Ta Ở Cổ Đại Mở Y Quán

Chương 26: Khó uống

Trước Sau
Edit: Hanna

Trong đám người bỗng có người ngã nhào trên đất, ôm bụng mình, đau đến không cắn ra được lời nào. Những người khác bên cạnh trong nháy mắt sôi sùng sục:

"Chuyện gì thế này?"

"Hắn sao đang uống cháo lại đột nhiên ngã ra đất thế?"

"Uống cháo? Chẳng lẽ cháo có vấn đề?"

"Ta cũng vừa mới uống, đâu có chuyện gì đâu?"

...

Ồn ào bên ngoài truyền vào trong y quán, Bùi Sơ lúc này đang ôm bát bự của mình chầm chậm ăn cháo. Dù sao phần cháo này hắn cũng muốn ăn trong bí mật, người bên ngoài chỉ có thể ăn bằng cái chén đựng thuốc chẳng bao nhiêu, mà hắn có một tô cháo lớn như vậy, này mà bưng tô cháo ra thì nhất định sẽ bị người ta hâm mộ ghen tị hận chết mất.

"Không xong rồi, công tử. Có người nói họ ăn cháo nhà chúng ta rồi ngã xuống đât."

Tiết Thanh Linh đang xem sách y mà sợ hết hồn, Bùi Sơ cũng buông bát cháo còn lại một nửa xuống, dùng khăn lau miệng, cùng Tiết Thanh Linh ra ngoài kiểm tra tình hình. Tuy không biết bên ngoài rốt cục đã xảy ra chuyện gì nhưng cháo của Tiết Thanh Linh tuyệt đối không phải là vấn đề.

Lúc Bùi Sơ cùng Tiết Thanh Linh ra tới cửa y quán, liền thấy gần ngưỡng cửa y quán quả nhiên có một người trẻ tuổi nằm ôm bụng đau không thôi. Nam tử kia vóc dáng cân đối, vẻ ngoài không khác gì với người bình thường trên phố lớn, ngũ quan mày rậm mắt to, nhìn bề ngoài trông có vẻ là người hàm hậu, biểu tình đau đớn trên mặt hắn không có chút nào là giả bộ.

Xung quanh vây một vòng người lớn, không chỉ là người vốn muốn tới mua cháo còn có rất nhiều người qua đường, nhìn thấy chỗ trước cửa y quán này có người ngã xuống liền muốn xem trò vui mà tụ tập lại đây.

Chung quanh tiếng bàn luận ồn ào rì rào càng lúc càng lớn:

"Đây là xảy ra chuyện gì?"

"Chẳng lẽ ăn cháo mà có thể chết người sao?"

"Hồi Xuân đường? Đây là y quán à? Còn có chuyện ăn cháo trước cửa y quán mà ngã xuống đất ư?"

Tiết Thanh Linh thấy người ngã xuống trước cửa, trong lòng đã quýnh lên. Còn chưa đợi cậu phản ứng lại, Bùi Sơ bên cạnh đã đi tới bên người nam tử ngã xuống kia, kiểm tra cho y một phen. Sau đó Bùi Sơ vẻ mặt quái lạ, ấn ấn vào bụng dưới bên phải cho nam tử, y rốt cục cảm giác được đau đớn giảm bớt, mới có thể mở mắt ra, ý thức rõ ràng hơn một chút.

"Đau, bụng ta đau quá, đau chết mất, mau tìm đại phu cho ta..." Nam nhân kia vừa mở mắt liền thấy một đống người vây xem mình, cũng không làm cho y giật mình sợ.

Sao lại nhiều người vây quanh như vậy?

Bùi Sơ hỏi y: "Ngươi đau bụng đã được một hai canh giờ rồi đi?"

"Đúng vậy... Từ sáng đã đau bụng không thôi, vốn là nên đến y quán..." Nam tử run rẩy thốt ra câu trả lời.

Người uống cháo trước nghe như vậy cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nguyên lai không phải là do cháo a...

Bên cạnh có người lên tiếng, "Ngươi đã đau bụng thành như vậy, sao còn chạy tới ăn cháo? Không nhanh đi y quán tìm đại phu còn chạy đến Hồi Xuân đường này làm cái gì?"

"Đúng vậy đúng vậy, còn chạy tới ăn cháo làm gì a?



"Chờ chút... Hồi Xuân đường hình như cũng là y quán mà?"

"Nhưng Hồi Xuân đường không có đại phu..."

Nam tử tê liệt ngã xuống đất lúc này cảm thấy rốt cùng cơn đau bụng kia cũng giảm bớt, có chút buồn bực nói: "Ta vốn muốn tới y quán khám bệnh, nhưng không phải mới đi ngang qua đây, hiếm hoi lắm mới thấy Hồi Xuân đường bán cháo. Cơ hội ngàn năm có một a, những lần trước ta tới đều không mua được. Ta nghĩ đã đau hơn một canh giờ, xếp hàng uống xong một chén cháo rồi đi tìm đại phu hẳn cũng không muộn..."

Những người xung quanh nghe y nói vậy, tất cả đều cảm thấy không nói nên lời. Vì ăn một bát cháo ngay cả thân thể đều không lo sao?

Bùi Sơ ở bên cạnh nghe cũng thực sự bội phục kẻ tham ăn như vậy. Hắn chẩn đoán bệnh cho vị nam tử này, là đau bụng cấp tính bình thường, thuộc dạng chứng lồng ruột, đổi một cách nói đơn giản hơn thì chính là viêm ruột thừa cấp tính. Bệnh trạng đến như vậy còn không nhanh đi khám, mà trên đường tới y quán còn có thể cố chịu đựng chậm rãi xếp hàng uống bát cháo. Thực là...

Làm người ta ngưỡng mộ vô hạn.

Vì một miếng ăn mà không thèm sống chết.

"Nhanh đi tìm đại phu chữa cho hắn đi, ngồi ở trước cửa y quán như vậy cũng không nên đâu." Một ông cụ xếp hàng uống cháo cất tiếng.

"Đúng a, đi gọi đại phu tới đây đi."

"Mau mau nhanh nhanh, đi kêu người gọi đại phu tới."

"Ha ha, đây vốn chính là y quán. Nhưng đáng tiếc không có đại phu... Tìm một người đi Nhạc Khang đường gọi đại phu tới thôi."

Bùi Sơ để hỏa kế đỡ nam tử bị bệnh kia vào trong y quán. Nam tử đang đau bụng, cũng chính là Lưu Toàn Sâm, vừa mới định mở miệng cảm tạ hỏa kế đỡ y đứng lên, kết quả khi thấy hỏa kế kéo y vào trong Hồi Xuân đường, nhất thời cuống lên, vội vã cất tiếng hỏi: "Không phải nói định đưa ta tới y quán xem bệnh sao? Các ngươi làm cái gì vậy?"

Bùi Sơ giơ ngón tay chỉ bảng hiệu trên đầu, nhắc nhở: "Ngươi xem trên đầu ngươi là chữ gì?"

Nam tử cùng những người khác ngây ngốc ngẩng đầu nhìn bảng hiệu trên đầu, đọc ra mấy chữ: "Hồi Xuân đường?"

Bùi Sơ gật đầu, nói tiếp: "Hồi Xuân đường chính là y quán, mà ta là đại phu của Hồi Xuân đường. Bệnh này của ngươi lập tức sắp mưng mủ rồi, không thể kéo dài được, đừng chậm trễ thời gian, mau đi vào trị liệu đi."

Lưu Toàn Sâm nhìn hắn, dùng con mắt nhập nhèm lúc được lúc không nhìn người mặc bạch y trước mắt, cả người không có giống như là một đại phu. Vì thế gã không nhịn được lẩm bẩm trong miệng: "Sao nhìn ngươi không giống đại phu vậy? Tuổi ngươi còn nhỏ hơn cả ta đi? Học y mấy năm, trị được bao nhiêu bệnh?"

"Yên tâm, bản nhân học y mười năm, chữa cho không dưới ngàn người. Bệnh này của ngươi tuyệt đối chữa khỏi." Bùi Sơ vốn định nói là không dưới vạn người, song dù hắn có nói thật như vậy, khả năng cao là sẽ chẳng ai tin.

Lưu Toàn Sâm tuy rằng vẫn rất là hoài nghi nhưng dù gì cũng đã tiến vào y quán rồi. Nam nhân mặc bạch y mới tự xưng là đại phu mới nãy tiện tay ấn ấn mấy lần lên bụng y, cơn đau bụng của y liền giảm nhẹ không ít. Nói không chừng đối phương thực sự là một đại phu.

Sau khi Lưu Toàn Sâm bước vào Hồi Xuân đường mới phát hiện nhà y quán này bên trong là một không gian rất khác biệt. Trong y quán thế mà lại có một dàn tủ thuốc nghiêm chỉnh kê sát vách tường, nhìn bề ngoài so với Nhạc Khang đường còn đầy đủ dược liệu hơn. Ngay cả đài chẩn bệnh bên kia cũng bố trí ngay ngắn rõ ràng... Tuy rằng nhìn như một y quán nhưng vẫn khiến Lưu Toàn Sâm tổng có một cảm giác kỳ quái.

Nhắc tới Hồi Xuân đường, ngoại trừ việc tới đây mua cháo còn chưa có ai vào xem bệnh. Cảm giác này thực sự rất kỳ lạ, chả hiểu sao Lưu Toàn Sâm có suy nghĩ cứ như mình vào quán cháo khám bệnh.

Y rõ ràng lúc ra cửa là muốn chạy tới y quán, ấy thế mà trên đường đi lại...

Bất quá Hồi Xuân đường hình như cũng là một y quán gia, chỉ cần nhìn bố trí bên trong thì đích xác đúng là một y quán.

Tới giờ Bùi Sơ vẫn chưa kê đơn, tùy tiện ước lượng một cái là trong lòng xác định được rõ định lượng dược liệu cần dùng. Bệnh này của hắn ta dùng phương thuốc ý dĩ nhân bại tương. Cây ý dĩ nhân bại tương thanh nhiệt tiêu mủ, thêm một ít phụ tử nữa để giảm đau. Dược liệu trong Hồi Xuân đường hắn đều đã kiểm tra qua, toàn bộ đều là thảo dược thượng hạng. Bởi vì tương đối quen thuộc với những dược liệu này, biết rõ hiệu dụng của chúng, Bùi Sơ bây giờ khai dược càng thêm tinh chuẩn.

Hắn trực tiếp tự mình mở mấy cái tủ thuốc, bốc đủ dược liệu, cho người sắc thuốc ở trong phòng chuyên biệt của hậu viện y quán. Bởi vì ăn cháo ở y quán mà xảy ra sự cố, Tiết Thanh Linh liền ôm đồm việc sắc thuốc. Với thủ nghệ của cậu, tuyệt đối có thể nấu dược vừa nhanh vừa tốt. Sắc thuốc chế dược nhiều năm như vậy, thủ nghệ của cậu đã tới mức lô hỏa thuần thanh, cho dù một lần nấu bảy tám thang thuốc, cậu vẫn điêu luyện thành thạo như thường.

Sau khi Lưu Toàn Sâm tiến vào y quán, rất nhiều người cũng bước vào Hồi Xuân đường xem trò vui. Không ít người đều tò mò: sao Hồi Xuân đường lại có đại phu rồi? Đại phu lại còn trẻ như vậy?



Bùi đại phu tuổi trẻ như thế y thuật thực sự cao minh không?

Tiết Thanh Linh sắc thuốc xong, bưng cho Lưu Toàn Sâm uống. Lưu Toàn Sâm nửa tin nửa ngờ uống vào, thuốc quả nhiên khó uống. Sắc mặt của y tích tắc trở nên siêu khó coi, mùi cháo vốn còn lưu trong miệng đều bị vị thuốc đắng nghét này áp cho không còn gì.

Người khác nhìn y uống thuốc xong lại phản ứng như thế, liền vội vàng hỏi: "Uống thuốc xong cảm giác thế nào rồi?"

"Khó uống, quá khó uống." Lưu Toàn Sâm vẻ mặt nhăn tít lại nuốt nước miếng, hận không thể đem phần thuốc mới vừa uống vào một ngụm phun ra hết. Tuy rằng nói một thực lòng, chén thuốc vừa nãy sõ với những chén thuốc y uống mỗi khi sinh bệnh thì mùi vì đã tương đối không tệ. Chỉ có đều trước khi uống thuốc y vừa mới ăn một bát cháo mùi vị tuyệt mỹ như thế, tiếp lại uống một bát thuốc đắng không thể thốt nên lời, thật sự cảm giác khó chịu như từ thiên đường một bước rơi xuống địa ngục.

Đáng sợ hơn chính là.. chén thuốc này cùng chén cháo trước đó chính là cùng một loại chén.

Điều này làm cho hắn sau này sao có thể uống được chén cháo ngon kia. Phỏng chừng chỉ cần nhìn thấy cái bát là làm cho hắn muốn ói...

Sắc mặt Lưu Toàn Sâm lúc xanh lúc trắng, trong lòng có chút lo lắng tương lai mình ăn cháo thế nào, mỹ vị như vậy y còn muốn ăn thêm lần thứ hai...

"Này này, thuốc chữa bệnh có cái nào dễ uống? Có thể cứu mạng là được rồi. Ngươi uống thuốc xong cảm thấy thân thể tốt chưa?" Hà lão gia cầm cái quạt của ông nhàn rỗi không có việc gì làm xem trò vui ở bên cạnh hỏi chuyện.

"Ô, nhìn bộ dạng sinh long hoạt hổ còn có thể chê thuốc khó uống của hắn thì hẳn là có hiệu quả. Dù gì thì người này vừa mới bị đau tới mức đứng không vững."

"Bùi đại phu này xem ra là có chút bản lĩnh đây. Sao trước kia chưa từng nhìn thấy?"

Chờ một hồi, Bùi Sơ đi tới kiểm tra tình trạng trên người Lưu Toàn Sâm, sau đó kê đơn chuẩn xác mấy thang thuốc tiếp theo, lượng thuốc từ từ giảm dần, đưa phương thuốc cho Tiết Thanh Linh, để cho tiểu y si nóng lòng bốc thuốc này đi làm việc.

Lưu Toàn Sâm nhìn đại phu tuổi trẻ tuấn mỹ này, muốn nói mà lại thôi: "..."

Bùi Sơ thấy đối phương có lời muốn nói, vì vậy chủ động hỏi: "Ngươi còn điều gì thắc mắc không?"

"Chỉ là, ta hy vọng nhà y quán các người có thể để bát ăn cháo và bát uống thuốc riêng ra được không? Uống một bát thuốc đắng như vậy, ta cảm giác mấy ngày tới nhìn thấy thuốc đều không quá thoải mái."

"Dùng bát thuốc ăn cháo, cháo sau này ăn vào đều ngửi ra vị thuốc trong đó."

Bùi Sơ: "...Chuyện này có lẽ không có khả năng đi mua bát mới đâu."

"Tại sao a?"

"Ngươi ra ngoài ngẩng đầu nhìn ba chữ trên tấm biển."

"Không phải là Hồi Xuân đường sao? Đã xem qua trước đó rồi."

"Hồi Xuân đường là y quán, bên trong y quán chỉ có chén thuốc. Hầy, ngươi nhìn thứ trên tay ngươi đi, chính là bát chuyên cung cấp thuốc uống cho bệnh nhân."

"... Nhưng ai kêu nhà các ngươi lấy bát uống thuốc làm thành bát ăn cháo cơ chứ."

Bùi Sơ thầm nghĩ, không chỉ có bát cháo và bát thuốc là cùng một loại bát đựng thuốc, mà người nấu cháo và người sắc thuốc cho ngươi đều cùng là một người đấy.

Ý dĩ nhân

bại tương

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau