Ta Rõ Ràng Là Luyện Võ, Làm Sao Lại Biến Thành Thần Thông
Chương 10: Kẻ Phản Bội
"Quả nhiên Tần phủ có kẻ phản bội."
Tin tức Tần Đông Thăng mất tích bây giờ chỉ có một số người trong Tần phủ biết.
Song Xà Bang có thể biết được chuyện này, chắn chắn là có người trong Tần phủ báo tin.
Lúc này.
Lại có một bóng người bước vào vườn hoa.
Thì ra là Tiền Hải đi rồi lại quay trở lại.
Hai người gật đầu ra hiệu, rồi lặng lẽ đi vào phòng của Tần Dương.
"Thiếu gia, ngươi có nhìn thấy người nghe lén là ai không?"
Tiền Hải nhỏ giọng hỏi.
"Không... ta đoán là một trong số những tên hộ vệ đó."
"Bởi vì vừa rồi ta thấy dấu chân ở góc tường khá to và hơi sâu, chứng tỏ người này hẳn là một người cao lớn."
Tần Dương rất bình tĩnh.
"Có dấu chân thì dễ rồi, lát nữa ta sẽ gọi bọn hắn tụ tập lại, xem xem dấu chân của ai phù hợp." Tiền Hải giọng điệu đầy u ám.
Những tên hộ vệ này đều là do hắn tuyển vào, giờ lại xuất hiện kẻ phản bội, rõ ràng là đang tát vào mặt hắn.
"Không cần... ta còn muốn hắn truyền tin ra ngoài."
Tần Dương lắc đầu nói.
"Nhưng Thẩm Thanh lão già gian xảo như vậy... sẽ tin sao?"
Tiền Hải cau mày.
"Một ngày trước, nếu ta nói với ngươi ta có thể dùng ba quyền đánh chết Hoàng Đại Chu, ngươi có tin không?"
Tần Dương mỉm cười hỏi.
Tất nhiên, hôm nay hắn có thể dùng ba quyền đánh chết Hoàng Đại Chu, thực ra là nhờ lợi dụng yếu tố bất ngờ.
"Không tin." Tiền Hải nghiêm túc nói.
Chuyện này, đến tận bây giờ hắn vẫn chưa thể chấp nhận được.
"Thế thì được rồi... Hơn nữa, mục đích của ta là kéo dài thời gian."
"Chỉ cần cho ta thêm một tháng, ta có thể chân chính bước vào Bàn Huyết Cảnh."
Tần Dương nói ra một câu kinh thiên động địa.
Tiền Hải nhìn vào mắt Tần Dương.
Ánh mắt tự tin của đối phương khiến hắn sửng sốt.
Bàn Huyết Cảnh, đó là cảnh giới mà Tiền Hải khổ luyện cả đời mà không thể đạt tới.
Nhưng giờ đây trong miệng của Tần Dương, nó có vẻ dễ dàng như ăn cơm uống nước vậy.
"Thiếu gia, người thật sự chắn chắn chứ?" Tiền Hải không kìm được mà hỏi thêm một câu.
"Hẳn là có thể."
"Nhưng ta vẫn chưa biết tấn thăng như thế nào, nên muốn hỏi trước Tiền bá ngươi."
Tần Dương thay đổi giọng điệu, cười hì hì nói.
"Thiếu gia, ngươi..." Tiền Hải gần như không thở nổi.
"Đừng kích động, Tiền bá."
"Ta chỉ mất một tháng để luyện thành La Hán Quyền, chỉ cần cho ta thêm một tháng nữa, ta chắn chắn có thể đề thăng lên Bàn Huyết Cảnh."
"Ta chính là thiên tài võ học có một không hai."
Tần Dương tự tin nói.
"Cái này..."
Tiền Hải nhớ lại Tần Dương của một tháng trước, phát hiện mình không thể nói nên lời.
Chỉ mất một tháng để đột phá đến Ngưng Kình, nói mình là thiên tài võ học có một không hai quả thực không quá lời.
Hắn ổn định lại tâm trạng: "Thiếu gia, nếu muốn đột phá đến Bàn Huyết Cảnh, ít nhất ngươi phải luyện La Hán Quyền đến đại thành, như vậy mới có thể tích lũy đủ khí huyết."
"Sau đó ngươi còn cần một môn võ học Bàn Huyết nữa, mới có thể đột phá đến Bàn Huyết Cảnh."
"Hơn nữa, việc luyện tập võ học Bàn Huyết rất nguy hiểm, cần vận khí huyết một lần mới tính thành công."
"Thời trẻ ta quá nóng vội, dẫn đến việc Bàn Huyết thất bại, kinh mạch bị tổn thương, không còn cơ hội bước vào Bàn Huyết Cảnh nữa."
Sắc mặt của Tần Dương trở nên nghiêm túc: "Vậy Tiền bá chắn chắn biết một môn võ học Bàn Huyết đúng không?"
Tiền Hải nghiêm giọng nói: "Ta biết một môn, nhưng ta khuyên thiếu gia nên luyện môn võ học Bàn Huyết do gia tộc các ngươi truyền lại."
"Ngươi phải biết rằng, Bàn Huyết Cảnh này còn được gọi là cảnh giới võ đạo trúc cơ."
"Bởi vì con đường võ học, là vận chuyển khí huyết, cường tráng bản thân."
"Khí huyết càng mạnh, con đường võ học sau này càng bằng phẳng."
"Trong cảnh giới này, có thể nhanh chóng nâng cao khí huyết, thậm chí có người cố tình đè nén, đến khi đạt đến cực hạn của bản thân rồi mới đột phá."
"Mà môn Thương Lãng Bàn Huyết Pháp do gia tộc các ngươi truyền lại rất lợi hại."
Tần Dương có vẻ suy nghĩ: "Vậy ta sẽ đi tìm bản Thương Lãng Bàn Huyết Pháp đó, nếu không tìm được thì sẽ đến hỏi Tiền bá sau."
Tiền Hải gật đầu, không kìm được mà dặn dò thêm: "Thiếu gia, ngươi nhất định phải cẩn thận."
"Kể cả không đột phá được cũng không sao, chúng ta cứ rời khỏi Lâm Giang Thành trước."
"Với thiên phú của ngươi, chẳng mấy chốc sẽ có thể trở lại."
Tần Dương ngoài miệng đồng ý.
Nhưng trong lòng lại không để tâm.
Hắn có thể tu luyện nhanh như vậy, ngoại trừ bảng thuần thực, còn là vì gia sản của Tần gia đủ lớn, đủ loại thịt và dược liệu đều không thiếu.
Có thể thấy trước, khi tu vi của hắn càng cao, tiền bạc cần tiêu sẽ càng nhiều.
Nếu không có cơ nghiệp của Tần gia này, đi đến nơi khác thì phải bắt đầu lại từ đầu...
Hơn nữa, thứ của Tần Dương hắn sao có thể nhường cho người khác được?
Sau khi Tiền Hải rời đi.
Tần Dương không nghỉ ngơi lấy một phút, hắn đi đến tiểu viện tiếp tục tu luyện.
La Hán Quyền còn thiếu 120 điểm thuần thục là đột phá, hắn phải tranh thủ thời gian.
Tin tức Tần Đông Thăng mất tích bây giờ chỉ có một số người trong Tần phủ biết.
Song Xà Bang có thể biết được chuyện này, chắn chắn là có người trong Tần phủ báo tin.
Lúc này.
Lại có một bóng người bước vào vườn hoa.
Thì ra là Tiền Hải đi rồi lại quay trở lại.
Hai người gật đầu ra hiệu, rồi lặng lẽ đi vào phòng của Tần Dương.
"Thiếu gia, ngươi có nhìn thấy người nghe lén là ai không?"
Tiền Hải nhỏ giọng hỏi.
"Không... ta đoán là một trong số những tên hộ vệ đó."
"Bởi vì vừa rồi ta thấy dấu chân ở góc tường khá to và hơi sâu, chứng tỏ người này hẳn là một người cao lớn."
Tần Dương rất bình tĩnh.
"Có dấu chân thì dễ rồi, lát nữa ta sẽ gọi bọn hắn tụ tập lại, xem xem dấu chân của ai phù hợp." Tiền Hải giọng điệu đầy u ám.
Những tên hộ vệ này đều là do hắn tuyển vào, giờ lại xuất hiện kẻ phản bội, rõ ràng là đang tát vào mặt hắn.
"Không cần... ta còn muốn hắn truyền tin ra ngoài."
Tần Dương lắc đầu nói.
"Nhưng Thẩm Thanh lão già gian xảo như vậy... sẽ tin sao?"
Tiền Hải cau mày.
"Một ngày trước, nếu ta nói với ngươi ta có thể dùng ba quyền đánh chết Hoàng Đại Chu, ngươi có tin không?"
Tần Dương mỉm cười hỏi.
Tất nhiên, hôm nay hắn có thể dùng ba quyền đánh chết Hoàng Đại Chu, thực ra là nhờ lợi dụng yếu tố bất ngờ.
"Không tin." Tiền Hải nghiêm túc nói.
Chuyện này, đến tận bây giờ hắn vẫn chưa thể chấp nhận được.
"Thế thì được rồi... Hơn nữa, mục đích của ta là kéo dài thời gian."
"Chỉ cần cho ta thêm một tháng, ta có thể chân chính bước vào Bàn Huyết Cảnh."
Tần Dương nói ra một câu kinh thiên động địa.
Tiền Hải nhìn vào mắt Tần Dương.
Ánh mắt tự tin của đối phương khiến hắn sửng sốt.
Bàn Huyết Cảnh, đó là cảnh giới mà Tiền Hải khổ luyện cả đời mà không thể đạt tới.
Nhưng giờ đây trong miệng của Tần Dương, nó có vẻ dễ dàng như ăn cơm uống nước vậy.
"Thiếu gia, người thật sự chắn chắn chứ?" Tiền Hải không kìm được mà hỏi thêm một câu.
"Hẳn là có thể."
"Nhưng ta vẫn chưa biết tấn thăng như thế nào, nên muốn hỏi trước Tiền bá ngươi."
Tần Dương thay đổi giọng điệu, cười hì hì nói.
"Thiếu gia, ngươi..." Tiền Hải gần như không thở nổi.
"Đừng kích động, Tiền bá."
"Ta chỉ mất một tháng để luyện thành La Hán Quyền, chỉ cần cho ta thêm một tháng nữa, ta chắn chắn có thể đề thăng lên Bàn Huyết Cảnh."
"Ta chính là thiên tài võ học có một không hai."
Tần Dương tự tin nói.
"Cái này..."
Tiền Hải nhớ lại Tần Dương của một tháng trước, phát hiện mình không thể nói nên lời.
Chỉ mất một tháng để đột phá đến Ngưng Kình, nói mình là thiên tài võ học có một không hai quả thực không quá lời.
Hắn ổn định lại tâm trạng: "Thiếu gia, nếu muốn đột phá đến Bàn Huyết Cảnh, ít nhất ngươi phải luyện La Hán Quyền đến đại thành, như vậy mới có thể tích lũy đủ khí huyết."
"Sau đó ngươi còn cần một môn võ học Bàn Huyết nữa, mới có thể đột phá đến Bàn Huyết Cảnh."
"Hơn nữa, việc luyện tập võ học Bàn Huyết rất nguy hiểm, cần vận khí huyết một lần mới tính thành công."
"Thời trẻ ta quá nóng vội, dẫn đến việc Bàn Huyết thất bại, kinh mạch bị tổn thương, không còn cơ hội bước vào Bàn Huyết Cảnh nữa."
Sắc mặt của Tần Dương trở nên nghiêm túc: "Vậy Tiền bá chắn chắn biết một môn võ học Bàn Huyết đúng không?"
Tiền Hải nghiêm giọng nói: "Ta biết một môn, nhưng ta khuyên thiếu gia nên luyện môn võ học Bàn Huyết do gia tộc các ngươi truyền lại."
"Ngươi phải biết rằng, Bàn Huyết Cảnh này còn được gọi là cảnh giới võ đạo trúc cơ."
"Bởi vì con đường võ học, là vận chuyển khí huyết, cường tráng bản thân."
"Khí huyết càng mạnh, con đường võ học sau này càng bằng phẳng."
"Trong cảnh giới này, có thể nhanh chóng nâng cao khí huyết, thậm chí có người cố tình đè nén, đến khi đạt đến cực hạn của bản thân rồi mới đột phá."
"Mà môn Thương Lãng Bàn Huyết Pháp do gia tộc các ngươi truyền lại rất lợi hại."
Tần Dương có vẻ suy nghĩ: "Vậy ta sẽ đi tìm bản Thương Lãng Bàn Huyết Pháp đó, nếu không tìm được thì sẽ đến hỏi Tiền bá sau."
Tiền Hải gật đầu, không kìm được mà dặn dò thêm: "Thiếu gia, ngươi nhất định phải cẩn thận."
"Kể cả không đột phá được cũng không sao, chúng ta cứ rời khỏi Lâm Giang Thành trước."
"Với thiên phú của ngươi, chẳng mấy chốc sẽ có thể trở lại."
Tần Dương ngoài miệng đồng ý.
Nhưng trong lòng lại không để tâm.
Hắn có thể tu luyện nhanh như vậy, ngoại trừ bảng thuần thực, còn là vì gia sản của Tần gia đủ lớn, đủ loại thịt và dược liệu đều không thiếu.
Có thể thấy trước, khi tu vi của hắn càng cao, tiền bạc cần tiêu sẽ càng nhiều.
Nếu không có cơ nghiệp của Tần gia này, đi đến nơi khác thì phải bắt đầu lại từ đầu...
Hơn nữa, thứ của Tần Dương hắn sao có thể nhường cho người khác được?
Sau khi Tiền Hải rời đi.
Tần Dương không nghỉ ngơi lấy một phút, hắn đi đến tiểu viện tiếp tục tu luyện.
La Hán Quyền còn thiếu 120 điểm thuần thục là đột phá, hắn phải tranh thủ thời gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất