Ta Ở Tương Lai Mở Bệnh Viện Tâm Thần
Chương 1: Bệnh viện tâm thần (1)
Phù Khanh, nam, đã ăn tổng cộng 26 nồi bánh chưng, chiều cao 1m80, viện trưởng trẻ tuổi nhất của bệnh viện tâm thần thành phố X. Xu hướng giới tính hiện vẫn chưa thể xác định, bởi vì toàn bộ thời gian và tâm tư của y đều cống hiến cho công việc bác sĩ gắn liền với cái bệnh viện tâm thần này.
Nhưng mà hôm nay, y dựa theo thường lệ đi thang máy đến khu ở của bệnh nhân, lại phát hiện nơi này dường như có điều gì đó không được bình thường.
" Đinh --- đã đến khu phòng bệnh tầng hai. "
Cửa thang máy vừa mở, một mùi hôi tanh cùng ẩm mốc ghê người xộc thẳng vào mũi, nhìn vào cảnh tượng trước mắt không khỏi khiến con tim nhỏ bé của Phù Khanh đập bình bịch bình bịch.
Kim loại rỉ sét do lâu ngày không sử dụng đến, mặt tường tráng gạch men sứ bị rong rêu bám đầy, đá cẩm thạch trên mặt đất vốn nên bóng loáng nay lại bị che kín bởi mạng nhện. Trên tường dính một lớp dầu mỡ dày, mơ hồ có thể thấy được dòng chữ " Khu phòng bệnh tầng 2 - Bệnh viện tâm thần thành phố X ", nhắc nhở Phù Khanh chắc chắn không có đi sai.
Mỗi ngóc ngách của bệnh viện tâm thần này vốn vô cùng sạch sẽ, trắng tinh, gọn gàng ngăn nắp. Phù Khanh đối với bệnh viện tâm thần này đã trút xuống không biết bao nhiêu tâm huyết, cũng vì thấy nó ngay ngắn trật tự mà cảm thấy vui mừng. Nhưng mà, nhìn khung cảnh hoang tàn đổ nát trước mặt khiến y thấy vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ.
Điện thoại trong túi bỗng rung lên:
[ Kích hoạt hệ thống thành công! ]
[ Thời gian hiện tại là ngày 11 tháng 4 năm 2149, chào mừng đến với trái đất ở thời không 100 năm sau! ]
Giọng nói từ trong điện thoại không ngừng vang vọng trong không gian, nhưng chỉ một lúc sau liền im lặng như chưa có chuyện gì xảy ra.
Một khuôn mặt tinh xảo hiện rõ trên màn hình điện thoại, con ngươi màu xanh xám gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, môi mỏng tái nhợt khẽ mấp máy:
[ Ta là hệ thống trí tuệ nhân tạo do Viện Nghiên Cứu Trung Ương tạo ra. Ta biết cậu đang hoang mang, nhưng xin yên tâm, cậu có thể lựa chọn tin tưởng ta, ta sẽ không... ]
Lời nói vừa thốt ra, hệ thống vẫn còn đang đắc ý chờ con người trước mặt lộ ra vẻ hoảng hốt lo sợ, sau đó nó sẽ giả vờ an ủi y, rồi trợ giúp y, cuối cùng thì sẽ toàn quyền khống chế con người này.
Nhưng hệ thống không ngờ rằng, chưa kịp để nó nói hết câu thì một âm thanh mang theo sự lạnh lẽo u ám, cùng tuyệt vọng vang lên.
“ Cho ngươi ba phút, giải thích toàn bộ sự việc thật rõ ràng. ”
Hệ thống: [... Hả? ]
Tại sao...y lại không hoảng sợ?
Ánh mắt Phù Khanh nhìn lướt qua màn hình điện thoại, giọng lạnh như băng nói: “ Còn 2 phút 51 giây. ”
[... ]
Hệ thống thật sự hết cách, nó chỉ có thể run rẩy hướng về phía Phù Khanh mà giải thích.
- --
Sau thời điểm Phù Khanh mất tích nửa năm, mạt thế bắt đầu bùng nổ.
Làn sóng biến dị kỳ quái rất nhanh đã bao phủ toàn bộ thế giới. Tất cả các loài sinh vật đều xảy ra biến dị, không già đi, cũng không chết đi, mà chúng biến thành những quái vật cực kỳ điên khùng và đáng sợ. Tất cả các khu vực xung quanh hầu như đều đã trở thành đống đổ nát, cho đến hôm nay vẫn bị làn sóng biến dị bao phủ, vô số người đều đã biến thành ác chủng.
Phù Khanh nhìn cảnh tượng hỗn loạn xung quanh, đáy mắt tràn đầy u ám, lạnh lẽo.
Hệ thống sau khi giải thích xong mọi chuyện liền đưa ra đề nghị: [ Hiện giờ bệnh viện tâm thần này thuộc khu vực đã bị loại bỏ. Cậu tốt nhất mau rời khỏi nơi này, giá trị trật tự ở nơi này không tốt, mau đến khu vực an toàn đi. ]
Phù Khanh nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, nghe vậy liền hỏi: “ Giá trị trật tự là cái gì? ”
[ Giá trị trật tự là chỉ số trình độ biến dị. Lúc mới bắt đầu sẽ là 100, khi ở nơi thuộc khu vực đã bị loại bỏ sẽ tự động giảm xuống, đồng thời khi đó sẽ gây áp lực lên thần kinh và sinh ra ảo giác. Giá trị trật tự sẽ trở về 0 khi nơi đó không thể phục hồi và mọi sinh vật ở đó đều trở thành Ác Chủng. ]
Phù Khanh nhìn điện thoại. Trên màn hình hiện một con số màu đỏ rất lớn. Lúc này đây, con số trên màn hình đang từ 99 đột nhiên thành 98, ước chừng qua năm phút nữa sẽ lại biến thành 97.
Thời gian còn lại rất ít. Tuy rằng đau lòng nhưng y vẫn phải rời đi.
- --
Bệnh viện tâm thần tổng cộng có bốn tầng, hai tầng hầm dưới lòng đất và hai tầng dành riêng cho nghiên cứu nằm trên mặt đất. Hiện tại, Phù Khanh đang ở tầng hầm dưới cùng, chỉ cần lên được đến phòng làm việc tầng 1 trên mặt đất liền có thể rời đi.
Phù Khanh đang đi bỗng khựng lại, y nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỉ sắt đang đóng chặt kia. Vì để phòng ngừa các phần tử nguy hiểm được giam giữ ở đây trốn ra ngoài, mỗi tầng ở cửa thang máy đều đặc chế thêm một cái cửa sắt chống gỉ. Nhưng mà chìa khóa này là do hộ sĩ giữ, không có ở trên người viện trưởng.
Bỗng nhiên, phía cuối hành lang truyền đến tiếng cười quỷ dị: “ Ha ha ha --- tìm được rồi--- buổi chiều có hai chỗ tiểu bảo bối không có được chích nha----”
Hệ thống bỗng giật mình: [ Không hay, tầng hầm dưới cùng này vậy mà cũng có ác chủng. Mau lên, nhanh tìm chỗ nào đó trốn đi mau... ]
Nó còn chưa nói xong, Phù Khanh đã động đậy người, chạy nhanh, thẳng về phía đang phát ra âm thanh.
Hệ thống: [ Ta không kêu cậu đi tìm chết aaaaaaaa ]
Phù Khanh vẻ mặt bình thản, bước chân ngày càng nhanh hơn, cố ý nói: “ Tầng hầm dưới này, mỗi buổi chiều đều sẽ có hai hộ sĩ đến tiêm. Chìa khóa chúng ta cần nằm ở trên người của bọn họ. ”
Đúng lúc này, ở ngay chỗ rẽ bỗng xuất hiện một con thỏ, quay đầu nhìn về phía y, miệng nở nụ cười quỷ dị kéo dài đến tận mang tai.
Thân hình nó mập mạp, bành trướng, lỗ tai dài tới mức như sắp chạm tới trần nhà. Đôi mắt đỏ au phảng phất sát khí nhìn xuống, cổ họng phát ra tiếng cười khàn đặc. Trên người nó mặc một bộ đồ hộ sĩ rất lớn, chi trước giống hệt tay người, cầm một thùng chất đầy ống tiêm lớn nhỏ, dòng chất lỏng từ mũi kim chậm rãi chảy ra nhỏ giọt.
Hệ thống: [ Cậu gọi cái này là hộ sĩ? ]
Phù Khanh: “ Mặc đồng phục hộ sĩ, tay cầm ống tiêm, không đúng à? ”
Đến lúc này nó mới ý thức được, chủ nhân mới của mình là một người to gan lớn mật như thế.
[ Ác chủng tư duy hỗn loạn, lực công kích cực kỳ mạnh mẽ, không phải là thứ mà cậu có thể.... ]
Lời nói của nó rất nhanh bị đánh gãy. Hộ sĩ thỏ có đôi mắt rất kỳ lạ, đồng tử hệt như một con rắn, tầm mắt ghim chặt trên người Phù Khanh, nhếch miệng cười: “ Tìm thấy cậu rồi nha, tiểu bảo bối. ”
Không kịp nữa rồi! Hệ thống trơ mắt nhìn hộ sĩ thỏ cúi người, một tay cầm ống tiêm khổng lồ, một tay khác chụp lên đầu Phù Khanh.
Không thể nào? Nó vừa mới kích hoạt hệ thống thành công đã phải diễn cảnh ly biệt sad ending cẩu huyết hay sao?!!
Hệ thống nhắm chặt hai mắt lại, màn hình điện thoại bỗng tối đen.
Đúng vào lúc móng vuốt của hộ sĩ thỏ vung tới trước mặt y, Phù Khanh đột nhiên mở miệng: “ Cô dùng đơn thuốc ở đâu? Trước đó ký tên xác nhận chưa? ”
Hệ thống tuyệt vọng nghĩ: Ngài nói chuyện với Ác Chủng có tác dụng không?!!
Thế nhưng hộ sĩ thỏ vậy mà thật sự dừng lại. Đôi mắt màu đỏ chớp chớp, lộ ra vẻ mặt mờ mịt không biết phải làm sao.
Phù Khanh rũ mắt, nhàn nhạt nói: “ Dùng đơn thuốc ở trong túi áo hộ sĩ. ”
Hộ sĩ thỏ như sực tỉnh, cúi đầu vụng về lục lọi túi áo. Vô số ống tiêm lớn bé lách cách rơi xuống đất, nó lại không hề tìm thấy đơn thuốc, đôi mắt màu đỏ bắt đầu ầng ậc nước.
Động tác của nó ngày càng gấp gáp, còn tự mình lẩm bẩm: “ Ta phải tìm được đơn thuốc... Dùng đơn thuốc.... Không ký tên mà chích sẽ bị viện trưởng phê bình.... ”
Phù Khanh tiến về phía nó, từ trên mặt đất nhặt lên một ống tiêm.
Hộ sĩ thỏ đột nhiên ngẩng đầu, hung tợn nhìn về phía hắn: “ Không được nhúc nhích! ”
Phù Khanh ngẩng đầu, đôi mắt màu lam bình tĩnh không gợn sóng, môi mỏng khẽ mấp máy, tàn nhẫn khiến hộ sĩ thỏ như rơi xuống vực sâu: “ Quản lý an toàn điều thứ nhất, hộ sĩ có nghĩa vụ phải đảm bảo tốt ống tiêm, để tránh xuất hiện sự cố ngoài ý muốn. Người vi phạm sẽ bị xử phạt cái gì? ”
Bộ dáng hung ác của nó ngay lập tức biến mất, đứng ngây ngốc tại chỗ, như muốn cắt đứt mọi liên quan với chính bản thân mình. Nước mắt bỗng trào ra, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất.
“ Ta đã phạm sai lầm tới hai lần, oa---oa-- ”
Nguyên bản nó vốn chỉ là một hộ sĩ nhỏ nhoi làm việc ở bệnh viện tâm thần. Khi tận thế vừa mới giáng xuống, nó không biết phải làm sao, chỉ biết đứng bất động tại chỗ, bỏ lỡ cơ hội chạy đến khu an toàn, cuối cùng hoàn toàn biến thành Ác Chủng. Nó chỉ còn sót lại một chút thần trí cùng ký ức, không nhận ra ai với ai, nhưng lại vẫn có thể nhớ rõ quy tắc của viện trưởng, mỗi ngày vào buổi chiều đều phải đều đặn đến hai nơi để chích.
Thỏ hộ sĩ cao lớn bỗng nhiên dừng khóc, cúi đầu đến trước mặt Phù Khanh, ngây ngốc nói: “ Cậu đừng nói cho viện trưởng đấy! ”
Phù Khanh khẽ gật đầu: “ Ta sẽ không nói cho hắn. ”
Con thỏ nhẹ nhàng thở ra một hơi, đem toàn bộ ống tiêm ở dưới đất nhặt lên cất vào túi, quay đầu định chạy trốn.
Hệ thống bị làm cho chóang váng. Viện trưởng này rốt cuộc đã để lại nhiều ký ức khủng khiếp như thế nào mà bọn họ cho dù đã biến thành Ác Chủng vẫn còn sợ hãi?
Nó cuối cùng cũng yên tâm thở phào: [ Ác Chủng đó rốt cuộc cũng đi rồi. ]
Bỗng lúc này, Phù Khanh nhẹ thốt lên: “ Chậm đã. ”
Hộ sĩ thỏ: “... ”
Hệ thống: “... ”
Thiếu niên ôm lấy cánh tay, từng bước một tới gần, giọng nói đầy ôn hòa nhưng lại mang cảm giác uy nghiêm không thể chối từ, chợt nói: “ Bảo mật cũng phải có thù lao, ta muốn cô đưa ta chìa khóa. ”
Hộ sĩ thỏ như học sinh tiểu học trốn học bị hiệu trưởng phát hiện, không quan tâm đến thứ gì, chỉ muốn nhanh chóng rời đi, vì thế nhanh chóng tháo chìa khóa ném xuống, sau đó lập tức bỏ đi, không dám quay đầu lại.
Hệ thống ở một bên xem đến nghẹn họng, màn hình điện thoại nhấp nháy: [ Thế này cũng được? ]
Phù Khanh thoải mái, vui vẻ nhặt chìa khóa từ dưới đất lên. Chìa khóa cũng được làm từ loại sắt đặc chế, lâu như vậy cũng chưa rỉ sét. Hắn bước đến cửa thang máy, định bước vào thì bước chân bỗng khựng lại.
Phù Khanh cũng không thèm quay đầu, dứt khoát nghiêng người, lưu loát né tránh.
Oanh---
Một xô lớn chứa đầy ống tiêm nặng nề nện xuống mặt đất, nền gạch vỡ ra bắn tung tóe.
Vừa rồi hóa ra con thỏ kia chỉ giả vờ rời đi, thực chất là đang chờ từ đằng sau đánh lén! Hộ sĩ thỏ ở phía sau lưng hắn hai mắt đỏ bừng, tràn đầy sát khí.
“ Ngươi đã biết ta vi phạm quy định, vậy thì chỉ có giết chết ngươi mới có thể che giấu bí mật này mãi mãi! ”
Thế nhưng trực giác của Phù Khanh tốt hơn rất nhiều so với nó dự tính.
Đánh lén thất bại, hộ sĩ thỏ phẫn nộ móc từ trong túi ra một cái ống tiêm, nhào về phía Phù Khanh, đem mũi tiêm hung hăng nhắm tới cổ Phù Khanh mà đâm xuống.
Cánh tay mảnh khảnh vươn dài đâm nhẹ một cái, cắm châm, đẩy dịch, rút châm. Không một động tác thừa.
Phù Khanh so với nó lại càng thuần thục, động tác đi trước một bước đem ống tiêm vừa rồi nhặt được, nắm ở trong tay nhẹ nhàng đâm vào người đối phương.
Hộ sĩ thỏ khó tin sững sờ tại chỗ. Đột nhiên thân thể to lớn ầm ầm ngã xuống đất. Nó như quả bóng bị xì hơi, dần dần thu nhỏ lại, hộ sĩ cùng ống tiêm cũng dần dần biến nhỏ lại, vô cùng kì diệu.
Đôi mắt màu đỏ tràn ngập nước mắt, chỉ có thể ngửa mặt nhìn vóc dáng cao gầy kia từ từ đi đến trước mặt mình, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Mái tóc màu xám đậm rũ xuống cần cổ trắng nõn, đôi mắt lam bình tĩnh đến lạ. Hắn nhìn có vẻ cũng không mấy nghiêm túc, đuôi mắt thoáng rũ xuống, nhìn qua trông rất ôn hòa, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy không giận mà uy.
Hắn vươn tay, dịu dàng vuốt đầu con thỏ trấn an, hệt như giáo viên mầm non dỗ trẻ nhỏ vậy. Xương cổ tay vì tay áo trượt xuống mà lộ ra, nhìn như một bức tranh tuyệt đẹp.
Hộ sĩ thỏ mơ mơ màng màng nghĩ, dường như bản thân đã từng gặp qua người này.
Hơi thở này, màu mắt lam này cùng cánh tay thon gầy đẹp mắt chẳng phải là.... Viện trưởng sao?
Con thỏ đột nhiên hiểu ra, đôi mắt trừng lớn, hai tay mềm oặt, lỗ tai vì kinh hãi mà dựng lên, tứ chi múa may loạn xạ.
Cái tay kia xách cổ nó lên không trung, khiến cho nó đối diện với tầm mắt của mình. Môi mỏng tái nhợt mang theo chút ý cười: "Nhớ ra rồi?"
Mới vừa nãy thỏ hộ sĩ còn sợ hãi viện trưởng, hiện tại lại vô cùng kích động như muốn nhảy vào lồng ngực của người kia.
Viện trưởng!
Bệnh viện tâm thần này lại có viện trưởng rồi!
Bọn họ sợ Phùng Khanh, nhưng lại rất yêu y.
Bọn họ muốn trốn khỏi y, nhưng lại không thể không có y bên cạnh.
Hộ sĩ thỏ mừng rỡ như điên, nước mắt vừa nuốt vào lại mất khống chế mà trào ra mãnh liệt.
Đột nhiên, màn hình điện thoại khẽ rung. Giọng nói của hệ thống vang lên.
[ Giá trị trật tự giảm xuống còn 80, kích hoạt giai đoạn đầu tiên. ]
[ Dị năng của cậu là---- ]
[ Thuần phục ]
Nhưng mà hôm nay, y dựa theo thường lệ đi thang máy đến khu ở của bệnh nhân, lại phát hiện nơi này dường như có điều gì đó không được bình thường.
" Đinh --- đã đến khu phòng bệnh tầng hai. "
Cửa thang máy vừa mở, một mùi hôi tanh cùng ẩm mốc ghê người xộc thẳng vào mũi, nhìn vào cảnh tượng trước mắt không khỏi khiến con tim nhỏ bé của Phù Khanh đập bình bịch bình bịch.
Kim loại rỉ sét do lâu ngày không sử dụng đến, mặt tường tráng gạch men sứ bị rong rêu bám đầy, đá cẩm thạch trên mặt đất vốn nên bóng loáng nay lại bị che kín bởi mạng nhện. Trên tường dính một lớp dầu mỡ dày, mơ hồ có thể thấy được dòng chữ " Khu phòng bệnh tầng 2 - Bệnh viện tâm thần thành phố X ", nhắc nhở Phù Khanh chắc chắn không có đi sai.
Mỗi ngóc ngách của bệnh viện tâm thần này vốn vô cùng sạch sẽ, trắng tinh, gọn gàng ngăn nắp. Phù Khanh đối với bệnh viện tâm thần này đã trút xuống không biết bao nhiêu tâm huyết, cũng vì thấy nó ngay ngắn trật tự mà cảm thấy vui mừng. Nhưng mà, nhìn khung cảnh hoang tàn đổ nát trước mặt khiến y thấy vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ.
Điện thoại trong túi bỗng rung lên:
[ Kích hoạt hệ thống thành công! ]
[ Thời gian hiện tại là ngày 11 tháng 4 năm 2149, chào mừng đến với trái đất ở thời không 100 năm sau! ]
Giọng nói từ trong điện thoại không ngừng vang vọng trong không gian, nhưng chỉ một lúc sau liền im lặng như chưa có chuyện gì xảy ra.
Một khuôn mặt tinh xảo hiện rõ trên màn hình điện thoại, con ngươi màu xanh xám gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, môi mỏng tái nhợt khẽ mấp máy:
[ Ta là hệ thống trí tuệ nhân tạo do Viện Nghiên Cứu Trung Ương tạo ra. Ta biết cậu đang hoang mang, nhưng xin yên tâm, cậu có thể lựa chọn tin tưởng ta, ta sẽ không... ]
Lời nói vừa thốt ra, hệ thống vẫn còn đang đắc ý chờ con người trước mặt lộ ra vẻ hoảng hốt lo sợ, sau đó nó sẽ giả vờ an ủi y, rồi trợ giúp y, cuối cùng thì sẽ toàn quyền khống chế con người này.
Nhưng hệ thống không ngờ rằng, chưa kịp để nó nói hết câu thì một âm thanh mang theo sự lạnh lẽo u ám, cùng tuyệt vọng vang lên.
“ Cho ngươi ba phút, giải thích toàn bộ sự việc thật rõ ràng. ”
Hệ thống: [... Hả? ]
Tại sao...y lại không hoảng sợ?
Ánh mắt Phù Khanh nhìn lướt qua màn hình điện thoại, giọng lạnh như băng nói: “ Còn 2 phút 51 giây. ”
[... ]
Hệ thống thật sự hết cách, nó chỉ có thể run rẩy hướng về phía Phù Khanh mà giải thích.
- --
Sau thời điểm Phù Khanh mất tích nửa năm, mạt thế bắt đầu bùng nổ.
Làn sóng biến dị kỳ quái rất nhanh đã bao phủ toàn bộ thế giới. Tất cả các loài sinh vật đều xảy ra biến dị, không già đi, cũng không chết đi, mà chúng biến thành những quái vật cực kỳ điên khùng và đáng sợ. Tất cả các khu vực xung quanh hầu như đều đã trở thành đống đổ nát, cho đến hôm nay vẫn bị làn sóng biến dị bao phủ, vô số người đều đã biến thành ác chủng.
Phù Khanh nhìn cảnh tượng hỗn loạn xung quanh, đáy mắt tràn đầy u ám, lạnh lẽo.
Hệ thống sau khi giải thích xong mọi chuyện liền đưa ra đề nghị: [ Hiện giờ bệnh viện tâm thần này thuộc khu vực đã bị loại bỏ. Cậu tốt nhất mau rời khỏi nơi này, giá trị trật tự ở nơi này không tốt, mau đến khu vực an toàn đi. ]
Phù Khanh nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, nghe vậy liền hỏi: “ Giá trị trật tự là cái gì? ”
[ Giá trị trật tự là chỉ số trình độ biến dị. Lúc mới bắt đầu sẽ là 100, khi ở nơi thuộc khu vực đã bị loại bỏ sẽ tự động giảm xuống, đồng thời khi đó sẽ gây áp lực lên thần kinh và sinh ra ảo giác. Giá trị trật tự sẽ trở về 0 khi nơi đó không thể phục hồi và mọi sinh vật ở đó đều trở thành Ác Chủng. ]
Phù Khanh nhìn điện thoại. Trên màn hình hiện một con số màu đỏ rất lớn. Lúc này đây, con số trên màn hình đang từ 99 đột nhiên thành 98, ước chừng qua năm phút nữa sẽ lại biến thành 97.
Thời gian còn lại rất ít. Tuy rằng đau lòng nhưng y vẫn phải rời đi.
- --
Bệnh viện tâm thần tổng cộng có bốn tầng, hai tầng hầm dưới lòng đất và hai tầng dành riêng cho nghiên cứu nằm trên mặt đất. Hiện tại, Phù Khanh đang ở tầng hầm dưới cùng, chỉ cần lên được đến phòng làm việc tầng 1 trên mặt đất liền có thể rời đi.
Phù Khanh đang đi bỗng khựng lại, y nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỉ sắt đang đóng chặt kia. Vì để phòng ngừa các phần tử nguy hiểm được giam giữ ở đây trốn ra ngoài, mỗi tầng ở cửa thang máy đều đặc chế thêm một cái cửa sắt chống gỉ. Nhưng mà chìa khóa này là do hộ sĩ giữ, không có ở trên người viện trưởng.
Bỗng nhiên, phía cuối hành lang truyền đến tiếng cười quỷ dị: “ Ha ha ha --- tìm được rồi--- buổi chiều có hai chỗ tiểu bảo bối không có được chích nha----”
Hệ thống bỗng giật mình: [ Không hay, tầng hầm dưới cùng này vậy mà cũng có ác chủng. Mau lên, nhanh tìm chỗ nào đó trốn đi mau... ]
Nó còn chưa nói xong, Phù Khanh đã động đậy người, chạy nhanh, thẳng về phía đang phát ra âm thanh.
Hệ thống: [ Ta không kêu cậu đi tìm chết aaaaaaaa ]
Phù Khanh vẻ mặt bình thản, bước chân ngày càng nhanh hơn, cố ý nói: “ Tầng hầm dưới này, mỗi buổi chiều đều sẽ có hai hộ sĩ đến tiêm. Chìa khóa chúng ta cần nằm ở trên người của bọn họ. ”
Đúng lúc này, ở ngay chỗ rẽ bỗng xuất hiện một con thỏ, quay đầu nhìn về phía y, miệng nở nụ cười quỷ dị kéo dài đến tận mang tai.
Thân hình nó mập mạp, bành trướng, lỗ tai dài tới mức như sắp chạm tới trần nhà. Đôi mắt đỏ au phảng phất sát khí nhìn xuống, cổ họng phát ra tiếng cười khàn đặc. Trên người nó mặc một bộ đồ hộ sĩ rất lớn, chi trước giống hệt tay người, cầm một thùng chất đầy ống tiêm lớn nhỏ, dòng chất lỏng từ mũi kim chậm rãi chảy ra nhỏ giọt.
Hệ thống: [ Cậu gọi cái này là hộ sĩ? ]
Phù Khanh: “ Mặc đồng phục hộ sĩ, tay cầm ống tiêm, không đúng à? ”
Đến lúc này nó mới ý thức được, chủ nhân mới của mình là một người to gan lớn mật như thế.
[ Ác chủng tư duy hỗn loạn, lực công kích cực kỳ mạnh mẽ, không phải là thứ mà cậu có thể.... ]
Lời nói của nó rất nhanh bị đánh gãy. Hộ sĩ thỏ có đôi mắt rất kỳ lạ, đồng tử hệt như một con rắn, tầm mắt ghim chặt trên người Phù Khanh, nhếch miệng cười: “ Tìm thấy cậu rồi nha, tiểu bảo bối. ”
Không kịp nữa rồi! Hệ thống trơ mắt nhìn hộ sĩ thỏ cúi người, một tay cầm ống tiêm khổng lồ, một tay khác chụp lên đầu Phù Khanh.
Không thể nào? Nó vừa mới kích hoạt hệ thống thành công đã phải diễn cảnh ly biệt sad ending cẩu huyết hay sao?!!
Hệ thống nhắm chặt hai mắt lại, màn hình điện thoại bỗng tối đen.
Đúng vào lúc móng vuốt của hộ sĩ thỏ vung tới trước mặt y, Phù Khanh đột nhiên mở miệng: “ Cô dùng đơn thuốc ở đâu? Trước đó ký tên xác nhận chưa? ”
Hệ thống tuyệt vọng nghĩ: Ngài nói chuyện với Ác Chủng có tác dụng không?!!
Thế nhưng hộ sĩ thỏ vậy mà thật sự dừng lại. Đôi mắt màu đỏ chớp chớp, lộ ra vẻ mặt mờ mịt không biết phải làm sao.
Phù Khanh rũ mắt, nhàn nhạt nói: “ Dùng đơn thuốc ở trong túi áo hộ sĩ. ”
Hộ sĩ thỏ như sực tỉnh, cúi đầu vụng về lục lọi túi áo. Vô số ống tiêm lớn bé lách cách rơi xuống đất, nó lại không hề tìm thấy đơn thuốc, đôi mắt màu đỏ bắt đầu ầng ậc nước.
Động tác của nó ngày càng gấp gáp, còn tự mình lẩm bẩm: “ Ta phải tìm được đơn thuốc... Dùng đơn thuốc.... Không ký tên mà chích sẽ bị viện trưởng phê bình.... ”
Phù Khanh tiến về phía nó, từ trên mặt đất nhặt lên một ống tiêm.
Hộ sĩ thỏ đột nhiên ngẩng đầu, hung tợn nhìn về phía hắn: “ Không được nhúc nhích! ”
Phù Khanh ngẩng đầu, đôi mắt màu lam bình tĩnh không gợn sóng, môi mỏng khẽ mấp máy, tàn nhẫn khiến hộ sĩ thỏ như rơi xuống vực sâu: “ Quản lý an toàn điều thứ nhất, hộ sĩ có nghĩa vụ phải đảm bảo tốt ống tiêm, để tránh xuất hiện sự cố ngoài ý muốn. Người vi phạm sẽ bị xử phạt cái gì? ”
Bộ dáng hung ác của nó ngay lập tức biến mất, đứng ngây ngốc tại chỗ, như muốn cắt đứt mọi liên quan với chính bản thân mình. Nước mắt bỗng trào ra, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất.
“ Ta đã phạm sai lầm tới hai lần, oa---oa-- ”
Nguyên bản nó vốn chỉ là một hộ sĩ nhỏ nhoi làm việc ở bệnh viện tâm thần. Khi tận thế vừa mới giáng xuống, nó không biết phải làm sao, chỉ biết đứng bất động tại chỗ, bỏ lỡ cơ hội chạy đến khu an toàn, cuối cùng hoàn toàn biến thành Ác Chủng. Nó chỉ còn sót lại một chút thần trí cùng ký ức, không nhận ra ai với ai, nhưng lại vẫn có thể nhớ rõ quy tắc của viện trưởng, mỗi ngày vào buổi chiều đều phải đều đặn đến hai nơi để chích.
Thỏ hộ sĩ cao lớn bỗng nhiên dừng khóc, cúi đầu đến trước mặt Phù Khanh, ngây ngốc nói: “ Cậu đừng nói cho viện trưởng đấy! ”
Phù Khanh khẽ gật đầu: “ Ta sẽ không nói cho hắn. ”
Con thỏ nhẹ nhàng thở ra một hơi, đem toàn bộ ống tiêm ở dưới đất nhặt lên cất vào túi, quay đầu định chạy trốn.
Hệ thống bị làm cho chóang váng. Viện trưởng này rốt cuộc đã để lại nhiều ký ức khủng khiếp như thế nào mà bọn họ cho dù đã biến thành Ác Chủng vẫn còn sợ hãi?
Nó cuối cùng cũng yên tâm thở phào: [ Ác Chủng đó rốt cuộc cũng đi rồi. ]
Bỗng lúc này, Phù Khanh nhẹ thốt lên: “ Chậm đã. ”
Hộ sĩ thỏ: “... ”
Hệ thống: “... ”
Thiếu niên ôm lấy cánh tay, từng bước một tới gần, giọng nói đầy ôn hòa nhưng lại mang cảm giác uy nghiêm không thể chối từ, chợt nói: “ Bảo mật cũng phải có thù lao, ta muốn cô đưa ta chìa khóa. ”
Hộ sĩ thỏ như học sinh tiểu học trốn học bị hiệu trưởng phát hiện, không quan tâm đến thứ gì, chỉ muốn nhanh chóng rời đi, vì thế nhanh chóng tháo chìa khóa ném xuống, sau đó lập tức bỏ đi, không dám quay đầu lại.
Hệ thống ở một bên xem đến nghẹn họng, màn hình điện thoại nhấp nháy: [ Thế này cũng được? ]
Phù Khanh thoải mái, vui vẻ nhặt chìa khóa từ dưới đất lên. Chìa khóa cũng được làm từ loại sắt đặc chế, lâu như vậy cũng chưa rỉ sét. Hắn bước đến cửa thang máy, định bước vào thì bước chân bỗng khựng lại.
Phù Khanh cũng không thèm quay đầu, dứt khoát nghiêng người, lưu loát né tránh.
Oanh---
Một xô lớn chứa đầy ống tiêm nặng nề nện xuống mặt đất, nền gạch vỡ ra bắn tung tóe.
Vừa rồi hóa ra con thỏ kia chỉ giả vờ rời đi, thực chất là đang chờ từ đằng sau đánh lén! Hộ sĩ thỏ ở phía sau lưng hắn hai mắt đỏ bừng, tràn đầy sát khí.
“ Ngươi đã biết ta vi phạm quy định, vậy thì chỉ có giết chết ngươi mới có thể che giấu bí mật này mãi mãi! ”
Thế nhưng trực giác của Phù Khanh tốt hơn rất nhiều so với nó dự tính.
Đánh lén thất bại, hộ sĩ thỏ phẫn nộ móc từ trong túi ra một cái ống tiêm, nhào về phía Phù Khanh, đem mũi tiêm hung hăng nhắm tới cổ Phù Khanh mà đâm xuống.
Cánh tay mảnh khảnh vươn dài đâm nhẹ một cái, cắm châm, đẩy dịch, rút châm. Không một động tác thừa.
Phù Khanh so với nó lại càng thuần thục, động tác đi trước một bước đem ống tiêm vừa rồi nhặt được, nắm ở trong tay nhẹ nhàng đâm vào người đối phương.
Hộ sĩ thỏ khó tin sững sờ tại chỗ. Đột nhiên thân thể to lớn ầm ầm ngã xuống đất. Nó như quả bóng bị xì hơi, dần dần thu nhỏ lại, hộ sĩ cùng ống tiêm cũng dần dần biến nhỏ lại, vô cùng kì diệu.
Đôi mắt màu đỏ tràn ngập nước mắt, chỉ có thể ngửa mặt nhìn vóc dáng cao gầy kia từ từ đi đến trước mặt mình, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Mái tóc màu xám đậm rũ xuống cần cổ trắng nõn, đôi mắt lam bình tĩnh đến lạ. Hắn nhìn có vẻ cũng không mấy nghiêm túc, đuôi mắt thoáng rũ xuống, nhìn qua trông rất ôn hòa, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy không giận mà uy.
Hắn vươn tay, dịu dàng vuốt đầu con thỏ trấn an, hệt như giáo viên mầm non dỗ trẻ nhỏ vậy. Xương cổ tay vì tay áo trượt xuống mà lộ ra, nhìn như một bức tranh tuyệt đẹp.
Hộ sĩ thỏ mơ mơ màng màng nghĩ, dường như bản thân đã từng gặp qua người này.
Hơi thở này, màu mắt lam này cùng cánh tay thon gầy đẹp mắt chẳng phải là.... Viện trưởng sao?
Con thỏ đột nhiên hiểu ra, đôi mắt trừng lớn, hai tay mềm oặt, lỗ tai vì kinh hãi mà dựng lên, tứ chi múa may loạn xạ.
Cái tay kia xách cổ nó lên không trung, khiến cho nó đối diện với tầm mắt của mình. Môi mỏng tái nhợt mang theo chút ý cười: "Nhớ ra rồi?"
Mới vừa nãy thỏ hộ sĩ còn sợ hãi viện trưởng, hiện tại lại vô cùng kích động như muốn nhảy vào lồng ngực của người kia.
Viện trưởng!
Bệnh viện tâm thần này lại có viện trưởng rồi!
Bọn họ sợ Phùng Khanh, nhưng lại rất yêu y.
Bọn họ muốn trốn khỏi y, nhưng lại không thể không có y bên cạnh.
Hộ sĩ thỏ mừng rỡ như điên, nước mắt vừa nuốt vào lại mất khống chế mà trào ra mãnh liệt.
Đột nhiên, màn hình điện thoại khẽ rung. Giọng nói của hệ thống vang lên.
[ Giá trị trật tự giảm xuống còn 80, kích hoạt giai đoạn đầu tiên. ]
[ Dị năng của cậu là---- ]
[ Thuần phục ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất