Chương 148: Thời điểm phản kích đã đến
Edit + Beta: Vịt
Dư Bảo Nguyên nhìn ánh mắt nghiêm túc của Tưởng Hạo, trong lòng hồi hộp.
Cậu giống như đà điểu không muốn nghĩ sâu xa sự việc, cứ như vậy để cho Tưởng Hạo trực tiếp nói ra.
"Tôi thích em," Ngữ khí Tưởng Hạo nghiêm túc, trong mắt nhiễm chút ánh dịu dàng, "Lúc trước mỗi lần tiếp cận, chính là bởi vì tôi thích em, muốn ở bên em."
Dư Bảo Nguyên mím miệng, gật gật đầu nói: "Cho nên cafe nhiều lần như vậy......"
"Cafe tôi là thích thật," Tưởng Hạo có chút lúng túng gãi gãi đầu, "Em, tôi cũng là thích thật."
"Tôi đã......" Cổ họng Dư Bảo Nguyên khàn chút, ôm Cố Gia Duệ ngủ trong ngực cho anh nhìn, "Tôi đã có con rồi."
"Tôi không quan tâm điểm này," Tưởng Hạo lắc lắc đầu, trên mặt vẫn có ý cười nhẹ, nổi bật lên khuôn mặt anh càng thêm anh tuấn, "Tôi quan tâm chỉ là em mà thôi. Đứa nhỏ là của em và Cố Phong, tôi biết, nhưng tôi sẽ không có khúc mắc, tôi nghĩ, nếu như có thể ở bên em, tôi đã đủ thỏa mãn."
Đầu ngón tay Dư Bảo Nguyên bởi vì bầu không khí có chút không đúng bất an mà lắc lư, cậu gãi gãi đầu, "Gì nhỉ, thật ra tôi vẫn luôn coi là anh em tốt."
Tưởng Hạo cầm sữa tươi nóng, cúi đầu uống một hớp: "Anh em tốt? Không có ý gì khác với tôi sao?"
Dư Bảo Nguyên không nói chuyện.
"Tôi thì hi vọng em có thể có chút mục đích khác với tôi," Tưởng Hạo cười khổ, "Anh em tốt lại không phải tôi muốn, em hiểu không?"
Dư Bảo Nguyên ôm Cố Gia Duệ, thông thuận hô hấp: "Mấy năm trước ở bên Cố Phong, thật sự khiến tôi có chút sợ. Đã nói bị rắn cắn một lần, mười năm sợ thừng giếng. Tôi hiện giờ đối với chuyện tình cảm, không có can đảm tiếp tục nhiễm vào."
"Bóng ma tình cảm rốt cuộc có một ngày sẽ đi ra được." Tưởng Hạo nghiêm túc nhìn Dư Bảo Nguyên.
"Phải, cuối cùng sẽ có một ngày có thể quên hết đi những thứ không thoải mái kia," Dư Bảo Nguyên híp mắt ngẩng đầu nhìn ráng chiều nhuốm khắp bầu trời, "Nhưng ít nhất hiện tại, tôi vẫn chưa muốn bắt đầu đoạn tình cảm mới. Cám ơn anh đã thích, nhưng mà...... xin lỗi, tôi hiện tại không có cách nào chơi đùa tình cảm với người khác."
Tay Tưởng Hạo nắm lại thật chặt, hồi lâu, mới giống như thở phào: "Không sao, Thật ra lúc trước tôi đã muốn trực tiếp tỏ tình với em, nhưng vẫn luôn sợ bị em từ chối, hiện tại tốt rồi, không cần cả ngày nghĩ đến chuyện này nữa."
Dư Bảo Nguyên cũng thở phào.
Tưởng Hạo khẽ xoay người tới: "Nhưng mà, em cũng không hoàn toàn từ chối tôi, phải không? Em hiện tại không dám bắt đầu tình yêu mới, nhưng khi em đi ra khỏi bóng ma này, tôi có phải có cơ hội có được em?"
"Tưởng nhị, tôi không muốn coi anh là lốp dự phòng, cho nên tôi vẫn là đề nghị anh đi tìm người khác thích hợp hơn, dù sao tôi......" "Tôi không phải người dễ dàng từ bỏ," Ngữ khí Tưởng Hạo bình tĩnh mà kiên định, trong con ngươi đen láy kia để lộ ra chút kiên trì mạnh mẽ, "Tôi thích em, không phải chỉ nói mà thôi, sẽ vẫn luôn thích về sau."
Dư Bảo Nguyên nghẹn lại, không biết tiếp lời thế nào mới được.
Tưởng Hạo bỗng nhiên vươn tay: "Tôi có thể ôm em một cái không?"
Dư Bảo Nguyên sửng sốt một chút: "Làm bạn bè, đương nhiên có thể."
Tưởng Hạo hơi cười, không phản bác gì. Đưa tay ở dưới ráng chiều rực rỡ, ở trong tiếng vỗ cánh bay lên của đàn bồ câu trắng, chặt chẽ ôm Dư Bảo Nguyên vào lòng.
Anh chỉ biết rằng, mình thích người này.
Anh không coi mình là lốp dự phòng, nếu có người khác thích hợp hơn, anh cũng sẽ theo đuổi, nhưng ít nhất hiện tại, anh chỉ muốn Dư Bảo Nguyên.
Tưởng Hạo nhẹ nhàng dựa đầu ở cổ Dư Bảo Nguyên, ngửi mùi dễ ngửi trên người cậu. Anh nhìn làn da trắng nõn ở gò má Dư Bảo Nguyên, không nhịn được muốn lén tới gần chút.
"U oaaaa."
Tiếng khóc vang dội vang lên.
Dư Bảo Nguyên vội vàng vội vàng kéo ra chút khoảng cách với Tưởng Hạo, đặt lực chú ý lên người con mình.
Thằng nhóc Cố Gia Duệ này rất quý giá. Chắc là ngủ không thoải mái, tỉnh dậy, kéo cổ họng khóc to, còn phải Dư Bảo Nguyên dỗ dành một hồi mới bằng lòng tiếp tục ngủ.
Tưởng Hạo nhìn Dư Bảo Nguyên đang dỗ cục cưng ngồi bên cạnh, nắm chặt tay.
Anh muốn cậu ấy, cho dù tạm thời bị từ chối, anh vẫn muốn cậu.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Cố Phong đang họp, vẻ mặt lạnh lùng nghe cấp dưới báo cáo tình hình mới nhất.
Anna ấn bút tia hồng ngoại, lật từng slide mình làm, xuất hiện một biểu tượng. Cô nghiêm túc phân tích nói: "Đây là lượng xem tin độc quyền mà Cố thị chúng ta mấy hôm trước đăng. Có thể nhìn thấy, mấy hôm nay, nhiệt độ về sự kiện hạng mục sinh học của Phương Giang Lâm sử dụng thuốc cấm, đang tăng lên biên độ lớn......"
Trước khi Dư Bảo Nguyên ra nước ngoài, giao cho Cố Phong một phần tài liệu điều tra về Phương Giang Lâm ở trong thí nghiệm, sử dụng thuốc thử và thuốc quốc gia cấm công khai. Mà Cố Phong cũng không phụ sự kỳ vọng của cậu, thông qua nhiều thủ đoạn nặng tìm được bằng chứng, chỉnh sửa ra. Mấy hôm trước, đả thông các phương tiện truyền thông lớn, kênh truyền thông internet, bóc phốt, giết đám Ngô lão ứng phó không kịp.
"Mấy hôm nay, topic về thuốc cấm đã nhảy lên top 5 hotsearch," Anna chỉ vào bản đồ đường gấp khúc, mắt bị máy chiếu chiếu tỏa sáng lấp lánh, "Tương ứng, nhiệt độ dư luận của Cố thị chúng ta cũng tự nhiên giảm xuống, đã đạt đến phạm vi có thể khống chế."
Một cấp cao khác của Cố thị cũng gật gật đầu: "Mấy hôm nay đang kéo dài theo gót của bên cục thuế, trước mắt xem ra, vấn đề thuế của chúng ta có thể giải quyết được rất tốt."
Cố Phong gật gật đầu, mặc dù vẫn không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại nhiều hơn chút phấn chấn.
Giải quyết vấn đề sớm chút, nhìn thấy Dư Bảo Nguyên sớm chút.
Hắn đã nhớ quá lâu, mấy tấm ảnh bảo tiêu gửi, đã không thỏa mãn được nỗi nhớ của hắn.
Cuộc họp vẫn đang tiến hành, điện thoại Cố Phong đặt trên bàn vang lên.
Cố Phong thoáng nhìn, là điện thoại công việc của mình vang lên. Hắn cầm lên vừa nhìn, là Tiểu Chu gọi đến.
Tiểu Chu là trợ lý đặc biệt của hắn, nếu như là chuyện cá nhân của Cố Phong, Tiểu Chu chỉ sẽ gọi điện thoại riêng. Nếu như là gọi điện công việc, còn là lúc Cố Phong họp, vậy có thể nghĩ hiểu được, có chuyện quan trọng muốn nói.
Cố Phong đưa tay kêu ngừng họp, xoay hướng ghế, nhận điện: "Có chuyện gì?"
"Cố tổng," Tiếng Tiểu Chu bên kia không giống ngày thường, "Phía Ngô lão tiến sĩ Phương, có biến."
"Cậu nói."
"Tôi đã điều tra, thuốc thử và thuốc mà bên Phương Giang Lâm dùng lén, là quốc gia cấm công khai, cũng bởi vì tính chất không ổn định, tỷ lệ rủi ro cao, nguy hại đối với thân thể cũng lớn. Phương Giang Lâm khoảng thời gian này vẫn luôn nghiên cứu mấy thuốc thử này, nửa tiếng trước, bên bọn họ truyền đến tin tức, phòng thí nghiệm của Phương Giang Lâm xảy ra vụ nổ quy mô nhỏ."
Trong lòng Cố Phong chấn động: "Sau đó thì sao?"
"Hẳn là thuốc thử phối có vấn đề, xảy ra phản ứng hoá học mạnh," Tiểu Chu ở bên kia nuốt một ngụm, "Tin tức mới nhất trước mắt là, mắt trái của Phương Giang Lâm bị mù tại chỗ, không biết mắt phải còn có thể cứu không. Đám Ngô lão nghe được tin, đã khẩn cấp đến bệnh viện."
Cố Phong đứng dậy, đối mặt với người đầy phòng họp, tiếp tục nói với Tiểu Chu đầu bên kia điện thoại: "Cậu trước tiên tiếp tục chú ý tin tức."
"Vâng."
Cố Phong thu lại điện thoại, nhìn các cấp cao và trợ lý trong phòng họp vẻ mặt nghi ngờ, trầm mặc một hồi, trịnh trọng nói: "Chúng ta bị dồn đánh, phòng vệ bị động nhiều ngày như vậy...... thời điểm phản kích đã đến!"
Dư Bảo Nguyên nhìn ánh mắt nghiêm túc của Tưởng Hạo, trong lòng hồi hộp.
Cậu giống như đà điểu không muốn nghĩ sâu xa sự việc, cứ như vậy để cho Tưởng Hạo trực tiếp nói ra.
"Tôi thích em," Ngữ khí Tưởng Hạo nghiêm túc, trong mắt nhiễm chút ánh dịu dàng, "Lúc trước mỗi lần tiếp cận, chính là bởi vì tôi thích em, muốn ở bên em."
Dư Bảo Nguyên mím miệng, gật gật đầu nói: "Cho nên cafe nhiều lần như vậy......"
"Cafe tôi là thích thật," Tưởng Hạo có chút lúng túng gãi gãi đầu, "Em, tôi cũng là thích thật."
"Tôi đã......" Cổ họng Dư Bảo Nguyên khàn chút, ôm Cố Gia Duệ ngủ trong ngực cho anh nhìn, "Tôi đã có con rồi."
"Tôi không quan tâm điểm này," Tưởng Hạo lắc lắc đầu, trên mặt vẫn có ý cười nhẹ, nổi bật lên khuôn mặt anh càng thêm anh tuấn, "Tôi quan tâm chỉ là em mà thôi. Đứa nhỏ là của em và Cố Phong, tôi biết, nhưng tôi sẽ không có khúc mắc, tôi nghĩ, nếu như có thể ở bên em, tôi đã đủ thỏa mãn."
Đầu ngón tay Dư Bảo Nguyên bởi vì bầu không khí có chút không đúng bất an mà lắc lư, cậu gãi gãi đầu, "Gì nhỉ, thật ra tôi vẫn luôn coi là anh em tốt."
Tưởng Hạo cầm sữa tươi nóng, cúi đầu uống một hớp: "Anh em tốt? Không có ý gì khác với tôi sao?"
Dư Bảo Nguyên không nói chuyện.
"Tôi thì hi vọng em có thể có chút mục đích khác với tôi," Tưởng Hạo cười khổ, "Anh em tốt lại không phải tôi muốn, em hiểu không?"
Dư Bảo Nguyên ôm Cố Gia Duệ, thông thuận hô hấp: "Mấy năm trước ở bên Cố Phong, thật sự khiến tôi có chút sợ. Đã nói bị rắn cắn một lần, mười năm sợ thừng giếng. Tôi hiện giờ đối với chuyện tình cảm, không có can đảm tiếp tục nhiễm vào."
"Bóng ma tình cảm rốt cuộc có một ngày sẽ đi ra được." Tưởng Hạo nghiêm túc nhìn Dư Bảo Nguyên.
"Phải, cuối cùng sẽ có một ngày có thể quên hết đi những thứ không thoải mái kia," Dư Bảo Nguyên híp mắt ngẩng đầu nhìn ráng chiều nhuốm khắp bầu trời, "Nhưng ít nhất hiện tại, tôi vẫn chưa muốn bắt đầu đoạn tình cảm mới. Cám ơn anh đã thích, nhưng mà...... xin lỗi, tôi hiện tại không có cách nào chơi đùa tình cảm với người khác."
Tay Tưởng Hạo nắm lại thật chặt, hồi lâu, mới giống như thở phào: "Không sao, Thật ra lúc trước tôi đã muốn trực tiếp tỏ tình với em, nhưng vẫn luôn sợ bị em từ chối, hiện tại tốt rồi, không cần cả ngày nghĩ đến chuyện này nữa."
Dư Bảo Nguyên cũng thở phào.
Tưởng Hạo khẽ xoay người tới: "Nhưng mà, em cũng không hoàn toàn từ chối tôi, phải không? Em hiện tại không dám bắt đầu tình yêu mới, nhưng khi em đi ra khỏi bóng ma này, tôi có phải có cơ hội có được em?"
"Tưởng nhị, tôi không muốn coi anh là lốp dự phòng, cho nên tôi vẫn là đề nghị anh đi tìm người khác thích hợp hơn, dù sao tôi......" "Tôi không phải người dễ dàng từ bỏ," Ngữ khí Tưởng Hạo bình tĩnh mà kiên định, trong con ngươi đen láy kia để lộ ra chút kiên trì mạnh mẽ, "Tôi thích em, không phải chỉ nói mà thôi, sẽ vẫn luôn thích về sau."
Dư Bảo Nguyên nghẹn lại, không biết tiếp lời thế nào mới được.
Tưởng Hạo bỗng nhiên vươn tay: "Tôi có thể ôm em một cái không?"
Dư Bảo Nguyên sửng sốt một chút: "Làm bạn bè, đương nhiên có thể."
Tưởng Hạo hơi cười, không phản bác gì. Đưa tay ở dưới ráng chiều rực rỡ, ở trong tiếng vỗ cánh bay lên của đàn bồ câu trắng, chặt chẽ ôm Dư Bảo Nguyên vào lòng.
Anh chỉ biết rằng, mình thích người này.
Anh không coi mình là lốp dự phòng, nếu có người khác thích hợp hơn, anh cũng sẽ theo đuổi, nhưng ít nhất hiện tại, anh chỉ muốn Dư Bảo Nguyên.
Tưởng Hạo nhẹ nhàng dựa đầu ở cổ Dư Bảo Nguyên, ngửi mùi dễ ngửi trên người cậu. Anh nhìn làn da trắng nõn ở gò má Dư Bảo Nguyên, không nhịn được muốn lén tới gần chút.
"U oaaaa."
Tiếng khóc vang dội vang lên.
Dư Bảo Nguyên vội vàng vội vàng kéo ra chút khoảng cách với Tưởng Hạo, đặt lực chú ý lên người con mình.
Thằng nhóc Cố Gia Duệ này rất quý giá. Chắc là ngủ không thoải mái, tỉnh dậy, kéo cổ họng khóc to, còn phải Dư Bảo Nguyên dỗ dành một hồi mới bằng lòng tiếp tục ngủ.
Tưởng Hạo nhìn Dư Bảo Nguyên đang dỗ cục cưng ngồi bên cạnh, nắm chặt tay.
Anh muốn cậu ấy, cho dù tạm thời bị từ chối, anh vẫn muốn cậu.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Cố Phong đang họp, vẻ mặt lạnh lùng nghe cấp dưới báo cáo tình hình mới nhất.
Anna ấn bút tia hồng ngoại, lật từng slide mình làm, xuất hiện một biểu tượng. Cô nghiêm túc phân tích nói: "Đây là lượng xem tin độc quyền mà Cố thị chúng ta mấy hôm trước đăng. Có thể nhìn thấy, mấy hôm nay, nhiệt độ về sự kiện hạng mục sinh học của Phương Giang Lâm sử dụng thuốc cấm, đang tăng lên biên độ lớn......"
Trước khi Dư Bảo Nguyên ra nước ngoài, giao cho Cố Phong một phần tài liệu điều tra về Phương Giang Lâm ở trong thí nghiệm, sử dụng thuốc thử và thuốc quốc gia cấm công khai. Mà Cố Phong cũng không phụ sự kỳ vọng của cậu, thông qua nhiều thủ đoạn nặng tìm được bằng chứng, chỉnh sửa ra. Mấy hôm trước, đả thông các phương tiện truyền thông lớn, kênh truyền thông internet, bóc phốt, giết đám Ngô lão ứng phó không kịp.
"Mấy hôm nay, topic về thuốc cấm đã nhảy lên top 5 hotsearch," Anna chỉ vào bản đồ đường gấp khúc, mắt bị máy chiếu chiếu tỏa sáng lấp lánh, "Tương ứng, nhiệt độ dư luận của Cố thị chúng ta cũng tự nhiên giảm xuống, đã đạt đến phạm vi có thể khống chế."
Một cấp cao khác của Cố thị cũng gật gật đầu: "Mấy hôm nay đang kéo dài theo gót của bên cục thuế, trước mắt xem ra, vấn đề thuế của chúng ta có thể giải quyết được rất tốt."
Cố Phong gật gật đầu, mặc dù vẫn không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại nhiều hơn chút phấn chấn.
Giải quyết vấn đề sớm chút, nhìn thấy Dư Bảo Nguyên sớm chút.
Hắn đã nhớ quá lâu, mấy tấm ảnh bảo tiêu gửi, đã không thỏa mãn được nỗi nhớ của hắn.
Cuộc họp vẫn đang tiến hành, điện thoại Cố Phong đặt trên bàn vang lên.
Cố Phong thoáng nhìn, là điện thoại công việc của mình vang lên. Hắn cầm lên vừa nhìn, là Tiểu Chu gọi đến.
Tiểu Chu là trợ lý đặc biệt của hắn, nếu như là chuyện cá nhân của Cố Phong, Tiểu Chu chỉ sẽ gọi điện thoại riêng. Nếu như là gọi điện công việc, còn là lúc Cố Phong họp, vậy có thể nghĩ hiểu được, có chuyện quan trọng muốn nói.
Cố Phong đưa tay kêu ngừng họp, xoay hướng ghế, nhận điện: "Có chuyện gì?"
"Cố tổng," Tiếng Tiểu Chu bên kia không giống ngày thường, "Phía Ngô lão tiến sĩ Phương, có biến."
"Cậu nói."
"Tôi đã điều tra, thuốc thử và thuốc mà bên Phương Giang Lâm dùng lén, là quốc gia cấm công khai, cũng bởi vì tính chất không ổn định, tỷ lệ rủi ro cao, nguy hại đối với thân thể cũng lớn. Phương Giang Lâm khoảng thời gian này vẫn luôn nghiên cứu mấy thuốc thử này, nửa tiếng trước, bên bọn họ truyền đến tin tức, phòng thí nghiệm của Phương Giang Lâm xảy ra vụ nổ quy mô nhỏ."
Trong lòng Cố Phong chấn động: "Sau đó thì sao?"
"Hẳn là thuốc thử phối có vấn đề, xảy ra phản ứng hoá học mạnh," Tiểu Chu ở bên kia nuốt một ngụm, "Tin tức mới nhất trước mắt là, mắt trái của Phương Giang Lâm bị mù tại chỗ, không biết mắt phải còn có thể cứu không. Đám Ngô lão nghe được tin, đã khẩn cấp đến bệnh viện."
Cố Phong đứng dậy, đối mặt với người đầy phòng họp, tiếp tục nói với Tiểu Chu đầu bên kia điện thoại: "Cậu trước tiên tiếp tục chú ý tin tức."
"Vâng."
Cố Phong thu lại điện thoại, nhìn các cấp cao và trợ lý trong phòng họp vẻ mặt nghi ngờ, trầm mặc một hồi, trịnh trọng nói: "Chúng ta bị dồn đánh, phòng vệ bị động nhiều ngày như vậy...... thời điểm phản kích đã đến!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất