời này của hắn liền vui muốn ngất, cũng không quản thật giả, chỉ thấy hai má mình bắt đầu không khống chế được, áp cũng không áp nổi nữa, cứ cong lên một cách vô thức, hai lúm đồng điếu nhỏ cũng bị cưỡng ép xuất hiện làm bại lộ tâm tình của chủ nhân mình.
Bùi Sơ thoáng thấy hai đồng điếu nhỏ nhắn rực rỡ trên mặt cậu, trong mắt cũng không khỏi nổi lên ý cười. Đôi mắt hoa đào nguyên bản đa tình trời sinh càng ôn nhu như nước, như thể trong mắt là một vũng nước xuân, mà những cánh hoa đào nhẹ nhàng trôi lơ lửng trên mặt nước.
Bùi Sơ rũ mi, cầm lấy muỗng tiếp tục ăn hai miếng cháo thơm ngọt, hắn cảm thấy cháo trong chén tựa hồ càng thêm ngon miệng.
Ăn được một nửa tô cháo, Bùi Sơ nhớ lại sự tình vừa nãy phát sinh trong y quán, liền hỏi Tiết Thanh Linh: "Đại phu y quán nhà các ngươi đâu?"
Nụ cười trên mặt Tiết Thanh Linh tắt dần, hai đồng điếu nhỏ biến mất, mơ hồ lộ ra vẻ mặt quẫn bách, cảm giác thập phần xấu hổ. Trước kia ở Phú Dương thành còn nói với Bùi Sơ mình là công tử của nhà có y quán, còn muốn mời Bùi Sơ về đây làm đại phu... Mà thực tế y quán nhà cậu đang đối mặt với việc sắp đóng cửa.
Cậu không muốn tố khổ, cũng không quá nguyện ý kể chuyện này với Bùi Sơ, người vất vả mới tới Lâm An một lần, bèn nói: "Lúc trước trong y quán có hai vị đại phu, nhưng mà tiếc là hai vị đó đều quay về quê mấy ngày trước rồi..."
"Cho nên ta đang định đi mời mấy đại phu mới tới ngồi chẩn trong y quán đây." Song không biết làm sao mời không tới thì thôi, coi như mời tới rồi qua mấy ngày cũng sẽ rời đi.
"Dù sao, đại phu y thuật tốt rất khó tìm, cho nên hôm nay mới không có đại phu xem chẩn cho bệnh nhân trong y quán."
Bùi Sơ nghe vật gật đầu rồi bất động thanh sắc ám chỉ, nói: "Y quán nhà các ngươi lớn như vậy, đúng là phải tìm một đại phu y thuật cao minh tới tọa chẩn."
Tiết Thanh Linh ôm chén trà, gật đầu như gà mổ thóc, trong tâm lại hiểu mình nhất định sẽ chẳng bao giờ tìm được đại phu như vậy.
Tiết gia tiểu công tử không muốn bàn bạc mấy chuyện lúng túng này, vì vậy cố gắng cười đổi chủ đề: "Bùi đại phu lần đầu tiên tới Lâm An đi, ta lớn lên ở Lâm An, biết rất nhiều chỗ để thăm thú, có cần Thanh Linh giới thiệu cho ngài hay không? Nếu như Bùi đại phu không ngại, Thanh Linh cũng nguyện ý đưa Bùi đại phu đi dạo chung quanh."
Bùi Sơ đương nhiên không ngại, hắn cười nói: "Ta cũng dự định hảo hảo du lịch ở thành Lâm An thành phồn hoa một phen, bất quá hôm nay ta vừa mới tới Lâm An, còn chưa tìm được chỗ dừng chân phù hợp."
"Nếu Bùi đại phu nguyện ý thì có thể nghỉ ngơi ở hậu viện y quán nhà ta. Ở đây có một dãy phòng trống, rất yên tĩnh, thích hợp nghỉ ngơi." Tiết Thanh Linh vừa nghe đối phương nói như thế liền theo bản năng chủ động đưa ra lời mời. Sau khi mời xong liền cảm thấy mình quá mức nóng vội, để tránh làm người khác khó chịu, đầu Tiết Thanh Linh nhất thời hỗn loạn, lời nói ra sau đó càng thêm thiếu não: "Như vậy, Bùi đại phu cũng có thể thuận tiện chữa bệnh trong y quán..."
Bùi Sơ hành y khắp nơi, mà ở trong y quán cái gì cũng có, so với ở những nơi khác điều trị thì thích hợp hơn nhiều.
Sau khi nói xong câu này, khuôn mặt nhỏ của Tiết Thanh Linh nhất thời trắng bệch, đột nhiên nghĩ tới lời đối phương nói sẽ không ở trong một y quán hành nghề, liền nhanh chóng gỡ gạc lại nói: "Không không không, kỳ thực không cần thiết lắm..."
Bùi Sơ nhìn cậu gấp như vậy, trong tâm cũng hơi động. Hắn rũ mắt xuống, cố gắng không để cho một tia háo hức nào lộ ra ngoài, dùng sức siết chặt lấy muỗng cháo, trước cúi đầu ăn một miếng rồi mới chậm rãi thốt ra: "...Cũng chưa chắc là không thể."
"Hả?" Tiết Thanh Linh ngây người. Chưa chắc đã không thể là có ý gì? Là giống như cậu đang nghĩ tới sao? Cậu thận trọng ngập ngững hỏi lại: "Ý Bùi đại phu là, trong khoảng thời gian này, nguyện ý đến Hồi Xuân đường tọa chẩn sao?"
Bùi Sơ gật đầu, nhìn chén cháo trên bàn, ngữ khí đặc biệt dịu dàng: "Giờ ăn được cháo Tiết tiểu công tử nấu cũng coi như là nhận ân tình của tiểu công tử. Ta sẵn lòng tặng đào trả mận, chỉ cần Bùi mỗ còn ở Lâm An thì sẽ làm đại phu tọa chẩn cho y quán các ngươi."
"Thật...thật sao?" Tiết Thanh Linh cơ hồ muốn ngốc tại chỗ, giống như một mầm non đột nhiên bị đĩa bánh từ trên trời rơi xuống đập cho cho hồ đồ luôn.
Bùi Sơ trịnh trọng gật đầu: "Tất nhiên là thật rồi."
Tiết Thanh Linh ngồi trên ghế thậm chí không biết đặt tay chân ở đâu, trên mặt cậu lộ ra biểu tình quái lạ, như thể mừng muốn điên rồi mà không dám biểu đạt ra ngoài. Rõ ràng theo cách giáo dục từ nhỏ, cậu lúc này phải khách sáo từ chối vài câu với Bùi đại phu trước mắt, thành khẩn khuyên nhủ "không cần như vậy". Nhưng câu nói "không cần" này giống như nặng ngàn vàng, làm cậu thực sự không thể nói ra miệng.
Bởi vị cậu thực sự rất muốn nghe câu nói kia phát ra từ miệng đối phương.
Tiết Thanh Linh hưng phấn điên lên mất, gần như đứng ngồi không yên, nghĩ muốn chạy vài vòng trên đường hoặc lăn lộn mấy lần trên giường, nếu không không thể nào giải tỏa được sự phấn khích trong lòng cậu.
Muốn kìm nén niềm vui... Không biết làm sao lại không kìm nén nổi a!
Bùi Sơ ăn xong chén cháo kia xong liền cùng Tiết Thanh Linh đi tham quan Hồi Xuân đường, nơi hắn sẽ ngụ lại trong tương lai, cũng là một y quán rất lớn ở Lâm An.
Hồi Xuân đường vốn là Tể An đường, là y quán do tổ tông Tiết Thanh Linh lưu lại. Trải qua hơn năm trăm truyền thừa, liên tục được xây dựng và trùng tu, bề ngoài y quán này rất có khí thế hùng hồn, cổ kính bất phàm, riêng bộ tủ thuốc quý giá lấp đầy một gian phòng càng hoàn chỉnh hơn, chỉ nhìn bề ngoài thôi cũng làm người ta tin phục. Bảo sao Hứa Lượng trước đó xem y quán nhà bọn họ là tốt nhất ở Lâm An thành... Chỉ vì y quán nhà này quá đẹp, hơn nữa bởi vì truyền thừa trăm năm càng làm lộ ra bộ dáng "nội hàm sâu sắc" vô cùng tự nhiên.
Vừa bước vào cửa, đập vào mắt chính là một dãy tủ thuốc, cơ hồ bao kín vách tường, tất cả đều là tủ thuốc màu nâu đỏ sắp xếp chỉnh tề. Bùi Sơ đứng bên cạnh quầy hàng, ngẫu nhiên mở một ngăn tủ, bốc một nắm ngũ vị tử ở bên trong, đặt trước lỗ mũi ngửi một chút.
Tiết Thanh Linh ở bên thấy động tác hắn như vậy liền vội vàng hỏi: "Thế nào?"
Bùi Sơ xoay đầu lại nhìn cậu.
Tiết gia tiểu công tử khẩn trương muốn chết, trên mặt hiện giờ đã không còn vui mừng muốn điên như trước. Từ lúc bắt đầu dẫn Bùi Sơ tham quan y quán liền lập tức biến thành bé đáng thương chờ bị lãnh đạo kiểm điểm, sợ bị ghét bỏ, bị chỉ ra các loại sai lầm.
Bùi Sơ mỉm cười nhìn cậu, trịnh trọng gật đầu: "Không tồi, thuốc mới thượng phẩm."
Được khích lệ về mặt dược liệu xong, Tiết Thanh Linh liền ngốc nghếch nở nụ cười. Bùi Sơ thấy cậu cười đến tít mắt lại giống như một chú chuột đồng nhỏ ăn vụng lương thực thành công, thực không nhịn được sờ sờ đầu đối phương.
Mái tóc đen của cậu mềm mại, xúc cảm rất tốt, giống y loài động vật nhỏ lông xù nào đó.
Rõ ràng tiểu ngốc nghếch này có năng lực phân biệt thuốc còn cao hơn so với Bùi Sơ mấy phần, thế mà lại để ý đánh giá của hắn, thật sự là... chọc người yêu thích muốn chết a.
Rời tủ thuốc, đi vào trong chính là nơi khám bệnh, đi qua một nơi gọi là chẩn đài. Tiết Thanh Linh vừa thấy chẩn đài kia liền hết sức sốt sắng chạy đến cái bàn nơi chẩn đài, kéo ghế ra phía sau, ra hiệu mời Bùi Sơ tới ngồi thử.
Bùi Sơ không khỏi khẽ lắc đầu, có chút không chịu nổi ân cần như vậy.
"Bùi đại phu, cảm giác thế nào? Nếu như không thích có thể làm một bộ mới theo yêu cầu."
"Không cần phiền phức, ta cảm thấy ngồi ghế tựa này thích hợp mười phần rồi." Bùi Sơ ngồi trên ghế gỗ, ngẩng đầu lên liếc nhìn Tiết Thanh Linh đứng bên cạnh.
Tiết Thanh Linh không nhịn được cười, chạy qua phía đối diện, kéo ghế ngồi, bày ra dáng dấp của bệnh nhân, cố ý nhăn tít cả mặt, vươn tay trái lên, đặt cổ tay lên gối mềm. Cổ tay cậu trắng nõn, tĩnh mạch màu xanh lam uốn lượn rõ ràng dưới làn da trắng bóc như tuyết, vừa yếu đuối vừa xinh đẹp.
Bùi Sơ mỉm cười liếc cậu một cái, cũng chỉnh lại vẻ mặt, giả một bộ lão đại phu phi thường thận trọng, còn giơ tay vuốt vuốt chòm râu dài tự tưởng tượng, sau đó mới đem ngón tay phải đặt lên mạch của đối phương, cảm thụ dưới ngón trỏ không ngừng tê dại, một hồi lâu sau hắn nhíu mày.
Tiết Thanh Linh thấy thế hỏi: "Đại phu, ta
bị bệnh gì?"
"Mạch của ngươi vừa gấp vừa mau như sấm sét, khi thì rả rích như mưa xuân... Thật sự khó nói a!" Bùi Sơ thở dài một hơi, như thể gặp phải chứng bệnh hiếm thấy nào đó.
"Hả?" Tiết Thanh Linh hơi há miệng, tiếp tục hỏi: "Khó nói là ý gì? Có thể trị không?"
"Có thể."
"Làm sao chữa đây?"
"Chỉ cần mười cân hoàn liên nấu thành canh."
Tiết Thanh Linh: "! ! ! ! !"
"Nhưng mà đại phu, hoàng liên quá đắng."
Bùi Sơ nghiêm túc nói: "Thuốc đắng dã tật."
Thuốc đắng dã tật cái đầu ngài!
Đánh chết cũng không uống canh hoàng liên đâu!
Tiết Thanh Linh phẫn nộ thu hồi tay trái của mình, hai má tức giận phồng lên như con cá nóc nhỏ, Bùi Sơ thấy vậy nhất thời bật cười.
"Được rồi, tới nơi tiếp theo đi."
Đi qua chẩn đài là tới phòng châm cứu, Bùi Sơ đúng trong phòng châm cứu, nhìn một chút cái giường ở giữa phòng kia, không nhịn được mỉm cười nhìn người bên cạnh, nhắc nhở: "Có muốn lên đó nằm thử không, châm cho ngươi mấy nhát đả thông kinh mạch? Cho ngươi lĩnh hội một chút y thuật của Bùi đại phu mới tới y quán..."
Vừa dứt lời Bùi Sơ liền nâng tay phải lên, lòng bàn tay hướng về phía mình, mu bàn tay hướng ra phía Tiết Thanh Linh, chỉ thấy giữa bốn kẽ ngón tay hắn đều kẹp một cái châm bạc. Ánh sáng bên ngoài xuyên qua cửa sổ chiếu rọi vào trong nhà, chiếu lên mấy cây ngân châm, phát ra ánh sáng rợn cả người.
Tiết Thanh Linh nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng lắc lắc đầu.
"Được rồi, ngươi không muốn thì quên đi."
Sau đó hai người liền đi xem phòng sắc thuốc cùng với hậu viện y quán. Hậu viện y quán là một cái viện hình chữ hồi, hai bên viện đều xây phòng nhỏ cung cấp chỗ lưu trú cho người bị bệnh nặng, đương nhiên hiện tại hai gian nhà này đều rỗng tuếch, một bệnh nhân cũng không có. Giữa viện lại có một cái giếng, còn có mấy loại cây đẹp đẽ như hoa quế và hải đường, dưới gốc cây còn có một cái chòi nghỉ mát nhỏ cho mấy người tới đó nghỉ ngơi.
_____________
9:25PM
21 May 2021
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất