Ta Ở Tận Thế Thu Tiền Thuê Nhà
Chương 12:
"Căn nhà này... chắc chắn là rất đắt." Mãi một lúc sau cô gái mới tìm lại được giọng nói của mình: "Nhà này cần bao nhiêu tinh thể tuyết, tôi có thể đi tích góp."
Sau khi nhìn thấy ngôi nhà này, cô ta đã động lòng, cô ta không muốn quay lại nơi tối tăm không thấy ánh mặt trời đó để chịu đủ mọi sự ức hiếp nữa, bây giờ dùng cái mạng hèn mọn này của cô ta để đánh cược một lần thì có sao.
Ninh Hiểu giơ ngón trỏ lắc lắc: "Không đắt, tiền thuê nhà một tháng là một viên tinh thể tuyết cấp ba, nước và điện là hai viên tinh thể tuyết cấp hai."
"Cô không tính nhầm chứ?" Giọng cô gái hơi do dự, lý do là vì cái giá này quá thấp, cô ta ở trại tị nạn nơi có hàng nghìn hàng vạn người chen chúc nhau, một tháng cũng phải nộp một viên tinh thể tuyết cấp hai, chưa kể đến những phòng riêng ở tầng trên nghe nói giá còn cao hơn.
"Không tính nhầm đâu, chỉ có vậy thôi, mười hai viên tinh thể tuyết cấp hai, một trăm hai mươi viên tinh thể tuyết cấp một cũng được."
Cô gái lập tức lấy ra tinh thể tuyết cấp ba và hai viên tinh thể tuyết cấp hai của mình đặt vào tay Ninh Hiểu, như thể sợ cô đổi ý.
Ninh Hiểu nhận tinh thể tuyết, nụ cười chân thành hơn vài phần, lấy hợp đồng thuê nhà mà hệ thống đưa cho để cô gái ký tên.
Sau khi tinh thể tuyết được Ninh Hiểu cất vào túi thì tự động biến thành điểm tích lũy, điểm tích lũy trong tài khoản của Ninh Hiểu ngay lập tức tăng lên 1390.
Cô gái không chút do dự ký tên mình, thật kỳ lạ, cô ta vốn là người cẩn thận nhưng khi đối mặt với Ninh Hiểu thì lại luôn dễ dàng buông bỏ cảnh giác.
Lúc này hệ thống cũng giải thích với Ninh Hiểu: "Bởi vì cô là chủ nhà do hệ thống ràng buộc, bản thân tự mang theo sức hấp dẫn, có thể làm giảm sự cảnh giác của người khác, lời nói tự mang theo hào quang, như vậy sẽ thuận tiện cho việc kinh doanh."
Nếu không thì với tính cách cẩn thận của người thời mạt thế, cuối cùng cô chỉ có thể cùng hệ thống tiêu vong mà thôi.
Sau khi ký hợp đồng xong, Ninh Hiểu mới biết cô gái tên là Trình Ý.
Cô dẫn Trình Ý đến cửa để nhập vân tay.
Sau khi nhập vân tay xong, Ninh Hiểu liền cáo từ Trình Ý rời đi: "Cô nghỉ ngơi cho khỏe nhé, có chuyện gì thì đến chỗ tôi, ở đây không cần lo lắng quái thú tuyết tấn công, từ ngày mai trở đi, khoảng đất trống bên ngoài nhà tôi sẽ bắt đầu bán một số đồ dùng cơ bản, có nhu cầu thì có thể đến mua, còn nữa, nếu có người thân bạn bè cũng có thể giới thiệu đến đây thuê nhà."
Câu cuối cùng đương nhiên là trọng điểm, Trình Ý ngẩn người gật đầu, thực ra trong đầu vẫn còn ong ong rất loạn, không nghe rõ Ninh Hiểu nói gì.
Cô ta đứng trong căn nhà băng giờ đã thuộc về mình, rất lâu vẫn chưa hoàn hồn, dường như không dám tin mình lại có được một căn nhà của riêng bản thân.
Nhà băng ngăn cách gió tuyết bên ngoài, ánh sáng bên ngoài chiếu vào sàn nhà, đổ xuống một mảng sáng tối.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Trình Ý ngồi xổm xuống, che mặt khóc nức nở.
Sau khi Ninh Hiểu trở về nhà băng của mình, trước tiên dùng một trăm điểm tích lũy để mở khóa chức năng sử dụng xe đẩy.
Chiếc xe đẩy trong kho đồ lập tức xuất hiện trên khoảng đất trống bên ngoài.
Ninh Hiểu giật mình: "Người khác nhìn thấy sẽ không cho rằng ta là yêu quái chứ?"
"Yên tâm đi ký chủ, người thời mạt thế có khả năng tiếp nhận rất cao, hơn nữa cô càng thần kỳ thì càng được người khác kiêng dè và tôn trọng, đối với công việc sau này cũng có lợi." Giọng nói chắc nịch của hệ thống vang lên trong đầu Ninh Hiểu.
Sau khi nhìn thấy ngôi nhà này, cô ta đã động lòng, cô ta không muốn quay lại nơi tối tăm không thấy ánh mặt trời đó để chịu đủ mọi sự ức hiếp nữa, bây giờ dùng cái mạng hèn mọn này của cô ta để đánh cược một lần thì có sao.
Ninh Hiểu giơ ngón trỏ lắc lắc: "Không đắt, tiền thuê nhà một tháng là một viên tinh thể tuyết cấp ba, nước và điện là hai viên tinh thể tuyết cấp hai."
"Cô không tính nhầm chứ?" Giọng cô gái hơi do dự, lý do là vì cái giá này quá thấp, cô ta ở trại tị nạn nơi có hàng nghìn hàng vạn người chen chúc nhau, một tháng cũng phải nộp một viên tinh thể tuyết cấp hai, chưa kể đến những phòng riêng ở tầng trên nghe nói giá còn cao hơn.
"Không tính nhầm đâu, chỉ có vậy thôi, mười hai viên tinh thể tuyết cấp hai, một trăm hai mươi viên tinh thể tuyết cấp một cũng được."
Cô gái lập tức lấy ra tinh thể tuyết cấp ba và hai viên tinh thể tuyết cấp hai của mình đặt vào tay Ninh Hiểu, như thể sợ cô đổi ý.
Ninh Hiểu nhận tinh thể tuyết, nụ cười chân thành hơn vài phần, lấy hợp đồng thuê nhà mà hệ thống đưa cho để cô gái ký tên.
Sau khi tinh thể tuyết được Ninh Hiểu cất vào túi thì tự động biến thành điểm tích lũy, điểm tích lũy trong tài khoản của Ninh Hiểu ngay lập tức tăng lên 1390.
Cô gái không chút do dự ký tên mình, thật kỳ lạ, cô ta vốn là người cẩn thận nhưng khi đối mặt với Ninh Hiểu thì lại luôn dễ dàng buông bỏ cảnh giác.
Lúc này hệ thống cũng giải thích với Ninh Hiểu: "Bởi vì cô là chủ nhà do hệ thống ràng buộc, bản thân tự mang theo sức hấp dẫn, có thể làm giảm sự cảnh giác của người khác, lời nói tự mang theo hào quang, như vậy sẽ thuận tiện cho việc kinh doanh."
Nếu không thì với tính cách cẩn thận của người thời mạt thế, cuối cùng cô chỉ có thể cùng hệ thống tiêu vong mà thôi.
Sau khi ký hợp đồng xong, Ninh Hiểu mới biết cô gái tên là Trình Ý.
Cô dẫn Trình Ý đến cửa để nhập vân tay.
Sau khi nhập vân tay xong, Ninh Hiểu liền cáo từ Trình Ý rời đi: "Cô nghỉ ngơi cho khỏe nhé, có chuyện gì thì đến chỗ tôi, ở đây không cần lo lắng quái thú tuyết tấn công, từ ngày mai trở đi, khoảng đất trống bên ngoài nhà tôi sẽ bắt đầu bán một số đồ dùng cơ bản, có nhu cầu thì có thể đến mua, còn nữa, nếu có người thân bạn bè cũng có thể giới thiệu đến đây thuê nhà."
Câu cuối cùng đương nhiên là trọng điểm, Trình Ý ngẩn người gật đầu, thực ra trong đầu vẫn còn ong ong rất loạn, không nghe rõ Ninh Hiểu nói gì.
Cô ta đứng trong căn nhà băng giờ đã thuộc về mình, rất lâu vẫn chưa hoàn hồn, dường như không dám tin mình lại có được một căn nhà của riêng bản thân.
Nhà băng ngăn cách gió tuyết bên ngoài, ánh sáng bên ngoài chiếu vào sàn nhà, đổ xuống một mảng sáng tối.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Trình Ý ngồi xổm xuống, che mặt khóc nức nở.
Sau khi Ninh Hiểu trở về nhà băng của mình, trước tiên dùng một trăm điểm tích lũy để mở khóa chức năng sử dụng xe đẩy.
Chiếc xe đẩy trong kho đồ lập tức xuất hiện trên khoảng đất trống bên ngoài.
Ninh Hiểu giật mình: "Người khác nhìn thấy sẽ không cho rằng ta là yêu quái chứ?"
"Yên tâm đi ký chủ, người thời mạt thế có khả năng tiếp nhận rất cao, hơn nữa cô càng thần kỳ thì càng được người khác kiêng dè và tôn trọng, đối với công việc sau này cũng có lợi." Giọng nói chắc nịch của hệ thống vang lên trong đầu Ninh Hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất