Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Chương 166: Tôi van em đó tiểu tổ tông

Trước Sau
Edit + Beta: Vịt

Trong phòng khám gấp của bệnh viện, chân và đầu Dư Bảo Nguyên đều bị quấn một lớp vải xô dày cộm.

"Vấn đề không lớn lắm," Bác sĩ vừa gõ bàn phím kê đơn cho Dư Bảo Nguyên, vừa đẩy mắt kính trên sống mũi, nghiêm túc nói, "Đến kịp thời, xương không bị tổn thương, chỉ là vấn đề gân và cơ bắp. Sau khi tiêu độc băng bó, cũng không cần nằm viện, tu dưỡng tốt chút là được." Chóp mũi Dư Bảo Nguyên toàn là mùi nước tiêu độc, cậu hít mũi: "Cám ơn ngài."

"Ừm," Bác sĩ lấy mắt kính xuống đặt một bên, "Nhớ đấy, khoảng thời gian này đi lại ít. Bảo người nhà hoặc bạn cậu, dìu cõng cậu đi nhiều, đừng làm vết thương nặng thêm."

Dư Bảo Nguyên còn chưa trả lời, Cố Phong đã nghiêm túc gật đầu, "Được, tôi hiểu, còn có gì khác phải chú ý không?"

"Những việc chú ý khác tôi đều gõ vào đơn thuốc cho cậu, tự xem là được."

Cố Phong nhìn bộ dáng đáng thương của Dư Bảo Nguyên bị quấn vải xô mấy chỗ, nói, "Đi thôi, tôi cõng em về."

Dư Bảo Nguyên vốn không muốn để hắn cõng, nhưng vừa nghĩ đến dặn dò lúc nãy của bác sĩ, cũng không có cách nào.

Bác sĩ trực ban ở đây, muộn vậy rồi, ngoài Cố Phong, không gọi được cu li khác.

Cố Phong đã ngồi xổm xuống trước mặt cậu, "Nào, đi lên."

Hai tay Dư Bảo Nguyên quơ lên, ôm lấy cổ Cố Phong, được hắn cõng trên lưng.

Tư thế cực kỳ thân mật.

Hai người dùng tư thế như vậy đến tầng dưới bệnh viện, Cố Phong nhét Dư Bảo Nguyên vào ghế sau xe. Dư Bảo Nguyên nhẹ nhàng ho khan một tiếng, giản lược kể chuyện của mình một lần.

Cố Phong không nói gì, chỉ ừ một tiếng, hai người ở trong trầm mặc về nhà trọ.

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)

Dư Bảo Nguyên ôm Khoai Sọ, trong lòng có chút lo lắng: "Sau khi hết thuốc mê tôi phải mang nó đến bệnh viện thú cưng khám xem sao, đừng mắc bệnh gì thì tốt."

"Ừ," Cố Phong gật gật đầu, xoay người ngồi xổm xuống bên cạnh Dư Bảo Nguyên, đặt chân cậu lên đầu gối mình, nhìn chỗ quấn vải xô trắng bên trên, cau mày. Hồi lâu, hắn mới ngẩng đầu, mày kiếm vẫn cau chặt lại với nhau, "Khoảng thời gian này, cùng tôi về căn nhà ở trung tâm thành phố đi."

Dư Bảo Nguyên trầm mặc, không nói chuyện.

"Trị an ở chỗ này em cũng thấy đấy, không an toàn, em bây giờ cũng cần người chăm sóc, không phải sao?" Cố Phong nhẹ nhàng xoa chân Dư Bảo Nguyên, trong ánh mắt vừa lo âu vừa mong đợi, "Chỗ tôi cách quán em và công ty tôi đều gần, qua lại thuận tiện, em cũng có thể dưỡng tốt chân em."

Dư Bảo Nguyên hất đầu đi.



"Hơn nữa, cho dù em không nghĩ vì mình, em cũng nghĩ vì Duệ Duệ một chút, hoàn cảnh như vậy, cũng có tai họa ngầm," Cố Phong thở dài, "Bảo Nguyên, tôi biết em không thích tôi đến gần em thêm, không muốn nhận thêm lòng tốt của tôi. Hay là...... coi như tôi cho em thuê nhà, tiền thuê nhà điện nước đều dựa theo giá thị trường, như vậy vậy em có thể an tâm chứ?"

Dư Bảo Nguyên nhìn ánh mắt gần như là cầu xin của Cố Phong, trong lòng có chút xoắn xuýt.

Nói thật ra, xảy ra chuyện như hôm nay, cậu quả thực không quá muốn ở đây lâu dài.

Nhưng cậu lại vẫn chưa tìm được căn nhà tốt phù hợp, trước mắt xem ra, đề nghị mà Cố Phong đề xuất, cực kỳ có sức hấp dẫn.

Cố Phong nhìn sắc mặt thay đổi của Dư Bảo Nguyên, cắn răng, suýt nữa thậm chí muốn quỳ xuống: "Bảo Nguyên, em coi như tôi cầu xin em, được không? Tình hình chân em bây giờ không cho phép em cậy mạnh nữa. Tôi xin em, em cậy mạnh ở đâu cũng được, nhưng em có thể đừng lấy thân thể mình ra hành hạ tôi được không?"

Dư Bảo Nguyên nhìn Cố Phong: "Tôi hành hạ anh thế nào?"

Cố Phong thở dài, cầm chặt tay Dư Bảo Nguyên: "Lúc nhìn thấy em để thân thể mình xảy ra chuyện, tôi nói thật, đau giống như đâm một dao vào trong lòng tôi vậy. Em hiểu không?"

Dư Bảo Nguyên nhìn ánh mắt chân thành của Cố Phong, cổ họng phát khô.

Cố Phong nhìn Dư Bảo Nguyên, giống như cầu xin nói: "Tổ tông, tôi xin em! Tôi biết, hiện tại em làm gì tôi cũng không có tư cách can thiệp, nhưng nhìn tình hình em hiện tại, em nếu còn muốn quật cường, em đây không phải cố tình muốn tôi đau lòng chết sao? Nghe tôi một lần, tôi không cầu gì khác, em chỉ nghe tôi một lần......"

Dư Bảo Nguyên trầm mặc hồi lâu, bình thản nói: "Tôi một mình một phòng, không ở cùng."

"Được, được được." Cố Phong gật đầu lia lịa, chỉ cần Dư Bảo Nguyên có thể đồng ý tạm thời về nơi hắn có thể chăm sóc, mặc kệ điều kiện gì, hắn đều đồng ý một ngàn một vạn, "Tiền thuê nhà cũng mỗi tháng đóng một lần, chúng ta chính là cho thuê và thuê ở bình thường, không liên quan đến phương diện nào khác, tổ tông, có thể an tâm chưa?"

Dư Bảo Nguyên mấp máy miệng, nhìn bộ dạng lo lắng đến khóc của Cố Phong, không nói ra được gì.

Trong lúc vô tình, cậu dường như đã sắp không nhận ra Cố Phong nữa.

Cố Phong của trước kia, đâu sẽ như hiện tại, cơ hồ muốn quỳ trước mặt mình gọi tổ tông, xin mình quay về?

Điên rồi đi, thằng cha này.

Khoai Sọ ở bên cạnh thuốc mê đã dần tan, mắt còn chưa mở ra, trong cổ họng đã u lu một tiếng trước.

Dư Bảo Nguyên vội vàng bế Khoai Sọ lên, nhìn Cố Phong nói: "Giúp tôi một việc, cùng tôi đến bệnh viện thú cưng."

Cố Phong đâu có không đáp ứng? Trực tiếp cõng Dư Bảo Nguyên đang ôm con mèo nhỏ lên lưng, "Bảo Nguyên, chỉ cần em vẫn bằng lòng để tôi chăm sóc em, tôi có thể xử lý thỏa đáng mọi thứ cho em."

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)

Gần tối, một chiếc xe đỗ trước cửa Lục gia.

Bên trong xe, ngồi ngay ngắn chính là hai người Lục Dương và Lộ Dương.



Lộ Dương đã sợ ngây ra, nhìn khuôn mặt cấm dục của Lục Dương, nghĩ tới lời y vừa nói, lắp bắp: "Anh anh anh nói, bây giờ là để em đi gặp, gặp, gặp mẹ anh?"

Lục Dương buồn cười cốc đầu hắn một cái, "Sao thế, sợ à?"

"Không không không không không sợ," Lưỡi Lộ Dương hôm nay không nghe lời một cách thần kỳ, "Chỉ chỉ chỉ chỉ chỉ là lưỡi hơi hơi hơi lớn."

Lục Dương nhìn bộ dạng Lộ Dương, liền biết hắn đang nghĩ gì.

Y hít sâu một hơi, trong ánh mắt tràn đầy nghiêm túc: "Lộ Dương, lời tiếp theo anh muốn nói với em, em phải nhớ kỹ từng câu từng chữ." "Ài," Lộ Dương gật gật đầu, "Em em em em em đang nghiêm túc nghe đây."

"Biết tại sao, anh từ rất sớm đã có hảo cảm với em, nhưng vẫn cứ kéo dài đoạn tình cảm này 1 năm không?"

Lộ Dương lập tức bị y kéo vào trong chất vấn tình cảm, suy nghĩ sâu xa: "Đúng nhỉ, sao vậy chứ?"

"Anh là một người làm việc có chắc chắn mới sẽ đi làm," Đôi con ngươi Lục Dương tràn đầy quang sắc bình tĩnh, bỗng dưng khiến người ta sinh ra chút cảm giác có thể phụ thuộc cả đời, "Ban đầu thích em, anh không biết là hảo cảm hay là yêu thật, cho nên anh đợi mình hiểu rõ, nếu không hấp tấp bắt đầu một đoạn tình cảm, chỉ sẽ làm tổn thương mình tổn thương đối phương."

Lộ Dương gật gật đầu, người đàn ông của hắn chính là có trách nhiệm!

"Sau đó anh hiểu được tâm ý của mình, nhưng anh vẫn không định ở bên em," Lục Dương cười rất ôn nhu, "Là bởi vì anh biết, gia đình anh nhất định sẽ gây cản trở với tình cảm của anh và em."

Cả người Lộ Dương giống như con gà con bị dọa ngốc, không nói ra được gì.

"Mẹ anh vẫn luôn là người mẹ dục khống chế rất mạnh, cũng là người mẹ rất sĩ diện, bà ấy không cách nào tiếp nhận con trai mình quyết định ở chung cả đời với một người đàn ông, điểm này, anh đã sớm biết," Lục Dương nhìn ánh sáng bên ngoài, "Cho nên một năm nay, anh còn đồng thời làm chuẩn bị kép. Nếu mẹ anh muốn ép buộc, anh cũng phải tìm cách đối phó."

Lộ Dương ho khan run rẩy: "Anh đối chọi với mẹ anh? Anh thế là không được!"

"Dương Dương," Lục Dương nghiêng người qua, Lộ Dương chỉ có thể nhìn thấy hầu kết khiêu gợi và gò má anh tuấn của y. Lục Dương hôn trộm lên mặt Lộ Dương một cái, "Anh nói với em những cái này, chính là muốn nói với em, ở bên em, anh không phải chơi đùa, anh đã chuẩn bị xong tất cả, mới ra tay với em...... em thì sao?"

"Em," Lộ Dương bỗng nhiên cảm giác lưỡi mình lại lớn, "Em em em em cũng vậy, mãi yêu anh, vô cùng thích anh."

Lục Dương nghe câu tỏ tình ngốc nghếch của tiểu bại hoại, trong lòng ngọt ngào, trên mặt lại không biểu hiện ra, chỉ giữ lấy sau ót hắn, dùng kỹ thuật hôn của mình làm đỏ bừng tai nhỏ của Lộ Dương, sau đó, "Đã vậy, vậy thì, Dương Dương, chỉ cần em nắm chặt lấy tay anh, anh liền dám cam đoan với em."

"...... Cam đoan gì?"

"Chỉ cần em không chủ động rời xa anh," Giọng Lục Dương ở trong xe kín mít lộ vẻ hết sức ám muội, "Đã vậy, đời này, anh chỉ làm một mình em."

==================

Tui chán con rể tui ghê á, để con tui đánh nhau với tình địch 1 năm zời =))))))) Mà đúng là ở lâu đâm ra giống nhau, con rể nhiễm cách nói thô bỉ của con tui rồi, còn đâu người đàn ông lịch thiệp nữa chứ =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau