Ta Ở Tận Thế Thu Tiền Thuê Nhà

Chương 24:

Trước Sau
"Chúng tôi muốn thuê thêm ba căn nhà băng nữa, đồng đội của tôi đưa người thân đến nên không thể ở chung được nữa." Thái độ của Tạ Đại Sơn hiện tại đối với Ninh Hiểu có phần cung kính.

Anh ta không quan tâm những thứ này đến từ đâu, chỉ cần có thể giúp anh ta và con gái sống sót, anh ta có thể trả bất kỳ giá nào.

"Được chứ." Ninh Hiểu gật đầu.

Ninh Hiểu quay về phòng của mình một chuyến, đổi 200 điểm lấy hai căn nhà băng.

Ra ngoài, Tạ Đại Sơn mua cho mình và con gái mỗi người một bộ quần áo chống lạnh, còn mua riêng cho con gái quần áo lót.

Con gái không có mẹ, những việc này đều do một tay anh ta lo liệu.

Bây giờ anh ta không chỉ chú ý đến thức ăn, một số đồ dùng sinh hoạt cũng nên mua sắm.

Anh ta mua bàn chải đánh răng, kem đánh răng, khăn mặt, giấy vệ sinh, còn có cà chua và trứng để bổ sung vitamin.

Cầm những vật dụng nặng trịch trên tay, Tạ Đại Sơn thật lòng nở một nụ cười nhẹ nhõm.

Khi đưa đồ, Ninh Hiểu tò mò hỏi về trại tị nạn của thành phố này.

Tạ Đại Sơn lắc đầu, vẻ mặt có phần phức tạp, ban đầu mục đích thành lập trại tị nạn chắc chắn là tốt.

Nhưng thời gian trôi qua, thứ bậc giai cấp bộc lộ rõ ràng, ai nắm đấm lớn hơn thì người đó có tiếng nói trong trại tị nạn.

Đặc biệt là sau khi người thành lập trại tị nạn qua đời ngoài ý muốn, mọi thứ càng trở nên hỗn loạn.

Người nắm quyền trại tị nạn này tương đương với một ông vua, quyền lực dần làm mờ mắt người.

Những người lãnh đạo trại tị nạn và những người có tinh thể tuyết cấp cao đều ở trong những căn phòng riêng biệt ở tầng trên, còn bọn họ chỉ có thể chen chúc ở một cái sân lớn dưới lòng đất.



Hai chữ công bằng đã sớm bị vứt ra sau đầu, giống như gã lùn dựa vào người thân của mình có chức vụ trong trại tị nạn để tác oai tác quái, nhiều người chỉ dám giận mà không dám nói.

Tạ Đại Sơn nói trại tị nạn chỉ có thể tránh được thảm họa bên ngoài chứ không thể tránh khỏi lòng người.

Chỉ vài câu ngắn ngủi, Ninh Hiểu đã có thể tưởng tượng ra cuộc sống của họ khó khăn như thế nào.

Tạ Đại Sơn còn nói trước khi đi anh ta không quên quảng cáo giúp cô, Ninh Hiểu lập tức vui đến híp cả mắt, cô dường như đã nhìn thấy rất nhiều tinh thể tuyết đang vẫy gọi mình.

Phòng khách nhà Tạ Đại Sơn lúc này toàn là người, mọi người đang tham quan căn nhà băng từ trong ra ngoài, miệng không ngừng phát ra những tiếng kinh ngạc.

"Mẹ của tôi ơi, chỗ này tốt quá, mấy người tìm được thế nào vậy?" Một cô gái tóc ngắn trông rất hào sảng nói lớn.

Đang nói chuyện thì Tạ Đại Sơn và con gái anh ta đi vào.

Mọi người thấy đồ trong tay anh ta thì đều vây lại, tay bọn họ rất bẩn, nhìn thấy đồ dù thèm thuồng cũng không dám sờ vào.

Nhưng khi nghe nói chỉ cần có tinh thể tuyết là có thể mua được những thứ này, mọi người lại phấn khích.

Đặt đồ xuống, Tạ Đại Sơn dẫn mấy người đi tìm chủ nhà ký hợp đồng.

Sau khi gõ cửa phòng Ninh Hiểu, nghe Tạ Đại Sơn giới thiệu đây là chủ nhà, mọi người đều có vẻ bối rối.

Ninh Hiểu như không nhận ra những cảm xúc này, cô cười tươi hỏi: "Mọi người thấy nhà thế nào? Có ký hợp đồng luôn không?"

"Ký! Chúng tôi ký!" Một người đàn ông trong số đó lập tức nói với vẻ phấn khích.

Ninh Hiểu gật đầu, lấy ra ba bản hợp đồng đưa cho ba người muốn thuê nhà ký tên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau