Ta Ở Cổ Đại Mở Y Quán

Chương 57: Quản lý việc nhà

Trước Sau
Edit: Hanna

Bùi Sơ ngồi trong sân mới làm xong một chiếc ghế tựa, phẩy hết mùn cưa trên tay, hắn tùy tiện ngồi dậy, nằm lên chiếc giường la án, tay trái chống cằm, tay phải vươn ra phía trước vẫy một cái, vò rượu đặt ở đống gỗ bên kia trực tiếp bay tới. Đây là rượu do nhóc chuột béo Tiết gia hôm nay tâm tình tốt đào ra, trên thân bình còn dán giấy đỏ. Vò rượu này cũng không lớn, chỉ to bằng bàn tay người bình thường thôi.

Mở nắp bình rượu ra, Bùi Sơ ngửa đầu uống một ngụm, thuận tiền ngẩng đầu nhìn trời. Hôm nay không trăng cũng không có sao, nhất thời hắn mất hết cả hứng. Dường như chẳng thấy có chút lạc thú nào, hắn dốc bình uống mấy ngụm rượu rồi thả vò rượu xuống, ngón tay gõ gõ vào thành giường gỗ cứng rắn bên dưới.

Nhìn khắp nơi đen thế này, có nên làm một cái đèn lổng nhỏ không nhỉ?

Nhắc tới đèn lồng, Bùi Sơ không kìm được nhớ lại cái đèn hoa đăng lúc trước, còn cả chiếc giường mang theo mùi hương ấm áp...

Bỏ đi, khỏi làm.

Đêm nay hắn chỉ có một cái giường gỗ nhỏ như thế này, càng nghĩ càng thấy thê lương.

Bùi Sơ nằm nghiêng trên giường gỗ, uống vài hớp rượu, lúc này gió lạnh thổi tới đây, thổi bay sợi tóc của hắn. Theo gió đưa tới còn có một vài tiếng động lúc nghe rõ lúc không truyền đến.

Lỗ tai Bùi Sơ giật giật, hơi hướng về một phương hướng lắng nghe một chút. Tiếp đó cái tay cầm bình rượu của hắn hơi siết lại, phảng phất chỉ trong một cái nháy mắt, hắn liền biến mất trên giường gỗ không còn tăm hơi.

Lưu Ngũ cùng Trương Dư Lương chạy vào một căn phòng tinh xảo bắt đầu lật tung mọi thứ ra tìm kiếm. Song căn phòng này cùng một gian phòng rộng lớn khác nối liền với nhau đều trống toang trống hoác, cái gì cũng không có, thậm chí cả một con chuột cũng không thấy bóng dáng đâu. Ngoại trừ cửa sổ khắc hoa xếp nhau san sát cùng xà ngang chóp mái cùng cột nhà chạm trổ hoa văn mỹ lệ quáng mù mắt người, những đồ vật đáng tiền đều chẳng thấy đâu.

"Xui quá! Quá xui rồi! Bọn họ là chuột dọn nhà à? Sao thứ gì cũng không để lại thế?"

"Lưu lão đại à, hay là chúng ta dỡ những đồ trang trí trên tường này xuống? Hoặc là...xem đống cửa sổ gỗ đó có giá trị gì hay không?"

"Nhìn đi! Chỗ kia, chỗ kia hình như có một cái bấc đèn màu bạc, mau tới xem xem có phải làm bằng bạc thật không? Nhìn mấy đồ trang trí cửa sổ bên đó coi, nếu như đáng tiền thì cố gắng tháo nó ra!" Hai người Lưu Ngũ và Trương Dư Lương cùng nhau thăm dò trong trạch viện Trương gia. Tuy rằng nơi này trống rỗng song bọn họ tỉ mỉ xem xét thì vẫn tìm được một vài vật đáng tiền.

"Ha ha ha, đem nay chúng ta vẫn có thu hoạch nha."

"Chỉ là không biết chủ nhân tiếp theo của căn nhà trông thế nào, tốt nhất cũng là một đám cô nhi quả phụ..."

"Mua phải căn nhà này làm nhà ở, phỏng chừng cũng là tên đầu đất à."

"Thuận tiện cho hai huynh đệ chúng ta tới chăm sóc, hì hì..." phihan.wordpress

Hai người bọn họ đang trong lúc hoan hoan hỉ hỉ thu thập tài vật, đột nhiên cánh cửa lớn bên ngoài chuyển động một chút, vang lên tiếng kẽo kẹt, một cánh cửa của căn phòng bên cạnh cũng đóng sầm lại. Ánh sáng trong phòng càng trở nên tối thẳm hơn, không nhìn thấy được năm ngón tay, chỉ có thể thấy một màu xám trắng thông qua ô cửa sổ, bóng cây màu đen chiếu lên cửa sổ lay động theo gió như đang giương nanh múa vuốt.

Tia sáng từ ngoài cửa sổ xuyên qua chiếu lên đôi mắt của Lưu Ngũ, Trương Dư Lương ôm đồ vật trong ngực, nhìn đôi mắt đen kịt trong đêm đen của người trước mắt, đột nhiên trong lòng có chút hoảng hốt, thanh âm gã trở nên run rẩy: "Đại đại đại đại đại... Đại ca, huynh có cảm thấy có cơn gió lạnh thổi tới không?"

Trương Dư Lương run người vì lạnh giá, cảm giác lạnh sun vòi bò lên người gã.

Gã đột nhiên cảm thấy căn phòng giống như đông lạnh gấp trăm ngàn lần, giống như cả người bị rơi vào một động băng, làm gã cóng đến phát run.

"Mấy cánh cửa này đều đóng rồi, sao lại..."

"A a a a! ! !" Trương Dư Lương bắt đầu điên cuồng thét lên, Lưu Ngũ vỗ mạnh một cái vào đầu gã, thấp giọng mắng: "Ngươi kêu loạn làm gì hả?"

"Ta thấy, ta thấy có bóng quỷ lơ lửng ở bên kia a!"

"Ngươi có bị ngu hay không hả? Nửa đêm nửa hôm rồi, đó là bóng cây."



"... xoàn xoạt!"

Đột ngột ngoài cửa lại truyền tới một trận âm thanh, hai kẻ Lưu Ngũ và Trương Dư Lương câm như hến núp vào một góc, đợi sau khi âm thanh kết thúc bọn họ mới phát hiện hóa ra là do cánh cửa bên ngoài lại mở ra.

Kết quả, trái tim đang giật thon thót của họ còn chưa còn bình tĩnh hoàn toàn thì... "Ầm!" một tiếng, ngay sau đó một cánh cửa sổ đột nhiên bị bật tung ra.

Cả người Lưu Ngũ run lẩy bẩy, gã thở phù ra một hơi lạnh như băng, ngoài cười nhưng trong không cười nhấc khóe miệng lên, không thể nào kiềm chế giọng nói run rẩy, than: "Cái này, cái này, cái này là thứ gió quái quỷ gì vậy trời?"

"Là là là... là có quỷ a!" Khuôn mặt Trương Dư Lương méo xẹo như khóc tang. Thôi xong, tòa nhà này đúng là có quỷ rồi! Chắc chắn rồi, nom thấy quỷ khí trùng trùng giữa đám gió âm lạnh lẽo kia, nhất định là nhà có ma! Hai mẹ con Trương gia kia rõ ràng là bị quỷ hút hết dương khí nên mới bị bệnh nặng quấn thân đó.

"Nói nhăng nói cuội gì đấy, quỷ đâu ra?"

"Đại ca ơi là đại ca, chả nghe nói Trương phu nhân bị chứng mất hồn còn gì, là do bị quỷ... ăn ăn ăn mất hồn phách không biết chừng đó."

"Đừng có tào lao, đó là do..." gió...

Lưu Ngũ còn chưa dứt lời, đột nhiên lại một trận gió âm lãnh kịch liệt thổi lên mặt họ, khiến bọn họ không thể mở mắt ra nổi, chỉ có thể miễn cưỡng mở ra một kẽ hở tin hin để nhìn rõ cảnh vật trước mắt. Bọn họ thấy bóng cây bên ngoài lắc lư, bức rèm hạt trong phòng đung đưa theo gió, nghe thấy tiếng rào rào vang lên. Đột nhiên, một cái bóng trắng bay lướt qua trước mặt bọn họ, bóng trắng kia xuất hiện mà không hề gây ra một tiếng động nào, tốc độ lại cực nhanh, nhưng vẫn khiến cho bọn họ nhìn ra được đó là một bóng người.

Thân hình kia thực giống như là...

Giống như một ma nữ bị treo cổ.

"Quỷ a!!! A a a! Đại ca, đại ca, ta vừa mới thấy quỷ lướt qua."

"Là quỷ! Là quỷ đó! Đừng ăn ta, đừng ăn ta!"

Lưu Ngũ lấy tay bịt miệng Trương Dư Lương, "Ngươi đừng có kêu, kêu nữa là thực sự gọi quỷ ra đấy!"

Lạch cạch hai tiếng, cửa sổ và cửa phòng chợt nặng nề đóng lại. Lưu Ngũ và Trương Dư Lương ôm nhau co rúm lại một đống, đặc biệt là Trương Dư Lương nhát gan, hai mắt gắt gao nhắm lại không dám mở ra. Chỉ là từ sau khi cửa sổ đóng lại, mọi tiếng động dường như đều biến mất.

Giữa không gian hoàn toàn yên lặng, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Mãi một hồi, rốt cục Lưu Ngũ và Trương Dư Lương mới mở mắt ra, nhìn lẫn nhau, trong lòng vẫn tràn đầy cảm giác sợ hãi, mà Trương Dư Lương sợ đến toàn thân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Lúc này toàn bộ tiếng động đã biến mất, bọn họ thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Đi thôi, chúng ra mau rời đi, đừng đứng đực ra đó nữa."

Bất luận trong nhà này có quỷ hay không, bọn họ hiện giờ tốt nhất là mau chạy.

Lưu Ngũ và Trương Dư Lương một người đi trước một người theo sau, đang định chạm tới cánh cửa thì đột nhiên soạt một cái, một ánh nến bỗng lóe lên giữa căn phòng, tia sáng mờ nhạt chợt làm một góc nhỏ của căn phòng này được chiếu sáng lên. Ánh đèn đột ngột này khiến lông tơ toàn thân Lưu Ngũ và Trương Dư Lương bắt đầu dựng ngược.

Không biết từ lúc nào, giữa căn phòng trống rỗng này lại có một cây nến màu trắng đang lơ lửng trong không trung.

Sau đó, một màn càng làm da dầu họ tê dại xuất hiện: Trên cái bóng phản chiếu trên cửa sổ bỗng đâu nhảy ra một sợi dây thừng, ngay tiếp đó một bóng người trong tư thế bị treo cổ từ từ dí sát gần lại cánh cửa giấy.

Lúc nhìn thấy bóng đen bị treo cổ lại gần, Trương Dư Lương đã không thể gào nổi nữa, trực tiếp hai mắt trắng dã rồi hôn mê luôn. Lưu Ngũ thì thét lên một tiếng, điên cuồng tông cửa chạy ra ngoài. Gã không ngừng không ngừng chạy về phía trước, chạy tới bên bờ tường thì liều mạng nhảy lên. Gã muốn trèo ra ngoài, gã muốn rời khỏi nơi quỷ quái này.

Lưu Ngũ liều mạng trèo lên trên, cật lực bám bờ tường, song làm thế nào cũng không bò lên nổi. Lòng gã hoảng muốn chết, hận bản thân không có thuật đi xuyên tường, cứ thế mà tông người rời khỏi căn nhà ma quái này.

Gã dùng sức nhảy lên trên, nhưng không có Trương Dư Lương trợ giúp, gã không tài nảo nhảy lên nổi...



Đột nhiên, lại một luồng gió lạnh thấu xuông thổi qua đây, không khác gì cỗ gió lạnh quỷ dị gã cảm nhận được trong căn phòng kia. Rõ ràng thời tiết hiện tại đã dần dần vào hạ, song cơn gió lại lạnh thấu xương giống y hệt những cơn gió mùa đông khắc nghiệt.

"Ngươi có cần ta giúp gì không?"

Phía sau bỗng vang lên một thanh âm này, mang theo hơi lạnh âm trầm rùng rợn. Hình như có một cánh tay đột nhiên xuất hiện, bóp lấy cổ Lưu Ngũ từ phía sau. Cả người Lưu Ngũ cứng ngắc tại chỗ, giống như một cánh cửa cũ cót két quay đầu lại liếc mắt nhìn. Tiếp đó, hai mắt gã trợn trắng, té xỉu bên bờ tường.

'Nam quỷ' Bùi Sơ lấy một tấm lụa trắng, một đầu buộc Trương Dư Lương lại, đầu còn lại buộc Lưu Ngũ đã ngất xỉu ở góc tường vào, sau đó một tay hắn cầm vò rượu, tay còn lại lôi theo hai người, bay ra ngoài thành Lâm An.

Sau khi bỏ hai kẻ này ở ngoài đường lớn cách mười dặm gần thành Lâm An, Bùi Sơ liền cầm theo cái vò rượu quyết định về nhà ngủ.

Chỗ hắn bên này xảy ra chuyện náo nhiệt, mà Tiết Thanh Linh ngồi xe ngựa về nhà kia cuối cùng cũng nghênh đón được tiên sinh dạy đàn của mình. Tiên sinh dạy đàn mà mẫu thân cậu mời tới là một song nhi tầm ba mươi tuổi, ăn mặc trang điểm rất cẩn thận tỉ mỉ, biểu tình hết sức nghiêm túc. Rõ ràng đối phương là một vị lão sư nghiêm khắc không nói cười bừa bãi chút nào.

Vị Thôi tiên sinh dạy đàn bộ dạng như chẳng bao giờ cười đùa giỡn, cứng rắn mà lạnh lùng dạy cậu học đàn.

Chỉ cần Tiết Thanh Linh phạm phải một chút sai lầm, ông ấy sẽ cau mày nghiêm túc vô tình vạch trần ra.

Sư phụ nghiêm thì trò mới giỏi.

Tiết Thanh Linh thành thật nghe đối phương dạy đàn, ngược lại khá là nhanh chóng nâng cao được tài nghệ chơi đàn của mình. Trước đây cậu cũng đã học qua chơi đàn rồi, không nói đến chơi đàn có bao nhiêu hay, thế nhưng... ít nhất cũng có thể chơi được hoàn chỉnh một ca khúc từ đầu đến cuối.

Liễu Ngọc Chỉ ngồi một bên dùng trà ăn điểm tâm nhìn hài tử nhà mình học đàn, thỏa mãn gật đầu: Rốt cục cũng không phải từng đoạn từng đoạn âm thanh kèn kẹt như ma âm đánh vào tai nữa rồi.

Đây mới là mỹ nhân chơi đàn chứ, chỉ là tiếng đàn có hơi tầm tường một chút.

Đáng tiếc, bầu trời một mảnh đen sì, không trăng không sao, nên không thể vừa nghe đàn vừa thưởng trăng rồi.

Đợi Tiết Thanh Linh học đàn xong, Liễu Ngọc Chỉ kéo nhi tử mình xuống nói chuyện phiếm một chút, "Sau khi con học đàn xong thì đi theo nương học thêm một vài thứ nhé."

Tiết Thanh Linh nghi hoặc, "Nương, con còn phải học cái gì?" phihan.wordpress

"Học quản lý nhà cửa đó. Nương dạy con xem sổ sách, ban ngày sẽ dẫn theo con đến xem mấy cửa tiệm nhà mình một chút..."

"Nương, ban ngày con còn phải quản lý việc trong Hồi Xuân đường mà." Tiết Thanh Linh vừa nói vừa châm thêm trà cho nương cậu.

Liễu Ngọc Chỉ nghe cậu nói vậy, nhịn cười nâng chén trà lên, "Hiện giờ y quán của con đã có đại phu tọa chẩn, cũng không sợ thiếu một người là con."

"Con còn muốn học y cùng với Bùi đại phu trong y quán nữa."

"Con ấy, còn muốn học y ha ha ha..." Liễu Ngọc Chỉ vừa cười vừa hớp một ngụm trà.

"Nương đừng có mà cười con nha." Tiết Thanh Linh ngay thẳng bày ra khuôn mặt mình, có chút đắc ý nói: "Hôm nay Bùi đại phu còn khen con, nói con có thiên phú học y đấy..."

Liễu Ngọc Chỉ phụt một cái phun hết nước trà trong miệng ra ngoài.

Con bà mà có thiên phú học y?

Lời nam nhân nói có mà lừa quỷ ấy!

Hết chương 69

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau