Chương 1: Bước vào thế giới kinh dị
Trong truyền thuyết, con người sau khi qua đời sẽ phải đi qua cổng Minh giới rồi tiến vào Quỷ Thành.
Thế nhưng, chẳng có ai biết được "cổng Minh giới" rốt cuộc là nơi nào, hình dạng ra sao.
Có người nói rằng, "cổng Minh giới" có thể biến hóa thành đa hình đa dạng. Nó có thể là một tuyến đường quốc lộ bình thường, một cánh cổng, một cái bệnh viện, hay là một con sông,...
Thậm chí là một phòng học cũ nát.
Trương Bưu vừa mở mắt ra, đập vào mắt hắn là bức trường loang lổ, cùng ánh sáng lập lòe từ bóng đèn dây tóc khiến người ta đau mắt.
Khi hắn ngồi thẳng người dậy, hắn lại thấy trước mặt mình là một tấm bảng đen có vẻ như sắp sửa đổ xuống đến nơi.
Nơi này là... trường học? Một phòng học à?
"Cái quỷ gì..." Trương Bưu cảm thấy nhức nhức cái đầu, nhớ lại vừa rồi mình còn đang sống mái một trận với bọn nhãi ranh trên phố, thế quái nào lại tự nhiên độn thổ đến nơi này. "Rắn Độc, Gậy Gộc, chúng mày đâu rồi?! Chết chỗ nào rồi hả!!"
Không có tiếng người đáp lại, chỉ có tiếng mưa tầm tã vọng vào từ cửa sổ.
Trời đang mưa.
"Thời tiết chết tiệt!" Trương Bưu làu bàu một tiếng, dựa tường đứng dậy. Trong phòng học nhập nhòe sáng tối, hắn liếc thấy có ba bóng người thoáng hiện gần cửa sổ, im lặng đứng đó.
"A a a a!"
Người ta hay nói người tàn ác thì không sợ quỷ, nhưng Trương Bưu vẫn bị mấy cái bóng kia dọa đến khiếp hồn bạt vía, suýt nữa đập đầu vào tường. Mấy cái bóng đi về phía trước vài bước, hắn mới nhận ra đó chỉ là ba người xa lạ, chả hiểu kiểu gì.
"Chết tiệt, mấy người không biết kêu lên một tiếng à?!" Nghĩ đến tiếng thét chói tai vừa rồi của mình, Trương Bưu tức giận, hùng hùng hổ hổ quát tháo một hồi.
"Xin lỗi, chúng tôi chỉ là không biết anh có phải con người hay không thôi." Một người đàn ông ăn mặc hơi rách rưới bước lên, phần bả vai và eo anh ta còn có vết máu đã khô. Anh ta nhìn cánh tay xăm trổ của Trương Bưu, nhíu mày "Xem ra là con người thật."
"Nếu ông đây là quỷ thì giờ mày đã bị ăn thịt rồi, tiểu bạch kiểm ạ!" Trương Bưu khiêu khích nhìn người đàn ông ăn mặc rách rưới nhưng tướng mạo nho nhã, "Rốt cuộc đây là chỗ nào? Mày bắt cóc tao đến đây à?"
"Tôi không có bản lĩnh lớn vậy đâu." Ánh mắt người đàn ông tỏ vẻ không vui, "Tôi tên là Bạch Cốc, nếu anh muốn sống, thì chúng ta nhất định vào cùng nhau hành động."
Bóng đèn lập lòe bỗng sáng bình thường vài giây, giúp Trương Bưu nhìn rõ hai người đi cùng Bạch Cốc, một nam một nữ. Cô gái đi phía sau Bạch Cốc trông khá sợ hãi, có vẻ mới hơn hai mươi tuổi, mặc váy ngắn, dáng người không tồi.
Mà người còn lại thì...
Chắc hẳn chỉ có thể gọi là một thiếu niên, quần áo trên người cậu mang phong cách học sinh Anh Quốc, trông giống kiểu tiểu thiếu gia xảo trá mà lũ nhãi ranh Trương Bưu đánh lúc nãy thích nhất. Lúc này cậu đang cúi đầu nhìn di động.
Tuy không nhìn rõ diện mạo, nhưng làn da trắng nõn gần như trong suốt dưới ánh đèn dây tóc, nếu như mấy cô "bạn gái" của Trương Bưu nhìn thấy, nhất định sẽ vô cùng hâm mộ.
Hàng lông mi dài của cậu rũ xuống, sức tập trung đều dồn vào màn hình di động.
À, cái thể loại chẳng coi ai ra gì này, giống hệt với đám tiểu thiếu gia con nhà quý tộc. Trương Bưu nghĩ vậy, không nhịn được nhìn cậu thêm vài lần, loại tiểu thiếu gia xinh đẹp này chính là kiểu người hắn ghét nhất từ trước đến giờ.
"Cùng nhau ấy hả? Tao không có hứng thú." Trương Bưu đi về phía cửa phòng học. "Một mình ông đây cũng đủ đánh bay ba đứa bây."
"Dừng lại!"
"Không được ra, còn chưa tới giờ đâu." Tiếng Trương Bưu tông cửa cùng tiếng Bạch Cốc nói đồng thời vang lên.
Giây tiếp theo, cánh cửa gỗ cũ kĩ bị tông không chút sứt mẻ, còn Trương Bưu to con vạm vỡ lại bị bắn văng về phía sau, đụng vào cửa sổ ở đối diện một tiếng "Rầm" rồi rơi mạnh xuống đất.
"Cái.... Cái quỷ gì vậy!" Ngay cả người tự xưng là đại lực sĩ Trương Bưu lúc này cũng phải ngây người ra.
"Tôi nói, còn chưa tới giờ..."
Bạch Cốc còn chưa dứt lời, một tiếng sầm rầm trời vang lên, khiến bốn người trong phòng học đều cảm thấy sàn nhà hơi chấn động. Cánh cửa phòng vừa rồi không chút xi nhê lúc này "Bang" một tiếng đột ngột mở ra, lộ ra hành lang bên ngoài tối đen không chút ánh sáng.
Trương Bưu cũng phải cắn răng nuốt ực một cái, cảm thấy tình hình có gì đó không đúng lắm.
"Đến giờ rồi, chúng ta mau rời khỏi đây thôi." Bạch Cốc hít một hơi thật sâu để điều tiết lại cảm xúc, "Nếu không tìm ra cách thoát khỏi đây, chúng ta đều sẽ phải chết!"
"Đm, mày bảo chết là chết thật à? Đúng là đen đủi mà!" Trương Bưu lầm bầm một câu, nhưng lại không dám lớn tiếng nữa.
"Muốn.... thì phải rời khỏi nơi này?" mỹ nữ trốn sau lưng Bạch Cốc nhìn ra ngoài hành lang đen kịt, hơi sợ hãi mà run run, "Chúng ta cứ ở đây thôi có được không?"
"Ở lại sẽ càng nguy hiểm." Bạch Cốc dường như đang nghĩ tới tình cảnh kinh khủng nào đó, quay đầu nhìn về phía Trương Bưu cùng thiếu niên cắm mặt vào di động kia, "Mấy người có đi theo tôi không? Tôi miễn cưỡng cũng gọi là có tí thâm niên ở thế giới này."
Trương Bưu nghiến chặt răng, dậm chân nói: "Tiểu bạch kiểm, dù tao không biết cái thâm niên của mày là gì, nhưng mày dám làm, tao có gì mà không dám? Trừ quỷ ra thì Bưu ca đây đếch sợ gì hết!"
"Nếu anh bảo đi, tôi cũng sẽ theo." Mỹ nữ phía sau Bạch Cốc nắm chặt lấy áo anh ta, cũng quyết định vậy.
"Được rồi, vậy thì chúng ta cùng nhau..."
Bạch Cốc còn chưa nói xong, giọng nói thanh lãnh của thiếu niên bên cạnh đã vang lên-
"Tôi ở lại đây." Tiểu thiếu gia mặc đồng phục cất di động đi, cúi đầu nói, "Tôi sợ bóng tối, nơi này ít ra còn có ánh đèn, còn có ghế để ngồi, chờ đến sáng không phải là có thể rời đi sao?"
"Tóm lại là một thằng thiếu gia nhát gan." mặt Trương Bưu lồ lộ vẻ châm biếm.
Giây kế tiếp, Trương Bưu thấy thiếu niên nọ ngẩng đầu lên, ngũ quan nhu thuận hài hòa, khiến vẻ ngoài sắc sảo của cậu mang thêm chút thanh thuần, hơn nữa trên người cậu còn mặc đồng phục, nếu ở trường học là chắc kèo hút đủ mọi ánh nhìn của các cô bé.
Đôi mắt đen láy tựa hắc diệu thạch nhìn chằm chàm Trương Bưu, khiến hắn đột nhiên vô cớ chột dạ.
"Nhìn tao làm cái gì, nhát cáy chính là nhát cáy!" Trương Bưu ưỡn ưỡn ngực, tự bồi thêm can đảm cho mình.
Vừa dứt lời, hắn liền thấy cô gái phía sau Bạch Cốc kéo kéo tay áo anh ta, kêu mọi người trong học nhìn ra hướng cửa sổ.
"Bên kia có, có....." Cô gần như sắp khóc đến nơi.
Ánh mắt mọi người trượt theo hướng tay cô chỉ, liền thấy.... một cô gái mặc đồng phục màu trắng trông rất đoan chính, ngồi ở bàn học bên cửa sổ cúi đầu viết viết gì đó.
Ánh đèn nhập nhòe, tiếng sấm tia chớp dội xuống không ngừng, trên bàn học đến nửa tờ giấy cũng chẳng có, rốt cuộc cô ta viết vẽ cái gì?
"Ở đây còn có người khác à." Trương Bưu theo bản năng muốn đi qua xem, lại nhận ra Bạch Cốc đang dùng sức túm chặt vai hắn, ra sức kéo lại.
"Chạy mau!" Bạch Cốc vô cùng hoảng loạn, nhưng vẫn cố đè giọng mình xuống thấp nhất, "Chỉ sợ đó... không phải người."
Lạch cạch.
Trương Bưu không rõ từ lúc nào, chiếc bút trong tay nữ sinh kia đột nhiên rơi xuống, lăn lăn đến bên cạnh bàn, rồi rơi thẳng xuống đất.
Giây tiếp theo...
Nữ sinh đột ngột xoay người lại, mở miệng thét ra tiếng chói tai-
"AAAAAA!!!!"
"AAAAAAAA!!!!" Bọn Trương Bưu cũng gào lên thảm thiết, bởi nữ sinh đó chỉ có một nửa thân người!
Dường như nữ sinh này đã bị bổ thẳng một nhát xuống chính giữa đầu, một nửa cơ thể vẫn hoàn chỉnh, nửa còn lại chỉ còn có máu thịt nát bươm, mặt cắt rất rõ ràng, đây chắc chắn không phải người sống!
"Chạy mau!" Bạch Cốc không còn do dự gì nữa, tay trái tóm lấy Trương Bưu, tay phải túm lấy cô gái phía sau mình, toàn lực chạy vội ra khỏi phòng học, vọt thẳng vào bóng đêm đen kịt.
"Bang!" cửa phòng học lập tức đóng sập lại ngay khi ba người họ chạy ra, trông như thể nó chưa từng mở ra.
Không có đường nào để rút lui!
Mà cậu thiếu niên mặc đồng phục kia, lúc này vẫn còn ở yên trong phòng học, không chạy theo tụi Bạch Cốc.
"Tiểu bạch kiểm! Thằng nhóc thiếu gia kia vẫn còn ở trong phòng học!" Trên hành lang vang lên tiếng của Trương Bưu. Đam Mỹ Hay
"Anh còn định cứu cậu ta à! Mạng của mình quan trọng hay mạng của cậu ta quan trọng hơn?" Bạch Cốc lên tiếng, "Ở trong thế giới này, lo lắng cho người khác thì chỉ có chết thôi! Mang theo nó thì cũng chỉ tổ kéo chân mình!"
Thật nhanh sau đó, hành lang khôi phục sự tĩnh lặng.
Mà ở trong phòng học vốn có ánh đèn lập lòe, lúc này bóng đèn dây tóc trở lại bình thường, ánh sáng ấm áp chiếu rọi cả phòng học.
Chỉ có nữ quỷ vẫn ngồi yên chỗ cũ, "tiểu thiếu gia" nọ lại không bị dọa sợ chút nào, khuôn mặt tinh xảo nhìn thoáng qua cánh cửa phòng học, sau đó cậu xoay người đi về phía nữ quỷ ghê tởm kia.
Cậu thiếu niên bị Trương Bưu cười nhạo là nhát gan, nói thế nào cũng không muốn theo họ rời khỏi phòng học...
Thế mà lại đi thẳng tới chỗ nữ quỷ nửa thân người.
Khuôn mặt đẹp như mang theo ý vui, đến một chút sợ hãi cũng chẳng có.
Đi vài bước đến bên cạnh chỗ nữ quỷ đang ngồi, trong mắt thiếu niên vẫn chẳng có tia sợ hãi nào, trái lại còn ôn hòa vui vẻ như gặp được bạn tốt.
Cậu thậm chí còn cúi người nhặt cái bút bị rơi của nữ quỷ, động tác nhẹ nhàng thả xuống mặt bàn trước mắt nữ quỷ, sau đó ngồi xuống chỗ trống phía trước mặt cô ta.
"Xin chào." Cậu thiếu niên cất lời, mặt đối mặt với nữ quỷ, mỉm cười hỏi, "Trường học này đã xảy ra chuyện gì, có thể nói cho tôi biết không?"
Nhìn thiếu niên nói chuyện nhàn nhã như không thế này, không hiểu sao nửa bên mặt của nữ quỷ lại xuất hiện vẻ sợ hãi, thậm chí nửa thân còn hơi run rẩy.
Nữ quỷ: "Ô... Ngài dẫn đường giả!"
"Suỵt." Thiếu niên mỉm cười ra hiệu trật tự, "Giả bộ như không quen biết tôi là được, tôi hiện giờ chỉ là một người tham gia thí luyện bình thường thôi."
Nữ quỷ gật đầu như giã tỏi.
Ba người ngoài hành lang cảm giác được họ đang ngày càng đi xa ánh sáng, trước mắt ngoài đêm đen ra thì chẳng thấy gì gì khác. Nếu như phía trước là vực sâu bước vào là ngã chết, chỉ sợ bọn họ cũng chẳng phát hiện ra.
"Anh Bạch, hay là, hay là chúng ta cứ quay lại đi?" Đối với cô gái duy nhất trong nhóm mà nói, tuy rằng trong phòng học có một nữ quỷ đáng sợ, nhưng ánh đèn trong phòng học vẫn có cảm giác an toàn hơn màn đêm đen kịt vô tận này.
"Phía trước! Có ánh sáng!" Giữa không gian tối đen đột nhiên xuất hiện ánh sáng, đối với ba người đang gần như chết chìm trong màn đêm, chẳng khác gì một cọng rơm cứu mạng.
Ba người liều mạng vội vàng chạy rồi cuối cùng dừng lại, vừa thở dốc vừa nhìn về nơi phát ra ánh sáng.
Ánh sáng đó chiếu rọi hành lang xung quanh, giúp mấy người Bạch Cốc nhận ra họ đã chạy tới cuối hành lang, phía trước là góc cầu thang, đèn trần có mấy con thiêu thân bu vào tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.
Trừ mấy cái này ra, cuối hành là còn có một mặt kính, thoạt nhìn giống như một tấm gương lớn để cho các học sinh chỉnh trang quần áo. Tuy nhiên tấm gương xuất hiện trước mặt ba người hiện tại lại mang một cảm giác rùng rợn nào đó.
"Đi dọc cầu thang xuống, chắc hẳn là có thể chạy thoát khỏi những thứ này." Bạch Cốc dốc toàn lực kìm lại sự sợ hãi xuống đáy lòng, sau đó nhìn thoáng về phía sau.
Phía sau bọn họ vẫn là một màu đen như cũ, chỉ có một ánh sáng nhỏ cách họ rất xa, có lẽ chính là phòng học bọn họ vừa chạy khỏi.
"Tấm gương kia, trông ghê quá." Cô gái đi theo Bạch Cốc không dám bước lên trước, "Có cảm giác... cảm giác sẽ có thứ gì đó xuất hiện."
"Trường học nào cũng có thứ này, đừng lo lắng." Bạch Cốc nhìn cầu thang trước mắt, anh ta hít sâu một chút, dẫn đầu bước về phía gương.
Giây tiếp theo, Bạch Cốc nhìn thấy thứ trong gương!
Đôi mắt anh ta trợn to, đồng tử co rút lại, toàn thân Bạch Cốc run rẩy.
"Nhắm mắt lại!"
Bạch Cốc rống lên một tiếng, khiến cả Trương Bưu và cô gái đều khiếp sợ.
"Đừng hỏi gì hết, nhắm mắt vào mau!" Bạch Cốc xông tới tóm tay hai người một lần nữa, xác nhận họ đều đã nhắm mắt, lập tức kéo họ vọt vào cầu thang với tốc độ kinh người.
"Tiểu bạch kiểm, nhắm mắt như này làm thế nào đi cầu thang được!" Trương Bưu bước hụt một bước, ngay lập tức ngã xuống từ cầu thang, hướng mặt về phía Bạch Cốc giận dữ quát, "Mày vừa phát điên cái gì thế hả!"
Nhưng Bạch Cốc chỉ dựa vào lan can cầu thang, đứng trên cầu thang sợ hãi nhìn tấm gương ở đó, lắc đầu nguầy nguậy, không chịu nói gì.
Chốc lát sau, Bạch Cốc mới phì phò nói: "Đừng nhìn vào gương, chúng ta chỉ cần bám cầu thang đi xuống, nhất định có thể thoát ra!"
Nhìn Bạch Cốc vừa nãy còn là "người có thâm niên" giờ đã biến thành bộ dạng này, Trương Bưu và cô gái đều không dám tưởng tượng anh ta đã nhìn thấy thứ gì trong gương, nhìn nhau một cái rồi tiếp tục đi theo Bạch Cốc dọc theo cầu thang xuống dưới.
Cầu thang đi xuống thật sự chẳng khác nào một hành lang dài vô tận, nếu không phải mỗi góc tường có ánh sáng màu xanh lục "báo bình an" thì chắc bọn họ đã té ngã ở chỗ này không biết bao nhiều lần rồi.
Năm phút.
Mười phút.
Mười lăm phút....
Không ai nhớ rõ họ đã đi xuống cầu thang bao nhiêu lâu.
"Đây là cầu thang, nên hẳn là sẽ không có quỷ nhỉ?" Trương Bưu bắt đầu hoài nghi nơi này. Hiện tại hắn hoàn toàn tin tưởng lời Bạch Cốc đã nói, đây là một thế giới kì dị có ma quỷ, chỉ có chạy trốn thì mới có thể sống sót.
Nhưng vấn đề là, phải trốn thoát như thế nào?
"Chúng ta cũng không phải là hoàn toàn xui xẻo." Bạch Cốc vui sướng tươi cười, bởi trước mặt họ không phải cầu thang nữa, mà là một cánh cửa gỗ được bóng đèn dây tóc chiếu rọi, "Hẳn là chúng ta đến tầng một rồi!"
Trương Bưu có thể hiểu vì sao Bạch Cốc vui mừng, nhưng... hắn cảm thấy cánh cửa gỗ này thực sự quen mắt.
Bạch Cốc đẩy cánh cửa gỗ ra một chút, Trương Bưu theo phía sau nhìn thấy ngay một phòng học cũ nát, bàn ghế hỗn độn, tấm bảng đen lung lay sắp đổ xuống...
Đây rõ ràng là phòng học mà họ vừa chạy khỏi! Ngay cả tiếng mưa rào biến mất lúc này cũng đã quay lại bên tai hội Trương Bưu.
"Rốt cuộc mọi người cũng quay lại cứu tôi à!" Thiếu niên xinh đẹp mặc đồng phục Anh Quốc đứng lên, thoạt nhìn có chút sợ hãi, vỗ vỗ vai chính mình, "Vừa rồi cũng là ghê thật đấy, cô nữ quỷ kia tự nhiên biến đâu mất, cửa phòng học lại không mở được, tôi thực sự không biết phải làm gì luôn."
"Sao... Làm sao có thể...." Sắc mặt Bạch Cốc hết trắng lại xanh, ăn nói lắp ba lắp bắp.
Mọi thứ trước mắt đều khó có thể tin nổi.
Chạy dọc hành lang lâu như vậy, lại đi xuống cầu thang lâu như thế, bọn họ chỉ tùy tiện mở một cánh cửa, thế mà lại trở lại chỗ cũ.
Trở lại điểm bắt đầu.
Tâm tình ba người họ lúc này chẳng khác nào bầu trời bão táp bên ngoài cửa sổ.
"Cảm ơn mọi người quay lại cứu tôi." Khuôn mặt thiếu niên mang vẻ cảm động, hốc mắt hơi hồng lên, "Tôi tên là Tô Thanh Hành, chờ khi chúng ta thoát khỏi đây, tôi nhất định sẽ báo đáp mọi người thật tốt!"
-
Editor's note: Ảnh đế Tô Thanh Hành =)))))
Thế nhưng, chẳng có ai biết được "cổng Minh giới" rốt cuộc là nơi nào, hình dạng ra sao.
Có người nói rằng, "cổng Minh giới" có thể biến hóa thành đa hình đa dạng. Nó có thể là một tuyến đường quốc lộ bình thường, một cánh cổng, một cái bệnh viện, hay là một con sông,...
Thậm chí là một phòng học cũ nát.
Trương Bưu vừa mở mắt ra, đập vào mắt hắn là bức trường loang lổ, cùng ánh sáng lập lòe từ bóng đèn dây tóc khiến người ta đau mắt.
Khi hắn ngồi thẳng người dậy, hắn lại thấy trước mặt mình là một tấm bảng đen có vẻ như sắp sửa đổ xuống đến nơi.
Nơi này là... trường học? Một phòng học à?
"Cái quỷ gì..." Trương Bưu cảm thấy nhức nhức cái đầu, nhớ lại vừa rồi mình còn đang sống mái một trận với bọn nhãi ranh trên phố, thế quái nào lại tự nhiên độn thổ đến nơi này. "Rắn Độc, Gậy Gộc, chúng mày đâu rồi?! Chết chỗ nào rồi hả!!"
Không có tiếng người đáp lại, chỉ có tiếng mưa tầm tã vọng vào từ cửa sổ.
Trời đang mưa.
"Thời tiết chết tiệt!" Trương Bưu làu bàu một tiếng, dựa tường đứng dậy. Trong phòng học nhập nhòe sáng tối, hắn liếc thấy có ba bóng người thoáng hiện gần cửa sổ, im lặng đứng đó.
"A a a a!"
Người ta hay nói người tàn ác thì không sợ quỷ, nhưng Trương Bưu vẫn bị mấy cái bóng kia dọa đến khiếp hồn bạt vía, suýt nữa đập đầu vào tường. Mấy cái bóng đi về phía trước vài bước, hắn mới nhận ra đó chỉ là ba người xa lạ, chả hiểu kiểu gì.
"Chết tiệt, mấy người không biết kêu lên một tiếng à?!" Nghĩ đến tiếng thét chói tai vừa rồi của mình, Trương Bưu tức giận, hùng hùng hổ hổ quát tháo một hồi.
"Xin lỗi, chúng tôi chỉ là không biết anh có phải con người hay không thôi." Một người đàn ông ăn mặc hơi rách rưới bước lên, phần bả vai và eo anh ta còn có vết máu đã khô. Anh ta nhìn cánh tay xăm trổ của Trương Bưu, nhíu mày "Xem ra là con người thật."
"Nếu ông đây là quỷ thì giờ mày đã bị ăn thịt rồi, tiểu bạch kiểm ạ!" Trương Bưu khiêu khích nhìn người đàn ông ăn mặc rách rưới nhưng tướng mạo nho nhã, "Rốt cuộc đây là chỗ nào? Mày bắt cóc tao đến đây à?"
"Tôi không có bản lĩnh lớn vậy đâu." Ánh mắt người đàn ông tỏ vẻ không vui, "Tôi tên là Bạch Cốc, nếu anh muốn sống, thì chúng ta nhất định vào cùng nhau hành động."
Bóng đèn lập lòe bỗng sáng bình thường vài giây, giúp Trương Bưu nhìn rõ hai người đi cùng Bạch Cốc, một nam một nữ. Cô gái đi phía sau Bạch Cốc trông khá sợ hãi, có vẻ mới hơn hai mươi tuổi, mặc váy ngắn, dáng người không tồi.
Mà người còn lại thì...
Chắc hẳn chỉ có thể gọi là một thiếu niên, quần áo trên người cậu mang phong cách học sinh Anh Quốc, trông giống kiểu tiểu thiếu gia xảo trá mà lũ nhãi ranh Trương Bưu đánh lúc nãy thích nhất. Lúc này cậu đang cúi đầu nhìn di động.
Tuy không nhìn rõ diện mạo, nhưng làn da trắng nõn gần như trong suốt dưới ánh đèn dây tóc, nếu như mấy cô "bạn gái" của Trương Bưu nhìn thấy, nhất định sẽ vô cùng hâm mộ.
Hàng lông mi dài của cậu rũ xuống, sức tập trung đều dồn vào màn hình di động.
À, cái thể loại chẳng coi ai ra gì này, giống hệt với đám tiểu thiếu gia con nhà quý tộc. Trương Bưu nghĩ vậy, không nhịn được nhìn cậu thêm vài lần, loại tiểu thiếu gia xinh đẹp này chính là kiểu người hắn ghét nhất từ trước đến giờ.
"Cùng nhau ấy hả? Tao không có hứng thú." Trương Bưu đi về phía cửa phòng học. "Một mình ông đây cũng đủ đánh bay ba đứa bây."
"Dừng lại!"
"Không được ra, còn chưa tới giờ đâu." Tiếng Trương Bưu tông cửa cùng tiếng Bạch Cốc nói đồng thời vang lên.
Giây tiếp theo, cánh cửa gỗ cũ kĩ bị tông không chút sứt mẻ, còn Trương Bưu to con vạm vỡ lại bị bắn văng về phía sau, đụng vào cửa sổ ở đối diện một tiếng "Rầm" rồi rơi mạnh xuống đất.
"Cái.... Cái quỷ gì vậy!" Ngay cả người tự xưng là đại lực sĩ Trương Bưu lúc này cũng phải ngây người ra.
"Tôi nói, còn chưa tới giờ..."
Bạch Cốc còn chưa dứt lời, một tiếng sầm rầm trời vang lên, khiến bốn người trong phòng học đều cảm thấy sàn nhà hơi chấn động. Cánh cửa phòng vừa rồi không chút xi nhê lúc này "Bang" một tiếng đột ngột mở ra, lộ ra hành lang bên ngoài tối đen không chút ánh sáng.
Trương Bưu cũng phải cắn răng nuốt ực một cái, cảm thấy tình hình có gì đó không đúng lắm.
"Đến giờ rồi, chúng ta mau rời khỏi đây thôi." Bạch Cốc hít một hơi thật sâu để điều tiết lại cảm xúc, "Nếu không tìm ra cách thoát khỏi đây, chúng ta đều sẽ phải chết!"
"Đm, mày bảo chết là chết thật à? Đúng là đen đủi mà!" Trương Bưu lầm bầm một câu, nhưng lại không dám lớn tiếng nữa.
"Muốn.... thì phải rời khỏi nơi này?" mỹ nữ trốn sau lưng Bạch Cốc nhìn ra ngoài hành lang đen kịt, hơi sợ hãi mà run run, "Chúng ta cứ ở đây thôi có được không?"
"Ở lại sẽ càng nguy hiểm." Bạch Cốc dường như đang nghĩ tới tình cảnh kinh khủng nào đó, quay đầu nhìn về phía Trương Bưu cùng thiếu niên cắm mặt vào di động kia, "Mấy người có đi theo tôi không? Tôi miễn cưỡng cũng gọi là có tí thâm niên ở thế giới này."
Trương Bưu nghiến chặt răng, dậm chân nói: "Tiểu bạch kiểm, dù tao không biết cái thâm niên của mày là gì, nhưng mày dám làm, tao có gì mà không dám? Trừ quỷ ra thì Bưu ca đây đếch sợ gì hết!"
"Nếu anh bảo đi, tôi cũng sẽ theo." Mỹ nữ phía sau Bạch Cốc nắm chặt lấy áo anh ta, cũng quyết định vậy.
"Được rồi, vậy thì chúng ta cùng nhau..."
Bạch Cốc còn chưa nói xong, giọng nói thanh lãnh của thiếu niên bên cạnh đã vang lên-
"Tôi ở lại đây." Tiểu thiếu gia mặc đồng phục cất di động đi, cúi đầu nói, "Tôi sợ bóng tối, nơi này ít ra còn có ánh đèn, còn có ghế để ngồi, chờ đến sáng không phải là có thể rời đi sao?"
"Tóm lại là một thằng thiếu gia nhát gan." mặt Trương Bưu lồ lộ vẻ châm biếm.
Giây kế tiếp, Trương Bưu thấy thiếu niên nọ ngẩng đầu lên, ngũ quan nhu thuận hài hòa, khiến vẻ ngoài sắc sảo của cậu mang thêm chút thanh thuần, hơn nữa trên người cậu còn mặc đồng phục, nếu ở trường học là chắc kèo hút đủ mọi ánh nhìn của các cô bé.
Đôi mắt đen láy tựa hắc diệu thạch nhìn chằm chàm Trương Bưu, khiến hắn đột nhiên vô cớ chột dạ.
"Nhìn tao làm cái gì, nhát cáy chính là nhát cáy!" Trương Bưu ưỡn ưỡn ngực, tự bồi thêm can đảm cho mình.
Vừa dứt lời, hắn liền thấy cô gái phía sau Bạch Cốc kéo kéo tay áo anh ta, kêu mọi người trong học nhìn ra hướng cửa sổ.
"Bên kia có, có....." Cô gần như sắp khóc đến nơi.
Ánh mắt mọi người trượt theo hướng tay cô chỉ, liền thấy.... một cô gái mặc đồng phục màu trắng trông rất đoan chính, ngồi ở bàn học bên cửa sổ cúi đầu viết viết gì đó.
Ánh đèn nhập nhòe, tiếng sấm tia chớp dội xuống không ngừng, trên bàn học đến nửa tờ giấy cũng chẳng có, rốt cuộc cô ta viết vẽ cái gì?
"Ở đây còn có người khác à." Trương Bưu theo bản năng muốn đi qua xem, lại nhận ra Bạch Cốc đang dùng sức túm chặt vai hắn, ra sức kéo lại.
"Chạy mau!" Bạch Cốc vô cùng hoảng loạn, nhưng vẫn cố đè giọng mình xuống thấp nhất, "Chỉ sợ đó... không phải người."
Lạch cạch.
Trương Bưu không rõ từ lúc nào, chiếc bút trong tay nữ sinh kia đột nhiên rơi xuống, lăn lăn đến bên cạnh bàn, rồi rơi thẳng xuống đất.
Giây tiếp theo...
Nữ sinh đột ngột xoay người lại, mở miệng thét ra tiếng chói tai-
"AAAAAA!!!!"
"AAAAAAAA!!!!" Bọn Trương Bưu cũng gào lên thảm thiết, bởi nữ sinh đó chỉ có một nửa thân người!
Dường như nữ sinh này đã bị bổ thẳng một nhát xuống chính giữa đầu, một nửa cơ thể vẫn hoàn chỉnh, nửa còn lại chỉ còn có máu thịt nát bươm, mặt cắt rất rõ ràng, đây chắc chắn không phải người sống!
"Chạy mau!" Bạch Cốc không còn do dự gì nữa, tay trái tóm lấy Trương Bưu, tay phải túm lấy cô gái phía sau mình, toàn lực chạy vội ra khỏi phòng học, vọt thẳng vào bóng đêm đen kịt.
"Bang!" cửa phòng học lập tức đóng sập lại ngay khi ba người họ chạy ra, trông như thể nó chưa từng mở ra.
Không có đường nào để rút lui!
Mà cậu thiếu niên mặc đồng phục kia, lúc này vẫn còn ở yên trong phòng học, không chạy theo tụi Bạch Cốc.
"Tiểu bạch kiểm! Thằng nhóc thiếu gia kia vẫn còn ở trong phòng học!" Trên hành lang vang lên tiếng của Trương Bưu. Đam Mỹ Hay
"Anh còn định cứu cậu ta à! Mạng của mình quan trọng hay mạng của cậu ta quan trọng hơn?" Bạch Cốc lên tiếng, "Ở trong thế giới này, lo lắng cho người khác thì chỉ có chết thôi! Mang theo nó thì cũng chỉ tổ kéo chân mình!"
Thật nhanh sau đó, hành lang khôi phục sự tĩnh lặng.
Mà ở trong phòng học vốn có ánh đèn lập lòe, lúc này bóng đèn dây tóc trở lại bình thường, ánh sáng ấm áp chiếu rọi cả phòng học.
Chỉ có nữ quỷ vẫn ngồi yên chỗ cũ, "tiểu thiếu gia" nọ lại không bị dọa sợ chút nào, khuôn mặt tinh xảo nhìn thoáng qua cánh cửa phòng học, sau đó cậu xoay người đi về phía nữ quỷ ghê tởm kia.
Cậu thiếu niên bị Trương Bưu cười nhạo là nhát gan, nói thế nào cũng không muốn theo họ rời khỏi phòng học...
Thế mà lại đi thẳng tới chỗ nữ quỷ nửa thân người.
Khuôn mặt đẹp như mang theo ý vui, đến một chút sợ hãi cũng chẳng có.
Đi vài bước đến bên cạnh chỗ nữ quỷ đang ngồi, trong mắt thiếu niên vẫn chẳng có tia sợ hãi nào, trái lại còn ôn hòa vui vẻ như gặp được bạn tốt.
Cậu thậm chí còn cúi người nhặt cái bút bị rơi của nữ quỷ, động tác nhẹ nhàng thả xuống mặt bàn trước mắt nữ quỷ, sau đó ngồi xuống chỗ trống phía trước mặt cô ta.
"Xin chào." Cậu thiếu niên cất lời, mặt đối mặt với nữ quỷ, mỉm cười hỏi, "Trường học này đã xảy ra chuyện gì, có thể nói cho tôi biết không?"
Nhìn thiếu niên nói chuyện nhàn nhã như không thế này, không hiểu sao nửa bên mặt của nữ quỷ lại xuất hiện vẻ sợ hãi, thậm chí nửa thân còn hơi run rẩy.
Nữ quỷ: "Ô... Ngài dẫn đường giả!"
"Suỵt." Thiếu niên mỉm cười ra hiệu trật tự, "Giả bộ như không quen biết tôi là được, tôi hiện giờ chỉ là một người tham gia thí luyện bình thường thôi."
Nữ quỷ gật đầu như giã tỏi.
Ba người ngoài hành lang cảm giác được họ đang ngày càng đi xa ánh sáng, trước mắt ngoài đêm đen ra thì chẳng thấy gì gì khác. Nếu như phía trước là vực sâu bước vào là ngã chết, chỉ sợ bọn họ cũng chẳng phát hiện ra.
"Anh Bạch, hay là, hay là chúng ta cứ quay lại đi?" Đối với cô gái duy nhất trong nhóm mà nói, tuy rằng trong phòng học có một nữ quỷ đáng sợ, nhưng ánh đèn trong phòng học vẫn có cảm giác an toàn hơn màn đêm đen kịt vô tận này.
"Phía trước! Có ánh sáng!" Giữa không gian tối đen đột nhiên xuất hiện ánh sáng, đối với ba người đang gần như chết chìm trong màn đêm, chẳng khác gì một cọng rơm cứu mạng.
Ba người liều mạng vội vàng chạy rồi cuối cùng dừng lại, vừa thở dốc vừa nhìn về nơi phát ra ánh sáng.
Ánh sáng đó chiếu rọi hành lang xung quanh, giúp mấy người Bạch Cốc nhận ra họ đã chạy tới cuối hành lang, phía trước là góc cầu thang, đèn trần có mấy con thiêu thân bu vào tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.
Trừ mấy cái này ra, cuối hành là còn có một mặt kính, thoạt nhìn giống như một tấm gương lớn để cho các học sinh chỉnh trang quần áo. Tuy nhiên tấm gương xuất hiện trước mặt ba người hiện tại lại mang một cảm giác rùng rợn nào đó.
"Đi dọc cầu thang xuống, chắc hẳn là có thể chạy thoát khỏi những thứ này." Bạch Cốc dốc toàn lực kìm lại sự sợ hãi xuống đáy lòng, sau đó nhìn thoáng về phía sau.
Phía sau bọn họ vẫn là một màu đen như cũ, chỉ có một ánh sáng nhỏ cách họ rất xa, có lẽ chính là phòng học bọn họ vừa chạy khỏi.
"Tấm gương kia, trông ghê quá." Cô gái đi theo Bạch Cốc không dám bước lên trước, "Có cảm giác... cảm giác sẽ có thứ gì đó xuất hiện."
"Trường học nào cũng có thứ này, đừng lo lắng." Bạch Cốc nhìn cầu thang trước mắt, anh ta hít sâu một chút, dẫn đầu bước về phía gương.
Giây tiếp theo, Bạch Cốc nhìn thấy thứ trong gương!
Đôi mắt anh ta trợn to, đồng tử co rút lại, toàn thân Bạch Cốc run rẩy.
"Nhắm mắt lại!"
Bạch Cốc rống lên một tiếng, khiến cả Trương Bưu và cô gái đều khiếp sợ.
"Đừng hỏi gì hết, nhắm mắt vào mau!" Bạch Cốc xông tới tóm tay hai người một lần nữa, xác nhận họ đều đã nhắm mắt, lập tức kéo họ vọt vào cầu thang với tốc độ kinh người.
"Tiểu bạch kiểm, nhắm mắt như này làm thế nào đi cầu thang được!" Trương Bưu bước hụt một bước, ngay lập tức ngã xuống từ cầu thang, hướng mặt về phía Bạch Cốc giận dữ quát, "Mày vừa phát điên cái gì thế hả!"
Nhưng Bạch Cốc chỉ dựa vào lan can cầu thang, đứng trên cầu thang sợ hãi nhìn tấm gương ở đó, lắc đầu nguầy nguậy, không chịu nói gì.
Chốc lát sau, Bạch Cốc mới phì phò nói: "Đừng nhìn vào gương, chúng ta chỉ cần bám cầu thang đi xuống, nhất định có thể thoát ra!"
Nhìn Bạch Cốc vừa nãy còn là "người có thâm niên" giờ đã biến thành bộ dạng này, Trương Bưu và cô gái đều không dám tưởng tượng anh ta đã nhìn thấy thứ gì trong gương, nhìn nhau một cái rồi tiếp tục đi theo Bạch Cốc dọc theo cầu thang xuống dưới.
Cầu thang đi xuống thật sự chẳng khác nào một hành lang dài vô tận, nếu không phải mỗi góc tường có ánh sáng màu xanh lục "báo bình an" thì chắc bọn họ đã té ngã ở chỗ này không biết bao nhiều lần rồi.
Năm phút.
Mười phút.
Mười lăm phút....
Không ai nhớ rõ họ đã đi xuống cầu thang bao nhiêu lâu.
"Đây là cầu thang, nên hẳn là sẽ không có quỷ nhỉ?" Trương Bưu bắt đầu hoài nghi nơi này. Hiện tại hắn hoàn toàn tin tưởng lời Bạch Cốc đã nói, đây là một thế giới kì dị có ma quỷ, chỉ có chạy trốn thì mới có thể sống sót.
Nhưng vấn đề là, phải trốn thoát như thế nào?
"Chúng ta cũng không phải là hoàn toàn xui xẻo." Bạch Cốc vui sướng tươi cười, bởi trước mặt họ không phải cầu thang nữa, mà là một cánh cửa gỗ được bóng đèn dây tóc chiếu rọi, "Hẳn là chúng ta đến tầng một rồi!"
Trương Bưu có thể hiểu vì sao Bạch Cốc vui mừng, nhưng... hắn cảm thấy cánh cửa gỗ này thực sự quen mắt.
Bạch Cốc đẩy cánh cửa gỗ ra một chút, Trương Bưu theo phía sau nhìn thấy ngay một phòng học cũ nát, bàn ghế hỗn độn, tấm bảng đen lung lay sắp đổ xuống...
Đây rõ ràng là phòng học mà họ vừa chạy khỏi! Ngay cả tiếng mưa rào biến mất lúc này cũng đã quay lại bên tai hội Trương Bưu.
"Rốt cuộc mọi người cũng quay lại cứu tôi à!" Thiếu niên xinh đẹp mặc đồng phục Anh Quốc đứng lên, thoạt nhìn có chút sợ hãi, vỗ vỗ vai chính mình, "Vừa rồi cũng là ghê thật đấy, cô nữ quỷ kia tự nhiên biến đâu mất, cửa phòng học lại không mở được, tôi thực sự không biết phải làm gì luôn."
"Sao... Làm sao có thể...." Sắc mặt Bạch Cốc hết trắng lại xanh, ăn nói lắp ba lắp bắp.
Mọi thứ trước mắt đều khó có thể tin nổi.
Chạy dọc hành lang lâu như vậy, lại đi xuống cầu thang lâu như thế, bọn họ chỉ tùy tiện mở một cánh cửa, thế mà lại trở lại chỗ cũ.
Trở lại điểm bắt đầu.
Tâm tình ba người họ lúc này chẳng khác nào bầu trời bão táp bên ngoài cửa sổ.
"Cảm ơn mọi người quay lại cứu tôi." Khuôn mặt thiếu niên mang vẻ cảm động, hốc mắt hơi hồng lên, "Tôi tên là Tô Thanh Hành, chờ khi chúng ta thoát khỏi đây, tôi nhất định sẽ báo đáp mọi người thật tốt!"
-
Editor's note: Ảnh đế Tô Thanh Hành =)))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất