Ta Ở Nhân Gian Lượm Được Một Vị Phu Quân
Chương 24: Gặp nữ quỷ
Hắc Quỷ phía trên nhìn mà cao hứng:
"Được được, tiệc cũng mới bắt đầu, nếu hai người muốn có thể lưu lại đây. Có cấm chế ta liền cảm nhận được hai người. Nếu có vấn đề, cứ thông linh cho ta. Tiểu Quân Tủ ngươi biết nó mà nhỉ."
Chiêu Quân không đáp. Tống Trạch cũng không muốn lưu lại lâu y muốn nhanh chóng tìm hai người kia rồi rời khỏi đây.
"Vậy đa tạ. Cáo từ, hẹn ngày tái ngộ."
Đã hoàn thành xong kế hoạch, Hắc Quỷ cũng không rảnh để hai người ở lại, y còn bận nghiên cứu thuốc đáp lại ngay:
"Đi thong thả nhé."
Dưới tầng hầm nhỏ hẹp nào đó.
"Ngươi mau tỉnh dậy đi."
Quế Túc nhìn đống thịt trắc nịch trước mắt mà đá đá vài cái.
Y không có chút động đậy, liệu có phải chết rồi không? Quế Túc như muốn xác nhận lại, liền đá y thêm vài cái nữa. Miệng không ngừng chửi rủa:
"M* kiếp, thật sự là chết rồi đấy à. Ông đây còn chưa kịp ra tay. Ngươi chết cái gì mà chết. Chết cũng đừng ăn vạ ông đây."
Quế Túc cúi người xuống, lật Lôi Phong lại, đặt lưng cậu ta xuống nền đất. Đưa tay sờ vào huyền đạo trên cổ.
Tên này vẫn còn sống chỉ là tác dụng phụ của thuốc nên sốt khá cao.
Quế Túc vung tay, những ngọn lửa xanh lam tỏa một vùng, châm đuốc bừng sáng.
Huyệt đạo cái khỉ khô, là nơi mà con rồng đất kia ở thì đúng hơn.
May mắn là trên người y còn ma chơi đấy không liền không biết sống sót thế nào.
Quế Túc cúi người, cầm ai chân Lôi Phong kéo về phía giường đá mà ném y lên.
Lôi Phong sốt đến mơ hồ, không nhận thức được gì xung quanh, chỉ biết có một thứ gì đó rất mát lạnh đặt lên chán y.
Tên này mà chết ở đây thì vô cùng rắc rối. Là huynh đệ của cái vị kia liền không thể chết chỗ y được.
Quế Túc dùng chút linh thảo trộn từ viện các của Hắc Quỷ dã nát nhét vào miệng y.
Định để chỗ tiên thảo này hắn dùng để đột phá huyết khắt trong người, liền để cho tên này dùng. Có chút sót của nhưng biết làm sao được. Cái tên chết tiệt Thiên Long kia hạ cấm chú không cho đụng vô đồ của hắn.
Ném bọn họ xuống đây tự sinh tự diệt, liệu cái đám trên kia có còn chút tình huynh đệ gì nữa không đây.
M* kiếp, hắn muốn lật bàn. Hắn muốn đồ sát thiên hạ.
Sau một canh giờ chật vật, Lôi Phong cuối cùng cũng hạ sốt.
Quế Túc không có quỷ khí,khó có thể duy trì hình dạng liền hiện chân thân là một con cáo tuyết lông trắng muốt, mệt mỏi mà cuộn tròn lại bên giường băng ngủ tiếp đi.
Không có quỷ khí, lũ quỷ bọn họ vốn là vô dụng.
"Ca ca, đây là đâu vậy?"
Tống Trạch nghe vậy cũng có chút bất lực, đưa bản đồ cho Chiêu Quân:
"Ta nhìn không ra cũng không rõ đường cho lắm. Đệ nhìn xem chúng ta đang ở đâu được không?"
Chiêu Quân nhìn tấm bản đồ kia. Hắn biết đây là giả. Tấm bản đồ này vốn là giả. Cái tên Hắc Quỷ sảo quyệt ấy thì sao dám đưa đồ thật ra cho y chứ.
Chiêu Quân cũng không nhanh không chậm đáp lại:
"Đệ không biết, có lẽ chúng ta đi lạc rồi."
Chiêu Quân từ bao giờ đã dán sát vào người Tống Trạch từ phía đằng sau. Nơi này tuy là chốn phồn hoa nhưng không khỏi có nhiều cạm bẫy. Dù trên đường đi y đã dọn vô số lần nhưng không tránh khỏi được bỏ sót. Chiêu Quân muốn bảo vệ cho Tống Trạch chu toàn tìm đến nơi của hai người kia.
Tống Trạch đang băn khoăn vì bị lạc đường, thì một giọng cười trong trẻo cất lên. Kèm theo đó là một cuộc hội thoại:
"Đám cưới là của con đó."
"Không... không muốn con không muốn kết hôn. Nghe nói lanh quân đó có người trong lòng rồi. Con..."
"Nhà viên ngoại rất giàu có mày gả được vào đó là phúc ba đời rồi."
"Không phải là tỉ ấy. Các người lừa ta."
"Người phụ nữ thế nào mới bị chồng bỏ ngay đêm tân hôn chứ. Trắc chắn là không còn trong trắng."
Càng nghe các câu nói càng mơ hồ. Hình như là đoạn kí ức của ai đó cứ chạy đi chạy lại.
Phía trước, một người phụ nữ trên tay cầm đèn đi tới phái hai người hỏi thăm:
"Các người có thấy lang quân của ta đâu không?"
Chiêu Quân năm tay y. Quỷ khí tỏa ra xung quanh nhè nhẹ. Người phụ nữ không hỏi gì thêm, liền bước đi. Những tiếng bước chân còn mang theo bên mình những tiếng va chạm của kim loại vào nền đất.
Hình như là một chiếc kéo lớn.
Tay trái cầm đèn tay phải cầm kéo.
Tống Trạch không hiểu nhìn lên Chiêu Quân như muốn hỏi. Chiêu Quân cũng hiểu ý y mà giải thích.
"Có lẽ ta và ca ca lạc vào mộng cảnh Tiểu Xuyên. Đệ nghe nói mộng cảnh này là của một cô nương oán hận số mệnh của mình. Kể ra thì rất dài. Nếu ca ca muốn ta sẽ từ từ kể cho ca ca nghe."
Không đợi Chiêu Quân nói hết lời. Sự tình lại giống như vừa rối, cô gái nọ quay trở lại rồi vẫn hỏi câu giống như vậy:
"Các ngươi có thấy lang quân của ta đâu không?"
Sự tình vẫn vậy nhưng có một điểm khác. Đằng sau y là một đám quỷ nheo nhúc. Tống Trạch cản giác có chút quen mắt. Là những người dân vừa nãy ở trong miếu thờ.
Khuôn mặt của cô gái không ra hình thù, đột nhiên biến dạng trở nên vô cùng đáng sợ vứt đèn lồng trong tay, hai tay cầm lấy cây kéo, tính cắt cổ hai người. Vừa dương cây kéo lên quỷ nữ vừa thét:
"Ta giết các ngươi. Ta sẽ giết chết những kẻ bắt ép trong thiên hạ. Ta giết chết các ngươi."
Tống Trạch nhanh chóng nhận ra, kéo tay Chiêu Quân nhảy ra phía sau.
Quỷ thị nọ vẫn điên cuồng mà lao tới. Tống Trạch triệu Vô Tình tới, chặn lại nhát kéo kia của nữ quỷ.
"Được được, tiệc cũng mới bắt đầu, nếu hai người muốn có thể lưu lại đây. Có cấm chế ta liền cảm nhận được hai người. Nếu có vấn đề, cứ thông linh cho ta. Tiểu Quân Tủ ngươi biết nó mà nhỉ."
Chiêu Quân không đáp. Tống Trạch cũng không muốn lưu lại lâu y muốn nhanh chóng tìm hai người kia rồi rời khỏi đây.
"Vậy đa tạ. Cáo từ, hẹn ngày tái ngộ."
Đã hoàn thành xong kế hoạch, Hắc Quỷ cũng không rảnh để hai người ở lại, y còn bận nghiên cứu thuốc đáp lại ngay:
"Đi thong thả nhé."
Dưới tầng hầm nhỏ hẹp nào đó.
"Ngươi mau tỉnh dậy đi."
Quế Túc nhìn đống thịt trắc nịch trước mắt mà đá đá vài cái.
Y không có chút động đậy, liệu có phải chết rồi không? Quế Túc như muốn xác nhận lại, liền đá y thêm vài cái nữa. Miệng không ngừng chửi rủa:
"M* kiếp, thật sự là chết rồi đấy à. Ông đây còn chưa kịp ra tay. Ngươi chết cái gì mà chết. Chết cũng đừng ăn vạ ông đây."
Quế Túc cúi người xuống, lật Lôi Phong lại, đặt lưng cậu ta xuống nền đất. Đưa tay sờ vào huyền đạo trên cổ.
Tên này vẫn còn sống chỉ là tác dụng phụ của thuốc nên sốt khá cao.
Quế Túc vung tay, những ngọn lửa xanh lam tỏa một vùng, châm đuốc bừng sáng.
Huyệt đạo cái khỉ khô, là nơi mà con rồng đất kia ở thì đúng hơn.
May mắn là trên người y còn ma chơi đấy không liền không biết sống sót thế nào.
Quế Túc cúi người, cầm ai chân Lôi Phong kéo về phía giường đá mà ném y lên.
Lôi Phong sốt đến mơ hồ, không nhận thức được gì xung quanh, chỉ biết có một thứ gì đó rất mát lạnh đặt lên chán y.
Tên này mà chết ở đây thì vô cùng rắc rối. Là huynh đệ của cái vị kia liền không thể chết chỗ y được.
Quế Túc dùng chút linh thảo trộn từ viện các của Hắc Quỷ dã nát nhét vào miệng y.
Định để chỗ tiên thảo này hắn dùng để đột phá huyết khắt trong người, liền để cho tên này dùng. Có chút sót của nhưng biết làm sao được. Cái tên chết tiệt Thiên Long kia hạ cấm chú không cho đụng vô đồ của hắn.
Ném bọn họ xuống đây tự sinh tự diệt, liệu cái đám trên kia có còn chút tình huynh đệ gì nữa không đây.
M* kiếp, hắn muốn lật bàn. Hắn muốn đồ sát thiên hạ.
Sau một canh giờ chật vật, Lôi Phong cuối cùng cũng hạ sốt.
Quế Túc không có quỷ khí,khó có thể duy trì hình dạng liền hiện chân thân là một con cáo tuyết lông trắng muốt, mệt mỏi mà cuộn tròn lại bên giường băng ngủ tiếp đi.
Không có quỷ khí, lũ quỷ bọn họ vốn là vô dụng.
"Ca ca, đây là đâu vậy?"
Tống Trạch nghe vậy cũng có chút bất lực, đưa bản đồ cho Chiêu Quân:
"Ta nhìn không ra cũng không rõ đường cho lắm. Đệ nhìn xem chúng ta đang ở đâu được không?"
Chiêu Quân nhìn tấm bản đồ kia. Hắn biết đây là giả. Tấm bản đồ này vốn là giả. Cái tên Hắc Quỷ sảo quyệt ấy thì sao dám đưa đồ thật ra cho y chứ.
Chiêu Quân cũng không nhanh không chậm đáp lại:
"Đệ không biết, có lẽ chúng ta đi lạc rồi."
Chiêu Quân từ bao giờ đã dán sát vào người Tống Trạch từ phía đằng sau. Nơi này tuy là chốn phồn hoa nhưng không khỏi có nhiều cạm bẫy. Dù trên đường đi y đã dọn vô số lần nhưng không tránh khỏi được bỏ sót. Chiêu Quân muốn bảo vệ cho Tống Trạch chu toàn tìm đến nơi của hai người kia.
Tống Trạch đang băn khoăn vì bị lạc đường, thì một giọng cười trong trẻo cất lên. Kèm theo đó là một cuộc hội thoại:
"Đám cưới là của con đó."
"Không... không muốn con không muốn kết hôn. Nghe nói lanh quân đó có người trong lòng rồi. Con..."
"Nhà viên ngoại rất giàu có mày gả được vào đó là phúc ba đời rồi."
"Không phải là tỉ ấy. Các người lừa ta."
"Người phụ nữ thế nào mới bị chồng bỏ ngay đêm tân hôn chứ. Trắc chắn là không còn trong trắng."
Càng nghe các câu nói càng mơ hồ. Hình như là đoạn kí ức của ai đó cứ chạy đi chạy lại.
Phía trước, một người phụ nữ trên tay cầm đèn đi tới phái hai người hỏi thăm:
"Các người có thấy lang quân của ta đâu không?"
Chiêu Quân năm tay y. Quỷ khí tỏa ra xung quanh nhè nhẹ. Người phụ nữ không hỏi gì thêm, liền bước đi. Những tiếng bước chân còn mang theo bên mình những tiếng va chạm của kim loại vào nền đất.
Hình như là một chiếc kéo lớn.
Tay trái cầm đèn tay phải cầm kéo.
Tống Trạch không hiểu nhìn lên Chiêu Quân như muốn hỏi. Chiêu Quân cũng hiểu ý y mà giải thích.
"Có lẽ ta và ca ca lạc vào mộng cảnh Tiểu Xuyên. Đệ nghe nói mộng cảnh này là của một cô nương oán hận số mệnh của mình. Kể ra thì rất dài. Nếu ca ca muốn ta sẽ từ từ kể cho ca ca nghe."
Không đợi Chiêu Quân nói hết lời. Sự tình lại giống như vừa rối, cô gái nọ quay trở lại rồi vẫn hỏi câu giống như vậy:
"Các ngươi có thấy lang quân của ta đâu không?"
Sự tình vẫn vậy nhưng có một điểm khác. Đằng sau y là một đám quỷ nheo nhúc. Tống Trạch cản giác có chút quen mắt. Là những người dân vừa nãy ở trong miếu thờ.
Khuôn mặt của cô gái không ra hình thù, đột nhiên biến dạng trở nên vô cùng đáng sợ vứt đèn lồng trong tay, hai tay cầm lấy cây kéo, tính cắt cổ hai người. Vừa dương cây kéo lên quỷ nữ vừa thét:
"Ta giết các ngươi. Ta sẽ giết chết những kẻ bắt ép trong thiên hạ. Ta giết chết các ngươi."
Tống Trạch nhanh chóng nhận ra, kéo tay Chiêu Quân nhảy ra phía sau.
Quỷ thị nọ vẫn điên cuồng mà lao tới. Tống Trạch triệu Vô Tình tới, chặn lại nhát kéo kia của nữ quỷ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất